5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na Jaemin bắt đầu chụp ảnh từ năm nhất trung học, sau khi đi theo đàn anh đến ngày hội câu lạc bộ một chuyến. Mỗi thành viên trong câu lạc bộ Photography của trường trung học thành phố N đều là những nhân vật tiếng tăm chia thành hai dạng riêng biệt, một là cậu ấm cô chiêu đủ giàu để săn những chiếc ống lens giá trị hàng trăm triệu, hai là những người tài năng đến mức ra trường rồi mà câu lạc bộ vẫn khăng khăng giữ lấy.

Lúc người ta nghe tin Na Jaemin tham gia câu lạc bộ, số đông đều cho rằng anh thuộc dạng nhà giàu chẳng biết tiêu tiền ở đâu thì phù hợp, nhưng sau ba tháng luyện tập, Na Jaemin không những sắm cho mình chiếc máy nổi nhất thời đó, mà loạt hình đầu tiên anh đăng trên diễn đàn trường cũng phá kỉ lục về lượt chia sẻ của tiền bối khoá trước.

Thế nên người ta chốt lại, Na Jaemin vừa có cả hai yếu tố trên.

Từ suốt những năm trung học, Na Jaemin chưa từng chụp người. Anh nói anh chụp người không đẹp, khi người ta bắt anh chứng minh, anh sẽ hời hợt ấn máy, và người ta tin thế thật. Nhưng lý do duy nhất mà Jaemin không chụp người, chính là anh muốn chờ đợi.

Mỗi khi Na Jaemin nhìn vào chiếc máy phim cũ kĩ đầu giường, anh lại nhớ đến một giọng nói, lặp đi lặp lại một câu duy nhất, "Mình chỉ chụp người mình thích thôi, mình thích Jaemin lắm."

Chất giọng non nớt của trẻ nhỏ, khi nhắm mắt sẽ cảm nhận được mùi sữa non bao bọc xung quanh. Kí ức cứ nhạt dần theo năm tháng, nhưng giọng nói đó và xúc cảm đó, Na Jaemin chưa từng quên đi.

Na Jaemin chờ, chờ người mình thích tiến đến, và ống kính của anh sẽ luôn hướng về người đó mà thôi.

Một năm, hai năm, năm năm, mười năm. Na Jaemin có chút lo lắng, sợ rằng người đó sẽ không đến nữa.

Jaemin thẫn thờ nhìn chiếc máy phim cũ đó, cất vào trong vali, rồi đi ra nhà ga, bắt đầu cuộc sống sinh viên ở thành phố C.

Đã có những lúc Jaemin nghĩ anh sẽ không chờ được nữa, khi mùa đông ở thành phố C vẫn không thay đổi kể từ ngày anh tốt nghiệp. Có đôi khi anh nghĩ, chắc anh sẽ chẳng thể chụp ai khác, vì người đó mãi không đến đây.

Na Jaemin trong một đêm đông vừa trở về nhà sau chuyến công tác ngắn ngày ở Trung Quốc đã quyết định như thế. Tuyết rơi thật dày ngoài phố, có lúc lấp mất cả thảm cỏ trước sân, lấp đi một phần nao nức của tuổi thơ, lạnh giá.

Một tháng sau anh trở lại Trung Quốc, tham gia buổi triển lãm từ thiện của Hội Nhiếp ảnh, bán đấu giá một số bức giá trị.

Hội nghị diễn ra trong vòng hai ngày, ngày đầu tiên là triển lãm, ngày thứ hai là buổi đấu giá. Na Jaemin tham dự ngày đầu tiên
không mấy hào hứng, quá nhiều người, quá nhiều câu hỏi, nhưng lại không có tâm trạng trả lời. Đến buổi thứ hai, anh đến lúc buổi đấu giá đã bắt đầu hơn một nửa, canh chuẩn xác lúc bộ bốn ảnh của mình được đưa lên bàn cân. Na Jaemin từ phía sau hàng người nhìn MC rao to những con số mà cảm thấy bất ngờ, người giàu quả thật rất biết tiêu tiền vào đâu để mang tiếng thơm cho dòng họ. Cho tới khi một con số cao ngất được hô vang ba lần, người MC chốt giá và trao bộ ảnh cho mạnh thường quân.

"Xin mời anh Hoàng lên sân khấu nhận bộ ảnh Điếu của nhiếp ảnh gia Na Jaemin."

Anh đứng dựa vào cửa ra, khoanh tay nhìn người sẽ trở thành chủ nhân mới của bộ ảnh.

"Hoàng, Hoàng..."

Na Jaemin lẩm nhẩm, anh nghe tiếng trống đập dồn nơi lồng ngực, lượng hoóc môn kích thích chạy trong tĩnh mạch tăng cao, "Hoàng..."

Cho tới khi nhìn thấy rõ mặt người đứng trên sân khấu, Na Jaemin bất giác sửng sốt, trong lòng bỗng hiểu vì sao trái tim mình lại vồn vã đến thế.

Kí ức trong nhà trẻ ở khu tập thể bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Một đứa bé nhỏ xíu trắng trẻo, hàm răng thì sún mấy cái, nhưng chiếc răng nanh tinh nghịch ẩn hiện dưới làn môi hồng hào kia vẫn thu hút lấy Jaemin từng giây một. Ánh sáng mặt trời từ khung cửa sổ chiếu vào phòng học, làm loé sáng ống kính của chiếc máy phim, đứa bé đó nói, "Mình chỉ chụp người mình thích thôi, mình thích Jaemin lắm."

Na Jaemin ngơ ngác hỏi lại, "Nhưng mình đâu biết cậu?"

Đứa bé thấy thế liền cười thật tươi, "Mình là Hoàng Nhân Tuấn."

"Hoàng Nhưn Tứn?" Na Jaemin cực khổ đọc theo thứ tiếng mình chưa từng biết trước đây.

"Tên tiếng Hàn của mình là Hwang Injun, Jaemin cứ gọi Injun là được rồi."

"Ồ, Injunie."

Na Jaemin nhớ ra rồi, Hoàng Nhân Tuấn, Hwang Injun.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Na Jaemin vội vã chạy ra ngoài chờ đợi, ở hành lang toàn là người với người đứng nói chuyện rôm rả, ánh mắt anh đảo hết một vòng ngóc ngách, cuối cùng cũng thấy mái tóc nâu nâu của người đó lấp ló phía xa, nhẹ nhàng giải thích với đội ngũ nhân viên.

Na Jaemin rảo bước đi tới, mỗi lúc một nhanh hơn, gấp gáp hơn, cho tới khi bàn tay anh chạm vào vai người nọ. Hoàng Nhân Tuấn khó hiểu xoay người, thấy trước mắt là người mà mình đã tìm kiếm bấy lâu liền cười thật tươi, chiếc răng khểnh ngày nào vẫn còn lấp ló yêu kiều.

Na Jaemin ngất ngây một giây phút, sau đó liền đưa danh thiếp của mình cho Hoàng Nhân Tuấn, "Tôi là nhiếp ảnh gia Na Jaemin, tôi biết là hơi đường đột, nhưng tôi muốn nhờ cậu làm người mẫu cho bộ ảnh sắp tới của tôi, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro