Chương 31. Khơi gợi ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- May là anh ta còn ở lại trường nhận giảng dạy một năm đấy, mai mau đến mà xin lỗi đi. Tớ không sống thiếu công nghệ được đâu!Sana mặt mếu đập đầu vào gối.

----------

- Jin oppa à ~~

Tiếng gọi ngọt lịm của Sana đằng sau, Jin bất giác rùng mình quay lại, còn thấy cả cô kéo theo Nayeon. Nayeon bị lôi đi đến chỗ Jin với vẻ mặt không thể khó chịu hơn, lại còn không nhìn vào anh nữa. Sana đẩy Nayeon lên đứng trước, hai tay bám vào vai cô, đứng sau lưng Nayeon, Sana thò mặt ra nói:

- Jin oppa. Con nhỏ này làm sai. Hôm nay e đưa đến xin lỗi oppa

- Yah .... - Nayeom huých khuỷu tay vào người Sana.

Jin đưa tay đút vào túi, bộ dang nghênh ngang:

- Có vẻ không thành ý lắm?

Sana cố gượng cười, bóp vai Nayeon rồi cố ngon ngọt tiếp:

- Nayeon đang không được khỏe ạ! Nên mặt mũi con bé trông hơi khó coi. ( nói siêu nhỏ ) cậu cười lên được không ?

Nayeon nở nụ cười một giây rồi lại quay về bản mặt lúc nãy.Jin khẽ gật đầu thản nhiên nói:

- Cũng không cần xin lỗi đâu.

- Thấy chưa? - Nayeon ghé vào tai Sana rồi quay người đi luôn. Đột nhiên tiếng Jin đằng sau khiến cô chững lại:

- Chỉ cần một cái ôm 30 giây thôi.

Cô quay mặt lại nhìn anh, nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý của anh khiến cô rùng mình.Sana thì cố ra hiệu làm đi làm đi, đúng là vì công nghệ mà bán rẻ bạn bè. Đang đứng giữa sân trường, cô làm sao có thể làm thế được?

- Nayeon.. Mạng sống của tớ - Sana nhắc khéo cô.

Cô thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, hít thở bầu không khí trong lành. Mở mắt ra rồi chạy đến ôm chầm lấy Jin . Cô đếm từng giây một. Anh đưa tay xoa đầu cô, bật cười :

- Đáng yêu quá!

"20s nữa thôi..." - Cô thầm nghĩ trong đầu. Nhưng thời gian là quá dài để mọi người nán lại bắt đầu xì xầm:

"Ê tiền bối Jin kìa? Bạn gái anh ấy đấy sao?"

"Rõ rành rành rồi còn gì? Anh ấy còn ôm rồi xoa đầu cô ấy kìa"

Sana cũng tròn mắt nhìn, không thể tin cô dám chấp nhận yêu cầu của anh. Đột nhiên cô buông người anh ra rồi chạy đến chỗ Sana cúi gằm mặt xuống. Anh đi đến , dừng ở chỗ cô, xoa đầu cô miệng lại thì thầm:

- Dễ thương quá!

Nói rồi bước đi. Nayeon nhìn Sana với ánh mắt đằng đằng sát khí:

- Minatozaki Sana!!

Sana như lường trước được, rút ra trong túi tờ giấy :

- Nhìn thấy gì không đây là vé đi fansign của Jungkook đấy. Mình cực khổ lắm mới có được nó. Định đi nhưng cho cậu đấy.

Nayeon mừng như bắt được vàng, cuối cùng cũng được gặp thần tượng của mình rồi.

- Nayeon? Cậu thích Jungkook thật hả? Hay chỉ là tình cảm fan với idol?

Nayeon im lặng nghĩ ngợi, lần này có vẻ Sana nghiêm túc hỏi cô thật. Cô gật gù:

- Không biết nữa nhưng tớ mơ thấy anh ấy rất nhiều, trước khi tớ biết anh ấy thì anh ấy đã xuất hiện trong giấc mơ của tớ rồi.

- Không phải chứ? Mình nghe nói những người chúng ta gặp rồi mới mơ được hay cậu từng gặp anh ấy rồi?

- Mình ở tận đây, còn ở Việt Nam sang. Cậu nghĩ có cơ hội gặp anh ấy không? Tớ nhớ có một lần đọc mấy tin đồn hẹn hò của anh ấy tớ rất buồn. Tớ định từ bỏ anh ấy rồi nhưng tớ mơ thấy anh ấy ôm tớ rồi nói: dù có chuyện gì cũng không được từ bỏ, hoa tử đằng của anh. Lúc đó tớ cài tóc bông hoa từ đằng rồi đi cùng anh ấy? Tớ ảo tưởng quá rồi chăng?

Sana thấy hơi kì lạ nhưng đây có vẻ là những lời thật lòng của cô.

- Hình như trước lúc học trường này cậu bị tai nạn đúng không?

Sana hỏi lại Nayeon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro