Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy điểm qua những ưu và khuyết điểm của việc hẹn hò với một người như Zephys."

"Hãy để tôi xử lý việc này, Butterfly."

Việc cô ấy nói ra ưu và nhược điểm của một thứ gì đó khi chúng tôi tranh cãi là chuyện rất đỗi bình thường. Ví dụ, cô ấy thậm chí còn đưa ra danh sách những ưu và nhược điểm của việc nuôi một con mèo. Mặc dù nó không có khuyết điểm, theo ý kiến ​​của cô ấy. Nhưng tôi biết rằng đó là vì cô ấy rất thích nuôi mèo.

"Tôi cho rằng không ai sẽ lắng nghe một người chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò trước đó."

"Và cậu cũng là một trong số những người đó."

Cả hai chúng tôi chưa bao giờ có bất kỳ mối quan hệ yêu đương thực sự với bất kỳ người nào khác.

"Vậy thì tôi cho rằng chúng ta nên hỏi Krixi khi cô ấy đến. Cô ấy đang khá trễ so với một người bình thường luôn đến cùng lúc với cậu."

Tôi đã bắt đầu thảo luận mọi thứ với Zephys.

"Vậy tại sao mày lại quyết định hẹn cô ấy đi chơi mà không có kế hoạch? Mày nên biết mọi chàng trai cần phải lên kế hoạch trước khi họ hẹn một cô gái đi chơi. Ngay cả tao cũng biết đó là điều cơ bản."

Zephys nắm lấy một chiếc ghế và ngồi về phía bên phải của bàn, bình thường thì đó là chỗ của tôi.

"Cô ấy thực sự rất dễ thương, mày biết đấy! Cô ấy có tất cả sự dễ thương mà bất kỳ cô gái nào cũng có ngoại trừ Butt-"

"E hèm"

Cả hai chúng tôi đều nghe thấy ai đó hắng giọng.

"Ý- ý tao là cô ấy giống như một người mẫu! Cô ấy về thực sữ là một người mẫu nổi tiếng. Chà không giống một người mẫu cho lắm nhưng -cô ấy trông giống như một người mẫu nhưng không phải là một người mẫu thực sự-"

"Mày nói quá đủ về người mẫu rồi. Lú vừa vừa thôi. Vậy chúng ta cùng xem qua địa điểm mà 2 mày quyết định hẹn hò nào."

"Một quán cà phê, phổ thông nhưng có ẩn chứa nhiều sự lãng mạn, mày biết đấy."

"Cho tao xem bức ảnh cô ấy trông như thế nào, đề phòng trường hợp tao bị mày troll."

"Mày không thực sự tin tao à, Nak? Ugh, để tao lấy ảnh chụp cô ấy. Tao đã nói với mày rằng cô ấy thực sự dễ thương. Tao đã chụp nó khi cô ấy đang đi bộ về nhà."

Đó là ranh giới giữa biến thái và yêu thích. Nhưng bất kỳ bằng chứng nào lúc này cũng được. Hãy hy vọng cuộc hẹn hò này không trở nên thảm hại như thằng đần này đã yêu cầu.

Trong khi Zephys đang cố gắng tìm bức ảnh, tôi đã dành thời gian để uống tách trà của Krixi mà có lẽ Butterfly đã pha cho cô ấy.

"Đây rồi."

Khi tôi đang uống nó, Zephys cho tôi xem bức ảnh về đối tượng hẹn hò của nó.

Ngay lập tức, tôi bị sặc nước trà.

"Chuyện gì vậy?"

Butterfly lao đến giúp tôi, vỗ vào lưng tôi 3 cái.

Một vài tiếng ho nữa và tôi trở lại bình thường.

"Cậu không cần phải vỗ mạnh như vậy đâu."

Mỗi phát vỗ của cô ấy vào lưng tôi, nó còn trở nên đau hơn so với lần trước.

"Tin tôi đi, nếu tôi muốn, cột sống của cậu sẽ bị bẻ làm đôi."

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ."

"Dù sao thì, điều gì đã khiến câuh quyết định uống tách trà của Krixi? Cậu có thể để lại ấn tượng xấu vì đã uống trộm của cô ấy. Cậu có thể xin thêm một cốc được mà."

Tôi chỉ vào điện thoại của Zephys trong đó có bức ảnh đối tượng hẹn hò của nó.

Ngay cả cô ấy cũng bị sốc nặng.

"Tôi nghĩ Zephus không phải là kiểu con trai có thể cưa được một cô gái như vậy."

"Tên tôi là Zephys! Và tôi cực kỳ đẹp trai, vì vậy việc tôi cưa được một cô gái dễ thương như cô ấy là điều bình thường."

Cô ấy chả bao giờ gọi đúng tên của tôi nên thằng đần Zephys không có lý do gì để hét vào mặt Butterfly như vậy. Và tôi biết tỏng lí do nó yêu cầu sự giúp đỡ của chúng tôi là bởi vì nó không thể cưa được một cô gái dễ thương như thế mà không có chúng tôi hỗ trợ.

"Bây giờ chúng tôi đã có bằng chứng, chúng tôi nghĩ đầu tiên cậu nên sửa soạn lại trang phục."

"Yahallo! Xin lỗi tớ đến muộn!"

"Chào buổi chiều, Krixi."

"Yo."

"Chuyện gì vậy? Zephys cần giúp gì ư?"

Krixi ngồi ngay bên cạnh Zephys và nhìn thấy bức ảnh của cô gái mà nó định đưa đi hẹn hò.

"Woah! Đó là một cô gái thực sự xinh đẹp! Làm thế nào cậu cưa được một người như cô ấy?"

Krixi đã ngấm ngầm tán đổ Zephys như vậy sao? Điều đó gần như làm cho tôi cười sặc sụa. May mắn là tôi đã bị sặc trà nên hiện tại cổ họng của tôi vẫn đang bỏng rát.

"Cậu phải học hỏi từ một người đàn ông như tôi. Tôi thậm chí đã cho Nakroth một vài mẹo về cách để cưa được những cô gái như cô ấy."

"Cái gìì?!"

"Cái gì?"

Cả hai cô gái nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, và sau đó từ từ chuyển sang một chút tức giận.

"Các cậu có tin một người như thằng này không?"

"Suýt chút nữa thì cậu đã thành công đó, Zephu, tôi nghĩ rằng tôi đã suýt bị lừa."

"Là Zephys!"

"Thật thô lỗ khi thốt ra những lời chọc ghẹo, Zephys! Đặc biệt là khi cậu đang cố lấy một người như Nakroth ra làm trò cười!"

Chờ một chút, tại sao tôi cố gắng tìm hiểu một số mẹo về hẹn hò với các cô gái lại khiến cô ấy cho rằng tôi sẽ bị đem ra làm trò cười?

"Đó là thực sự là những gì thời trung học diễn ra. Bắt đầu là những tin đồn, những lời đàm tiếu, rồi đến những thăng trầm, những rắc rối trong các mối quan hệ, và hơn hết, j4f. Mọi người đều biết điều đó."

Ồ, điều đó thực sự ảnh hưởng khá nhiều tới tôi.

Yukinoshita phá vỡ toàn bộ bầu không khí.

"Này! Vào việc thôi"

...

Chúng tôi đã thảo luận mọi thứ về cuộc hẹn mà không bao gồm 'ưu và nhược điểm'. Và chúng tôi đã đi đến thống nhất rằng Zephys cần những bộ cánh lịch sự hơn.

"Tao nghĩ rằng tao sẽ phải chi tiền cho một cuộc hẹn hò."

"Mày là một một người chuẩn bị trưởng thành, nên điều đó là dĩ nhiên."

Zephys mặc một chiếc áo phông đen rất giản dị, quần jean xanh, cùng với đôi tất trắng và đôi giày Chelsea Boot của nó mà chỉ có chúa mới biết nó kiếm từ đâu ra.

"Gần 5:00 rồi! Tao phải làm lại tóc!"

"Đã quá muộn để làm điều đó. Và không ai muốn làm tóc cho mày nên cứ vác cái đầu đấy đi thôi. Mày đã bao giờ thực sự hẹn hò trước đây chưa?"

Zephys cúi gằm mặt xuống, lúng túng đáp:

"Không hề. Tao luôn khẳng định mình là một fuckboy nhưng tao thực sự giống như mày thôi, Nakroth."

Mày không phải là tao.

"Đừng lo lắng, tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi. Mày chỉ cần cố gắng cư xử bình thường và luôn thực hiện bất cứ điều gì cô ấy thích."

"Chà! Mày biết rất nhiều về hẹn hò! Mày có chắc rằng mày chưa từng hẹn hò với ai trước đây?"

[Flashback]

"Onii-chan, đây là một vài mẹo về hẹn hò."

Em gái tôi đã làm chuyện quái gì thế này?

"Em đang nói cái gì vậy? Em nên biết anh trai của em không cần có bạn gái hay hẹn hò. Hừm, anh thậm chí còn không có bạn."

"Chỉ để đề phòng. Phòng trừ trường hợp anh lỡ mất cơ hội duy nhất của mình với cô gái kém may mắn nhất thế gian này."

Tốt hơn hết tôi nên lắng nghe trước khi con bé bắt đầu ném những lời cay nghiệt vào mặt tôi vì tôi không lắng nghe nó.

"Ok."

[End of Flashback]

"Chưa từng."

"Chắc không, mày chưa từng thử tán tỉnh ai thật à?"

"Ý mày là gì?"

Nó nháy mắt với tôi.

"Butterfly hay Krixi? 2 cô gái luôn ở bên cạnh mày."

Tôi muốn phá hỏng buổi hẹn hò của thằng đần này ngay bây giờ.

"Đó không phải là điều mày cần quan tâm. Và tao khá chắc rằng mình sẽ bị họ từ chối thẳng thừng nếu mở lời."

Chỉ còn chưa đầy một phút nữa là đến giờ hẹn.

"Tao không chắc lắm về điều đó. Khi tao nói dối về việc mày hỏi các mẹo để hẹn hò, họ đã tỏ ra có chút ghen tị."

Tất cả những gì tôi thấy là những khuôn mặt trông giống như một con sư tử tức giận sẵn sàng chiến đấu với những móng vuốt của nó như thể nó nhìn thấy một mối đe dọa tiềm tàng là một người sói nhe răng để thể hiện sự thống trị.

"Nhìn xem, cô ấy đến rồi kìa."

"Đâu?!"

Đó chỉ là một cú lừa.

Điều đó sẽ dạy cho Zephys biết đừng cố gắng bới móc đời tư của tôi. Trên thực tế, tôi có quyền can thiệp vào đời tư của nó. Tôi có nên giúp nó không? Hay hủy hoại toàn bộ nỗ lực của nó? Điều đó hoàn toàn nằm trong tay tôi.

"Được rồi, cô ấy đây rồi. Bây giờ đi đến gần cô ấy và nói với cô ấy: "Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây.""

Đối tượng hẹn hò cuối cùng cũng bước vào quán cà phê.

Tôi chỉ có thể nói rằng, cô ấy rất đẹp. Trên thực tế, cô ấy trông giống như một người mẫu, nhưng cô ấy chỉ mới học trung học.

Cô ấy có mái tóc dài màu nâu, đôi mắt đen và có một thân hình chuẩn người mẫu. Được rồi, tôi cần ngừng nói về thân hình.

Tôi thấy Butterfly và Krixi ngồi cùng nhau trên bàn và cố đóng giả như những người bình thường để theo dõi cuộc hẹn hò của Tobe và anh ta.

"X-Xin chào! Thật là trùng hợp khi gặp cậu ở đây!"

"Cậu đã hẹn tôi tới nơi này."

Và bây giờ thì Zephys và tôi đều khá xấu hổ về lời khuyên của mình.

"Tôi thật ngớ ngẩn! Dù sao cũng tìm một bàn cho cậu nào."

Nó đã trở lại bình thường gần như ngay lập tức.

Buổi hẹn hò đầu tiên của Zephys là trên một chiếc bàn với 2 chỗ ngồi, ngay bên cạnh Butterfly và Krixi.

Butterfly đeo một chiếc kính tròn để ngụy trang.

Và Krixi đeo kính râm đen để ngụy trang. Lạy chúa, không ai bình thường mà lại đeo kính râm trong quán cà phê cả.

"Để tôi gọi món cho."

Zephys ngay lập tức tự làm nhiệm vụ đi tìm bất kỳ món nào mà nó thích.

"Phục vụ! Tôi muốn một chiếc bánh mì kẹp pho mát với một lon nước ngọt."

Họ bán đồ ăn ở đây? Điều đó thật đáng ngạc nhiên đối với tôi. Tôi nghĩ đây là quán cà phê bình thường và họ chỉ bán đồ uống trong các thực đơn của họ.

"Tôi chỉ muốn một ít khoai tây chiên."

Đối tượng hẹn hò của Zephys gọi.

Bây giờ Zephys sẽ làm gì, khi cô gái ấy chỉ muốn gọi khoai tây chiên.

"Cậu có muốn khoai tây chiên cỡ lớn không? Tôi có thể trả tiền bất kỳ món ăn nào trong thực đơn nếu bạn thích."

Thông minh đấy... nhưng có lẽ đó không phải là lựa chọn khả dĩ nhất. Cho rằng một số cô gái có thể thèm ăn dễ khiến cho họ cảm thấy khó chịu, thậm chí là bị xúc phạm.

"Tôi ăn rồi."

Và có lẽ quán cà phê không phải là nơi tốt nhất để hẹn hò. Có thể là một nhà hát hoặc một công viên giải trí.

"Đã nhận."

Người phục vụ viết đơn đặt hàng của họ vào ghi chú của mình và đi vào nhà bếp.

Thôi nào, Zephys, nghĩ về một chủ đề để trò chuyện đi thằng não bò. Mày có thể hỏi những gì cô ấy thích và không thích!

"Vậy, liệu cậu có thể chia sẻ với tôi những gì cậu thích và không thích?"

May quá là nó vẫn đọc được suy nghĩ của tôi.

"Tôi thích những chú chó. Chúng có vẻ đáng yêu và dễ thương. Tôi cũng thích ra ngoài và tận hưởng bầu trời. Mọi người đều có quyền tự do ngắm nhìn bầu trời xanh. Và cậu cũng không bao giờ biết liệu đó có phải là lần cuối cùng mình được nhìn thấy bầu trời xanh hay không. Đó là lý do tại sao tôi luôn đặt cho mình nhiệm vụ phải ngắm nhìn bầu trời hàng ngày. "

Tôi đã có cùng suy nghĩ đó trong giờ nghỉ trưa của mình. Cô ấy cũng nhận ra điều đó giống tôi.

"Nghe hay đấy. Tôi cũng thích chó. Và có lẽ tôi có thể buộc mình phải nhìn thấy bầu trời hàng ngày. Cậu có thể đã mở lòng cho tôi một chút."

Zephys đang thực hiện kế hoạch của mình. Nó sẽ đóng vai một con bò để cô ấy dắt mũi và đồng ý với tất cả những gì cô ta nói.

"Và tôi rất ghét mèo."

Ngay sau câu nói của cô ấy, tôi có thể cảm thấy toàn bộ bầu không khí của quán cà phê biến thành bão tuyết lạnh cóng. Tôi từ từ thu mình lại để thấy Butterfly đang kìm nén sự tức giận.

Nếu có một điều bạn không nên làm, thì đó nhất định là không được xúc phạm hay ý kiến gì về loài mèo trước mặt Butterfly.

"Ý tôi là, chúng chỉ quan tâm đến những gì có lợi cho chúng. Tôi nghĩ rằng mèo không thực sự quan tâm đến con người như chó. Một lần, tôi đã cố gắng cưng nựng chúng để xem liệu tôi có nên mở lòng với chúng hay không. Nó đã cào tôi mà không rõ lý do. Tôi cũng nghe người ta nói rằng chúng chỉ quan tâm đến bạn vì bạn cho chúng ăn chứ không phải vì chúng yêu quý bạn. Theo quan điểm của một con người, tôi thực sự ghét mèo. "

Cô ấy chắc đã gặp phải một con mèo hoang. Những con mèo đó có tính tự vệ rất cao và sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ mèo bản thân và những con mèo con. Và chắc chắn cô ấy đã xem video về những con mèo tấn công chủ nhân của chúng.

"Cậu sẽ phá hỏng vỏ bọc ngụy trang của chúng ta mất! Bình tĩnh lại đi Butterfly"

Tôi nghe thấy tiếng Krixi đang cố gắng trấn an Butterfly qua bộ đàm của mình.

Ồ đúng rồi, việc chúng tôi có bộ đàm là điều bình thường để đáp ứng mọi yêu cầu mà chúng tôi được. Bây giờ chúng ta phải ứng dụng công nghệ vào mọi thứ.

"Tôi phải hủy diệt cô ta cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô ta hoàn toàn mù tịt về mèo. Các phương tiện truyền thông và mạng xã hội đã cho cô ta những điều không đúng sự thật. Tôi sẽ xé xác cô ta thành ngàn mảnh nhỏ cho đến khi cơ thể cô ta bị giảm xuống chỉ còn ở cấp độ nguyên tử!"

Và đó là cơ hội của tôi để lẩn đi.

Đôi khi, tốt nhất là bạn nên thoát ra khỏi địa ngục và tránh xa những drama.

Butterfly hiếm khi nói dối tôi, và tôi tin rằng cô ấy đang không nói dối.

...

"Cuối cùng, Zephys đã quá thiếu quan tâm đến cô gái đó. Vì vậy, họ quyết định tốt nhất là không nên liên lạc với nhau nữa. Mặc dù vậy, anh ấy vẫn bước ra khỏi quán cà phê và khóc như mưa trên đường về nhà."

Butterfly vẫn kiểm soát được bản thân, đúng như tôi dự đoán bởi cô ấy là một người hoàn toàn trưởng thành về suy nghĩ.

Krixi đang giải thích cho tôi về hậu quả sau khi tôi rời đi phòng trường hợp Butterfly sử dụng kỹ năng đai đen Karate của mình để vô tình hoặc cố tình đánh tôi.

"Cô ấy đâu rồi?"

"Cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh. Tôi nghĩ cô ấy đang trút hết cơn tức giận. Tôi không thể trách cô ấy vì cô ấy đã kìm nén nó lâu như vậy. Tôi gần như ngủ thiếp đi khi cố gắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Nhân tiện, cậu bị thương ở đầu à? Chuyện gì đã xảy ra với cái đống băng khổng lồ trên đầu cậu? "

"Va đầu vào cột điện. Tôi phải về nhà với cái đầu bê bết máu."

"Ow. Tôi hy vọng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn."

Tôi cũng có thể đã ngủ. Cuộc trò chuyện của họ chắc chắn là một trong những câu thoại sáo rỗng trong một bộ phim romcom. Và tôi ngạc nhiên khi Zephys biết một số trong những bộ phim tình cảm ba xu chết tiệt đó. Tôi đã nghĩ rằng bộ não của nó còn nhỏ hơn của con gà.

"Ít ra thì chúng ta cũng đã giải quyết xong chuyện này. Hiện tại tôi thực sự mệt mỏi nên tôi sẽ đi về."

"Tôi cũng vậy. Tạm biệt, Nakroth."

Krixi vẫy tay chào tạm biệt và đi về hướng nhà cô ấy.

Đôi khi, tôi chỉ ước có một cách nào đó để biết rằng bạn đang ở trong những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp. Chúng ta thường có xu hướng nhận ra điều đó chỉ khi đã để nó trôi qua.

Và có lẽ toàn bộ hành trình của tôi trong suốt thời trung học là để tìm ra điều đó.

Có lẽ tôi có thể có suy nghĩ thứ hai về ..

"Cậu vẫn ở đây à?"

Butterfly từ trong nhà vệ sinh đi ra.

"Tôi đã nghĩ về toàn bộ buổi hẹn hò. Nó diễn ra hoàn toàn theo cách tôi muốn. Tôi về sớm vài phút đề phòng cậu làm điều gì đó vượt quá tầm kiểm soát bị bắt. Tôi không muốn bị liên lụy tới một vụ hành hung"

"Cha tôi có thể xử lý mọi chuyện với quyền lực khổng lồ của ông ấy ở Chiba."

Đáng sợ! Đáng sợ thật!

"Tôi rất ngạc nhiên khi cậu không đe dọa cô gái đó bằng bất kỳ lời lăng mạ hay hành hung. Có lẽ đó là vì cô ấy là nữ."

"Tôi tin vào sự bình đẳng giới thực sự. (Không như thánh Kazuma :)) Và, tôi cũng sẽ làm như vậy với trẻ em và người già. Nhưng nếu là cậu, tôi nghĩ tôi sẽ làm nhiều thứ hơn là chí đánh không. Có thể tôi sẽ ném cậu vào thùng rác cho tất cả những con chó hoang xẻ thịt." "

Thật là thô lỗ.

Ọc ọc....

Đó không phải là tiếng chó hay mèo.

Đó là một thứ tiếng gì đó phát ra từ bên trong dạ dày của Yukinoshita.

Liệu đây có phải là khoảnh khắc tự hủy mà ông trời đã ban cho tôi để trả thù cô ấy vì tất cả những điều cô ấy đã đả kích tôi?

"Trông cậu có vẻ đói."

Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Nữ hoàng băng giá. Vào lúc đó, tất cả khí chất lạnh lẽo đáng sợ của cô đều biến thành một màu hồng rực rỡ trên má.

Nhưng cơ thể của cô ấy giống như Nam Cực nên cái lạnh lẽo đã quay lại trong vòng chưa đầy một nano giây.

"Đó là bởi vì tôi đã cho cậu ăn hết bữa trưa của mình. Nếu cậu không bỏ bữa trưa của mình, chúng ta đã không ở trong tình huống này."

"Không ai bảo cậu phải đút cho tôi ăn cả."

Vâng, hãy đổ lỗi cho nạn nhân.

"C-Cậu..."

"Hãy lấy bất cứ thứ gì cậu muốn bên trong quán cà phê và tôi sẽ trả. Chỉ công bằng nếu bạn phá hỏng bữa trưa của tôi bằng cách ăn nó."

Tôi không để nụ cười nhếch mép lộ ra trên khuôn mặt. Nếu tôi lơ đễnh, tôi nghĩ cô ấy sẽ nhìn thấy nó và lợi dụng khoảnh khắc đó để công kích lại tôi.

"Được, tôi sẽ lấy đồ ăn và thức uống đắt tiền nhất trong thực đơn."

Cô gái chết tiệt này.

"C-Cậu không nên gọi một cái gì đó thực sự đắt tiền! Tôi phải tiết kiệm tiền cho sinh nhật của Airi!"

"Thậm chí còn chưa đến sinh nhật của Airi. Sinh nhật của cô ấy là vào ngày mùng 3 tháng Ba."

Sao?

"Làm sao cậu biết được ngày sinh của con bé. Điều đó thực sự đáng sợ, đặc biệt là đối với một cô gái như câu. Nếu cậu đang cố gắng nhắm đến em gái của tôi, tôi thậm chí sẽ không nương tay với ngay cả người có đai đen đâu. . "

"N-ngu ngốc! Cậu nói về cô ấy hàng ngày. Một vài tuần trước, cậu đã nói đi nói lại về Airi và sau đó bạn tiết lộ ngày sinh của cô ấy. Ngay cả Krixi và Telannas cũng phát ngán vì điều đó nên họ đã quyết định rời khỏi phòng Câu lạc bộ."

Huh.

Cô ấy đúng.

Em gái tôi quá hoàn hảo nên tôi nói về con bé hàng ngày. (Siscon vcl)

"Câu nắm thóp được tôi lần này. Tốt thôi, gọi một cái gì đó không quá đắt và tôi sẽ trả tiền cho nó."

Tôi vẫn đang tiết kiệm tiền để mua một món quà. Này, chờ đã ..

...

"Tất cả tiền tiết kiệm của tôi ..."

Ví của tôi đang trống rỗng .. tất cả là bởi vì ..

"Món này ngon không ngờ."

Tôi đang bị sốc.

Tôi sẽ làm gì để có tiền bây giờ? Không không có cách nào để tôi mua được quà cho Air với không một xu dính túi. Món quà của tôi cần phải là thứ gì đó đắt tiền và nổi bật.

Năm ngoái, tôi đã tặng con bé một con Búp bê Mỹ nhưng sau đó nó được tặng lại cho một trong những người em của bạn con bé. Vì vậy, lần này tôi đã nghĩ đến việc mua cho Airi một chiếc lược chải tóc sáng bóng mà tôi đã thấy trên mạng.

"Đừng lo lắng, một khi sinh nhật của cô ấy đến, tôi sẽ giúp cậu chọn một cái gì đó ra hồn."

"Tôi từ chối."

"Hả?"

"Đi đến các cửa hàng với cậu sẽ khiến tôi phá sản. Tôi cần nhắn tin cho Airi rằng lý do tại sao con bé chắc chắn sẽ không nhận được quà cho ngày sinh nhật của mình là vì cậu đã dành lấy tất cả cho thức ăn. Thức ăn là tạm thời, quà là để mãi mãi". " (Vcl thanh niên, bao gái chả đáng hơn bao em à. Ga lăng lên tí đi bro :)))

Cô ấy đảo mắt nhìn tôi.

"Siscon."

Bỏ qua những lời xúc phạm thường ngày của cô ấy, tôi bắt đầu nhắn tin cho cô em gái dễ thương của mình,

'Anh đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình cho chị Butterfly? Tuyệt vờ! Em rất tự hào về Onii-chan của mình! Hãy nhớ cho em biết kết quả khi anh về! '

Nó thực sự phản tác dụng.

"Được rồi, tôi đi đây. Tôi có một công việc phải hoàn thành."

"Sao lại sớm vậy?"

"Không phải việc của cậu. Chúc cậu có một đêm tuyệt vời."

"Nakroth"

"Gì?"

Tôi quay lại, chờ đợi câu nói cuối cùng của cô ấy..

Khuôn mặt cô ấy hiện lên với một nụ cười nhỏ thể hiện một sự cảm kích chân thành.

"Cảm ơn vì thức ăn. Tôi thực sự đang mắc nợ cậu."

Tại sao tôi lại đỏ mặt? Bình tĩnh đi nào Nakroth. Cô ấy vừa tiêu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của mày đấy!

"K-Không có gì"

Tôi vừa nói gì?"

...

Bây giờ tôi đang nằm trên giường của mình, khá muộn và đã đến lúc đi ngủ.

Ngày mai sẽ là một ngày rảnh rỗi nên tôi có thể ở nhà và làm bất cứ thứ gì tôi muốn.

Không có gì có thể phá hỏng 2 ngày tự do tự tại sắp tới.

Tinh!

Một tin nhắn từ Airi hoặc Murad, có lẽ vậy?

Tôi bật điện thoại của mình.

'Đừng quên ngày mai, Nakrothpoor-kun. Cậu sẽ là chuột bạch để tôi thử nghiệm tất cả các công thức mà tôi chế ra. Và nếu cậu chết vì ngộ độc thực phẩm, tôi sẽ giấu xác và tiêu hủy thi thể cậu. '

- Butterfly

Mẹ kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro