Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cuối cùng, cô vẫn quyết định rời khỏi Đài Loan. Nhưng mà ngay cả chính cô cũng không hiểu được, rõ ràng có rất nhiều nơi có thể đi như vậy, tại sao cô lại đồng ý đề nghị của bạn thân Levy đi Nhật trốn ở nhà cô ấy. . . . . .

Đúng vậy, lúc này cô đang ở trên máy bay, mà đích đến chính là quốc gia cô từng thề, cả đời này tuyệt đối sẽ không bước lên -- Nhật Bản. Mấy hôm trước, cô nằm mơ thấy chuyện bốn năm trước đây, khi tỉnh dậy mới phát hiện nước mắt đã sớm rơi đầy mặt. Hồi ức bốn năm trước đây, đã tự dặn lòng là không được suy nghĩ đến nó. Vậy mà không hiểu tại sao? Tại sao đột nhiên lại nhảy vào trong mộng của cô, đánh thức quá khứ cô không muốn nhớ lại nữa ? Lucy nhắm chặt mắt lại và nghĩ, ba năm này, cô đã học được cách khống chế tình cảm của mình. Cô đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu của quá khứ... Cô trở nên lạnh nhạt, khó có thể gần gũi, đây là phương pháp cô tự bảo vệ mình.

Những chuyện xảy ra ở nước Nhật trước kia, trừ Levy ra, không một ai hay biết cả, mặc dù ba mẹ cô vì cô đột nhiên thay đổi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng hiểu được tâm trạng của cô nên im lặng không hỏi.

Như vậy là tốt nhất, không phải sao? Cô lạnh nhạt cười một tiếng. Cô chỉ là cố làm ra vẻ kiên cường, lạnh lùng đối với người khác mà thôi. Thật ra thì, cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi. Đến khi nào, cô mới có thể đem những điều đã qua rơi vào quên lãng? Phải bao lâu nữa cô mới có thể chân chính mở lại cánh cửa tâm hồn lần nữa ? Cô thật không biết. . . . . . Lucy khẽ thở dài một hơi. Có lẽ vẫn còn lâu, lâu lắm. . . . . .

----- Tôi là dãy ngăn cách hồi tưởng -----

Bốn năm trước, tại Hồng Kông

- Levy, tớ có bạn trai rồi - Lucy mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô bạn thân mình.

- Cái gì cơ ?!!!!!!!!

Levy hét toáng lên. Chuyện gì vậy ? Lucy mới qua Hồng Kông được 2 tuần, cô còn đang định giới thiệu anh trai mình cho cô bạn thân đáng yêu này nhưng anh trai lại đi công tác tới ngày mai mới về. Cô muốn cô bạn thân mình trở thành chị dâu nên đã sắp xếp xong cuộc xem mắt này hoàn mĩ rồi vậy mà giờ Lucy kêu cô ấy có bạn trai rồi ?!

- Levy à, nhỏ tiếng lại thôi. Cậu không cần ngạc nhiên quá đâu.

Lucy kêu Levy và đỏ mặt vì mọi người trong nhà hàng đều nhìn chằm chằm hai cô khi mà Levy hét lên.

- Nhưng mà mới tuần trước tớ hỏi cậu, cậu làm gì có bạn trai mà tại sao hôm nay cậu lại nói là có rồi ? Làm tớ đi sắp xếp cuộc xem mắt với anh tớ và cậu !!!

- Tớ xin lỗi cậu nha Levy nhưng mà tớ mới có bạn trai.

- Là ai ? Tớ có quen biết không ? Mà quen tại đâu cơ ?

- Là chính tại Hồng Kông này. Cậu không quen biết đâu nhưng tớ sẽ dắt anh ấy tới giới thiệu cho cậu - Lucy mỉm cười ngọt ngào khi nhắc tới anh.

- Lucy ngốc à, cậu lương thiện quá. Tớ sợ cậu bị gạt bởi những người Hồng Kông da trắng, tóc vàng hay những thằng ăn chơi, lăng nhăng thì sao đây hả ?!!!

Cô kích động vỗ trán, dù thế nào cũng không nghĩ ra Lucy mới đến Hồng Kông hai tuần liền có một người bạn trai là người Hồng Kông nha. Lúc ở trường học, Lucy nổi danh là sát thủ đàn ông, bất kỳ người đàn ông nào vừa thấy cô , đều bị bề ngoài thanh tú cùng giọng nói ngọt ngào làm cho say mê.

- Không lẽ cậu bị dụ dỗ bởi lời ngon tiếng ngọt của hắn ta ư Lucy ?!!

- Mooooo Levy - Lucy chu mỏ kiến nghị - Nếu biết cậu sẽ lo lắng quá độ và kích động như thế này thì tớ sẽ không thèm nói cho cậu tin này đâu.

- Bạn trai mình không phải người Hồng Kông, anh ấy là người Nhật Bản, vì chuyện công việc nên mới đến Hồng Kông. - Lucy giải thích.

- Người Nhật ư ?

- Uhm.

- Vậy cậu và anh rốt cuộc quen biết bao lâu hả ? Cậu mới tới Hồng Kông đúng 2 tuần thôi đấy cô bạn ngây thơ của tôi à.

Levy tuyệt đối không coi trọng tình yêu của cô, Lucy chưa bao giờ trải qua yêu đương, đối với chuyện tình cảm vẫn còn rất đơn thuần, cô sợ cô ấy sẽ bị người đàn ông kia lừa.

- Uhm ... hình như là  một tuần.

Mặc dù chỉ quen biết một tuần tuần thôi, nhưng mà hai người tựa như đã biết cả đời, đối với nhau ngay cả một chút xíu cảm giác xa lạ cũng không có, giống như. . . . . . đã quen biết từ kiếp trước.

Cô chưa từng yêu đương? Không sai, chỉ là như vậy không cho rằng cô không hiểu cái gì gọi là tình yêu, chẳng qua là bởi vì cô từ trước đến giờ chưa tìm được một người đàn ông để cho cô nhìn một cái, là có thể nhận định cả đời. Mà bây giờ. . . . . . Cô đã tìm ra người ấy. Vừa nghĩ tới ngày đó hai người gặp nhau, không ngừng xảy ra đủ loại trùng hợp, cô chỉ biết, anh chính là người đàn ông định mệnh của đời cô.

---- Tôi là dãy ngăn cách a ---

Mệt mỏi đi đến Hồng Kông , vốn là một thân một mình đợi trong tiệm cơm, định nghỉ ngơi thật tốt. Lucy đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn một mình ra ngoài đi dạo. Cô đi tới một quán cà phê nằm ở ven bờ sông, khi cô đang ngồi ở quán cà phê ngoài trời trên đường, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ ôn hòa thì đột nhiên có một chiếc xe mất khống chế, từ đường phố đối diện lao tới chỗ cô. Cô sững sờ ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nhắm mắt lại, chờ mình bị chiếc xe mất khống chế kia hôn lên, sợ đến nỗi ngay cả hơi sức hét ra tiếng cũng không có. Kết quả, trong khoảnh khắc xe sắp tông vào cô, cô cảm thấy mình bị một lực vô cùng to lớn mạnh kéo ra, sau đó bị một người ôm lăn qua một bên. Mãi cho đến khi cô mở mắt ra, mọi người xung quanh phát ra tiếng thét kinh ngạc chói tai thì cô mới biết mình được cứu. Cô cảm giác được chính mình dường như bị người nào đó gắt gao ôm lấy. Cô mở hai mắt ra, trong tầm mắt là một người đàn ông có màu da giống cô, tròng mắt phương đông màu đen cũng giống cô.

- Cô không sao chứ ? -Người đàn ông dịu dàng hỏi cô, nhưng ngôn ngữ anh nói Lucy một chút cũng nghe không hiểu. Anh lộ ra nụ cười làm cho người ta an tâm, giống như đang an ủi cô, khiến sự phòng bị của Lucy giảm bớt.

- Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ. . . . . . Chiếc xe kia. . . . . - Lucy biết mình không sao, nước mắt cũng theo đó dâng lên trong khóe mắt vì sợ.

- Không sao, đừng khóc - Người đàn ông cứu cô, sau khi nghe lời nói của cô thì cũng dùng tiếng Trung , nhỏ giọng an ủi cô.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, dịu dàng vỗ vỗ đôi vai không ngừng run rẩy của cô. Vừa nghe đến ngôn ngữ quen thuộc, Lucy nhịn không được nước mắt rơi xuống, ở trong ngực anh khóc lớn tiếng, gắt gao ôm chặt anh mà quên mất rằng người đàn ông này chỉ là người xa lạ. Cô giống như tìm được nơi nương tựa , lập tức đem sợ hãi trong lòng phát tiết ra ngoài. Người đàn ông mặc cho cô nương nhờ trong ngực của anh, một lần lại một lần nhẹ giọng an ủi, khóe miệng trước sau vẫn giữ vững nụ cười ôn hòa mê người, không có lộ ra sự mất kiên nhẫn nào.

Xe cứu thương tới, tên đàn ông say rượu gây chuyện kia bị đưa lên xe cứu thương, nhân viên cứu hộ xác định Lucy không có việc gì sau đó liền rời đi, đám người cũng tản ra theo.

- Thật sự không sao cả rồi. Có cần tôi giúp cô tìm người nhà tới không ?

Ngồi ở một bên trên ghế đá, người đàn ông lại một lần nữa hỏi Lucy, trên khuôn mặt cô vẫn còn đầy nét hoảng sợ. Natsu nhìn cô gái xem chừng tuổi còn rất nhỏ trước mắt này, không tin tưởng lắm việc cô có thể tự ở một mình.

- Không có gì đâu, cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu mạng tôi. - Lucy lau đi nước mắt nơi khóe mắt lưu lại, kiên cường cười.

Levy sáng sớm đã đi ra ngoài, ở Hồng Kông người mình có thể liên lạc, ngoài cô ấy ra sẽ không hề có ai. Cho dù cô sợ hãi ra sao, cũng không biết nên tìm người nào.

- Được rồi! Vậy cô cũng phải cẩn thận một chút.

Chẳng biết tại sao, Natsu lại không đành lòng để cô ở đây một mình. Nhưng giờ phút này anh không thể không đi thi hành nhiệm vụ, thật sự không có cách nào trì hoãn nữa.

Giờ phút này cô hoàn toàn không muốn ở bên ngoài. Cô chỉ muốn nhanh chóng trở lại trong khách sạn an toàn. Vì vậy, Lucy liền bắt taxi trở về khách sạn, sau đó cô phát hiện ra rằng mình quên hỏi thăm tên người đó và để quên mấy quyển sách vừa mới mua ở quán cà phê.

Hôm sau, cô cự tuyệt lời mời của Levy, lấy lý do muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi, sau đó lại một lần nữa đi đến quán cà phê ngày hôm qua, không nghĩ tới, người đàn ông cứu cô kia cũng ở đó, mà bên cạnh anh cũng chính là cái túi cô đang muốn tìm.

Lần này, cô rốt cuộc đã hỏi được tên của anh, đồng thời cũng biết anh là một người Nhật Bản. Anh bởi vì yêu thích Đài Loan mà học tiếng Trung, cho nên anh nói tiếng Trung hoàn toàn lưu loát. Hai người ở trong quán cà phê ngoài trời vui vẻ tán gẫu, hoàn toàn không giống như mới quen hôm qua.

Dù Lucy ít khi mời một người đàn ông nào nhưng vì cảm tạ anh cứu giúp nên vào giữa trưa mời anh ăn một bữa cơm. Không nghĩ tới chính là, vừa chia tay sau bữa trưa, buổi tối ở bên trong nhà hàng nổi danh, họ lại một lần nữa chạm mặt. Bởi vì Levy gọi điện thoại về khách sạn trễ, cô liền một thân một mình đi tới bên trong nhà hàng cao cấp gần đó dùng cơm.

Chỗ ngồi bên trong phòng ăn đầy khách, nhân viên phục vụ liền hỏi Lucy, có muốn ngồi cùng bàn với người khác hay không, mà người kia tình cờ lại là Natsu Dragneel . Một đêm này, bọn họ cùng thưởng thức một bữa ăn tối hết sức ngọt ngào, hơn nữa càng thêm biết rõ đối phương.

Natsu bị cá tính ngây thơ của Lucy hấp dẫn, khuôn mặt cô ấy đáng yêu y như búp bê, càng nhìn càng làm cho anh không nhịn được muốn thương yêu. Anh không hy vọng cùng cô chấm dứt như vậy, vì thế anh mời Lucy đi tản bộ bên bờ sông.

Ban đêm ven bờ sông, chỉ có tốp năm tốp ba tình nhân, vô cùng tĩnh mịch. Cô đỏ mặt đi phía sau Natsu, vô cùng khẩn trương. Hôm qua sau khi phát sinh sự kiện lớn kia, thật ra một chút ấn tượng về anh cô cũng không có, chỉ biết mình được một người đàn ông cứu, nhưng lúc ban ngày nhìn thấy anh thì cô mới phát hiện ra, mình đã được một người đàn ông đẹp trai đến mê người cứu. Cô cũng không biết, mình sẽ bởi vì một người đàn ông chưa quen biết cảm thấy khẩn trương, thần kinh không ổn định, cô cũng chưa từng vì bất kỳ một người đàn ông nào mà đỏ mặt xấu hổ.

Sau khi nhìn rõ tướng mạo người đàn ông trước mắt, bữa ăn giữa trưa kia, cô ăn thật khẩn trương. Mới vừa rồi ở bên trong phòng ăn tối lại một lần nữa cùng anh không hẹn mà gặp thì tim của cô không nhịn được bắt đầu gia tăng nhịp đập, ngay cả hô hấp cũng dồn dập theo. Cả buổi tối, trong lòng cô đều cao hứng lại khẩn trương, tưởng rằng hai người sau khi kết thúc bữa ăn tối sẽ phải chia tay, không nghĩ tới anh lại đề nghị đến bờ sông đi dạo một chút.

Hiện tại. . . . . . Cô giống như một cô gái nhỏ, chỉ dám đi ở phía sau anh, ngay cả dũng khí đi ở bên cạnh anh, cùng anh nói chuyện cũng không có. Anh nhất định cảm thấy cô rất tẻ nhạt !

Lucy cắn môi, trong đầu khẩn trương ngay cả một câu để tán gẫu cũng không có, chỉ có thể lẳng lặng đi theo phía sau anh.

- Lucy - Natsu đi ở đằng trước đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn về phía cô. Chưa kịp ngừng chân, cô đụng phải anh.

- A. . . . . . Thật xin lỗi, không ngờ đụng phải anh, mà anh cũng đừng nên dừng lại gấp như vậy chứ ! - Cô chu mỏ, phồng má lên phản kháng.

- Tôi xin lỗi em, tôi có chuyện muốn nói với em, Lucy - Natsu bật cười khi nhìn thấy hành động đáng yêu này của Lucy

Cô ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ lên, nhìn anh mà không biết làm sao .

- Cùng tôi đi chung một chỗ, khiến em bất an như sao ?

- Không phải đâu Natsu ... Lỗi do em ... À không phải ... Do em quá nhút nhát ... Nhưng mà em rất muốn đi bên anh nhưng mà ...

Cô hốt hoảng nhìn ở đáy mắt anh, một cỗ thương tiếc từ đáy lòng trào ra, làm cho anh không nhịn được đưa tay xoa nhẹ gương mặt trơn mềm không chút tỳ vết của cô. Khoảng cách giữa hai người gần gũi như thế, Lucy ngừng thở, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám chứ nói chi là mở miệng trả lời anh.

Cô gái này nên thuộc về anh. Lần đầu tiên ở quán cà phê nhìn thấy cô trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh hiện lên ý niệm này. Sau đó, anh phát hiện cô gặp nguy hiểm, liền dũng cảm quên mình lao đến giải cứu cô. Sau khi cô an toàn, anh phát hiện mình lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Sau khi hai người hai lần vô tình gặp gỡ , anh càng thêm xác định, giữa hai người có tồn tại một loại liên hệ không cách nào diễn đạt bằng ngôn ngữ. Anh nghĩ muốn cô, muốn phải có cô, muốn giữ cô ở bên cạnh anh, một khắc cũng không rời xa.

- Làm bạn gái của anh nhé Lucy ! - Anh dùng giọng nói giàu từ tính hỏi, bên trong chứa đựng sự kiên trì cùng nghiêm túc.

Lucy trợn tròn mắt, không thể tin được điều mình vừa nghe. Trong đầu trống rỗng, tiếp đó cô nghe câu trả lời của mình

- Đ... Đươ... Đượ...

- Em nói gì cơ anh không nghe thấy gì cả.

- Được ạ !!!

Lucy đỏ mặt vùi đầu vào ngực anh. Anh bật cười, cúi đầu hôn cô. Cô có cảm giác nụ hôn đó chạm đến lòng mình, chạm đến tất cả suy nghĩ của mình.

Sau khi trở lại khách sạn, Levy liền thần bí nói với cô, một tuần lễ sau, cô ấy phải đến chỗ của anh trai, nói có chuyện muốn cùng anh ấy thương lượng, muốn cô đợi ở trong khách sạn chờ cô ấy trở lại. Vì vậy, Lucy mỗi ngày đều vui vẻ cùng Natsu đi ra ngoài.

Vì không để cho Levy bận tâm, buổi tối mỗi ngày cô đều sẽ đúng giờ trở lại tiệm cơm, chờ đợi điện thoại của cô ấy. Ban ngày, cô cùng anh đi khắp nơi vui chơi. Hai người bọn họ, giống như một loại lão phu lão thê, không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, cũng có thể biết được suy nghĩ của đối phương, ăn ý này tựa như một dạng bẩm sinh . . . . . .

------ Tôi là dãy ngăn cách a ------

- Này! Hoàn hồn cho mình mau. Cậu còn chưa nói cho mình biết anh ấy tên gọi là gì? Còn có anh ấy đang làm gì ? Trông như thế nào ? Có cao hay không ? Quan trọng nhất là, các cậu quen biết như thế nào ?

Levy nóng lòng muốn truy hỏi sự việc kỹ càng.

- Cậu đừng kích động có được hay không? mình cùng anh ấy là ở ... - Lucy vừa muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng kinh hô truyền đến từ sau lưng thu hút sự chú ý.

Hai cô gái không hẹn mà cùng nhìn về nguồn gốc thanh âm.

- Natsu ...

Lucy kinh ngạc đứng lên, thế nào cũng không nghĩ tới anh ấy sẽ xuất hiện vào lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro