Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Không sao, chuyện này. . . . . . Tôi nể tình cha cô vô cùng trung thành nên không cùng cô so đo. - Vẻ mặt Natsu đại phát từ bi nói, nhìn mặt anh thì không thể xác định anh đang suy nghĩ gì.

- Cảm .... cảm ơn.... Cảm ơn môn chủ.

Lisanna có chút đắc ý cười. Nhìn đi ! Ả biết, anh sẽ không trừng phạt ả.

- Chỉ là. . . . . . Cô mới vừa rồi lại đang uy hiếp vợ của tôi phải không ?

Natsu khinh thường cười lạnh nói.

Chưa tng có người nào, không có ai có th tn thương người ca anh, nht là tn thương v ca anh. V công, nhìn phn cha ca ta hết sc trung thành, anh s ch cho cô ta trng pht thích đáng. Nhưng v phn phương din ân oán cá nhân, nếu như Lucy không so đo, anh cũng s không so đo na, nói cách khác. . . . . . V ca anh s quyết đnh s mng ca người ph n này.

- Tôi, tôi không có. - Lisanna không biết Natsu rốt cuộc nghe được bao nhiêu, chỉ là lắc đầu, đánh chết không thừa nhận.

- Lu-chan ?

Anh chăm chú nhìn chằm chằm ả ta, nhẹ giọng hỏi vợ một bên còn đang sững sờ. Lucy chưa có hồi hồn nhưng nghe tiếng gọi như vậy cũng thanh tỉnh theo.

- Dạ ... vâng. Cái gì ạ ?

Ông trời ơi, cô ngốc quá, lại bị lừa ba năm, người phụ nữ này. . . . . . Thật sự rất đáng sợ ! Cô thế nhưng ngây ngốc nghe theo lời của ả rời đi, còn đau lòng lâu như vậy, khiến cho hai người hiểu lầm vì những thứ này . . . . . .

- Cô ta có uy hiếp em không ? - Natsu lại hỏi một lần nữa.

- Không có, không có, cô ấy không có.

Ả còn nắm giữ bí mật của cô, dù thế nào cũng không thể thừa nhận. Hiện tại cô chỉ hi vọng ả ta rời đi nhanh một chút, rời khỏi cuộc sống của cô, vĩnh viễn đem chuyện đứa bé giấu giếm.

- Ai ! Em thật là không thành thật. - Nghe vậy,  Natsu chau chau mày, vỗ vỗ gương mặt của Lucy, lại nhẹ nhàng vì cô lau đi nước mắt còn sót lại ở trên gò má.

- Natsu ..... - Lucy hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nhưng sự lo lắng trong lòng càng tăng lên.

- Lisanna, tôi lại cho cô một cơ hội, cô rốt cuộc có uy hiếp vợ của tôi hay không ?

Ánh mắt sợ hãi của Lucy anh nhìn thấy được, anh không muốn nuông chiều cô để cô hư, nếu vợ anh không dám thừa nhận, vậy anh có nghĩa vụ bảo vệ cô thật tốt. Nếu như ả ta dám không thừa nhận nữa, anh sẽ không bỏ qua cho ả .

- Tôi .... tôi. . . . . .

Lisanna ngẩng đầu lên, ở khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Natsu kia, ả biết anh đã biết hết rồi. Mới vừa rồi anh ở bên ngoài chắc chắn đã nghe được rất nhiều, có lẽ. . . . . . toàn bộ anh đều nghe được.

- Là, tôi uy hiếp cô ta, như thế nào ?

Được, nếu ả đã không tốt, ả cũng sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ ngồi ở bên cạnh anh, muốn chết, vậy mọi người cùng nhau chết. Lisanna hừ lạnh cười.

- Cho dù tôi uy hiếp cô ta thì thế nào, nếu như đứa bé ấy không mất đi, nhược điểm của cô ta bị tôi nắm giữ sao ? Người phụ nữ kia, vợ của anh, cô ta đã hại chết con anh, bây giờ dựa vào cái gì lại muốn ở bên cạnh anh ? Tôi cố gắng làm mọi thứ để lấy được sự chú ý của anh, nhưng kết quả thế nào ? Anh chẳng thèm nhìn tới tôi, còn người phụ nữ kia thì sao ? Cùng lắm chỉ là một kẻ hèn hạ không biết xấu hổ, muốn tranh giành anh với tôi, không có khả năng ! Nếu tôi có chuyện, tôi cũng sẽ không để cho cô ta sống thoải mái !

Nếu không phải vì người phụ nữ này, hôm nay ả sẽ không trở thành như vậy.

Lucy lắc đầu, thân thể lạnh cứng không ngừng rung động. Anh biết rồi. . . . . . Anh biết chuyện cô hại chết đứa bé rồi. . . . . . Trong đầu cô đều nghĩ đến chuyện này.

- Không ...... không ...... Đừng nói nữa !!!! - Lucy dùng sức lắc đầu, che mặt lao ra ngoài.

- Lu-chan !!! - Natsu không ngờ cô sẽ có hành động như vậy, anh lo lắng đứng lên muốn đuổi theo cô.

- Môn chủ, à không Natsu Dragneel - Lisanna dùng sức kéo tay anh lại. - Anh, anh hãy nghe em nói. Em, em yêu anh, cho nên. . . . . . cho nên mới phải uy hiếp cô ấy rời khỏi anh, em, em có thể sinh nhiều con cho anh, anh muốn bao nhiêu, em đều có thể sinh cho anh, em sẽ bảo vệ con của chúng ta thật tốt, sẽ không giống như cô ấy. Em rất yêu, rất yêu anh !

- Yêu ư ? Hừ ! Cô .... Chính cô là kẻ đã hại chết con tôi ! - Natsu đẩy ả ta ngã xuống sàn.

- Cái... cái gì ? - Ả đau đớn nhìn anh.

- Nếu như cô không nói dối, cô ấy sẽ không khổ sở rời đi, sẽ không rơi xuống lầu, đứa bé sẽ không chết, tôi cùng cô ấy cũng sẽ kết hôn, còn cô ? Yêu tôi ư ? Tôi căn bản không yêu cô, nói khó nghe chút, tôi đối với cô một chút hứng thú cũng không có, gặp lại cô, sẽ chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm, muốn ói. Tình yêu của cô ? Tỉnh lại đi ! Tôi hoàn toàn không muốn. Còn nữa, vợ của tôi nếu xảy ra chuyện gì không hay, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.

Vừa nói xong, Natsu liền nhanh chóng lao ra cửa .

----------------

Làm sao bây gi ? Làm sao bây gi ? Cô nên làm cái gì bây gi ?

Lucy một thân một mình núp ở sau tảng đá lớn trong sân nhà, cô không có cách nào đối mặt với Natsu.

Chuyn đa nh. . . . . . Anh biết ri, anh s đi x vi cô như thế nào ? Cô s li phi đi mt vi s tc gin ca anh, cô mun vĩnh vin bên cnh anh, cùng anh tri qua c đi.

- Ô ô ô. . . . . .

Vì sao ông tri hành h cô như vy, vì sao đường tình ca cô khó đi như vy, vì sao còn mun khiến cô chu đng đau đn mt ln na ? Ti sao ? Hnh phúc xa x ca cô vì sao li ngn ngi như vy ? Cô ch mun cùng anh, chng l ngay c nguyn vng nho nh này cũng khó đt được như vy ?

- Lucy ? Lucy , em đang ở đâu? Ra ngoài ngay đi mà, anh xin em đấy !!! Lucy ?

Lúc này, Natsu tự mình đi tới trong sân, anh lớn tiếng kêu lên, lòng như lửa đốt nhìn bốn phía, nhưng mà tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng của cô.

Anh chưa tng lo lng như vy, tt c hiu lm đu được tháo g, ti sao cô còn phi trn ? Ti sao li mun trn đi ?

y không th nào b qua chuyn mt đa bé được, cô y vn hết sc đau lòng. Lời nói của Levy đột nhiên vang lên bên tai anh.

Cô không nên đau lòng, bi vì cũng không phi cô làm thương tn đa bé, có l đa bé kia không có duyên phn cùng bn h. Tri mi biết, khi anh nghe được chuyn đa con t Levy thì tim ca anh có bao nhiêu đau đn. Thân th bé nh ca cô y, li chu đng tn thương như vy đến ba năm, ba năm này, rt cuc cô sng tiếp như thế nào ? Làm thế nào vượt qua s hi hn và t trách ?

Ba năm này cô y cũng không th ng ngon được. Nhng ngày cui cùng Hng Kông, c ngày cô y ly nước mt ra mt, không nói câu nào, linh hn ging như b mang đi, khi đó tôi rt s, cô y s vì vy mà kết thúc tính mng ca mình. S phn bi ca anh đi vi cô y mà nói, ta như tri sp xung, cô y không th tìm được người khiến cô y tin cy ln na. Anh nhớ lại lời Levy khi cô ấy nhớ lại cảnh 3 năm trước sau khi Lucy và anh chia tay.

Anh nguyn ý cùng cô bt đu li t đu, khiến cho cô li mt ln na tin tưởng anh, li mt ln na làm nơi cho cô tránh gió, li mt ln na vì cô xây dng mt nơi khiến cô an tâm. Anh s cưng chiu cô, mt đi mt kiếp ch yêu mình cô, khiến cho cuc sng tương lai ca cô hnh phúc vui v, anh s không đ cho cô rơi bt k mt git nước mt kh s nào. Mi ngày, mi ngày, cô s tnh li trong vòng tay yêu thương ca anh, sau đó. . . . . . cô ch cn nh ti anh, s cm thy hnh phúc.

- Lucy, anh biết em không muốn ra ngoài, không sao, em không ra ngoài cũng không sao, nhưng xin em hãy nghe kỹ lời anh nói. - Natsu hét lớn, anh tin tưởng, cô ở chỗ này, chỉ là trốn không muốn gặp anh.

- Quá khứ anh không có bất kì vị hôn thê nào, anh chưa từng lừa gạt em, chỉ là . . . . . .anh từng yêu một người, cô ấy rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi từ sau lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy, trái tim chỉ rung động vì một mình cô, mà cô gái kia tên là Lucy Heartfillia, là một cô gái Đài Loan. Lúc cô ấy cười rất đẹp, tỏa sáng giống như ánh mặt trời, làm cho anh không nhịn được bày tỏ, mỗi ngày mỗi ngày, khi mở mắt ra, anh chỉ muốn đến gặp cô ấy, chỉ muốn ôm lấy cô, cảm nhận cô đang ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ mỗi một khoảnh khắc.

Anh vừa nói vừa hồi tưởng lại, anh nói tiếp :

- Cô ấy rất đơn thuần, rất ngây thơ, cô ở trước mặt của anh cười to, kêu to, sức sống của cô ấy cảm hóa anh, khiến anh thật vui vẻ, đối với anh đó chính là hạnh phúc. Sau đó . . . . . . anh cùng cô ấy có một chút hiểu lầm mà chia tay, anh không điều tra rõ chân tướng sự thật, tưởng rằng cô ấy cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, cho nên bắt đầu hận cô, cũng rời khỏi cô. Nhưng ba năm nay, anh chưa từng quên cô, vào lúc anh muốn mình hận cô, lại phát hiện mình còn rất yêu cô ấy. Anh vẫn rất nhớ cô, ba năm qua chưa từng thay đổi, nhớ cô đến mức hận không thể lao tới Đài Loan đi tìm cô. Nhưng việc cô ấy rời khỏi anh khiến anh trở nên không có tự tin, anh thường nghĩ, có lẽ cô ấy tuyệt đối không yêu anh, có lẽ chưa bao giờ yêu anh, có lẽ qua ba năm, cô ấy đã sớm quên một người như anh, sớm quên đi ở nước Hồng Kông, cô gặp được một người đàn ông yêu cô. Nhưng anh vẫn quan tâm cô như cũ, yêu cô như cũ, nhớ nhung cô.

Đột nhiên, Natsu nghe được tiếng nức nở yếu ớt, sắc mặt anh dịu dàng, khóe miệng mang theo nụ cười, đi tới nơi phát ra thanh âm. Nhìn thấy Lucy ở sau tảng đá lớn khóc thút thít, anh đi lên trước, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô, dịu dàng hôn lấy nước mắt trên mặt cô .

- Sau đó. . . . . .Anh gặp cô ấy, cô thay đổi rất nhiều, không còn là cô gái nhỏ nhu nhược như trong trí nhớ của anh nữa, nhưng anh vẫn còn yêu cô, muốn cho cô ở bên cạnh anh cả đời, nhưng anh không nghĩ ra cách nào giữ cô ở lại. Cũng may, ông trời cũng giúp anh, ông ấy biết anh không biết làm thế nào để giữ cô, cho nên cho anh cơ hội ra điều kiện với cô. Vì cứu chị của cô ấy, cô ấy đã đồng ý yêu cầu của anh, trở thành vợ của anh, mà anh cũng được như ý nguyện giữ cô ở lại bên cạnh mình. Sau này, anh mới biết, anh hiểu lầm cô, cô cũng hiểu lầm anh, chúng ta lãng phí ba năm để oán hận lẫn nhau. Bây giờ anh rất hạnh phúc bởi vì có ấy ở bên cạnh anh. Mà cô ấy ? Có phải cũng bởi vì có anh làm bạn mà rất hạnh phúc hay không ?

Anh chậm rãi kéo cô đứng dậy, ôm lấy cô. Lại một lần nữa ôm cô, trong lòng không hề có cảm giác ngăn cách làm cho anh thở phào nhẹ nhõm, anh không nhìn lầm người, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh khẳng định cô là hạnh phúc của anh, mà cô . . . . . quả thật như anh đang nghĩ, là hạnh phúc của anh, là tương lai của anh.

- Ừ ! Cô ấy rất hạnh phúc, vô cùng, vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khiến cho cô ấy thật sợ hãi đây là một giấc mộng, mà mộng. . . . . . bất cứ lúc nào cũng sẽ tỉnh. Thật là sợ khi vừa mở ra mắt, cô sẽ không thấy hạnh phúc của mình nữa, cô không muốn mất đi bất kì cái gì nữa, cô yêu người đàn ông này, rất yêu rất yêu, từ ba năm trước đến bây giờ đều yêu.

Lucy vừa khóc vừa không ngừng kể lể, cô gắt gao kéo y phục của anh, rất sợ anh lại đột nhiên rời đi.

- Đúng vậy ! Nếu hai người đều rất hạnh phúc, cô ấy tại sao lại khóc đây ? Là vô cùng vui mừng mà khóc sao ? Tất cả sự thật đã rõ ràng, anh không hiểu rõ vì sao cô ấy lại chạy trốn, không hiểu vì sao cô vẫn đau lòng như cũ, vì sao khóc thút thít ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro