Chương 24: Người lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này tặng cho David_Yukihira vì giật tem chương trước. Tem đây!!! Giựt đê😁😁😁!

***

Một thiếu niên trạc 17, 18 tuổi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Kata, bàn tay hắn đặt xuống vai cậu lạnh đến rùng mình.

Trong phút chốc cậu cứ ngồi đó trợn mắt nhìn hắn mà ko thốt nổi lên lời, đây là lần đầu tiên cậu thấy một chàng trai đẹp như vậy, một vẻ đẹp rực rỡ đến ngạt thở khiến vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu, vẻ đẹp này giống như được tạo hóa ban tặng. 

Đôi mắt màu nâu u uẩn của hắn nhìn cậu chằm chằm, tia nhìn ánh lên sự lãnh lẽo u tối rất đáng sợ. Đứng trước hắn, cậu thấy mình thật nhỏ bé, thật tầm thường. Những tự tin về bản thân ban đầu của cậu đã bị đập vỡ hoàn toàn.

Sau một hồi chết đứng cậu mới lấy lại được bình tĩnh nhíu mày bực tức hỏi:

- Cậu đang làm cái gì thế? Sao lại làm phiền chúng tôi?

- "Chúng tôi"???..._ Hắn nhướn mày hỏi lại bằng một cái giọng bình thản đến đáng sợ.

- Ơ.. ừm.. đúng, chúng tôi… là hai chúng tôi đó_ Cậu ấp úng nói rồi lấy tay chỉ vào mình và cô gái bên cạnh là Lucy.

- Hừ…tốt nhất là anh nên rời khỏi chỗ này ngay lập tức, trước khi tôi cho anh biến mất hoàn toàn vì cái tội quấy rối bạn gái tôi_ Hắn nhếch mép cười nhẹ nhàng.

- Bạ..n gái???_ Kata kinh ngạc kêu lên rồi quay sang ngó Lucy vẫn đang ngủ ngon lành.

- Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của tôi, lúc nãy tôi có bảo cô ấy lên xe chờ trước vì còn bận mua vài thứ đồ ai ngờ lúc lên đây lại thấy cảnh tượng hai người thân mật như vậy, chắc là tôi phải gọi cô ấy dậy để hỏi rõ sự tình mới được_ Hắn giễu cợt nói rồi vươn tay định đánh thức cô gái.

Thấy vậy cậu hoảng kinh vội đứng dậy lủi xuống phía cuối xe, cảm thấy cả người nóng bừng lên vì ngượng, trong phút chốc cậu có cảm giác mình giống như một con mèo ăn vụng vậy.

Kata ngồi xuống cái ghế trong toa cuối cùng, dù vậy đôi mắt của cậu vẫn ko tài nào dời khỏi hai con người mang vẻ đẹp lạ lùng kia. 

Nhìn tên con trai ngồi xuống ngay bên cạnh cô gái âu yếm để cô dựa vào vai mà đầu cậu phừng phừng lửa giận, cảm giác ghen tị tràn ngập trong tim cậu, ước gì người ngồi đó là cậu chứ ko phải là hắn và ước gì cô gái đó thuộc về cậu…

-----------------------------------------

Loke đứng tựa lưng vào thành ghế nhìn theo tên con trai, đôi mắt anh khẽ nheo lại ánh lên tia nhìn giận dữ, may cho hắn là họ đang ở trên thế giới của con người nên anh không muốn hành xử khinh xuất chứ nếu ko hắn đã phải sớm đền tội vì dám động đến Lucy rồi.

Anh nghĩ rồi khẽ thở dài ngồi xuống ngay bên cạnh Lucy, dịu dàng đẩy đầu cô xuống vai mình, bị thay đổi tư thế đột ngột nên cô hơi cựa quậy, chem chém miệng rồi dụi dụi đầu vào vai anh ngủ ngon lành như một con mèo nhỏ. 

Lucy vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô khẽ thì thầm, hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào mặt cô:

- Sao em lúc nào cũng như vậy? Ngay một chút ý thức về sự nguy hiểm cũng không có, thế này... thì làm sao anh có thể để em rời xa vòng tay anh dù chỉ là trong một giây phút thôi, cô em họ bất đắc dĩ??

----------------------

….Tu..Tu..Tu…Xịch…xịch…xịch…

Tiếng tàu hỏa vang lên dội vào tai khiến tôi giật mình tỉnh dậy, thấy toàn thân mỏi nhừ, không biết tôi đã ngủ được bao lâu rồi. 

Tôi nghĩ rồi uể oải đưa tay lên che cái ngáp rõ dài, vươn tay vặn vẹo toàn thân, chợt bàn tay đang vung lên của tôi đụng phải một người. Ủa? Tàu rộng lắm mà, sao tự dưng lại có người ngồi cạnh tôi nhỉ?

Tôi tá hỏa nghĩ rồi vội nhìn sang bên cạnh định lên tiếng xin lỗi thì:

- Á… má ơi…

Tôi bất thần bật hét lên, giật mình suýt chết khi thấy anh Loke đang ngồi khoanh tay nhắm mắt ngủ ngon lành ở ngay bên cạnh mình, đã thế tôi lại còn ngọt xớt dựa cả người vào anh ấy mới chết chứ. Ôi... ôi xấu hổ quá.

Nghe thấy tiếng hét "nho nhỏ" của tôi, anh Loke khẽ nhíu mày, hàng lông mi dày hơi động đậy. Ngay lập tức tôi vội đưa tay lên bịt miệng, ngồi xích người vào trong, ngượng đến nỗi mặt đỏ như quả cà chua chín. 

Anh Loke nhanh chóng bị đánh thức, từ từ mở mắt quay sang nhìn tôi cười như không có chuyện gì hỏi:

- Hừm…em ngủ có ngon không?

- Ơ…em…cũng bình thường ạ_ Tôi ấp úng nói rồi vội nhìn vào vai anh ấy tự nghĩ ko biết trong lúc ngủ tôi có chảy nước miếng ra đó ko nhỉ?

Thấy khuôn mặt đang tím lại vì lo lắng của tôi Loke hơi nhổm dậy nhíu mày hỏi:

- Em làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?

- Không…không..em không sao_ Tôi lắc đầu quầy quậy, xua xua tay lia lịa rồi vội kiếm chủ đề khác nói lảng đi_ Ờ... ừm... sao anh lại có mặt ở đây vậy Loke sa-ma?

- À...ta có việc phải đi qua Kansai, thật không ngờ lại đi cùng chuyến tàu với em (hự! phét chưa kìa)._ Loke cười cười nói.

- Vậy à?_ Tôi hỏi mà mắt sáng rỡ lên_Hay quá, nhà em ở Kansai đó, không ngờ lại cùng đường với anh, trùng hợp vậy.

- Ừm..trùng hợp thật_ Loke khẽ cười lặp lại, trong giọng nói có pha chút thích thú.

- Anh có việc gì mà đến cái nơi hẻo lánh đó vậy?_ Tôi nhíu mày dò hỏi.

- Chỉ là ghé thăm họ hàng thôi. Nhưng có vẻ như họ đang gặp trục trặc gì đó nên không đến đón ta nội trong ngày hôm nay được, chắc là phải tạm thuê phòng thôi…_ Loke khẽ nén tiếng thở dài nói. 

- Ừm…_ Tôi nhăn trán suy nghĩ rồi bật thốt lên_... hay là thế này đi, nếu rảnh anh vào nhà em chơi nhé, nhà em cũng không cách trung tâm Kansai là mấy đâu. Nhà lại chỉ có hai mẹ con em thôi

- Hả? Ừm… nếu được vậy thì tốt quá, ta cũng muốn được đi thăm quan nơi em ở. _ Loke khẽ gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng nói, đôi mắt màu nâu đang nhìn tôi chăm chú của anh ấy chợt ánh lên tia sáng. 

Tôi bị cái nhìn của anh ấy làm cho ngượng vội quay đầu sang hướng khác, cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch…

Mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây? Dẫn một thằng con trai về nhà đã thế đó lại là một Vampire nữa chứ, không biết mẹ tôi sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Haizzz thui kệ… đâm lao thì phải theo lao thôi…

-------- Còn tiếp ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro