Chap 19: Trúng chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm ơn mọi người đã đọc, vote và cmt tác phẩm này trong suốt thời gian qua, arigatou.


~*~*~*~*~*~*~*~


"Gray! Anh ra đây cho em!" Lucy một tay kéo Romeo đi nhanh, một bên ở trên đường nói xung quanh: 


" Em biết anh ở đây, đừng trốn không ra! Anh có bản lĩnh cài bẫy Romeo, Anh có bản lĩnh ra đây!"



"Chị, chị đừng kêu. . . . . ." Romeo bị chị gái kéo về phía trước, chợt cảm thấy có chút cảm động, lại có chút mất thể diện.



Chính là cảm động, chị gái ruột của mình mặc dù ngoài miệng luôn là không thuận theo thì không buông tha với cậu, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối là cực kỳ bao che. Có lẽ cho dù là anh rể tương lai anh Natsu khi dễ cậu, chị gái cũng sẽ không chút do dự ra đòn đi?




"Lucy, chờ anh một chút!" Natsu đuổi theo, kéo tay kia của Lucy, bất đắc dĩ nói, "Em muốn tìm Gray, tại sao tìm tới nơi này hả? Anh dẫn em đi, muốn tìm em ấy, dĩ nhiên tìm Juvia trước nhanh hơn!"



"A, em lại quên mất!" Lucy vỗ trán một cái, "Hỏng rồi, dường như em ở lại trong phòng thí nghiệm của trường quá lâu, gần một tháng không có gặp Juvia và Gray, ngay cả bọn họ thân thiết vậy mà cũng quên. . . . . ."




Nói xong, Lucy lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi giương cho Juvia : "Này này, Juvia em ở đâu? A, được được, chị sẽ đi tìm em!"



"Hì hì, cám ơn anh Natsu nhắc nhở em!" Lucy cười cười với Natsu, sau đó kéo em trai đi.



"Thì ra là bọn họ đã đi về." Romeo vừa nghe Juvia nói địa điểm ở trong điện thoại, hơi nhíu mày lầm bầm, "Anh Gray quả nhiên là cố ý để cho em một mình đi gõ cửa sổ xe, anh ấy làm sao có thể lôi kéo chị Juvia trở về phòng khách chứ. . . . . ."



Một nhóm ba người đi đến phòng khách, Lucy quả nhiên nhìn Gray ngồi trên ghế sofa, đang hi hi ha ha nói chuyện cùng Juvia, cô ra hiệu với em trai, hai người cũng nhón chân, lặng yên không tiếng động nhanh nhẹn đi tới.



"Oa!" Lucy đi đến sau lưng Gray, chợt cao giọng kêu một tiếng, khi Gray che lỗ tai nhắm mắt lại theo bản năng, khóe môi môi cô nâng lên, ngón tay khẽ giớ lên, một chút bột màu trắng không lộ chút sơ hở rơi vào giữa gáy lúcGray lơ là lộ ra.



"Ha ha! Gray, nhận tội đi!" Lucy che miệng cười trộm, tuyên bố nói: " Nếm thử một chút lợi hại của em đi!"



"chị Lucy!" Juvia cũng bị tiếng thét chói tai của Lucy dọa sợ hết hồn, cô quay đầu nhìn lại, vui mừng đứng lên, "Chị trở lại! Là anh cả đi đón chị trở về đúng không? Chị hoàn toàn quên mất hôm nay tụ họp đúng không?"


Hiện tại Juvia đã lớn lên thành thiếu nữ mười tuổi như nụ hoa vừa chớm nở, khi còn bé khuôn mặt đáng yêu không gì sánh được trổ mã càng thêm xinh đẹp đáng yêu, cô nảy mầm từ Lolita đáng yêu không gì sánh bằng, biến thành thiếu nữ tuyệt đối xinh đẹp, tinh tế.



Mặc dù từ nhỏ cô ăn sung mặc sướng, mọi người càng cưng chiều cô, nhưng cô trời sinh tính tình mềm mại, yếu đuối, không dính vào một chút quen thói tùy hứng điêu ngoa, tính tình dịu dàng, thân thiện vẫn không thay đổi. Cô đến bây giờ vẫn như cũ chung sống rất tốt với tất cả mọi người nhà họ Dragneel và nhà họ Heartfilia,Juvia là tiểu công chúa trong lòng bàn tay mọi người, từ nhỏ đến lớn chơi đùa cùng Lucy tình cảm thậm chí còn thân thiết hơn chị em ruột.




Gray chợt cảm thấy trên cổ có cái gì đó khó chịu, cậu hốt hoảng gãi lên, đầu ngón tay dính vào chút phấn trắng, cậu gọi Lucy: "Này này, em đổ thứ gì? Thật là nhột thật là nhột! Lucy, anh không có đắc tội với em, tại sao em lại làm như vậy với anh ——"



Tay của cậu không ngừng gãi chỗ ngứa đó, nhưng giữa gáy phạm vi ngứa lại không ngừng mở rộng, hơn nữa chỗ gãi chẳng những không có hết ngứa, ngược lại có một loại ngứa khác càng thêm kịch liệt bắt đầu phát tác! 



"Hừ hừ, dạng bột thuốc ngứa mới nhất, rất lợi hại nha!" Lucy khoanh tay, nhìn Gray nhếch nhác dạng cười nói, "Anh không có đắc tội với em, nhưng em muốn tìm anh chính là món nợ tính sổ Romeo—— trong mấy ngày này em không có ở đây, anh có cài bẫy, trêu chọc em ấy hay không? Em báo thù cho em trai, chẳng lẽ có vấn đề gì sao!"



"Oan uổng a!" Gray ngứa đến lộ ra gương mặt tuấn tú nhăn thành một đám, đau khổ giải thích, "Anh đối với em rất tốt a, em mau cho anh thuốc giải, đừng vu oan giá họa!"



"Cầu xin tha thứ cũng vô ích, hôm nay chính là bị em bắt tại chỗ ! Là anh chỉ thị Romeo ở trước cửa chờ em đúng không? Không thừa nhận là phí công!" Lucy chống nạnh nói, "Chúng ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ em còn không hiểu rõ anh sao? Cái người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích trêu chọc người khác mọi nơi, thời điểm dừng không được tính cách ma quỷ, đã sớm nên phạt rồi!"



"A —— thật khó chịu —— Lucy, thật là ngứa, thật khó chịu. . . . . ." Gray dù sao vẫn là thiếu niên, loại thuốc này đối với cậu mà nói có chút quá mạnh, cậu khó chịu tìm kiếm cứu tinh khắp nơi, thấy anh cả đứng sau lưng Lucy, ánh mắt cậu thoáng chốc sáng lên.



Gray chớp đôi mắt to, làm bộ đáng thương cầu xin Natsu tha thứ: "Anh cả, anh giúp em nói vài câu hữu ích đi, cầu xin chị dâu nhỏ giơ cao đánh khẽ, em sắp ngứa không chịu nổi rồi. . . . . ."


~*~*~*~*~*~

------------> Vote và cmt nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro