P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe buýt hôm nay hơi đông đúc, người người chen lấn nhau mà đứng. Tôi may mắn giành được chỗ ngồi ở lối đi rồi cẩn thận ôm chiếc ba lô trước ngực đề phòng móc túi. Hơn mười phúc sau khi xe lắn bánh, tôi nhìn thấy gã áo đen đứng phía trước đang lén lút kéo khóa chiếc ba lô của một em gái mặc đồng phục của trường cấp hai. Bản thân tôi từng bị trộm sạch tiền trên xe buýt, cảm giác đáng sợ và hụt hẫng ấy đến giờ vẫn còn ám ảnh tôi.
Tôi hơi dịch người lên, khẽ lên tiếng: "Này! Em gái, em quên kéo khoác ba lô...".
Tên móc túi giật mình thu tay lại, có nhiều người theo phản xạ sờ lên túi của mình, cô bé kia cũng vậy. Nhìn cô bé lúi húi kéo khóa lại vừa gật đầu cảm ơn khiến tôi vui đến lạ. Nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt thì tên móc túi đã tiến sát lại phía tôi, tôi giật mình ngồi thẳng lưng lên. Nhìn vẻ mặt của hắn tôi cũng đủ hiểu hắn muốn trả thù. Trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều thứ kinh khủng, cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Hắn dừng trước chỗ ngồi của tôi, loay hoay kéo khóa. Hai chân tôi đã run đến mức bủn rủn ra, mặt cũng xanh ngắt.
Đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ ngất xỉu tại đây vì sợ thì một giọng nói trầm trầm vang lên:
"A! Xin lỗi anh!".
Tôi ngẩng đầu lên nhìn người con trai chen lên chắn giữa tôi và tên móc túi kia lại. Anh cười với tôi: "Thảo nào thấy quen, thì ra là em".
"Ơ...". - Tôi ngơ ngác.
Anh nháy mắt với tôi, cười đùa: "Sao vậy? Quên anh rồi à?".
Lúc này tôi mới hiểu ra, kéo kéo cổ tay anh đung đưa qua lại rồi nhe răng cười: "Sao quên anh được, làm sao mà quên anh được!".
Tên nọ tưởng anh là người quen của tôi nên không dám quấy phá, lặng lẽ dịch ra xa.
Tôi cứ run rẩy kéo lấy tay anh như thế mãi đến khi xe buýt dừng lại. Xuống xe, tôi gật đầu cảm ơn anh. Anh hơi khom người nhắc nhở cho tôi: "Con gái đi một mình, cẩn thận xíu!", sau đó không đợi tôi nói tiếng cảm ơn đã xoay người chạy đi, lúc đi còn không quên vẫy tay chào tôi một cái, hệt như trong mấy bộ phim tình cảm học đường.
Đó chính là lần thứ 2 tôi gặp anh. Người ta bảo, gặp nhau giữa hàng vạn người chính là duyên số.
Vượt qua duyên số, liệu chúng tôi có trở thành định mệnh của nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trích