CHƯƠNG 1 -5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C1

Mặt trời chiều ngả về Tây, trên mặt sông rộng lớn tĩnh lặng, gió nhẹ phơ phất, làn nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng, mơ hồ chút mùi cá thoang thoảng trong không khí.
Trông xuống mặt sông, có thể thấy rõ từng hòm đựng lưới nối với nhau dưới nước như tạo thành các ô vuông. Những hòm lưới này xếp thành hai dãy dài, chính giữa có một hành lang bằng bè gỗ tạo thành lối đi, chính giữa bè gỗ dựng một căn nhà gỗ nhỏ.

Một người đàn ông tay cầm túi thức ăn cho cá, chậm rãi đi từ đầu kia của dãy bè, rải cho đám cá bên trong hòm lưới. Đầu hắn đội một cái nón rơm lớn, đầu hơi hơi cúi, bởi vậy không thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong mạnh mẽ của chiếc cằm. Áo ba lỗ màu trắng phối cùng quần đùi màu xanh lá quân đội, làm phần lưng, bắp thịt cánh tay và cẳng chân phơi ra ngoài, làn da màu lúa mạch trộn lẫn mồ hôi, tản phát sự cương nghị và sức mạnh của đàn ông.

Tháng bảy hè nóng bức, dù đã là chạng vạng bảy giờ tối, ánh mặt trời vẫn không hề suy giảm, vẫn làm mồ hôi trên chiếc cằm của người đàn ông nọ không ngừng rơi, đợi hắn đi hết dãy bè gỗ, thức ăn cho cá cũng đã rải xong.

"Trí Viễn, lại uống hớp nước đi."

Một người đàn ông khác bước từ trong nhà gỗ nhỏ đi ra, trên tay cầm hai bình nước suối lạnh, cười tủm tỉm gọi người đàn ông nọ. Người này tuổi chừng bốn mươi, cũng giống như người đàn ông rải thức ăn cho cá, đều mang áo ba lỗ và quần đùi, chân mang một đôi dép lê nhựa.

Điền Trí Viễn quay đầu lại, đưa lưng về phía trời chiều, thân thể cao to tắm trong một vòng quầng sáng nhạt. Hắn gỡ chiếc nón rơm lớn trên đầu xuống, lộ ra mái đầu đinh đen nhánh và ngũ quan trẻ trung tuấn lãng, xởi lởi cười với ông chú nọ -

"Tới liền đây!"

"Trí Viễn này, thật ra thì chú không cần đặc biệt tới đây đâu, chân của anh cũng đã đỡ hơn rồi, đi cho cá ăn cũng chẳng nhằm nhò gì."
Người đàn ông cầm nước suối gọi Điền Trí Viễn tên là Hướng Minh, là anh họ con cô cậu của Điền Trí Viễn, năm nay ba bảy, ba tám tuổi.

Điền Trí Viễn đặt thức ăn cá còn thừa bên ngoài nhà gỗ nhỏ, nhận lấy nước suối Hướng Minh đưa cho hắn, vặn mở nắp ừng ực ừng ực uống một hơi hơn phân nửa. Bọt nước lóng lánh tràn ra từ khóe miệng, dọc theo đường cong xinh đẹp của chiếc cằm, trượt xuống ***g ngực hắn.

Quệt miệng, Điền Trí Viễn cười nói:

"Em biết rồi mà, nhưng để bảo đảm, mấy ngày này cứ để em cho ăn đi. Mình làm việc ngay trên sông, không thể qua loa được. Anh trặc chân, nói tới cũng xui thật, chỉ sơ suất chút thôi cũng bị ngã xuống nước.... Ầy, sông Thanh Giang này sâu mấy trăm mét, nếu xảy ra chuyện gì thì em thật có lỗi với chị dâu."

Hướng Minh tay cầm nước suối, hàm hậu mà lại xấu hổ cười -
"Ài, theo em anh mới được đối đãi như thế này, nếu đổi thành người khác, chút bị thương nho nhỏ ấy, chỉ sợ ngay cả tiền thuốc men người ta cũng không chẳng thèm chi, chứ nói gì đến đây làm việc thay."

Điền Trí Viễn hơi sửng sốt, trong lòng rịn ra một phần cảm thông.

Hướng Minh nói lời này không phải để nịnh nọt Điền Trí Viễn, mà là vì xúc động nên mới phát ra.

Trước đây Hướng Minh làm công trong bãi cát của nhà họ Dư phố trên, đồng thời cũng kiêm việc trông coi sân bãi, ban đêm ngủ lại trong khu chứa vật liệu.
Vì một lần gặp nạn bất ngờ, ấy là lúc đang phá núi, một tảng đá văng ra đã va phải bắp chân anh, da thịt không tổn hại nhưng xương lại bị thương, phải nằm nhà hơn ba tháng. Việc này vốn được coi là tai nạn lao động, nhà họ Dư phải chi trả toàn bộ tiền thuốc men, nhưng nhà họ Dư lại là đầu sỏ tại thành phố Nguyên Thủy, Dư lão đại nói một câu không cho, thì dù có là đồn trưởng đồn công an thành phố cũng không dám nói lý lẽ.

Cứ như thế, sau khi vết thương lành lặn, Hướng Minh không đến nhà họ Dư làm nữa, mà chuyển đến trông coi trại cá của Điền Trí Viễn.

Điền Trí Viễn vỗ bồm bộp lên tay Hướng Minh, cười nói:

"Nghe kìa, anh em nhà mình chứ có phải người ngoài đâu, nói những lời này làm chi?"

Nhờ vào quê nhà có nhánh sông lớn, sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Trí Viễn bắt đầu nuôi trồng thủy sản nước ngọt, quy mô khởi điểm chỉ là trên trăm cái hòm lưới, phát triển đến bây giờ đã là hơn hai ngàn.
Trang trại lớn rồi, đơn đặt hàng cũng nhiều lên, trong nhà còn kinh doanh nhà nghỉ cỡ nhỏ, một mình hắn quản lý nhiều thứ, lực bất tòng tâm nên mới bắt đầu mướn người trông coi trang trại cho hắn.

Hướng Minh là người hiền lành chất phác, làm việc lại nghiêm túc, hơn nữa còn có chút quan hệ anh em họ với Điền Trí Viễn, để anh đến giúp đỡ trông coi trang trại, quá là hợp lý.

Lần này Hướng Minh bị trặc chân, Điền Trí Viễn không những trả hơn hai trăm tiền thuốc men cho anh, mà còn tự mình đến cho cá ăn, đã kiên trì hơn một tuần nay rồi.
Việc này khiến Hướng Minh hết sức áy náy, đây vốn nên là chức trách của anh, hơn nữa, vết thương của anh quả thật là không lớn lao gì cho cam.

Điền Trí Viễn uống sạch nước còn lại, ném bình không vào chiếc giỏ trúc lớn nằm ở phía trong cửa ra vào, nhìn mặt sông tĩnh lặng, bỗng nhiên nổi hứng, mau tay mau chân cởi cái áo ba lỗ và quần đùi ra, chỉ mặc độc chiếc quần lót màu trắng, chạy bước nhỏ dưới trời chiều, nhẹ nhàng nhảy vào sông như một chú cá.

Nhìn Điền Trí Viễn hả hê bơi lội trong nước sông, Hướng Minh vui vẻ cười toe.

Bơi qua bơi lại trong nước vài vòng nhỏ, Điền Trí Viễn bò lên trên bè gỗ, dùng khăn mặt lau khô người, thay chiếc áo thun sọc ca-rô màu xanh lam nhạt và quần jean mà mình mang lúc đến đây vào.

"Trí Viễn, đến đây, này là chị dâu em bảo anh mang theo đấy, cho hai đứa nhỏ nhà em ăn."
Hướng Minh xách một bọc trứng gà đi từ trong phòng nhỏ ra ngoài, nhét cho Điền Trí Viễn.

Trí Viễn thẳng thắn nhận lấy -

"Chị dâu thật tốt, hai năm qua Nữu Nữu và Hâm Hâm nhà em được trứng gà chị dâu cho chăm bẵm tới béo tròn luôn rồi."

Nữu Nữu và Hâm Hâm là cặp sinh đôi do Điền Trí Viễn và vợ trước sinh, năm nay vừa tròn năm tuổi.

"So với những gì em cho nhà anh, chút trứng ấy thì có là gì."

"Vậy được rồi, em mang về đây, tối nay nhọc công anh Minh rồi."

"Ôi, được rồi mà."

Điền Trí Viễn từ phòng sau nhà gỗ nhảy lên bờ, cuốc bộ một đoạn nhỏ lên con dốc, rồi đi dọc theo đường cái men sông.
Bên đường có một chiếc SUV đang đỗ, Điền Trí Viễn móc chìa khóa mở cửa xe, vừa ngồi vào đã nhận được một cú điện thoại.

Nhìn màn hình hiển thị, là mẹ hai hắn gọi đến.

"Mẹ này, con đang về."

[Ấy, vậy con về nhanh lên, Hâm Hâm lại sinh sự nữa rồi, nó đánh con trai nhà bán bánh rán đường đối diện, cha mẹ người ta đang đứng trực trong cửa hàng xổ số nhà mình không chịu bỏ qua đây này.]

"Bảo mẫu vừa tới hôm qua đâu rồi? Không phải đã kêu cổ trông coi nó rồi đấy sao?"

Nghe tin thằng con lại đi sinh sự xong, Điền Trí Viễn vừa tức vừa nôn, nghiêng đầu, kẹp di động giữa bả vai và lỗ tai để rảnh tay cấp tốc lái xe.

[Khỏi bàn nữa, bảo mẫu gì chỉ biết mỗi chơi, hồi chiều đón tụi nhỏ về xong là trốn ngay vào phòng vệ sinh không biết là tám điện thoại với ai. Mẹ nấu cơm nên không biết, còn tưởng cổ dẫn tụi nhỏ vô phòng chơi, mãi đến khi hai vợ chồng nhà bán bánh rán đến nhà ầm ĩ mẹ mới biết.]

"Rồi rồi, trước hết cứ vậy đi, con về liền đây."

Điền Trí Viễn tùy tiện quẳng di động lên ghế lái phụ, điên tiết giẫm mạnh chân ga một cái, sau đó bình tĩnh trở lại.

Đường cái men sông này không hề rộng, chỉ tám mét, hơn nữa lúc này có không ít dân địa phương đến bờ sông bơi lội, có thể thấy đủ loại xe đậu ven đó, như xe gắn máy; xe bánh mì, chiếm cứ một phần nhỏ trên đường cái.
Trong lòng Điền Trí Viễn dù có sốt ruột đến đâu, cũng không thể dồn sức giẫm chân ga ở đây được, trừ khi hắn muốn rước phiền phức tới cho mình.

Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng Điền Trí Viễn cũng về đến nhà.

Nhà Điền Trí Viễn nằm ở vị trí rất tốt - ngay trung tâm trấn, đối diện bên phải là ủy ban xã và một quảng trường nhỏ, bên mé phải nhà là một con ngõ rộng mười mét, cạnh đó chính là đồn công an. Nhà ở đằng sau là đất do đồn quản, bên trái trước mặt là ngã ba đường - nơi tụ tập xe khách.

Nhà hắn chiếm diện tích gần 400m2, cả thảy năm tầng. Tầng trệt nằm sát đường là bốn cửa hiệu mặt tiền, tầng hai là nơi cả nhà bọn họ ở, gồm có bốn phòng hai sảnh một ban công, một phòng bếp hai phòng vệ sinh, ngoài ra còn một gian phòng sách. Từ tầng ba đến tầng năm đều là phòng trọ độc lập có phòng tắm riêng, kiểu như một khách sạn cỡ nhỏ.

Trong bốn cửa hàng mặt tiền ở tầng trệt, một cái hắn dùng để mở trạm xổ số phúc lợi, ba cái còn lại được hắn nối liền với nhau, trang trí rồi tạo thành sảnh tiếp tân khách sạn.

Chưa xuống xe mà Điền Trí Viễn đã nhìn thấy hai người một nam một nữ ngồi trước cửa trạm xổ số, trên đùi người phụ nữ kia là một cậu nhóc đang khóc sướt mướt.
Hoàng Tiểu Anh - nhân viên bán vé số đang nói tốt cho hắn trước mặt hai vợ chồng, còn thằng con gây họa kia lại không thấy bóng dáng nó đâu.
Điền Trí Viễn chạy xe vào con ngõ cạnh nhà để đỗ, sau đó đến cửa trạm xổ số.

"Anh Trí Viễn, anh về rồi à." Hoàng Tiểu Anh chào hắn, mắt liếc qua cặp vợ chồng kia, đúng là cưng như trứng mỏng*.

*: nguyên văn: ý hữu sở chỉ, nhi ái hữu sở vong => ý chỉ cưng chiều một người quá nhiều, rồi sẽ có một ngày chết vì người đó (rút ra từ tích chàng trai trẻ cưng ngựa).

Điền Trí Viễn gật đầu, tỏ ý rằng mình biết cách đối phó.

"Anh chị Trương, nghe nói oắt con nhà em nó đánh Bảo Nhi, mau cho em xem thử nảo, thằng bé nó có bị thương ở đâu không."
Điền Trí Viễn cười áy náy, ngồi xổm trước mặt thím Trương, hiền hòa kéo tay Bảo Nhi đã bảy tuổi, nhìn từ trên xuống dưới.

"Thế quái nào lại không bị thương cho được? Bị Hâm Hâm nhà chú đẩy mạnh một cái, Bảo Nhi té xuống có thể nhẹ được sao hả?"
Cơ mặt thím Trương căng cứng, kéo cánh tay nhỏ của bé đưa tới trước mắt Điền Trí Viễn -

"Cậu coi đi, cùi chỏ thằng nhỏ tím bầm hết luôn này. Thằng nhóc nhà cậu hỗn xược quá rồi đấy, không quản giáo nó thật nghiêm, coi chừng tương lai sau này....."

"Nói bậy bạ gì đó! Cái miệng của cô lâu nay thiếu đòn phải không hả?"

Trước khi thím Trương nói ra mấy lời mắng nhiếc chửi rủa, anh Trương cả giọng nạt nộ chị ta.
Suy cho cùng vẫn là đàn ông, cách giải quyết vấn đề không như đàn bà - thích làm theo cảm tính -

"Con nít thì biết nặng biết nhẹ gì? Nói rõ chuyện ra để Trí Viễn biết là được, lảm nhảm mấy thứ kia làm chi?"

Điền Trí Viễn hé miệng mỉm cười thoáng qua, cảm giác trong lòng rất khó nói, nhưng sự thật vẫn là hắn không thể so đo với một người phụ nữ quê mùa thiếu văn hóa như thế được.

Anh trương vỗ vai Điền Trí Viễn, ý bảo hắn đứng dậy, đồng thời kéo chiếc ghế gỗ gần đó cho hắn ngồi.

"Trí Viễn này, không phải do tôi hẹp hòi bênh con. Con nít cãi nhau là chuyện rất bình thường, chúng ta ai mà không biết đạo lý đó, mà có lẽ Hâm Hâm nhà chú nó thật hư không thể tưởng nữa rồi, một lần hai lần tôi cũng bỏ qua không nói gì.
Thế nhưng số lần lại càng nhiều thêm, người làm cha như tôi có thể nào trơ mắt nhìn con mình bị bắt nạt?
Con nít không biết gì, nhưng người làm cha như anh chắc sẽ không như vậy đâu nhỉ, dù sao thì anh cũng là người có tấm bằng Đại học, có tố chất hơn hẳn chúng tôi.
Chuyện ngày hôm nay, nhỏ thì nhỏ, nhưng anh nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng."

Điền Trí Viễn ngồi xuống, tay nắm chặt chìa khóa xe, gật đầu nói:

"Vâng, em hiểu, đúng thật là Hâm Hâm nhà em có lỗi, em nhất định sẽ xử lý nó thật nghiêm."
Quay đầu lại, gọi Hoàng Tiểu Anh -
"Cô vào nhà tôi xem thử, thấy thì kéo Hâm Hâm xuống đây cho tôi."

Hoàng Tiểu Anh lon ton chạy vòng từ con hẻm ra đằng sau cửa hàng.

Vì không dùng chung cửa vào với tầng ba, bốn và năm, nên Điền Trí Viễn đã xây thêm một cái thang đằng sau nhà, nối thẳng tới tầng hai nhà hắn.

Hoàng Tiểu Anh mau chóng mang Hâm Hâm bụ bẫm kháu khỉnh và công chúa nhỏ Nữu Nữu cũng y chang thế ra đến nơi, bảo mẫu trẻ đi theo đằng sau mấy đứa nhỏ, sắc mặt trắng bệch, chân tay luống cuống.

Điền Trí Viễn chỉ vào Bảo Nhi đã ngừng thút thít, trầm mặt gặng hỏi Hâm Hâm:

"Hâm Hâm, sao con lại đẩy anh?"

Hâm Hâm đã năm tuổi rồi, đương nhiên biết rõ tình hình hiện giờ là như nào, nó mắc lỗi, ba mẹ Bảo Nhi tới tận nhà mắng vốn, thế nên ba nó sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho nó.
Nhưng nó mới không thèm sợ Điền Trí Viễn, lúc đôi con ngươi bé nhỏ kia lườm sang Bảo Nhi đang rụt rè sợ hãi, còn hàm chứa bảy phần kiêu ngạo ba phân xem thường, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng.

Trí Viễn vừa thấy liền thở hốc vì kinh ngạc, thằng quỷ nhỏ này thiệt là ngày càng không coi hắn ra gì mà, mặt tức khắc đen đi hai phần -

"Hâm Hâm, ba hỏi con sao con không trả lời, sao con lại đẩy anh Bảo Nhi?"

Hâm Hâm gân cổ - "Là nó sai trước, nó chửi con."

Điền Trí Viễn khẽ giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía thím Trương và con trai bà.

Mặt thím Trương quả nhiên biến sắc, tựa như có hơi xấu hổ, nhưng lấy lại vẻ mặt 'cây ngay không sợ chết đứng' hết sức nhanh, đề cao giọng, nói:

"Mày đang nói càn đấy hả Hâm Hâm, hai đứa tụi mày chơi với nhau ngay trước quầy của tao mà, từ đầu đến cuối tao không hề nghe Bảo Nhi chửi hay mắng mày nửa lời, mày không thể bịa chuyện như vậy được."

Điền Trí Viễn hít sâu một hơi, nắm tay kéo con qua, nghiêm túc nói:

"Hâm Hâm, con nói thật cho ba biết, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy biểu cảm của ba kì kì, Hâm Hâm càng ấm ức hơn nữa, hai con mắt tròn trịa vì tức giận mà trợn lên thật to, giọng điệu khi nói tỏ ra hung dữ:

"Họ Điền* này, con nghiêm túc nói cho ba biết, con không có cố ý đánh nó, là do thằng Bảo Nhi kia nó làm sai trước, nó chửi con!"

*: con cái mất nết, gọi cả họ ba nó ra =,=

"Ba...."

Hoàng Tiểu Anh đứng cạnh bên bụm miệng cười trộm.

Nhóc con Hâm hâm này, mỗi lần giận dỗi ba nó là lại gọi ba nó là "họ Điền", đừng thấy nó chỉ mới có năm tuổi thôi, thật ra mỗi lời nó nói ra đều làm ba nó như hóc phải xương cá, đến thở cũng không xong.

Mặt thím Trương đen xì:

"Hâm Hâm, mày còn dám nói láo? Mày ngồi chơi với Bảo Nhi ngay trước quầy hàng của tao, nó chẳng nói gì mà mày lại chạy tới đẩy nó.
Bây giờ mày sợ bị đánh, nên mới dối trá trước mặt ba mày chứ gì."

Lại chỉ vào Hâm Hâm, nói với Trí Viễn: "Trí Viễn à, nếu không tìm mẹ kế cho thằng nhóc này để nghiêm khắc dạy dỗ lại nó, sau này sẽ chẳng có tiền đồ gì đâu!"

Điều Điều Trí Viễn không thích nghe nhất chính là có người nhắc tới chuyện vợ con với hắn, nhưng đối phương lại là thứ đàn bà vô văn hóa, một người đàn ông như hắn không rảnh chấp nhặt với chị ta, bèn không đáp trả.

Đúng vào lúc này, Nữu Nữu vẫn một mực ngoan ngoãn đứng đấy không nói chuyện lại mở miệng -

"Ba ơi, con hoang là gì?"

"Nữu Nữu! Con nói gì?" Trí Viễn khẽ giật mình, là ai nói từ "con hoang" này trước mặt Nữu Nữu?

Vẻ mặt Nữu Nữu ngây thơ và tò mò -

"Anh Bảo Nhi nói con với anh hai là con hoang, vậy là xấu phải không ba? Nên anh hai mới đánh anh Bảo Nhi."

Trí Viễn nghẹn thở, sững sờ nhìn về phía một nhà họ Trương.

Nét mặt anh Trương cũng cùng một vẻ sững sờ, hiển nhiên anh ta cũng vậy - không biết đầu đuôi lại là thế này.

Mà thím Trương lại vẫn cố chấp 'cây ngay không sợ chết đứng', vừa đặt con trai xuống đất xong, người đàn bà chanh chua này lập tức ồn ào kể lể -

"Nghe này, Trí Viễn, con trẻ nó như thế là do sinh viên chú mà ra cả đấy! Tuổi mới bây lớn mà chẳng những mở miệng ra là dối trá, còn dám chửi mắng người khác, sau này sẽ thành cái thứ gì đây chứ. Ôi trời ơi, nhóc ranh có mẹ sinh mà không có mẹ dạy đúng là không tốt lành gì mà."

Điền Trí Viễn nhìn vẻ quật cường đong đầy trong mắt hai đứa con, hiểu rõ tất cả. Đứng dậy, kéo con trai con gái đến bên cạnh mình, thẳng người, lạnh nhạt liếc thím Trương, nói với Hoàng Tiểu Anh:

"Anh Tử, đi lấy 500 tệ đến đây!"

Hoàng Tiểu Anh vâng một tiếng, vội vàng vào trong tiệm, lấy trong ngăn kéo năm tờ tiền giấy đỏ thẫm đưa cho Điền Trí Viễn.

Điền Trí Viễn cầm tiền đưa cho anh Trương, hơi mỉa mai nói:

"Anh Trương, con em đẩy ngã Bảo Nhi làm hại nó bị thương, em bồi thường cho nó là đáng. Thế nhưng, chuyện ngày hôm nay, em không nghĩ con mình làm sai."

"Này, Điền Trí Viễn chú có ý gì hả?" Thím Trương kéo chồng chị ta, chú bẳn trừng mắt -

"Hóa ra con của tôi bị con chú đánh là đáng đời ấy nhỉ!"

Vóc dáng Điền Trí Viễn vốn cao lớn, khi đứng trước mặt người khác thì trông như cái núi, ánh mắt lạnh lẽo, cảm giác áp bách lập tức ồ ạt ập đến -

"Thím Trương, con chị không nên đánh, vậy chẳng lẽ con tôi đáng bị mắng? Tôi không tin một đứa trẻ mới bảy tuổi đã biết cái gì gọi là con hoang, nếu như nói Bảo Nhi nhà chị khôn lanh, đã biết cái gì gọi là con hoang, tôi đây thật sự bội phục chị có tài dạy con."

Thím Trương bị khí thế của Trí Viễn dọa hãi, co cụm người lại đẩy đẩy ông chồng bên cạnh chị ta, nhưng ánh mắt vẫn không cam lòng -

"Điền Trí Viễn chú...."

"Giỏi!" Một tát của anh Trương phiết qua mặt cô vợ hắn, chỉ vào chị ta mà tức giận mắng:

"Bẽ mặt quá mà! Tôi còn tưởng rằng con trai nhà người ta cố ý bắt nạt Bảo Nhi, không ngờ lại là con trai mình ức hiếp người ta trước, người làm mẹ như cô rõ ràng là biết việc nhưng tại sao lại không nói cho tôi? Hả? Mả mẹ nó, còn dám nói lý nói lẽ tìm người ta đòi công bằng? Cô muốn cái mặt tôi đặt đâu mới vừa lòng cô đây hả!"

Thím Trương ăn một bạt tai, lập tức bật khóc.

Hiện giờ vẫn đang là sập tối bảy tám giờ kém, đối diện nhà Trí Viễn là một cái quảng trường nhỏ, mỗi ngày vào lúc này đều có rất nhiều phụ nữ trên trấn đến đây khiêu vũ.
Thím Trương vừa há họng gào lên, lập tức dẫn tới một rừng người vây xem.

Anh Trương vừa thấy nhiều người như vậy, sắc mặt càng đen thui, một tay dắt con trai, tay kia kéo cô vợ đi.

Trí Viễn thấy thế, chặn anh ta lại, kiên quyết nhét 500 tệ kia vào túi anh ta.

"Trí Viễn, tiền này không phải do chú nợ tôi, tôi không thể nhận."

Trí Viễn cảm thán trong lòng, suy cho cùng anh Trương vẫn là đàn ông, biết cái gì gọi là phải trái đúng sai, chỉ có điều tiền này đúng thật là nên cho, ai bảo con trai nhà hắn nhiều lần ra tay đánh con người ta làm gì?

"Anh Trương, tiền này anh cứ nhận lấy đi, coi như là tiền chữa trị của Bảo Nhi, con trai nhà em lỗ mãng, cũng có điều không phải, mong anh thông cảm."

Nói với người hiểu chuyện, Điền Trí Viễn sẵn lòng hạ thấp thái độ.

Anh Trương còn định từ chối, thím Trương lại quay người giật lấy tờ tiền đỏ thẫm trong tay Trí Viễn, khóc lóc oán hận nói:

"Lấy, dựa vào đâu mà không được lấy, con trai nhà chú nó ăn hiếp Bảo Nhi thành quen cả rồi, chút tiền này nên lấy."

Nói xong, như là sợ Trí Viễn đổi ý cầm lại tiền, cõng con trai lên lưng, không quay đầu lại cứ thế mà đi một hơi.

Anh Trương thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nói một tiếng xin lỗi với Trí Viễn, rồi chạy bước nhỏ đuổi theo cô vợ nhà hắn, vừa đuổi vừa mắng.

C2

Về đến nhà, Trí Viễn định tâm sự với con trai một chút, muốn giảng giải cho nó biết đánh người khác là sai, nhưng vừa vào cửa Hâm Hâm đã lượn ngay vào phòng rồi khóa trái cửa nhốt mình ở trong, mặc kệ hắn có dỗ dành dọa nạt ra sao cũng không cách nào bảo nó đi ra, chớ nói chi tới mặt đối mặt để mà tâm sự.

Cả một bàn đồ ăn mẹ hai làm không ai dám động đũa, cuối cùng vẫn là Điền Trí Viễn dẫn đầu ngồi vào bàn, mẹ hai hắn mới dắt Nữu Nữu và cô bảo mẫu nhỏ dè dè dặt dặt ngồi theo.

Bữa cơm tối này, ăn vào miệng hết sức nhạt nhẽo.

Sau khi ăn xong, Điền Trí Viễn lấy từ trong ví da ra 200 tệ đưa cho cô bảo mẫu nhỏ -
"Tiểu Lý, cô không cần tới nhà tôi vào ngày mai nữa."

Cô bảo mẫu nhỏ ngân ngấn nước mắt đóng gói hành lý suốt đêm, chuẩn bị rời khỏi vào sáng sớm hôm sau.

Đêm đã khuya, nhưng Điền Trí Viễn vẫn còn nằm trên ghế dựa ở phòng khách sân thượng, Nữu Nữu kéo chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh, chống má nghiêng đầu nhìn hắn.

Trí Viễn quay đầu thấy con gái, mỉm cười - "Nhìn cái gì đấy?"

"Ba ơi, rốt cuộc thì con hoang có nghĩa là gì?"

Trí Viễn cười không nổi nữa, trẻ con chỉ bây lớn, nào biết con hoang là gì, rồi lại nghe người khác mắng nhiếc tụi nó như thế, nhất định là trong lòng nghĩ mãi vẫn không tỏ.
Nhớ tới cậu nhóc Trương Bảo Nhi mới bảy tuổi, chắc chắn cũng không biết nghĩa của từ miệt thị này, hơn phân nửa là nhại theo lời của mẹ nó.
Hồi đó hắn từng nhốn nháo kết hôn, từng làm tiệc rượu trăm ngày cho con, chẳng qua chỉ là ly hôn mà thôi, đến cuối cùng, thực tế lại khiến con mình bị người khác thầm mắng đồ con hoang.

Nếu hắn không coi thím Trương là đồ đàn bà vô văn hóa, lại thấy anh Trương là một người biết lý biết lẽ, đơn giản cho qua chuyện như thế thật đúng là không phải tác phong của Điền Trí Viễn hắn.

Trí Viễn xoa đầu con gái, trong một thoáng không biết nên giải thích thế nào, đành phải nói:

"Đó là từ không tốt, là lời xấu, con cũng thấy rồi đó, khi anh Bảo Nhi mắng con và anh xong, ba của Bảo Nhi đã nổi giận tới cỡ nào. Nên sau này nhất định đừng có nói, nghe chưa? Bằng không thì ba ba cũng sẽ giận đó."

Nữu Nữu cái hiểu cái không, mắt to tròn đảo hai vòng, thần bí cười nói:

"Thiệt ra thì anh hai cũng không hiểu ý của câu đó đâu ba. Tại con nói với ảnh, con hoang có nghĩa như là hạt gieo trong đất hoang, hơn nữa còn bị giội phân trong nhà vệ sinh, rất là dơ. Anh hai nói, anh Bảo Nhi dám mắng tụi con tắm phân, nên ảnh mới đánh anh Bảo Nhi."

"Xì...." Điền Trí Viễn phì cười vì lời nói trẻ thơ của con gái.

"Ba cười gì thế?"

Trí Viễn vòng tay ôm con gái, đặt bé ngồi trong lòng mình, khoác hai tay lên bờ vai nhỏ xíu, cười tủm tỉm ngắm gương mặt nhỏ nhắn ấy của bé, dịu dàng nói:

"Tại ba vui nên ba mới cười. Nhưng mà Nữu Nữu này, mai mốt đừng có nói từ con hoang trước mặt bạn bè nghe chưa, cái đó là xấu, chỉ có trẻ hư mới nói thôi, còn Nữu Nữu là bé ngoan mà, đúng không nè?"
Thấy con gái gắng sức gật đầu, Trí Viễn mỉm cười -

"Vậy nên Nữu Nữu không thể nói, biết không?"

Con nít không có khả năng phân biệt đúng sai, người làm phụ huynh chỉ có thể làm gương tốt dẫn dắt con em, nhưng về mặt này Trí Viễn lại không hề làm tròn bổn phận.
Nên mới thành ra bây giờ - thỉnh thoảng mới chuyện trò với con cái một lúc, thật sự không rõ mình dạy như thế có đúng hay không.

Mẹ hai dọn dẹp phòng bếp xong, đi ra trông thấy hai cha con vẫn còn đang thì thầm trên ban công, bèn trách cứ:

"Trí Viễn, con là người lớn không ngủ được thì thôi, còn kéo theo con nít làm chi? Gần mười giờ rồi đó, con bé nên đi ngủ rồi!"

"Đi ngủ nào." Nghe mẹ nói xong, Trí Viễn vỗ vỗ mông Nữu Nữu, xua bé đi ngủ.

Nữu Nữu cũng biết nghe lời, tập tễnh đi về phòng mình.

"Trí Viễn này, con bé kia làm giỏi lắm cũng mới có một ngày, sao con lại đưa nó tới 200? 100 cũng đã quá nhiều rồi!"

Nữu Nữu đi rồi, mẹ hai mới ngồi xuống cạnh Trí Viễn. Bà là người phụ nữ đã nếm trải khổ đau, là người đi ra từ trong nghèo khó*, rất quý trọng đồng tiền mà mình bỏ ra, nên bà không vừa ý việc Trí Viễn cho cô bảo mẫu nhỏ kia quá nhiều tiền, công cán một ngày của cô đó không hề đáng giá tới 200.

*nguyên văn: đả thâm sơn câu lý xuất lai - đi ra từ trong rừng trong rãnh

Trí Viễn đang sầu não vì chuyện của mấy đứa con, nghe lời của bà xong, phất tay, khoan dung nói:

"Được rồi mà mẹ, đàn bà con gái ra ngoài làm việc cũng đâu có dễ dàng gì."

Lại là cái thói ra tay hào phóng ấy của Trí Viễn, mẹ hai thở dài, tiếp lời:

"Con đã nói vậy thì cũng được thôi. Nhưng sau này thì làm sao đây? Hiện giờ tụi nhỏ vừa mới được nghỉ hè, hai tháng này không cần đi nhà trẻ, trong nhà lại chẳng có ai quản lý, tụi nó cỡ nào mà không quậy ngất trời?
Ôi! Mấy năm nay tìm biết bao nhiêu là người rồi, sao lại chẳng một ai có thể ở lại coi chừng tụi nó chứ?"

Mẹ hai của Trí Viễn năm nay 51 tuổi, nơi khóe mắt bờ môi đã xuất hiện từng tầng nếp nhăn, thế nhưng vẫn còn có thể thấy bóng dáng thời trẻ, là một người phụ nữ xinh đẹp.
Bà bước vào nhà họ Điền lúc Điền Trí Viễn mới hai tuổi, trước kia bà đã từng kết hôn một lần, hơn nữa còn sinh hai đứa con một trai một gái, bởi vì chịu không nổi người chồng nát rượu đánh đập, bà ly hôn, rồi sống cùng cả gia đình cha Trí Viễn.

Mẹ hai là người phụ nữ hiền lành trung thực, tâm địa tốt, đối xử với Trí Viễn cũng không tệ lắm, tuy không thể nói rằng bà xem hắn như con đẻ, nhưng quan tâm lẫn châm sóc vẫn đủ đầy. Trong hai mươi mấy năm ấy, giữa Trí Viễn và bà thật ra cũng chẳng khác gì mẹ con ruột thịt.

"Đều do con không tốt, làm ba mà không thể quản giáo con mình."

Trí Viễn tắm xong rồi nhưng lại cởi sạch thân trên, chỉ chừa lại mỗi cái quần cụt, hắn thích cái cảm giác không gò bó như thế.
Trời sao mùa hè bao giờ cũng rất đẹp, Trí Viễn lặng yên nhìn lên không trung, tay trái đặt sau đầu, gập đùi phải, tay phải đặt trên đầu gối, trong vẻ thích ý lại mang theo chán chường.

Mẹ hai thở dài -

"Hồi đầu mẹ đã khuyên con đừng vì ba mình mà kết hôn giả rồi còn đẻ mướn này nọ, con không nghe, hiện tại thì sao, hai đứa nhỏ kéo phiền phức tới rồi đấy thôi?
Giờ con muốn tìm đối tượng cũng là việc khó, con cái lại chẳng nghe lời, con đó, chuyện cần quan tâm sau này không chỉ có như vậy thôi đâu."

"Mẹ à, chuyện lúc trước con không hối hận chút nào cả, mẹ cũng biết con không có cảm giác với con gái mà, cho dù không có hai đứa nhỏ này, con cũng sẽ không kết hôn."

"Mẹ biết chứ, nhưng chẳng lẽ con định để đời mình cứ thế trôi qua ư? Tư tưởng ở vùng nông thôn này sao có thể so với cái cởi mở ở thành phố, trai gái nhà ai lén ra ngoài hò hẹn cũng bị coi là chuyện đồi phong bại tục, huống chi con thế này.... Ôi, nếu như con mà do mẹ sinh ra, khi đó mẹ nào có thể để con làm ra chuyện như vầy."

Nói đến kết hôn giả và đẻ mướn, suy nghĩ của Điền Trí Viễn không khỏi lại bay xa.

Năm đó Điền Trí Viễn mới 21 tuổi, học đại học trên tỉnh, trong thời gian tốt nghiệp quan trọng lại nghe tin cha mình bệnh tình nguy kịch.
Hắn trở về nhà ngay trong đêm ấy, lúc trông thấy cha đang hấp hối, chẳng thể dằn nỗi cái đau như dao cắt trong lòng.

Khi đó Nguyên Thủy trấn chưa di dời, vẫn còn là những con phố đường xá lầy lội tả tơi, nhà dân, cửa hàng, thậm chí là cơ quan nhà nước trên đường cũng đều rách nát y như thế.
Người bên ngoài thỉnh thoảng đi ngang qua còn bông đùa gọi nơi này là "Vẫn chưa giải phóng", có thể hiểu điều kiện y tế và vệ sinh ở đây kém tới cỡ nào. Điền Trí Viễn quyết định thật nhanh, đưa cha hắn đến bệnh viện trên huyện, đích thân ở lại săn sóc. Đã thế lại tỏ ý không đến trường, muốn ở đây chăm lo cho cha.

Cha Trí Viễn thời còn trẻ có mở một cửa hàng bách hóa, nhiều năm qua buôn bán cũng không tệ, hai vợ chồng già lại sống tiết kiệm, trong nhà cũng chỉ có mỗi một mụn con là Trí Viễn, bởi vậy vẫn còn dư ra một số không nhỏ gởi ở ngân hàng, hơn nữa khi đó thôn cũng phối hợp điều trị, việc chữa bệnh cho cha hắn trái lại không quá vất vả.

Nhân lúc ở lại huyện săn sóc cha mình, Trí Viễn đã rút bớt thời gian để đến tiệm net, lên mạng tìm hiểu việc nuôi trồng thủy sản.
Trong khoảng thời gian cha nằm viện ấy, hắn tích cóp được không ít kiến thức. Sau này khi đợt trị liệu chấm dứt, lúc trở về trấn hắn còn mua về một mớ sách liên quan, chuẩn bị nghiên cứu tại gia.

Cha Trí Viễn bệnh đến hồ đồ, không hề biết chuyện con trai mình bỏ học về nhà chuẩn bị nuôi trồng gì đấy, lúc hỏi tới, Trí Viễn gạt ông rằng mình xin phép trường tạm nghỉ học, đợi chữa hết bệnh cho cha rồi, hắn sẽ trở lại.

Cha hắn là một dân quê, không biết cái tạm nghỉ học kia là ra làm sao, chỉ biết con trai mình vẫn có thể trở về học tiếp mới an tâm.

Lần Trí Viễn về nhà khi ấy, cha hắn trái lại có sức sống hơn hẳn, có lẽ, ông cũng biết bệnh mình có trị cũng không hết.

Ung thư nào có thể chữa hết?

Cha hắn nhìn Trí Viễn mà than thở cả ngày, hỏi thì ông bảo, ông sống không còn bao lâu nữa, lại không thể nhìn con trai mình lấy vợ sinh con, nhất định chết không nhắm mắt.

Trí Viễn là người con có hiếu, nghe xong lời này lòng hết sức khó chịu.

Người Trung Quốc có câu: bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (Tội bất hiếu có ba, không con nối dõi là lớn nhất), cha hắn lại là dân quê đi ra từ trong xã hội phong kiến, tự nhiên là cực kì cố chấp với việc này.

Bản thân Trí Viễn được giáo dục bậc cao, cũng không hoàn toàn tin tưởng vào những châm ngôn ấy, nhưng vì cha hắn, nên hắn vẫn quyết định muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này của cha mình.
Vì vậy hắn lại đi đến huyện một chuyến, đợi trong tiệm net hai, ba ngày, ngoài ăn cơm uống nước và đi nhà nhỏ, hắn không hề bước ra ngoài, sau cùng, thông qua QQ của một người quen trên tỉnh lị, hắn liên hệ được với một cô gái bằng lòng đẻ mướn.

Trí Viễn không muốn cha hắn chết không nhắm mắt, nhưng mà hắn....

Không thích nữ giới!

Cho nên, chỉ có thể tìm người đẻ mướn.

Cô gái kia là một dân quê xuất thân ở Quý Châu, do không chịu nổi bần cùng nên mới làm công việc này. Dáng người cô trông cũng được, 23 hay 24 tuổi gì đó, lần đầu đẻ mướn, lý lịch trong sạch.

Khi hai người gặp nhau, Trí Viễn đã chỉn chu cô gái nọ một lượt để trông ra dáng sinh viên một chút, sau đó mang cô trở về ra mắt cha, nói dối ông rằng là bạn gái quen trong trường, tỏ ý sẵn lòng kết hôn ngay.

Con trai muốn lấy vợ, người cha đang cận kề cái chết như ông đây mừng rỡ và được an ủi biết bao, tức khắc tìm bà mối chọn ngày giờ. Dân quê tin vào thuyết pháp xung hỉ, quả nhiên, cha Trí Viễn vừa nghe tin hắn muốn cưới xong, sức sống lại nâng cao chút ít.

Sau kết hôn giả một tháng, Trí Viễn đưa cô gái nọ đến bệnh viện lớn ở tỉnh làm thụ tinh nhân tạo, để cô gái nọ thành công mang thai hai đứa con của hắn.

Sở dĩ phải thụ tinh nhân tạo, là vì ba đời nhà họ Điền đều là con một, bắt đầu từ thời ông nội hắn đã là độc đinh*. Thời điểm tám năm trước bên kế hoạch hoá gia đình quản rất gắt, sau khi mẹ hai sinh cho chồng trước của bà một nam một nữ xong, đã bị liên hiệp hội phụ nữ địa phương ép buộc đặt vòng, bởi vì vậy mà khi bà gả cho cha Trí Viễn, đã không thể sinh con được nữa.

*: con trai một

Trí Viễn nghĩ rất đơn giản, dù gì cũng làm rồi, vậy thì dứt khoát lấy hai đứa luôn đi.
Hai đứa trẻ cùng lớn lên, sau này cũng có thể săn sóc lẫn nhau, không như hắn, một khi cha mẹ đã không còn, thì trên đời này chỉ còn lại một mình hắn, khi cô đơn, đến một người anh chị em để tâm sự cũng không có.

Lúc con ra đời, lại chính là ngày cha Trí Viễn mất.

Trong một thoáng ấy, Điền Trí Viễn như đã nếm trải hết mọi thăng trầm trong một đời người.

Sau tiệc trăm ngày của con, hắn cho cô gái nọ một khoản tiền cuối cùng, để cô ra đi, kí hợp đồng thề sau này không xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, lại càng không xuất hiện trước mắt hai đứa con.

Nói về tình, Trí Viễn làm như vậy với cô gái nọ là hết sức tàn nhẫn, dù sao thì con cũng là do cô sinh ra, không cho mẹ con cô gặp mặt nhau, với cô mà nói nhất định rất đau đớn.
Nhưng Trí Viễn lại là người rất tỉnh táo, nếu như khi đó hắn không xử lý dứt điểm chuyện này, mai sau không chừng hắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức không đáng có.

Cô gái nọ cũng coi như biết giữ chữ tín, dù đáy lòng có luyến tiếc hai đứa con thế nào, cuối cùng cũng rời khỏi Nguyên Thủy Trấn mà không hề quay đầu lại.

Tư tưởng dân quê thường bảo thủ, vì không để cô gái nọ mang trên lưng cái danh vứt chồng bỏ con, Trí Viễn đã nói với bên ngoài rằng mình có tình khác, không còn cảm giác gì với người trong nhà kia nữa, nên mới ly hôn, gánh mọi trách nhiệm lên trên người mình.

Nhưng trên thực tế, người Nguyên Thủy Trấn ai cũng chưa từng thấy Trí Viễn có qua lại với những cô gái khác.

Thế nhưng tất cả chuyện này, người ngoài, kể cả người cha đã mất của hắn chẳng có ai biết rõ, trên trời dưới đất, cũng chỉ có hắn và mẹ hai hắn rõ ràng.

Khi đó Điền Trí Viễn bị nhà trường gạch tên, nhưng lại bảo với mẹ hắn là mình chỉ tạm nghỉ học, muốn ở nhà một lòng săn sóc cho cha.
Đừng nhìn mẹ hai hắn là phụ nữ quê mùa, thật ra bà không hề dễ gạt một chút nào. Mặc dù Trí Viễn không phải con đẻ của bà, nhưng bà đã nuôi hắn từ hồi mới 2 tuổi, tính ra cũng chẳng khác ruột thịt là bao, về tính nết của hắn, bà có lẽ tương đối hiểu rõ.

Khi bé Trí Viễn rất hiểu chuyện, làm việc cẩn thận, có chủ kiến, bụng dạ lại khoan dung, hắn không hi vọng bản thân mình giống như cha hắn - ở mãi trong cái xó hẻo lánh này cả đời, nên cho dù hắn học trung học trong một ngôi trường kém chất lượng ở huyện, hắn vẫn rất cố gắng thi đậu vào một trường Đại học trên tỉnh.

Khi ấy bỏ ra biết bao mồ hôi mới đổi lấy được cơ hội, giờ đây chỉ cách ngưỡng cửa nhận bằng tốt nghiệp một bước chân, Trí Viễn xưa nay suy xét sự tình nghiêm cẩn, có thể nào qua loa mà cho ra quyết định tạm nghỉ học?

Hơn nữa, mẹ hai cũng đã từng hỏi thăm, rất nhiều sinh viên sau khi đã học đến năm tư đại học, phần lớn thời gian đều tìm cơ quan hoặc công ty nào đó để thực tập, căn bản không cần phải mỗi ngày đều tới trường báo danh, thời gian hết sức dư dả.
Cho dù Trí Viễn muốn trở về săn sóc cha hắn, thì với khoảng thời gian rộng rãi kiểu như vậy, hoàn toàn không cần phải tạm nghỉ học đến một năm.

Mẹ hai tới gặp Trí Viễn, lôi cha Trí Viễn ra để buộc hắn nói rõ ràng mọi chuyện.

Khi biết Trí Viễn vậy mà lại bị nhà trường gạch tên, nơn nữa lý do còn là vì thích một bạn học nam và bị người ta tố cáo, mẹ hai suýt nữa thì ngất lịm.

Dân quê chất phác bảo thủ đã khi nào nghe nói tới cái chuyện khác thường này, mẹ hai giận đến độ giương cao tay, một bạt tai suýt nữa thì hạ xuống mặt Trí Viễn, nhưng ý nghĩ "Nó không phải con ruột của mình" lại chợt hiện lên, bàn tay nọ lại rụt trở về.

Trong một khoảng thời gian khá dài, mẹ hai không nói chuyện với Trí Viễn, cũng không cho hắn săn sóc cha mình, tóm lại là, bà buồn rầu lo âu và tức giận một mình.
Đứa bé mà mình coi như con ruột mà nuôi kia, lại là quái thai thích đàn ông. Cũng may tính tình bà dịu dàng tốt bụng, mới không chửi mắng, không châm ngòi trước mặt cha hắn, mà lặng lẽ giúp hắn giấu diếm chuyện này.

Sau đó cha Trí Viễn nói, ông không trông thấy con trai lấy vợ sinh con thì sẽ chết không nhắm mắt, nhờ vào việc này mà thúc đẩy hai mẹ con làm hòa, bàn bạc với nhau làm cách nào để ông cụ có thể an tâm trước khi chết.

Lúc bấy giờ mới có chuyện kết hôn giả và đẻ mướn.

Cô gái nọ đi rồi, hai đứa con do một tay mẹ hai nuôi nấng, khi ấy hắn cũng không nhiều nhặn gì, mới 23 tuổi mà thôi, bản thân không đủ chín chắn, làm sao mà biết cách chăm con chăm cái.
Vì hai đứa con này mà mẹ hai coi như là hết lòng hết dạ, về sau hắn có tiền, bèn tìm bảo mẫu cho nhà, cùng giúp mẹ hai hắn chăm lo gia đình con cái.

Nhưng từ ngày hai đứa nhỏ lớn dần, cái tính nghịch ngợm ưa gây sự cũng dần dà hiển hiện ra, nhất là đứa con trai Hâm Hâm, lưu manh con điển hình. Còn con gái Nữu Nữu thì tuy có tốt hơn chút đỉnh, nhưng cũng chẳng phải cái loại đơn giản gì, là một con quỷ nhỏ trời sinh, ngoài mặt dịu ngoan mà thực chất bên trong xấu xa vô cùng.
Nhất là ba năm gần đây, bảo mẫu hết đến rồi đi, hoàn toàn không có ai đeo đuổi vượt quá ba tháng.

Trí Viễn nghĩ đến đây mà đau cả đầu.

C3

Không nghĩ nữa, Điền Trí Viễn giơ tay bóp trán, hít một hơi thật sâu -

"Con cũng không biết nên làm gì lúc này nữa, giờ mà có ai trị được tụi nó, kêu con quỳ xuống con cũng chịu."

Mẹ hai cũng không biết nên nói gì cho phải, trù trừ một lát, thở dài, an ủi hắn:

"Không sao đâu, con cái khó dạy cũng là chuyện bình thường, sau này lên tiểu học tự dưng nghe lời cũng không chừng."

Điền Trí Viễn bật cười, mỗi lúc mẹ hai hắn bế tắc, đều nói những lời may mắn này.

Điền Trí Viễn hít sâu một hơi, sau đó hẩy người đứng lên khỏi ghế, cười nói với mẹ hai hắn:
"Mẹ ngủ đi thôi, con lên mạng chơi một lát rồi cũng ngủ."

"Ừm!"

Hai mẹ con ai trở về phòng người nấy.

Điền Trí Viễn vào phòng sách, mở máy tính, lên QQ, gần như là cùng lúc hắn online, tiếng tít tít liền vang lên. Hắn hiểu ý cười cười, ấn vào ảnh đại diện đang nhấp nháy liên tục, mở khung chat.

[2012-7-522: 50: 27]Không thể nào quên: Sao giờ này mới lên?

[2012-7-522:50:33]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Mấy đứa nhỏ lại gây sự nữa, tâm trạng không tốt, ở ngoài hóng gió một hồi. Cậu đợi lâu rồi à?

[2012-7-522: 51: 24]Không thể nào quên: Cũng không lâu lắm. Con anh lại gây sự nữa à, không phải anh vừa mới tìm được bảo mẫu sao? Sao cổ không trông nom tụi nó?

[2012-7-522:52:33]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Miễn bàn, cô nhỏ kia từ đầu tới cuối nào có coi lời tôi nói ra gì, tôi đuổi việc rồi.

[2012-7-522: 52: 50]Không thể nào quên: Hả? Lại đuổi nữa, hai năm vừa qua anh đã đuổi hết bao nhiêu người rồi thế?

[2012-7-522: 53: 50]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Chịu, không có nổi một người quản được hai đứa nó. Tôi thật là đau đầu gần chết.

[2012-7-522: 54: 36]Không thể nào quên: Hết sức thông cảm! Ài, đúng rồi, tôi có một cách....

[2012-7-522: 54: 50]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Cách gì?

"Không thể nào quên" là bạn trên mạng mà Trí Viễn quen vào năm kia, là đàn ông, xem thông tin trên QQ thì nhỏ hơn hắn 2 tuổi, cũng là gay, có lẽ bởi vì là đồng loại nên nói chuyện rất hợp.

Trí Viễn biết nhiều đồng chí thích tìm bạn trên mạng, mà "Không thể nào quên" này lại ở ngoài tỉnh, lái xe từ Nguyên Thủy trấn đến tỉnh quá lắm cũng chỉ mười mấy tiếng, nhưng hai người bọn họ lại chưa từng nhắc tới chuyện gặp mặt, thậm chí còn không hề xem webcam của nhau.

Nghe "Không thể nào quên" này nói, hồi còn đại học y có thầm thích một đàn anh lớp trên, còn viết thư tình gửi hắn hẹn gặp mặt.
Nhưng vị đàn anh kia lại không đến như đã hẹn, y tưởng rằng hắn là dị tính luyến nên bỏ cuộc.
Mãi về sau, y lại phát hiện vị đàn anh kia đang hôn một bạn học nam có quan hệ rất tốt với y ngay trong phòng học không người.

Y vừa giận vừa đau lòng, giận vị đàn anh kia thất hẹn, đau lòng vì đối phương là cong, nhưng đối tượng cong lại không phải mình.

Để chữa lành nỗi đau do đơn phương mang đến này, y quyết định xuất ngoại, vừa mới trở về vào năm kia.
Nhưng khi về rồi, y lại nhận ra rằng bản thân vẫn không thể quên được đàn anh lớp trên nọ, nên mới đặt tên nick như thế.

Trí Viễn chờ đối phương trả lời mình, nhưng đợi đến gần 10 phút, bên kia vẫn không có động tĩnh gì, hắn đành phải đánh một dãy dấu chấm hỏi gửi qua.

[2012-7-523: 05: 50]Cậu ấy ở bên Trí Viễn:?????????

[2012-7-523: 05: 55]Không thể nào quên: Không biết cách này có được không nữa.

[2012-7-523: 06: 01]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Nói thử xem.

[2012-7-523: 06: 43]Không thể nào quên: Tìm một nam bảo mẫu, tốt nhất là giáo viên ấy, vì những người này có cách dạy trẻ rất hay, họ chú trọng dạy trẻ theo cách thức, với cả tính tình cởi mở, thích trẻ con nữa.

Ngồi trước máy tính, Trí Viễn phì cười.

Suy nghĩ của "Không thể nào quên" này thật đúng là lạ, nam bảo mẫu cũng không hiếm hoi gì, vì trong mấy thành phố lớn bây giờ quả thật có nam giới làm việc này.
Nhưng giáo viên, là giáo viên đấy, ai lại rỗi tới nỗi chạy tới đây làm bảo mẫu cơ chứ? Còn đòi tính tình cởi mở, thích trẻ con - đừng nói thành phố lớn, giáo viên người ta không ở trường an nhàn dạy học, lại chạy tới làm bảo mẫu riêng cho mình, trừ phi người đó điên rồi, hoặc giả, chủ nhà trả tiền lương với cái giá trên trời.
Huống chi nơi này của Trí Viễn lại còn là một trấn quê nho nhỏ, đừng nói là giáo viên trên thị trấn, mà ngay cả giáo viên dạy tiểu học ở thôn cũng chẳng ai đi làm bảo mẫu cho người ta.

[2012-7-523: 07: 22]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Cậu cứ đùa.

[2012-7-523: 07: 43]Không thể nào quên: Biết ngay anh sẽ nói thế mà, gần chỗ tôi có một người như vậy đấy, là giáo viên, dạy trẻ rất có nghề.

[2012-7-523: 08: 10]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Cậu cũng bảo là gần chỗ cậu đấy thôi, cùng là người thành phố, người ta nào có thể tới cái nơi rừng rú này để làm bảo mẫu? Cậu không đùa tôi thì là gì?

[2012-7-523: 08: 43]Không thể nào quên: Tôi không đùa anh đâu, giờ cậu ấy từ chức rồi, đang thất nghiệp kia kìa, với lại cậu ấy là tình nguyện viên, thường đến vùng sâu vùng xa nghèo khó để dạy học.
Hè này cậu ấy chuẩn bị đến nông trường ở Quý Châu dạy học, tôi thấy dù sao cũng là đến vùng quê, không bằng gọi cậu ấy tới nhà anh, vừa đúng dịp, nơi anh ở có núi có sông, cậu ấy nhất định bằng lòng đến đấy. Sao? Có muốn thử một lần không?

Điền Trí Viễn nhìn đối thoại trên màn hình, nhịn không được động lòng một hồi, thật sự là, hắn bị hấp dẫn.

Nếu như lời "Không thể nào quên" nói là sự thật, thật sự có một người đàn ông khéo việc dạy trẻ, vậy nói sao hắn cũng muốn thử một lần.
Nhưng ngoài người bạn đã từng cùng lớp đại học trước đây, hắn không dám tùy tiện tin người trên internet.

[2012-7-523: 09: 10]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Hay là thôi đi, tôi với người ta không quen cũng chẳng thân gì.

[2012-7-523: 09: 43]Không thể nào quên: Đừng từ chối vội, để tôi hỏi cậu ấy trước đã, nếu như cậu ấy đồng ý, tối mai tôi sẽ gửi tư liệu của cậu ấy sang cho anh.

[2012-7-523: 09: 45]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: ...

Chuyện cứ thế bị "Không thể nào quên" tự ý quyết định. Đến 9 giờ tối hôm sau, "Không thể nào quên" online, gửi tư liệu người kia tới thật.

Trí Viễn mở tập tin, vừa thấy đã sững sờ.

Mở đầu tập tin là một tấm hình.

Mái tóc đen nhánh như trời đêm, ngũ quan tuấn tú, dáng cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt cong cong đẹp như vầng trăng non.... vỏn vẹn chỉ là một tấm hình bằng phẳng, nhưng lại khiến tim Trí Viễn đập rộn ràng.

Quan trọng nhất là, khuôn mặt này, nhìn thế nào cũng có cảm giác xa lạ mà lại thân quen.

Điền Trí Viễn lục lọi trong đầu một hồi, loại bỏ những người mà mình quen biết hồi đại học một lượt, khẳng định khuôn mặt này không phải một trong số những người mình quen.

Nhưng cái cảm giác mông lung thân thuộc này lại từ đâu mà có?

Dưới tấm ảnh là thông tin của chàng trai này.

Doãn Chân, nam, sinh ngày 2 tháng 9 năm 1986, cao 176cm, nặng 62kg, sinh ở Thượng Hải...

Thông tin thật đúng là kỹ càng, trong nhà có mấy miệng ăn, công việc của từng người là gì cũng đều khai rõ ràng rành mạch, khiến Trí Viễn có cảm giác đối phương dường như đang rất vội vàng, gấp gáp muốn tới làm bảo mẫu cho hắn.

Nhưng có điều, trong đây gì cũng có, duy chỉ không nói cậu ta tốt nghiệp đại học nào, chỉ giới thiệu mình đã từng học ở trường đại học gì đấy ở Mỹ, rồi sau đó về nước đi dạy ở đại học nào đấy hai năm, sau thì hứng thú với hoạt động giảng dạy cho người nghèo, bởi thế nên mới từ chức công việc hiện giờ.

Bảo một người có thành tích cao như vậy đến vùng quê này làm bảo mẫu?

Trí Viễn lắc đầu cười, này sao có thể!

Tắt tập tin, Trí Viễn bắt đầu gõ.

[2012-7-621: 09: 45]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Cậu ấy bằng lòng thật sao?

[2012-7-621: 09: 50]Không thể nào quên: Đương nhiên là bằng lòng rồi, nếu không sao cậu ấy lại đồng ý gửi tư liệu cho anh. Sao nào? Trông có đẹp trai không hả?

[2012-7-621: 10: 02]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: ....

[2012-7-621: 10: 22]Không thể nào quên: Đừng mắc cỡ vậy chứ, cậu ấy hồi đó vậy mà là hotboy trường tụi mình đó, người thật còn đẹp hơn hình nhiều.

[2012-7-621: 10: 35]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Sao tôi cứ cảm thấy cậu như đang làm mối cho tôi....

[2012-7-621: 10: 56]Không thể nào quên: Đậu! Chẳng biết xấu hổ!

[2012-7-621: 10: 57]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: ....

[2012-7-621: 11: 11]Không thể nào quên: Cứ nói đi, anh có muốn cậu ấy đến không? Cậu ấy đã đồng ý rồi, chỉ chờ một câu của anh thôi, cậu ấy có thể tới bất cứ lúc nào.

Điền Trí Viễn nhìn đối thoại trên màn hình máy tính, lại mở file lên xem thêm mấy lần nữa, dáng người đẹp quả nhiên có lợi, mới nhìn mỗi khuôn mặt thôi mà hắn đã không cách nào từ chối được. Với cả, nói không chừng người ta còn có thể dạy dỗ mấy đứa nhỏ giúp hắn.

Thật quá hấp dẫn mà!

[2012-7-621: 13: 57]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Được rồi, bảo cậu ấy đến thử một lần đi, cơ mà tôi nói trước, mục đích chính mà cậu ấy đến là dạy dỗ mấy đứa con giúp tôi, nhưng nếu như vẫn giống với mấy người bảo mẫu trước kia - bó tay với tụi nó, tôi sẽ không giữ cậu ấy ở lại đâu đấy.

Chàng trai này và mấy cô bé lẫn bà cô trước đây khác hẳn nhau, có bề ngoài có khí chất có học thức, với tư cách là một gay, và với tư cách là một gay đã nhiều năm không sinh hoạt X, trông thấy chàng trai thế này, sức chống cự của hắn hiển nhiên sẽ thấp đến vô cùng.

Đừng bảo hắn xấu xa, đừng nói hắn đói khát, nếu như có ai như hắn - trong suốt 6,7 năm qua chỉ sống dựa vào tay phải, hắn sẽ dập đầu khấu ba cái với người đó.

Bởi vậy, nếu như Doãn Chân này đến nhà và ở lại, cả ngày phải nhìn cái gương mặt kia, nói Trí Viễn không rục rịch gì thì tuyệt đối không có khả năng. Nhưng mà, người ta là người bình thường, bản thân không thể phơi cái ý nghĩ bỉ ổi kia ra trước mặt người ta được, nếu cậu ấy không thể dạy nổi hai đứa nhỏ kia, hẳn là sẽ sớm rời khỏi đây thôi, đỡ cho sau này bản thân mình dằn không nổi lòng.

[2012-7-621: 14: 11]Không thể nào quên: Dừng, người ta còn chưa tới làm mà anh đã nói mấy câu đả kích lòng tin người ta thế kia rồi.

[2012-7-621: 15: 37]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Thật ra thì tôi đã ngừng ôm hi vọng rồi. Hiện giờ muốn chăm một đứa nhỏ phải tốn biết bao là tiền chứ, huống chi tôi lại có tới hai đứa.
Phần lớn thời gian tôi đều dùng để kiếm tiền, với con mình thật là lòng có dư mà lực không đủ.
Trong những người bảo mẫu trước đây, không một ai có thể quản thúc được tụi nó. Người thì chỉ lo làm biếng vui chơi phần mình, hoặc là không biết nhẫn nại, lợi dụng lúc chúng tôi không có mặt mà lặng lẽ đánh mấy đứa, còn cả những kẻ quá đáng hơn nữa, dám xúi giục trẻ con vào phòng ngủ của tôi trộm tiền... Tôi như chết lặng.

[2012-7-621: 16: 11]Không thể nào quên: Tôi thật sự đồng tình với anh, đàn ông đàn ang lại phải đeo theo hai đứa con mà sống. Đã khổ cực như vậy, sao khi trước anh lại ly hôn?

Điền Trí Viễn cười khổ, chuyện ấy hắn nào có thể nói ra? Dù thời gian chuyện trò với "Không thể nào quên" đã có tới hai năm, coi như không còn gì giấu nhau nữa rồi, nhưng hắn vẫn cho rằng, chuyện riêng tư cá nhân có lẽ không nên tùy tiện nói trên internet.

[2012-7-621: 16: 37]Cậu ấy ở bên Trí Viễn: Chỉ là cảm tình phai nhạt mà thôi, hơn nữa cô ấy không phải người địa phương, không quen sinh sống trong vùng này. Đơn giản vậy đấy.

"Không thể nào quên" không hỏi nhiều nữa, sau khi xác định Điền Trí Viễn thật sự đã chuẩn bị kỹ càng đón nhận nam bảo mẫu đến, y đưa số điện thoại liên lạc của Doãn Chân kia cho hắn, người nọ bảo ngày mốt lên đường, khi nào xe lửa đến huyện sẽ gọi Trí Viễn đến nhà ga đón.

Hả, ngày mốt là tới rồi ư!

Này là sự thật sao?

C4

Lúc Doãn Chân đến là đúng 8 giờ tối. Mới 5 giờ Điền Trí Viễn đã ăn xong bữa chiều, tắm táp thật kĩ, thay đồ thật sạch, đúng 6 giờ thì xuất phát.

Điền Trí Viễn lái chiếc SUV chạy băng băng một đường, tới 8 giờ kém 15 thì tới nhà ga.

Đến kì nghỉ hè, khách du lịch nhân dịp này đến sông Thanh Giang thăm thú, và con trẻ đi làm thuê làm mướn ở xa quay về thăm cha mẹ từ khắp nơi ùa tới, khiến nhà ga chật chội không chịu nổi. Lại thêm đang vào hè, cái mùi ở trong thật sự rất khó ngửi.

Điền Trí Viễn nhìn đồng hồ, còn kém bốn phút, bèn lấy điện thoại bấm số của Doãn Chân.

[Alô? Ai vậy?]

Điền Trí Viễn chưa từng liên lạc với Doãn Chân trước đó, thời gian mà đối phương xuất phát và đến nơi đều là do "Không thể nào quên" nói cho hắn biết thông qua QQ, đây là lần đầu tiên hắn bấm gọi vào dãy số này.
Gọi đi chỉ nghe tút một tiếng đã thông, giọng của đối phương không ngờ rằng lại rất êm tai, như tiếng suối trong lành mát rượi, mang theo âm mũi nhàn nhạt.

Liên tưởng đến tấm hình trên file, Điền Trí Viễn cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

"Là Doãn Chân hả? Tôi là Điền Trí Viễn, tới để đón cậu đây."

[Ah, ra là anh, anh đang đứng ở ga à?]

"Ừm, vừa mới đến, tàu đã đến ga chưa?"

[Đã đến rồi, đang xuống tàu. Ấy quên mất, tàu này đông người lắm, tí nữa gặp sau nha.]

"Ê...."

Cuộc gọi ngắt quá vội, Điền Trí Viễn lo lắng bâng quơ một hồi, nhiều người thế này, cậu trai kia có khi nào bị ép thành một đống không đây.

Chỉ chốc lát sau, một loạt hành khách tuôn ra từ bên trong cửa ra vào, Điền Trí Viễn duỗi cổ trông theo dòng người, nhưng nhớ tới đối phương không biết mình, cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũi mình ra sao, lại đành phải chăm chăm ngóng từng người một để khỏi làm vuột mất.

Thiệt ra thì, trong cái trạm bé tí như này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tỉ lệ hai người bỏ qua nhau là rất thấp, chẳng qua là do khi ấy Điền Trí Viễn không nghĩ xa hơn mà thôi.

Chợt, hai mắt Điền Trí Viễn tỏa sáng.

Trong một thoáng ngắn ngủi khi trông thấy Doãn Chân ấy, Điền Trí Viễn thật cảm thấy khả năng phân biệt của hắn đúng là rất tốt, biết bao nhiêu là người, nam nữ già trẻ, cao thấp béo gầy ở trong như thế, hắn lại có thể chỉ mới liếc mắt thôi đã nhận ra cậu ngay.

Chỉ có thể nói, Doãn Chân này thật sự quá nổi bật.

Áo sơ mi caro tay ngắn giản đơn, cúc áo trước ngực trống hai hạt, có thể thấp thoáng thấy được xương quai xanh tinh xảo.
Quần dài màu trắng ống rộng phối với giày du lịch màu trắng, thoạt nhìn vừa ổn trọng vừa có vài phần phóng khoáng của tuổi trẻ. Mái tóc ngắn đen óng gọn gàng nhưng không mất vẻ bồng bềnh gợn sóng, làn da trắng ngần, dây chuyền bạch kim trên xương quai xanh nhẹ đong đưa theo từng bước chân của cậu. lưng đeo ba lô Adidas lệch vai, tay kéo vali, cổ tay mang một chiếc đồng hồ kiểu nam.

Kiểu cách ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, khí chất nhã nhặn không màng danh lợi, xen lẫn trong đó là một chút mỏi mệt, lặng yên đứng trong đám đông du khách, như hạc giữa bầy gà.

Từ xa xa đi tới, cậu đến gần đây, hơi ngập ngừng quan sát Điền Trí Viễn.

Điền Trí Viễn nắm chặt chìa khóa xe trong tay, cảm giác tim đập thật nhanh, hắn vẫy vẫy cậu - "Doãn Chân!"

Doãn Chân nhìn Trí Viễn, hơi nao nao, sau đó mỉm cười.

Lúc này đây hệt như vừa được trông thấy ánh mặt trời sáng chói nhất, cũng trong giây phút ấy, Điền Trí Viễn cảm thấy tim mình dường như đã đập lỗi mất vài nhịp.
Ký ức xưa tràn về, dường như đã từng trông thấy nụ cười này ở nơi nao, thật sự, nó quá mức thân thuộc.
Tập trung ngẫm nghĩ một hồi, tiếc là vẫn không thể nào từ những hình ảnh trong quá khứ mà tìm ra được tin tức có liên quan đến nụ cười này.

"Hey, anh là Điền Trí Viễn?"

Giật mình nhìn lại, Doãn Chân đã chạy tới gần kề, ngũ quan sáng sủa đẹp trai, nụ cười đầy nắng, người thật còn làm tim kẻ khác đập nhanh hơn hẳn trong hình.

Ánh mắt sáng trong mang ý cười dạt dào của Doãn Chân tập trung lên gương mặt Điền Trí Viễn, tay phải buông vali, bắt tay với hắn -

"Anh hệt như trong tưởng tượng của tôi, trông thiệt là đẹp trai! Đầu đinh rất có cá tính!"

"Ắc...."

Tim Điền Trí Viễn dộng bình bịch, dằn lòng không nổi nên mặt có hơi nóng lên. Doãn Chân trong tưởng tượng của hắn dường như còn phóng khoáng cởi mở hơn rất nhiều.
Những lời này lọt vào tai hắn, nghe sao cũng thấy mang ý chòng ghẹo nhàn nhạt. Phải biết rằng hắn là một thuần gay trăm phần trăm, được một cậu con trai anh tuấn thế kia khen như vậy sẽ khiến hắn nghĩ miên man đâu đâu liền, nếu như không phải "Không thể nào quên" đã nói với hắn Doãn Chân là một người có tính hướng bình thường, hắn nhất định sẽ bởi những lời này mà hiểu lầm người ta.

"Ha ha, đừng nghiêm túc vậy chứ, tại em ở nước ngoài một thời gian ngắn nên cách nói chuyện khá là thẳng thắn. Ưm, tóm lại là em quen rồi, hì hì, anh đừng để bụng làm gì."

"Không sao đâu, tôi thích nói chuyện với người cởi mở."

Điền Trí Viễn cười buông tay ra, có điều là chẳng biết tại sao, hắn rõ ràng đã buông lỏng tay ra, hơn nữa còn rụt cả tay về, nhưng cậu kia lại không chịu thả.
Giương mắt nhìn về phía Doãn Chân, cảm thấy nét mặt cậu ta vẫn y như thường, mắt sáng trong không có gì quái lạ, hơn nữa ngay vào lúc hắn giương mắt lên nhìn, cậu ta đã buông lỏng tay ra.

Điền Trí Viễn thầm nghĩ, có lẽ là do thể chất gay của mình nhạy cảm quá rồi thì phải, người ta chỉ buông tay chậm hơn hắn có một giây, làm gì có ý nào khác nữa.

"Từ đây tới nhà anh còn bao xa? Có thể tìm chỗ ăn trước gì đó một chút được không?" Doãn Chân sờ sờ bụng, trong nụ cười nổi lên chút ngượng ngùng.

Điền Trí Viễn lập tức hiểu ra tình cảnh của cậu, cười nói: "Chúng ta tới nội thành ăn cơm trước đi, à mà, bây giờ thì không được, chỉ có thể đến chợ đêm ăn chút gì đó thôi."

"Không sao, chỉ cần có ăn là được."

Điền Trí Viễn chủ động kéo vali giúp Doãn Chân, Doãn Chân nói cảm ơn một tiếng, cũng không chối từ.
Ấn tượng lần gặp đầu tiên này rất không tệ, cũng thấy rằng "Không thể nào quên" không có nói ngoa.
Doãn Chân đích thật là một người cởi mở thẳng thắn, ít ra thì tạm thời coi là vậy, phải đợi cậu ta dạy dỗ hai đứa nhỏ xem được hay không đã.

Từ nhà ga đến huyện chỉ cần 10 phút, những năm này vì liên quan đến công chuyện làm ăn nên Điền Trí Viễn thường đến đây một chuyến, thỉnh thoảng còn ở lại bảy tám ngày, bởi vậy cũng coi như rất quen thuộc với nội thành rồi.

Hắn đưa Doãn Chân đến khu chợ đêm nổi tiếng nhất huyện - phố chợ đêm Kiều Đầu Bảo.

"Cậu ăn cay được không? Dân ở đây ai cũng thích ăn cay, khẩu vị gần gần với Tứ Xuyên."

Tìm chỗ tốt đậu xe, lúc sắp sửa bước xuống, Điền Trí Viễn mới nhớ tới, hỏi khẩu vị mà Doãn Chân thích.

Không biết có phải là do có liên quan tới việc Điền Trí Viễn rất ham ăn cay hay không, hắn còn nhớ lúc còn đi học, đồ ăn ở tỉnh món nào cũng nhạt.

Mà Doãn Chân lại đến từ tỉnh, có lẽ khó mà ăn cay được nhỉ. Nếu là thế, hắn phải suy nghĩ đổi sang nơi khác thích hợp hơn rồi, bởi vì đồ ăn trên con đường này đều cay cực kì.

Quả nhiên Doãn Chân hơi chần chừ một chút, rồi nói: "Không đến mức thích, nhưng nếu phiền thì thôi vậy, đến đâu cũng được."

".... Vậy thì mình xuống xe trước, tới chợ đêm rồi bàn lại sau."

Khu chợ đêm này được chuyển vào đây khi thành phố mở rộng đường sá, bởi vì liên quan đến cây cầu bắc ngang sông dẫn đến trung tâm huyện, nên con phố ở đầu cầu này liền được gọi là Kiều Đầu Nhai, sau này lại bởi các chủ tiệm từng mở cửa hàng trong chợ đêm trên ngã tư đường trước kia đều chuyển đến trú tại nơi đây, nên mới có cái tên phố chợ đêm Kiều Đầu Bảo.

Nơi mở chợ đêm chả có chỗ nào trông sạch sẽ cả, hàng bán đồ nướng lượn lờ khói trắng, bạt che mưa ngoài cửa đen thùi vấy đầy dầu mỡ lộ vẻ dơ bẩn, nước nhỏ tí tách lên mặt đất, vỉa hè trước mặt mỗi cửa hàng đều có rất nhiều rác thải, mà ngay cả bàn ghế trong tiệm cũng đều là một lớp dầu mỡ dính dấp.

Điền Trí Viễn cảm thấy mang Doãn Chân tới chỗ như thế này ăn thật tình là có hơi ớn lạnh, nhưng mà đành chịu vậy, điều kiện ở huyện thua kém tỉnh thành nhiều lắm, vào giờ này cũng chỉ có mấy nơi như thế là còn mở cửa buôn bán thôi, tiệm cơm và nhà hàng được được đã sớm nghỉ mất rồi.

Dọc đường đi, coi không dưới 5 nơi, cuối cùng chọn một cửa tiệm nhìn có vẻ thoáng đãng mà vào.
Chuyện đầu tiên khi bước vô trong là Điền Trí Viễn gọi em gái phục vụ tới, bảo cô lau cái bàn mà bọn hắn định ngồi một lượt, lúc này mới để Doãn Chân ngồi xuống.

"Anh kỹ tính thật đấy!" Doãn Chân cười tủm tỉm nhìn Điền Trí Viễn.

Điền Trí Viễn nhận lấy menu từ tay em gái phục vụ bàn, cười cười, nói:

"Không có gì, chắc là do trông cậu thế này, sẽ bất giác cảm thấy cậu khá thích sạch sẽ chăng."

Mùa hè thường ra nhiều mồ hôi, trên cổ áo nam giới lại luôn có độ bẩn khác nhau. Điền Trí Viễn vừa thay áo mới vào chiều nay, qua vài tiếng tới tới lui lui, trên cổ áo cũng đã bị chất nhờn và mồ hôi do da tiết ra, ma sát với nhau rồi tạo thành vết, thế nhưng Doãn Chân lại không có, sạch sạch sẽ sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Dường như cậu không dễ ra mồ hôi nên trông có vẻ hết sức mát mẻ.

"Anh ngó em ở ngoài là vầy, chứ thật ra em lôi thôi cẩu thả lắm!"
Điền Trí Viễn cúi đầu, nên không phát hiện sau khi cậu nghe hắn nói xong, mặt lộ vẻ hoài niệm và buồn bã.

"À mà này, cậu thích món gì? Có bún thập cẩm cay với đồ nướng, món chính là mì sợi, sủi cảo rán, đậu hủ da xào*, phở, với cả mì sợi to** nữa, cậu muốn ăn cái nào?"

*: nguyên văn là Sao Đậu Bì - 炒豆皮. Ai biết món này đọc tên Việt là gì thì góp ý mình nhé, cám ơn ^^ món này thường được xào kèm với ớt xanh thái lát mỏng, có nhiều công dụng tốt cho sức khỏe (quảng cáo: baidu).

**: nguyên văn là Đao Tước Diện - 刀削面 là một loại mì nhưng cọng lại đặc biệt to, được mệnh danh là 1 trong "Mười loại mì lớn của TQ".

Điền Trí Viễn bất ngờ ngẩng đầu, Doãn Chân bình tĩnh híp mắt cười rộ lên, hoàn mỹ che dấu vẻ mặt của mình mới vừa rồi -

"Thật ra em không kén ăn, anh gọi đại mấy món là được rồi."

"Vậy sao được?" Điền Trí Viễn đẩy thực đơn tới trước mặt Doãn Chân -
"Cậu là khách, cậu gọi mới tính."

Đúng lúc này, em gái phục vụ bàn đem trà lạnh lên, Điền Trí Viễn vừa thấy đã đẩy chiếc cốc trước mặt Doãn Chân trở về - "Lấy cho cậu ấy một chai nước suối lạnh."

Động tác lật menu của Doãn Chân ngưng lại một chốc - "Sao anh biết em không uống trà?"

"Ừ thì...." Điền Trí Viễn ngước mắt nhìn trời, suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Có lẽ là trực giác!"

"Cái trực giác ấy của anh chuẩn thật đấy." Doãn Chân liếc xéo Điền Trí Viễn, bỗng nhiên nghiêng người dựa sát vào hắn -

"Trong tài liệu em đưa anh nào có ghi sở thích của em, anh có chắc là mình chưa hề hỏi thăm 'Không thể nào quên' không?"

Thân nhiệt xa lạ đột nhiên tới gần, khiến mặt mày Điền Trí Viễn nóng ran, hắn vô thức nhích người về sau, không biết làm sao mà cười nói:

"Tuyệt đối không có, này thật chỉ là cảm giác thôi."

Doãn Chân rụt người về, cười cười không nói, gọi em gái phục vụ đứng bên cạnh một tiếng, chỉ vào menu, chọn một đĩa sủi cảo rán, một đĩa dưa chuột muối, một tô đậu phộng kho, sau đó nhìn về phía Điền Trí Viễn.

"Em gọi nhiều thế này rồi, còn anh thì sao?"

Điền Trí Viễn không cần nghĩ, nói với em nhỏ phục vụ:
"Một tô mì thịt bằm, bảo đầu bếp bọn em làm nhanh nhanh chút, tụi anh ăn xong còn có việc phải làm."

Em gái nhỏ dạ vâng, xoay người định đi, Điền Trí Viễn lại gọi -
"À mà này, dưa muối với sủi cảo rán đừng bỏ ớt vào, nếu để cay thì tụi anh ăn xong không trả tiền đâu đấy."

Em gái nhỏ sảng lãng nói tuyệt đối không thành vấn đề, lập tức tới gian bếp phía sau đưa tờ đơn.

Quay đầu, không ngờ phát hiện Doãn Chân đang chống cằm thích thú nhìn mình, mặt Điền Trí Viễn lại tức khắc nóng ran.

"Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?" Xin nhờ, tôi ngó vậy nhưng lại là gay đó, đối với người đẹp trai như cậu tôi cự không có nổi đâu, đừng nhìn tôi vậy nữa mà, tôi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ đấy.

"Trông mã ngoài và cử chỉ của anh thế này, tưởng rằng cẩu thả đấy, nhưng không ngờ trái lại tâm tư anh rất là tinh tế nha."

"À, thường thôi, tại đúng lúc cậu nói mình không ăn cay."

Doãn Chân nhíu mày - "Đã có tâm tư tỉ mỉ như thế, sao lại không thể dạy được con nhỉ?"

C5.

Trí Viễn xấu hổ.

Thật ra chẳng phải do dạy không được, mà là không có thời gian để dạy. Hồi trước hắn làm gì biết nuôi con khó khăn nhường nào, coi hắn này, từ nhỏ đã không có mẹ, cha thì bận bịu làm ăn không rảnh trông nom hắn, hắn không theo căn chính miêu hồng*, mà cũng tích cực phấn đấu thi đậu đại học đó sao?

*: 根正苗红 - là xưng hô đặc thù, chỉ những hộ nông dân bần cùng và gia đình quân nhân biết làm ăn mà phát triển thành phú nông và gia đình tư bản, con của những nhà này được gọi là "căn chính miêu hồng" > ý của câu hẳn là "sống nhờ vào và sống y như cha mẹ". (thông tin tự tìm nên không chắc, ai biết thì góp ý phát hen = v =)

Ừm, đương nhiên, là trừ cái chuyện hắn thích đàn ông ra.

Cơ mà, cái đấy trời sinh đã thế, không liên quan tới vấn đề giáo dục.

Nhưng từ khi hai đứa nhỏ ra đời, thái độ xem thường trước đây bỗng nhiên thay đổi.

Khi các con cất tiếng khóc chào đời, bé gái Nữu Nữu nặng ba kí hai, bé trai Hâm Hâm chỉ nặng ba kí rưỡi, hai viên thịt be bé được bao bọc trong lớp chăn màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trong vẻ trắng nõn là một màu vàng nhàn nhạt, đầu của viên thịt còn không lớn bằng bàn tay Trí Viễn.....

Một thoáng ấy, vô hình trung xuất hiện cảm giác mọi sự đã không còn đơn giản nữa rồi, nghĩ đến hai đứa con nhỏ nhắn này cần dựa vào hắn để có thể dần dà trở thành một người trưởng thành, khỏe mạnh, bình an từng bước một hướng tới tương lai, ý muốn phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa chợt chiếm lấy toàn bộ tâm trí.

Trí Viễn hạ quyết tâm, nhượng lại tiệm tạp hóa để mẹ hai hắn ở nhà chuyên tâm chăm con, còn hắn thì chuyên chú mở một trại nuôi trồng thuỷ sản nước ngọt.
Sau khi cá lớn, hắn liền đến tất cả khách sạn và cửa hàng chuyên kinh doanh thủy sản để liên hệ làm ăn, ngày đó phải nhìn mặt bao người để sống, hắn cũng không nhớ nổi nữa. Hơn nữa, trời cao không phụ người cần cù, mẻ cá đầu tiên Trí Viễn đều bán được hết, kiếm lời được chút ít.

Đã có khởi đầu tốt, chuyện sau này cứ thế mà trôi chảy.

Sau khi hai con ra đời được một năm, Nguyên Thủy Trấn di dời, chuyển đến khu đô thị mới, vùng miền núi nho nhỏ "Chưa giải phóng" lúc đầu bỗng chốc thay hình đổi dạng, mới tinh như ánh mặt trời, ven nhánh sông Thanh Giang mở ra nhiều hạng mục du lịch, tình hình kinh tế của dân địa phương cũng vì thế mà trở nên tràn trề sức sống.

Trại nuôi trồng nước ngọt của Điền Trí Viễn cũng từ đó bắt đầu dần dà phát triển, thế nhưng bởi vì thế, chuyện giữa hắn và con cũng ngày càng lực bất tòng tâm, sau khi xây xong căn nhà mới, hắn dứt khoát mời bảo mẫu về nhà.

Lúc ban đầu Trí Viễn chỉ toàn tìm mấy cô bé quê mười tám mười chín, mà cũng bởi mấy cô bé này không có kinh nghiệm chăm trẻ gì, đã thế còn rất sợ Điền Trí Viễn, thành ra lúc chăm hai đứa nhỏ từ đầu chí cuối nào có dạy dỗ gì, mà trái lại, giống y hệt con ở hầu hạ hai đứa quỷ quấy phá kia.

Như vậy đừng nói là trấn áp hay quản giáo gì, bảo mẫu nào cũng bị tụi nó hùa nhau trêu chọc, trong đó có một người suýt nữa thì bị đốt trụi cả tóc.

Sau đó lại đúng lúc mẹ hai bị bệnh nặng, hết cách, Trí Viễn bèn đi tìm phụ nữ lớn tuổi từng có kinh nghiệm sinh và nuôi con về làm bảo mẫu. Bởi thế, mấy đứa con quả nhiên nghe lời hơn hẳn.

Nhưng qua một thời gian, Trí Viễn lại cảm thấy bất thường.

Quãng thời gian ấy Trí Viễn bề bộn việc liên hệ làm ăn, rồi đến bệnh viện huyện thăm mẹ hai hắn, rất ít khi ở nhà, mười thì có hết tám ngày tới 11 giờ đêm, 2 giờ sáng mới trở về, lúc này hai đứa nhỏ đã ngủ từ lâu rồi, nên hắn cũng không chú ý nhiều.

Mãi đến một đêm trở về giữa khuya, láng máng nghe thấy tiếng tựa như tiếng khóc thút thít phát ra từ phòng của con gái, hắn đẩy cửa bước vào xem thử, vậy mà, phát hiện trên đùi con gái có vài đường máu bầm do gậy đánh vào để lại, lồ lộ trên làn da trắng mịn của trẻ con, nhìn thấy mà giật mình. Con gái chịu không nổi đau đớn, khóc đến hết sức đáng thương.

Trí Viễn lập tức gọi bà cô bảo mẫu tới, tra hỏi sự tình, bảo mẫu ấp úng ấp úng nói là do Nữu Nữu không nghe lời, ném bùn lên ga giường đã được giặt sạch sẽ nên mới dạy dỗ cô bé một trận, thế nhưng không ngờ da trẻ con lại nhạy cảm như vậy, bà rõ ràng không hề dùng sức, chỉ dọa nạt con bé mà thôi.

Có lẽ trông thấy ba về nhà và phát hiện phát hiện việc này, con trai lập tức nhảy ra tố cáo với hắn, nói tụi nó bị đánh không phải chỉ mới một hai lần, bảo mẫu còn uy hiếp tụi nó không được nói ba biết, bằng không lần sau sẽ đánh đau hơn nữa.
Con nít mới bây lớn, thấy kẻ xấu đương nhiên sẽ sợ, lại thêm Trí Viễn hiếm khi về nhà rồi ở lại được một hôm, hai đứa nhỏ đương nhiên là không có cơ hội để kể lể uất ức rồi.

Trí Viễn cực kì tức giận, không nói hai lời, rút một xấp tiền ném cho bà cô nọ, gọi điện kêu chồng bà ta đưa vợ về nhà ngay trong đêm.

Nhìn máu bầm trên người con, Trí Viễn vừa đau lòng vừa hổ thẹn, cảm thấy hết sức có lỗi với hai đứa.
Được cái là chưa tới vài ngày sau mẹ hai đã xuất viện, có thể tạm thời tạm thời thế chỗ trông nom.
Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, lần ấy mẹ hai vào viện là để phẫu thuật sỏi mật, cơ thể đã không còn như ngày trước, trông nom hai đứa cháu thật sự là lực bất tòng tâm.

Hết cách, Trí Viễn Trí Viễn chỉ đành tìm bảo mẫu lần nữa, nhưng lần này còn kinh dị hơn cả lần trước, bảo mẫu kia vậy mà dám xúi giục trẻ con vào phòng hắn lục ngăn kéo lấy tiền.

Đương nhiên, chuyện quái dị vẫn còn rất nhiều, thật ra trên cơ bản, hễ là bảo mẫu còn trẻ tuổi, đều công khai hoặc ngấm ngầm để lộ cảm tình đối với Điền Trí Viễn, chỉ có điều lá gan mấy cô này quá bé, không dám làm mấy chuyện mất mặt.
Nhưng hồi năm ngoái, hắn vô tình mời một cô ả 26 tuổi gan to bằng trời về làm bảo mẫu, để rồi đêm hôm khuya khoắt dám mò mẫm leo lên giường hắn.

Điền Trí Viễn nhớ, khi ấy mình suýt nữa đã lỡ tay bóp chết cô ả kia luôn.

Cơ mà, mấy chuyện thế này hắn không thể không biết xấu hổ mà kể với Doãn Chân được, quả thật là bẽ mặt muốn chết!

Quay trở về hiện tại, món ăn bọn họ gọi đều đã dược đem lên, Doãn Chân chậm rãi gắp sủi cảo ránnhúng vào nước chấm, nghe xong lời tự thuật đầy khổ tâm của Điền Trí Viễn, cậu buông đũa, vỗ lên vai hắn như một người bạn thân, hết sức đồng cảm nói: "Thật là đáng thương! Nhưng mà, với tư cách là một người cha, anh cũng thiệt là thất bại mà!"

Trí Viễn quấy sợi mì trong tô, cười khổ, mắt lộ vẻ xấu hổ - "Đúng đó, thiệt là thất bại! Nếu sau này tụi nó làm chuyện gì sai trái, vậy ắt hẳn đều là lỗi do tôi."

Doãn Chân nghe xong liền mỉm cười - "Nghe câu này của anh là em biết anh là người cha cưng con liền."

"Ớ...."

"Con mình làm sai mà không để bản thân nó tự kiểm điểm, lại vơ hết trách nhiệm vào người, cựng muốn chết luôn!"

Cưng con à?

Trí Viễn ngẫm lại, hình như có chút chút, do quan tâm tình cảm của mình với con quá ít, lại thêm tụi nó không có mẹ, thành ra Trí Viễn luôn vô thức cho mấy đứa nhỏ nhiều vật chất coi như là đền bù, ăn mặc chưa bao giờ mua đồ tại trấn, gần như đều sắm sửa tại thành phố. Còn trò chơi, dưới tình hình ở cái nơi nông thôn quê mùa chẳng có được vài chiếc máy tính, hai đứa con hắn cũng đã có mỗi đứa một chiếc ipad, ngày nào cũng chơi game, nghe nhạc, xem phim.

Doãn Chân vừa thấy vẻ xấu hổ biểu lộ trên gương mặt Trí Viễn, đã biết rõ mình không hề đoán sai - "Anh đừng để bụng mấy lời khó nghe, anh thế này, cho dù có dư thời gian quản mấy đứa nhỏ, cũng tuyệt dạy không nổi."

"Không có gì, cậu nói rất đúng." Một thằng đàn ông to xác bôn ba khắp nơi như Điền Trí Viễn bị dạy dỗ, mặt đần thối ra, nhưng người ta nói cũng nào có sai.

Ăn xong thì đã qua 9 giờ, Điền Trí Viễn tính tiền, dẫn Doãn Chân đi.

Tình hình giao thông từ huyện đến Nguyên Thủy trấn rất tốt, từ hồi dời trấn đến nay, khách du lịch ven bờ bắt đầu tăng lên, con đường này cũng theo đó mà được tu sửa mở rộng. Trí Viễn là kiểu người cẩn thận, dù có gấp gáp thế nào, cũng tuyệt đối không tăng tốc vào ban đêm.

Trong xe tôi tối, Điền Trí Viễn chuyên tâm lái không nói lời nào, Doãn Chân đi xe lửa 8,9 tiếng đồng hồ vốn rất mệt mỏi, giờ lại được ăn no bụng, cơn buồn ngủ vượt lên trên tinh thần, thuận theo dao động lắc lư của xe mà bắt đầu mơ màng.

Điền Trí Viễn nghiêng đầu liếc nhìn Doãn Chân, thấy cậu ta nhắm mắt, đầu tựa trên thành ghế bằng da đong đưa theo sự xóc nảy của xe, liền giẫm phanh, đậu xe ở ven đường, vòng ra ghế sau lấy một chiếc gối, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, kê chiếc gối giữa cửa xe và chỗ ngồi, lại khẽ đặt đầu cậu lên đó.

Thấy Doãn Chân không giật mình tỉnh giấc, Điền Trí Viễn lặng im cười cười, đạp chân ga bắt đầu chạy, nhưng tốc độ xe lại có hơi chậm hơn so với khi nãy.

Trong xe tối om, Điền Trí Viễn không hề trông thấy, trong một thoáng hắn lấy lại tinh thần lái xe, Doãn Chân đang nhắm mắt lại mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro