năm cam phần2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ít lâu sau, Sơn Hai Aån-do háo thắng hiếu danh đã tự bôi sổ tên mình trên chốn giang hồ. Gã rơi vào một vụ trọng án đành trốn chui trốn nhủi, nghe đâu phải giải phẩu thẫm mỹ cải sửa dung mạo để đi lại khỏi bị công an tóm cổ!

Tâm cá, cần phân biệt với Tâm cá voi, là một tên giang hồ đã có tên tuổi ở khu vực Kho 18 Cảng Sài Gòn. Thua độ đá gà sao đó, khi Sơn Hai Aån đòi tiền, Tâm cá không trả rồi còn hạ nhục Sơn. Sơn đến nhà gặp " anh Năm" để vấn kế, Năm Cam nở nụ cười lạnh lùng:

- Anh ghét mấy thằng chơi ngang lắm! Tuỳ chú...

Với giang hồ,như vậy coi như lời tuyên án phát xuất từ ông trùm. Còn gì nữa mà không hành động?

Đêm ấy, trên chiếc xe 12 chỗ chỡ chật ních đàn em và mã tấu, Sơn dẫn đại quân đến đường Nguyễn Thần Hiếu để hỏi tội Tâm Cá.

Vung vẩy khẩu súng ngắn trên tay, Sơn Hai Aån phát hiệu lệnh tiến công. Luợm pédé, Sang đen, Dũng chùa... cùng hàng chục tên lăm lăm mã tấu lao vào nhà Tâm cá. Tuy kịp thời lên mái nhà để thoát thân nhưng nhìn thấy bọn sát thủ vây chặt gia đình để hành hung, Tâm cá đành trèo xuống để ứng chiến.

Quả bất địch chúng, Tâm cá bị chém gục tại chỗ và đau xuống chặt đứt lìa hai bàn tay...Thương chồng, Hồng- vợ Tâm, nhào đến ôm để đỡ cho chồng cũng lãnh luôn một nhát mã tấu vào đầu bất tỉnh nhân sự. Vụ án quá dã man nên không thể bưng bít dù Sơn cũng có đường dây thế lực riêng của mình... Năm Cam đành chấp nhận việc đào tẩu của đàn em.

*

* *

Để dành lấy vị trí khả dĩ trong giang hồ, trong lúc khu hẻm 148 Tôn Đản, sòng bạc chính của Năm Cam, đã có Bò lục- hung thần quận 4, làm bảo kê, Cu Nhứt đành phải liên kết với Lũng để mở một cuộc chiến tạo tên tuổi. Gã và Lũng bàn bạc để cuối cùng đi đến một quyết định chọn mục tiêu là Phi, Lượm-em ruột Dũng Rừng-con Châu-Phụng, vốn là một đối thủ cạnh tranh địa vị với Lủng. Sát thủ chính được chọn là một thằng trẻ con. Thắng mã tà, tên của thằng nhóc, vốn được Lũng và má Nguyệt nhận ra bản lĩnh nên cưng chiều nó hết mực.

Sự việc xảy ra cũng nhanh như lúc bàn bạc, nạn nhân bị chém te tua và sát thủ từ tốn bỏ đi.

Vốn thừa kinh nghiệm đối phó với giang hồ , gia đình sau khi đưa nạn nhân vào trung tâm cấp cứu quận 4 đã cho người canh giữ. Nhận ra một số dấu hiệu lạ khi một vài chiếc xe chở bọn giang hồ lảng vảng đến khu vực y tế, lập tức chuyển nạn nhân vào trung tâm cấp cứu Sài Gòn, đồng thời gọi điện thoại báo cho CA quận 1.

Số sát thủ được lệnh đến hạ thủ cho tiệt nọc, đã phải lùi bước trước cảnh sát hình sự quận vây chặt hai cửa vào ra của bệnh viện.

Rồi sự việc cũng qua đi như hàng loạt sự việc khác động trời không kém ở mảnh đất quận 4.

Trang, cô nhân tình đem đến cái chết của Sơn đảo thuở nào, được Năm Cam tìm về để trọng dụng. Dẫu sao, về nghệ thuật đẩy đưa mồi chài đàn ông, Trang thuộc loại độc nhất vô nhị. Lúc này, Ngọc -em gái Trọng két , nhân tình trước kia của Lâm chín ngón, đang lao đao vì nợ nần, đã phải sống dựa vào hai đứa con gái ruột và nuôi. Yến, con gái Ngọc, được Năm Cam đưa vào làm Tài pán với mục đích kiểm soát mọi hoạt động của các tiếp viên nhà hàng lẫn vũ nữ. Quyên, đứa con gái nuôi của Ngọc, đẹp tuyệt trần và có lối nói chuyện hết sức ngây thơ, dù đó là " một con hồ ly tinh" đã lôi kéo hàng loạt khách quen từ vũ trường VIP về cho Năm Cam. Thọ đại uý-cháu Năm Cam, mê tít con chồn có bộ lông mượt mà này nên đã lén lút cặp bồ với Quyên.

Hằng đêm, để thu hút khách vốn không thích ăn chơi ở quận 4 đến tụ điểm giải trí của mình, Năm Cam không thu tiền vé và rải giang hồ ra bảo vệ khách lui tới không bị cướp giật.

Tạm coi như suông sẻ, Năm Cam bắt đầu đi ăn chơi cho bỏ những ngày cùng khổ. Đồng thời qua việc ăn chơi, Năm Cam tính sẽ thu thập thêm những đàn em có máu mặt hầu bành trướng thế lực ra toàn bộ Sài Gòn.

Những tay cộm cán như: Tài ba đô, Năm Vĩnh, Tài lùn... đã được Năm Cam nhận là đàn em. Trong đó có Nhật cùi, một tên chuyên bảo kê nhà hàng, đã cùng Năm Cam Bắc du một chuyến vì một lý do hết sức vớ vẫn, theo Năm Cam là đi đòi nợ thuê!

Sơn Bạch Tạng, một người em kết nghĩa của Năm Cam, khét tiếng nhất Hà Nội lúc bấy giờ, cũng đã được tiến cử để gặp ông trùm thế giới ngầm miền Nam. Năm Cam đặc biệt trân trọng mối quan hệ với Sơn...

Thành Chân với những thất bại nhục nhã thời gian sau này, vẫn không thất sủng với đàn anh Năm Cam vì sao? Có hai lý do: Thành Chân vẫn có mối quan hệ nhất định với bọn giang hồ phía Bắc, không thể bổng chốc mà bỏ rơi gã! Kế đến, có lẽ quan trọng hơn, Thành Chân có mối quan hệ thân tình đặc biệt với Trịnh Nhu-giám thị trưởng trại Z30D- Hàm Tân, còn gọi là trại Thủ Đức. Mối quan hệ bí ẩn ấy, sẽ được nói đến sau, còn bây giờ- là việc riêng của Thành Chân! Sau sự việc bị Mười đen cho đàn em chém dằn mặt rất lâu, Thành Chân vẫn không đả động gì đến việc trả hận. Thế nhưng, cánh đàn em Hải Phòng của gã, vẫn đi đi về thành phố Hoa Phượng Đỏ, đã đem nổi nhục của riêng Thành Chân kể lại cho đàn anh đồng hương thất bại chung của giang hồ đất cảng.

Thành phố Hải Phòng, vốn nổi danh nhiều thứ, trong đó có cả truyện "máu me giang hồ". Từ thời Sơn tóc bạc, Dũng Hồ, Tịnh què...qua đi, đất Hải Phòng lần lượt mọc lên những tay chọc trời khuấy nước như thủ cấp của tướng giặc Sầm Hưng. Vào thời Năm Cam đang xưng hùng xưng bá ở Sài Gòn, ba tên tuổi được xem số má dữ dội nhất đất Cảng, chẳng ai chịu nhường ai. Lâm già, Cu Lý, Cu Nên...những tên tuổi ấy cộng thêm các huyền thoại về thành tích của chúng đã làm cho Năm Cam tháo cả mồ hôi hột khi được bọn giang hồ Bake đa sự kể lại.

Cu lý đã từng vào Nam chơi nhiều lần, ghé đến sòng của Năm Cam không ít bận và cũng có những buổi nói chuyện cởi mở với y, một hôm đột ngột xuất hiện ngay trong vũ trường Cam. Ngồi cùng bàn với Cu Lý là một tên Bake cùng độ tuổi có vẻ mặt hung ác lầm lì...

Ngồi rất lâu với chai Remy đã vơi quá nửa, Cu Lý ngoắc một tên bồi lại gần dúi vào tay một tờ giấy bạc rồi hỏi nhỏ:

- Nãy giờ có nhìn thấy Mười đen đâu không?

Tên bồi nhìn quanh quất một hồi rồi lắc đầu. Như cảm thấy chưa xứng với món tiền "boa" hậu hĩnh, tên bồi cúi xuống ghé tai nói nhỏ:

- Mọi bữa là giờ này là có mặt ổng rồi... Chừng nào ổng lên em báo cho!

Cu Lý gật đầu và chờ khi tên bồi đi khỏi, gã nói với bạn:

- Kệ, chừng nào nó lên mình tính...Bây giờ tớ với cậu chui vào karaoké làm mấy bản nhạc cho vui!

Trang nhỏ nhẹ bước vào. Nàng vẫn còn khá xinh đẹp tuy tuổi đã quá ngũ tuần. Thấy Cu Lý, vốn là khách quí của Năm Cam, Trang vồn vã:

- Trời đất ơi, sao lại ngồi một mình vậy cưng? Để chị gọi mấy đứa vô giúp vui hai cưng nghen? Chú Năm mà biết, tiếp hai cưng không tử tế, ổng chửi chết!

Cu Lý nhìn qua bạn ngầm hỏi ý, gã bạn lắc đầu, mặt vẫn lạnh như băng... Vốn từng trãi kinh nghiệm, Trang biết ngay có chuyện không ổn, nàng giả lã mấy câu rồi lui luôn ra ngoài.

- Gọi chú Năm xuống gặp chị liền, có chuyện! Trang nói với Yến.

Vừa gặp Năm Cam, Trang kể lại đầu đuôi không quên đưa luôn lời nhận xét bằng kinh nghiệm của mình. Năm Cam tái mặt, y biết ngay là có chuyện lớn. Cu Lý mỗi khi vào Sài Gòn thường đến gặp y để chào xã giao, lần này chúng đến một cách âm thầm, ắt là có vần đề.

Tên bồi nhận tiền " boa" của Cu Lý được triệu tới để hỏi. Nghe rõ đầu đuôi, Năm Cam với sự nhạy bén bẩm sinh đã đoán ngay ra mục tiêu bọn Cu Lý muốn "thịt". Suy nghĩ một lúc, Năm Cam bắt đầu hành động gỡ rối.

- Chú đang ở đâu vậy? Năm Cam hỏi Mười đen qua điện thoại di động.

- Dạ em đang ở quận 4, lát em tới liền! Mười đen nhanh nhẩu trả lời.

Năm Cam cau mày, nói từng tiếng rành rọt qua điện thoại:

- Chú nghe rõ đây...Bây giờ chú đi theo đường Cầu Chữ Yvề nhà,trên đường đi không được ghé lại bất kỳ đâu. Sau đó, chú ngồi chờ điện thoại của anh, hông được tắt máy! Năm Cam ra lệnh.

Mười đen hốt hoảng hỏi dôn qua điện thoại. Gã biết có chuyện hệ trọng chớ ít khi Năm Cam cần dặn dò kỹ quá như vậy:

- Có chuyện gì vậy anh Năm?

- Chú đừng hỏi nhiều, chú cứ ở yên đó chờ anh giả quyết xong đã!

*

* *

Bằng nụ cười xã giao cố hữu, Năm Cam bước vào phòng karaoke, thấy ông trùm xã hội đen miền Nam đột ngột xuất hiện-hai gã giang hồ Hải Phòng vội đứng dậy đón tiếp.

- Hai chú vào chơi sao không nhắn anh một tiếng,lỡ tụi nhỏ có gì thất thố, anh biết ăn nói làm sao với nhau? Năm Cam vờ trách.

Đưa mắt nhìn nhau ngầm hội ý, cuối cùng sau một phút im lặng, Cu Lý lên tiếng:

- Em xin giới thiệu với anh Năm đây là Hùng Tót-bạn thân của em, bây giờ đang sống ở Anh quốc về chơi Việt Nam...

- Hân hạnh được biết chú Hùng! Năm Cam vừa nói vừa đưa tay ra bắt. Sau vai ly xã giao Năm Cam vào đề luôn:

- Nghe tụi nhỏ báo lại hình như chú Lý có ý tìm thằng Mười đen?

Đắn đo một lúc, Cu Lý nói toạc móng heo:

- Nói thật với anh Năm, sở dĩ bọn em đến đây mà không đến gặp anh để chào là không muốn anh buồn bọn em... chuyện của bọn em với thằng Mười đen, mong anh đừng xen vào!

Vẫn giữ nét mặt thản nhiên, Năm Cam đỡ lời với giọng mềm mỏng:

- Ồ có gì đâu chú ngại anh buồn...Giang hồ va chạm nhau là lẽ thường mà! Y ngồi xuống Cu Lý nói với giọng buồn rầu:

- Có điều, dẫu sao thằng Mười đen cũng là thằng em, các chú cũng là em...Anh cũng không muốn có chuyện rắc rối, lỡ có gì tụi công an để ý thì mình thiệt thòi lắm... Chi bằng, nếu có thể cho thằng Mười đen đến tạ lỗi với các chú, có lẽ vẫn tốt hơn. Anh nói vậy, các chú nghĩ sao?

Lối nói chuyện biết điều như vậy của Năm Cam khiến Cu Lý đâm ra nghĩ ngợi.

- Thôi bây giờ chẳng dấu gì anh Năm, bọn em đến đây là để tính sổ thằng Mười đen...Bọn em cũng chẳng ưa gì Thành Chân nhưng danh dự của đất Hải Phòng đâu có thể để cho ai muốn làm gì thì làm! Em nghe mấy đứa em nó bảo thằng Mười đen này láo lắm!

- Có lẽ các chú hiểu lầm rồi, thằng Mười cũng là thằng biết điều lắm, nếu không, dễ gì anh nhận nó về làm thằng em...

Nhận ra nét mặt chuyễn biến trên gương mặt của hai tay anh chị Hải Phòng, Năm Cam biết thành công vội nói luôn:

- Đề anh gọi thằng Mười đen đến cho anh em gặp nhau giải tỏa mọi hiểu lầm, anh em hoà thuận cùng chia nhau chén cơm sống, được vậy anh mừng..

Trước khi gọi điện cho Mười đen, Năm Cam còn làm thêm một động tác cho thật an tâm: hỏi mượn khẩu ruleau nòng trung của Hùng Tót cho vào két sắt!

Thế là, Mười đen thoát được kiếp nạn và với việc gỡ cứu đàn em khỏi những viên đạn "danh dự Hải Phòng", Năm Cam đã trở thành " ông anh suốt đời" của Mười đen. Sau này có bảo gã lao vào lửa, hẳn gã cũnng chẳng thể từ nan.

*

* *

Thời kỳ này, tuy anh Ba Thành đã qua đời sau một cơn nhồi máu cơ tim vào ngày mùng 2 Tết, nhưng về mặt đối phó với dư luận, Năm Cam vẫn có trong tay quá nhiều "thuộc hạ" trong giới làm báo. Phải gọi là thuộc hạ vì bọn này nhận tiền, quà của y để phục vụ cho y hệt như một chủ nhân!

Khi Huỳnh Bá Thành còn sống và đang ở cương vị lãnh đạo cao nhất của một tờ báo chuyên ngành. Năm Cam đã được ông giới thiệu với các thuộc cấp như một người bạn thân. Chính vì vậy, sau khi " anh Ba" không còn, những kẻ hám lợi đã viện cớ "nể" anh Ba để tiếp tục giao du thọ lãnh phẩm vật của y. Hà Phi Long- một cấp phó của Ba Thành lần đầu được giới thiệu với Năm Cam đã bửa luôn một câu:

- Sao, lúc này làm ăn đàng hoàng chưa Năm Cam?

Yû bên cạnh có Ba Thành, Năm Cam tỏ vẻ giận dữ và nói luôn:

- Anh nói vậy nghĩa là sao? Tôi làm gì không đàng hoàng chớ?

Thấy căng nhận ra nét phật ý trên gương mặt cấp trên , Long bèn nói:

- Tôi nói vậy mà Năm Cam cũng giận sao?

Càng về sau, thấy có vẻ an toàn, hàng loạt nhà báo lao vào nhận tiền của y gọi là " xài chơi" hoặc là "nhậu vài lon bia cho vui".

Chính vì vây, khi Năm Cam đã bị sờ gáy lần đầu tháng 5 năm 1995, có đến chín vị chức sắc và phóng viên rải rác ở các báo nằm trong danh sách đen của cơ quan điều tra. Cũng may, cuối cùng họ vẫn là họ, vẫn ra rả "thiên chức người làm báo" trong lúc chén chú chén anh " để làm việc cho Năm Cam".

Đứng đầu trong việc quan hệ sòng phẳng với Năm Cam, là anh chàng Hoàng Linh báo Tuổi Trẻ, Quang Thắng, Đoàn Thạch Hãn...báo CaTP.v..v...

Hoàng Linh trong thời gian này chết mê chết mệt bởi một ả bán bia ôm ở quán Hoàng Mỹ nằm trên đường Trần Quang Khải quận 1. Hai chị em Tường Vy, Tường Vân cùng phục vụ một " nhiệm sở". Gái bia ôm mà, phải biết! Aû đàn bà ra sức lung lạc mồi chài gã phóng viên có gốc gác ở Nhị Bình-Hóc Môn bằng những thứ thượng đế hào phóng ban tặng cho mình. Tất nhiên, ngoài Hoàng Linh, với nghiệp dĩ bán bia ôm, ả phải chia sẽ phần trời cho với bất kỳ gã đàn ông nào có tiền của nhưng ham trò tửu sắc...

Sau những lần thề non hẹn biển với sự chứng kiến của Năm Cam, đôi " trai tài gái sắc" đã quyết định gá nghĩa Châu Trần. Trước mắt, Tường Vy sẽ thôi "bẹo hình hài đem bán" để Hoàng Linh nuôi một cách "trong sạch" bằng những đồng tiền "có trời mới hiểu nổi nguồn gốc"-dù thu nhập của một anh nhà báo chưa đủ mua một chiếc váy đầm Versace hoặc bộ trang điểm hoàn toàn ngoại nhập.

Chính vì gông đeo cổ Tường Vy, Hoàng Linh bèn rủ rê lối kéo một nhóm mà bạn bè cùng giới gọi là " liên minh ma quỷ" gồm: Hoàng Linh báo Tuổi Trẻ, Quang Thắng báo CATP,Tư Lê báo Sài Gòn giải phóng, Nguyễn Hùng báo Phụ Nữ TPHCM...để khi cần, hoặc cùng nhau "nện chí tử" hoặc " ngồi vào bàn thương lượng" dập tắt nhưng thông tin tai hại cho "người biết điều". Họ trở thành những bằng hữu thân thuộc nhưng không tránh khỏi "đồng sàng dị mộng". Dần dà, để phục vụ cho trò chơi múa bút ăn tiền, cả nhóm tìm cách kết thân với Nguyễn Mạnh Trung- lúc này là phó phòng CSĐT phụ trách trọng á. Thay vì thông tin được Mạnh Trung cung cấp để viết bài, họ đi theo con đường " không viết nhưng có tiền"!

Năm Cam than trời như bọng vì lỡ đeo mang "tình bằng hữu" với Hoàng Linh-Quang Thắng. Đã vậy, ông bạn Đoàn Thạch Hãn thỉnh thoảng lại:

- Anh X, anh Y...ở Ban Biên tập cần tiền đãi bạn bè mà vợ quản lý chặt quá, anh Năm có thể giúp dùm!

Nói nào ngay, Hãn kông phải là nói phét để lấy tiền xài vi ngay sau khi Hãn cầm tiền của Năm Cam, lát sau "anh X, anh Y" đều có gọi gọi điện đến cám ơn Năm Cam.

*

* *

Để giữ sức khoẻ phục vụ cho việc hưởng khoái hoạt trần gian, Năm Cam luôn duy trì một lịch tập thể dục thể thao đều đặn. Ngoài việc đi đánh tennis ở sân Hồ Xuân Hương, lúc này gia đình Năm Cam đã dọn về ở ngôi biệt thự 107 Trương định quận 3, Năm Cam cxòn thường xuyên bơi lội. Ơû hồ bơi đường Cách Mạng Tháng Tám, bóng dáng một người đàn bà ma mị trong cuộc đời ông trùm bắt đầu xuất hiện.

Người thiếu phụ có chiếc eo thắt nhỏ, cặp đùi dài và bộ ngực ngồn ngộn đi qua trước mắt, Năm Cam chợt cảm thấy rạo rực trong lòng. Y giờ đây đã có tiền, có quyền lực, dĩ nhiên không thiếu gái tơ, nhưng nhan sắc mặn mà của thiếu phụ, đã làm Năm Cam tránh không tránh khỏi xao xuyến.

Suy nghĩ một lúc để tìm cách làm quen, Năm Cam đánh bạo bước đến cạnh hồ nơi thiếu phụ đang nhịp nhàng theo kiễu bơi ếch.

- Cô bơi như vậy chưa đúng lắm đâu! Năm Cam nói.

Thiếu phụ ngước cặp mắt đen ướt rượt nhìn ông trùm. Phải nói là Năm Cam rất chịu khó chăm chút dáng vẻ bên ngoài nên nhìn y rất trẻ. Đồng thời, vốn là vận động viên bơi lội của quân đội Sài Gòn, vóc dáng của y vẫn gọn gàng và khỏe mạnh. Thiếu phụ chợt mỉm cười:

- Em không có thầy dạy. Nếu được, anh chỉ cho em bơi nghen?

Bươc đầu làm quen như vậy là tạm ổn- Năm Cam bắt đầu tiến công một cách từ tốn và êm ái theo kiểu của y và đã thành công nhiều trên tình trường.

Vài tuần sau, thiếu phụ nhận lời đi uống nước rồi dùng cơm với ông thầy dạy bơi...Tất nhiên, đoạn cuối của chiến dịch đã đến sau đó không lâu, thiếu phụ đã cùng " ông thầy" đi vào một khách sạn ở Thủ đức để...học bơi!

Thu- tên người đan bà xinh đẹp thua Năm cam chỉ 5,6 tuổi nhưng thoạt trông, không ai có th6ẻ đoán nàng đã vượt qua ngưỡng cửa " băm"! có chồng, con đã lớn, nhưng Thu vẫn còn tính lãng mạn- nếu không muốn nói huỵch toẹt ra bằng một danh từ khác, nên đã ngã vào vòng tay Năm Cam để hưởng một chút mặn nồng ân ái mà gã chồng mê mải làm ăn không có thời giờ mang đến cho nàng. Vả lại, Năm Cam- vốn xuất thânlà một giang hồ mạt hạng, có đủ trò đồi truỵ để chinh phục lòng khao khát dục vọng của thiếu phụ đang độ hồi xuân. Càng lúc, đôi nhân tình già càng say đắm nhau hơn...

Để gọi là giúp đỡ người tình tuyệt vời, Năm Cam bèn đưa cô nàng vào một số sòng bạc để cầm cố cho vay...đặc biệt là bán vòng cẩm thạch cho chủ sòng mới phất hoặc con bạc đang hồi vận đỏ. Chính vì lý do luôn cặp kè với ông trùm vào những chốn phức tạp thị phi nên giang hồ tự phong cho Thu chức vợ bé ông trùm, dù nàng có chồng con sờ sờ ra đó!

*

**

Sơn Bạch Tạng tên thật là Trần Quốc Sơn, sinh năm 1962 gốc Hà Nội, đã xiêu dạt vào Nam bởi một sự tình cờ. Lúc bấy giờ, thủ đô- khi nhắc đến giang hồ, người ta chỉ biết đến hai đại gia là Khánh trắng và Phúc bồ, ấy vậy mà Sơn đụng độ với Khánh Trắng và thắng lợi gần như tuyệt đối.

Quen thói côn đồ, Khánh trắng xem dưới mắt không người và đánh giá thấp Sơn. Đúng là Sơn luôn gọi Khánh trắng bằng anh, nhưng gã vốn chẳng xem Khánh ra gì. Khi va chạm, Sơn vác kiếm chém nhau với Khánh trằng và đuổi Khánh chạy dài. Khánh lãnh luôn vài nhát ngã lăn trên đường, Sơn giơ cao lưỡi kiếm bén ngót toan kết liễu luôn ông anh đầu gấu về Tây Thiên. Thấy ánh mắt sợ sệt van nài của Khánh, Sơn đỗi ý chém luôn vào cặp chân của kẻ thất thế...Từ đó, dù giao hảo với băng của Sơn nhưng thâm tâm của Khánh sợ Sơn hơn sợ cọp!

Một lần bị công an truy đuổi, Sơn đang bỏ chạy đột nhiên đỗi ý...gã ngừng lại và quay mặt nhìn về anh cảnh sát khu vực năng nổ đang hăm hở đuổi tới. Nhanh như cắt, Sơn thò tay vào bụng rút súng, tay kia đánh văng mũ của " kẻ anh hùng trên đường phố"... Phát súng Sơn bắnsượt da đầu của anh cảnh sát khiến anh điếng hồn ngừng lại, Sơn phá lên cười một cách điên dại rồi quay đầu bỏ đi...Sau đó, để tránh khỏi sự săn lùng của công an Hà Nội, Sơn xuôi tàu vào Nam, miền đất thánh của những kẻ luôn mang trên vai một vài bản án nặng nề.

Sống ít lâu dưới sự cưu mang của đàn em, Sơn tỏ ra khó chịu trước sự tù túng và lệ thuộc. Gã ngõ ý định chinh chiến để dành lấy một số quyền lợi sống cho mình và các đàn em như cách đã từng thực hiện ở Hà Nội...

- Ấy chết, không được đâu anh Sơn... Ở đây bọn Sài Gòn đã quen thuộc địa bàn, lại có những mối giao du lớn...anh đang bị truy nã gắt, sinh chuyện là vướng ngay với bọn công an...gã đàn em vội ngăn lại " mộng bá đồ vương" của đàn anh.

- Chứ sống như thế này chán chết! Sơn buột miệng than thở.

Suy nghĩ một lúc, gã đàn em chợt nhớ ra vộio vàng reo lên:

- Thôi, em nhớ ra rồi anh Sơn a...tầm cỡ của anh, em nghĩ chỉ có giới thiệu với 6ng Năm Cam mới được! Bản lĩnh của anh phải xài đúng chuyện mới không phí, vả lại- sự quan hệ với các giới chức của ông Năm dư sức để đảm bảo an toàn cho anh, ông ấy là đàn anh số 1 ở Sài Gòn mà!

Nghe lời đàn em, Sơn đồng ý để gã tìm người có uy tín để tiến cử mình cho Năm Cam. Gã cũng nghe tiếng Năm Cam cũng hào phóng, giao kết rộng...thử một chuến xem sao, nghĩ vậy-Sơn bèn chờ...

Nguồn tin Sơn bạch tạng đang có mặt ở Sài Gòn đã đến với Năm Cam từ lâu, y vẫn cho người ngầm theo dõi hoạt động của gã nhưng chưa thấy có động tịnh nào gây phương hại đến cơ đồ của mình, nên Năm Cam vẫn lờ đi.

Sau khi nhận được lời đề nghị giúp đỡ của Sơn thông qua những tên đàn em Hà Nội đang tính sống ở Sài Gòn, Năm Cam lập tức họp bộ tham mưu lại để tính toán. Cuối cùng Thành Chân và Lý Đôi...đều khuyên ông trùm thò tay ra cứu vớt Sơn trong thế kẹt để mua lấy chút ân tình.

Cuộc gặp gỡ diễn ra chóng vánh, Năm Cam tạo điều kiện cho Sơn hoạt động một vài sòng bạc để có thu nhập. Sơn hết sức vui vẻ và cảm ơn rối rít.

Có một điều mà ít tên giang hồ nào chịu hiểu: không phải cứ hễ có máu mặt, đâm chém liều mạng, là có thể giàu có bẳng nghề mỡ sòng bạc. Để thành công trong lĩnh vực kinh doanh lòng đam mê đỏ đen, như ông trùm Năm Cam, cần có nhiều yếu tố mà không ai, từ Đại cathay đến Sơn đảo...có được. Sự nhẫn nại, nham hiểm và thậm chí, biết lòn cúi khi cần thiết cũng là một bản lĩnh cần có để trở nên một ông trùm.

Sơn cũng vậy, gã không có sự trì chí nhẫn nại để tích cóp một cánh từ tốn và chậm rãi như Năm Cam. Đã vậy thói quen hào phóng ' vung tay quá trán" của gã đã không cho phép bành trướng qui mô của sòng bạc mà trái lại, số vôn ngày àng teo tóp dần cho đến lúc Sơn đành phải giải tán công ty!

Thời gian cũng đã có lẽ xoá mờ dấu tích tội lỗi của mình gây ra trên đất chôn nhau cắt rốn, Sơn nghĩ vậy ên quyết định đến gặp Năm Cam nói lời từ giã để "qui cố hương". Hà Nội, với gã- vẫn cứ là một thiên đường!

Năm Cam ngõ ý tiếc và ra vẻ cố cầm giữ Sơn ở lại với mình. Có điều, ngay sau khi Sơn về Bắc, Năm cam hết sức vui mừng, chỉ thiếu điều mỡ tiệc cúng heo! Kè kè bên mình một quả lựu đạn, chẳng biết nổ lúc nào ai chẳng sợ?

*

**

Điệu-vợ Thọ đại uý, là người sinh ra và lớn lên ở cứ địa 148 Tôn Đản, không đẹp nhưng khá giỏi giắn khôn ngoan. Năm Cam trao cho trách nhiệm "hàng -xáo" cho thị. Hàng Xáo, thoạt nghe cứ ngỡ là đơn giản, thực ra phải là người tinh ma quỉ quái. Một con bạc " khát nước", tức là thua sặc máu đến độ ù cả tai, luôn luôn nhìn quanh quất tìm quới nhơn. Hàng xáo phải nhìn đúng ra thời điểm và biết rõ khả năng tiềm tàng của nạn nhân để " ra tay tế độ". Giấy tờ nhà, xe, ...thậm chí, chỉ cần đó là một " tay chơi có ba má giàu có" hoặc có " vợ là con gái rượu của các đại gia", sẽ được hàng xáo qui ra lợi nhuận để gật đầu bảo lãnh những canh bạc ăn thua lớn. Kiểu cho vay nóng, cầm cố đủ loại này, dĩ nhiên có mức lãi xuất kinh khủng: từ 20 đến 30, có khi lên đến 40,50% mỗi tháng. Bởi sự quan trọng của hàng xáo như vậy, nếu không phải là đích thân Trúc mẫu hậu hoặc Điệu thì đừng hòng được giao phó!

Phú nẩu-một con bạc gốc Huế, lui tới các sòng bạc đến độ nhẵn cả mặt và cũng đã cúng cho tổ hợp Năm Cam không biết bao nhiêu là tiền của. Một hôm, Phú đến "giải trí chút ít" ở sòng 148 Tôn Đản. Gặp cơn bỉ cực, tiền bạc mang theo thua sạch, Phú quay qua cầu cứu Điệu. Năm chục triệu quăng ra như muối bỏ biển, chỉ sau vài cây bài đen kịt, Phú bèn quyết định thế chấp căn nhà lấy tiền gỡ gạc. Đúng bài bản, Điệu giở trò:

- Căn nhà của chú, thêm một trăn nữa là cùng! Đó là anh em với nhau...

Bấm bụng nhận lấy số tiền Điệu đưa cho trước sau là 150 triệu, Phú lao vào xới bạc, để chưa được nửa giờ sau, gã cháy túi!

Về nhà thuyết phục vợ đưa giấy tờ cho mình thế chấp, Phú tỏ ra hết sức sợ hãi:

- Em nên nhớ, anh lỡ mượn tiền của băng Năm Cam...không sòng phẳng là chết ngáp chớ chẳng phải chuyện chơi đâu!

Đàn bà vôn tiếc của, vợ của Phú nẩu cần gì biết Năm Cam là ai, vội làm đơn thưa sòng bạc của y. Lá đơn chưa kịp gởi đi, may sao có người quen biết vội cản lại và góp ý:

- Chị muốn chết hay sao chớ? Bọn nó là xã hội đen, dao búa lúc nào cũng sẵn sàng trong tay... Đã vậy, mối quan hệ của Năm Cam với các nhân vật thế lực, cả thành phố này ai mà không biết?

Người vợ mặt tái xanh tái xám vì sợ và tiếc của, thấy vậy " người-hiểu -chuyện" bèn tặc lưỡi buông luôn một câu:

- Có như vầy thì may ra... Chị gởi đơn lên Bộ Nội Vụ và đồng thời tiếp luôn những lá đơn khác ra Hà Nội, mới may được việc!

Thế là những lá đơn tố cáo tại hại đối với đế chế Năm Cam xuất hiện trên bàn những vị lãnh đạo cấp cao ở tận Hà Nội.

*

**

Thông tin tối mật tầm cỡ an ninh quốc gia còn có khi bị rò rỉ bởi người hám tiền hám gái, huống hồ...

Việc vợ của Phú nẩu làm đơn tố cáo gởi ra Hà Nội đến tai của Năm Cam vào một buổi trưa trong buổi tiệc nhậu có vài ba quan chức...

Về nhà, y lập tức cho gọi Điệu đến để cho hỏi nguồn cơn. Nghe xong, Năm Cam bảo Hiệp phò mã lập tức đến tìm ông Tư Ánh tại nhà riêng.

Oâng Tư ra tiếp Hiệp và sau khi ông biết chuyện, ông cười xoà:

- Tưởng gì, chuyện ấy không có gì là khó, chỉ sợ thiếu tiền thôi!

Năm Cam nghe nói mừng vô hạn và lập tức tiến hành việc lập tức hoá giải lá đơn. Oâng Tư cùng Hiệp phò mã đi xe hơi ra Bắc. Mối quan hệ của Tư Ánh với các quan chức của Bộ Nội Vụ đủ để ông ta hứa chắc sẽ thành công.

Nào ngờ, sau cuộc gặp thân tình ở nhà ông Trịnh Thanh Hiệp-thiếu tướng cảnh sát, ông Tư mới hiểu số phận của Năm Cam như chỉ mành treo chuông, chắc chắn sẽ bị bắt không chóng thì chầy!

Hay tin dữ, Năm Cam chết điếng. Y lập tức đáp máy bay ra Hà Nội cùng Thành Chân để tìm cách "chạy thuốc". Tìm đến Hùng phe, tên này-sau khi tham gia tham khảo y kiến các quan thầy, đành lắc đầu. Đến Thành cận, gã chủ khách sạn có nhiều mối quan hệ với những nhân vật tầm cỡ, cũng nhún vai tỏ ý bất lực.

Lay hoay ở thủ đô một thời gian, Năm Cam được Thành Chân giới thiệu với hàng loạt anh chị có tên tuổi đất Bắc. Tuy được trọng vọng và chiêu đãi đủ các loại gái tơ, lẫn một vài nghệ sĩ đã thành danh, Năm Cam cũng không sao quên được lưỡi gươm công lý đang treo lơ lửng trên đầu. Hệt như Ngũ Tử Tư thời Đông Châu, Năm Cam chợt nhận ra hai bên tóc mai đã nhuốm bạc từ lúc nào!

Quay về Sài Gòn, Năm Cam quyết định ngừng mọi hoạt động phi pháp.

*

**

Tại khách sạn Victory nằm ở góc ngã tư Võ Văn Tần-Nam Kỳ Khởi Nghĩa, xảy ra một việc tưởng chừng như không dính líu đến Năm Cam như lại gây cho y không ít phiền toái sau này khi đã sa lưới...

Nhật Cùi-tên thật là Đào Kim Ngọc, tên du đãng hạng bét phất lên từ hẻm nhà thờ Tân Định, bạn cùng xóm với Ngọc-em gái Trọng Két. Nhờ bảo kê một số nhà hàng bia ôm, Nhật cùi đâm ra rủng rỉnh tiền bạc. Phú quí sinh lễ nghĩa, gã tổ chức sinh nhật cho con ở nhà hàng bên trong khách sạn. Cuộc vui có đầy đủ mặt giang hồ có tên tuổi ở Sài Gòn đặc biệt là có Tài lùn, Chương còm...được xem là số 1 ở Phú Nhuận. Năm Cam cũng được mời nhưng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà đến dự, chỉ gởi quà mừng.

Đêm ấy, một lãnh đạo tỉnh Minh Hải có công việc đang nghỉ ở khách sạn, tài xế đến đón đúng lúc bữa tiệc của Nhật cùi vừa tan. Đang ngật ngưởng bởi cơn say, các ông tướng giang hồ nghe tiếng còi xe bổng đâm ra khó chịu.

- Mẹ kiếp, thằng nào bóp kèn inh ỏi vậy bay? Nhật cùi lên tiếng.

Thấy bọn say rượu mặt mũi cô hồn, anh tài xế không dám trả lời trả vốn gì...Nhật cùi quát tháo một hồi, bỗng lên cơn cao hứng hất hàm...Cả bọn lao vào đập vỡ kính xe và toan nện luôn tài xế lẫn vị lãnh đạo nọ!

Dĩ nhiên sau đó Nhật cùi bị hốt và lãnh luôn hai năm cưỡng bức lao động vì thái độ ngông cuồng của mình.

*

**

- Ba ơi, có người đến tìm! Hiệp phò mã thông báo.

- Ai vậy? Năm Cam hỏi, có phần hơi ngạc nhiên vì trái với qui luật, lẽ ra ai đó muốn " diện kiến" anh Năm phải nhờ Hiệp phò mã gọi điện thỉnh thị trước, y đồng ý tiếp mới được vời tới gặp.

- Dạ, mấy anh bên Văn Phòng 2 của Bộ muốn gặp...

Năm Cam mừng rơn, từ vài ngày trước-những cảnh sát đội đặc nhiệm của Bộ từ Bắc vào đã được Năm Cam cho người tiếp cận. Họ cũng chịu ăn uống đãi đằng và có vẻ dễ tính nên Năm Cam thử đặt vấn đề:

- Mấy chú giúp anh nói với ông tướng Trịnh Thanh Thiệp một tiếng, anh hứa sẽ khong quên ơn! Miễn là được việc giá nào cũng xong!

Giờ đây họ đến tìm ắt là có chuyễn biến tốt...Năm Cam tin chắc vào điều đó.

- Mời anh Năm đi gặp xếp tụi tôi...trung tá Ngọc, biệt danh Ngọc điếu, phó phòng trọng án cục CSHS Bộ Nội Vụ nói với vẻ mặt tươi tắn.

Năm Cam lật đật thay quần áo để lên xe để đi cùng "các ông bạn mới".

- Anh Năm nghe chúng tôi đọc lệnh bắt khẩn cấp rồi ký nhận nghen? Một sĩ quan cảnh sát trong nhóm Ngọc điếu nói. Năm Cam nghe mà rùng mình.

Y cảm thấy đất như sụp dưới chân, y lẳng lặng nghe hết nội dung lệnh bắt rồi lúi húi ký tên vào. Hóa ra y đã mắc mưu "điệu hổ ly sơn" từ lúc nhóm cảnh sát đặc nhiệm của Bộ có mặt ở Sài Gòn!

Hôm sau, Năm Cam được áp giả ra sân bay Tân Sơn Nhất để đưa ra Hà Nội hệt như những chuyến đi chơi trước đó, có điều-lần này y không phải mang theo hành lý, trên tay được đính vào 2 chiếc còng, một ở cổ tay một ở ngón tay cái! Trước mặt, không phải là bọn đệ tử cúc cung tận tuỵ mà là Ngọc điếu với khẩu Ak bá xếp dưới vạt áo khoác!

5. 5

Đón Năm Cam tận chân cầu thang máy bay là một chiếc xe Uóat cảnh sát có còi hụ. Ngay lập tức, ông trùm của thế giới ngầm Sài Gòn được đưa về trại giam T16 của Bộ Nội Vụ, cách Hà Nội vài chục kilômét về hướng Hà Tây. ....

Người phụ trách việc hỏi cung Năm Cam là một thiếu tá Cục Cảnh Sát Điều Tra tự xưng danh là Kỉnh. Oâng ta hơi thấp lùn, nhỏ hơn Năm Cam vài tuổi và có nét hiền lành khắc khổ.

Liên tục nhiều ngày, Năm Cam phải đối phó với hàng loạt các câu hỏi về hoạt động xã hội đen của mình. Gần hai tháng trời, Năm Cam nhất định không thừa nhận bất cứ dù không liên quan hay không hề có chút đỉnh dín dáng. Đặc biệt, khi phải đối mặt với lá đơn của vợ chồng Phú Nẩu về việc cầm cố nhà cửa trong sòng bạc của Điệu- vợ Thọ đại uý, Năm Cam nhất định chối biến bất chấp những biện pháp nghiệp vụ. Rồi thì, y lại phải đối chất với Nhật cùi.

Rồi thiếu tá Kỉnh cũng lại đi đâu mất cả tháng trời. Khi trở về, ông ta lại quẳng vào mặt ông trùm lá đơn thưa y thiếu tiền hơn 200 cây vàng của vợ chồng Chung-Tâm! Năm Cam nghiến răng ken két vì giận dữ nhưng tất nhiên, y lại tiếp tục "không có"!

Để đối phó với vòng vây ngày càng siết chặt của nghiệp vụ điều tra, Năm Cam quyết định sử dụng một đối sách quen thuộc của giang hồ Sài Gòn: Y vờ đập đầu tự tử!

Bằng số tiền còn dấu được, khi ra bệnh viện để chữa trị vết thương trên đầu, Năm Cam liên lạc với gia đình đặc biệt là Hiệp phò mã, đứa con rể quỉ quyệt tinh khôn.

Ngay sau khi nhãn được mật lệnh, Hiệp bắt đầu vận động cho Năm Cam. Ơû đâu cũng vậy, người tốt cũng không ít thì kẻ xấu cũng rất nhiều,bằng tiền bằng quen biết và cả bằng " những chiếc mền da", Hiệp cũng đã lôi kéo được một số quan chức thừa hành luật pháp vào cuộc.

Do vội vã và có phần chủ quan, các cơ quan của Bộ Nội Vụ đã làm thiếu sót những thủ tục cần có để giam giữ Năm Cam. Viện kiểm soát nhân dân TPHCM và kể cả VKSND tối cao đã có những văn bản phản đối. Chưa hết, việc kiểm tra tại trại T16 đã làm bối rối những viên chức mẫn cán nhưng thiếu cẩn thận. Cuối cùng sau 11 tháng giam giữ tại trại T16, Năm Cam nhận được một quyết định tập trung cải tạo 3 năm do chủ tịch UBNDTPHCM lúc bấy giờ là ông Võ Viết Thanh ký. Tất nhiên, cũng có những dư lậun phản hồi-phần thì do những kẻ hám lợi dính líu đến Hiệp phò mã, phần bởi những con người chính trực nhưng quá đỗi ngây thơ, không hình dung nổi tầm vóc và sự lợi hại Năm Cam!

Sau khi nhận được quyết định tập trung cải tạo, Năm Cam lập tức được đưa đến trại Thanh Hà nằm trên địa bàn tỉnh Vĩnh Phú để lao động. Vụ án C5 coi như " cháy"! Và, để đối phó-Năm Cam, từ trại giam bắt đầu chỉ đạo cho Hiệp phò mã những nước cờ tiếp theo nhằm mục đích dành lại tự do cho mình. Thời gian ở trại Thanh Hà, Năm Cam đã tận dụng cơ hội để thiết lập mối quan hệ sâu đậm với giang hồ miền Bắc.

*

**

Những thông tin chính xác có, sai lệch do chủ quan của các tay nhà báo nghiệp dư có, đã làm cho toàn bộ giới giang hồ Sài Gòn còn sót lại sau cuộc tảo thanh phải co cụm phòng thủ. Ngay cả việc để rò rỉ tin tức về 9 nhà báo có quan hệ thân hữu với Năm Cam cũng làm bọn này " nín thở qua sông"

Hoàng Linh, Quang Thắng, Đoàn Thạch Hãn.v.v...ra sức thanh minh với những kẻ cho là có thẩm quyền. Ngay Từ Kế Tường, Hà Phi Long.v.v...cũng có những động thái nghi binh nhằm che đậy việc đã từng nhận " lại quả" của ông trùm.

Dương Minh Ngọc, vốn là tay chân thân tín của Năm Cam, cũng vội vã tìm cách xoá sạch dấu vết. Mạnh Trung còn tệ hại hơn, y cắt luôn quan hệ với nhân tình vốn là " hàng xài rồi" của Năm Cam nhượng lại và giao du rộng rãi với cách báo chí nhằm mục đích nghe ngóng thôn tin và bưng bít những gì bất lợi.

Tóm lại, toàn bộ những kẻ có dính líu đến Năm Cam- trong 11 tháng đầu tiên từ khi y bị bắt đều luống cuốn đối phó!

*

**

- Chú là chú Năm Cam? Một gã giang hồ Bake đứng ở cổng sắt trại Thanh Hà hỏi " ông lão lù khù" đang tay xách nách mang.

- Uûa, sao em biết anh? Năm Cam vờ ngạc nhiên.

- Chú quên con rồi sao? Con là Cường con, em của anh Sơn...

- Sơn nào nhỉ? Năm Cam nhăn trán hỏi ra điều không nhớ.

- Anh Sơn bạch tạng ở Hà Nội, chú Năm nhớ chưa?

- Aø...Đến lúc này Năm Cam mới chịu bộc lộ mối quen biết nguy hiểm.

Vài ngày sau Thành Chân đến thăm " ông chủ lơn". Đi cùng gã giang hồ đất cảng có một người-theo Năm Cam, đến thăm y là cả một sự liều lĩnh: Khánh trắng! Năm Cam tỏ vẻ không hài lòng:

- Chú không nên đến đây, bất lợi cho chú và...cho cả tôi!

Khánh trắng khui chai Martel mang theo vừa cười vừa đáp:

- Anh đừng sợ, chẳng ai dám rớ đến em đâu!

Năm Cam không trả lời. Y nhận ra Khánh trắng có một nhược điểm rất lớn và hết sức tai hại: chủ quan. Oâng trùm của những ông trùm hiểu ngay một điều tất yếu sẽ xảy ra trong nay mai: Khánh trắng sẽ khó tồn tại với bệnh chủ quan và sẽ có kết thúc không tốt đẹp chút nào!

Quả không hổ danh một ông trùm đầy mưu lược. Năm Cam đã đoán đúng về con hổ dữ Hà Thành: Khánh trắng sau chuyến đi thăm Năm Cam đã bị tóm cổ. Năm Cam chỉ nhún vai tỏ ý rất tiếc khi được tin và buông luôn một câu: " Ở đời chẳng có cái dại nào giống cái dại nào!".

Đúng vậy, sau này Năm Cam sập hầm cũng bởi cái dại chủ quan hệt thế.

Trong thời gian đầu, Năm Cam sống hệt như ông già xuất thân từ giới trưởng giả dù được lâu la đất Hà Nội có mặt ở trại luôn xem trọng như một đàn anh cao cấp. Cho dến một buổi sáng nọ, một tên giang hồ tầm cỡ của Hà Thành chạy vào báo:

- Chú Năm ơi, anh Thắng đưa anh Sơn lên...đang ở ngoài cổng! Chú ra xem...

Năm Cam không tránh khỏi ngạc nhiên vì y đã dặn Hiệp phò mã thông báo cho tàon bộ thân hữu giang hồ Bắc cũng như Nam, chớ nên đường đột ghé thăm y.

Thắng Tài Dậu đang đứng nói chuyện với Sơn Bạch Tạng cách cổng trại chừng vài chục thước, bên cạnh là chiếc xe Toyota 12 chỗ mới cáu cạnh.

- Lát nữa em vào với anh! Sơn nói lớn rồi quay qua tiếp tục câu chuyện dỡ dang với Thắng. Năm Cam mỉm cười, y chợt nghĩ-có Sơn đến thăm cùng Thắng tài dậu, chắc hẳn bọn giang hồ miền Bắc ở trại phải sợ mất mật! Hóa ra, y đã đoán sai. Sơn chẳng phải đến thăm y mà sau một lúc nói chuyện với ông anh đỡ đầu Thắng tài dậu, gã giang hồ số 1 miền Bắc lững thững đi vào, theo sau là mấy gã đàn em khệ nệ rương bọng! Gã vào tù...

Nhờ những mối quan hệ đặc biệt, khi xảy ra vụ Khánh trắng bị bắt cùng hàng loạt các tay có máu mặt khác sa lưới pháp luật, một ai đó có trách nhiệm đã cho người đến mật báo. Sơn đứng trước hai chọn lựa:

Một là chờ bị tóm cổ bởi những vụ vi phạm pháp luật trong quá khứ cùng việc tổ chức băng nhóm hoạt động xã hội đen trong hiện tại. Hai là, tự ý đi trình diện với số 7 Thuyền Quang-với một sự sắp xếp nhất định. Sơn phải cuốn gói vào trường cưỡng bức lao động, tạm rời xa thủ đô náo nhiệt cùng các thú vui thâu đêm suốt sáng, một thời gian không dài. Tất nhiên, Sơn đã chọn cánh thứ hai với sự tham mưu của ông anh thắng tài dậu và kẻ đỡ đầu là một sĩ quan cấp tá.

*

**

Ngay ngày đầu tiên nhập trại, Năm Cam đã nhận định được ngay trại Thanh Hà là nơi " dễ sống". Người cán bộ trực trại tên Thuý khi nhận 1.900.000 đồng của Năm Cam gửi lưu ký đã hỏi một câu đầy ngụ ý: " Tôi ghi anh gởi 1 triệu nhé?" Năm Cam mừng rơn gật đầu lia lịa. Nhật cùi, số tiền Năm Cam dúi cho lên xe là 900.000 đồng, vị cán bộ trực trại chỉ nhập vào số 500.000 đồng. Gã toan thắc mắc nhưng bắt gặp cái cau mày của Năm Cam vội im luôn...

Năm Cam kể lại cho Sơn nghe chi tiết của việc thăn chặn tiền lưu ký một cách dè dặt rồi đưa ra lời khuyên:

- Anh nghĩ rằng, với bọn này...chịu ăn là tốt cho mình rồi, em nên khai thác điểm này để có cuộc sống dễ chịu thoải mái hơn!

Sơn nghe xong trầm ngâm suy nghĩ. Quả đối vơiù gã, việc hao tốn không thành vấn đề vì Thắng tài dậu sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của gã, nhưng danh dự giang hồ không cho phép Sơn lòn cúi, mua chân đứng kiểu này...

Nhận ra vẻ đắn đo của Sơn, Năm Cam không khuyên tiếp. Y cho rằng, thực tế sẽ buộc Sơn làm tất cả những gì cần làm, chẳng cần phải khuyên nhủ, thúc giục.

Nhật cùi, do một liên quan hết sức vớ vẫn với ông trùm, đã được di lý từ trại Tống Lê Chân để ra đất Bắc đối chất với Năm Cam. Sẵn chuyến đi, cũng bị tống theo ông trùm lên trại Thanh Hà- một cơ sở cũ của Viện Khoa Học Hình Sự được cải tạo thành một trường cưỡng bức lao động.

Được ít lâu, Sơn bắt đầu hành động để dành lấy vị trí độc tôn trong trại giam. Bằng sự từng trãi ở các trường trại, Sơn chú ý đến một tên giang hồ máu mặt ở Hải Phòng. Thức-tên đàn em của Dung Hà, được Sơn lôi kéo giúp đỡ về ăn uống cùng gã. Sau khi tạm thu phục được Thức, Sơn bèn nhờ Năm Cam tiến cử với trưởng trại-bồ ruột của ông trùm. Thế là Thức trở thành trưởng ban thi đua toàn trại, một chức vụ đối với tù là số 1, chỉ thua cán bộ mà thôi.

Nhờ đưa được ngươi thân tín vào vị trí quan trọng, Sơn trở thành một ông vua con. Rượu bia, tiền mặt...bất kể thứ gì dù nội qui cấm đoán, hễ " anh Sơn muốn" là có ngay lập tức. Thắng tài dậu vẫn thường xuyên tiếp tế cho Sơn một cách đầy đủ nhưng, theo Năm Cam-bản chất của Sơn là vậy... gã vẫn buộc tất cả bọn tù ở trại phải biết điều mỗi khi có thăm nuôi. " Anh Sơn hút với em gói thuốc...". Một tên tù nghèo kiết xác, mẹ thăm nuôi chỉ độc muối vừng cơm nắm cũng ráng mua được gói ba số để biết điều với anh Sơn. " Sao mày không để mà dùng! Tao có hút thuốc đâu?" Sơn hỏi. " Dạ em có rồi...đây là để anh Sơn tiếp khách đấy ạ!". Tên tù khốn khổ trả lời và đưa gói thuốc lên bằng cả hai tay. "Thôi, thế thì cho anh xin nhé..." Sơn tỉnh bơ hất hàm cho đệ tử thu nhận ném vào "kho"! Và cũng những việc tưởng chừng con con đơn giản thế thôi, đã xảy ra chuyện lớn. Thức, Thức với vai trò thi đua toàn trại, cảm thấy khó chịu khi phải làm bù nhìn giữ dưa cho Sơn. Gã mang tiếng số 1 tàon trại nhưng không hề một ai đoái hoài tới, dù chỉ một điếu thuốc. Có những lúc bực quá, gã dằn mặt:

- Chúng mày không biết đến tao đừng trách tại sao tao lại ác...

Bọn tù kốn khổ vội chạy đến mách Sơn. Sơn chỉ cười, nhưng bắt đầu để ý đến Thức, với cặp mắt thiếu thiện cảm. Cho đến một ngày nọ, giọt nước cuối cùng đã tràn ly, Thức bỏ ra sinh hoạt riêng với đàn em Hải Phòng.

Rất bình thản, Sơn gọi hai gã đàn em thân tín đến dặn dò. Vài hôm sau, sơn xin cán bộ trực trại lên phòng Năm Cam, ngủ qua đêm để " tâm sự".

Cũng ngay đêm ấy, Thức đang ngủ thì bị dựng dậy để tạt vào trọn mặt một ca nước sôi ùng ục! Cuộc thanh trừng nội bộ của Sơn tổ chức khá chu đáo đến mọi chi tiết, nên dù khảo tra tới mấy, vẫn không moi được một lời nào bất lợi cho Sơn. Năm Cam nhận định:

- Sơn bạch tạng quả có tay nuôi đàn em, sẵn sàng chết chứ không khai cho đàn anh!

Ngay sau khi Thức bị loại ra khỏi vòng chiến đấu, Sơn bèn bàn với Năm Cam đưa Nhật cùi lên làm vị trí trưởng ban thi đua đang bỏ trống. Vốn không có đầu óc, Nhật cùi lập tức mừng rỡ nhận lời.

Để trọn nghĩa tình với đàn em, Sơn lập tức nhắn Thắng tài dậu lên gặp. Gã chỉ nói vắn tắt về sự việc đã xảy ra, kèm theo lời yêu cầu:

- Anh Thắng cố lo cho bọn nó bằng mọi giá, đó là danh dự của em và anh!

Chẳng biết nhờ vào đường dây nào, Thắng đã xoay sở cho tên đàn em trực tiếp tạt nước sôi Thức chỉ một mức án 3 năm...

*

* *

Từ vị trí một tổ trưởng chăm sóc hoa kiểng có dưới tay cả chục phạm nhân ốm đói vật vờ luôn trông chờ vào lòng " từ bi hỉ xả" của ông trùm, Năm Cam được đưa qua thư viện với điều kiện toàn bộ sách báo y phải tự lo liệu. Dĩ nhiên, có những thỏa thuận ngầm khác với giá cả rõ rệt. Năm Cam chỉ kể lại khi ngồi nhấm nháp bia bọt ở bờ sông Sài Gòn.

Gia đình đến thăm cứ hai tháng một lần, chi tính riêng tiền vé máy bay, đã vài tỷ bạc! Một con số kinh khủng nhưng nào có thấm tháp gì đến tài sản khổng lồ của ông trùm tích cóp suốt bao nhiêu năm...

" Con đã liên hệ với Thuyết, anh ta bảo việc của ba có thể lo được nhưng tốn ghê lắm!". Hiệp thông báo cho ông bố vợ một cách hồ hởi. Không hồ hởi sao được, chỉ có với lý do " lo cho ba, gã con rể mới rút ruột được gia đình vợ những khoản tiền lớn, một số nhõ thật sự dùng vào việc của Năm Cam. Số còn lại, gã và Long đầu đinh, tha hồ ném vào cuộc truy hoan không mệt mỏi cạnh những mỹ nữ đất Hà Thành, đẹp, thông minh lại khéo chìu chuộng.

Bao nhiêu cũng được, còn người còn của...lo gì! " Năm Cam trả lời chắc nịch. Mối quan hệ ấy, do Năm Cam chuẩn bị từ lúc phong phanh có lệnh bắt giữ y.

Thuyết, có những mối quan hệ cần thiết. Gã nổi tiếng là " kẻ gõ cửa bằng chân" ở bất kỳ cơ quan hoặc nhà riêng các nhân vật thế lực nào.

*

* *

Việc gặp gỡ và quen biết gã, thực sự chẳng phải tình cờ mà phát xuất từ một quá trình nghiên cứu công phu của Năm Cam cùng các quan thầy ở Sài Gòn.

Khi Thuyết đến nghĩ lại ở khách sạn Cam trên đường Nguyễn Tất Thành quận 4, tổng cộng hai lần, Năm Cam đã có những thông tin cần thiết về " con bài" mới. Y lập tức tổ chức một cuộc gặp " rất tình cờ" để làm quen và trao đỗi địa chỉ, số điện thoại liên lạc khi cần thiết.

- Sẽ có dịp anh ra Hà Nội để nhờ chút ít công việc tế nhị! Năm Cam nói nhỏ.

Tháng 04-1995, y tìm ra Bắc để gặp Thuyết thật. Chẳng rào đón úp mở gì, y đã quá quen thuộc với cách làm việc của những tay cò đất Hà Nội, y vào đề luôn:

- Anh đang bị triệu tập đến văn phòng 2 Bộ Nội Vụ, sự việc thế này...

Ngày hôm ấy, sau khi trao đỗi những biện pháp cần thiết, Năm Cam đưa cho gã một phong bì dày cộp đựng 7.000 USD với lời dặn dò:

- Cố giúp anh, đây chỉ là tiền xe pháo, cần bao nhiêu hễ được việc, anh không tiếc! Chú giúp anh, anh sẽ đền ơn chú thỏa đáng!

Ít lâu sau, Năm Cam bị bắt khi chưa kịp sử dụng đến " mối quan hệ" này. Giờ đây, nghe Hiệp nói, Năm Cam mừng như bắt được vàng, y hỏi luôn:

- Nó đòi bao nhiêu? Con có hỏi cách làm việc của nó không?

- Cũng đơn giản thôi ba ạ! Việc bắt giữ ba, theo anh ta nói, hoàn toàn có thể khiếu kiện và nếu chịu chi ngọt, chuyện gỡ cho ba về rất dễ!

- Bao nhiêu? Năm Cam hỏi dồn, niềm hy vọng tự do làm y trở nên hấp tấp.

- Khoảng 40.000 USD và thêm 10.000 USD cho anh ta!

- Rồi! Coi như xong, con cứ tiến hành, ba đợi...Năm Cam kết luận

Sau khi nhận 7.000 USD " xe pháo", Thuyết chưa kịp vận động gì. Năm Cam đã bị bắt. Anh ta hơi chút bất ngờ vì trong con mắt đánh giá của anh ta, Năm Cam chỉ là một lão chủ khách sạn vô hại và có phần dễ mến! Cũng cần lướt qua một chút về bản thân nhân vật Thuyết... Anh ta vốn xuất thân là một công an ngành an ninh thuộc A13, sau này sau khi tách ra thành lập tổng Cục Tình Báo, đơn vị này trở thành B11. Học trường cảnh sát một thời gian, Thuyết được cử đi học ngành tâm lý học lúc mang cấp thượng sĩ. Trong thời gian này, do phụ trách công tác tuyển mộ, Thuyết nhận về cơ quan con trai ông Trần Đức Lương- tổng cục trưởng Tổng cục địa chất. Qua lại thăm viếng gia đình ông Lương, Thuyết nhận ra cô Minh Anh, ái nữ của ông cục trưởng, khá xinh đẹp và thông minh. Họ đã dần dà đi đến chỗ yêu nhau. Bởi một nguyên nhân hiểu lầm không đáng có, Thuyết đã bị Minh Anh quyết định chia tay dù rất yêu anh ta...

Sau đó ít lâu, Thuyết lấy vợ. Lần lấy vợ đầu tiên của anh ta lại là một bi kịch. Bà chủ khách sạn nhìn thấy Thuyết một tương lai khá sàng sủa nên tìm các mai mối, cột Thuyết với con gái của mình. Do còn quá trẻ, Thuyết đã rơi vào bẫy! Hồng, cô vợ đầu của Thuyết, mắc bệnh tâm thần rất nặng sau chuyến đi hợp tác lao động ở Đức do bị thất tình... Khi có đứa con trai với Hồng, Thuyết đành chấp nhận sự thể đã rồi và chỉ mong cô vợ sẽ thuyên giảm. Thế nhưng, càng ngày cơn điên càng nặng. Thậm chí đã có lần, Hồng dùng đũa bếp đánh vào đầu mẹ ruột Thuyết khi bà lên thăm con trai.

Bi kịch càng rõ nét hơn khi được bà Hiền, mẹ ruột, ủng hộ cho việc cư xử tệ bạc với à mẹ của Thuyết. Thân phận tầm gửi đã làm cho Thuyết phải chịu đựng suốt một thời gian dài. Mẹ của Thuyết, như bất kỳ bà mẹ nông thôn nào, cũng khuyên con trai chịu đựng để giữ êm ấm gia đình. Cao trào của bi kịch xảy ra khi Thuyết vắng nhà, bà Hiền và Hồng xua đuổi mẹ Thuyết ra khỏi nhà số 7 Văn Thánh bằng cách ném luôn đồ đạc của mẹ con Thuyết ra đường.

Giọt nước mắt tuổi nhục, Thuyết ẳm con trai đi cùng mẹ đi tìm chỗ ở mới. Tiếp tục, gia đình Hồng cho rằng Thyết không xứng đáng với Hồng và chịu trách nhiệm về việc Hồng về nhà mẹ ruột quậy phá, họ buộc Hồng đưa đơn ly dị

Thuyết đưa con trai về quê cho mẹ nuôi dưỡng à sau đó bỏ ngành công an ra chạy chợ. Anh quyết phải tạo dựng sự nghiệp để khỏi phải nếm tủi nhục vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro