Nam chính là thủy yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 : Rời đi

Ở trấn nhỏ Thanh Khê này, Tập Tang làm giáo viên tiểu học 3 năm. 25 tuổi, người nhà Tập Tang thấy cô đến tuổi nên kết hôn, nên thường gọi điện thoại thúc giục cô quay về thành phố để mở rộng nhân duyên. Trước ý tốt của bọn họ, Tập Tang chỉ có thể lần lượt lảng tránh, lảng tránh không được thì nói qua loa, lấy công việc bận rộn để qua chuyện.

Kết hôn…… Sao?

Tập Tang cười khổ, nộp đơn xin công tác ở nơi khác. Mấy ngày trước có phát thông báo, muốn điều một giáo viên đến một trấn nhỏ khác công tác. Cái trấn nhỏ kia càng hẻo lánh hơn nơi này, vì không gần quốc lộ nên không được khai phá giống thôn trấn này, dường như còn rất lâu nữa mới có thể được chú ý đến.

Giáo viên chỗ này đều là người trong trấn, cho dù không phải người ở đây thì cũng đã kết hôn với dân bản địa, cho nên không ai tình nguyện đến đó, lại càng không xét đến việc nơi đó còn xa xôi hẻo lánh hơn nơi này.

Đơn xin của Tập Tang nhanh chóng được chấp thuận, đóng gói hành lý xong xuôi, khoá căn nhà cũ lại, ngồi trên xe ô tô rời khỏi nơi này mà nhìn lại một nhóm giáo viên và học sinh ở trường học phía sau.

Trên đường đi qua con sông bị đào đi, ở đó đã xây lên mấy chục toà nhà cao tầng, quảng cáo trên diện rộng ở tầng trệt để đẩy mạnh tiêu thụ lại cực kỳ nổi bật.

Thôn trấn Tập Tang đến tên là trấn Sơn Nguyệt, nhỏ hơn trấn Thanh Khê mà cô được sinh ra, dân cư cũng ít hơn, phần lớn những người trẻ tuổi đều công tác ở thành phố lớn, cho nên trấn này đa phần là người già và trẻ nhỏ, cũng vì thế nên có vẻ đặc biệt thanh bình.

Khi cô ngồi ô tô hơn năm tiếng để đến đây, dọc đường đi có thể thấy nhiều ông cụ đánh cờ tướng trước cửa nhà, mấy bà cụ bán rau trên đường nói chuyện phiếm với nhau, còn cả đám trẻ chạy nhảy nô đùa xung quanh họ…. Còn có, một con sông…..

Thôn trấn này chỉ có một ngôi trường tiểu học, giáo viên ở trường được cấp riêng phần nhà ở đó. Phòng được phân cho Tập Tang là ở tầng một, vừa hay đối diện với con sông. Tập Tang vốn chuẩn bị tự mình tìm phòng thuê, nhìn con sông kia thật lâu, cuối cùng vào trong căn phòng được phân. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt sông lấp lánh chiếu vào phòng ngủ của Tập Tang.

Buổi tối mở cửa sổ, mặt trăng phía trên đỉnh đồi chiếu ánh sáng xuống mặt sông phẳng lặng, gió đêm thổi trên mặt sông mang theo mùi cá tanh tự nhiên. Tập Tang lập tức thích nơi này.

Đã có 3 năm kinh nghiệm dạy học, Tập Tang nhanh chóng quen với môi trường dạy học ở đây, cô phụ trách hai lớp tổng cộng khoảng 70 học sinh.

Biết cô im hơi lặng tiếng đến dạy học ở nơi càng xa hơn, người thân thu dưỡng cô gọi điện thoại đến khuyên nhủ cô không được cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể để cô đi.

Chương 7 : Trở về

Đợi ba tháng ở trấn Sơn Nguyệt, Tập Tang đã rất thích sự thuần phác của con người nơi đây, thậm chí cảm thấy ở đây cả đời cũng không tệ.

Vì thôn trấn tương đối nhỏ, mọi người gần như đều quen biết nhau, thường có mấy đứa trẻ của trưởng thôn, cũng có khi là mấy người già nhiệt tình đến đưa cô thứ này thứ kia, có lúc là rau tự nhà trồng, có khi là một túi lê nhỏ cây nhà ra, nhiệt tình đến mức không có cách nào từ chối.

Tập Tang chỉ có thể thể hiện sự cảm ơn bằng cách làm thật tốt công việc của mình để báo đáp cho họ.

Hôm nay, Tập Tang đang chấm bài thì nghe thấy tiếng lao xao ngoài cửa sổ. Đây cũng không phải lần đầu, Tập Tang thành thói quen đứng lên ra mở cửa sổ. Quả nhiên là mấy học sinh lớp cô đang đứng ngoài cửa sổ.

Bọn trẻ đó đều rất hiểu chuyện, thường tặng cô mấy món quà nho nhỏ. Bồn hoa dại cô đặt trong phòng kia là chúng tặng, bọn trẻ không biết cái gì giá trị hay không giá trị, nhưng tấm lòng của chúng khiến Tập Tang rất cảm động, tìm riêng một chậu hoa nhỏ đặt khóm hoa đó vào, dốc lòng chăm sóc.

“Cô ơi, con tặng cô!”

“Cái này là bọn con bắt được ở bờ sông ấy ạ!”

Cậu bé cao nhất đứng giữa đám trẻ đang cầm một con cá lớn trong tay.

“A, cô mau nhận lấy, nước chảy hết rồi!” Cô bé đứng cạnh kêu lên sợ hãi, bộ dạng kích động làm Tập Tang thấy buồn cười.

“Cảm ơn cá nhỏ của các con, nhưng bờ sông rất nguy hiểm, sau này không nên chơi gần đó, biết chưa?”

“Vâng ạ……” Mấy đứa trẻ nhìn nhau cùng đáp, ngượng nghịu chạy mất.

Đứng bên cửa sổ, Tập Tang nhìn con cá trong tay nhóp nhép nhóp nhép miệng như đang cố sức thở hồng hộc, vội chạy thông qua phòng bếp chạy ra ngoài, thả nó vào cái ao nhỏ đầy nước mưa.

Không đợi Tập Tang rầu rĩ nên làm gì với con cá này, cô đã thấy còn cá nhỏ màu xanh biếc tiếp xúc với nước biến thành……

Mái tóc dài xốc xếch xanh thẫm, làn da nhợt nhạt hơi xanh, ánh mắt hẹp dài, môi cũng màu xanh, trên tay với những cái móng tay dài có đeo một chuỗi vỏ sò sứt mẻ không ít.

Học sinh của cô tặng cho cô món quà tốt nhất……

Nhìn thẳng vào cặp mắt kia, Tập Tang bỗng cười thật to.

“Tôi mua một căn phòng ở gần bờ sông, làm cho câu một cái bể bơi. Sau này cậu chỉ cần ngoan ngoãn để tôi nuôi béo, được không?”

Sao có thể để cậu lần nào cũng chạy thoát được.

Chương 8 : Thủy yêu

Thuỷ yêu là một sinh vật ích kỉ, chúng sẽ kéo sinh vật mình thích xuống nước, quấn chặt lấy nó, nhìn nó giãy dụa trong nước.

Nhưng có một con thuỷ yêu thì khác, nó lại đẩy người mình thích lên mặt nước……

Nó cứ lần nữa lần nữa xuất hiện trước mặt con người……

Nó nhận quà của con người……

Nó chờ đợi một con người rất nhiều năm trong con sông ô nhiễm không hợp để ở lại……

Nó…… Yêu một nhân loại……

Cuối cùng, nó bị con người đó nuôi lớn luôn……

Cô tự tay cởi chiếc vòng tay kia ra, cười ấm áp: “Tôi làm cho cậu một cái mới, nhé?”

Chương 9 : Ngoại truyện

Vào rất nhiều buổi đêm không người, nó trộm trồi lên mặt nước, vươn một bàn tay lên trên mặt nước, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm chuỗi vòng vỏ sò trên tay.

Khi mãi không thấy cô, nó từng náu trong bụi cỏ rất lâu nhìn mọi người đi ngang qua, ý muốn tìm thấy bóng dáng cô.

Chuỗi vòng trên tay bị thời gian hao mòn mất đi vẻ ban đầu, khi nó đứt tung, nó từng luống cuống cầm sợi dây đang bung ra, cuối cùng mới chọn cơ hội bơi lên bờ, khó khăn xâu chuỗi vỏ sò kia lại bằng đôi tay xanh trắng lạnh như băng…..

Còn bây giờ, nó lại ghé vào bồn tắm, mặc cô ở trên cười ha ha xoa đầu nó, tạo thành một đám bong bóng……

_The end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro