Chương 1: Xuyên Sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lăng Tử Tịch xuyên qua.

Nhìn thấy cổ tay áo có vân màu xanh lá, Lăng Tử Tịch liền ý thức được vấn đề này.

Này không phải bộ đồ của bản thân ở hiện đại, mà là rõ ràng cổ trang kiểu dáng.

Lăng Tử Tịch lúc này đang nằm ở trên giường, cảm giác thân thể chính mình có chút suy yếu. Nguyên nhân có lẽ chủ nhân trước của cơ thể này đã phát sốt - có khi còn là bệnh khác, ai biết được.

Lăng Tử Tịch quan sát đến sự bố trí đồ đạc trong phòng, một bộ bàn ghế, kệ sách, mép giường đều có tua mùa tím, còn có một gương đồng dát vàng.....

Rõ ràng đây là một phòng ở cổ đại, hơn nữa trong phòng bày biện giống nhau, cũng không thể hiện là một nhà giàu có.

Cười khẽ một tiếng, Lăng Tử Tịch xốc chiếc chăn rớt xuống giường - dù sao ở kiếp trước hắn là một cô nhi, cho dù đi đến đâu sinh hoạt cũng không thay đổi.

Chỉ là, bản thân xuyên đến nơi nào?

Bước đến trước gương đồng, bước chân có chút chưa có cảm giác, Lăng Tử Tịch muốn nhìn qua bộ dáng của chính mình.

Vừa thấy liền sợ ngây người.

Chỉ thấy mơ hồ màu vàng của gương đồng, tầm mắt hiện ra hình ảnh một nam nhân xinh đẹp thập toàn thập mỹ - một đôi mày lá liễu giống như vẽ lên Viễn Sơn trong bức tranh thủy mặc; một đôi mắt phượng giống như ẩn dấu cả bầu trời đêm đầy sao; nhìn thần thái, như khóc như tố, mắt như có nước, lông mi dài cong như cánh bướm, khi chớp mắt như muốn phớt nhẹ qua trái tim người khác.

Mà đôi môi hơi sắc mỏng có một chút độ cong, mang theo một chút mị ý. làm người nhịn không được xúc động muốn nâng lên âu yếm, cái eo cũng là một tuyệt phẩm, làm người ta nhìn một cái muốn đem cất vào lòng ngực, cảm thụ xúc cảm cái eo nhỏ chỉ cần một tay có thể ôm hết.

Tuy rằng gương rất mơ hồ, vẫn không thề ngăn được nhan sắc trong gương khuynh thành tuyệt diễm - nhín qua thì là thanh thuần tú lệ, lại không hay biết mà phát ra ý câu nhân.

Lăng Tử Tịch hơi hơi lui về phía sau một bước, có chút khiếp sợ.

Hắn không phải khiếp sợ với người đẹp trong gương, mà là khiếp sợ người trong gương có chút giống mình khiếp trước - Không phải Lăng Tử Tịch tự luyến, kiếp trước tuy rằng bản thân không phải là một mỹ nhân hàng đầu, nhưng đẹp như vậy cũng được chiêu mộ, mời hắn vào giới giải trí phát triển. Đương nhiên, người trong gương so với bản thân chính hắn đẹp không thua kém, có thể nói, đẹp hơn vài phần.

Kiếp trước địa cầu đã trải qua một lần thay đổi gien, rất nhiều thực vật phát sinh biến dị, sinh ra rất nhiều giống loài mới, hơn nữa, rất nhiều trái cây so với con người có phần lớn hơn, bởi vậy mới xuất hiện thêm nghề dược sư linh dược.

Lăng Tử Tịch chính là sinh viên của chuyên ngành thực vật học, có sở thích đọc truyện tiểu thuyết, Lăng Tử Tịch hiện tại đã xác định được hoàn cảnh hiện tại của chính mình - bản thân xuyên vào một quyển tiểu thuyết mới vừa xem "Bạch Liên Hoa nghịch tập chỉ nam", cũng xuyên qua trở thành tên nam phụ độc ác cùng tên!

Trong nguyên tác, Lăng Tử Tịch được miêu tả là một người từ nhỏ đã luôn tranh giành đồ của biểu đệ Dung Triệt, lúc nào cũng khinh thường biểu đệ nhò tuổi, hành vi không thích hợp, còn là một nhân vật phụ chanh chua hay ghen tỵ, hơn nữa còn cùng nhân vật chính là Dung Triệt thích cùng một người - Bạch Mặc Hành đệ tử của chưởng môn Vu Tư Không.

Hơn nửa trong nguyên tác, Lăng Tử Tịch lấy cái chết ra để ép, bức bách tiểu đệ Nhiễm Dung Triệt trong ngày xuất giá phải nhường lại vị trí tân nương cho hắn, chính mình ngồi trên kiệu hoa, gả cho tình nhân trong mộng Bạch Mặc Hành.

Bởi vậy, Bạch Mặc Hành đối với Lăng Tử Tịch lúc nào cũng chán ghét, vì thế Lăng Tử Tịch còn hạ thuốc với Bạch Mặc Hành, cứ như vậy mà sinh 4 đứa con cho Bạch Mặc Hành.

Bởi vì bị Bạch Mặc Hành ghét bỏ, mà Lăng Tử Tịch một mình mang theo bốn đứa con sống ở Bạch gia rất khốn khổ. Bạch gia là một đai gia tộc tu tiên, mỗi tháng sẽ chu cấp cho các thành viên gia tộc một số tiền tương xứng, mà tiền sinh hoạt của Lăng Tử Tịch cùng bốn đứa con còn bị cắt xén, nhận hết sự xem thường.

Có thể nói cuộc sống hằng ngày so với một người bình thường còn không bằng.

Mẹ nó! Mở miệng muốn chửi thề một chút, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, tại sao Lăng Tử Tịch đã sinh cho Bạch Mặc Hành bốn đứa con, mà Bạch Mặc Hành lại đem Lăng Tử Tịch ném ở Bạch gia, để hắn cùng mấy đứa nhỏ tự sinh tự diệt, không hề quan tâm! Kỳ thực có thể thấy Bạch Mặc Hành là một tra nam.

Tại sao lại xuyên vào?

Văn của bộ này toàn bộ nguy hiểm? Còn không cho phép người ta nói hai câu? Lăng Tử Tịch đứng trong gió liền cảm thấy hỗn độn.

"Đúng vậy, ngươi rất thông minh" lúc này một thanh âm vang lên trong đầu Lăng Tử Tịch, thanh âm này có chút cứng nhắc, như tiếng quảng cáo, nhưng Lăng Tử Tịch lại cảm thấy giọng nói này có vài phần sung sướng, "Cậu thật sự xuyên vào trong quyển sách "Bạch Liên Hoa nghịch tập chỉ nam", hơn nữa còn là nam phụ độc ác cùng tên."

"Ngươi là ai" lăng Tử Tịch cảnh giác nói: "Tại sao có thể cùng tôi nói chuyện?!"

Lăng Tử Tịch nhìn bốn phía xung quanh nhà, cũng không có bất kỳ một bóng người nào.

"Xem vòng tay của cậu." Thanh âm kia nói.

Lăng Tử Tịch cúi đầu, nhìn vào vòng cổ màu xanh, thứ này không phải là của chủ nhân cũ Lăng Tử Tịch, mà là vòng tay của chính mình từ khiếp trước.

Cô giáo ở cô nhi viện đã từng nói với hắn, chiếc vòng màu xanh này, lúc nhặt hắn về đã có, có lẽ trong nó có ẩn dấu manh mối, từ đó có thể tìm lại ba mẹ, xuất thân của mình.

Bởi vậy, bản thân hắn luôn thật sự quý trọng chiếc vòng này.

Lăng Tử Tịch nhẹ nhàng sờ chiếc vòng một chút, động tác này có thể trấn an bản thân.

Tiếp theo, Lăng Tử Tịch trầm mắt xuống: "Ngươi là hệ thống."

"Không sai - Ngươi thực sự rất giỏi suy luận." Thanh âm có phần khích lệ, "Ta chính là hệ thống."

Lăng Tử Tịch tức khắc trong lòng ngũ vị tạp trần, trước đây vẫn coi là di vật của cha mẹ để lại, coi nó là trân bảo, thế vậy mà là một hệ thống máy móc?! Này không phải hố chính mình sao? Nếu không có cái vòng tay này, bản thân vẫn đang nhàn nhã trải qua cuộc sống ở đại học!.

Ánh mắt của Lăng Tử Tịch nhìn vòng tay có chút phức tạp: "Tại sao lại là tôi?"

"Tên của ta là Hệ Thống Đền Bù Tiếc Nuối, cậu trong lúc bất cẩn đã kích hoạt ta, cho nên cậu bị xuyên vào bộ tiểu thuyết đang đọc này, mục tiêu chính là đền bù tiếc nuối cho nguyên chủ Lăng Tử Tịch, tôi sẽ công bố nhiệm vụ cho cậu." Hệ thống hắng giọng hai tiếng, tiếp theo đứng đắn nói.

Hừ, ngươi hắng giọng cái gì mà hắng giọng, ngươi cũng chỉ là một cái hệ thống! Lăng Tử Tịch nhịn không được thầm chửi thề trong lòng một cái.

"Cho nên, cậu là người giao nhiệm vụ cho tôi?" Lăng Tử Tịch nói.

"Cậu xem trước lại ký ức đi." Hệ thống không chút cảm xúc nói.

Lăng Tử Tịch lúc này mới bắt đầu xem xét lại chủ nhân cơ thể này, cũng chính là ký ức của nam phụ độc ác lăng Tử Tịch.

Vừa nãy thấy còn không quan trọng, Lăng Tử Tịch bây giờ quả thực chấn động, Lăng Tử Tịch nhớ rõ, tác giả của cuốn tiểu thuyết này đã từng nói qua, hắn viết ra một bạch liên hoa nguyên mẫu từ xưa, hắn còn cường đại vai chính Nhiễm Dung Triệt cũng là bạch liên hoa, nhưng không một ai tin, đều cho rằng tác giả chỉ nó giỡn - bởi vì Nhiễm Dung Triệt quá thiện lương cũng quá tốt đẹp! Mọi người đều cảm thấy Nhiễm Dung Triệt là một người vô củng ôn nhu và cam chịu.

Nhưng ở trong trí nhớ nguyên chủ Lăng Tử Tịch nhớ lại, hình như hoàn toàn không phải vậy.

Thật sự thì Nhiễm Dung Triệt thật sự là một đóa bạch liên hoa, hơn nữa còn là một đóa liên hoa thập phẩn giỏi ngụy trang.

Nhiễm Dung Triệt là biểu đệ của Lăng Tử Tịch, bởi vì cha mẹ bị thất lạc ở bí cảnh, được Lăng gia nhận về nuôi nấng, cùng Lăng Tử Tịch là "Thanh mai trúc mã" bạn tốt! Nhưng chỉ có mình Lăng Tử Tịch đối với hắn thật tâm làm bạn mà thôi, Nhiễm Dung Triệt bên ngoài mặt đối xử với Lăng Tử Tịch rất tốt, nhưng kỳ thật những tiếng xấu của Lăng Tử Tịch đều là do Nhiễm Dung Triệt bịa đặt nói ra ngoài!

Nhưng bởi vì Nhiễm Dung Triệt giỏi nhất là ngụy trang, ngoài mặt nhìn hắn thiện lương như là một vũ khí tốt nhất của Nhiễm Dung Triệt, bởi vậy mọi người đều thấy Nhiễm Dung Triệt là một người tốt vô cùng thiện lương, mà Lăng Tử Tịch là một kỹ nữ tâm cơ!

Ngay cả Lăng Tử Tịch đều vẫn luôn cảm thấy Nhiễm Dung Triệt đối với chính mình rất tốt, là bạn thanh mai trúc mã cũng là bạn thân tốt nhất!

Ngay cả việc thế thân gả đi này, cũng là chủ ý của Nhiễm Dung Triệt.

Nhiễm Dung Triệt tuy rằng thích Bạch Mặc Hành, hắn lại càng thích có vô số nam nhân vây quanh bên mình hơn, cảm giác cà thế giới đều yêu thích, đùa giỡn với tâm của bọn đàn ông đối với Nhiễm Dung Triệt mà nói quả thực dễ như trở bàn tay, hắn có thể ở trong lòng ngực nam nhân mà khóc đến hoa lê đái vũ, nói với bọn họ hắn yêu nhất là họ nhưng lại cũng rất luyến tiếc không thể ở bên! Hơn nữa, hắn rất thống khổ!

Cái nào cũng là cao thủ, làm cho nam nhân nào cũng cảm thấy chính mình không chiếm được tình yêu của Nhiễm Dung Triệt, cái nào không chiếm được mới chính là thứ khiến ruột gan cồn cào nhất, mới là thứ hứng thú nhất! Hơn nữa bọn họ còn cảm thấy Nhiễm Dung Triệt luyến tiếc họ nhất, họ vẫn còn có cơ hội! Bởi vậy càng đối với Nhiễm Dung Triệt ngày càng ân cần. Hơn nữa, Nhiễm Dung Triệt hình như vô cùng thống khổ, bọn họ đương nhiên càng đau lòng cho Nhiễm Dung Triệt! Cùng nam nhân khác chia sẻ tình yêu của Nhiễm Dung Triệt là cảm giác gì? Bọn họ làm sao có thể bỏ được bạch nguyệt quang, cùng sự ôn nhu và sự thống khổ của Dung Triệt? \

Dần dà, bên người Nhiễm Dung Triệt liền có đầy người yêu mến hắn.

Lăng Tử Tịch không nhịn được mà chửi thề với cốt truyện, nam nhân trong đây đều là lũ ngốc sao? Mỗi người nam nhân đều là người ưu tú nhưng bị một mực bị Dung Triệt đóng vai chính xoay vòng vòng?

Lăng Tử Tịch không khỏi cảm thán một chút hào quang nam chính của Nhiễm Dung Triệt rất rất to lớn.

"Có muốn mở ra hồi ức ký ức?" Hệ thống đột nhiên nói.

"..........Mở ra."

Một tiếng ấn phím nhỏ như kích hoạt trò chơi vang lên, Lăng Tử Tịch tiến vào hồi ức của nguyên chủ.

Chỉ thấy sân nhà của Lăng gia, là một sân sau vô cùng rộng lớn, thấy trong một góc nhỏ, có hai đứa nhóc gần năm sáu tuổi đang ngồi xổm.

Hai đứa thì một người thì có khuôn mặt thanh tú, là loại thuần khiết không có chút tì vết, thiên chân vô tà, vừa nhìn là khiến người khác dâng lên cảm giác muốn bảo vệ, nhưng không phải là Lăng Tử Tịch khi còn nhỏ.

Một đứa nhò khác phi thường xinh đẹp, tuy còn nhỏ nhưng mắt nhò sáng như sao, da trắng như bạch ngọt được bôi mỡ dê, vẻ đẹp thật sự rất động lòng người, nhìn rồi lại muốn ngoái lại nhìn lần nữa, đứa nhỏ đó chỉ hơi nhướng nhướng khóe mắt, thế nhưng hiện ra một chút yêu mị.

Có huyết thống của cửu vỹ hồ yêu, là điều không thể nghi ngờ ngay từ khi còn nhỏ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro