CHƯƠNG 4 : Hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phụ nữ của riêng anh ư ?!? Cho tôi hỏi thật anh đã có bao nhiêu người phụ nữ ở bên cạnh rồi.

Anh ta không nói gì, ngồi dậy, bỏ đôi tay đang khóa cô ra. Anh ta chau mày, khó chịu, nói với cô :

- Tôi sẽ xuống và chấp nhận cuộc hôn nhân này. Về đi!

Cô chạy nhanh ra khỏi phòng, kéo rầm cửa lại. Hai người dì tôi và Long gia còn đang nói chuyện với nhau có vẻ rất hài lòng về đôi bên thông gia. Cô bước xuống cầu thang với vẻ nhăn nhó, cô phàn nàn với dì là muốn về, thì câu đầu tiên mà bà dì nói khiến cô cảm thấy cả thế giới như đã xụp đổ :

- Cuộc hôn nhân đã được quyết định, từ nay con hãy làm thân phận chính trong nhà này đi, Tần Chỉ Như...

Đám cưới không cần diễn ra, chỉ cần có chữ kí xác nhận của đôi bên thì chính xác hai người đã là vợ chồng. Hành lý của cô được mang tới nhờ tài xế riêng của dì cô. Muốn cãu lãi dì dù chỉ một lời nhưng có lẽ sau câu cãi lại đó là phàn nàn về công ơn dưỡng dục. Nên cô đành câm nín...

Được Long gia sắp xếp cho vào một căn phòng rộng như của công chúa. Cô chả vui vẻ mà vứt hai cái vali đựng quần áo vào trong góc nhà một cách không thương tiếc. Ngồi bịch xuống giường, co chân, ôm đầu gối khóc. Khoảng không tĩnh lặng, bỗng chốc loáng qua 1 giây phút nào đó, nghĩ lại về tên Khang Nhị đáng ghét kia, nhớ lại những kỉ niệm vui buồn cùng nhau khi vượt qua thử thách của gia đình anh ta... Thế mà vào đúng sinh nhật đó, anh ta đã để lại cho cô một vết thương hằn sâu trong tim...

Cô không ăn uống gì , chỉ ở im trong phòng, trùm chăn kín mặt, khuôn mặt cô lúc đó như vô hồn. Bỗng nhiên, tiếng cửa phòng mở ra, tiếng dày cộp cộp bước vào. Cánh tay đó, vươn ra bật tung chăn cô lên. Thì ra đó là Long Vũ Bạch... Trên tay anh đang cầm một mâm cơm thịnh soạn.

- Anh lên đây làm gì ? Tôi không ăn đâu.

Không trả lời, anh ta nhẹ nhàng đặt mâm cơm xuống bàn. Ân cần nâng người cô dậy. Tận tay xúc từng thìa cho cô ăn. Quay đầu đi không thèm ăn. Anh ta thở dài, xúc thìa súp cho vài miệng mình. Bất thình lình hôn cô một cái. Từ miệng của Vũ Bạch, súp đã được truyền sang miệng nhỏ bé của Chỉ Như. Cái hôn thật nồng nhiệt, cảm giác khiến cô phải cảm thấy nóng. Đẩy bật anh ra

-Anh... anh... đê tiện!

- Cô ăn mau đi và đừng để tôi làm lại cái việc lúc nãy.

Nói xong, anh ta bước ra khỏi phòng. Nhìn lại vào mâm cơm đó, cô lại đỏ bừng mặt mũi, tim đập thình thịch. Nói là không ăn nhưng cuối cùng mâm cơm đó lại hết sạch. Cô lại nằm bịch xuống mà trùm chăn lên. " Tinh!Tinh" - Tiếng chuông tin nhắn của cô reo lên ... "Thu Dịch : Mai tôi về đến nơi rồi đó !!! Ra sân bay đón tôi nhé ! ". Dòng tin nhắn đó làm cô mỉm cười khe khẽ và nhắn lại "Ừm" ...

Thu Dịch là 1 cô con gái của tập đoàn nổi tiếng bên Nhật nhưng gốc của cô là Trung Quốc. Là bạn từ nhỏ của Chỉ Như khi coi còn bé, đến giờ đã 7 năm kể từ khi Thu Dịch phải quay về Nhật.

Sáng sớm hôm sau, cô lặng lẽ ra khỏi nhà để đi gặp Thu Dịch. Vừa bước ra, cô cảm thấy mình như vượt ngục thành công. Cô vẫn mặc cái bộ quần áo công sở tầm thường bước ra ngoài. Từ đằng xa, đã thấy cánh tay dài và nhỏ của Thu Dịch đang vẫy vẫy. Cô chạy đến mà ôm chầm lấy bạn cũ :

- Tôi nhớ bồ quá, Dịch Dịch!

- Ừm! Tôi cũng thế

Thu Dịch gọi xe riêng của cô đến tận sân bay đón. Trên đường đi, cứ kể lể với nhau đủ thứ truyện.

- Mà 7 năm không gặp, sao gu thời trang của bồ vẫn không thay đổi vậy??

- Tại tôi quen mặc thế này rồi mà, cũng thoải mái.

- No no no... Người đi chơi với bổn cô nương Thu Dịch đây không thể mặc như thế vậy được! Đi với tôi...

Cái xe đỗ trước cổng cửa hàng thời trang nổi tiếng của Trung Quốc. Trong khi Chỉ Như đứng sững người thì Thu Dịch lại lôi xềnh xệch cô vào. Dàn quần áo đều rất lấp lánh và xinh đẹp, nó khiến cô cảm thấy không hợp với mình. Thu Dịch lấy ra 1 bộ váy ngắn tũn, hở hang bắt cô mặc. Cố từ chối nhưng không thể.

Cô bước ra như có tia ánh hài quang sáng lòa xung quanh khiến ai cũng phải đứng sững người mà nhìn. Thu Dịch mắt sáng long lanh, rút từ trong ví chiếc thẻ VIP Bạch Kim đưa cho chủ hàng.

- Nàyyyy! Đừng vội mua vậy mà. Chiếc váy này đắt lắm đó!

- Đắt thì sao chứ! Chỉ cần bồ trở nên xinh đẹp hơn là được.

Cho tài xế thả ở Phố đi bộ hoàng gia Tây Bắc. Hai người cứ ung dung đi khắp hàng này đến hàng kia. Mọi ánh mắt đều nhìn về hai cô...

Chỉ Như nhìn vào đồng hồ, cô giật mình khi biết giờ đã hơn 11h trưa. Cô vội vàng chào Thu Dịch rồi chạy về. Ra đường lớn, một chiếc xe Limousin đen đỗ trước mắt. Kình cửa hạ xuống. Đó là Long Vũ Bạch...

- Còn không mau lên xe!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro