Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi chỉ mời ngươi trả cho Hiểu Hiểu một cái trong sạch, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy cứ như vậy mà vô tội chết oan, hung thủ giết chết cô ấy vẫn còn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật."

"Dì Thủy, bà có phải biết rõ điều gì phải không? ! Trận đại hỏa kia, không phải bản thân Hiểu Hiểu thả, đúng không?"

Tiêu Sở Bắc kích động nắm lấy tay của bà.

Dì Thủy nhàn nhạt nhìn anh, nở nụ cười sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam: "Đáng thương Hiểu Hiểu của tôi, không thấy được tiểu bảo bối mà cô ấy dùng hết sinh mệnh sinh hạ, tôi không có chứng cứ, không thể lung tung chỉ định, chỉ là tôi thật sự rất muốn biết, trong lúc Hiểu Hiểu bị vây trong biển lửa, Lục Hạ cô ấy đang ở nơi nào."

"Lục Hạ..."

Tiêu Sở Bắc mắt choáng váng, chẳng lẽ là... cái trận cháy chết Lục Hiểu kia chính là do Lục Hạ... thả hay sao? !

"Lục Hạ mỗi đêm đều ngủ ở bên cạnh ngươi, ngươi không chưa từng thấy qua cô ấy gặp ác mộng bao giờ sao?"

Lục Hạ đứng ở trên ban công, lẳng lặng nhìn hai người đối thoại trong vườn hoa.

Cô phảng phất từ trong miệng của dì Thủy nghe được tên của cô.

Cái bà già kia, rốt cùng đang cùng Tiêu Sở Bắc nói cái gì?

Lục Hạ theo bản năng cúi đầu sát gần, Tiêu Sở Bắc vừa đúng lúc ngẩng đầu lên thấy được cô, "Sở Bắc..."

Lục Hạ bối rối đến mức lập tức trốn vào phòng.

Cô ấy làm gì như một kẻ trộm chột dạ kẻ trộm vậy? !

Trái tim không ngừng loạn nhảy dựng lên...

——

Vào đêm, sau khi Tiêu Sở Bắc dỗ dành Nam Nam chìm vào giấc ngủ, liền quay về phòng ngủ.

Lục Hạ mặc một váy ngủ khêu gợi, từ phía sau quấn ôm lấy eo của anh, họ đã thật lâu chưa làm qua rồi.

"Sở Bắc, muốn em."

Cô lộ liễu ghé vào tai anh thở ra hơi nóng.

Dùng sức đưa ngực cọ xát lên lưng sau cường tráng của anh, anh là đàn ông, đàn ông dù sao vẫn là chịu không được sự khiêu khích.

Tiêu Sở Bắc nắm lấy hai cánh tay trần trụi của cô, Lục Hạ nở nụ cười, anh ấy muốn cô, chứng minh anh ấy còn rất là yêucô.

Nhưng không ngờ tới, "Đã muộn rồi, anh mệt rồi."

Tiêu Sở Bắc nắm lấy cánh tay của cô chỉ là vì kéo cô ra? !

Anh đi đến bên giường nằm xuống nghỉ ngơi, Lục Hạ không thuận theo và cũng không buông tha: "Sở Bắc, anh có phải vẫn còn đang giận em không có trông nom tốt Nam Nam không? !"

"Làm sao có."

"Nhưng anh cũng không đụng vào em, anh không đụng là chứng minh anh vẫn còn giận em, em cũng là lần đầu tiên trong nom em bé, em làm sao có thể đi hại một đứa bé mới có chút lớn như vậy, em cũng không phải là Lục Hiểu a."

Cô ấy lại muốn nói Lục Hiểu hại chết con của cô ấy sao? !

Không hiểu tại sao, lời nói của dì Thủy cứ ở trong đầu của Tiêu Sở Bắc quấy phá, "Vác cái bụng bầu tám tháng lớn còn là một kẻ đui, đem người ép đến bên cạnh thang lầu có phải cũng quá 'Tài giỏi' rồi sao?"

"Tiểu Hạ, em không nhất thiết phải cứ nhắc anh lại cô ấy giết chết con của chúng ta... em cũng nên từ trong cơn đau xót mất đi đứa con đi ra rồi."

Ánh mắt của Tiêu Sở Bắc là lạnh lùng như thế.

Hồi trước, chỉ cần nhắc đến chuyện của đứa con, anh đều ngoan ngoãn phục tùng với cô, mà bây giờ anh lại chán nghe rồi? !

Lục Hạ càng khẳng định hơn là dì Thủy đã nói cho anh, cái bà già kia, không lẽ là chạy tới trước mặt Tiêu Sở Bắc, nói những lời nói cô hại chết Lục Hiểu như vậy? !

"Tốt, anh muốn em đi ra, vậy anh hãy cho thêm cho em một đứa con khác đi."

Lục Hạ nhấc chân lên muốn hôn Tiêu Sở Bắc.

Người đàn ông một giây đồng hồ đều không có ngừng lại liền quay đầu ra, "Anh chê bai em?"

Trong lòng Lục Hạ lộp bộp một cái, nước mắt cứ như vậy lạch cạch rơi xuống, "Từ sau khi Lục Hiểu chết, từ khi Nam Nam đến trong nhà, anh có biết đã bao nhiêu lâu anh có nhìn kỹ em qua rồi..."

Lục Hạ ủy khuất vô cùng.

Cô vừa khóc, Tiêu Sở Bắc liền nghĩ đến cô đã từng chịu qua đủ loại tổn thương, nhưng mà...

Anh nhớ lại từng đoạn cô bị tổn thương, lại phát hiện tại sao mọi thứ đều xảy ra một cách trùng hợp như vậy?

Chỉ cần Lục Hiểu ra tay độc ác với cô, anh toàn là vừa đúng lúc trông thấy...

"Tiểu Hạ, em có từng nói dối với anh không?"

Tiêu Sở Bắc đột nhiên hỏi như vậy.

Lục Hạ chột dạ, tim đập nhanh thêm, "Dì Thủy nói bậy em với anh , đúng không?"

Lục Hạ nước mắt lại rơi xuống, trong lần này, Tiêu Sở Bắc lại không có mềm lòng. Ánh mắt của anh băng băng lãnh lãnh, "Trả lời tôi."

"Không có, em chưa bao giờ nói dối với anh cả, em đã nói rồi, em không phải là Lục Hiểu."

Đã từng, cô vừa nói Lục Hiểu, sẽ kích khởi sự hận thụ với Lục Hiểu ở dưới đáy lòng của anh.

Mà bây giờ nghe lần nữa, tại sao lòng của anh lại đau nhức như vậy? !

Nếu như cô thật sự không có nói dối với anh, trên ban công lúc anh nhìn thấy cô, cô tại sao lại phải bối rối né tránh như vậy? !

"Vào lúc Hiểu Hiểu phần hỏa tự sát, cô đang ở đâu?"

Lục Hạ mở to hai mắt nhìn, anh hoài nghi là cô phóng lửa?

Không, cô không thể thừa nhận!

"Em còn có thể ở đâu, em đang ở trong bệnh viện a..."

Tiêu Sở Bắc không có lên tiếng.

Tay anh nhẹ khẽ vuốt tới, vuốt qua khuôn mắt tương đối trắng của Lục Hạ, vào lúc Hiểu Hiểu gặp chuyện không may, cô thật sự đang ở bệnh viện sao?

Anh từng vì cô vứt bỏ Hiểu Hiểu, từng vì cô không biết ngày đêm tra tấn Hiểu Hiểu. Anh chỉ là hận Hiểu Hiểu hay ghen tị, mỗi lần đều tổn thương cô.

Anh chỉ là nhìn bộ dạng đáng thương sở sở của cô, mỗi lần đều bảo vệ cô.

Thế nhưng là anh không bao giờ hỏi qua bản thân, anh thật sự đã yêu qua cô sao? !

Lục Hạ tưởng Tiêu Sở Bắc quyến luyến như vậy chạm vào cô, nhất định lại tin tưởng cô, "Sở Bắc, xin anh đừng có như vậy giày vò em nữa, em cũng là phụ nữ, anh nhìn em xem, Lục Hiểu đã chết rồi, em mới là người cả đời đều ở bên cạnh anh a."

Đúng vậy a, Lục Hiểu chết rồi.

Hiểu Hiểu từ trong tã lót bắt đầu là không có cùng anh tách rời qua đã chết rồi...

Cho dù là cô nói dối rồi, cho dù là anh sai rồi, anh rút cuộc tìm không trở lại Hiểu Hiểu của anh rồi.

Bây giờ anh mới biết được, thì ra Hiểu Hiểu không sống lại được rồi, đó mới là điều khiến anh tuyệt vọng nhất.

Tiêu Sở Bắc nhìn vào đôi mắt của Lục Hạ, dường như đã nhìn thấy được khuôn mặt của Lục Hiểu đêm đêm xuất hiện trong mộng của anh kia, anh cười mà nói: "Anh đây không phải đang nhìn em sao? Trừ em ra, còn có ai có thể khiến cho anh nhìn em như vậy?"

"Vậy anh đụng em ——"

Lục Hạ nắm lấy vạt áo của người đàn ông lần nữa hôn lên môi của anh ấy.

Mùi nước hoa đậm đặc nhào đến, đánh thức Tiêu Sở Bắc đang chìm trong ảo giác, anh nhanh chóng né ra, cô ấy không phải Hiểu Hiểu.

Nhưng đôi mắt này lại là Hiểu Hiểu.

Nếu để cho đôi mắt của Lục Hiểu anh đi hôn một người phụ nữ khác, anh làm không được.

Tiêu Sở Bắc lui ra sau, "Em mới đẻ non, cơ thể còn cần điều trị, không cho phép nói những lời ngớ ngẩn nữa."

Lục Hạ hoàn toàn choáng váng.

Nói cái gì cô mới đẻ non, cơ thể còn chưa khỏe, cái này đều đã qua ba tháng rồi, Tiêu Sở Bắc căn bản là cố ý kiếm cớ không đụng đến cô.

Dì Thủy, đều là cái bà già ấy đang quấy rối.

Bà ấy nhất định là cùng Tiêu Sở Bắc đã nói những lời khiến anh ấy xa lánh cô, chết tiệt, cô sẽ không bỏ qua bà ấy! !

"Sở Bắc, anh thật sự muốn đối xử với em như vậy sao? Cơ thể của em đã tốt rồi, em có thể vì anh sinh con rồi... anh không nên tin những lời dì Thủy nói với anh đấy, bà ấy với Lục Hiểu giống nhau đều là nói dối tinh, bà ấy không nhìn nổi anh tốt với em, vì vậy lợi dụng anh giày vò em..."

Lục Hạ gắt gao ôm lấy Tiêu Sở Bắc, người đàn ông bất ngờ bình tĩnh, nước mắt của cô, khóc xin của cô, dường như đối với tim của anh đều đã không còn bất cứ tác dụng gì.

"Chớ suy nghĩ lung tung, dì Thủy cái gì cũng không nói với anh, đêm nay anh đi ngủ ở phòng khách, em sớm nghỉ ngơi đi."

Tiêu Sở Bắc kéo tay Lục Hạ ra, cũng không quay đầu lại đi ra gian phòng. Cửa đóng lại trong khoảnh khắc kia.

Lục Hạ cầm lấy cái đền trên đầu giường liền đập xuống đất, những mảnh vỡ bắn tung tóe gặt thủng bắp chân của cô, máu tươi chảy xuống.

Cô bấu chặt nắm tay: Lý Thu Thủy, bà khiến tôi đau, tôi sẽ khiến bà đau hơn! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro