Chương 15: Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến biết rằng dù sớm hay muộn, anh cũng phải làm quen với sự "bất thường" đang diễn ra với mình. Không phải cuộc sống của anh trước đây đã từng gần giống với cái gọi là "bình thường", nhưng một số điều gần đây lại không giống như những điều "bất thường" mà anh từng trải nên nó có hơi quá khó khăn để đối mặt.

Tiêu Chiến đã quen với sự khởi đầu đầy sỏi đá và những kết thúc giống như địa ngục như đau lòng, đau đớn và một đống trống rỗng? Điều này vốn chẳng có nghĩa lý gì đối với một người cựu chiến binh đã chịu nhiều đau khổ như anh nhưng sau tất cả, tổn thương vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Theo thời gian, Tiêu Chiến đã nhận ra rằng bản thân đã quen với chúng vì thế anh có thể đối mặt với khó khăn một cách lãnh đạm thờ ơ. Nhưng quen với điều gì đó không có nghĩa là anh sẽ không bị thương, và quen với điều gì đó hoàn toàn không có nghĩa là anh ổn, bởi vì ngay bây giờ anh thật sự không ổn.

Sâu trong thâm tâm Tiêu Chiến nhận ra rằng không nhất thiết phải là sự chấp nhận, cũng không cần phải là một sự chào đón khi đối mặt mà thay vào đó là buông tay, và thậm chí là bước qua đời nhau. Nhưng Tiêu Chiến không thể làm được, anh không thể giữ cậu dừng lại ở khoảng cách chỉ làm cha của con anh, anh không thể quên, và cuối cùng là anh không thể không quan tâm đến người đó.

Vương Nhất Bác, giọng nói của cậu, đôi mắt, mùi hương, và cả sự hiện diện của cậu - với anh mọi thứ đều sống động như đang ở ngay trước mắt, thậm chí cuối cùng trong lòng anh chỉ còn sót lại sự giày vò thì anh cũng không thể tưởng tượng được đến việc buông bỏ nó. Tiêu Chiến muốn ghét cậu, ghét con người ấy đến tận xương tủy, xé xác cậu ra và nuốt chửng tất cả nhưng không, anh không thể làm những điều xa vời như làm tổn thương cậu, Tiêu Chiến thậm chí không thể ngừng yêu người ấy.

Hàng mi của Tiêu Chiến khẽ động, anh vẫn chìm đắm trong chuỗi suy nghĩ của mình và vẫn chưa nhận ra rằng cửa thang máy đã mở, bên phải anh là sảnh tiệc của Paradise Hotel. Một tay anh đang cầm một bó hoa và tay kia đang được cậu nhóc nắm lấy, Tiêu Chiến cuối cũng cũng rơi xuống trở về thực tại và ngay lập tức bước ra ngoài

Cả hai ba con đến để tham dự một sự kiện, chính xác là một tiệc cưới. Giám đốc trường đại học của anh, ông Ngụy, gần đây đã gả con gái của mình vào một gia đình của tập đoàn nổi tiếng. Xét về sự tôn trọng lẫn nhau của cấp trên và cấp dưới mà cả hai dành cho nhau thì không có lý do gì để anh từ chối, do đó mặc dù có chút bất an nhưng Tiêu Chiến chỉ có thể tuân theo.

Với một tay ôm papa của mình, tay kia của Tỏa Nhi vẫn đang cầm điện thoại. Nhìn thấy cậu nhóc đang mải mê với điện thoại của mình, Tiêu Chiến nhẹ lắc đầu trầm giọng nói, "Cất vào túi đi con, chơi điện thoại ở một nơi như thế này là không lễ phép, hãy là một cậu bé ngoan được chứ?"

Tỏa Tỏa hơi giật mình cảnh giác nhìn lên người papa sau đó liền miễn cưỡng nhét điện thoại vào lại. Tiêu Chiến cảm thấy lời nói có hơi ác ý nhưng vì sao thì anh cũng không thể giải thích được, và bé cũng đủ khôn ngoan để ngừng hờn dỗi và làm theo lời ba.

Kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau, như thể đó là một phần trong lịch trình của cậu, Vương Nhất Bác không bỏ lỡ một ngày nào và luôn đều đặn gọi điện vào cùng một khung giờ mỗi ngày. Tỏa Nhi đã quen với thói quen lặp đi lặp lại này và luôn nghiêm túc chờ cuộc gọi, ngay cả hôm nay cậu nhóc cũng hồi hộp chờ đợi như vậy, tất cả những gì bé muốn là thấy những con số quen thuộc đó vụt sáng lên như mọi khi. Có thể giống như papa của mình, Tỏa Nhi cũng rất nhanh chóng yêu thích một ai đó, nhanh chóng tin tưởng một cách ngu ngốc hoặc có thể chỉ là ở một nơi nào đó mà đứa trẻ biết rằng caca của bé là khác biệt, không giống như những người khác, caca của bé sẽ luôn ở đó.

Với bó hoa trên tay, Tiêu Chiến cùng với cậu con trai của mình cuối cùng cũng tiến đến sảnh tiệc cưới, đứng trước sảnh là cặp vợ chồng mới cưới và cha mẹ người thân hai bên. Anh lịch sự chuyển lời chúc tốt đẹp và lời chào chân thành đến họ sau đó bước tới chỗ Giám đốc Ngụy.

Nhìn thấy họ đến gần, ông nhanh chóng nở một nụ cười hiếm hoi và khẽ huých nhẹ vào người vợ của mình trước khi nói, "Tiêu Chiến, cảm ơn rất nhiều vì đã đến", ông dừng lại, đôi mắt chuyển sang Tỏa Nhi "và cả cháu nữa anh bạn nhỏ"

Tiêu Chiến mỉm cười, anh nhẹ nhàng gật đầu rồi yêu cầu Tỏa Tỏa chào cặp vợ chồng già trước mặt.

"Không phải khen quá chứ con trai của cháu cũng đẹp trai không kém" Bà Ngụy nở nụ cười rạng rỡ.

"Bà quá khen rồi. Cảm ơn bà rất nhiều vì đã mời chúng tôi."

Biết chồng mình có thói quen làm người khác nhàm chán đến chết bằng vũ khí mạnh nhất mọi thời đại - cái miệng của ông ấy. Bà Ngụy liền đề nghị họ ngồi xuống và nhập tiệc cùng nhau.

Không lâu sau đó, ngoài bà Ngụy vẫn ở lại để hỗ trợ khách còn lại cả ba người đều đã ổn định vị trí của mình.

Không giống như papa của mình, người dường như đang rất bình tĩnh với mọi thứ xung quanh, Tỏa Nhi lại vô cùng bồn chồn. Sau khi suy nghĩ về mọi thứ, bộ não nhỏ bé của cậu nhóc cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng.

Đứa trẻ cảm thấy đây gần như là một hành động nổi loạn, song một sự phấn khích cũng dâng trào trong bộ dạng lo lắng của bé, Tỏa Nhi sợ bị ba bắt được nhưng ý tưởng lén lút hoàn thành một nhiệm vụ vẫn mang lại cho cậu nhóc một cảm giác thích thú. Thận trọng nhìn vào papa của mình, người vẫn đang bận rộn nói chuyện với ông, bé nhẹ nhàng nói "Papa, con muốn đi nhà vệ sinh"

Tiêu Chiến mặt đang ở phía đối diện chậm rãi xoay người lại "Đi thôi, ba dẫn con đi nhà vệ sinh" anh nói.

Nghe vậy, Tỏa Tỏa bị đánh gục ngay lập tức, đây không phải là điều bé muốn chút nào. Bé có thể nói dối và vặn vẹo lời nói của mình nhưng điều đó đáng buồn là nó phải ở một mức độ nhất định nào đó.

"Có chuyện gì sao?" Giám đốc Ngụy hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Không có gì đâu, thưa ngài, Tỏa Nhi muốn đi vệ sinh, nếu ngài không ngại cho tôi rời đi một chút, tôi sẽ đưa bé qua đó rồi quay lại."

Ông đưa mắt liếc nhìn Tỏa Nhi sau đó phá lên cười lớn, "Cậu nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Nhóc còn cần anh sửa quần nữa không? Anh bạn trẻ, nếu cậu còn giữ con của mình trong lòng dù ở độ tuổi này, thì hãy tin tôi đi điều đó không tốt chút nào đâu"Ông tạm dừng, lời nói hướng đến Tỏa Tỏa "Phòng vệ sinh ở ngay bên hành lang trong, cháu tự đi được phải không?"

Cậu bé ngay lập tức vui mừng, nếu Tỏa Nhi là một nhân vật trong một bộ phim truyền hình lấy thanh thiếu niên làm trung tâm. Thì đoạn độc thoại được thu âm trước của cậu nhóc sẽ bắt đầu được phát lên, kết thúc bằng một đoạn OST êm đềm và những lời sẽ là "Caca, caca thân yêu của em, em đang đến đây"- lời nói được xuất phát từ sâu trong lòng. Đúng chứ?

Tiêu Chiến rõ ràng có chút hoài nghi nhưng anh không khỏi thở dài, nhăn mày suy nghĩ, mình thật sự quá chiếm hữu sao? Nhưng những suy nghĩ đó liền nhanh chóng biến mất, nó nhanh như cách chúng ập đến với anh. Một cảm giác nhẹ như lông hồng, anh cảm thấy một đôi môi kề má mình, Tỏa Nhi vừa đi qua bàn của họ một chút đã chạy lại theo bản năng, giọng nói như mật ong ngọt "Tỏa Tỏa sẽ về sớm thôi, papa yên tâm đi, đừng lo lắng" cậu bé thì thầm xong liền sớm chạy đi.

Thằng nhóc này thật là ~ Tiêu Chiến chỉ biết thở dài nhìn theo.

Ngay sau khi Tỏa Nhi rời khỏi sảnh chính, bé liền lấy điện thoại ra, đã gần 6 giờ chiều, nhớ lại tất cả những ngày khác, caca của bé sẽ gọi trong vài phút nữa.

Mắt bé dán chặt vào điện thoại, màn hình khóa là Vương Nhất Bác trong khi màn hình chính là ảnh của bé và papa. Tỏa Nhi đang mỉm cười thật tươi lộ ra hai cái ngoặc nho nhỏ, đôi mắt sáng ngời và liên tục ấn vào màn hình điện thoại một cách nghiêm túc để nó không đóng lại, như thể một khi màn hình ngủ quên, caca của bé sẽ biến mất, cậu bé đã chuẩn bị và mong chờ rất nhiều.

Sảnh bên trong của yến tiệc nhỏ hơn bên ngoài một chút nhưng không giống với sảnh chính, nơi này thậm chí còn rất đông đúc nên rất dễ bất giác đụng phải vài người. Tỏa Nhi bằng cách nào đó đã vượt qua chỗ này một cách thuận lợi trong khi mắt vẫn dán vào điện thoại, cậu bé thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã đi ngày càng xa khỏi sảnh tiệc. Bé vừa đi qua lối ra phía sau và bây giờ đang đi qua những hành lang gần như trống không có người, mệt mỏi vì đi bộ cậu bé sớm dừng lại và dựa vào tường, mắt Tỏa Tỏa ngày càng nhức nhối vì bé đã nhìn chằm chằm rất lâu rồi nhưng dù thời gian trôi qua, điện thoại vẫn không đổ chuông.

Hôm nay Gege không gọi đến sao?

Đúng lúc cậu bé hết hy vọng thì điện thoại vụt sáng, một dãy số quen thuộc hiện lên, Tỏa Nhi phấn khích giật bắn mình nhưng không nhận ra có người đi ngang qua vì thế cậu nhóc lại khổ sở va phải họ. Nếu là một ngày nào đó thì cậu bé đã ứa nước mắt rồi, đầu đau nhói vì va đập mạnh nhưng hôm nay bé chỉ mải mê quan tâm định bắt máy, thì nghe tiếng ai đó chửi rủa "Cái đ** gì vậy?".

Tỏa Nhi đưa mắt nhìn lên, có lẽ đó là người đàn ông mà bé vừa đụng phải, ly rượu được cầm trên tay của hắn ta đã bị làm đổ, làm bẩn thảm và đáng kể là đôi giày của hắn.

"Con xin lỗi"

Người đàn ông trông rất giống một gã ăn chơi trong giới thượng lưu, hắn ta tức giận trừng mắt nhìn Tỏa Tỏa trước khi hất hàm, "Mẹ kiếp, xin lỗi? Mày có biết đôi giày của tao đắt thế nào không hả?"

Điện thoại trên tay Tỏa Nhi không ngừng đổ chuông, cậu bé sợ hết hồn lập tức đưa tay nhấc máy nhưng điều tiếp theo mà bé biết được là nam thanh niên trước đó đã giật điện thoại và ném ngay xuống sàn. Lực mạnh gấp mười lần so với khi Tỏa Tỏa va vào hắn, màn hình điện thoại nứt ra, tiếng chuông lớn lập tức không còn nữa.

Không một giây chậm trễ, Tỏa Nhi lập tức khom người xuống sàn, vội vàng thu dọn những bộ phận hỏng hóc của chiếc điện thoại, bé lầm bầm, "Caca" giọng cậu bé gần như vỡ ra.

Vương Nhất Bác không chỉ là một thần tượng đối với cậu bé. Nếu Tỏa Nhi đã từng nhìn thấy cậu được phủ trong ánh sáng hạn chế của TV, thì việc gặp được Nhất Bác thực sự đã mở ra nhiều thế giới hơn cho cậu bé. Kể từ lần đầu tiên Tỏa Tỏa biết đến tên của người đàn ông đó, thì ngoài papa của bé ra, người duy nhất bé từng nhắc đến tên là Vương Nhất Bác, một người thân quen đến khó tin.

Đối với một đứa trẻ đã dành rất nhiều thời gian để sống trong sự ấm áp của người thân duy nhất của mình, Nhất Bác giống như một lối thoát, cậu chính là chìa khóa để cân bằng. Vương Nhất Bác như một nguồn hạnh phúc thứ hai đối với Tỏa Nhi; mặt này là gia đình và mặt kia là người bạn thân duy nhất của bé; Nhất Bác là siêu anh hùng của cậu nhóc, người mà bé luôn muốn trở thành, người mà Tỏa Tỏa ngưỡng mộ và cũng là người mà cậu bé rất cần.

Đối với Tỏa Nhi, mọi lời nói, mọi lời hứa của Nhất Bác đều giống như một lời cam kết đã được niêm phong.

Đứa nhỏ sợ rằng một ngày nào đó đôi bàn tay từng ôm chặt cậu sẽ dần trở nên mệt mỏi, một ngày nào đó sẽ buông lỏng ra một cách đáng thương; bé sợ rằng một ngày nào đó, Vương Nhất Bác cuối cùng sẽ ra đi, bỏ lại bé một mình.

Cho dù đó chỉ là một cái điện thoại, chỉ cần một giây cắt đứt liên lạc, Tỏa Nhi cũng vô cùng sợ hãi, bé chỉ có thể sợ hãi.

Tỏa Nhi từ từ nhìn lên, đôi tay run rẩy, bé giữ chặt gấu quần của người kia "Làm ơn trả lại caca của em cho em" bé gần như van xin. Nhìn cậu bé dễ dàng ngã xuống như thế nào, người đàn ông chỉ có thể chế giễu, hắn ta rất hài lòng và đang định đá vào tay cậu bé thì bị ai đó đột nhiên giật lấy cổ áo hắn. Tỏa Tỏa đã bỏ tay ra quần của người kia từ lâu, khịt mũi sau đó chán nản sờ soạng chiếc điện thoại bị hỏng, không ngừng gọi, "Caca ..."

Người thanh niên vừa mới đứng thẳng chân liền bị đè một cách thô bạo vào tường hành lang, cổ bị nắm lấy, ngay khi hắn vừa nhìn lên, hắn ta gần như nghẹt thở. Một đôi mắt sắc lạnh, đối phương nghiến răng, nhướng mày nói to, "Mày có biết mày vừa đụng đến ai không hả?"

Phía sau người đàn ông là hai người khác, người phía trước đã chạy tới để ngăn cậu ta lại trong khi người sau đứng bất động, đóng băng tưởng chừng như là tắt thở.

"Nhất Bác, buông ra đi, em sẽ giết hắn mất!"

Đôi mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe vì tức giận, hai tay siết chặt lấy cổ hắn ta, cậu thực sự chỉ muốn giết người. Nếu không phải anh trai mà là người khác, thì vào lúc này cậu thực sự có thể ném mọi sinh vật xuống địa ngục.

Đặt một tay lên cổ người kia, Nhất Bác giơ nắm đấm lên để giáng một cú đấm vào khuôn mặt xấu xí đó thì cậu nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào, "Caca"

Như thể Vương Nhất Bác bị bố mẹ bắt gặp đang hút thuốc, cậu liền quăng "điếu thuốc" đó sang một bên chỉ để vội vàng quay lại, Tỏa Nhi đang nhìn cậu với đôi mắt rưng rưng, ​​bé sụt sịt trước khi đưa chiếc điện thoại vỡ nát ra trước mặt, đứa trẻ ho khan một tiếng liền nức nở "Chiếc điện thoại này vô dụng rồi -hic- chỉ là một tiếng va chạm -hic- và nó liền bị vỡ -hic- Caca -hic- đừng giận -hic- Con sẽ nhờ papa -hic- mua - hic- lại một cái mới". Không đến một giây sau khi đứa trẻ hoàn thành câu nói, Nhất Bác ngay lập tức quỳ xuống ôm lấy cậu bé, cậu gần như sắp rơi nước mắt và an ủi," Suỵt, nín nào. Anh không giận, anh không có tức giận. Đừng khóc nữa, không sao đâu, bây giờ em đã ổn rồi "

Vương Nhất Bác đã sớm bị bế tắc với hàng tá suy nghĩ trong đầu.

Nếu như cậu đến muộn dù chỉ một giây, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ khắp hành lang, hay cậu không tin tưởng vào bản năng của mình để đi theo tiếng chuông vang vọng, điều gì sẽ xảy ra? Không, Vương Nhất Bác không muốn nghĩ, không muốn nhắc đến nhưng ngay cả ý nghĩ nhỏ về việc không thể bảo vệ những gì là của mình, khiến cậu cảm thấy như bị vỡ nát ra, chỉ khiến cậu thêm tổn thương và đau lòng.

"Không sao đâu, bảo bối. Anh ở đây" Giọng cậu vô cùng nhẹ nhàng, "Dadd ..."

Daddy ở đây.

Giống như miếng táo độc dính vào cổ họng của Bạch Tuyết, những lời nói bị lại đó khiến cậu ngứa ngáy và nghẹt thở, Vương Nhất Bác rất muốn nói chúng ra nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể thở dài, "Caca đã đến rồi đây"

Tỏa Nhi vùi đầu vào cổ Nhất Bác và đã sớm ngừng khóc, cơ thể của bé dần thả lỏng, sự hiện diện của cậu đối với bé cũng nhẹ nhàng không kém gì papa của mình. Bé ôm người trong lòng chặt hơn chỉ để khẽ ngửi mùi hương trên người cậu.

Vương Hải Khoan, người đã quan sát hai người từ này đến giờ thì chuyển tầm mắt sang một bên anh liền bị làm cho ngộp thở, bởi người đàn ông kia đã bị đánh đến mức không thể vùng vẫy được nữa. "Đứng dậy và cút đi!" Anh quát, người đàn ông đang nằm bất động trên sàn, kéo theo cơ thể nhợt nhạt của hắn ta và làm theo lời Hải Khoan nói, cố gắng tìm cách thoát ra khỏi chỗ này.

Chỉ một lúc lâu sau khi cậu nhóc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác mới nhận ra rằng anh trai mình đang ở đây và không chỉ anh trai thậm chí còn có cả ba của cậu. Nhất Bác lo lắng quay sang một bên chỉ để nhìn thấy ánh mắt gần như thờ ơ của ba đang ghì chặt cậu xuống, cậu bất giác rùng mình nhưng cũng đủ nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Đứng dậy lau nước mắt cho cậu bé, Vương Nhất Bác cầm chiếc điện thoại bị hỏng và nhét vào túi của mình.

Cậu nhìn Vương Hải Khoan và sau đó là ba tay nắm chặt lấy tay đứa trẻ, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu trước khi nói, "Anh hai, Ba" Cậu dừng lại, "Con xin lỗi, con đã tự ý bỏ đi ra ngoài"

"Mnnn"

Ông Vương luôn biết rằng con trai của mình rất nóng nảy nhưng thực sự rất hiếm khi Vương Nhất Bác mất trí đến mức này, đôi mắt của ông chuyển từ người cậu về phía đứa trẻ bên cạnh, "còn con là?"

Giọng điệu của ông mang một chút giễu cợt và tất nhiên là hướng về phía Vương Nhất Bác. Ông dĩ nhiên biết rõ cậu bé là ai, đứa trẻ là hình ảnh bản sao của con trai ông, ông sẽ là một kẻ ngốc nếu không biết và nhận ra đây là ai.

Như thể đang trả lời câu hỏi của ông, giọng ai đó vọng qua hành lang, "Tỏa Nhi"

Như mọi khi chẳng bao lâu sau đó, đứa bé liền thì thầm, "Pa..pa"
______________________________
Chương này với chương kế em đọc ít nhất chắc cũng gần 10 lần rồi, nhưng lần nào cũng khóc hết. Em thương Tỏa Nhi quá đi mất🥺🥺🥺

Dạo này tình hình dịch bệnh ngày càng căng thẳng hơn rồi, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe. Chúc mọi người đọc truyện và có một tuần vui vẻ nha!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro