Chương 19: Khôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mặt trời đã lên cao, Tỏa Nhi tỉnh dậy và thấy bản thân đang ở trong phòng riêng của mình. Thật là ngạc nhiên khi cậu nhóc không còn ở trong dinh thự Vương gia nữa, nhưng điều khiến bé con lo sợ hơn cả là sự thật rằng cậu bé có lẽ đã phải ở một mình cả đêm qua.

Trong nhà bếp, Tiêu Chiến đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho họ. Sau khi mọi thứ được đặt xuống, bạn có thể mong đợi một Tiêu Chiến thất thần không quan tâm đến mọi thứ, chìm sâu trong thế giới của riêng mình, hoặc anh nên nổi giận làm mọi thứ rối tung lên. Nhưng trái ngược với những gì được đề cập đến, anh lại cư xử khá bình thường. Đối với một người đàn ông đang phải chăm lo cho một đứa trẻ, thì ngay cả khi một hơi thở nghỉ ngơi cũng sẽ được hỏi rất nhiều thứ, nỗi buồn thực sự không phải là lý do tốt nhất trong lúc này.

Tỏa Nhi dụi mắt và loạng choạng bước ra ngoài. Đứa trẻ sẽ cực kỳ đói vào buổi sáng nên Tiêu Chiến thường bế nhóc vào nhà bếp và cho ăn một chút đồ ăn nhẹ. Tuy nhiên hôm nay ngay cả khi nhìn thấy bé con bước ra ngoài, Tiêu Chiến vẫn hành động như thể anh không nhìn thấy.

Anh đem ra một vài quả táo tươi mới đã được cắt và đặt chúng lên bàn. Miệng Tỏa Nhi hé mở vì vẫn còn đang say ngủ, bé con thờ ơ liếc nhìn đồ ăn vặt của sau đó liền bước ngay đến chỗ anh.

Hiện tại cậu nhóc chỉ muốn có Papa của mình.

Tiêu Chiến quay trở lại làm tiếp công việc của mình. Khi Tỏa Tỏa dụi đầu vào anh, anh gần như giật nảy mình. Điều đó là điều mà anh không hề nghĩ đến.

Không giống như anh, cậu nhóc đã gần như không nhớ gì về những diễn biến của ngày hôm qua từ lâu. Công bằng mà nói thì nhóc con thậm chí còn không nhớ papa của nhóc thực sự nổi điên như thế nào.

"Papa" bé con gọi.

Bị điếc rồi, Tiêu Chiến ước.

Anh ta không có đủ nhẫn tâm để hành động lạnh lùng nhưng anh cũng không có đủ khả năng để bỏ qua mọi chuyện. Anh không tức giận và thất vọng vì nó sẽ chỉ làm bản thân thêm tổn thương nhưng bất kể anh nhìn nó như thế nào, thậm chí ngay cả khi Tiêu Chiến có thể tha thứ, cũng đều sẽ mất một thời gian dài để quên.

Tỏa Nhi thường xuyên mắc lỗi, bỏ rơi anh như thể anh hoàn toàn không là gì cả, và sau đó chạy lại xin lỗi. Mọi thứ không dễ dàng như mọi người hay tưởng. Một lời nói không đủ để chữa lành nỗi đau mà anh đã trải qua.

Là một bậc cha mẹ đáng lý ra anh không được làm như vậy nhưng Tiêu Chiến cũng chỉ còn rất trẻ, không được yêu thương và bị tổn thương. Tiêu Chiến rất tiếc nhưng anh cũng muốn được một lần phạm lỗi.

Tỏa Nhi nhìn ba của mình đang vô cảm nhìn chằm chằm về phía trước. Chớp mắt trong sự đầy nghi ngờ, cậu nhóc gọi lại "Papa"

Không một câu hỏi đáp lại, điều bé con ghét nhất chính là sự im lặng.

Tỏa Tỏa đã dành gần như dành toàn bộ thời thơ ấu của mình trong một lớp vỏ bọc không âm thanh. Khi Tiêu Chiến phải ra ngoài làm việc, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để đứa con nhỏ một mình, không có mẹ thì một đứa trẻ mới biết đi có thể làm gì tốt hơn? Bên trong căn hộ yên tĩnh đó, bé con lê mình đi khắp nơi, tìm kiếm mọi ngóc ngách để tìm kiếm khuôn mặt tươi cười đó, cậu nhóc khóc và khóc nhưng ngoại trừ sự im lặng vang dội, không có bất kỳ thứ gì đáp lại bé. Mệt mỏi, Tỏa Nhi sẽ khốn khổ hít vào gối của ba. Ở độ tuổi mà người ta thậm chí còn không thể đứng thẳng được, bé con hàng ngày đều phải khóc khi ngủ.

Cậu bé hồi đó còn quá nhỏ và không nhớ rõ chi tiết nhưng bé con có thể nhớ lờ mờ cảm giác đó. Sau một thời gian dài, khoảng trống tương tự đang ập đến hình dáng bé nhỏ của cậu nhóc. Từng tấc da thịt của bé dường như rất quen thuộc với cơn đau đó nhưng nó lại có một cảm giác vô cùng xa lạ. Như thể nó đã luôn ở đó nhưng thực ra cũng không có, đứa trẻ đã rất bối rối và cảm thấy tổn thương.

"Papa" Tỏa Nhi lầm bầm, "Con ngủ một mình à?"

Ngực Tiêu Chiến lập tức thắt lại. Anh không thể không muốn quay đầu nhìn lại.

Sau khi trở về từ dinh thự Vương gia, Tiêu Chiến đã đưa cậu bé vào phòng ngủ. Đó là một hành động nhỏ nhưng để giảm bớt sức nặng trong lòng anh, anh đã để cho con ngủ trong phòng riêng của mình.

Đôi mắt của Tỏa Tỏa trở nên đờ đẫn và có vẻ mệt mỏi, xoay người và trở mình, cậu nhóc hầu như không ngủ. Tự hỏi làm thế nào cậu bé xoay sở để không đánh thức mình, đó là một đêm khó khăn và cũng là những gì mà anh có thể nói.

Đôi môi nhỏ của cậu bé run lên. Bé đang nhìn người đàn ông cao lớn đang đợi anh nói rằng không phải như vậy, rằng ba đã ôm bé con như mọi khi nhưng nhóc con biết quá rõ. Tỏa Nhi biết rằng bé đã ngủ trong căn phòng lạnh lẽo suốt thời gian qua, rằng Tiêu Chiến đã tàn nhẫn bỏ cậu lại một mình giống như những năm trước đây, ba đã bỏ mặc cậu nhóc để bé ngửi mùi hương đang phai nhạt của anh.

"Tỏa.." Trước khi anh có thể bắt đầu nói gì đó thì cậu bé đã quay đi.

Tỏa Tỏa lê mình đến bàn ăn và ngồi xuống cầm lấy những quả táo mà cậu nhóc định ăn trước đó, rồi lặng lẽ ăn chúng.

Tiêu Chiến sững sờ. Anh mở miệng để nói nhưng cũng nhanh chóng đóng lại ngay sau đó. Anh thậm chí có thể nói gì? Xin lỗi? Nhưng anh có thực sự cảm thấy như vậy không?

Tiêu Chiến biết anh không nên để cậu bé một mình. Anh biết rằng quá khứ đen tối mà họ đã từng sống không chỉ làm tổn thương anh mà còn cả con anh. Có lý do tại sao Tỏa Nhi luôn bám lấy anh, lý do khiến cậu nhóc nao núng khi nghĩ đến việc ở một mình, có lý do đằng sau nỗi sợ hãi sâu xa đó nhưng Tiêu Chiến không thể thấy gì ngoài sự sơ suất mà anh đã thể hiện. Anh muốn trừng phạt cậu nhóc nhưng cuối cùng, anh lại chỉ trừng phạt chính mình.

Nhìn bên ngoài, điều này thậm chí có vẻ vô lý. Có đứa trẻ 7 tuổi nào lại ghét ý tưởng ngủ một mình đến nỗi nó trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng? Nó không phải là một điều gì to lớn, phải không? Nhưng những gì mà Tỏa Tỏa đã phải trải qua so với những đứa trẻ bình thường khác khó khăn hơn rất nhiều.

Tỏa Nhi đã từng là một đứa trẻ gặm một mẩu nhỏ của chiếc bánh mì đã bị mốc, một đứa trẻ đã ngã khỏi chiếc giường cũ gỉ trong khi cố gắng hết sức để bám vào chiếc gối đó, chính chiếc gối lưu giữ mùi hương khó phai mờ của papa. Bé con từng là một đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi đã khóc lóc trong căn hộ một phòng và không ngừng gọi ba của mình, và không biết rằng trước khi bình minh ló dạng, bé con chỉ có mình mình để vượt qua nó.

Không có điều gì trong cuộc sống của đứa bé đã từng là bình thường. Bé có thể là một bông sen đã mọc lên từ bùn và ngay cả khi vào lúc này cậu bé có là người đẹp nhất, thì rễ của đứa trẻ vẫn được mọc lên từ bùn.

Tỏa Nhi đã ngủ rất ngon trong vòng tay của người được cho là xa lạ đó. Tiêu Chiến dám nghĩ rằng một mình bé con cũng sẽ ổn thôi, nhưng cậu nhóc ngồi cách anh cả mét hiện giờ với đôi mắt mệt mỏi như nói lên tất cả nhưng vẫn yên tĩnh. Anh đã đánh giá quá cao mọi thứ nhưng nỗi tiếc nuối và lời xin lỗi lại mắc kẹt trong cổ họng không thể bật ra.

Tiêu Chiến vô thức quay người lại và tiếp tục xoay sở với hỗn hợp bánh pancake còn dang dở. Tỏa Nhi sẽ đến trường muộn nếu anh không nhanh lên, và anh cũng sẽ đến muộn nếu anh còn tiếp tục nhàn rỗi, tất cả họ đều sẽ muộn.

Cả hai cùng nhau ăn sáng trong im lặng. Ngoại trừ tiếng dao nĩa còn lại không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động gì. Tỏa Tỏa vẫn đang mặc trên người chiếc áo thun của Vương Nhất Bác nhưng dường như họ đều không để ý lắm.

Sau khi cho đứa trẻ đi tắm, Tiêu Chiến đã chuẩn bị tất cả mọi thứ sẵn sàng. Hôm nay anh được nghỉ phép nên nhiệm vụ duy nhất anh phải làm là đưa Tỏa Nhi đến trường.

Đứa trẻ đang ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng khách tay nghịch điều khiển TV. Đôi mắt của nhóc vô cùng mệt mỏi, cậu bé vừa đặt điều khiển xuống vừa cố gắng hết sức để không ngủ gật.

Ngay sau đó, Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng chơi trên tay cầm balo và chiếc ván trượt của cậu nhóc.

"Đi thôi" Tiêu Chiến nói, giọng nói đều đều của anh vẫn vang lên như thường lệ.

Đôi mắt của Tỏa Nhi sáng lên một cách thần kỳ. Điều ít nhất cậu nhóc mong đợi là tất cả đồ chơi của mình và đặc biệt là chiếc ván trượt đó sẽ không bị không bao giờ thấy đường quay trở lại nhưng Tiêu Chiến đã làm điều không thể ngờ tới.

Đứa bé bước tới chỗ của ba mình đưa tay ra để nắm lấy thứ mà nhóc đã bỏ lỡ nhưng Tỏa Tỏa lại giật ra gần như ngay lập tức, đưa ánh mắt lo lắng nhìn lên. Tiêu Chiến chỉ mở miệng nói "Cầm lấy đi" nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, cậu bé lùi lại và lắc đầu.

Sau Vương Nhất Bác một điều nữa mà Tỏa Nhi rất ám ảnh đó chính là trượt ván. Ngay cả khi Tiêu Chiến chở cậu nhóc đến trường, thì nhóc con vẫn thường xuyên mang ván trượt theo và vào những giờ giải lao sẽ dành hết thời gian cho món đồ rất yêu quý này. Trong tuần qua Tỏa Tỏa đã không được phép bước dù chỉ một chân ra ngoài bằng ván trượt của mình, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên trong thời gian dài nhưng bé con thế mà đã từ chối nó, thậm chí từ chối chạm vào nó.

Tiêu Chiến biết ngay cả khi anh muốn cắt đứt mọi sự liên quan đến Vương Nhất Bác, anh cũng không thể chà đạp lên sở thích của Tỏa Nhi được. Nếu anh cư xử thô thiển chỉ vì chúng khiến bé con ngày càng trở nên giống người kia, thì anh cũng nên cho con mình đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Hình thức chối bỏ để chấp nhận luôn giống nhau nhưng lần này có lẽ anh đã đi quá xa. Với cách mọi thứ phản tác dụng một cách vô lý như này anh đã thực sự đi quá xa.

Trên đường lái xe đến trường mọi thứ vẫn diễn ra một cách vô cùng bình thường.

Tỏa Nhi đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và không để ý đến Tiêu Chiến, cậu bé sẽ ngoảnh mặt đi mỗi khi nhìn thấy những biển quảng cáo có khuôn mặt quen thuộc đó. Vương Nhất Bác thực sự có mặt ở khắp mọi nơi, từ cửa hàng đến bến xe buýt, khuôn mặt điển trai đó đã một tay vẽ nên toàn bộ thành phố. Mệt mỏi, Tỏa Tỏa không còn cách nào khác là bỏ cuộc. Thay vào đó, cậu nhóc quay đi và nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình. Đứa trẻ dễ bị phân tâm nên đành chơi đùa với các ngón tay để khiến bản thân bận rộn trong một thời gian dài.

Mặt khác Tiêu Chiến còn lâu mới có thể bình tĩnh được. Anh không biết điều gì đã khiến cậu bé hành động như vậy nhưng anh cũng không thể tự mình hỏi. Anh sợ nhận được câu trả lời mà anh không muốn nghe nên chỉ có thể lo lắng.

Tiêu Chiến không ngừng trộm liếc mắt nhìn, rốt cuộc anh cũng không kìm chế được nữa "Bảo bối?" Anh gọi.

Anh đã là một người lớn, một người lớn hiểu biết. Vì thế anh không thể cúi thấp như một đứa trẻ, phải không?

Câu thần chú này đã liên tục quay quanh đầu anh.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu.

"Ba đang tự hỏi liệu con có muốn đến công viên trượt ván hôm nay không?"

Xấu hổ là một cách nói giảm đi cảm giác của Tiêu Chiến ngay lúc này. Anh cảm thấy như thể mình vừa bị bắt quả tang đang lén lút lấy một ít đồ ăn nhẹ từ nhà bếp, sau khi hét lên rằng không đói suốt một thời gian qua. Anh cảm thấy mình như một kẻ đạo đức giả chết tiệt.

Một phần của Tiêu Chiến đang tìm kiếm phản ứng tích cực trong khi nửa còn lại muốn nó là điều gì đó tiêu cực. Anh không biết tại sao anh lại đặt mình vào tình huống này nhưng như cách Tỏa Nhi đã từ chối anh trước đó, anh không thể đẩy nó ra được.

Cậu nhóc mím môi trước khi quay lại nhìn Tiêu Chiến. Bé con cứ thế nhìn anh chằm chằm nhưng hồi lâu cũng không đáp lại.

Họ sắp đến nơi nên anh chỉ có thể hối thúc cậu nhóc, "Lộ tỷ có thể đưa con đi hoặc ba cũng có thể, con nghĩ sao?"

Tỏa Nhi không bao giờ có thể hiểu được ý định của ba mình. Một khoảnh khắc papa có thể hành động như một con hổ hung dữ và khoảnh khắc kia ba sẽ như một con cừu nhỏ. Đối với một đứa trẻ thiếu cả cảm xúc và sự trưởng thành, Tiêu Chiến biết đó là sự xung đột nhưng không có gì khác ngoài một cái tát vào mặt. Anh cảm thấy mình đã làm sai.

"Con không muốn" cậu nhóc dừng lại, "Con không muốn trượt ván nữa"

Thậm chí chỉ một giây trước khi câu trả lời đập vào tai anh, Tiêu Chiến có thể thực sự muốn nghe điều đó nhưng bây giờ tại sao anh lại không thích nó một chút nào?

Suốt bao năm qua, không phải anh cố ý để đứa trẻ làm bất cứ điều gì anh muốn sao? Chẳng phải anh luôn ghét nhìn thấy một Vương Nhất Bác nhỏ bé cứ lảng vảng xung quanh anh sao? Chẳng phải anh luôn lo sợ về tương lai mà nỗi ám ảnh của Tỏa Tỏa dành cho Nhất Bác sẽ mang lại sao? Vì vậy bây giờ mọi thứ cuối cùng đã khác hơn trước một chút, thế nhưng tại sao anh ấy không thích nó một chút nào?

Tiêu Chiến dừng xe.

Đứa trẻ thích nhào vào người anh trước khi rời để vào trường, lúc này thậm chí còn không nói được một tiếng "Bye" khi cậu nhóc cầm lấy cặp của mình và bước ra ngoài.

Tiêu Chiến không hề di chuyển một cm nào, có cảm giác như anh cứ vĩnh viễn ngồi đó nhưng khi mắt anh nhìn đến cổng trường mà Tỏa Nhi đã bước vào, anh lập tức thoát ra khỏi đó.

Tiêu Chiến thậm chí đã làm gì ngay sau đó?

Anh lao ra ngoài.

Tiêu Chiến không thể để mọi chuyện như vậy, anh có cả ngày để tiêu hết một mình, anh chỉ không thể tiếp tục suy nghĩ quá mức.

Tất nhiên, anh không thích một Tỏa Nhi hết mình vì ván trượt, thích sưu tập các mô hình mô tô, hoặc một Tỏa Nhi yêu Vương Nhất Bác có lẽ còn hơn yêu papa của mình. Nhưng anh cũng không thích Tỏa Nhi như thế này này, một Tỏa Nhi từ chối đến sân trượt, không còn cười nữa cũng không nói chuyện, anh càng ghét điều đó hơn.

Nếu đứa trẻ đã định hình bản thân theo cách của riêng mình, Tiêu Chiến không thể đùa áp đặt cảm xúc cũng như cá tính của bé được. Anh không thể làm cậu nhóc bối rối thêm nữa. Điều đó chỉ làm hỏng mối quan hệ của họ.

Cổng trường lúc này khá đông đúc. Với việc Tỏa Tỏa đang theo học một trường học dành cho giới tinh anh, nơi này sẽ luôn đầy những chiếc ô tô màu đen sang trọng và những người tài xế phù hợp để hướng dẫn những người chủ nhỏ của họ vào. Không giống như Tiêu Chiến, không nhiều bậc cha mẹ ở đây có thời gian mà họ cần phải có cho con cái của họ, thay vì luôn ở bên dưới sự chăm sóc và giám sát của những người được gọi là người giám hộ.

Tiêu Chiến rất biết ơn giám đốc Ngụy đã cấp cho Tỏa Nhi học bổng trị giá 50% vào ngôi trường này, vì tình cờ đây là một chi nhánh trực thuộc tập đoàn của ông, nhưng anh thực sự không thích nơi này cho lắm. Tiêu Chiến thường xuyên sợ Tỏa Nhi sẽ gặp rắc rối. Địa vị của cậu bé khác xa so với những người khác xung quanh, vì thế anh luôn lo lắng về việc Tỏa Tỏa cảm thấy thấp kém hoặc lạc lõng.

Lối vào lớn của trường được lát bằng gạch trắng dày, chúng có thể trơn hoặc không nhưng vì Tiêu Chiến đang vội vàng nên anh đã bị trượt té xuống đất.

Tiêu Chiến tự vấp vào chân mình nhưng ngay khi đầu anh sắp chạm xuống sàn, anh liền cảm thấy eo mình bị giật mạnh lại. Tiêu Chiến nhắm mắt lại để không thể nhìn thấy ai là người đã giữ anh dậy, nhưng khi anh vòng tay qua vai người kia và hơi cúi mặt vào ngực người đàn ông nọ, mùi nước hoa quen thuộc xộc thẳng vào lỗ mũi anh.

Vương Nhất Bác?

Mọi thứ xung quanh trước đây đều vô cùng ồn ào thế nhưng bây giờ lại im lặng đến choáng váng. Điều đầu tiên nảy ra trong đầu Tiêu Chiến là cậu không đeo khẩu trang sao?

"Cậu đang làm cái quái gì ở đây?" Anh nói.

Cái ôm chặt dần được nới lỏng nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, "Nhất Bác" cười khúc khích.

"Không có gì"

Giọng nói trầm và khàn nhưng -

Tim anh gần như nhảy ra ngoài.

- đây không phải là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vội vàng định rời đi nhưng người lạ này lại kéo anh vào. Anh mở to mắt, người đàn ông này cao hơn anh một chút, đôi mắt vừa phải và đôi lông mày rậm, tôn lên khuôn mặt thanh tú, tổng thể là rất ưa nhìn nhưng Tiêu Chiến không có ý định hâm mộ một người có thể là một kẻ biến thái tiềm tàng.

Nhận thấy sự bối rối của anh, đôi mắt to màu nâu của đối phương nheo lại chỉ để nhàn nhã nhìn sang chỗ khác, "Chúng tôi không quay phim ở đây, được chứ?" chàng trai kia nói to.

Những người nhìn chằm chằm vào hai người như một bầy chó được huấn luyện tốt, ngay lập tức tản ra trở lại công việc của chính mình.

Tiêu Chiến cảm thấy mình như một con cá mắc cạn, cố gắng hết sức vặn vẹo để thoát ra khỏi cái kìm đang giữ mình, nhưng người đánh cá dường như không có tâm trạng để buông tay ra.

Khi mọi người cuối cùng cũng tiếp tục đi trên con đường của họ, người đàn ông nhìn lại anh ta.

Mắt họ chạm nhau.

Hắng giọng, người kia kéo anh lại gần hơn hai cơ thể dính chặt vào nhau kề môi mình vào tai anh và thì thầm, "Muốn quyến rũ người khác thì cũng không sao nhưng đây không phải là nơi tốt, phải không?". Cuối cùng đối phương cũng buông lỏng tay ra, mắt nhìn về phía chiếc áo sơ mi không cài cúc kỹ lưỡng của Tiêu Chiến, người nọ mím môi gần như không giữ được nụ cười.

Tiêu Chiến chỉ biết ngơ ngác khi nhìn thấy quần áo của mình. Phản ứng của anh vẫn bình thường nhưng chỉ có anh mới biết bên trong mình đang cảm thấy thế nào. Chiếc áo sơ mi trắng vừa đủ che ngực, hàng cúc chưa được cởi ra, thực ra nó thậm chí gần như không có ở đó. Lẽ ra anh không nên rời khỏi nhà như thế này, và đi trên đường?

Trong lòng Tiêu Chiến thầm nguyền rủa người phụ nữ kiêu kỳ mà anh đã mua quần áo, anh nhớ lại cách cô ấy đã nhiều lần nói về việc chất liệu này bền như thế nào mặc dù rẻ đến thế. Chỉ khi anh biết được sự thật.

Tiêu Chiến vội vàng che đi vẻ nghiêm trang đang khó trụ vững của mình. Anh định nói thì người kia nhẹ nhàng buông eo anh ra, mặc dù họ vẫn đứng gần nhưng cuối cùng cũng có một khoảng cách thoáng khí ở giữa.

Người đàn kia cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài và không nói một lời nào khoác nó qua vai anh.

"Không sao, mọi thứ...."

Tiêu Chiến chỉ mới bắt đầu từ chối nhưng người kia đã được thực hiện xong. Anh chỉ có thể thở dài.

Người kia lùi lại và tình cờ sửa lại tay áo cho anh trước khi nhìn lại lần nữa.

"Anh nên mặc nó cho đúng" Người kia nhắc nhở.

Chiếc áo khoác vừa được choàng qua vai nên Tiêu Chiến phải mặc vào cho gọn gàng thì mới thực sự có ích.

Anh lần mò chiếc áo khoác như chú hề trên một chiếc dây buộc nhưng cuối cùng vẫn mặc được. Chiếc áo sẽ phù hợp và hoàn hảo nếu cánh tay của anh dài hơn một chút và vai hơi rộng nhưng bất chấp tất cả, nó vẫn ổn, một điều khiến anh bận tâm là mùi của nó.

Tâm trạng của Tiêu Chiến đã trở nên tồi tệ nhất và nhờ vào mùi nước hoa đáng ghét của người lạ này, anh thậm chí còn giảm tâm trạng xuống. Anh chỉ muốn trở về nhà, "Tôi sẽ đem lại một chút phiền phức cho cậu rồi" Anh dừng lại nhìn qua người kia, anh tiếp tục với vẻ không chắc chắn "Nếu ngày mai cậu quay lại đây, tôi có thể trả lại chiếc áo khoác cho cậu."

Tiêu Chiến ghét mắc nợ mọi người, yêu cầu sự giúp đỡ hoặc sự bất tiện khiến anh cảm thấy thậm chí còn khủng khiếp hơn. Anh đã gần như cả đời chỉ dựa vào bản thân mình, anh đã bị đẩy vào một cái hố tuyệt đối không có gì để bám víu, và bởi vì sự giáo dục rất khắc nghiệt này. Tiêu Chiến so với những người khác thậm chí còn cảm thấy khó khăn hơn khi đối mặt với sự phụ thuộc.

Đối phương sau đó định nói gì đó nhưng trước khi anh ta có thể, một người đàn ông mặc đồ đen bước đến. Thì thầm điều gì đó vào tai người lạ mà anh đợi câu trả lời, người kia chỉ cần gật đầu sau đó liền ra hiệu người mặc đồ đen rời đi.

"Điều đó không cần thiết"

Đối phương đã mỉm cười.

Tiêu Chiến nhướng mày, giọng anh sắc lạnh, "Xin lỗi?"

Câu trả lời sau đó gần như khiến anh nghẹt thở. Với ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người kia, người đàn ông trả lời, "Tôi sẽ gọi cho anh" - và thế là đủ để anh ta bước đi. Không thèm để ý đến người khác cảm giác như bị quấy rầy, người kia cứ thế thong thả rời đi.

Anh ta không có số của mình, làm thế quái nào mà anh ta lại gọi cho anh ta được?

Tiêu Chiến hoàn toàn sững sờ.

Anh nhìn người kia sải bước về phía xe của anh ta, cánh cửa tình cờ bị giữ bởi người đàn ông đã ngắt lời họ trước đó.

Dừng lại, người đàn ông lạ mặt chìa tay ra có lẽ là đang hỏi điều gì đó từ người đàn ông mặc đồ sẫm màu kia. Anh ta đợi cho đến khi người đàn ông kia lục tung túi quần để rút điện thoại ra. Ngay khi đặt chiếc điện thoại di động lên, anh ta thản nhiên cầm nó và vào trong.

Trong suốt chuỗi sự kiện, Tiêu Chiến cùng với một số người khác đã dán mắt vào người bí ẩn như ngoài hành tinh này. Đã bao lâu rồi anh không gặp một người kỳ lạ như vậy? Anh phải làm gì với chiếc áo khoác trông đắt tiền hơn cả bộ quần áo của anh đây?

Ngay khi Tiêu Chiến đang chìm trong thế giới tuyệt vọng của riêng mình, cảm thấy xôn xao, thì điện thoại của anh đang đổ chuông.

Anh liền lục tung các túi áo khoác và nó ở đó - điện thoại của anh ta. Vâng, đúng như bạn nghĩ. Đây không phải là điện thoại của anh, không thể nào là của anh được.

Hở?

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy như muốn đột quỵ. Anh không chỉ nợ chiếc áo khoác kia mà giờ còn nợ cả điện thoại nữa? Anh tự hỏi đó là người đàn ông ngu ngốc hay anh đang bị chơi đùa.

Điện thoại trên tay anh không ngừng reo. Đó là một số không có tên.

Tiêu Chiến nhìn về phía con đường mà chiếc xe màu đen vừa lái rời đi.

"Xin chào?" Anh nói.

Không ngờ anh lại nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc đó.

"Chào người đẹp"

Bây giờ nó thậm chí còn rõ ràng, anh thực sự đang bị chơi đùa.

"Nghe này quý ngày, tôi không."

"Khôn" Anh ta cắt ngang.

"Huh?"

"Tôi là Thái Từ Khôn"
_______________________________
Mọi người đoán xem liệu đây có phải là tình địch của Vương Nhất Bác không?! Nếu có thì đây là một đối thủ nặng ký rồi vì vừa giàu còn vừa đẹp.

Em đã kêu bạn tác giả là cho Nhất Bác ăn giấm nhiều vào để lấy lại công bằng cho nhà ngoại, và bạn ấy đồng ý rồi. Nên mọi người cứ chờ nhé

*Lưu ý các nhân vật trong truyện đều là OOC (Out Of Character), họ không liên quan gì đến ngoài đề thật lý do tác giả chọn nhân vật vì bạn ấy bảo do Thái Từ Khôn đẹp trai. Vậy nên đừng áp đặt vào người thật!!!

P/S: Tuần này là tuần cuối của học kỳ deadline em hơi nhiều, nên em đăng truyện trễ mong mọi người thông cảm🥺🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro