Q2 - Chương 47 : Đùa giỡn - hay là ... bị đùa giỡn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm học thứ hai của Harry bắt đầu không quá ồn ào hay náo nhiệt, mọi cảm xúc hay cảm giác đều là từ từ, êm dịu, cùng với bình lặng.

Lớp của giáo sư McGonagall vẫn nghiêm khắc như thế, của giáo sư Flitwick vẫn gây ra vài chuyện buồn cười trong lớp học của mình, giờ của giáo sư Cuthbert Binns - môn lịch sử pháp thuật vẫn nhàm chán như thế, đến ngay cả Harry, Draco hay Lily đều không thể mở mắt thanh tỉnh đầu óc đến cuối giờ, có thể nói lúc này Harry thật sự rất bội phục Hẻmione, chỉ có Hermione mới có thể đủ sức lắng nghe ông giảng bài một cách chăm chú.

Giờ của Alan và Voldermort vẫn rất thú vị, Alan vẫn ăn nói mềm mại nhưng dù y có mắng cũng không ai nhận ra, chắc đó là đặc quyền của Alan, Harry nhớ có một Griffindor vì làm sai bước cuối cùng mà làm nổ vạc, Alan đã rất 'tận tình' mà 'dạy dỗ' cậu ta, nhưng dù thế cậu ta vẫn vô cùng cảm động, chỉ có Harry và Draco lắc lắc đầu, Severus lúc đó vẫn không hiểu mà hỏi Harry, sau đó Harry rất thông cảm mà giải thích, sau khi Severus nghe xong thì mặt là một tạo hình 'đần' .

Voldermort thì có khi vô cùng nghiêm khắc, có lúc lại rất vui tính, có khi u ám, có lúc trời quang, có thể nói tiết học của là đầy đủ cung bậc cảm xúc nhất, đến nỗi Harry cũng phải chậc lưỡi tán thán cái hiệu ứng cánh bướm của lão cha nhà mình.

Hắc xì...

Alina đang ngồi trong tranh đọc sách nghe thấy chồng đang uống trà bên cạnh bỗng nhiên hắc xì một cái rõ to thì hỏi: " Anh sao vậy..."

William lắc đầu, vuốt vuốt cánh mũi: " Không sao, tại sao ở trong tranh mà cũng hắc xì được vậy chứ. Ai ~ lỗ tai thiệt ngứa a ~"

Alina buồn cười lắc đầu tiếp tục đọc sách.

Mà chỉ còn một vấn đề mà chỉ có bốn người Harry, Draco, Severus và Lucius lâu lâu gia nhập nhóm này biết được... Đó là Voldermort đích thị là một tên cuồng ngược, nhìn Voldermort bị Alan sai tới sai lui mà vẫn có thể mỉm cười vui vẻ, Lucius có cảm xúc muốn chọt đui mù hai con mắt, vì anh không muốn trở thành nạn nhân bị cha đỡ đầu của mình giết người diệt khẩu. (*/ω\*)( tui thề là tui hông nhìn thấy chúa tể đại nhân chân chó đâu a ~ )

...

Hôm nay là giờ dạy đầu tiên của giáo sư môn Sinh vật Huyền Bí Edward, còn đặc biệt hơn ở chỗ hôm nay chỉ có Slytherin học nhưng lại là năm hai học với năm ba.

Edward xuất hiện với mái tóc màu vàng kim, áo chùng màu chàm đơn giản nhưng không át khí thế,
gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt xanh sâu thẳm _ " Chào mừng các trò đến với lớp Sinh vật Huyền Bí, tôi là Giáo sư Edward Grellgellint, các em có thể gọi tôi là giáo sư Edward, hy vọng chúng ta có thể hoà hợp." Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Edward vang lên _ " Hôm nay chúng ta sẽ chia nhóm ra học, một nhóm bốn người. Các trò có thể tự phân nhóm."

Nghe vậy, các bé rắn nhỏ ngoan ngoãn của chúng ta rất nhanh chóng phân ra mỗi nhóm bốn người như yêu cầu. Slytherin rất tao nhã, không ồn ào như Gryffindor, không ngơ ngác như Hufflepuff, lại càng không cứng ngắc như Ravenclaw.

Năm hai và năm ba của Slytherin là số lẻ, năm hai dư ba và năm ba dư một, Edward rất bình tĩnh mà quăng Lucius vào nhóm Draco và Hary. Đây là cái đội hình gì !!? ... Cả bốn người đều phát hào quang chói mù mắt, mỗi người đều tài giỏi, có sở trường khác nhau, không ít Slytherin dù tự thấy bản thân vô cùng tao nhã cũng phải nghiêm túc lùi bước truóc bốn người này, nếu Gryffindor có một nhóm Đạo tặc thì Slytherin lại có một nhóm vương tử, đây là nhận xét của đại đa số cư dân Hogwarts, nhưng đấy là chuyện về sau thì để hồi sau sẽ rõ, giờ thì quay lại với lớp học của chúng ta nào.

"Hôm nay chúng ta sẽ tới Rừng Cấm, tất nhiên là chỉ bên ngoài thôi." Edward vừa đi vừa nói nhưng vẫn không quên ra hiệu cho nhóm tiểu xà phải theo sát.

"Hôm nay chúng ta học về Augurey." - khi Edward nói xong thì từ trong Rừng Cấm, vài con chim ngoan ngoãn bước ra. Augurey có vẻ ngoài khá giống với một con tiểu phượng hoàng hay kền kền con.         ( ý là hói đó ╮( ̄▽ ̄"")╭   ) Nó có bộ lông màu xanh ngọc đen với lông đuôi dài và cái mỏ nhọn. - " Augurey có nguồn gốc từ Ireland, bất cứ khi nào trời đổ mưa, người ta đều có thể nghe thấy tiếng kêu thê lương của nó ngập tràn bóng đêm, vì thế chúng còn được sử dụng như một công cụ dự báo thời tiết. Tiếng kêu của Augurey cũng là một điềm báo về việc sắp có một ai đó qua đời. Thức ăn của Augurey thường là côn trùng, đom đóm hoặc ruồi mà nó săn được khi trời mưa, loài này thường vô cùng nhút nhát và hay làm tổ trong các bụi mận gai."

Sau đó mỗi nhóm được phân cho một Augurey để quan sát, ghi chép, rồi làm một bài luận văn về sinh vật này sau buổi học. Con vật này có vẻ rất nhút nhát, hình như ai chuẩn bị chạm vào đều sẽ bị nó lập tức tránh né, vậy nên nhiều học trò dù muốn vuốt ve nó cũng phải luyến tiếc rụt tay lại.

Harry nhìn cậu bé màu xanh đang ngoan ngoãn đứng cho mọi người quan sát, nó dùng đôi mắt to đen láy nhìn bốn người bọn họ rồi dừng lại trước mặt Harry rất lâu,không chịu dời mắt, Harry buồn cười nhìn chú nhóc trước mặt, đưa tay vuốt đầu nó một cái, ấy thế mà nhóc kia không những không tránh né còn rất nhu thuận để Harry vuốt ve.

Draco rất bội phục mà nhìn Harry, cái tên này dù con vật nhút nhát nào cũng làm thân được.

Được một lúc thì Augurey kia càng đến gần Harry hơn, nó vươn cánh bay lên đôi vai nhỏ của Harry, sau đó bắt đầu cọ mặt cậu, khi cọ cọ dường như rất thoải mái khiến nó kêu vang lên vài tiếng dễ nghe.

Nhóm học trò được âm thanh gây chú ý thì lúc này mới để ý cục diện bên này, vài người còn rất khó tin nữa.

Harry nhìn Augurey trên vai mình cọ cọ mặt bản thân, cậu cười cười đưa tay vuốt ve nó, cậu nhỏ còn rất ngoan ngoãn.

Vậy nên lúc này dưới ánh nắng ban chiều, một thiếu niên xinh đẹp đứng đó với mái tóc vàng kim tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trên vai cậu là một con chim với màu xanh dịu mắt tinh mỹ, chiếc đuôi dài rủ xuống, con chim kia rất thân thiện mà cọ vào mặt thiếu niên, thiếu niên còn cười mà ôn nhu xoa đầu nó.

Không ít người chứng kiến cảm thán đây chính là cảnh đẹp ý vui, thật ra trên đời này có mấy ai nhìn thấy được chứ.

...

Tan học, Edward sau khi cho lớp học tan, không biết vì sao bảo Harry ở lại, Severus rất không hài lòng mà nhíu mày, anh có một dự định chính là ở lại với Harry, nhưng Harry ý bảo sẽ không sao, bảo Severus đi. Severus dù không muốn cũng phải đi, hỏi vì sao anh không vui, anh không quên ánh mắt người này nhìn Harry lúc ở buổi tối khai giảng đâu. Hừ.

"Ái chà, xem ra cậu ta xem tôi là kẻ thù rồi." – Edward nhìn Severus sau khi khuất bóng mỉm cười ngả ngớn nói, giống như cái người mặt lạnh lúc nãy không phải là ông vậy.

"Này ông già, đừng có mà đùa giỡn cậu ấy." – Harry liếc xéo Edward một cái.

"Chậc, bảo vệ dữ, tôi cũng không có làm gì cậu ta, cậu hiểu mà." – Edward nhúng nhúng vai một cái. – "Với lại tôi mà làm gì người thương của cậu...Cậu tha tôi chắc."

"Ha, bản thân ông mà biết sợ ai." – Harry cười nhạt.

"Sợ nha, tôi sợ làm tổn hại người-thương của cậu lắm." – Edward nói, rất không phúc hậu mà nhấn mạnh từ người thương.

"Haha..." – Harry cười khan hai tiếng. – "Muốn chết à."

"Được rồi, Người thương thì người thương cần gì phải sợ a~. Mà nếu đã yêu tới vậy rồi, tại sao không giành lấy." – Edward nói.

"cậu ấy yêu người khác, ông tốt nhất giữ mồm giữ miệng cho tôi." – Harry gằn giọng.

"Được rồi..." – Edward vừa nói vừa đưa hai tay lên làm bộ đầu hàng. – "Mà tôi muốn biết nếu tôi không giữ mồm giữ miệng thì cậu làm gì."

"Tôi sẽ..." – Harry nói... nhưng chỉ là chưa đợi cậu nói hết câu Edward đã nói vào.

"Nếu là sẽ nói với người trong lòng tôi rằng tôi ở đây thì sẵn tiện nói với người đó là tôi thích người đó luôn giùm, cảm ơn trước."

"Không, tôi chỉ nói là ông để ý con đỡ đầu của người đó thôi." – Harry chậc chậc vài tiếng. – "Chắc người đó nhìn không ra ông vậy mà còn luyến đồng... haha..." – Cười vài tiếng, Harry lủi đi luôn.

"..." – Edward cấm ngữ. Sau đó suy nghĩ một chút cười một cái. – Dám đùa giỡn ông, vậy ông không nói luôn chuyện đó, cho cậu ta chờ chết luôn.

Trước đây, khi cậu ta đến gặp ông, Edward đã từng hỏi rằng...

"Vì cái gì cậu phải làm như vậy, làm mọi thứ vì một người không yêu mình, có đáng hay không?"

Harry nhìn ra ngoài cửa sổ đôi mắt thật xa xăm.

"Nếu là ông, ông có làm vì người kia không?" – Nghe cậu hỏi vậy, ông im lặng... – "Trên đời này không có ai nói được là đáng hay không đáng... chỉ có bản thân mình biết được mình muốn gì, cần gì, và nên làm gì. Tôi biết bản thân mình yêu anh ấy, muốn anh ấy hạnh phúc, cần bảo vệ anh ấy, và nên làm mọi thứ để có thể cho anh ấy cái hạnh phúc đó. Với tôi vậy là đủ...."

Dưới ánh nắng ráng chiều, thiếu niên đó vẫn kiên định mà nói như thế...

Cậu ta như ông... Vì yêu mà có thể trả giá đại giới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro