Em chỉ thích cơ bụng của anh! - Nắng Đầu Hạ Hay Là Giọt Sương Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi theo dõi một blogger thể hình giấu mặt trên Douyin, đêm nào cũng nằm vùng đợi hắn đăng video mới, còn mạnh dạn nhắn tin riêng cho hắn. "Anh trai giỏi quá!" "Muốn liếm ~ Cơ bụng của anh trai thật là tuyệt!" "Rất muốn xem anh trai trông như thế nào nha!" Nhưng ngoài đời, tôi lại là một người mắc chứng sợ xã hội, vô cùng nhút nhát. Được người ta tỏ tình , tôi còn xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ biết lắp bắp từ chối. Cho đến một ngày, giáo thảo cao lãnh Tạ Hàn Dữ chặn tôi lại dưới lầu ký túc xá nữ. Mắt hắn đỏ hoe, đáng thương nói: "Không phải em muốn xem cơ bụng của anh sao? Sao lại từ chối lời tỏ tình của anh?" Tôi:"???"


1.

Những ngày cuối tuần rảnh rỗi đến nhàm chán, tôi lại quen tay click vào Douyin.

Trong danh sách yêu thích của tôi có một blogger thể hình. Tuy không có quá nhiều fan hâm mộ nhưng anh ta sẽ đều đặn mỗi lúc trời tối đăng tải một video.

Dáng người phải gọi là rất tốt!

Cơ bắp cánh tay cong đến độ hoàn mỹ, cơ bụng thì xinh đẹp, chẳng khác gì một nam nhân ngư gợi cảm.

Tôi liếc nhìn thời gian, anh ta thế mà hôm nay lại đến trễ, chưa đăng tải video "thèm thuồng" nào.

Tôi liền to gan lớn mật nhắn vào hộp thư riêng: "Thật nhớ cơ bụng của anh trai! Ca ca đang làm gì vậy?"

Không mong đợi anh ta sẽ trả lời lại lắm. Tôi chính là trên mạng này mạnh miệng một chút thôi.

Thế mà thật khéo, tôi vừa nhấn gửi thì anh ta cũng liền đăng.

Chậc chậc. Tiểu ca ca này cũng rất có tâm cơ, thấu hiểu lòng người đó.

Ánh sáng màu da cam lập lờ phía sau phối hợp với các động tác thể dục mạnh mẽ. Cơ bắp được kéo căng tràn đầy hormone nam tính.

Ta phấn khích nhắn tiếp: "Ca ca đỉnh cao!"

"Rất muốn sờ bụng của anh trai a!"

"Thật muốn thấy dáng dấp của anh ra sao, cho nên lúc nào ca ca sẽ lộ
mặt đây?"

Tôi ỷ vào việc "núp" trên mạng xã hội, không sợ c.h.ết mà hồ ngôn loạn ngữ một phen.

Bỗng nhiên thông báo "ting" một tiếng!

Thế mà tôi cmn nhận được phản hồi rồi!

"Muốn nhìn thật?"

Tôi nhìn chằm chằm ba chữ này hơn nửa ngày mới tỉnh, anh trai blogger kia trả lời tôi á?

Tôi lập tức gõ: "Muốn nhìn! Siêu muốn nhìn! Ca ca khẳng định siêu cấp đẹp trai!". Đối phương cũng không hề dài dòng, trực tiếp gửi tới một bức ảnh selfie chính diện.

Trong ảnh là phòng xông hơi của trung tâm thể hình, anh ta rũ mái tóc đen ướt sũng, để ánh sáng làm bừng lên đôi lông mày sắc lẹm, từng đường nét trên gương mặt đều được chụp rõ ràng.

Đôi mắt đen sâu thẳm như biết cười, khóe môi nhếch lên thành một đường cong nghịch ngợm.

Trái tim tôi đập muốn phát điên, hai bên tai nóng bừng.

Cái tướng mạo này!

Hoàn toàn đẹp đến mức muốn tôn sùng!

Tôi hăng hái đáp: "A a a a! C.h.ết mất thôi!!"

"Ca ca, người quá hoàn hảo!"

"Trực tiếp khiến ta u mê rồi"

Đối phương giống như bị tôi chọc cười: "Nhìn không ra em lại đánh rắm cầu vồng¹ giỏi như vậy."

(1: chỉ những người hâm mộ thổi phồng, khoa trương về thần tượng, thần tượng có đánh rắm cũng nói là cầu vồng)

Tôi không chút do dự: "Bởi vì ca ca chính là cầu vồng trong trái tim người ta nha!"

Đối phương: "Nhóc nịnh hót."

Ta: "Hắc hắc."

Đối phương: "Tôi đi tắm vòi sen trước, gặp lại sau."

Tôi lấy hơi thở dài một tiếng.

Thế giới Internet thật tươi đẹp biết bao!

Có cơ bụng, có soái ca, lại có thể chọc ghẹo xong liền chạy, không cần đối mặt cũng không sợ xấu hổ.

Tôi cảm động quyết định chơi điện thoại thêm một lát, cửa phòng ngủ đột nhiên có tiếng gõ vang.

Bên ngoài là dì quản lý ký túc xá.

"Phòng 402! Dưới lầu có một nam sinh tìm em."

Tôi giật mình suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Làm sao có thể có nam sinh tìm mình?

Phải biết rằng mặc dù tôi trên mạng cả gan làm loạn, nhưng ngoài đời là một kẻ siêu cấp sợ xã hội.

Đặc biệt là lúc đối mặt với người khác giới, đến một câu hoàn chỉnh còn không thể nói tự nhiên


2.

Tôi từ từ xuống lầu trong lo sợ.

Xa xa đã nhìn thấy phía trước lầu ký túc xá có một nam sinh đứng trên chiếc cầu hình vòm.

Tôi bị cận thị tận 400 độ, khi đi xuống lại hấp tấp quên đeo kính, chỉ có thể nhận thấy anh ta rất cao, thân hình cũng thẳng tắp.

Tôi theo thói quen cúi thấp đầu, đến gần một chút, nhỏ giọng hỏi:

"Bạn học, anh tìm tôi sao?"

Nam sinh ấy có chất giọng trầm ấm rất dễ nghe, khi nói giống như dây đàn đang trêu đùa màng nhĩ: "Khúc Du Du, huấn luyện quân sự ngày đó, khi em bị cảm nắng mà bất tỉnh, là tôi cõng em đến bệnh xá. Em còn nhớ tôi không?"

Tôi thực sự là không có nhớ.

Bởi vì lúc ấy nhìn đâu cũng buồn nôn đến ngơ ngác, cái gì cũng không thấy rõ.

Nhưng tôi vẫn là biết lễ phép, nhẹ nhàng trả lời: "Cảm ơn anh"

Ánh mắt người kia dường như vẫn đang nhìn tôi cúi gằm, đỉnh đầu bị hắn nhìn đến có cảm giác nóng lên.

Bầu không khí an tĩnh này ngược lại khiến người ta thấy xấu hổ.

Đối với kiểu người sợ xã hội như tôi mà nói, lúc này chỉ muốn lập tức chạy trốn thôi a.

Đầu của tôi lại càng cúi xuống thấp, lúng ta lúng túng nói: "Lần nữa xin cảm ơn anh, nếu không có chuyện gì khác, tôi về trước."

Tôi quay người muốn chạy.

Nam sinh phía sau gọi với lại:
"Khúc Du Du, tôi thích em. Nếu em cũng cảm thấy tôi không tệ lắm, chúng ta có thể thử hẹn hò không?"

Tôi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, co cẳng bỏ chạy.

Yếu ớt nói câu từ chối hòa lẫn trong tiếng gió thổi:

"Cái đó, thật xin lỗi, tôi không có ý định yêu đương."

3.

Ngày hôm sau, anh chàng blogger kia không đăng thêm video nào.

Ngày thứ hai, vẫn tiếp tục không có.

Tôi nhịn không được nhắn tin cho hắn: "Anh trai ơi, thế nào rồi? Hai ngày nay không có tập thể hình sao?"

Tôi vốn nghĩ rằng sẽ không lại nhận được hồi âm.

Nào ngờ ngay giây tiếp theo đối phương đã đáp: "Không có tâm trạng"

Tôi: "Nếu không, tôi kể cho ca ca nghe chuyện cười nha?"

"Em nói thử"

"Tôi cảm thấy anh rất giống một quyển sách. Anh có biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì... tôi càng xem càng muốn ngủ (thẹn thùng.jpg)"

Anh ta giống như bị tôi làm cho bó tay rồi, trả lời bằng sáu dấu chấm "......"

Tôi sợ dọa chạy hắn, vội vàng giải thích: "Yêu là phải nói cũng như đói là phải ăn, ca ca đừng hiểu lầm."

Hắn: "Tôi không có hiểu lầm, em nói rất rõ ràng."

Tôi: "???"

Đối phương lại không có phản hồi.

Tôi không khỏi cảm thán, soái ca chính là khó dỗ dành a, bình thường nhất định có rất nhiều cô gái vây quanh anh ấy.

__________

4.

Tiểu ca ca thể hình đã im hơi lặng tiếng trong vài ngày, khiến tôi nghĩ rằng hẳn anh ta đã vứt bỏ tài khoản của mình.

Nhưng đột nhiên hắn lại bắt đầu đăng video.

Đậu má!

Cái này có phải là quá nhiều rồi không!

Anh ta ở trước ống kính mê hoặc tôi, nào là xương quai xanh trông rất ngon lành, nào là từng đường cong căng đét, khiến nội tiết tố của tôi bùng nổ rồi.

Hắn thậm chí còn lộ một bên mặt, ánh mắt tương phản rõ ràng trong sáng ngoài tối, thật sự là quá mê người.

"Ca ca, anh cái này là muốn bị cấm tài khoản à!"

Tôi nhắn cho hắn.

Rất nhanh bên kia đã trả lời: "Muốn cấm liền cấm đi, không có ý nghĩa."

Tôi sốt ruột: "Làm sao lại không có ý nghĩa? Tôi thấy anh trong video vận động liền cũng bắt đầu chạy bộ đó"

Hắn: "Em chính là vì cái này mà xem video của tôi?"

Tôi thành thật: "Không phải, bởi vì anh rất đẹp mắt, chỗ nào nhìn đâu cũng đẹp."

Hắn: "......"

Tôi: "Anh gần đây gặp phải chuyện gì không vui sao? Có thể nói cho tôi nghe không?"

Hắn: "Có một cô gái rất thích xem video thể hình của tôi, nhưng khi tôi tỏ tình thì cô ấy liền chạy. Em nói xem là vì cái gì?"

Trong lòng ta bỗng chua chua, hóa ra tiểu ca ca đã có người trong lòng.

Tôi đáp: "Là cô ấy không có mắt."

Hắn: "Vậy em cảm thấy tôi phải làm gì?"

Tôi: "Quên cô ấy đi? Lần sau chắc chắn sẽ tốt hơn!"

Hắn: "Không thể quên được thì làm sao bây giờ?"

Tiểu ca ca thế mà lại rất si tình!

Tôi càng chua.

"Vậy anh thử lại theo đuổi tiếp xem?"

Hắn: "Được."

5.

Cùng anh trai thể hình trò chuyện xong, tâm tình tôi thế nào lại không tốt.

Quyết định ủ rũ đi xuống nhà ăn để ăn cơm.

Khi đi ngang qua con đường nhỏ sau trường học, bỗng nhiên có người chặn trước mặt tôi.

"Tặng em."

Một bó hoa hồng kiều diễm to oạch xuất hiện trước mắt.

Tôi sững cmn sờ!

Thanh âm này hình như có chút quen tai, giống giọng của nam sinh tỏ tình kia.

Hắn chưa hết hi vọng sao?

Tôi vô thức toàn thân căng cứng lại, xấu hổ cùng quẫn bách, cúi đầu nói như một con muỗi vằn: "Cảm ơn bạn, nhưng không cần đâu....."

Tôi không muốn cùng hắn ta đối mặt, loại thời điểm này quả thực sợ muốn bệnh!

Dù sao tôi cũng không tò mò hắn trông như thế nào..

Tôi quay đầu, tăng tốc chạy đi thật nhanh.

Đến nhà ăn, tôi chọn chỗ trong góc nơi không có ai, ngồi ngẩn người một hồi.

Điện thoại lúc này hiện lên thông báo.

Tôi mở ra, là anh trai thể hình kia nhắn tới.

"Em có phải hay không chỉ thích thân hình của tôi?"

"???"

"Trả lời tôi"

Tôi không hiểu chuyện gì: "Sao vậy? Thân hình của anh rất là tuyệt a, gương mặt cũng đẹp mắt."

Hắn: "Ha ha."

Tôi: "?"

Hắn: "Trời mưa rồi"

Tôi nhìn về phía cửa sổ nhà ăn, đúng là mưa thật.

Trước đó tôi đã tình cờ biết được hắn và tôi ở cùng một thành phố.

Tôi: "Chỗ đó của anh có lớn không?"

Nhắn xong tay tôi bỗng nhiên lắc một cái!

Má ơi!

Tôi nhắn cái gì vậy!

Rõ ràng là muốn hỏi "Ở chỗ anh có mưa lớn không?"

Là mưa!

Là đang hỏi về trời mưa!

Tôi run run ngón tay cấp tốc thu hồi tin nhắn.

Nhưng hiển nhiên đã chậm rồi.

Hắn: "Tôi thấy em cũng là muốn hẹn hò với tôi đi?"

Tôi: "!!!"

Không hề, anh phải nghe tôi giải thích!

6.

Náo loạn một trận lớn thế này, tôi trên internet trực tiếp nhục chết rồi.

Sau khi giải thích rõ ràng, tôi không còn chút can đảm nào để nhắn tin với tiểu ca ca nữa.

Cuối tuần nay được nghỉ, tôi mua vé xe, một mình đến khu phố cổ lân cận chơi.

Ngày nghỉ nên chỗ nào cũng đều là người, tôi chen chúc trong đám đông không may bị trật chân, mém chút ngã nhào ra đường.

Vào thời khắc quyết định, một cánh tay vạm vỡ đã kéo tôi lại.

"Cảm ơn..."

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt va phải một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, trái tim cũng bất giác đập nhanh hơn.

"Anh, anh là...", tôi vừa căng thẳng liền nói cà lăm, "Anh là cái người trên Douyin..."

Tiểu ca ca thể hình!!!

Đây cũng là quá trùng hợp đi!

"Chân em không sao chứ?", anh ta dùng đôi mắt đen thẳm nhìn tôi chằm chằm, không khí nóng rực đến không hiểu nổi.

"Không sao, không có việc gì"

Tôi vội buông cánh tay kia ra, đứng vững dậy.

"Em vừa mới nói cái gì trên Douyin?" Tiểu ca ca hỏi.

"Anh là cái người chủ blog thể hình kia đúng không?" Tôi nhỏ giọng nói.

Tiểu ca ca nheo đôi mắt xinh đẹp, nhìn tôi suy nghĩ hồi lâu.

Tôi bị hắn nhìn đến đỏ mặt nóng tai, theo thói quen cúi thấp đầu.

Anh ta bỗng bật cười: "Thì ra là thế."

7.

Nhắc tới liền khó tin, ta và tiểu ca ca không hẹn mà gặp, lại đặt cùng một homestay ở cổ trấn.

Anh ta đề nghị: "Không bằng cùng nhau đi chơi đi?"

Bản tính sợ xã hội nổi lên, vừa định từ chối, đối phương liền nói tiếp: "Tôi muốn mua quà cho người tôi thích, nhưng tôi không biết các cô gái muốn gì, em có thể giúp tôi tư vấn một chút không?"

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại gật đầu rồi.

Tiểu ca ca nhoẻn môi cười một cái, mặt mày cũng giãn ra, nét anh tuấn thật sụ quá câu người.

Trong lòng tôi lặng lẽ chua.

Bản thân anh ngoài đời so với trong video thậm chí ưa nhìn hơn nhiều.

Tiếc là người ta đã sớm có người trong lòng.

"Búp bê đồ chơi, em thích không?"

Đi ngang qua một cửa tiệm đồ chơi, tiểu ca ca liền hỏi.

Tôi đáp: "Tôi không thích những đồ vật có lông xù, nhưng cũng có thể cô gái kia sẽ thích."

Anh ta không trả lời, đi một mạch đến hàng quán tiếp theo: "Son môi thủ công, em thích không?"

Tôi: "Thích. Anh tự mình làm, đại biểu cho tâm ý, tôi cảm thấy cô ấy hẳn là sẽ rất cảm động."

Anh ta không nói lời nào, bước vào cửa tiệm.

Trong quá trình hướng dẫn mẫu, hắn hết sức tập trung quan sát, nghiêm túc nghe chủ tiệm giảng giải, thỉnh thoảng quay sang hỏi tôi thích màu gì.

Tôi thì đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hắn.

Trước kia trong video, tôi đã xem qua thân hình của anh ta, đã từng biết mồ hôi chảy theo đường như thế nào, biết cơ bụng rất rắn chắc gợi cảm.

Nhưng anh của lúc này thì khác hẳn, đem ánh mắt ôn nhu đặt ở tác phẩm trên tay, tựa như đang rót vào đó toàn bộ yêu thương.

Thật sự không ngăn được ngưỡng mộ cô gái mà anh thích!

"Xong rồi. Em thử một chút xem."
Tiểu ca ca đứng lên, đem son môi đưa cho tôi.

Tôi chần chừ: "Tôi không giỏi thử màu cho lắm..."

Là quà tặng cho người khác lại bị tôi dùng qua thì thật sự không thích hợp.

Hắn lại nói: "Em thử trước một chút, nếu đẹp tôi sẽ làm cái khác"

Nghe vậy tôi nhẹ nhàng tô son lên môi.

Bất chợt qua gương thấy hắn ở sau lưng đang nhìn ngắm chăm chú.

Tôi khẩn trương rồi, tay bỗng run run tô lệch cả son.

"Rất đẹp"

Anh ta thấp giọng cười khẽ.

Tai tôi lập tức nóng bừng.

8.

Anh ấy tặng tôi thỏi son đã thử qua kia.

Tôi muốn trả tiền, anh lại nhất định không nhận.

"Coi như cám ơn em đã giúp tôi chọn quà", anh nói.

Ban đêm trước khi trở về phòng, anh quét mã rồi thêm Wechat của tôi.

Tắm rửa xong tôi liền nằm dài trên giường lật xem vòng bạn bè của anh.

Anh ta thiết lập chế độ cho phép xem bài viết trong vòng ba ngày qua, nên tôi chỉ thấy được duy nhất một bài viết mới: "Lần đầu tiên vì cô ấy mà chế tác son môi"

Ảnh đính kèm chính là hình cây son tôi đã thử kia.

Tôi thở dài, cho hắn một điểm khen ngợi.

Tỉnh táo lại đi Khúc Du Du, người ta là hoa hướng dương đã có mặt trời, về sau đừng lung tung quấy rầy nữa.

Tôi vừa bấm like bài viết, tin nhắn Wechat liền nhảy đến.

_

"Video thể hình hôm nay còn chưa quay nhưng tôi lại quên mang theo giá đỡ điện thoại. Em có thể giúp tôi không?"

"Được"

_

Tiểu ca ca phòng bên hình như là đang chờ tôi đến, cửa phòng chỉ khép hờ hờ.

Tôi đẩy cửa bước vào, tận mắt nhìn thấy hắn cởi trần đang khởi động làm nóng người...

Hắn nằm trên đất tập chống đẩy, đường cong xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi, bờ lưng lộ ra quá đỗi gợi cảm... Quả thực chính là đang làm cho người ta muốn phạm tội!

Tôi cảm giác mặt tôi sắp chín đến nơi rồi.

"Cái, cái này..."

Tôi lắp bắp lắp ba mở miệng: "Tôi phải làm sao để quay giúp anh đây?"

Tiểu ca ca đang hít đất liền nhảy lên một cái, đứng thẳng đối diện tôi nhướng mày cười, hờ hững trả lời: "Em bình thường xem video thế nào, liền làm như thế đó"

Tôi: "..."

Cái này làm sao mà quay!

Bình thường tôi vừa xem vừa liếm màn hình được chưa!

"Điện thoại cho em."

Tiểu ca ca không nói nhiều, trực tiếp nhét vào tay tôi, sau đó liền bắt đầu vận động.

Tôi cầm điện thoại bấm quay nhưng tay lại không giữ yên được, nội tâm nhịn không được thốt lên một tiếng "Shit!"

Ô, may mắn thật, ít ra anh ta không thể nghe được tiếng lòng của tôi a.

So với xem video thể hình, cảnh đẹp trước mắt vẫn là kích thích hơn nhiều!

9.

Ngắn ngủi chỉ mới có mười mấy phút, tôi cảm giác đã nóng đến sắp bùng nổ luôn rồi.

Tay cầm điện thoại cũng cứng ngắc lại dần.

Tiểu ca ca đứng dậy lau mồ hôi, quay đầu nhìn về phía tôi, có chút nghi hoặc: "Mặt của em làm sao đỏ như vậy? Rất nóng sao?"

Tôi mơ hồ ậm ừ hai tiếng.

Hắn bước tới bên cạnh, vặn nắp chai nước khoáng, đưa tới: "Em uống chút nước đi"

Hắn sát lại gần như vậy, toàn thân tôi không hiểu thế nào lại căng cứng, vừa nhận lấy liền trượt tay rồi, đem nước trong chai đổ hết lên quần hắn.

Tôi chết lặng: "Cái đó, thật xin lỗi..."

Hắn cúi đầu nhìn xuống quần của mình.

Tôi vô thức nhìn theo, cũng đem ánh mắt đặt lên chiếc quần xấu số.

Cái này thật là đánh vào đầu tôi đến "bonk" một tiếng, máu lên não rồi.

Đây là khung cảnh mà tôi không trả tiền vẫn có thể nhìn được sao!?!?

Không không không, tôi hẳn là nên quay đầu tránh đi chỗ khác.

Nhưng tôi không động được, đôi mắt này không chịu nghe theo sai khiến!

"Tôi, tôi...", đến mấy giây sau rốt cuộc tôi cũng lấy lại được quyền làm chủ cơ thể mình, co chân chạy về phía phòng tắm: "Tôi giúp anh tìm khăn lau!"

"Không cần, tôi đi đổi cái quần khác là được." Tiểu ca ca bình tĩnh nói.

Hắn bắt đầu đi về phía tôi.

Phòng tắm này cũng chật hẹp quá rồi!

Tôi cầm khăn mặt trên tay, bối rối đến không dám xoay người lại.

Anh ấy đứng ngay sau lưng a.

"Hay là em ra ngoài trước đi?", hắn thấp giọng như thể đang cười.

"Được, được." Tôi dứt khoát quay người, tính toán rằng sẽ chen qua bên cạnh rồi chuồn ra, nào ngờ vừa tiến lên liền va phải một lồng ngực vững chắc.

Tôi giật mình, nhanh chóng giơ hai tay lên thể hiện sự trong sạch: "Tôi, tôi không cố ý!"

Là do phòng tắm quá nhỏ thôi!

Đỉnh đầu truyền đến một giọng cười trầm thấp êm tai, đoán chừng là hắn bị dáng vẻ xấu mặt của tôi chọc cười rồi.

"Tôi trước kia đúng thật là chưa hiểu em đủ", hắn cảm thán, "Em đáng yêu hơn những gì tôi thấy rất nhiều."

Tôi nghe không hiểu.

Chỉ cảm thấy đầu giống như vừa bị sờ nhẹ một chút.

10.

Đêm nay tôi ngủ không được ngon lắm.

Trong mơ đều là hình ảnh tiểu ca ca đang vận động, còn có khi hắn bị ướt quần.

"Quá mất mặt..."

Tỉnh giấc, tôi xoay người vùi mặt vào gối, cảm giác hai má vẫn đang ửng đỏ.

Ngay lúc đang trông giống một con đà điểu thì chuông báo Wechat vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại, chính là người trong mộng kia gọi đến.

"Xin chào?" Tôi ủ rũ nhấc máy.

"Em tỉnh rồi sao?"

"Ừm"

"Hôm qua em có nói hôm nay em sẽ trở về trường học, chúng ta cùng nhau đi đi."

Tôi kinh ngạc đến đứng bật dậy, hỏi: "Anh muốn đưa tôi về trường a? Không cần đâu"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ: "Xem ra em vẫn chưa biết, em và tôi học cùng một trường, tôi là học sinh năm ba khoa Tin học"

Hả?

Anh ta thế mà lại là tiền bối của tôi?

"Tôi còn chưa chính thức giới thiệu. Tôi là Tạ Hàm Vũ, đội trưởng đội bóng rổ của trường, có lẽ em đã từng xem tôi thi đấu"

"Tạ Hãm Vũ?!"

Tôi giật nảy cả mình.

Giáo thảo¹ băng lãnh khó gần nhất trong truyền thuyết của trường chúng ta đây sao!

|¹: vừa là học bá vừa là nam thần, người trong mộng của rất nhiều cô gái|

Hóa ra là hắn!

Thảo nào lại đẹp trai như vậy!

"Em biết tôi sao?" Hắn hỏi.

"Tôi biết, lớp chúng tôi có rất nhiều nữ sinh bàn tán về anh", tôi thành thật trả lời.

Điện thoại lại truyền tới tiếng hắn đang cười.

"Khúc Du Du, sao em ngốc vậy chứ?"

11.

Khi tôi trở lại trường học, bạn cùng phòng cũng đều đã từ bên ngoài trở về.

Các cô ấy đang rất nhiệt liệt thảo luận một cái gì đó.

"Tạ giáo thảo có phải là có bạn gái rồi không?"

"Tôi nghe nói hắn phát một bài viết trong vòng bạn bè, chính là đang tự tay chế tác son môi cho một cô gái"

"Đó hẳn phải là bạn gái của anh ấy, ôi khóc chết mất! Trái tim tôi tan nát rồi!"

Tôi nghĩ thầm trong thâm tâm: Hiện tại còn chưa phải là bạn gái, nhưng hẳn là cũng nhanh thôi, hắn nhất định có thể theo đuổi được cô gái ấy.

Tôi ngồi xuống bàn của mình vờ đọc sách, dỏng tai nghe bạn cùng phòng tiếp tục bát quái -

"Tôi quen biết một đàn anh chung phòng với Tạ giáo thảo, nghe hắn chính miệng nói Tạ đem lòng thích một nữ sinh trong trường chúng ta, đã tỏ tình nhưng thất bại."

"Cái gì? Nữ sinh nào mà lại dám phung phí của trời! Nếu không muốn thì đưa cho tôi!"

"Cho tôi cho tôi! Đầu tuần nay tôi mới đi xem Tạ giáo thảo thi đấu bóng rổ, gương mặt và dáng người đều đẹp trai chết tôi rồi!"

Tôi ở trong lòng yên lặng nghĩ: Quả nhiên, hắn không có gạt ta, nữ sinh kia đúng là đã từ chối qua hắn. Rốt cuộc cô gái kia là người thế nào vậy? Mà đến ngay cả nam thần chất lượng cao nhất như Tạ Hàm Vũ cũng phải yêu thích.

Trong lúc suy nghĩ miên man, thì điện thoại bất chợt rung lên.

Tạ Hàm Vũ: "Em đến phòng chưa?"

Tôi lễ phép trả lời: "Đến rồi, cám ơn anh đã chiếu cố."

Tạ Hàm Vũ: "Có một nhà hàng Nhật mới mở ở phía Đông trường chúng ta, em muốn đi ăn không?"

Ta từ chối nhã nhặn: "Không muốn, tôi không thích ăn ngoài."

Tạ Hàm Vũ giống như đã sớm biết tôi sẽ từ chối, ngay sau đó nhắn một hàng dài: "Thật ra tôi muốn mời em giúp tôi thử vị một chút. Tôi không biết nữ sinh các em có thích các món ăn từ nguyên liệu của Nhật Bản không. Tôi muốn xác định trước rồi sẽ mời người tôi thích đi ăn."

Tôi nhìn khung chat, tâm trạng bốc lên chua xót, nhưng vẫn nhanh tay trả lời: "Cũng được, nhưng tôi muốn chúng ta AA², tôi không thể cứ mãi chiếm tiện nghi của anh."

|²: cam-pu-chia, mỗi người chịu một nửa chi phí của buổi hẹn|

Trời dần trở tối.

Tôi đến Đông Môn chờ anh ấy.

Nơi này là một con đường ẩm thực, người qua kẻ lại tấp nập làm không khí rất náo nhiệt.

Tôi đứng tại một góc phố không người, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi.

"Em gái!"

Cả người tôi liền đổ mồ hôi lạnh.

Là gã anh trai không cùng huyết thống.

Đứa con trai cha dượng mang theo khi tái hôn với mẹ tôi, Trần Tiêu.

"Em gái, một mình ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì? Sẽ không phải là biết anh trai đang tới, cố ý đón ta đấy chứ?"

Trần Tiêu đi đến trước mặt tôi, hí hửng cười cợt.

Tôi im lặng, tay nắm chặt thành nắm đấm, quay đầu rời đi.

Trần Tiêu lập tức đuổi theo: "Mày chạy cái gì mà chạy? Tao ở rất xa tới đây tìm mày, mày cho rằng mình có thể chạy được?"

Hắn bỗng nhiên túm lấy cổ áo, ghìm tôi về sau hai bước.

Sự tức giận và sợ hãi đồng thời bùng lên, thân thể tôi căng cứng đến phát run, cắn răng nói: "Anh muốn làm cái gì?"

Trần Tiêu cười như không cười nhìn tôi, đáy mắt không thèm che đậy sự ác ý: "Tao biết mày bình thường viết bản thảo kiếm tiền, hiện tại ca ca không có tiền ăn cơm, mày cho tao một chút đi"

Tôi hất tay của hắn ra, tức giận hô to: "Ngươi đừng có mơ!"

Trần Tiêu không kiên nhẫn nheo mắt: "Mày dám không cho? Vậy cũng đừng trách tao mỗi ngày đến trường học chặn cổng, để tất cả mọi người đều biết mày là cái loại có gia đình với một tên như tao, xem xem còn ai nguyện ý cùng mày làm bạn."

Lời hắn nói làm sự tức giận bùng phát đến cực điểm, nhưng ngược lại giúp tôi có thể tỉnh táo thêm đôi chút.

Từ nhỏ đến lớn, Trần Tiêu chính là dùng chỉ một chiêu này để đối phó với tôi.

Hắn để tôi mất sạch thanh danh ở trường học, để bạn học đều biết mẹ tôi trước kia mở cửa hàng rửa chân, cha dượng cũng là khách của mẹ.

Và cái người mà tôi gọi hai tiếng ca ca, lại là một tên du côn vô lại chính hiệu.

Ai đến gần tôi đều sẽ liền không may bị hắn dây dưa gây khó dễ.

Thời gian trôi đi, xung quanh tôi không còn một ai chịu làm bạn nữa.

Chứng bệnh sợ xã hội cũng từ đó mà ra.

12.

"Tôi sẽ không cho anh dù chỉ là một xu"

Tôi lấy lại bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao tay chân vẫn lạnh buốt, chắc bởi vì cái lạnh ấy là đang xuất phát từ trái tim.

Tôi chậm rãi nói: "Anh cứ việc đi khắp nơi lan truyền, cứ việc khiến cho tôi không có bạn bè, tôi không quan tâm nữa"

Trần Tiêu sửng sốt, hắn không nghĩ tới tôi lại có cái phản ứng này.

Trong mắt của hắn bốc sự hung tợn: "Mày không cho tao tiền, có tin hay không tao liền đánh người?"

Hắn thật sự đã vung nắm đấm về phía tôi.

Tôi nắm chặt hai tay trong phút chốc định phản kháng, nhưng rồi biết mình đánh không lại liền liều mạng hô cứu!

Tôi không muốn lại sợ sệt một kẻ như hắn!

"Được lắm Khúc Du Du, mày cho rằng thi lên đại học liền cứng cáp rồi? Tao hiện tại sẽ đánh cho đến khi mày khóc lóc xin tha!"

Trần Tiêu nổi giận, hắn tiếp tục lấy sức vung nắm đấm.

Tôi kéo căng toàn thân, chuẩn bị chịu trận.

Ngay giây tiếp theo trong không gian vang lên một tiếng bốp, âm thanh nắm đấm va chạm vào da thịt quả thật rất đáng sợ, khiến người nghe không khỏi rùng mình!

Nhưng người ngã xuống là Trần Tiêu.

Tôi ngạc nhiên, mở mắt ra liền thấy Tạ Hàm Vũ đang áp chế Trần Tiêu trên mặt đất, nắm đấm của anh đặt trên đỉnh đầu hắn.

Tạ Hàm Vũ nói bằng một chất giọng lạnh lùng đến lạ lẫm: "Ra tay đánh một cô gái sao? Đến cả thú vật cũng không bằng"

Bốp!

Lại một âm thanh ầm ĩ phát lên.

Tạ Hãm Vũ hạ nắm đấm đánh vào mặt Trần Tiêu mạnh đến mức hắn lập tức kêu lên.

"Tránh Khúc Du Du xa ra một chút, hiểu chưa?"

"Nếu như không phải tao có tìm hiểu qua một chút, thật không tưởng tượng nổi cô ấy đã phải sống khổ sở như thế nào."

"Loại người s.ú.c s.i.nh như mày, tao gặp một lần liền đánh một lần!"

Tạ Hàm Vũ nói một câu - đánh một quyền.

Anh ta hình như rất biết đánh nhau, chuyên chọn những chỗ hiểm ra tay, Trần Tiêu ban đầu còn giãy dụa phản kháng, sau khi bị đánh liền như chó cụp đuôi nằm thẳng cẳng.

Xung quanh dần dần có đông người hơn tiến lại xem.

Tôi bước đến nhẹ nhàng nắm vào góc áo Tạ Hàm Vũ, thấp giọng nói: "Đủ rồi đó"

Tạ Hàm Vũ ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn thấy tôi liền trở nên sáng rực, cổ họng anh có chút khàn khàn: "Xin lỗi em, đều là do tôi tới trễ"

13.

Trần Tiêu lăn lộn bò dậy chạy đi.

Đám đông vây quanh không rời, trong số đó có một vài người là học sinh cùng lớp cấp ba của tôi còn đang xì xào bàn tán về chuyện gia đình tôi.

Tôi đã quá quen thuộc với những cái nhìn này rồi.

Cũng đúng thôi, từ tiểu học đến trung học, tôi đều đã sống dưới ánh mắt của họ rồi mà.

"Đi nào"

Tạ Hàn Vũ không quan tâm đến những người ấy, anh đưa tay ra rất tự nhiên nắm lấy tôi và đẩy đám đông qua một bên.

Sau đó chúng tôi im lặng suốt quãng đường đi.

Khi đến một nơi không có người nữa thì Tạ Hàn Vũ đột nhiên dừng lại.

"Nhìn anh đi, Khúc Du Du"

Anh nhìn thẳng vào tôi với giọng điệu nghiêm túc khác thường:

"Mặc kệ xuất thân của em là gì, đó đều không phải lỗi của em"

"Đừng tự ti"

Tôi mím môi, theo thói quen muốn cúi đầu xuống.

Nhưng anh không cho phép tôi tránh mặt đi, anh véo nhẹ vào cằm và bắt tôi phải ngẩng mặt lên.

"Đừng trốn."

"Em không biết đâu, có rất nhiều người thích em."

"Em rất đẹp."

Đôi mắt anh sâu thẳm và nóng bỏng khiến tôi cảm thấy như bị thiêu đốt.

Người khác thích tôi thì sao chứ.

Cũng không phải anh ấy thích tôi.

14.

Trận đánh nhau của Tạ Hàn Vũ và Trần Tiêu đã được lan truyền khắp trường.

Tôi đi đâu cũng có những người thì thầm sau lưng.

"Chà, nhìn kìa, là cô ấy đó"

"Tạ Hàn Vũ thích cô ấy? Cô ấy có vẻ tốt, nhưng tôi nghe nói gia đình cô ấy rất hỗn loạn"

"Người anh trai cay nghiệt của cô ấy thật khủng khiếp. Tạ Hàn Vũ có thể bảo vệ cô ấy bao nhiêu lần? Loại người tồi tệ này sẽ gây nhiễu thêm vài lần nữa"

Tôi vờ như không nghe, cắm mặt đi về phía trước.

Tay soạn tin nhắn gửi cho Tạ Hàn Vũ: "Hình như sự việc hôm đó đã gây ra hiểu nhần gì rồi. Tôi có cần ra mặt giải thích không?"

Nếu làm cô gái anh ấy thích hiểu lầm thì sẽ tệ lắm.

Tạ Hàn Vũ rất nhanh đã trả lời: "Em giải thích gì cơ?"

Tôi: "Tôi biết anh hôm đó làm vậy vì thấy bất bình, nhưng hiện tại có rất nhiều tin đồn trong trường."

Tạ Hàn Vũ: "Bây giờ anh đang ở sân bóng rổ, hay là tan học em đến đây đi? Chúng ta nói chuyện trực tiếp."

Tôi suy nghĩ chút, trả lời: "Được"

Các sân bóng rổ nằm ở phía đông của trường học. Khi tôi đến, người xem cũng còn tập trung khá nhiều.

Các cô gái đang đưa nước cho các chàng trai của đội bóng rổ.

Ở nơi có rất nhiều người như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là quay đi.

"Đợi đã!"

Tạ Hàn vũ bước ra khỏi đám đông, chạy đến bên tôi.

Anh ta mặc một bộ đồ bóng rổ, mái tóc đen ngắn ướt đẫm mồ hôi, và lông mày đẹp trai đầy sức sống.

Trái tim tôi lặng lẽ đập nhanh hơn

Tôi thực sự thích anh ta mất rồi.

Nhưng tiếc là chúng tôi giống như người ở hai thế giới.

Anh ấy là mặt trời, còn tôi là một cái bóng ẩn trong màn đêm tăm tối.

"Đến đây."

Tạ Hàn Vũ chạy đến trước mặt tôi, nắm cổ tay tôi một cách vô lý, kéo tôi đến chỗ đồng đội anh ấy.

"Giới thiệu với các cậu, cô bé này là cô gái trong việc hôm qua mà các cậu muốn xem."

Tạ Hàn Vũ vừa cười vừa nói với các đồng đội.

Những chàng trai đó rất thiện chí, thậm chí còn vỗ tay.

"Ôi trời! Em gái thật xinh đẹp nha!"

"Cậu bị n.g.u à, bạn gái của anh ấy thì phải gọi là chị dâu!"

"Anh trai của chúng tôi ơi, cuối cùng cũng có được một cô bạn gái rồi, cảm ơn chị dâu đã chấp nhận anh ấy!"

Tôi đỏ tai, vội vàng giải thích: "Không không, tôi không phải là bạn gái của anh ấy ... người anh ấy thích không phải là tôi."

Tạ Hàn Vũ nãy giờ vẫn nắm chặt tay tôi không buông.

Anh ấy lên tiếng: "Người tôi thích là em."

Tôi nghi ngờ rằng tai mình bị lãng, nhìn anh một cách n.g.u ngơ

Tạ Hàn Vũ nhẹ nhàng mỉm cười: "Anh thích em, Khúc Du Du"

Tôi:"???"

Tạ Hàn Vũ: "Anh theo đuổi lâu như thế mà em vẫn chưa nhận ra sao?"

Tôi: "???"

Anh ấy theo đuổi tôi khi nào?

15.

Lời tỏ tình công khai của Tạ Hàn Vũ ở sân bóng rổ nhanh chóng bùng nổ trên diễn đàn trường.

Tôi ngu người luôn rồi.

Khi bị Tạ Hàn Vũ kéo đi, tôi thậm chí còn quên mất phải vật lộn.

"Bạn học Du Du, em có muốn từ chối anh lần nữa không?"

Khi đi bộ đến khu rừng nhỏ bên hồ nhân tạo, Tạ Hàn Vũ cuối cùng cũng buông tay tôi ra.

Bất thường là mắt anh còn đang đỏ lên.

"Không phải em nói muốn chạm vào cơ bụng của anh sau? Liệu sau khi chiếm tiện nghi xong em có bỏ chạy không?"

Tôi khẽ mở môi muốn bác bỏ: "Tôi không ..."

Anh ấy chặn lại: "Em không muốn sờ? Anh vẫn còn giữ những tin nhắn mà em đã gửi trên Douyin này"

Toàn bộ khuôn mặt của tôi bị nóng lên, và anh ấy thậm chí còn dữ dội hơn: "Toàn bộ đều là em nói!"

Anh nhướng mày và tiếp tục, "Em còn nói, anh là tốt nhất, không phải sao ..."

Tôi điên rồi, và nhanh chóng kiễng chân lên lấy tay chặn miệng anh ấy!

"Đừng nói những điều đó nữa! Tôi đúng thật là có nói, nhưng chỉ là sai lầm mà thôi!"

Tạ Hàn Vũ bị tôi chặn lại, nhưng đôi mắt lại hiện lên ý cười.

Tôi lập tức rút tay lại và quyết liệt: "Không phải anh đã thích một cô gái rồi sao? Ý anh bây giờ là gì?"

Tạ Hàn Vũ ra vẻ bất lực, giơ tay lên véo má tôi.

"Khúc Du Du, bé ngốc. Nghĩ lại xem lần trước em đã từ chối lời tỏ tình của anh thế nào hả"

"Khi nghĩ về nó xong xuôi, em có thể chạm vào cơ bụng của tôi."

16

Trở lại ký túc xá, tôi lật tung điện thoại tìm kiếm.

Nhưng không tìm được thông tin gì.

Kể từ khi tôi vào đại học, thực sự đã có một vài chàng trai bày tỏ với tôi.

Nhưng người thú nhận trực tiếp hình như chỉ có một người...

"Không đời nào?!!"

Tôi sốc rồi.

Chính là anh ta?

Hôm đó dưới lầu ký túc xá nữ tôi từ đầu đến cuối không có dám nhìn lên, nên bây giờ mới không rõ chàng trai đó trông như thế nào.

"Em nhớ ra chưa?"

Tạ Hàn Vũ gửi tới một tin nhắn.

Tôi: "Anh biết đó là tôi trên Douyin?"

Tạ Hàn Vũ: "Em không nhớ sao? Vào ngày huấn luyện quân sự, em bị say nắng, là anh đã cõng em đến phòng y tế. Anh đã hỏi có thể thêm tài khoản WeChat không, nhưng em không cho"

Tôi: "..."

Người ta bị ngất thì làm sao mà nhớ được!

Sau cơn say nắng, đầu óc tôi choáng váng rồi ngủ quên.

Trời đất, tôi còn dựa vào sự bảo vệ của Internet, mà kiêu ngạo và nói rất nhiều điều xấu hổ với anh.

Tạ Hàn Vũ: "Em đã nói với
anh trong tin nhắn trên Douyin rằng anh là một cuốn sách, và khi em càng đọc nó, em càng muốn cùng nó..."

Tôi nhanh chóng gõ: "Im đi!"

Tạ Hàn Vũ gửi tới một biểu tượng cảm xúc với đôi lông mày nhướn lên và một nụ cười nhếch.

Sau một lúc im lặng, anh gửi cho tôi một tin nhắn thoại khác:

"Khúc Du Du, anh rất thích em, mỗi ngày càng thích em thêm một ít."

Giọng trầm ấm và đầy sự nghiêm túc.

Giai điệu này thật sự có thể đẹp đến nao lòng đó.

17.

Cả trường nghe đồn đại Tạ Hàn Vũ sẽ tỏ tình ở bãi cỏ sau trường liền đổ xô đến.

Một số người nói lớn chúc mừng, một số người thậm chí còn hát.

"Họ thật xứng đôi, giống như đang được xem phim ngôn tình thần tượng ngoài đời vậy!"

"Hehe, tôi nghĩ rằng họ có thể sẽ chia tay sau vài ngày."

"Họ chắc chắn không chia tay trong một học kỳ tới."

Tôi không quan tâm đến những tin đồn này lắm.

Bởi vì người con trai như mặt trời tỏa sáng ấy đã thành công làm rạng rỡ trái tim tôi.

Mặc dù vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng vì anh ấy tôi đã dần sẵn sàng bước ra ngoài ánh sáng.

Tôi sẽ đi xem anh ấy chơi bóng rổ và đi tập thể dục với anh ấy.

Anh ấy và một vài người bạn tốt đã bắt đầu kinh doanh trong lĩnh vực thể thao. Còn tôi đã bắt đầu viết lách và thành công ra mắt bài báo đầu tiên của mình.

Cuộc hẹn hò của chúng tôi trông qua có vẻ hơi nhàm chán, nhưng tôi lại rất thích nó.

Tôi biết rằng anh ấy đang đưa tôi ra khỏi ngục tù mà tôi đã tự giam mình.

"Chúng ta đến phố cổ lần nữa đi"

Vào cuối tuần, tôi nằm lười trong phòng ngủ thì nhận được tin nhắn WeChat từ Tạ Hàn Vũ.

Tôi: "Tại sao anh tự dưng muốn đi lại?"

Tạ Hàn Vũ: "Anh muốn đưa cô gái anh thích đi chơi ở đó một lần"

Hmm, có vẻ hợp lý nhỉ. Lần trước tôi chỉ là một người qua đường "đã giúp anh ấy chọn quà tặng cho cô gái anh thích"

"Được thôi, đợi em nửa tiếng."

Tôi đứng dậy soạn đồ và đóng gói.

Tạ Hàn Vũ đã đặt căn phòng còn lại cuối cùng của nhà trọ.

Thật trùng hợp, đó vẫn là căn phòng kia.

Khi tôi đến, nội tâm không ngăn được muốn nghịch ngợm, tôi thì thầm vào tai anh ấy: "Lần này anh còn cần giúp quay một video thể hình không?"

Tạ Hàn Vũ ngân nga: "Em vẫn muốn làm ướt quần anh?"

Khuôn mặt tôi nóng bừng, giả vờ không biết: "Anh nói gì ấy nhỉ, em không nhớ lắm"

"Hay là anh giúp em nhớ lại nhé?"

Tạ Hàn Vũ giúp tôi đưa ba lô vào phòng.

Tôi cười anh và chạy quanh anh.

Ngay khi tôi đang tung tăng, anh ấy giơ tay ra ôm trọn tôi vào lòng.

Tôi khẽ đóng băng.

Đã bên nhau đươc một thời gian, nhưng những đụng chạm thân mật của chúng tôi chỉ dừng lại trong nắm tay, và hầu hết anh ấy sẽ hôn lên trán tôi.

"Can đảm lúc nãy đi đâu hết rồi?"

Tạ Hàn Vũ nhìn tôi.

Đôi mắt của anh như mọi khi tràn đầy tình cảm.

"Ai nói vậy?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, "Em còn chưa chạm vào cơ bụng đó nha"

"Được rồi, đều cho em thoải mái tàn sát."

Tạ Hàn Vũ tiến tới nằm ngửa lên giường. Vừa cười đểu vừa đưa tay kéo áo lên.

Má ôi, nó thực sự là cơ bụng tám múi, y hệt như trong video.

"Thành thật chút, em đã theo dõi anh rất lâu rồi sao?"

Tôi có thể nhận ra trong giọng anh ấy rằng anh đang giả vờ.

Tôi chạm vào cơ bụng của anh ấy và tự thú nhận một cách trung thực: "Đúng vậy, hơn nữa lần nào xem em cũng đều muốn sờ thử"

Anh đang bị tôi chọc nghe xong liền vươn tay ra bắt lấy cổ tay tôi.

"Nếu đó là một video của một người khác, có phải em cũng muốn đụng chạm người ta?"

Tôi cười thầm, ngoài mặt vẫn giả vờ: "Chà, cái này ..."

Tạ Hàn Vũ khó chịu rồi, đẩy tôi xuống giường, cúi xuống nhìn chằm chằm vào tôi: "Nói đi, em chỉ muốn nhìn của tôi."

Tôi giả vờ do dự: "Nhưng có rất nhiều blogger có số liệu tốt. Kể từ khi em theo dõi anh, thuật toán douyin đã hiện lên rất nhiều người đàn ông tập thể dục."

Tạ Hàn Vũ cười: "Vậy em có thích họ không?"

Tôi chớp mắt trả lời: "Có."

Anh ấy cúi đầu đột ngột và hôn lên môi tôi!

"Được thôi!"

Tôi cố gắng vùng ra.

Nhưng nhịp tim lại trở nên nhanh hơn, và mặt tôi dường như đã đỏ bừng.

Rồi tôi cảm thấy rằng anh ấy cũng đang rất nóng.

Giống như khi bình thường anh ấy tập thể hình, đổ mồ hôi và còn thở nhanh.

18.

Hóa ra thích một người là cảm giác thế này.

Trời trở tối hẳn, tôi như bị mắc kẹt trên chiếc giường mềm mại, nằm ườn không muốn di chuyển.

"Bảo bối, em đói chưa?"

Giọng nói khàn khàn của Tạ Hàn Vũ vang lên bên tai.

"Chà, cũng hơi đói ..."

Tôi nhẹ nhàng trả lời.

"Anh sẽ xuống lầu mua thức ăn cho em, em nghỉ ngơi đi."

Anh đứng dậy và mặc quần áo, bước ra cửa định đi nhưng rồi anh ngoảnh lại.

"Có chuyện gì sao? Anh quên cầm điện thoại theo hả?" Tôi hỏi.

"Không có gì, anh chỉ không cầm lòng được thôi"

Anh đứng cạnh giường, cúi xuống, hôn lên trán tôi và hôn lên môi tôi một cách luyến tiếc.

Một lúc lâu sau mới sẵn sàng rời đi.

Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại.

Đêm đông mờ ảo và lạnh giá, nhưng trái tim tôi lại ấm áp như nắng sớm buổi ban mai.

...

【Phiên ngoại】

Sau khi tốt nghiệp, Tạ Hàn Vũ mở một công ty công nghệ.

Anh ấy ban đầu là một nhân vật có tiếng trong trường. Nên ngay cả khi đã tốt nghiệp thì vẫn có nhiều người chú ý đến anh.

"Người ta nói rằng tốt nghiệp tương đương với chia tay. Học trưởng của chúng ta và Khúc Du Du liệu có khác không nhỉ?"

"Cậu thấy đó bây giờ Tạ học trưởng toàn tâm toàn ý cho công việc, làm sao có thời gian để yêu đương?"

"Cô ấy đáng thương thật đó"

Không may khi những cô gái này đang bàn chuyện phiếm thì tôi cũng cách đó không xa.

Một cậu chàng đẹp trai tiến tới chỗ tôi, ngại ngùng nói: "Khúc Du Du, tớ rất thích cậu, xin cậu hãy nhận hoa hồng của tớ"

Một bó hồng đỏ rực rỡ được đưa tới trước mặt.

Nhưng trước cả khi tôi kịp từ chối, bó hoa đã bị đẩy lùi lại.

"Hậu bối này, cô ấy có bạn trai rồi, nhóc không biết sao?"

Tôi quay mặt lại, thấy một chàng trai đẹp trai, cao lớn đang miệng cười mắt liếc với cậu học sinh kia.

"Anh đến rồi" Tôi nói khẽ.

"Mới không đến vài ngày mà đám nhóc con đã chuẩn bị đào tường nhà anh rồi" Tạ Hàn Vũ ra vẻ tức giận giơ tay lên khẽ bóp mặt tôi.

Cậu trai kia vẫn cầm bó hoa ngỡ ngàng nói: "Tạ Hàn Vũ? Tôi, tôi còn tưởng hai người đã chia tay, mọi người đều nói là..."

Tạ Hàn Vũ đan tay tôi vào tay anh như thể tuyên bố chủ quyền, cười lạnh rồi dắt tôi đi.

Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được quay lại nói:

"Chia không được, cả đời này cũng không thể chia"

(Hoàn)

__________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu