Hóa ra tình yêu còn có thể như vậy? - ổ của mei

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chính là lần này.

Chúng tôi là quen biết hồi học cấp ba.

Trước khi ở bên nhau, cậu ấy đối với tôi cẩn thận từng li từng tí, không dám nói loạn bất cứ thứ gì. Theo như sau này cậu ấy tiết lộ, mỗi lần trước khi trả lời tôi cậu ấy đều phải suy nghĩ rất lâu, tưởng tượng ra vô số phản ứng của tôi rồi chọn cách tốt nhất để thể hiện mình. Tôi hỏi cậu ấy tại sao, cậu ấy nói sợ tôi giận, sợ tôi vừa giận liền không quan tâm cậu ấy.

Cũng là lúc trước khi ở bên nhau, sắp tới sinh nhật tôi rồi, nhưng tính tôi hồ đồ không nhớ tới sinh nhật của mình, chỉ nhớ đại khái thôi nên cuối cùng thì bỏ lỡ mất. Sau đó tới lễ tình nhân, cậu ấy từ sớm đã mua quà sinh nhật cho tôi, suy xét rồi đến ngày lễ tình nhân đó liền tặng tôi. Một con búp bê mềm mại, cậu ấy nói có thể ôm đi ngủ. Một chàng trai cao lớn, mặt đỏ không giống ai, tay chân không biết phải đặt đâu đứng trước mặt tôi, đầu cúi thấp không dám nhìn tôi.

Tôi hỏi cậu ấy, cậu còn chuyện gì không?

Cậu ấy kìm nén nửa ngày trời mới nói, "Mình ... ừm ... cậu ... sinh nhật vui vẻ nhé."

Tôi cười nói, "Sinh nhật mình qua rồi."

"Mình biết." Cậu ấy vẫn không dám nhìn tôi, nói "Mình là sợ nói với cậu lễ tình nhân vui vẻ, cậu lại thấy mình quá tùy tiện, mình ... không muốn khiến cậu thấy mình không tốt."

Tôi trước đây đã trải qua vô số những lần ngọt ngào mơ hồ bị trêu chọc, lúc đó chỉ nghĩ, hóa ra con trai khi theo đuổi một người, có thể cẩn thận từng chút một như vậy.

---

Sau khi ở bên nhau, cậu ấy giống như một đứa trẻ vậy, không thể kìm nổi sự phấn khích, luôn thích tới tìm tôi. Mỗi một tiết ra chơi giữa giờ cậu ấy đều trèo lên tầng tới bên cửa sổ chỗ tôi ngồi, nhoài người nói chuyện với tôi, vẻ mặt, ngữ điệu, ánh mắt, đều cực kì dịu dàng. Bạn cùng bàn của tôi lúc nào cũng hét: "Lại thể hiện ân ái rồi, hai người các cậu tội đáng muôn ch.ết", miệng thì chê bai nhưng thực chất lại giúp chúng tôi trông chừng thầy giáo. Cậu ấy vẫn cẩn thận như vậy, sợ không cẩn thận chút thôi, nói sai gì đó, làm sai gì đó khiến tôi tức giận.

Chỉ nhớ có một lần, cậu ấy vừa tới cửa cầu thang, từ đằng xa đã vẫy vẫy tay với tôi, thầy giáo chủ nhiệm thì đi từ cửa lớp đằng chỗ tôi ngồi ra cửa cầu thang, dọa cậu ấy một trận. Vì để che giấu, cậu ấy liền giả bộ tự nhiên bước về phía trước, tới bên cạnh một nam sinh, vỗ mạnh lên người cậu ta một cái nói, "Gọi cậu sao cậu không phản ứng."

Thầy giáo chủ nhiệm liếc một cái liền đi.

Nam sinh đó một mặt mông lung, "Hả?"

Sau đó tôi mới biết cậu ấy và nam sinh kia hoàn toàn không quen biết.

Tôi vừa nhìn vừa nhoài người trên cửa sổ cười, tôi cũng không biết rốt cuộc có gì buồn cười, chỉ là muốn cười mà thôi.

Hóa ra yêu đương có thể tác động tới kĩ thuật diễn xuất của một người hahahaha.

---

Trường học quản lí rất nghiêm, chủ nhiệm các lớp ngày ngày đi qua đi lại để bắt các cặp đôi. Đứng tại nơi đầu sóng ngọn gió này, cậu ấy thế nhưng vẫn tới tìm tôi. Tôi nói cậu đừng mỗi giờ ra chơi đều tới, bị thầy giáo phát hiện thì phải làm sao? Cậu ấy nói không sao, cậu ấy không sợ. Tôi muốn cười, vừa nghĩ liền nói "Cậu không sợ, mình sợ mà."

Sau đó thật sự không cách nào gặp tại cửa nữa rồi, chúng tôi đổi một cách khác: truyền giấy. Một ngày phải truyền mấy tờ lận. Thông thường nội dung tôi viết khoảng 100 từ gì đó, lại có thể nhận được lời đáp đầy một trang của cậu ấy. Tôi xin xỏ bạn bàn sau của tôi, là một bạn nam. Vì cảm thấy con trai và con trai rất an toàn, chủ nhiệm sẽ không cảm thấy có gì đó.

Có một lần, bạn bàn sau vừa ra ngoài không lâu liền gấp gáp chạy về, giấy cũng không đưa ra, nói với tôi cậu ấy lên lớp viết thư bị thầy giáo tóm được rồi, hỏi cậu ấy thư viết cho ai, cậu ấy sống ch.ết không nói. Tôi lập tức hoảng hốt, muốn đi xem sao, bạn cùng bàn lại nói tôi có ngốc hay không, "Cậu đi như vậy rất đột ngột." Tôi nghĩ cũng đúng. Nhưng tôi thật sự lo lắng cho cậu ấy mà, trong lòng luôn mắng cậu ấy ngốc, lên lớp viết thứ, nghĩ đi nghĩ lại, là tôi đề nghị viết thư trao đổi. Vốn dĩ mọi thứ đều bình yên vô sự, là bản thân tôi làm sự việc thêm rối rắm. Trong lòng càng thêm khó chịu.
Tôi biết, tình yêu học đường sẽ có ngày bị bắt được, đều không có kết quả tốt đẹp gì.

Lúc nghỉ trưa, cậu ấy nhờ người tới lớp tôi gọi tôi đến phòng học cậu ấy. Tôi trước khi ra cửa cẩn thận nhìn trái ngó phải, đảm bảo không có ai mới đi qua.

Cậu ấy ngồi tại vị trí của mình cười với tôi. Tôi ngồi đối diện cậu ấy, cắn cắn môi, đỏ mắt, không nói một lời. Cuối cùng chịu không nổi, bổ nhào vào trong lòng cậu ấy, khóc nức nở, vừa khóc vừa mắng: "Cậu là đồ ngốc à, mình rất lo lắng cậu biết không hả?" Cậu ấy không biết phải làm sao, lại cưng chiều mà vỗ vỗ lưng giúp tôi thuận khí, nói được được được là mình ngu ngốc.

Cậu ấy nói thầy chủ nhiệm đã biết cậu ấy yêu đương rồi, nhưng thầy không phản đối cậu ấy, chỉ nói đừng ảnh hưởng tới học tập, hơn nữa hành động không đem bạn nữ ra làm lá chắn của cậu ấy được đánh giá cao. Nói thật tôi vẫn luôn cảm thấy cậu ấy lúc đó đang lừa tôi, thầy chủ nhiệm như vậy, không hề tồn tại.

Tôi nói "Sau này có chuyện gì cậu phải bảo vệ bản thân, cứ khai mình ra, không cần quan tâm tới mình, trước tiên phải để bản thân cậu không sao đã."

Cậu ấy nói "Vậy mình thật không phải người, nhém cậu ra để bảo vệ bản thân, bé à cậu phải nhớ rằng, nếu cậu xảy ra chuyện gì, cậu phải đem hết trách nhiệm đẩy lên người mình, nói rằng cậu không muốn để ý tới mình, là mình cứ quấn lấy cậu."

Tôi khóc, mắng cậu ấy chỉ giỏi suy diễn. Rồi nghiêm túc lại, "Không được, yêu đương không phải là trách nhiệm của bất cứ ai, là cả hai người phải cùng nhau gánh vác."

Đúng vậy, yêu đương là phải cùng nhau gánh vác. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Cậu ấy nói trước khi ở bên tôi đã yêu đương với ba cô gái, tôi là người thứ tư. Tôi không vui, cậu ấy là tình đầu của tôi đó. Giọng tôi chua lè, "Ồ, lịch sử tình trường rất phong phú nha." Có lẽ ngữ điệu quá rõ ràng cũng hơi làm quá rồi, cậu ấy ngẩn ra một chút liền hoảng hốt, lắp bắp, "Nhưng, nhưng người mình thích nhất là cậu mà, mình trước đây, trước đây chưa từng thích một người nhiều như thế."

Tôi trong lòng cười ra tiếng rồi nhưng khuôn mặt vẫn vẻ mặt không vui trề môi, kêu gào không công bằng.

Cậu ấy không biết làm sao, lại vô cùng rối rắm, cuối cùng kéo tôi lại nói, "Bé à đừng giận nữa mà, mình, sau này mình không nhắc tới họ nữa có được không?"

Tôi trốn trong lòng cậu ấy trộm cười.

---

Có lúc tôi không vui, cậu ấy sau khi biết liền nhảy nhót chạy từ lớp cậu ấy tới lớp tôi, nhoài người lên cửa sổ hỏi tôi sao vậy. Tôi nói mình phiền lắm cậu mau đi đi. Cậu ấy ấm ức, "Mình đi rồi ai dỗ cậu đây."

Biểu tình như một chú cún nhỏ ủy khuất khiến tôi buồn cười, "Mình không cần cậu dỗ, tự mình trở lại bình thường."

Cậu ấy không để tâm lời tôi, nghĩ nghĩ rồi nói, "Bé à, mình dùng phép thuật biến ra cho cậu xem một thứ được không nào? Cậu nhìn kĩ nha."

Sau đó cậu ấy nắm hai tay lại thành quyền, vừa lần lượt đặt nó bên quai hàm vừa nói: "Nhìn nhìn nhìn! Lá, lá, hoa!"

Thật giống một tên ngốc. Tôi cười lên, trong lòng như có ngàn tia sáng len lỏi chui vào.

Hóa ra con trai khi yêu có thể đáng yêu như vậy.

---

Lúc ra ngoài chơi tôi không thích dính người, biểu cảm lạnh lùng lại không thích cười. Cậu ấy đã "bóc phốt" tôi rất nhiều lần, tôi nói tôi ở bên ngoài chính là như vậy, thay đổi không được, cậu ấy nghiêm túc nói "Vậy mình giúp cậu thay đổi."

Sau đó mỗi lần ra ngoài, cậu ấy đều lấy bộ dạng chính trực dạy tôi, "Mình nói với cậu nè, cậu phải nắm tay mình, ôm cánh tay mình, đưa túi cho mình đeo, mà nhiệm vụ của cậu là treo trên người mình."

Tôi không quen, nói "Ai muốn treo lên người cậu chứ đồ ngốc." Cậu ấy rất cố chấp, nói tôi không treo trên người cậu ấy vậy còn ai nữa chư. Còn thật sự nói được làm được, cả một ngày cậu ấy đều dính lấy tôi, dựa lên người tôi. Các bạn gặp qua cảnh tượng như vậy chưa, một thanh niên cao lớn 1m8, không ngần ngại cúi đầu cong eo chỉ để dựa lên đầu lên vai tôi. Tôi mới 1m63 á. Cũng không biết cổ cậu ấy có mỏi không nữa.

Cậu ấy còn nói với tôi, ở bên ngoài không thể hiện tình cảm thì đúng thật lãng phí. Chính cách này đã khiến cậu ấy rước lấy không biết bao nhiêu ánh mắt th.ù h.ận nữa. Cậu ấy giống một đứa trẻ dính người, bộ dạng trầm ổn thành thạo lúc bình thường dường như không còn tồn tại, chơi điện thoại thì đòi tôi đút uống nước ngọt, qua đường thì ỷ lại đòi tôi dắt, ở tiệm cơm thì dường như mất thế khả năng tự lo liệu cuộc sống , đòi tôi đút, đòi tôi dỗ cậu ấy ăn cơm, một lời không hợp liền ấm ức nói tôi không đút cậu ấy ăn, có phải là không còn yêu cậu ấy nữa rồi không. Tôi nghiến răng nghiến lợi, vừa hét "Yêu mà, mình yêu cậu ch.ết đi được" vừa lấy đũa nhúng một miếng sashimi sốt wasabi nhét vào miệng cậu ấy.
Ừm, thật đáng cảm thán, hóa ra yêu đương còn có thể dính người như vậy. Tôi cảm thấy chúng tôi nên trao đổi tính cách một chút.

---

Ở bên nhau lâu rồi, cậu ấy liền bại lộ bản chất. Quả thật làm tôi mặc cảm. Nhưng cậu ấy "gây tội" rất có kĩ thuật, không để tôi cảm thấy chán ghét, nếu không tôi có khả năng sẽ chặt đứt tay chân cậy ấy  ̄へ ̄

Có một lần hai chúng tôi đi KTV, lúc nghỉ ngơi cậu ấy đột nhiên nói với tôi, "Bé à, cậu biết thở gấp như thế nào không?"

Má ôi cái trò gì đây, sao tôi biết chứ. Tôi nói tôi không biết. Cậu ấy không tin, nói thứ này không phải từ lúc sinh ra đã có rồi à?

Tôi không nói chuyện, cậu ấy không chịu bỏ qua tiếp tục hỏi, cậu không biết, vậy mình dạy cậu được không?

Tôi ngẩn ra, hỏi cậu ấy dạy thế nào?

Cậu ấy cười tà ác, đột nhiên dựa lại gần tôi. Rất gần, thực sự rất gần, gần đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập. Mặc dù tôi không phần biệt được là của cậu ấy hay của tôi.

Cậu ấy hôn tôi. Hôn mặt, môi, tai tôi, cuối cùng dừng lại ở gáy, bắt đầu trồng dâu tây.

Ừ không sai, tôi rất không có tiền đồ mà nhịn không được kêu lên một tiếng. Đương nhiên chỉ là một tiếng kêu kinh ngạc khi bị dọa tới mà thôi. Có điều theo cậu ấy nói rất giống với thở gấp. Cậu ấy cười bên tai tôi nói, "Cậu xem vậy không phải là biết rồi à?" Sau đó tiếp tục gặm nhấm cổ tôi. Tôi giấu đi khuôn mặt đỏ hồng, không biết sao toàn thân như mất đi sức lực, liên tục đẩy cậu ấy, cậu ấy lại càng ôm chặt hơn.

Hôm đó suýt nữa đã cọ ra lửa.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ, một chi tiết nhỏ trong tình yêu cũng có thể có sức mê hoặc như vậy.

---

Năm thứ hai chúng tôi bên nhau, tốt nghiệp cấp ba rồi. Cậu ấy nói "Bé à chúng ta đi du lịch nhé?" Tôi nói nếu như chỉ có hai người chúng ta đi bố mẹ nhất định sẽ không đồng ý. Cậu ấy nói vậy hẹn thêm vài người nữa đi là được.

Kết quả là tên tiểu tử này hẹn ba người, hai nữ một nam.
Tôi nói với bố mẹ đi du lịch cùng bạn học, nói thêm tôi vào thì có ba đứa con gái, rồi hỏi tôi có con trai không? Tôi nói có, hai người. Cuối cùng "nước chảy đá mòn" thì bố mẹ cũng đồng ý, nhưng tôi vẫn nhờ hai bạn gái kia gọi video tới. Bố mẹ tôi nhìn thấy người thật liền đồng ý. Tối đó tôi thu xếp hành lý, bắt đầu nghĩ bên đó đã có hai gái hai trai rồi tôi đi làm gì nữa. Đột nhiên lòng chua muốn ch.ết.

Ngày hội họp, cảm xúc nhỏ của tôi thể hiện rất rõ rệt. Quan hệ của hai cô gái kia với cậu ấy dường như rất tốt, một đường nói nói cười cười, lên tàu rồi cậu ấy vẫn còn giúp đỡ hành lý. Tôi rất không vui. Má nó, tên con trai còn lại có phải là một tên đần độn không? Tôi ngồi chỗ cạnh cửa sổ, đeo lên tai nghe không nói một lời, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra tai nghe của tôi cũng không phát gì cả, tôi có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười đùa. Tôi thấy hai cô gái đó thật quá đáng mà, biết tôi là bạn gái của cậu ấy còn tỏ ra vui vẻ với cậu ấy như vậy.

Lúc cậu ấy xếp xong hành lý ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy tôi nói, "Bé ơi sao vậy? Có phải là không vui hay không?"

Tôi không nói chuyện.

Cậu ấy nói "Cậu đừng tức giận mà, mình không cùng các cô ấy nói chuyện nữa, mình chỉ quan tâm cậu thôi được không?"

Tức giận lúc đó liền giảm xuống một nửa.

Sau đó mới biết hai cô gái đó, một người là chị cậu ấy, một người là thanh mai trúc mã, mà người con trai còn lại, là người yêu của cô gái thanh mai kia.

Aaa, trong nháy mắt tinh thần thoải mái dễ chịu.

Hóa ra yêu đương có thể biến tôi trở nên không có nguyên tắc như vậy, một câu nói của cậu ấy có thể khiến tôi không giận dỗi nổi.

---

Lúc tìm khách sạn đã đặt hai phòng đôi và một phòng đơn. Tôi đứng ngốc một chỗ, nói tôi ở một mình ư? Tôi nghĩ phòng đơn là đặt cho tôi, rồi bốn người họ phân ra hai người một phòng. Kết quả cậu ấy cầm thẻ phòng nói hai chúng tôi ở chung.

Tôi lại hoảng hơn, không biết phải làm sao. Cậu ấy cười vò đầu tôi nói "Cậu yên tâm, mình sẽ không làm gì cậu đâu."

Kết quả, tên ch.ết tiệt này, chỉ có một chiếc giường cỡ lớn.

Buổi tối tắm rửa gội đầu bước ra, cậu ấy đã sớm ngồi trên giường, hướng tôi vẫy tay nói "Qua đây mình sấy tóc cho cậu."

Bên tai ù ù tiếng gió. Tôi hạnh phúc nghĩ, hóa ra sẽ có một ngày, cảnh tượng chỉ xuất hiện trên ti vi cũng có thể xảy ra trên người tôi.
Nhưng cậu ấy rất không thành thật, sấy khô được một nửa liền tắt máy, dùng tay vuốt tóc tôi, sau đó nâng mặt tôi lên, tiếp đến chính là một cơn mưa nụ hôn. Tôi ngồi giữa hai chân cậu ấy, có thể cảm nhận được cậu ấy có phản ứng rồi. Nhưng nụ hôn của cậu ấy dường như không có xu hướng dừng lại, mà ngày càng nồng nhiệt hơn. Cuối cùng lúc cậu ấy đem eo tôi ấn trên giường, tôi nghĩ, xong rồi, lần này thực sự xong rồi. Thế nhưng cậu ấy đột nhiên dừng lại, thở hổn hển bên tai tôi, cuối cùng mạnh mẽ đứng lên cầm chăn đắp cho tôi, lúng túng nói, "Mình, mình đi vệ sinh."

Tôi đương nhiên biết cậu ấy phải đi làm gì. Tôi trốn trong chăn, mặt bỏng như bị nướng lên vậy, cũng không quan tâm tóc đã khô hay chưa, liền cuộn tròn trong chăn.

Tối hôm đó cậu ấy đều không dám chạm vào tôi. Tôi nói "Cậu qua đây đi không lát nữa lại rơi xuống thì sao." Cậu ấy lưỡng lự nửa ngày mới dịch qua một chút, nói với tôi "Mình sợ mình không kìm chế được, trước khi kết hôn mình sẽ không động tới cậu."

Trong lòng ấm áp vô cùng.

Hóa ra được một người đặt vào trong tương lai của họ, lại là một điều hạnh phúc như vậy.

(Phần này hai người đã lên đại học rồi nên mình chuyển thành xưng anh em nhé)

Đại học không cùng một trường. Xa cách hai nơi, mỗi ngày đều dựa vào điện thoại, weixin duy trì nhớ nhung yêu thương. Cuối cùng cũng hiểu được nỗi đau của những người yêu xa, khó lắm mới gặp được một lần nhưng dường như cũng phải dựa vào sự ưu ái của ông trời.

Có một lần gọi điện thoại với anh, bên cạnh có tiếng của con gái, lớn giọng kêu tên anh. Lời anh nói tôi hoàn toàn nghe không vào, chỉ thấy cô gái bên cạnh đó đang nói, "Cậu làm gì vậy, nhanh qua đây giúp mình chuyển sách đi."

Tôi tức giận ngắt lời anh "Mẹ nó anh được đấy, vừa qua bên đó liền cấu kết với cô gái khác phải không? Anh mẹ nó đi chuyển sách đi đừng có để ý tới em nữa."

"Bíp" một tiếng ngắt điện thoại.

Rồi ấm ức không chịu được, trên lớp cũng không nghe ra thầy giảng cái gì, trốn ở dãy cuối phòng học âm thầm khóc trộm, trong lòng đau như bị người ta nhéo một cái thật mạnh.

Hôm đó là ngày kỉ niệm chúng tôi ba năm bên nhau.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ dỗ tôi, kết quả, điện thoại, weixin, QQ, hoàn toàn không nhận được tin nhắn nào từ anh.

Tôi bắt đầu hoảng loạn, cảm thấy có phải tôi đã làm sai điều gì rồi không, có phải tôi sắp mất anh rồi không.

Kết quả buổi tối hôm đó lúc sắp đóng cửa ký túc xá thì điện thoại anh gọi tới, "Bé ơi anh xin lỗi. Nữ sinh đó anh bình thường không để ý tới, anh với cô ta thật không có quan hệ gì cả, em ra ngoài một chút được không, anh đang ở cổng trường em."

Kì thực lúc nhận điện thoại tôi đã khóc rồi. Cuối cùng tôi nguôi ngoai một chút, thay áo ngủ, áo khoác ngoài cũng không cầm theo, băng qua từng dãy hành lang dài, bỏ qua lời quát mắng của bác quản lý ký túc, chạy về hướng cổng trường.

Các bạn nói anh ấy có ngốc hay không, đứng trong gió lạnh tháng mười một, ngoài áo sơ mi thì chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, nhìn thấy tôi từ xa liền hướng tôi vẫy vẫy tay. Nước mắt tôi ngay lập tức rơi xuống, đến nơi liền đạp cho anh một cái, "Anh có phải là đồ ngốc hay không hả?" Anh vẫn cười, đưa tay ra ôm chặt tôi.

Để gặp tôi mà anh mua vé xe sớm nhất, vất vả một đường, lúc đi ngoài túi ra thì cái gì cũng không đem theo, trong túi chỉ có ít đồ dùng thiết yếu. Anh bắt đầu giở trò đồi bại, dựa lên người tôi nói, "Bé à, anh còn chưa ăn cơm nữa, đói quá đi."

Mới biết hóa ra tương tư thành bệnh đau như vậy. Mới biết gặp được người ngày nhớ đêm mong sẽ hạnh phúc tới nỗi muốn bật khóc.

---

Quãng thời gian đại học, chúng tôi cãi cọ ồn ào, nhưng không có ai từng đề cập tới chia tay. Chúng tôi yêu đối phương, yêu quá sâu đậm, đến nỗi không nhẫn tâm nói ra từ này, đến câu nói đùa cũng không.

Chúng tôi ở bên nhau năm năm. Gặp mặt bố mẹ, lên kế hoạch cho tương lai, thậm chí tương lai đến con cái tên gì cũng nghĩ ra rồi.

Anh từng nói anh sẽ cưới tôi.

Anh nói anh sẽ khiến tôi hạnh phúc.

Anh nói anh phải nỗ lực, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, nuôi tôi và nuôi gia đình.

---

Đại học năm ba, anh ngồi xe tới tỉnh tôi ở thăm tôi, một giây trước vừa gọi điện với tôi, một giây sau bước qua vạch kẻ đường, bị một chiếc xe tải cỡ lớn vượt đèn đỏ tông phải.

Thời khắc đó tôi còn đang trong phòng ngủ, vui mừng hớn hở chọn nên mặc gì đi gặp anh. Mà những chuyện trước đó đều là người khác nói cho tôi biết. Nếu không có lẽ đến đâm phải anh là xe gì tôi cũng không biết.

Có người dùng điện thoại của anh thông báo cho tôi. Lúc tới bệnh viện tôi vừa khóc vừa gọi điện cho bố mẹ anh, nói với họ về tin tức của anh. Khoảnh khắc đó tôi cực kì h.ận thế giới này, h.ận những tài xế lái xe không tuân thủ quy tắc giao thông, h.ận những người xem vây quanh lâu như thế mới gọi xe cứu thương, h.ận bản thân tôi tại sao mỗi lần đều là anh tới tìm tôi.

Đúng vậy, nếu như anh không tới tìm tôi, thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tôi tình nguyện người nằm trong phòng bệnh cấp cứu là tôi. Tôi tình nguyện thay anh ch.ết đi.

Tôi không muốn nghe những người đó miêu tả tình trạng thảm hại của anh. Tôi không tin người toàn thân đầy máu với chiếc áo sơ minh rách nát là đang kể về anh. Một người thích sạch sẽ gọn gàng như thế, anh tuyệt đối sẽ không phải là bộ dạng đấy. Tôi không tin người mà những người đó nói cứu không được nữa là anh, anh yêu tôi như vậy, làm sao nỡ.

Anh thật quá đáng. Đã nói phải cưới tôi, hiện tại bỏ lại tôi, bản thân thì bỏ đi rồi.

Đi cái quái gì chứ. Đi cái quái gì khi tôi yêu anh như vậy. Anh một chút cũng không yêu tôi, nếu như anh yêu tôi, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân, nhất định sẽ cố gắng xoay chuyển tình thế để ở lại thế giới này.

Tôi ở ngoài hành lang khóc đến không biết trời đất, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh anh cười với tôi. Cuối cùng khóc không nổi nữa, ngồi trên ghế phát ngốc. Nhớ tới cuộc gọi cuối cùng của anh với tôi, "Bé à, anh mua viên bạch tuộc em thích ăn nhất rồi đó, lúc nữa em nhất định phải trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, ăn hết viên bạch tuộc, anh đưa em đi xem phim rồi ăn lẩu nhé."

Đồ lừa đảo.
Ai mẹ nó yêu thích viên bạch tuộc của anh, ai mẹ nó muốn đi xem phim ăn lẩu với anh chứ.
Tôi chỉ cần anh.
Tôi chỉ yêu thích anh.

Hóa ra khi mất đi một người, sẽ khó chịu như vậy.
Không, không chỉ là khó chịu.
Đau thương, xót xa, tuyệt vọng.

Rất nhiều người hỏi tôi: "Em có bạn trai không?"
Câu hỏi này bất luận là trước kia hay hiện tại, tôi đều trả lời, "Có."

Tôi không có chia tay với anh, cũng không nói chia tay với anh.
Chúng tôi vẫn là bạn trai bạn gái của nhau.

---

Vương Thúc Quang, không biết anh có thể đọc được những dòng chữ này của em không. Em nghĩ nếu như anh nhìn thấy, vừa nhìn đoạn mở đầu liền có thể biết là em. Anh biết không, từ lúc anh ra đi, em ngày càng ghét anh đấy, em lúc đầu đúng là mù mắt rồi mới đi đồng ý anh. Anh con người này một chút trách nhiệm cũng không có.

Bố mẹ em đều nói em, đừng cố chấp về anh nữa, anh đã không còn nữa rồi. Em thấy thật buồn cười, em mới không phải vì không buông bỏ được anh đâu, em là để vĩnh viễn ghi nhớ, có một tên ngốc tên Vương Thúc Quang, anh ấy lừa em.

Anh còn nhớ hay không chúng ta đã đặt tên con trong tương lai? Anh nói nếu là con gái, nhất định sẽ gọi là Vương Ái Á, vì trong tên em cũng có từ "Á" này.

Em đến bây giờ đều không dám ăn viên bạch tuộc nữa rồi, em sợ vừa ăn liền nghĩ tới anh.

Em cũng không dám một mình đi xem phim, ăn lẩu. Bởi vì em luôn nghĩ, anh và em còn có một bộ phim chưa xem, và một bữa lẩu chưa ăn.

Anh nói với em, ra ngoài phải dính lấy em. Lúc đó em còn không vừa ý, anh nói mất mặt không, hiện tại em muốn dính người nhưng không còn người để em dính nữa rồi.

Em từng viết cho anh tổng cộng 967 bức thư, gọi hơn 5000 cuộc điện thoại, gửi hơn mười nghìn tin nhắn weixin.

Sẽ không còn một ai khác ngốc ngếch như anh nữa.
Sẽ không còn một ai khác yêu em như anh nữa.

Vương Thúc Quang, em rất nhớ anh.

---

Đôi lời của người dịch:

Đây là một câu chuyện một câu chuyện hoàn toàn có thật của chính tác giả. Khi dịch được một nửa mình đã cầu mong cho hai người một cái kết viên mãn nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi được.

Bài viết năm 2018, và tác giả cũng đã ngừng cập nhật năm 2018. Bên dưới vẫn còn một số phần nữa, tác giả gửi lời cảm ơn tới những yêu thương, an ủi đến từ bạn đọc và nói về những lời khuyên của gia đình, bạn bè xung quanh nhưng đối với tác giả, có lẽ phần kí ức này sẽ không bao giờ có thể xóa mờ.

Cảm ơn các bạn đã đọc tới đây, mình mong có thể truyền tải được nội dung mà tác giả viết ra đến với các bạn. Nếu có bạn có góp ý gì thêm về bài viết hay cách hành văn thì có thể ib trao đổi, nếu thấy ổn mình sẽ sửa lại ạ.

[PHIÊN NGOẠI]

Xin chào mọi người.

Lúc viết lại hồi ức này, đã là hơn một năm sau rồi.

Trong hơn một năm này rất nhiều chuyện đã xảy ra. Đã ba tháng kể từ khi tôi trả lời câu hỏi này, sau đó tôi đã về quê một chuyến. Đúng vậy, đó chính là nơi tôi sinh sống từ nhỏ tới lớn, nơi đó có bố mẹ tôi, bạn bè.

Còn có người yêu tôi.

Tôi không dám chắc, tôi vẫn luôn cho rằng bộ dáng mình khi nghĩ về đoạn quá khứ này vô cùng tiêu cực, nhưng tôi vẫn không quên được, vậy nên đành tình nguyện tiêu cực như vậy bước tiếp. Thật ra như vậy rất không tốt, tôi biết rõ điều này. Hoặc có lẽ tôi chỉ đang chờ đợi điều gì đó, người nào đó hoặc việc nào đó, có thể kéo tôi ra khỏi đoạn hồi ức sâu lắng này.

Tháng 1 năm nay, đối diện công ty chúng tôi mở một nhà hàng lẩu, vốn dĩ không hề muốn ăn nhưng bị đồng nghiệp kéo đi cùng chúc mừng sinh nhật, rồi ở đó gặp được một người.

Tôi từng nghĩ, sau Thúc Quang tôi sẽ không gặp được một người nào có thể khiến tôi cảm thấy tình yêu là một thứ tốt đẹp nữa. Giống như trong cuộc sống có một người muốn đặt một món quà đẹp đẽ nhất tới trước mặt tôi, nhưng tôi lại không dám mở, dường như sợ hãi bên trong sẽ nhảy ra một con quái vật kỳ lạ.

Mà người này, sau vài tháng quen biết, cuối cùng khiến tôi cảm thấy tôi dường như lại có sức lực để thử bước về phía một ai đó và trao ra tình cảm.

Cứ như thể cuối cùng tôi cũng mở được món quà và thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra không có con quái vật nào bên trong và nó thực sự là một kho báu.

Thật ra tôi là một người rất "chậm nhiệt". Tôi biết rõ rằng đến hiện tại, tôi vẫn còn chưa thực sự trao tình cảm cho ông chủ nhà hàng lẩu này, vì tôi biết dường như tôi vẫn chưa quá thích anh.

Phải quên đi một người thực sự quá khó, mà yêu một người lại càng khó hơn.

Bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của anh ấy khi tiếp xúc với tôi khiến tôi nhớ tới Vương Thúc Quang, điều này trong thời gian ngắn hay thậm trí là một quãng thời gian dài vẫn không thay đổi được. Anh ấy nói với tôi không sao, anh ấy một chút cũng không để ý, ngược lại hi vọng có thể có cơ hội chăm sóc cho cô gái tốt đẹp lại kiên cường như tôi.

Tôi thực ra một chút cũng không tốt đẹp, một chút cũng không kiên cường. Nhưng cảm ơn anh ấy, cũng cảm ơn các bạn, cảm ơn mọi người có thể khoan dung với tôi, chúc phúc cho tôi như vậy.
Tôi thật sự rất vui.

Ông chủ nhà hàng lẩu nói với tôi, anh ấy cũng không biết sẽ thích tôi bao lâu, anh ấy không dám đưa ra bất kỳ lời hứa gì với tôi, sợ tôi sau khi có cảm giác ỷ lại vào anh, anh lại giống như Thúc Quang cứ như vậy bỏ tôi mà đi, như vậy tôi sẽ thật sự sụp đổ.

Trong lòng tôi có nút thắt, cũng chưa chuẩn bị tinh thần, vẫn chưa cách nào đặt xuống được đoạn ký ức nặng nề đấy để bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Tôi cũng từng nói với anh ấy, tôi "chậm nhiệt" lại rất cố chấp, nhất thời không buông được, anh ấy cũng từng nói không sao cả. Anh ấy không đảm bảo rằng sẽ mãi đợi tôi, nhưng chỉ cần còn thích tôi thì vẫn sẽ luôn đợi.

Tôi rất biết ơn thế giới này đã cho tôi gặp được một người dịu dàng tốt đẹp như vậy. Hiện tại tôi cuối cùng cũng có thể đối mặt với cuộc sống này rồi.

Tôi sẽ không quên Thúc Quang, thực sự không có cách nào quên đi. Nhưng có lẽ tôi sẽ không còn chìm đắm trong những ký ức của mình và trở nên tiêu cực nữa. Bố mẹ tôi, bạn học trước đây và thậm chí là cả bố mẹ của Thúc Quang cũng đều khuyên tôi, nên quên đi, bước về phía trước. Tôi có thể bước về phía trước, nhưng tôi sẽ không quên.

Đó chính là hồi ức khó quên nhất của tôi.

Cảm ơn sự quan tâm của tất cả mọi người, không biết lần cập nhật này sẽ được bao nhiêu người xem, nhưng luôn cảm thấy nên nói một tiếng với các bạn, tôi của sau này, nói không chừng cũng sẽ tìm được hạnh phúc.

Chúc mọi người bình an vui vẻ. Hi vọng mỗi người khi tìm được món quà mà ông trời ban tặng đều sẽ dũng cảm mở ra. Đó không phải là "tai họa ghê gớm", đó là vật báu sạch sẽ mà tốt đẹp nhất trên thế giới.

Sau này sẽ không còn gặp lại. Tạm biệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu