LÀ AI YÊU THẦM AI? - Không Muốn Ngủ Sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi từng yêu thầm một người mà không dám tỏ bày với ai.

Ngày tốt nghiệp, tôi định tỏ tình nhưng hắn lại kéo hoa khôi trường nói: "Đây là bạn gái của tôi."

Can đảm tôi lấy ra hết đã tiêu tan ngay trong giây phút đó, vẫy tay coi như chào tạm biệt.

Kể từ đó, chúng tôi hòa vào biển người, đều có mưa gió rực rỡ, cũng có tâm nguyện khó thành.

1.
Khi thầy cũ nói cho tôi biết Hà Cù được nhân tài trong trường đưa về, tôi sững sờ một lúc mới tiêu hóa được tin tức này.

Tôi với Hà Cù là bạn học cùng lớp đại học, năm tư hắn chọn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, còn tôi ở lại trong nước học thạc sĩ.

Sau 5 năm, Hà Cù đã tốt nghiệp tiến sĩ, mang theo kết quả nghiên cứu thành công về nước, trong khi tôi vẫn chưa tốt nghiệp tiến sĩ.

Nhìn xem, rõ ràng là cùng lớp, người ta cũng đã trở thành giảng viên, còn tôi...

Tôi có một chút không thể chấp nhận được sự khác biệt giữa người với người.

Có lẽ là sợ tôi bị kích động, thầy giáo cũ ân cần an ủi tôi: "Tiểu Hà rất ưu tú, nhưng em cũng rất giỏi, đừng cảm thấy áp lực."

Tôi...

"Minh Nguyệt à, mấy ngày nữa trường chúng ta tổ chức một bữa tiệc để chào đón Hà Cù, em sẽ tham gia chứ?"

"Hả?"

Thầy giáo cẩn thận, sợ tôi bị kích động không nói nên lời.

"Em không từ chối là tốt rồi."

Thầy vỗ vỗ vai tôi với vẻ mặt "đứa trẻ này đã trưởng thành rồi"

Nửa tháng sau, vào sáng sớm thầy giáo cũ đã thông báo địa chỉ bữa tiệc trong nhóm Wechat.

Toàn bộ khoa lập tức xôn xao, trong nháy mắt bùng nổ tin nhắn.

Tiếng bíp liên tục của thông báo tin nhắn thật sự rất khó chịu, vì vậy tôi đã tắt thông báo trò chuyện nhóm và ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Nút thắt cuối cùng vừa được giải quyết, tiến độ của dự án đã trở lại bình thường, tôi tràn đầy năng lượng.

Khi em gái khóa dưới tìm thấy tôi, tôi đã ở trong phòng thí nghiệm hơn nửa ngày, cũng quên luôn ăn cơm trưa.

"Chị, không phải chị lại chưa ăn cơm trưa chứ?"

Đàn em trang điểm nhẹ nhàng, nhưng miệng mở to, trong mắt hiện lên mấy chữ "Bà này điên rồi".

"Quên mất."

"Chị à, sức khỏe quan trọng hơn."

Trong mắt cô ấy hiện lên sự lo lắng, tôi biết cô ấy thực sự lo lắng cho sức khỏe của tôi, tháo găng tay ra và xoa đầu cô ấy.

"Tập trung ở cổng trường?"

"Là thầy hướng dẫn bảo em tới tìm chị."

Đêm nay là tiệc chào mừng Hà Cù, trong lòng tôi cũng không hề xao động, chỉ là buổi sáng trước khi ra ngoài tôi đã gội đầu.

"Đàn chị, chị nghe tin gì chưa? Nghe nói thầy Hà đấy vô cũng đẹp trai!"

Tôi nhớ lại một chút dáng vẻ của Hà Cù trong ký ức mình, đúng là rất đẹp trai, nếu không thì tôi cũng không thích anh ấy.

"Ừ, cũng khá đẹp trai."

"Hai người quen nhau?!"

"Xem như là vậy đi."

Không chỉ quen biết, anh hắn đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của tôi.

Tôi cười, không nói gì.

2.
Lúc chúng tôi tới nhà hàng, thầy giáo cũ và Hà Cù đã ngồi xuống.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hà Cù, hắn cũng đưa mắt nhìn tôi, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, thế giới của tôi dường như mất đi màu sắc, chỉ có chỗ Hà Cù ngồi là vẫn giữ nguyên màu sắc.

Thời gian dường như đối xử đặc biệt với hắn, 6 7 năm trôi qua, hắn hầu như không thay đổi gì ngoại trừ chững chạc hơn, vẫn tràn đầy sức sống, vẫn đẹp trai như vậy, nhìn không ra qua mùa hè này sẽ 27 tuổi.

"Chào thầy, chào thầy Hà ạ."

Mọi người cùng nhau chào hỏi.

Tôi không có phản ứng gì, cứ đứng ngây ra đó, đàn em vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi mới tỉnh lại.

Tôi vội vàng cúi đầu để tránh ánh nhìn của Hà Cù, nhưng tim tôi đập điên cuồng.

"Tới đây đi, đừng đứng nữa, mau ngồi xuống nào."

Thầy giáo cũ tươi cười rạng rỡ, nói mọi người ngồi xuống.

Đàn em kéo tôi đến ngồi chỗ ngoài cùng gần cửa, nhưng mông tôi chưa kịp đặt xuống ghế đã bị thầy gọi: "Minh Nguyệt."

Tôi nhìn thầy ấy.

"Em qua đây, ngồi cạnh Tiểu Hà đi."

Hả? Tôi thật sự không hiểu hành động này của thầy ấy.

Những người khác đều trêu đùa.

"Không công bằng nha thầy ơi, sao lại để đàn chị ngồi cạnh thầy Hà chứ?!"

"Người ta là bạn học cũ lâu ngày gặp lại, để cho họ ôn chuyện cũ đi."

Ánh mắt của thầy ấy dừng trên người tôi, thầy ấy cười đầy ẩn ý, kiến tôi tự hỏi có phải thầy ấy đã biết điều không nên biết hay không.

"À!"

Trong mắt các em khóa dưới bùng lên ngọn lửa hóng chuyện.

Trước mặt mọi người, tôi không muốn làm mất mặt của thầy giáo cũ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ngồi bên cạnh Hà Cù.

Tôi, Lý Minh Nguyệt là một đầu bếp thực thụ.

Vì vậy để không liên lạc với Hà Cù, tôi đã vùi đầu nấu nướng suốt thời gian đó.

Dẫu sao, người thật sự đam mê ăn cơm có tâm hồn đầy đam mê ăn cơm mới là người xuất sắc nhất.

Nhưng tôi đã từ bỏ Hà Cù, Hà Cù lại không định bỏ qua cho tôi.

Đàn em mang vào một thùng lớn coca ướp lạnh, rót đầy cho từng người từng người một, khi rót cho tôi, Hà Cù dùng đôi bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh và mạnh mẽ của mình che cốc của tôi.

Hà Cù tự nhiên nói: "Cô ấy bị đau dạ dày, không uống đồ lạnh được."

Trong ánh mắt tất cả mọi người ai cũng đều tò mò.

Thức ăn đột nhiên không còn ngon nữa.

Ăn xong, tôi mới vào nhà vệ sinh một lát, đi ra đã không thấy ai nữa.

Đám phản bội này, lúc làm thí nghiệm cũng chưa thấy chạy nhanh như vậy.

3.
Quay lưng về phía tôi, Hà Cù đang dựa vào góc tường xem điện thoại di động.

Hắn cao ráo chân dài, áo sơ mi trắng và quần tây đen khiến anh trông phóng khoáng và lịch lãm, nghĩ tới mấy tên "tinh hoa ngành bảo hiểm" kia, trong lòng tôi đã dơ ngón tay cái lên cho Hà Cù.

Sắc đẹp, chỉ cần nhìn từ xa, đừng lại gần, sẽ hại người đấy.

Vì thế, tôi định lẻn đi khi Hà Cù không chú ý tới.

Tôi vốn tưởng rằng bước chân mình nhẹ như mây, nhưng lúc đi ngang qua Hà Cù, anh ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, "Xong rồi hả?"

Tôi vờ như không nghe thấy, chạy nhanh ra khỏi nhà hàng.

Hà Cù đuổi theo phía sau, "Lý Minh Nguyệt, đứng lại!"

Tôi dừng lại.

Không phải vì Hà Cù bảo tôi đứng lại, mà là tôi mệt lắm rồi, mệt như một con chó.

Nhìn lại Hà Cù, sắc mặt không thay đổi, ngay cả thở dốc cũng không có.

"Phù .... phù...."

Trông tôi giống như cái ống thổi nhà bếp trong thôn lâu năm không sửa chữa, mùi tanh nồng trong cổ họng.

"Em chạy cái gì chứ?"

Hà Cù cau mày, đi tới trước mặt tôi và nhìn xuống, đưa tay ra nửa chừng rồi lại thu về.

Nhìn xem, đạo đức của hắn đâu, còn muốn đánh người.

Tôi lặng lẽ trợn tròn mắt, thầm nghĩ nếu hắn dám đánh tôi, tôi sẽ đánh vỡ đầu chó của hắn.

4.
Tôi rất mệt, tiếp tục thở hổn hển.

Hà Cù cũng không hề khó chịu, lặng lẽ nhìn tôi.

Đến lúc thở được, tôi viện cớ: "Em đang tìm đàn em, ở đây không dễ gọi xe."

"Anh đưa em về."

"Không cần đâu."

"Em còn muốn giả vờ mạnh mẽ? Muộn như vậy rồi, con gái con đứa như em đi về một mình nguy hiểm biết bao nhiêu? Không biết yêu thương bản thân mình hả?"

Sự tức giận đột nhiên hiện lên trong mắt Hà Cù, ánh mắt hắn nặng trĩu nhìn tôi, như là sự thật.

"Thầy Hà, là bởi vì em yêu bản thân, nên không cần thầy đưa về, bởi vì em không có thói quen bám lấy bạn trai của người khác."

"Cái gì?"

Hà Cù ngây người một lúc, lông mày đột nhiên giãn ra, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

"Ngày đó tốt nghiệp em nghe thấy rồi?"

"Phải, nghe anh nói anh là bạn trai của Trần Thanh."

Sau nhiều năm, lần đầu tiên tôi nói ra những gì đã xảy ra năm đó, cố tình phớt lờ nỗi chua xót trong lòng, cố gắng tỏ ra mình là người hời hợt.

"Vì vậy em rời đi mà không hỏi lại?"

Hà Cù giữ vai tôi, ép tôi nhìn hắn, tôi thấy mắt hắn hơi đỏ lên, hai tay đặt trên vai run run.

Không chịu thua kém, tôi hỏi ngược lại: "Tôi hỏi cái gì? Hỏi với tư cách gì?"

"Bạn trai cũ của Trần Thanh có khuynh hướng bạo lực, sau khi chia tay, hắn vẫn luôn làm phiền Trần Thanh, là cô ấy cầu xin anh giúp đỡ."

"Ồ."

"Đó là cách mà anh phản ứng?"

5.
Khóe mắt Hà Cù càng đỏ hơn, trong mắt lờ mờ nước, như thể một giây sau hắn sẽ khóc.

"Nếu không thì sao?"

"Lý Minh Nguyệt, anh muốn bóp chết em."

"Hừ, giết người là phạm pháp."

"Lý Minh Nguyệt ...."

Hà Cù bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt trào ra, khóc rất đáng thương, ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt hắn.

Tôi nghĩ kỹ lại, đêm nay hắn không uống rượu, sao có thể say như vậy?

Hà Cù khóc nức xong nói với tôi một câu: "Em không có trái tim."

Tôi: "......."

Tiếng mẹ đẻ của tôi không nói nên lời.

"Hà Cù, Trần Thanh quên rằng trên thế giới này còn có một nơi gọi là đồn Công an, anh cũng quên luôn hả?"

Hà Cù nghẹn ngào, ngây người nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, như thể không hiểu tôi đang nói về điều gì.

Tôi thở dài, không ngờ tôi và Hà Cù, hai người học giỏi nhất khoa tự nhiên, lại bị Trần Thanh gài bẫy.

"Tự mình nghĩ đi."

Tôi đảo mắt nhìn Hà Cù, cầm điện thoại lên và điên cuồng tìm kiếm Baidu Cloud.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy bài viết "Cuối cùng?" của Trần Thanh, tôi bỗng nhiên bốc đồng, chụp ảnh màn hình và muốn hỏi Hà Cù.

Vì xấu hổ cuối cùng tôi cũng không gửi, âm thầm xóa ảnh chụp màn hình và mọi thứ liên quan tới hắn trong điện thoại.

Nhưng thật ra Baidu Cloud đã bật sao lưu tự động, và lưu ảnh vào đám mây.

Mấy phút sau, tôi giơ ảnh chụp màn hình trên vòng bạn bè của Trần Thanh trước mặt Hà Cù.

Trong ảnh, là Trần Thanh đang dựa vào vai một chàng trai, người này chỉ lộ cằm, trên cằm hắn có một nốt ruồi.

Rất trùng hợp, Hà Cù cũng có một nốt ruồi ở cằm.

Hơn nữa, vị trí của hai nốt ruồi này hoàn toàn giống nhau.

Trong ảnh là Trần Thanh đang dựa vào vai một chàng trai, người này chỉ lộ cằm, trên cằm hắn có một nốt ruồi.

Rất trùng hợp, Hà Cù cũng có một nốt ruồi ở cằm.

Hơn nữa, vị trí của hai nốt ruồi này hoàn toàn giống nhau.

6.
Hắn nhìn lâu như vậy, tôi mỏi tay nên khóa điện thoại đút vào túi.

"Cô ấy đăng nó khi nào?"

"Ngày anh đi du học."

Cho nên, đó là lý do tại sao ngày hắn đi tôi không đi tiễn.

Đôi mắt của Hà Cù lấp lánh, như những ngọn nến yếu ớt lập lòe.

Mặc dù Hà Cù bây giờ trông rất suy sụp, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ mờ mắt mềm lòng.

"Vốn dĩ, về mặt quan hệ nam nữ, em rất ghét câu ruồi không chích trứng mới vỡ, loại ý kiến tại anh tại ả này này, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như có chút chân thực."

"Anh cũng cảm thấy có lý do."

Hà Cù gật đầu, thẳng thắn nhìn tôi, thái độ nhận sai rất tốt.

Tôi đột nhiên cảm thấy khá nhàm chán.

"À."

Tôi không chút do dự tỏ vẻ khinh thường, phất tay áo rời đi.

Hà Cù nắm lấy tay tôi, đáng thương nói: "Anh muốn, ôm em"

"Được, anh thử xem."

7.
Ngày hôm sau, hai mắt tôi thâm sì, bên ngoài phòng thí nghiệm tôi đã Gặp Hà Cù với hai quầng mắt thâm đen.

Nguyên nhân mất ngủ của tôi không có ai khác ngoài hắn, Hà Cù.

Hừ, xui xẻo.

Tôi hối hận vì đã không xem giờ hoàng đạo trước khi ra ngoài.

"Thức khuya hả?"

Vẻ mặt Hà Cù mệt mỏi, lông mày hơi cau lại, trên mặt lộ ra vẻ không tán thành, giống như ma nữ hút hết tinh thần.

"Thức khuya không tốt cho sức khỏe, không được thức nữa nghe chưa."

Nếu như Hà Cù không nói với tôi điều này với khuôn mặt có quầng thâm sắp sụp xuống ngực, tôi còn có thể lắng nghe một chút.

"Lý Minh Nguyệt, em có nghe không đấy?"

Tôi thề, tôi muốn dùng nụ cười để chặn miệng Hà Cù, nhưng không ngờ nó chẳng vui chút nào, khóe miệng tôi chỉ giật giật tại chỗ, trông rất giễu cọt.

Vẻ mặt buồn bã, Hà Cù im lặng ngậm miệng cùng tôi bước vào thang máy.

Cho tới khi bước vào phòng thí nghiệm hắn cũng không nói gì.

Phòng thí nghiệm của Hà Cù vẫn chưa chuẩn bị xong, với lời mời nhiệt tình của viện trưởng, hắn đã tham gia nhóm nghiên cứu của chúng tôi.

Nghĩ tới mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, tôi rất khó chịu. Chẳng phải đêm nào tôi cũng không thể ngủ ngon sao?

Tôi không muốn bị đột tử, thật đấy.

Tới giờ cơm trưa, Hà Cù cố tình lề mề chậm chạp, đợi tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Tôi luôn là người cuối cùng rời khỏi phòng thí nghiệm, không ngờ Hà Cù còn muộn hơn tôi.

Vào lúc tôi định vặn tay nắm cửa, Hà Cù nắm lấy tay tôi rồi đóng cửa lại, không quan tâm đây là phòng thí nghiệm có người ra vào.

Tất nhiên, tôi tin rằng dù có người khác hay không thì hắn cũng làm vậy, hắn là người có thể làm ra những chuyện như này.

Lưng tôi áp vào ngực hắn, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cũng như lồng ngực phập phồng khi hắn thở.

Tim tôi đập thình thịch, hơi nóng như muốn xông lên đầu, tôi lập tức đẩy Hà Cù ra bước qua bên cạnh 2 bước.

"Anh đi trước đi."

"Anh không đi."

"Vậy em đi trước?"

Hà Cù nghiến răng nghiến lợi nói: "Em cũng không được đi."

"Anh không đói hả?"

"Lý Minh Nguyệt, em đừng giả ngu nữa."

"Em giả ngu cái gì chứ?"

"Em rất ghét anh đúng không?"

Sau một hồi im lặng, đôi mắt của Hà Cù lại ngấn đầy nước.

Tôi nhìn hắn với một dấu chấm hỏi, tôi không ghét Hà Cù, tôi chỉ đang cố coi hắn như người xa lạ.

"Em không để ý đến anh, trước kia em không như vậy."

"Hà Cù, chúng ta đã 5 năm không gặp rồi."

Hơn nữa còn là người xa lạ trong 5 năm.

Tôi không nói vế sau, hắn thông minh như vậy, biết tôi muốn nói gì.

Hà Cù: "Không phải 5 năm, mỗi năm anh đều về thăm em."

Tôi mơ hồ.

Hà Cù tiếp tục nói: "Thầy cũ của em cũng biết, Tống Thời Nguyệt trong Wechat của anh là em, 5 năm qua, em đã xảy ra chuyện gì anh đều biết."

Hà Cù nhìn tôi, vô cùng tủi thân, như thể đang trách tôi 5 năm qua không quan tâm hắn một chút nào.

Quả thực, như hắn nói, tôi không có lương tâm, 5 năm qua tôi thật sự không để ý đến hắn.

"Vậy thì sao Hà Cù? Anh muốn nói cái gì?"

"Em còn thích anh không?"

9.
Tôi còn thích hắn không ư?

Tôi thất nhiên vẫn còn thích, nếu không sao hết lần này tới lần khác tôi mơ thấy hắn?

Hà Cù chắc chắn rằng trước đây tôi thích hắn, sao lại tự tin như thế chứ? Tôi mỉm cười, cố tình trêu hắn.

"Sao anh biết trước kia em thích anh?"

Khuôn mặt Hà Cù tái nhợt trong giây lát, hắn cẩn thận hỏi.

"Vậy trước đây em có thích anh không?"

Chà, giọng run run, nhát gan quá.

"Thích."

Tôi thẳng thắn thừa nhận, không có gi phải xấu hổ cả, đây là thanh xuân của tôi.

Tôi trước 27 tuổi, có một phần ba thời gian là thích hắn.

"Em còn có thể tiếp tục thích anh không?"

"Đáng lẽ là đang tiếp tục."

"Vậy..."

Tôi biết Hà Cù muốn nói cái gì, tôi ngắt lời hắn: "5 năm này em không xem anh là người xa lạ, nhưng anh với em mà nói, em đã quen cất giữ anh trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn không thay đổi được."

"Anh hiểu rồi."

"Vậy anh có muốn theo đuổi em không?"

"Muốn!"

Những tia sáng thời niên thiếu lại tràn vào mắt Hà Cù, cực kỳ đẹp mắt.

Hà Cù cười để lộ hàm răng trắng, cười như đứa con trai ngốc của địa chủ.

Tôi cười theo Hà Cù.

Tôi nghĩ, tôi vẫn không thể nhìn thấy hắn buồn.

Nếu tôi còn thích hắn, cuộc đời ngắn ngủi như vậy, sao không tận hưởng niềm vui trước mắt.

10.
Tôi và Hà Cù dường như trở lại những ngày còn học đại học, ngày ngày như hình với bóng, điểm khác biệt duy nhất là chúng tôi đã biết rõ tình cảm của nhau.

Lúc chưa gặp Hà Cù, mấy bé khóa dưới còn có chút ý đồ, sau bữa tiệc chào mừng kia, họ chỉ ngưỡng mộ Hà Cù mà thôi.

Hôm nay bạn cùng phòng đại học của Hà Cù sẽ tới, sáng sớm hắn đã đi sân bay đón họ.

Ba người này cũng rất thú vị, nghe nói Hà Cù trở về, chỉ định tìm cơ hội tụ tập, nhưng nghe nói hai người chúng tôi đã làm lành, lập tức bảo có thời gian rảnh bay tới đây.

Ngay cả nhóm Wechat đã 5 năm không ai nhắn gì cũng trở nên ồn ào.

"Mấy năm nay nghẹn chết tớ rồi!"

"Mặt trăng nhỏ nhớ anh muốn chết!"

"Lão Tam, lui! Lui! Lui!"

............

Lúc còn là sinh viên, Hà Cù với tôi có mối quan hệ rất tốt, ba người họ vì Hà Cù nên cũng đối xử rất tốt với tôi.

Chúng tôi ngồi tám với nhau, tôi ảo tưởng thời gian trôi qua không lâu.

Tôi nhắn cho cả nhóm, "Các anh, lâu lắm rồi không gặp, khi nào trở về? Em mời mọi người uống rượu."

Khá lắm, tôi nghi ngờ ba người này đang muốn gạt tôi, nếu không trong vòng 10 phút sau khi tôi gửi tin họ đã đặt vé máy bay và thông báo cho tôi bao giờ họ tới.

Tôi giống như nuốt phải con ruồi, nhưng con ruồi này là do tôi làm ra, không thể nhổ ra được nên chỉ biết rưng rưng nước mắt nuốt vào trong.

Hà Cù xoa đầu tôi, "Đừng sợ, để anh mời."

"Không cần."

"Anh có tiền lương, em vẫn đang đi học."

Tôi: "......"

Sự an ủi của Hà Cù còn tệ hơn khi không an ủi, dùng thời gian ngắn nhất để tốt nghiệp tiến sĩ rất giỏi!

Khả năng uống rượu của tôi vẫn kém như vậy, sau khi uống 3 cốc bia, nhìn Hà Cù từ một thành hai.

Đầu tôi choáng váng, ngồi không vững, dựa vào vai Hà Cù và nghe họ tám chuyện.

Bữa ăn này có quá nhiều thông tin, tôi biết rất nhiều điều mà Hà Cù không muốn cho tôi biết.

Ví dụ như tên ngốc này không muốn tôi chịu khổ thi nghiên cứu sinh, đã nhường tôi được tuyển thẳng.

Hà Cù ngốc quá rồi.


11.
Mũi tôi chua xót, khóe mắt nóng ran, dụi vào hõm cổ Hà Cù.

Hà Cù sợ tôi ngã xuống đất, nên đã vòng tay ôm lấy tôi.

"Khả năng uống bia của Mặt trăng nhỏ vẫn không tiến bộ chút nào, Lão Tứ ôm Tiểu Nguyệt, đừng để con bé ngã."

"Không ngờ, Trần Thanh lại làm ra những chuyện ghê tởm như vậy!"

"Tội Mặt trăng nhỏ của chúng ta quá, một mình khó chịu biết bao."

"Cũng là tại tớ, đã để cho bé con lo lắng."

"Lão Tứ, chuyện của Trần Thanh cứ cho qua như vậy?"

........

Tôi vừa nghe vừa ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trên giường của Hà Cù.

Vì sao tôi biết là ở trên gường của Hà Cù?

Bởi vì dưới ánh nắng ban mai mờ nhạt ngoài cửa sổ, tên này mở to mắt nhìn tôi chăm chú, cú mèo như thế nào là hắn y như thế.

Mẹ nó chứ, suýt chút nữa là tôi xỉu ngay tại chỗ.

"Còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi."

Hà Cù che mắt tôi, ép tôi nhắm mắt lại, lại ôm tôi vào lòng, dụi dụi vào đầu tôi như một chú mèo con, khẽ nói: "Mặt trăng nhỏ của anh là thật."

Nói xong, hơi thở của Hà Cù trở nên đều và dài.

Vài giây sau, tôi ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ nghe có vẻ vô lý nhưng Hà Cù chắc chắn có thể làm ra.

Hắn sẽ không nhìn chằm chằm tôi cả đêm chứ?

12.
Sau ngày hôm đó, tôi và Hà Cù chính thức trở thành người yêu của nhau.

Không có lý do nào khác ngoài việc tôi không thể chịu đựng được việc mỗi ngày hắn vẫy đuôi như chó bám lấy tôi.

Trước khi gặp lại Trần Thanh, tôi cứ nghĩ rằng là con người thì ai cũng biết xấu hổ, chỉ là ít hay nhiều.

Nhưng mà, Trần Thanh đã cho tôi biết rằng trên thế giới này vẫn còn người trơ trẽn như thế.

Trần Thanh chặn tôi bên ngoài phòng thí nghiệm, cô ta vẫn xinh đẹp kiêu ngạo, giống như mộ con thiên nga trắng coi thường con vịt xấu xí.

Đáng tiếc là con thiên nga trắng này dưới mắt có quầng thâm, không phải lo nghĩ tôi và Hà Cù quay lại với nhau cả đêm không ngủ chứ?

Trong một khoảnh khắc, tôi muốn nhắc cô ta Hà Cù sắp ra tới nơi, đừng nói những điều không nên nói.

Nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua đầu tôi, đùa chứ, Lý Minh Nguyệt này cũng chả phải thánh mẫu, không làm chuyện khiến tôi buồn nôn.

"Lý Minh Nguyệt, cô có thể tránh xa Hà Cù không?"

"Hả?"

"Chẳng lẽ cô không thấy bài đăng của tôi sao? Chúng tôi đã ở bên nhau rồi!"

Tôi: "......."

Kẻ trước mặt tôi trông có vẻ không được bình thường, tôi theo bản năng lùi lại một bước, nới rộng khoảng cách của tôi và cô ta.

"Cô còn muốn né tránh?"

Trần Thanh tiến đến gần tôi, giơ tay định đánh tôi, đã bị Hà Cù hất tay ra trước khi tay vung xuống.

Hà Cù chắn trước mặt tôi, mặt căng thẳng, cực kỳ tức giận.

"Trần Thanh cô bị điên hả?"

"Hà Cù?" Trần Thanh mặt tái nhợt, cả người biến thành một đóa hoa trắng nhỏ đáng yêu, nước mắt lưng tròng đầy tình cảm, "Nghe nói anh quay về, em tới thăm anh."

Diễn xuất đỉnh chóp này, tôi nghĩ người chiến thắng giải Oscar tiếp theo có thể đề cử cô ta.

Hà Cù giữ vai tôi kiểm tra từ trên xuống dưới xong mới yên tâm, hắn còn không thèm nhìn Trần Thanh, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, lạnh lùng nói với Trần Thanh: "Tôi không quen cô."

Trần Thanh dường như nghe không ra phải trái, hoặc là trực tiếp chặn lời nói của Hà Cù, chỉ cố nói những gì mình muốn nói.

"Hà Cù, anh quay về trường dạy học hả? Anh ở bên em, nhà em có thể giúp anh, tiết kiệm cho anh rất nhiều công sức. Cha mẹ Lý Minh Nguyệt là một cặp cha mẹ hút máu, cô ta sẽ không giúp anh điều gì được!"

13.
Những lời này của Trần Thanh, tôi không thể phản bác, tôi cụp mắt xuống dưới ánh mắt đắc ý của Trần Thanh.

Hà Cù nhận ra sự thay đổi của tôi, dụi ngón tay vào má tôi.

"Mặt trăng nhỏ à, anh không có năng lực sao?" Hà Cù tủi thân nói.

Tôi chớp mắt nhìn hắn, lắc đầu nguầy nguậy.

Hắn rất giỏi, là người đã phát biểu mười mấy bài của SCI và EI.

Hà Cù rất hài lòng, xoa đầu tôi, rồi nhìn Trần Thanh, ánh mắt lạnh tới mức có thể nhanh chóng làm đông cứng một con voi.

"Trần Thanh, mẹ cô không nói với cô nằm mơ giữa ban ngày là một loại bệnh, phải trị hả."

Xem đi, nếu 5 năm trước hắn dứt khoát như vậy, tôi còn có thể hiểu lầm hắn 5 năm sao?

"Mong rằng sau này cô có thể làm người bình thường, đừng tới làm phiền tôi nữa."

"Hà Cù.........."

"Thư tố cáo cô gian lận trong thi cử sẽ được gửi tới email của hiệu trưởng ngay lập tức, cô chuẩn bị đi."

Hà Cù kéo tôi rời đi, đến một con đường nhỏ vắng người.

"Mặt trăng nhỏ à, những lời vừa nãy của Trần Thanh em không cần để trong lòng, gia đình em thế nào anh không quan tâm, bố mẹ anh cũng thế."

"Vâng."

Hà Cù đau lòng: "Đừng buồn nhé?"

Tôi không ngừng chớp mắt mấy chục lần, mắt phải của tôi rất ngứa, tôi tháo kính ra nhờ Hà Cù xem.

"Mắt em bị lông mi rơi vào, mau giúp em thổi thổi!"

Hà Cù: "......"

"5 năm của chúng ta, vì cô ta mà lãng phí." Hà Cù ôm tôi ngồi trên ghế sofa trong căn hộ của hắn, đôi mắt ngấn nước, như gần khóc tới nơi.

Bên trong một người lớn như hắn hình như toàn nước mắt, tôi không hiểu nổi.

Tôi vỗ nhẹ vai Hà Cù, nghiêm túc giảng giải cho hắn: "Anh phải nghĩ như thế này, nếu 5 năm trước chúng ta bên nhau, lỡ không chịu nổi yêu xa thì sao?"

Hà Cù đè tôi xuống, hôn lên môi tôi, còn châm chọc.

"Nói nhảm!"

"Đừng đừng ..... a Lý a..."

"Tập trung!"

14.
Nhắc tới bố mẹ, tôi thật sự không thể tranh cãi.

Vì bố mẹ tôi cực kỳ trọng nam khinh nữ, từ bé tới lớn, tiêu cho tôi ngàn nào họ đều ghi vào sổ sách, đến nỗi họ không muốn cho tôi học cấp 3 hay đại học với thành tích xuất sắc.

Thầy hiệu trưởng cấp 3 bảo đảm học phí miễn phí và mọi chi phí sinh hoạt nhà trường sẽ trả, họ mới miễn cường đồng ý cho tôi tiếp tục đi học.

Năm lớp 11, tôi đã được tuyển thẳng, nhưng vì phần thưởng 5 vạn (khoảng 165 triệu) cho người đạt điểm cao nhất của kỳ thi tuyển sinh, tôi vẫn chọn tham gia thi, cuối cùng đứng đầu tỉnh khối tự nhiên và tới đại học Q học.

Sau đó tôi gặp Hà Cù.

Lúc mới vào đại học, tôi kém tự tin hơn bây giờ rất nhiều, nhưng Hà Cù đã thay đổi tôi từng chút từng chút một, kéo tôi ra khỏi vũng bùn của gia đình đó.

Cũng may là Hà Cù đã thay đổi tôi, nếu không tính cách của Lý Minh Nguyệt năm 22 tuổi sẽ vẫn vậy, sẽ không vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất.

May mắn là em trai tôi mặc dù bố mẹ chiều chuộng quá mức nhưng không vì thế mà không biết điều.

Nó bé hơn tôi 2 tuổi, thành tích cũng rất tốt, học ngành IT trường đại học Z, sau khi tốt nghiệp vào làm cho một công ty Internet lớn, lương một năm là 20 vạn (khoảng 660 triệu).

Cuối năm đầu tiên đi làm, nó đưa cho tôi thẻ ngân hàng có 10 vạn (khoảng 330 triệu) trong đó, để tôi hoàn toàn thoát khỏi gia đình đó.

Bởi vì trên cái sổ đó, chi phí nuôi tôi từ bé tới lớn là 9 vạn 8 nghìn 4 trăm 32 đồng lẻ 6 hào. (khoảng 324 triệu)

Sau đó là những chuyện đã xảy ra trong những năm tôi mất liên lạc với Hà Cù.

Nghe tôi kể, ánh mắt hắn đầy xót xa, ôm chầm lấy tôi, nước mắt nóng hổi rơi xuống gáy tôi.

"Xin lỗi." Hà Cù nghẹn ngào.

Tôi không thích khóc, có lẽ là khi còn bé khóc quá nhiều rồi, sớm hiểu ra khóc cũng chẳng thay đổi được gì.

Hà Cù thì ngược lại với tôi, giống như túi khóc, gặp phải chuyện lớn nhỏ gì cũng rơi mấy giọt nước mắt.

Đây có lẽ là bù trừ lẫn nhau.

Tôi vuốt tóc hắn: "Anh có lỗi gì chứ?"

Hà Cù trước đây cũng không thích khóc nhiều như thế, càng ngày càng thích khóc.

Hà Cù ôm chặt lấy tôi không chịu buông ra.

"Anh nên quen em sớm hơn."

"Đã rất sớm rồi."

"Mặt trăng nhỏ của anh tốt như thế, sao lại bị đối xử như vậy?"

Thật ra, tôi đã rất nhiều lần nghĩ tới việc này, nhưng cuối cùng cũng chẳng có đáp án.

"Chúng ta không thể lựa chọn bố mẹ của mình, nhưng chúng ta có thể chọn không trở thành họ. Anh yêu con, yêu cả em nữa."

15.
Đã 3 4 năm nay tôi chưa liên lạc với bố mẹ rồi.

Sau khi đưa cho họ 10 vạn tệ, tôi chưa từng quay trở lại ngôi nhà đó.

Tôi biết họ sẽ không hài lòng.

Không biết họ từ đâu biết được thông tin của tôi, chặn ở ngoài cửa phòng thí nghiệm.

"Các người tìm ai? Người không phận sự không được vào phòng thí nghiệm."

Em trai khóa dưới cản lại, họ không vào được, ở ngoài cổng la hét ầm ĩ.

"Lý Minh Nguyệt! Lý Minh Nguyệt mày ra đây!"

"Lý Minh Nguyệt, đừng nghĩ rằng đưa 10 vạn thì chúng ta đã giải quyết xong!"

"Máu chảy trong người mày là bọn tao cho, cả đời này cũng không báo đáp hết!"

Mấy em nhìn tôi rất tế nhị, hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài.

"Hai người tới đây làm gì?"

"Làm gì hả? Mày hỏi tao tới đây làm gì?"

"Lý Minh Nguyệt, đứa con gái bất hiếu này, mấy năm không về nhà, tao sinh mày có ích gì chứ? Còn không bằng sinh ra bóp chết cho rồi!"

"Con gái học nhiều làm cái gì? Lẽ ra tao không nên cho mày học đại học, phí tiền!"

"Nuôi mày có tác dụng gì chứ, không bằng nuôi một con chó trước cửa!"

.....

Hà Cù vội vàng chạy tới, kéo tôi vào phòng thí nghiệm, bịt tai tôi lại, không cho tôi nghe những lời chưởi rủa của hai người kia.

Đối mặt với Hà Cù, sự tủi thân của tôi cuối cùng cũng tìm thấy chỗ dựa.

Hai người kia mắng chưởi rất lâu, thậm chí còn báo cho lãnh đạo nhà trường.

Cuối cùng, em trai tới, trước sự đe dọa cắt đứt quan hệ của nó, bọn họ đã kiềm chế lại.

Có người còn quay video đăng lên mạng xã hội, chỉ trong một đêm, tôi bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, tất cả mọi người mắng tôi "Bất hiếu".

Blog chính thức của trường ngay lập tức đăng bài làm rõ cho tôi, nhưng những người đó chỉ tin những gì họ muốn tin.

Em trai đã viết một bài đăng dài trong đêm và đăng từng trang của sổ sách ở cuối bài viết.

Các bạn học lần lượt chia sẻ, họ là những người xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau, sức ảnh hưởng của họ không thể xem thường.

Quả nhiên, tình hình dư luận bất ngờ đổi chiều, đôi nam nữ kia bị mắng không ngóc đầu lên được.

"Con gái gỏi như vậy, lại còn không muốn cho con gái đi học, đây là loại cha mẹ gì vậy?"

"Tôi nằm mơ cũng không vào được trường này, nếu tôi được tuyển thẳng, bố mẹ sẽ lo hết cho tôi."

"Loại cha mẹ này còn chờ gì nữa mà không cắt đứt quan hệ?!"

Nhìn những bình luận mới liên tục xuất hiện, tôi thở dài.

Hà Cù cất điện thoại đi, tay kia che mắt tôi.

"Đừng xem nữa, đau mắt."

Mấy ngày nay, Hà Cù sợ tôi nghĩ không thông, hắn gần như nhìn tôi cả đêm không chợp mắt, gầy đi nhiều rồi.

Tôi ôm lấy Hà Cù, "Cảm ơn anh."

"Đồ ngốc."

16.
Thầy giáo cũ sợ trong lòng tôi khó chịu, cố ý nhờ Hà Cù dẫn tôi đi chơi cho khuây khỏa.

Tôi từ chối thầy ấy.

Chút tâm lý này tôi vẫn chịu được, không phải lần 1 lần 2 họ làm ầm ĩ như thế này trước nơi đông người.

Sau khi dự án của thầy cũ hoàn thành, Hà Cù đưa cho tôi mấy bài báo tiếng anh, tất cả đều là hắn xuất bản lúc ở nước ngoài, cùng hướng với luận án tiến sĩ của tôi.

Trong đó có 1 bài báo được tạp chí thu vào, nhưng chưa thấy xuất bản, đây là bài phù hợp nhất với hướng nghiên cứu của tôi.

Sau khi đọc lướt qua bản gốc, tôi đã ở trong ký túc xá hai ngày để dịch nó qua tiếng trung.

Sau khi Hà Cù biết chuyện, tỏ vẻ không nói nên lời với tôi, gõ vào đầu tôi và lắc từ bên này qua bên kia.

"Ở đây không có nước hả? Sao có thể làm chuyện ngớ ngẩn như vậy?"

"Ngớ ngẩn chỗ nào chứ?!"

"Tác giả nguyên tác đây, là người Trung Quốc, còn là bạn trai của em, Ielts 8.0."

Tôi nhìn Hà Cù, im lặng.

Sau khi trở về ký túc xá, tôi phát hiện máy tính có người động vào, bài báo tôi vừa dịch vẫn đang mở trên màn hình.

Tôi ngay lập tức nói với Hà Cù chuyện này.

Hà Cù bảo tôi đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn.

Tôi cũng không đẻ trong lòng.

Cho tới khi nhìn thấy luận văn giống hệt của tôi trên máy tính của bạn cùng phòng, tôi mới hiểu ra.

Thì ra còn có thể làm như thế này.

Tôi chụp một bức ảnh gửi cho Hà Cù, nói với hắn: "Có người muốn gửi báo cáo cho anh, luận văn đã được chỉnh sửa."

Hà Cù gửi lại một icon phẫn nộ, nói: "Đây là hành vi gian lận."

Tôi: "Giờ tính thế nào?"

Hà Cù: "Em muốn giải quyết thế nào?"

Tôi: "Anh đừng làm gì, để em giải quyết."

Hà Cù: "Anh ở dưới lầu chờ em, nếu tình hình không ổn thì gọi anh."

Tôi: "Ok."

Tôi dựa vào bàn của Bành Tư chờ cô ấy quay lại.

Mặc dù chỉ là quan hệ bạn cùng phòng bình thường, nhưng tôi vẫn muốn giúp cô ấy, học tiến sĩ không dễ dàng, còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp, cần gì phải vì một bài luận văn mà không tốt nghiệp được chứ?

17.
Bành Tư cầm theo đồ ăn đi vào, thấy tôi ngồi bên cạnh máy tính của cô ấy, mặt tái nhợt.

"Minh Nguyệt, cậu......."

Tôi cười, chỉ vào máy tính của cô ấy, "Ngại quá Bành Tư, quên nói với cậu, bài luận văn này là thầy Hà Cù viết, tớ chỉ dịch lại một chút để tiện đọc, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, cuối tháng này bài luận văn này sẽ xuất hiện trên tạp chí."

Nói xong tôi không nhìn Bành Tư nữa, gom mấy bộ quần áo và những vật dụng cần thiết cho vào vali, cầm máy tính rời đi.

Tôi nghĩ, áp lực tốt nghiệp tiến sĩ rất lớn, ở bên bạn trai sẽ an toàn hơn.

Thấy tôi xách vali đi xuống, Hà Cù lập tức chạy tới giành lấy đồ trong tay tôi.

"Sao lại mang nhiều đồ như thế? Muốn đi chơi hả?"

"Em nghĩ ở trong ký túc xá không ổn."

Tôi nghĩ rằng tôi đã nói đến nước này, Hà Cù nhất định hiểu, dù sao thì hắn thông minh như thế.

"Vậy tới nhà em gái khóa dưới hả?"

"Hà Cù!" mặt tôi nóng bừng lên, "Có cần em nói rõ không?!"

"Ha ha ha.."

Hà Cù sững sờ một lúc, sau đó cười lớn và dang tay ôm lấy tôi.

"Rất hoan nghênh, bạn gái của anh."

18.
Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp thành công.

Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp không đáng sợ như tôi tưởng tượng, tôi đã kết thúc quãng đời sinh viên trong sự khen ngợi của thầy cô.

Nhưng tôi không rời đại học Q, ở lại viện công nghệ kỹ thuật với tư cách một nhà nghiên cứu.

Lương năm đầu tiên của tôi đã đưa hết cho hai người kia, 30 vạn tệ (cỡ 690 triệu), cắt đứt quan hệ của chúng tôi.

Kể từ đó, người thân của tôi chỉ có em trai và chồng tôi, sau này sẽ có thêm bé con.

Ngoại truyện: Hà Cù

1.
Thật ra, lần đầu tiên tôi gặp Mặt trăng nhỏ là hồi cấp 2.

Chúng tôi cùng tham gia cuộc thi Vật lý cấp quốc gia, cô ấy đứng trước tôi khi xếp hàng vào phòng thi.

Cô ấy gầy gầy nhỏ nhỏ, với làn da trắng, các mạch máu xanh nổi rõ và trên sống mũi đeo cặp kính, trông cô ấy, lạnh lùng, sạch sẽ và thanh tú.

Cô ấy là người đầu tiên bước vào phòng thi, ngồi ở vị trí đầu tiên dựa vào tường.

Khi tôi đi vào, không biết cô ấy đang nghĩ cái gì, nhìn rất ngơ ngác.

Vị trí kiểm tra an ninh của giám thị rất gần cô ấy, tôi cố ý quay người lại thật chậm, nhìn rõ tên cô ấy trên giấy báo thi.

Lý Minh Nguyệt.

Tôi nghĩ rằng cái tên này rất phù hợp với vẻ ngoài của cô ấy.

Mặt trăng nhỏ giành giải nhất cuộc thi đó, tôi không đoạt giải.

Nhưng không sao cả, ngày hôm sau tôi giành được giải nhất cuộc thi Hóa học.

2.
Tôi gặp lại Mặt trăng nhỏ là lúc báo danh năm nhất.

Tôi biết cô ấy sẽ tới đại học Q, vì vậy tôi đã đăng ký làm tình nguyện viên chào đón tân sinh viên.

Còn tại sao tôi biết cô ấy sẽ tới đại học Q? Tôi tình cờ nghe được cô ấy nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, đại học Q là ngôi trường trong mơ của cô ấy.

Quả nhiên, ngày đầu tiên khai giảng tôi đã nhìn thấy cô ấy.

Một mình cô ấy, vẫn gầy bé như thế, kéo theo một chiếc vali lớn và một túi lớn đồ dùng hàng ngày mua trong siêu thị của trường.

Tôi vội vàng tiến lên.

"Bạn học để tớ cầm cho, bạn ở ký túc xá nào?"

3.
Mặt trăng nhỏ là người đầu tiên tôi thích, tôi sợ bám cô ấy nhiều sẽ làm cô ấy chán, lại sợ cách xa quá khiến cô ấy không cảm nhận được tình cảm của tôi.

Cũng may Mặt trăng nhỏ rất hòa đồng, không khó gần như vẻ bề ngoài của cô ấy.

Mặt trăng nhỏ nói không muốn yêu đường, vậy nên tôi nhẫn nại chưa tỏ tình với cô ấy.

Học kỳ 2 năm cuối, nhà trường bắt đầu thông báo danh sách nghiên cứu sinh được tuyển thẳng.

Học bá đại học Q tập trung, tôi xếp ở vị trí cuối cùng.

Mặt trăng nhỏ còn tệ hơn, xếp ngay sau tôi.

Thi nghiên cứu sinh rất khổ, tôi không muốn Mặt trăng nhỏ chịu khổ, nên đã từ chối tuyển thẳng, lựa chọn ra nước ngoài.

Tôi không nói cho Mặt trăng nhỏ chuyện ra nước ngoài ngay, nghĩ tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện này.

Nhưng cái miệng rộng của Lão Tam nói chuyện này ra ngoài, làm tôi trở tay không kịp.

Mặt trăng nhỏ rất tức giận, chặn tất cả Wechat, QQ của tôi, khiến tôi không thể liên lạc được với cô ấy.

Cô ấy điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, tôi lo lắng đến mức phải đợi cô ấy dưới ký túc xá và cửa phòng thí nghiệm.

Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện khiến cho Mặt trăng nhỏ tức giận nữa.

Tôi đã quấy rầy, đeo bám Mặt trăng nhỏ trong một thời gian dài, thái độ của cô ấy cuối cùng cũng dịu lại, nói sau khi cô ấy thành công được tuyển thẳng và tôi nộp đơn đi du học sẽ kéo tôi khỏi danh sách đen.

Mặt trăng nhỏ thành công được tuyển thẳng, vượt qua bài kiểm tra viết và phỏng vấn, trở thành học trò của thầy giáo cũ.

Tôi cũng đã vượt qua kỳ thi Ielts, nộp đơn và ngôi trường lý tưởng.

Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi danh sách đen rồi.

May mắn là Mặt trăng nhỏ không biết chuyện tôi từ chối tuyển thẳng, nếu không cả đời này tôi cũng không thể thoát ra danh sách đen.

Không ngờ, trước khi Mặt trăng nhỏ kéo tôi ra khỏi danh sách đen, tôi đã làm ra chuyện khiến cô ấy rất tức giận.

Vào ngày tốt nghiệp, bạn cùng lớp Trần Thanh tới gặp tôi và cầu xin tôi giúp cô ấy đối phó với bạn trai cũ.

Là bạn bè cùng lớp, tôi đã giúp cô ấy.

Nếu có thể làm lại, đánh chết tôi cũng không giúp cô ấy.

4.
Mặt trăng nhỏ hiểu lầm quan hệ của tôi với Trần Thanh, bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Khi đó tôi không biết Mặt trăng nhỏ hiểu lầm chuyện này, chỉ nghĩ cô ấy còn giận tôi chuyện đi du học.

Tất cả đều là lỗi của tôi, đã không cho cô ấy đủ tin tưởng.

Mặt trăng nhỏ đã xóa tất cả thông tin liên lạc của tôi, thậm chí cả Alipay.

Các yêu cầu thêm bạn của tôi gửi không đi tới đâu.

Tôi dựa theo địa chỉ điền trên thông tin sinh viên của Mặt trăng nhỏ tìm, nhưng không thể tìm được.

Tháng 8 ra nước ngoài, tôi không liên lạc được với Mặt trăng nhỏ, cô ấy cũng không tiễn tôi.

Mặt trăng nhỏ đã quyết định vạch ra một ranh giới rõ ràng với tôi.

Mấy anh em đã khuyên Mặt trăng nhỏ, cô ấy nói: "Em tuyệt giao với anh ấy hoặc tuyệt giao với mấy anh, chọn một đi."

Bọn họ tất nhiên chọn tuyệt giao với tôi.

Tôi là người có nỗi khổ không thể nói.

Tôi không liên lạc được với Mặt trăng nhỏ, mấy anh em cũng không giúp tôi liên lạc.

Mặt trăng nhỏ thật độc ác.

Tôi không thể buông bỏ Mặt trăng nhỏ dù một chút, năm nào cũng trở về thăm cô ấy.

Đôi khi tôi nhìn cô ấy từ xa, cũng có khi tôi lên lớp cùng cô ấy.

Sau đó, ngay cả thầy giáo cũ của cô ấy cũng biết tôi.

Tôi nhớ cô ấy sắp phát điên rồi, vì vậy tôi đã mượn tên người chị họ Tống Thời Nguyệt của mình, giả vờ lấy được Wechat của cô ấy ở một cơ sở dạy kèm và kết bạn thành công với cô ấy.

Mặt trăng nhỏ làm việc bán thời gian trong một tổ chức tư vấn để kiếm sinh hoạt phí, cô ấy không nghi ngờ gì với "Tống Thời Nguyệt", kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi.

5.
5 năm, tôi đã học xong thạc sĩ và tiến sĩ, lấy được bằng tiến sĩ trong thời gian ngắn nhất.

Tôi lại cảm thấy rất lâu.

Tôi đã không nói chuyện với Mặt trăng nhỏ 5 năm rồi.

Lúc gặp lại cô ấy, tôi hưng phấn tới mức chân run lẩy bẩy.

Thầy giáo cũ của cô ấy vỗ vào chân tôi cười không ngậm được miệng.

Mất mặt quá!

Nhưng so với việc có thể nhìn thấy Mặt trăng nhỏ, tôi không sợ mất mặt!

Tôi và cô ấy đều rất thông minh, nhanh chóng giải quyết hiểu lầm.

Là do tôi không tốt, lúc đó tôi đã không cho cô ấy đủ tin tưởng, khiến chúng tôi bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.

Khả năng uống rượu của Mặt trăng nhỏ kém tới mức uống 3 cốc bia là cô ấy đã say mèm.

Uống rượu xong, trời đã khuya, ký túc xá đã khóa cửa, Mặt trăng nhỏ không về được.

Tôi đưa cô ấy về nhà.

Đêm chợt tỉnh giấc, Mặt trăng nhỏ trong lòng vẫn còn, hóa ra không phải là mơ.

Mặt trăng nhỏ của tôi là có thật.

Dưới sự đeo bám của tôi, Mặt trăng nhỏ cuối cùng đã đồng ý cho tôi theo đuổi cô ấy, hạnh phúc quá!

Mấy anh em hỏi tôi, chuyện của Trần Thanh cứ như vậy cho qua?

Tất nhiên không thể cho qua như thế.

Không ai có thể làm cho Mặt trăng nhỏ của tôi buồn, kể cả tôi cũng thế.

Mấy ngày trước, Trần Thanh còn gửi tin nhắn Wechat làm phiền tôi, tôi không xem trực tiếp đánh dấu là đã đọc.

Lúc này, tôi muốn xem cô ta nhắn gì cho tôi nên mở xem: Tớ nhìn thấy địa chỉ IP của cậu là ở trong nước, cậu về rồi hả?

Tin nhắn được gửi vào ngày tôi hạ cánh.

Sao cô ta lại quan tâm tới tôi như vậy? Địa chỉ IP vừa thay đổi đã biết tôi trở về?

Tôi đã trực tiếp xóa Wechat của Trần Thanh, không để lại rác trong danh sách liên lạc của mình.

Lão Đại xấu tính lấy hình tôi và Mặt trăng nhỏ đăng lên khoảnh khắc, kèm bài viết hạnh phúc nhân đôi.

Tôi biết ý của Lão Đại.

Niềm vui thứ nhất, tôi quay về, còn thứ 2, tôi và Mặt trăng nhỏ làm lành.

Quả nhiên mấy ngày sau, Trần Thanh đã tự mình tìm tới.

Cô ta thực sự không biết xấu hổ.

Sau khi trở về, tôi đã tải luận văn thạc sĩ của Trần Thanh về để đọc, thầy hướng dẫn cô ta có quan hệ họ hàng với cô ta, luận văn chắc chắn có vấn đề.

Khá lắm, tôi không nghĩ cô ta chép bài trên mạng, đến sửa cũng không thèm sửa.

Đây là hành vi gian lận nghiêm trọng, tôi phải báo cáo.

6.
Bố mẹ của Mặt trăng nhỏ quả thực không thể được gọi là bố mẹ.

Tôi rất tức giận.

Cũng may là em trai cô ấy rất tốt, biết cách bảo vệ chị gái mình.

Mặt trăng nhỏ đã thỏa thuận với cặp nam nữa kia, đưa cho họ 30 vạn và cắt đứt quan hệ kể từ đó.

Cô ấy vẫn còn quá tốt bụng, họ không xứng đáng đòi tiền.

Nhưng tiêu tiền để mua được bình yên cả đời, rất đáng.

Tôi muốn thay Mặt trăng nhỏ trả 30 vạn này.

Cô ấy từ chối tôi thẳng thừng và đe dọa chia tay tôi nếu tôi dám lén đưa tiền cho họ.

Mặt trăng nhỏ đã nói như thế, tôi chắn chắn không dám.

Tôi hiểu cô ấy, cô ấy phải dùng số tiền mình kiếm được, đây là cách duy nhất để rời xa đôi nam nữ kia theo đúng nghĩa.

Tôi hiểu.

Nhưng tôi vẫn đau lòng cho cô ấy.

7.
Bạn cùng phòng của Mặt trăng nhỏ lấy luận văn của tôi để nộp báo cáo, đây cũng là hành vi gian lận cần phải báo cáo.

Nhưng Mặt trăng nhỏ bảo tôi đừng quan tâm, để cô ấy tự giải quyết.

Tôi biết Mặt trăng nhỏ nghĩ gì, vợ tôi tốt bụng.

Nhưng tôi không thể để lại tai họa cho sinh viên khác, tôi đã nói bóng nói gió với viện trưởng về hành vi gian lận.

Viện trưởng đã tổ chức một cuộc họp đặc biệt vào ngày hôm sau.

Bây giờ tôi hoàn toàn yên tâm.

Vì chuyện này, Mặt trăng nhỏ đã chuyển tới sống cùng tôi.

Tôi nghĩ, tôi nên cảm ơn cô bạn cùng phòng kia, nhưng hôn lễ vẫn sẽ không mời cô ấy tới.

Mặt trăng nhỏ vẫn luôn lo lắng cô ấy không thể tốt nghiệp.

Tôi luôn cảm thấy những lo lắng của cô ấy là dư thừa.

Cô ấy còn giỏi hơn tôi, sao không thể tốt nghiệp chứ?

Vì vậy chúng tôi đã đồng ý rằng nếu Mặt trăng nhỏ tốt nghiệp thành công, luận văn được thông qua sẽ đi nhận giấy chứng nhận.

Tôi hỏi cô ấy kết quả, Mặt trăng nhỏ đương nhiên thuận lợi bảo vệ thành công.

Bây giờ tôi là chồng của Mặt trăng nhỏ.

Mặt trăng nhỏ là bà Hà của tôi.

Tôi sẽ yêu cô ấy cả đời này, mãi mãi.

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu