MINH HÔN - Phong Hành Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Tận mắt chứng kiến người bạn tốt của mình là Tiểu Mai bị siết cổ đến chết mà tôi chỉ có thể ngậm chặt miệng không dám phát ra âm thanh.

Hôm nay là ngày cưới của Tiểu Mai.

Không khí ban ngày vô cùng náo nhiệt, mọi người uống rượu mừng cực kỳ vui vẻ, đến buổi tối thì trưởng thôn đưa cô ấy ra khỏi thôn.

Chiếu theo lệ làng thì ngoại trừ trưởng thôn và những người nâng kiệu ra thì những người khác đều không được tiễn cô dâu đi.

Kể cả cha mẹ ruột cũng không được.

Nhưng tôi và Tiểu Mai từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm của chúng tôi thắm thiết như chị em ruột vậy.

Tôi thực sự không nỡ rời xa cô ấy nên đã lén đi theo hỉ kiệu, tôi muốn tiễn cô ấy một đoạn đường.

Nhưng kỳ lạ chính là khi hỉ kiệu đi đến Từ đường ở cổng phía Đông của thôn thì bất ngờ dừng lại.

Chẳng phải trước lúc khởi hành trưởng thôn đã nói là sẽ đưa hỉ kiệu của Tiểu Mai đến nhà chồng cô ấy ở thôn bên kia, sau đó mới quay lại mà?

Thêm nữa là đối với cuộc hôn nhân của Tiểu Mai thì trưởng thôn thực sự rất quan tâm.

Bắt đầu từ nửa năm trước, ông ấy đã sắp xếp tuyển chồng cho Tiểu Mai.

Nghe nói là sau khi đi thăm hơn mười hộ gia đình thì mới tìm được một người có bát tự hợp với Tiểu Mai, còn nói đây chính là cuộc hôn nhân tiền định.

Thậm chí ông ấy còn đặc biệt đến thăm nhà chú rể vì sợ nếu điều kiện gia đình không tốt thì khi Tiểu Mai gả qua sẽ phải chịu ấm ức.

Mẹ tôi lúc đó còn cười nói rằng nhìn thái độ quan tâm của trưởng thôn đối với Tiểu Mai nếu ai không biết còn tưởng Tiểu Mai là con gái của ông.

Tôi không biết chuyện gì xảy ra khi hỉ kiệu đột ngột dừng lại, nên phải trốn ở một bên âm thầm quan sát.

Ở lối vào của Từ đường có một bà lão đội hoa trắng trên đầu đang đứng chờ, theo sau là một người đàn ông cường tráng.

Trưởng thôn vẫy tay một cái, mấy người dân trong thôn bước vào kiệu hỉ rồi bế Tiểu Mai ra ngoài.

Hai mắt của Tiểu Mai nhắm chặt giống như là đang ngủ vậy.

Tôi không khỏi cười thầm.

Lấy chồng là chuyện lớn như vậy mà con bé này còn có thể ngủ quên được.

Nhưng tôi chưa kịp cười to thì cảnh tượng tiếp theo đã khiến tôi chết lặng tại chỗ.

Không biết bà lão kia đã nói gì với người đàn ông cường tráng, sau đó thấy người đàn ông cường tráng lấy ra một sợi dây thừng rồi khéo léo buộc vào cổ Tiểu Mai.

Ánh mắt tôi đầy nghi ngờ, hai bàn tay của hắn ta không ngừng kéo sợi dây ra bên ngoài.

Không được... Nếu cứ tiếp tục kéo như vậy thì Tiểu Mai sẽ chết ngạt mất!

Ngay lúc tôi đang định đứng dậy ngăn cản hắn ta lại thì cổ Tiểu Mai đột nhiên ngã sang một bên.

Rõ ràng là cô ấy đã chết!

Cảm giác ngột ngạt đè lên toàn bộ cơ thể tôi giống như tôi đang bị đóng đinh trên mặt đất.

Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan khắp cơ thể, khiến tôi toát mồ hôi lạnh.

Cơ thể không ngừng run rẩy, một chút lý trí cuối cùng còn sót lại khiến tôi phải ngậm chặt miệng, không dám phát ra âm thanh.

Tôi nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Tiểu Mai đang sống sờ sờ trước mặt tôi sẽ bị siết cổ đến chết!

Trưởng thôn đâu?

Tại sao ông ta không ngăn cản?

Tôi nhanh chóng quay lại nhìn trưởng thôn nhưng lại kinh hoàng phát hiện ra ông ta chỉ khoanh tay một bên đứng nhìn.

Khuôn mặt thân thiện, hiền lành ngày xưa giờ trông rất lạnh lùng, thậm chí có chút không kiên nhẫn.

2.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động nên cuộc trò chuyện giữa trưởng thôn và bà lão truyền đến tai tôi một cách rõ ràng, điều đó khiến tôi càng rùng mình hơn.

"Người tiếp theo sẽ được đưa đến trong một tháng nữa đúng không?"

"Chà, còn một tháng nữa sẽ đến sinh nhật 16 tuổi. Sau sinh nhật tôi sẽ mang người đến cho bà."

Trong giọng nói của bà lão có mang theo chút tiếc nuối: "Người mua bên kia đặc biệt nhờ tôi tính toán tìm giúp con trai của bọn họ một mối minh hôn. Thời gian tốt nhất là vào 8 ngày sau, tôi sẽ trả thêm tiền chứ một tháng thì lâu quá."

"Bà cho rằng tôi không muốn kiếm nhiều tiền sao? Nhưng quy tắc ở trong thôn là như vậy, không thể phá bỏ."

Trong đêm, âm thanh rầu rĩ của trưởng thôn vang lên nhưng vẫn lộ ra một tia tàn nhẫn: "Bà đừng quên, việc kinh doanh minh hôn của chúng ta có thể duy trì nhiều năm như vậy chính là nhờ vào quy tắc này!"

Bà lão sốt ruột xua tay, lấy ra một xấp tiền đưa cho trưởng thôn rồi sai người đàn ông cường tráng nhặt xác Tiểu Mai lên rồi quay người rời đi.

Đầu óc tôi giống như bị xịt keo, bằng không thì tại sao tôi không hiểu được cuộc trò chuyện giữa trưởng thôn và bà lão kia?

Cảm giác như mình vừa phải trải qua một cơn ác mộng mà chính tôi cũng không thể lý giải được.

Tôi lặng lẽ thở hổn hển, cho đến khi phổi đau nhức thì mới chấp nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.

Trưởng thôn và bà lão kia thông đồng để giết chết Tiểu Mai.

Vấn đề tôi trăn trở bấy lâu chưa được giải đáp, cuối cùng đêm nay chân tướng đã được hé lộ.

Chẳng trách con gái trong thôn qua tuổi 16 đều phải xuất giá.

Chẳng trách việc đưa dâu nhất định phải được thực hiện vào ban đêm, kể cả người thân, bạn bè đều không được đưa tiễn.

Trước đây tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao các chị của tôi đi lấy chồng thì chưa bao giờ về thôn thăm chúng tôi, cũng không có tin tức gì từ họ cả. Giống như thể biến mất khỏi thế giới vậy.

Thì ra bọn họ không phải kết hôn mà đã bị trưởng thôn bán đi từ lâu, họ bị ông ta giết chết, sau đó tiến hành minh hôn!

Điều tồi tệ hơn nữa chính là một tháng sau sẽ đến sinh nhật tuổi 16 của tôi, có thể "cô dâu" mà trưởng thôn và bà lão nhắc đến trong cuộc nói chuyện vừa rồi chính là tôi.

Điều này cũng có nghĩa là ngày này một tháng sau, là ngày tôi phải chết.

Toàn bộ quần áo bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, tôi cũng không ngăn được cơ thể mình run lên khi gió đêm thổi qua.

3.

Nhìn bóng dáng của trưởng thôn dần đi xa, tôi giật mình rồi lấy lại tinh thần.

Tôi phải trở về trước bọn họ, tuyệt đối không thể bị phát hiện vì đêm nay trốn ra khỏi thôn được.

Nhưng con người càng lo lắng thì càng dễ mắc sai lầm.

Tôi không chú ý mà dẫm phải một hòn đá dưới chân.

m thanh lộc cộc vang lên rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch.

"Ai?!" Trưởng thôn đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào cục đá lăn trên đường, rồi tìm kiếm khắp nơi.

Tôi vội vàng nín thở, ép chặt cơ thể xuống mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra trên trán chảy dọc theo hai bên thái dương, trong lòng không ngừng cầu nguyện mong trưởng thôn đừng phát hiện ra.

Đợi một lúc không thấy xung quanh có động tĩnh gì, Trương Đại đứng bên cạnh trưởng thôn nói: "Chắc là bọn chuột ở đâu đó chạy ra ngoài thôi, gần đây trong thôn có rất nhiều chuột, bọn chúng tới đây cũng không có gì ngạc nhiên."

Trưởng thôn chắc là tin tưởng lời nói của hắn nên đã quay người tiếp tục đi về hướng thôn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, định đợi cho bọn họ đi xa một chút sau đó sẽ đi đường tắt để về thôn.

Nhưng vừa đi được vài bước, trưởng thôn bỗng dừng lại, lấy từ trong túi ra một chiếc đèn pin rồi mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Trái tim vừa được hạ xuống của tôi lại nhảy lên.

Nhìn theo ánh sáng phản chiếu của đèn pin, tôi thấy rõ được biểu cảm hung tợn trên khuôn mặt của ông ta.

Có vẻ như hòn đá kia vẫn khiến ông ta nghi ngờ nên ông ta vẫn không có ý định bỏ cuộc!

Không có thời gian để hối hận, bởi vì quá căng thẳng nên đầu óc của tôi trở nên quay cuồng.

Trực giác mách bảo tôi nhất định phải trốn thật kỹ, không được để trưởng thôn phát hiện ra, nếu không tôi không thể sống sót qua đêm nay được!

Nhìn thấy tiếng bước chân của trưởng thôn càng ngày càng gần, cùng với ánh sáng của đèn pin sắp chiếu vào mình, nên tôi nghiến răng nghiến lợi, nhặt một hòn đá lên tay rồi ném thấp về hướng ngược lại với mình.

Tiếng đá rơi xuống đất quả thực đã thu hút sự chú ý của trưởng thôn.

Tôi nhân cơ hội ông ta đang chú ý về phía bên kia mà nhanh chóng chạy nhẹ bước chân về phía một cây đa lớn ở hướng Tây.

Cây đa lớn đã chết héo nhiều năm, có một hốc cây bên trong từ lâu đã bị mục nát, được tôi và Tiểu Mai phát hiện ra cách đây hai năm.

Chúng tôi không nói cho ai biết về hốc cây này, nhưng giờ đây nó có thể trở thành nơi duy nhất cứu sống tôi.

Một giây trước khi trưởng thôn quay lại nhìn, tôi đã thành công chui vào trong hốc cây, rồi dùng vỏ cây lớn trong tay để che đi cái hốc.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch——

Nghe tiếng bước chân đến gần, tim tôi đập như nổi trống.

Cuối cùng, tiếng bước chân cũng dừng lại, xuyên qua khe hở trong hốc cây, tôi nhìn thấy ánh đèn pin quét qua mình hai lần.

Tôi không dám thở, chứ đừng nói đến cử động vì sợ bị phát hiện.

Không biết qua bao lâu, ánh đèn pin tắt đi, bóng tối lại quay về trong hốc cây.

Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy một tiếng rầm sau đó vỏ cây rơi xuống đất.

Quay đầu lại, mặt trưởng thôn đã áp vào hốc cây.

Lúc này, những nếp nhăn trên mặt ông ta trở nên âm trầm đáng sợ, đôi mắt nheo lại giống như rắn độc đang muốn ăn thịt người.

Ông ta nhếch miệng cười, giọng đầy nghiêm túc: "Anh Tử, sao cháu lại ở đây?"

4.

Bị phát hiện rồi!

Cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan truyền từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Tim tôi gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Theo bản năng tôi muốn hét lên vì sợ hãi nhưng vì khát khao sống sót mãnh liệt nên tiếng hét đã bị nuốt chửng trong cổ họng.

Lúc này trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ.

Tuyệt đối không thể để trưởng thôn biết rằng tôi mới phát hiện ra sự thật.

Tôi đưa tay dụi dụi mắt, như bị đánh thức: "Trưởng thôn? Sao người lại ở chỗ này? Còn chưa đi tiễn Tiểu Mai sao?"

Tôi lại nhìn bầu trời bên ngoài, giả vờ kinh ngạc: "Trời ơi, muộn thế này rồi sao, Tiểu Mai đã được đưa đi rồi sao?"

Nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của trưởng thôn, tôi bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, buộc bản thân phải lộ ra biểu tình ảo não.

"Ban ngày cháu trốn ở đây để ban đêm muốn lén lút đi tiễn Tiểu Mai, nhưng chắc là đợi quá lâu nên không cẩn thận ngủ quên mất."

Ánh sáng trong hốc cây không được rõ ràng nên tôi đánh cược là trưởng thôn không nhìn rõ tôi có ngủ hay không.

Có lẽ tôi đã giả vờ quá tốt nên không tìm ra được sơ hở.

Sắc mặt trưởng thôn vặn vẹo một lát, sau đó lại tươi cười: "Tiểu Mai đã rời đi rồi, ban đêm ở đây không an toàn, cháu nên nhanh chóng về nhà đi."

Sau khi từ biệt trưởng thôn, tôi rẽ vào đường tắt và chạy như điên về nhà.

Chỉ là tôi luôn cảm thấy sau lưng mình có một ánh mắt lạnh băng vẫn đang dõi theo.

Từ phía xa khi nhìn thấy ánh đèn trước cửa nhà, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.

Tôi muốn nhanh chóng báo cho bố mẹ tôi biết chuyện này, trưởng thôn không chỉ giết Tiểu Mai mà còn muốn giết tôi để minh hôn!

Khi tôi đến trước cửa nhà, bố tôi đang ngồi ngoài sân hút thuốc.

Thấy tôi về, ông sốt ruột dập tàn thuốc, trừng mắt hỏi tôi: "Tại sao bây giờ mới trở về, con đã chạy đi đâu?"

Khi nhìn thấy rõ những giọt nước mắt trên mặt tôi, bố đột nhiên nắm lấy vai tôi, giọng nói cao lên: "Anh Tử, sao con lại khóc? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Từ nhỏ đến lớn, bố rất quan tâm tôi.

Tuy rằng khi nói chuyện với tôi ông luôn tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn, nhưng nếu thấy tôi chịu tủi thân thì ông lại lo lắng hơn bất kỳ ai.

Tôi nhớ có một lần lúc tôi cãi nhau với Nhị Ngưu nhà lão Vương.

Nhị Ngưu cãi không lại tôi nên đã động tay động chân, cậu ta dùng cành cây cắt một đường dài trên mặt tôi.

Sau khi biết chuyện bố tôi dùng gậy gỗ tẩn cho Nhị Ngưu một trận rất nặng, bốn năm người lớn cũng không ngăn được.

Ông còn đưa tôi lên thị trấn tìm bác sĩ giỏi nhất, cũng tốn rất nhiều tiền để mua thuốc mỡ vì sợ tôi sẽ có sẹo trên mặt..

Tôi nức nở, định kể lại cái chết của Tiểu Mai và âm mưu của trưởng thôn.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, thứ tôi nhìn thấy trong mắt ông không phải là sự quan tâm mà là sự dò xét.

Trong chớp nhoáng một vấn đề chợt hiện lên trong đầu tôi: Minh hôn chỉ là âm mưu giữa trưởng thôn và một vài người thôi, hay là tất cả người lớn trong thôn đều biết?

Nếu không thì tại sao sau khi kết hôn, hai chị gái không trở về mà bố mẹ cũng không hề nghi ngờ?

Tôi không khỏi rùng mình, bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu, bám chặt vào người như băng dính.

5.

Bắt gặp ánh mắt thúc giục của bố, tôi chậm rãi cúi đầu nén cảm xúc lại, nghẹn ngào nức nở nói: "Con vốn dĩ muốn lén trốn đi để tiễn Tiểu Mai...."

Tôi cố tình dừng lại.

Nhìn thấy các cơ trên mặt bố căng thẳng ngay lập tức, tim tôi hơi chùng xuống.

Tôi nhẹ thở ra một hơi, giả bộ ảo não rồi tiếp tục nói: "Đáng tiếc là con ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy thì Tiểu Mai đã bị đưa đi rồi."

Tôi lại tỏ vẻ oán giận mà lau nước mắt.

Thấy tôi thành thật như thế, cuối cùng bố tôi cũng bỏ qua sự nghi ngờ và cho tôi trở vào nhà.

Nằm trên giường, tôi trằn trọc không ngủ được, đầu óc cứ tua lại hình ảnh bố nhìn tôi.

Rốt cuộc là bố có biết về chuyện minh hôn hay không?

Khi tôi bốn tuổi, bố mẹ tôi lại sinh thêm một đứa con trai, nhưng bố mẹ đối xử với tôi rất tốt, không hề trọng nam khinh nữ một chút nào.

Tôi chưa bao giờ bị bắt làm việc nặng nhọc, mỗi lần tôi nói muốn ra đồng giúp thì mẹ tôi đều cười nói: "Con gái là để nuôi, không phải để làm việc nặng nhọc."

Chị em chúng tôi ngày thường đều được ăn ngon, đến Tết còn có quần áo mới, bố mẹ tôi chưa bao giờ bên trọng bên khinh cả.

Thậm chí có những lúc tôi và em trai cãi nhau, bố mẹ tôi cũng thường đứng về phía tôi.

Tôi vẫn nhớ vào dịp Tết Nguyên đán năm ngoái, tôi và em trai tranh nhau một chiếc đùi gà, sau đó bố mẹ tôi đã lấy chiếc đùi gà đặt vào trong bát của tôi.

Em trai cũng vì vậy mà khóc náo loạn một trận.

Thật ra điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và em trai là em ấy vẫn đang được đi học còn tôi thì không được tiếp tục đi học nữa.

"Con gái sớm muộn gì cũng lấy chồng, đi học thì có ích gì? Đừng lãng phí thời gian nữa."

Bây giờ nghĩ lại, lúc bố mẹ không cho tôi đi học nữa bởi vì họ thực sự nghĩ rằng điều đó là không cần thiết, hay họ không muốn tôi lên thị trấn rồi rời khỏi thôn này?

Đầu óc tôi rất hỗn loạn, lúc lấy lại tinh thần thì tôi đã đứng bên ngoài cửa sổ phòng họ rồi.

Trong phòng tối om, nghĩ bọn họ đã ngủ nên tôi đang định rời đi, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói.

"Hôm qua trưởng thôn đã nói cho tôi biết, người mua Anh Tử là một gia đình giàu có, con trai họ đang bị bệnh rất nặng, nếu Anh Tử được gả qua đó, họ có thể trả cho chúng ta rất nhiều tiền, nhiều hơn những gì cha mẹ Tiểu Mai nhận được."

"Tốt quá, có tiền thì chúng ta có thể xây nhà khác, lúc đó con trai lấy vợ cũng được nở mày nở mặt."

"Trong khoảng thời gian này, hãy quan tâm đến Anh Tử, đừng để con bé làm bất cứ việc gì, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì rồi người mua bên kia không hài lòng, đến lúc đó trả ít tiền hơn thì không tốt."

6.

Tôi đứng ngoài cửa sổ yên lặng lắng nghe, có cảm giác như cả cơ thể bị gió lạnh đóng băng thành một tác phẩm điêu khắc.

Cú đả kích to lớn này khiến tôi rất lâu cũng không thể hồi phục.

Hóa ra bình thường họ chiều chuộng, yêu thương tôi cũng chỉ mong có thể bán tôi được giá cao?

Hổ dữ không ăn thịt con, tôi là con ruột của họ, vậy mà họ có thể nhẫn tâm đẩy tôi vào chỗ chết!

Tôi tức giận đến mức muốn lao vào tranh cãi với họ.

Nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa, tôi chợt tỉnh táo.

Họ đã lên kế hoạch muốn giết tôi rồi.

Nếu bây giờ tôi ngả bài thì khả năng họ sẽ giết tôi trước.

Điều bây giờ tôi phải làm là tiếp tục giả ngu coi như không biết gì, sau đó bí mật trốn khỏi thôn này và không bao giờ quay trở lại nữa.

Nhưng sáng hôm sau, vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã nhìn thấy trưởng thôn đang ngồi trong nhà.

Nhìn thấy tôi đi ra, ông ta bày ra vẻ mặt quan tâm hỏi: "Anh Tử, bố cháu nói tối qua về nhà tâm trạng của cháu không tốt, cháu không có chuyện gì chứ?"

Ông ta đến để kiểm tra tôi!

Tôi siết chặt hai tay vào lòng bàn tay, buộc mình không được tỏ ra hoảng sợ hay tức giận.

Tôi giả vờ khổ sở buồn bã mà lau nước mắt, miễn cưỡng mà nở một nụ cười: "Cháu chỉ không nỡ để Tiểu Mai kết hôn. Cảm ơn trưởng thôn đã quan tâm."

"Mấy đứa từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt rồi, không nỡ là chuyện bình thường."

Trưởng thôn an ủi cho có lệ, sau đó lại hỏi: "Tối hôm qua trên đường quay về thôn ta có đi ngang qua Từ đường, nghe thấy những tiếng động lạ, hình như có người đang trốn trong bóng tối. Anh Tử, cháu có để ý không?"

Tôi lập tức cảm thấy căng thẳng.

Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua nội tâm của tôi vậy.

Càng rơi vào những lúc như thế này thì càng không thể để lộ sơ hở.

Tôi bình tĩnh lại, lắc đầu: "Đêm qua cháu ngủ quên trong hốc cây, nếu không phải là trưởng thôn đánh thức cháu thì có khi cháu vẫn còn ngủ say không biết cái gì cả."

Trưởng thôn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: "Không nhìn cũng không sao, chỉ sợ là thứ gì không sạch sẽ, sẽ dọa cháu sợ thì không tốt. Một tháng nữa sẽ đễn hôn lễ của cháu đấy Anh Tử. Để hôn lễ có thể diễn ra an toàn, thì thời gian này cháu đừng nên đi ra ngoài."

Nói xong ông ta bỏ đi mà không đợi tôi trả lời, đợi đến lúc tôi muốn đuổi theo thì đã bị bố mẹ ngăn cản rồi.

Bố mẹ tôi nói rằng trưởng thôn làm vậy là muốn tốt cho tôi nên yêu cầu tôi không được ra ngoài cho đến khi kết hôn.

Tôi cảm thấy như bị sét đánh.

Cái gì mà muốn tốt cho tôi chứ?

Rõ ràng là họ nghi ngờ tôi nhưng không có chứng cứ nên họ chỉ có thể nhốt tôi ở trong nhà, để tôi không có cơ hội trốn thoát!

Cả ngày hôm sau, cho dù tôi có cố gắng thế nào, năn nỉ ỉ ôi ra sao, bố mẹ cũng không chịu cho tôi ra ngoài, đây rõ ràng là muốn nhốt tôi đến khi kết hôn hoặc cho đến khi tôi chết!

7.

Ngày kết hôn, tôi mặc bộ hỉ phục đỏ tươi, đội khăn trùm đầu.

Trước mắt tôi bao trùm là một màu đỏ tươi, bên tai vang lên âm thanh sôi động, náo nhiệt của dân làng đến uống rượu mừng.

Tôi nghe được loáng thoáng tiếng mọi người nói chúc mừng bố mẹ tôi.

Chắc là bọn họ đến để chúc mừng bố mẹ tôi phát tài rồi.

Tôi muốn cởi khăn trùm đầu của mình rồi xông ra chất vấn họ xem họ còn có nhân tính hay không.

Nhưng tôi bị bịt miệng còn tay thì bị trói chặt.

Giống như một miếng thịt mặc người khác xâu xé.

Một vài thôn dân cường tráng ấn chặt rồi ép tôi lên hỉ kiệu..

Tôi vừa lên hỉ kiệu thì chiếc khăn trùm trên đầu chớp mắt biến thành sợi dây thừng.

Sợi dây quấn quanh cổ chặt đến mức tôi gần như không thở được.

Trong lúc giãy giụa thì tôi ngã ra khỏi hỉ kiệu, tôi điên cuồng quờ quạng tay chân cầu cứu thì túm được tay áo của mẹ.

Nhưng mẹ đã gạt tay tôi ra với vẻ mặt chán ghét, rồi quay đầu lại hớn hở cùng bố đếm tiền.

Không khí tôi hít vào phổi ngày càng ít thì số tiền xuất hiện trong tay bố mẹ tôi ngày càng nhiều.

Nhưng bọn họ vẫn không thỏa mãn, bọn họ nhìn tôi với ánh mắt đầy oán giận, còn chất vấn tại sao không chết nhanh lên để bọn họ có nhiều tiền hơn.

Tôi bừng tỉnh la hét chói tai, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.

Thì ra là một cơn ác mộng.

Cảm giác đau đớn vì bị sợi dây thừng siết vào cổ vẫn còn đọng lại, giống như thể tôi đã từng chết thật rồi.

Tôi ôm chặt lấy bản thân, run rẩy vì sợ hãi và tuyệt vọng.

Để xóa tan sự nghi ngờ của trưởng thôn và bố mẹ, hai ngày tiếp theo tôi đã ngoan ngoãn ở trong nhà.

Khi trưởng thôn tới, tôi vẫn tỏ ra lịch sự như bình thường, thậm chí còn nhắc về hôn sự của mình một cách đầy mong đợi.

Thực sự khi phải nói chuyện với những người kiếm lời từ cái chết của tôi, tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nhưng để sống sót, tôi chỉ có thể làm như thế.

Cũng nhờ kỹ thuật diễn xuất đỉnh chóp mà trưởng thôn cuối cùng cũng đã bỏ qua nghi ngờ đối với tôi.

Nhưng bố mẹ tôi khả năng vẫn sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến bọn họ không kiếm được tiền nên vẫn không để tôi đi ra ngoài.

Tôi không từ bỏ ý định, tranh thủ lúc bố tôi ra đồng làm ruộng nên tôi đã năn nỉ ỉ ôi thuyết phục mẹ.

"Mẹ ơi, con muốn lên thị trấn mua vài bộ quần áo mới. Đợi đến khi con lấy chồng thì ăn mặc đẹp một chút cũng sẽ khiến bố mẹ chồng hài lòng hơn."

Nhưng mẹ tôi vẫn không ngẩng đầu lên mà nói: "Không phải quần áo cưới đã chuẩn bị sẵn cho con từ lâu rồi sao? Chờ khi nào con lấy chồng rồi thì để chồng con mua cho con đi, bây giờ mua nhiều không phải là lãng phí tiền bạc sao?"

Tôi cười khẩy trong lòng.

Đến lúc tôi kết hôn thật thì làm gì có người đàn ông nào, thay vào đó là cái mạng của tôi đây!

Sau khi điều chỉnh lại vẻ mặt, tôi vẫn ôm lấy cánh tay của mẹ, nũng nịu nói: "Con không mua quần áo cũng được, nhưng mẹ cũng nên mua vài món đồ cho mình chứ? Con lấy chồng chính là đại hỷ của nhà mình, tất cả mọi người trong thôn đều tới uống rượu mừng, đến lúc đó mẹ phải trang điểm thật đẹp đấy."

Mẹ tôi cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục và mang theo tiền đưa tôi đi chơi.

Vừa mới bước được vài bước ra ngoài thì chúng tôi đã gặp ngay mẹ Tiểu Mai ở trước cửa, tay trái bà ấy không ngừng khảy khảy mái tóc thưa thớt, chiếc vòng tay màu xanh biếc được đeo trên cổ tay vô cùng bắt mắt.

Mẹ tôi hâm mộ mà khen ngợi vài câu, mẹ Tiểu Mai nghe được ngẩng đầu cười lớn, vẻ mặt vui mừng: "Đây là sính lễ của nhà chồng Tiểu Mai, chờ đến khi Anh Tử xuất giá, bà cũng có thể mua một bộ. Bà nha, chỉ cần trang điểm một chút thì nhìn có khí sắc ngay!"

Hai người phụ nữ trung niên trao đổi ánh mắt với nhau.

Nếu là trước đây, tôi sẽ không bao giờ để ý đến một cử chỉ nhỏ như vậy. Nhưng lúc này, làm sao tôi có thể không hiểu được những lời nói bóng gió của họ cơ chứ.

Hình như cả thôn này đều biết về chuyện minh hôn, chỉ giấu giếm chúng tôi - những cô gái chuẩn bị lấy chồng, lừa gạt để chúng tôi cam tâm tình nguyện mà ngồi lên kiệu hỉ đòi mạng.

Thật quá kinh tởm.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để trở mặt, tôi vẫn phải nhẫn nhịn.

8.

Khi đến thị trấn, tôi đưa mẹ đến một cửa hàng quần áo rồi chọn vài bộ quần áo cho mẹ.

Tranh thủ lúc mẹ đang thử quần áo, tôi lao ra khỏi cửa hàng quần áo rồi chạy thẳng đến cửa hàng ngũ cốc ở con phố bên cạnh.

Đây mới là mục đích thực sự của việc tôi đến thị trấn.

Chủ cửa hàng ngũ cốc họ Lưu, tôi gọi ông là chú Lưu.

Chú Lưu không phải người trong thôn nhưng thường xuyên vào thôn buôn bán lương thực.

Chú ấy nổi tiếng là người tốt bụng, thường xuyên bênh vực kẻ yếu, giúp đỡ người già, trẻ nhỏ.

Tôi quen biết chú ấy từ nhỏ cũng cực kỳ tin tưởng chú ấy.

Sau khi gặp chú Lưu, tôi kể cho chú nghe tất cả mọi chuyện.

Sắc mặt chú Lưu bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên: "Đây mà là việc con người có thể làm ra sao? Một lũ súc sinh! Bọn chúng còn tệ hơn cả lợn chó!"

Tôi cầu xin chú Lưu giúp tôi trốn thoát, chú Lưu đồng ý: "Chú nhìn con lớn lên làm sao có thể để mặc con được? Anh Tử yên tâm, chỉ cần có chú Lưu ở đây thì không ai có thể làm hại con."

Tâm trạng sợ hãi bao nhiêu ngày nay của tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, toàn thân tôi như bị cạn kiệt sức lực, ngồi phịch xuống ghế.

Chú Lưu đưa cho tôi một bát sữa nóng, an ủi tôi: "Mấy ngày này chắc con sợ lắm, uống một cốc sữa rồi ngủ một giấc thật ngon nhé, đợi ngày mai chú sẽ đưa con rời đi, đảm bảo bọn họ không tìm thấy con."

Có lẽ bởi vì đã hoàn toàn thả lỏng tinh thần nên sau khi uống sữa, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi rõ ràng cảm nhận được sự xóc nảy của xe ngựa.

Kỳ lạ, chú Lưu nói rõ ngày mai sẽ đưa tôi đi, vậy tại sao bây giờ lại xuất phát sớm vậy?

Khi tôi định cử động thì nhận ra tay mình bị trói còn miệng thì bị nhét một nhúm vải.

Tôi hoảng sợ mà hét lên nhưng chỉ có vài tiếng "ư ...ư...ư" thoát ra từ cổ họng, sau đó một cái tát giáng xuống mặt tôi.

"Con bé đáng chết này, tao và bố mày đã bỏ ra nhiều tiền để nuôi dưỡng mày bao năm qua như vậy, bây giờ đến lúc mày phải báo đáp thì mày lại muốn chạy trốn à? Tim mày đã bị chó ăn rồi sao?"

Cái tát này đã hoàn toàn khiến tôi tỉnh táo.

Chú Lưu đã phản bội tôi!

Tôi quay lại nhìn về phía mẹ, khuôn mặt bà vặn vẹo giống như một con ác quỷ vừa mới bò ra khỏi địa ngục.

"Nhưng con là con gái của mẹ! Sao mẹ có thể đưa con vào chỗ chết được!" Tôi tức giận đau khổ gầm lên, nhưng bởi vì có miếng vải chặn lại nên tất cả những lời nói ra chỉ toàn là những âm thanh mơ hồ không rõ ràng.

Mẹ tôi có lẽ hiểu ý tôi nên kéo tóc tôi giận dữ chửi: "Nếu mày không phải là con gái tao, tao sẽ nuôi mày lâu như vậy sao? Hãy bằng lòng đi! Bây giờ mày cũng đã lớn rồi, kiếm tiền cho bố mẹ là điều đương nhiên! Đừng có có mà không biết xấu hổ, nếu còn dám chạy nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!"

Trái tim tôi trở nên lạnh giá trong tuyệt vọng.

Cái gọi là nuôi dưỡng tôi, đối xử tốt với tôi chỉ là biến tôi thành một con súc vật, nuôi béo rồi thì bán đi đổi lấy tiền.

9.

Xe ngựa dừng trước một ngôi nhà đất nằm ở phía Tây của cuối thôn, chú Lưu kéo tôi xuống xe, nhìn vào ánh mắt oán hận của tôi, ông ta cười khẩy: "Anh Tử, chú thực sự rất thích con, nhưng nếu phải so sánh thì chú vẫn thích nhiều tiền hơn."

"Việc kinh doanh minh hôn cũng có liên quan đến ông à?" Tôi chán nản hỏi.

"Thế con không nghĩ tại sao thôn này lại làm ăn tốt như vậy? Chính là nhờ có ta giới thiệu đấy."

Hóa ra ông ta chính là căn nguyên của tội ác.

Tôi phải ngu dốt đến mức nào mới đi cầu cứu gã đao phủ thực sự, kẻ muốn giết tôi. Đúng là tự chui đầu vào rọ.

Nhưng bây giờ dù tôi có hối hận như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng.

Chú Lưu cởi dây thừng đang trói tay tôi ra, rồi đẩy mạnh tôi vào căn nhà đất, trước khi tôi kịp lao ra ngoài thì ông ta đã khóa cửa rồi.

Ngôi nhà đất này nằm ở phía Tây của cuối thôn, cách những hộ gia đình khác rất xa, dù tôi có la hét hay đập cửa thế nào cũng không có ai đến.

Cửa sổ đều bị đóng đinh chặt kín chỉ để lại một khe hở dù tôi muốn chui ra hay cạy mở đều không được.

Tôi hoàn toàn bị nhốt ở đây giống như bị ngăn cách với thế giới vậy..

Buổi tối, tôi đang ngồi xổm trong góc để nghĩ cách chạy trốn thì đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa sổ.

Tôi quay lại thì thấy đó là bà điên ở trong thôn, bà ta đang cố gắng nhét một cái bánh bao cùng một bát nước qua khe hở trên lan can cửa sổ rồi nói: "Cơm tối, ăn, ăn."

Có vẻ như bọn họ sợ tôi chết đói nên đã bắt người đàn bà điên đem đồ ăn đến đây cho tôi.

Người đàn bà điên này không phải người trong thôn, thời còn trẻ bà ta mang theo một cô con gái lưu lạc đến đây, mọi người trong thôn thấy bà ấy đáng thương nên đồng ý để hai mẹ con họ sống ở đây.

Lúc đó bà không phải là người điên, ngược lại bà còn rất thông minh cũng có năng lực, đối xử tốt với mọi người, cho dù phải một mình nuôi con thì cuộc sống của bà cũng khá ổn.

Cho đến một năm, con gái bà xảy ra tai nạn, khi đi vào trong núi thì mất tích, dân làng đã tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm nhưng không thấy nên mọi người đều cho rằng cô ấy đã bị thú dữ ăn thịt.

Người đàn bà điên phải chịu một trận đả kích lớn sau đó thì đổ bệnh, sau khi khỏi bệnh thì tinh thần của bà ấy trở nên bất thường.

Bây giờ nghĩ lại thì thời điểm con gái của người đàn bà điên mất tích hình như là vừa qua sinh nhật lần thứ 16 không lâu.

Bởi vì hai mẹ con họ không phải là người trong thôn nên người đàn bà điên không vội sắp xếp hôn sự cho con gái, bà muốn con gái ở cùng mình thêm vài năm nữa.

Không ngờ tới là vẫn không thể giữ được người.

Hiện tại suy xét kỹ thì căn bản con gái của bà ấy không phải là bị thú dữ trong núi ăn thịt mà bị chính người dân trong thôn bán đi để minh hôn rồi.

Tôi sải bước về phía trước, vươn tay nắm lấy cánh tay của người đàn bà điên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lấm lem và nhăn nheo của bà rồi hỏi: "Bà, bà có biết con gái bà chết như thế nào không?"

"Con gái?" người đàn bà điên mê man ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đục ngầu không có tiêu cự.

"Con gái, con gái, Tiểu Ngọc..." Bà cúi đầu lẩm bẩm, bỗng nhiên như mất đi lý trí, vội vàng nắm chặt tay tôi, lập tức trở nên điên cuồng "Tiểu Ngọc đừng sợ, mẹ đến cứu con đây, mẹ sẽ không để kẻ xấu bắt con đi đâu!"

Tay tôi bị bà ấy nắm rất đau nhưng tôi lại không dám cử động, người đàn bà điên này rõ ràng đã biết một chút sự thật năm đó.

Đáng tiếc bà ấy đã phát điên rồi, không thể báo thù được, cũng sẽ không ai tin lời bà ấy nói.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là bà coi tôi như cô con gái đã chết sớm của mình, đây chính là cơ hội tốt nhất để tôi trốn thoát.

"Mẹ, con là Tiểu Ngọc, mẹ yên tâm, kẻ xấu sẽ không bắt con đi đâu." Tôi nhẹ giọng nói.

Dưới sự an ủi không ngừng của tôi, tâm trạng của người đàn bà điên dần dần bình tĩnh lại.

Thấy tôi bị nhốt trong phòng, bà ấy muốn mở cửa để vào tìm tôi, nhưng mà thử mấy lần đều không thành, mím môi khóc: "Tiểu Ngọc, mẹ không mở cửa được, mẹ không thể vào được."

Tôi vội vàng dỗ dành: "Mẹ yên tâm, con có cách, mẹ đi lấy thêm nước cho con, càng nhiều càng tốt, con có thể nhanh chóng đi ra ngoài."

Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng ngôi nhà này.

Bức tường đất ở phía Bắc đã cũ, hơn nữa còn bị mưa gió làm xói mòn, chân tường đã có dấu hiệu bị sập xệ.

Nếu dùng tay gõ vài lần, đất sẽ rơi xuống rào rào.

Bà điên lấy mấy bát nước, tôi đổ hết xuống chân tường phía Bắc, sau khi yêu cầu bà điên đứng xa một chút, tôi lùi lại vài bước rồi chạy lấy đà sau đó đạp mạnh vào chân tường.

Chân tường lập tức nứt ra, một cái hố lớn sụp xuống.

10.

Sau khi trốn thoát, tôi đưa người đàn bà điên về nhà của bà ấy và hứa với bà ấy rằng sau này tôi sẽ đến đón bà ấy

Bây giờ tôi không có khả năng đưa bà ấy đi cùng.

Cửa Đông là con đường duy nhất ra khỏi thôn, nếu muốn trốn thoát thì phải đi xuyên qua toàn bộ thôn, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến chú Lưu nhốt tôi vào nhà đất.

Nửa đêm, dân làng đều đã ngủ nên tôi lấy lại bình tĩnh, khom lưng tựa lưng vào tường từng nhà một rồi đi về phía Đông.

Tôi bước đi rất cẩn thận, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Nhìn thấy con đường ra khỏi thôn đã ở trước mặt, tôi không khỏi cảm thấy sảng khoái, nỗi bất an trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.

Chỉ cần đêm nay rời khỏi đây, tôi hoàn toàn có thể thoát khỏi số phận phải minh hôn.

Đúng lúc tôi chuẩn bị bước ra khỏi thôn, phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, lông tơ trên người tôi chợt lạnh đi.

"Đã đem mày nhốt kỹ như vậy mà mày vẫn có thể chạy trốn được. Anh Tử, có vẻ như là tao đã đánh giá thấp mày rồi? Cũng may tao đưa bọn trẻ trong thôn lên thị trấn chơi, nhỡ mà chúng nó phát hiện ra chuyện của mày thì tao cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào."

Toàn thân tôi cứng đờ rồi quay người lại thì thấy trưởng thôn đứng cách đó không xa, trên tay ông ta đang cầm một sợi dây thừng.

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên đỉnh đầu ông ta, khiến cả người trông đặc biệt quỷ dị.

Tôi nhanh chóng tính toán khoảng cách giữa trưởng thôn và tôi, cũng như tốc độ chạy trốn.

Kết quả tôi tuyệt vọng nhận ra rằng mình không thể trốn thoát được.

Vì thế tôi kiên quyết giả vờ hèn nhát, cố ý rũ vai suy sụp, vẻ mặt thất vọng: "Trưởng thôn, người đã nhìn cháu lớn lên, người không thể tha cho cháu sao?"

"Đừng giãy giụa nữa, nhóc con. Chắc hẳn hôm Tiểu Mai chết thì mày đã nhìn thấy rồi, con bé ra đi trong giấc mơ, chẳng có chút đau đớn nào cả, mày cũng sẽ như vậy nên không có gì phải sợ hãi cả."

Trưởng thôn cười lạnh, trong mắt không có một chút ấm áp nào hết.

Tôi rụt cổ lại, cẩn thận hỏi: "Thật sự không đau sao?"

"Ông đảm bảo với cháu sẽ không đau. Nào lại đây, Anh Tử, cháu không thể trốn thoát được đâu."

Trưởng thôn đưa tay ra, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng, giống như thực lòng suy nghĩ cho tôi vậy.

Tôi từng bước từng bước đến gần ông ta, trưởng thôn hài lòng lấy sợi dây thừng ra, trói tay tôi lại rồi nói: "Tốt nhất là mày nên nghe lời tao, để chúng tao bớt lo đi".

"Trưởng thôn, Tiểu Ngọc mất tích cũng là do các người làm sao?"

Có lẽ trưởng thôn không nghĩ đến việc tôi lại nhắc đến Tiểu Ngọc, nhưng sau khi bắt được tôi, tâm trạng của ông ta khá vui vẻ nên nhanh chóng thừa nhận.

"Đúng vậy, nếu đã đến sống ở trong thôn thì chính là người của thôn, làm sao có thể phá hỏng quy tắc được? Bà điên không đồng ý, cho nên tao đã cho bà ta uống thuốc, không ngờ bà ta mạng lớn không chết. Nhưng mà bộ dạng điên điên khùng khùng của bà ta bây giờ thì thà chết còn hơn."

Máu dồn lên não.

Tôi cứ tưởng mình đã nhìn thấu những việc làm tà ác của bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ căn bản không có điểm mấu chốt gì cả!

Trong lúc trưởng thôn đang phân tâm, tôi hơi khuỵu đầu gối rồi dùng đùi phải của đầu gối lấy hết sức đập mạnh vào giữa háng của ông ta.

Ông ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất ngay lập tức.

Nhìn khuôn mặt vặn vẹo đầy mồ hôi lạnh đó, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng.

Tôi đã dùng hết sức lực nên khả năng nửa đời sau của ông ta đi tong rồi.

Đồng thời, tôi đưa ra một quyết định khác, tôi sẽ không bỏ chạy nữa.

Trước khi gặp trưởng thôn vào đêm nay, ý nghĩ duy nhất của tôi chính là chạy trốn.

Nhưng giờ phút này, tôi còn muốn báo thù.

Thôn làng vì tiền tài che mắt mà đã giết không biết bao nhiêu cô gái đáng thương như Tiểu Ngọc rồi.

Còn có cả người bạn thân nhất của tôi, Tiểu Mai nữa, tôi muốn đem những chuyện này trả hết về cho bọn họ.

Bọn họ phải trả giá cho những việc làm ác độc của mình.

11.

Tiếng rên la của trưởng thôn vẫn không dừng lại.

Chẳng mấy chốc, đèn của hai ngôi nhà gần đó đã sáng lên, từ xa có người vội vã chạy tới, tôi nhìn lên thì thấy đúng là chú Lưu.

Đợi ông ta đến gần, tôi mới quay người giả vờ bỏ chạy, chẳng bao lâu sau, chú Lưu đã đuổi kịp tôi, đấm tôi ngã xuống đất, ông ta nhặt sợi dây thừng bên cạnh trưởng thôn lên rồi trói tôi lại, trong miệng không ngừng chửi bới:

"Con khốn này, sao ngày thường tao không phát hiện ra mày có nhiều chiêu trò như vậy? Còn dám lén lút chạy trốn, có vẻ như mày không muốn sống nữa rồi!"

Ông ta túm cổ áo rồi kéo tôi lên khỏi mặt đất, trong mắt chứa đầy sự ác độc.

"Mày chán sống sao? Được, tao cho mày toại nguyện. Đúng lúc, người mua bên kia cứ thúc giục tao, vậy thì không cần đợi một tháng nữa làm gì. Bốn ngày sau liền cho mày xuất giá, làm vợ cho thằng chồng ma của mày đi!"

Trên mặt tôi hiện lên sự tuyệt vọng nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bốn ngày là vừa đủ, nếu thực sự phải đợi một tháng thì tôi cũng cảm thấy không kiên nhẫn.

Mấy ngày nay tôi rất nghe lời, được cho ăn thì ăn, trời tối thì đi ngủ, tôi phải nạp đủ năng lượng để chờ đợi giây phút cuối cùng sắp đến.

Cuối cùng, vào buổi tối bốn ngày sau, chú Lưu mở khóa cửa rồi ném tôi vào hỉ kiệu một cách gọn gàng.

"Mày chỉ là một con nhãi mà cũng khỏe đấy, trưởng thôn vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi kia kìa. Nên là tao thay ông ta đưa mày đi, cũng coi như nhìn mày lớn lên cũng không uổng phí."

Đáng lẽ tôi phải thay hỉ phục và uống thuốc độc đã chuẩn bị trước, nhưng chú Lưu chắc cho rằng tôi biết hết mọi chuyện rồi nên không cần phải diễn kịch nữa vì thế đã không chuẩn bị gì cả.

Đây cũng chính xác là điều tôi muốn.

Khi chúng tôi đến Từ đường, chú Lưu bảo vài người dân khác khiêng kiệu vào Từ đường nghỉ ngơi, rồi kéo tôi thẳng vào khu rừng gần đó.

Trương Đại Tráng ngăn ông ta lại và hỏi: "Anh Lưu, anh định làm gì vậy? Một lát nữa Mạnh Bà sẽ đến, không thể đi quá xa."

"Tôi đã liên lạc trước với Mạnh Bà, bà ta nói giờ lành là sau nửa đêm, nên mấy người cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi phải dạy dỗ lại nha đầu này một chút" Chú Lưu vừa nói với Trương Đại Tráng nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi.

Trương Đại Tráng lập tức hiểu ra, cười nham hiểm: "Được, anh Lưu, cẩn thận một chút đừng để bị thương là được, nếu không Mạnh Bà cũng khó giải thích với bên kia."

Hắn ta vẫy tay rồi dẫn ba người dân còn lại vào Từ đường, từ trong góc lấy ra mấy vò rượu và bắt đầu uống.

Nơi này nói là Từ đường, nhưng thực ra từ lâu đã là nơi những người này làm việc bẩn thỉu, vui chơi, bên trong không cúng bái gì nhưng lại có rất nhiều rượu.

Chú Lưu kéo tôi vào trong rừng, nơi không thể nhìn thấy Từ đường.

12.

Trên mặt tôi hiện lên vẻ kinh hãi: "Chú Lưu, chú định làm gì vậy?"

"Tao muốn làm gì, mày còn không đoán được sao?" Chú Lưu vừa cười vừa sờ mặt tôi, có vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Bé con, chú thực sự rất không muốn để con đi, nhưng chú cũng không còn cách nào cả. Điều duy nhất chú có thể làm bây giờ là trước khi con chết giúp con được sung sướng."

Ông ta vén vạt áo của tôi lên, định đưa tay vào trong, tôi giả vờ dùng tay chặn lại, ngoan ngoãn nói: "Kìa chú, con biết chú có nỗi khổ riêng, con sẽ không phản kháng, nhưng chú ơi, chú có thể cởi trói được không? Bằng không, cả hai chúng ta đều hành sự bất tiện."

Chú Lưu ngừng động tác, nheo mắt nhìn tôi hồi lâu rồi nói: "Bé con, đừng giở trò lạt mềm buộc chặt, chú không phải là lão trưởng thôn phế vật kia, nên con đừng mong có thể thoát khỏi tay chú."

Tôi vội vàng lắc đầu: "Con tuyệt đối sẽ không bỏ chạy, con chỉ muốn giúp chú dễ dàng hơn thôi."

Chú Lưu liếc nhìn tôi, cởi sợi dây trên tay tôi ra nhưng lại buộc vào mắt cá chân của ông ta: "Thế này thì ông đây mới thoải mái còn con thì không thể chạy trốn được!"

Tôi chán ghét muốn nôn mửa, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, cố ý đến gần trong vòng tay của chú Lưu, thấp giọng nói: "Từ nhỏ con đã cảm thấy đàn ông trong thôn đều không đẹp trai bằng chú Lưu...."

Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của ông ta, tôi biết thời cơ đã đến nên dứt khoát rút con dao găm trong tay áo ra đâm vào cổ hắn.

Có lẽ chú Lưu nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ chết trong tay tôi.

Ông ta hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, cổ họng phát ra âm thanh "ho-ho", giống như quạt gió bị thủng một lỗ vậy.

Tay của ông ta vẫn còn đang kéo quần áo của tôi, tôi ghê tởm đến mức đẩy ông ta xuống đất, theo sau đó tôi dùng sức rồi đâm con dao găm vào thêm hai lần nữa.

Nhìn thấy trong mắt ông ta toàn là sợ hãi, tức giận cùng tuyệt vọng, tôi cười nham hiểm: "Cái chết của Tiểu Ngọc, cũng có phần của ông nhỉ? Đây là con dao găm được lấy ra từ nhà của bà điên đấy, được chết bằng con dao này cũng coi như là báo ứng đi."

Trong miệng chú Lưu phun ra một ngụm máu, thân thể không tự chủ được co giật hai cái, sau đó bất động hoàn toàn.

13.

Tôi sung sướng mà nhìn cảnh tượng trước mặt, lẽ ra lần đầu tiên giết người tôi phải sợ hãi, nhưng lạ là trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái.

Ông ta không phải người mà là súc sinh, chết là đáng lắm.

Lúc tôi lẻn vào Từ đường, thì Trương Đại Tráng và những người khác vẫn còn đang uống rượu, một người trong số họ hỏi: "Anh Trương, sao anh Lưu vẫn còn chưa quay lại? Chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Anh Lưu lớn như vậy còn không quản nổi một cô gái sao, đừng lo lắng, tao đoán còn chưa xong việc đâu."

"Con bé Anh Tử kia cũng mọng nước ghê, nếu không phải sợ bị anh Lưu mắng, chắc tôi cũng chấm mút con bé một tí."

Bọn chúng cười ha hả với vẻ mặt tục tĩu, vậy mà trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Cứ cười thỏa thích nhé, dù sao thì đây cũng là những thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh của các người rồi.

Tôi lấy trong ngực ra mấy cây mê hương, đốt hai đầu sau đó lén ném vào Từ đường qua khe cửa sổ.

Mấy ngày nay bị nhốt ở trong nhà tôi cũng không hề nhàn rỗi.

Khi giả vờ hèn nhát trước mặt trưởng thôn, cũng là lúc tôi tìm kiếm công cụ để tự cứu lấy bản thân.

Mấy cây mê hương này là ngày trước tôi cùng với Tiểu Mai cùng nhau làm, hiệu quả rất tốt nên chúng tôi thường dùng để hun vào hang để bắt thỏ.

Lần này tôi đốt vài cây, khiến cho đầu óc con người choáng váng cũng không nói chơi đâu.

Lúc tôi đang kiên nhẫn chờ đợi bọn họ ngất đi thì bỗng nhiên thấy có ánh sáng từ con đường nhỏ phía xa chiếu tới, có hai bóng người đang chậm rãi đi về phía này.

Trong lòng tôi thầm nhủ không tốt rồi, sao Mạnh Bà lại tới sớm như vậy.

Bà ta chỉ là một bà lão, tôi đương nhiên có thể đối phó được với bà ta.

Khó khăn chính là người đàn ông cường tráng bên cạnh bà ta, cũng chính là hung thủ lần trước đã tự tay bóp cổ Tiểu Mai đến chết.

Trước hết tôi phải giải quyết những người dân trong Từ đường trước mới có thể toàn tâm đối phó với hắn ta.

Nhìn thấy hai người càng ngày càng đến gần, Trương Đại Tráng cùng những người khác không có dấu hiệu ngất xỉu, tôi bắt đầu cảm thấy nôn nóng.

Cuối cùng, khi Mạnh Bà còn cách Từ đường mấy trăm mét nữa thì bên trong Từ đường vang lên mấy tiếng ngáp dài, bốn người đàn ông khác lần lượt nằm xuống đất bắt đầu ngáy.

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, sau khi xác nhận tất cả mọi người đều đã ngủ say, tôi nhanh chóng chạy vào, mở mấy vò rượu chưa uống hết ra rồi đổ hết rượu ra sàn.

Tôi căn thời gian đến khi hai người Mạnh Bà còn cách tôi khoảng 200 mét thì tôi khóa hết cửa sổ trong Từ đường lại, sau đó chạy ra ngoài trốn.

Đợi mấy phút sau, hai người Mạnh Bà đã đến, tôi cẩn thận thu mình lại để tránh bị bọn chúng phát hiện.

Cuộc trò chuyện giữa Mạnh Bà và gã đàn ông cường tráng cũng lọt vào tai tôi một cách rõ ràng.

"Sao mùi rượu lại nồng nặc thế này? Bọn họ đã uống bao nhiêu rồi?"

"Hàng và tên họ Lưu kia đều không thấy đâu, chẳng lẽ bọn chúng đổi ý rồi!"

"Có lẽ mọi người đều ở bên trong, chúng ta vào xem xem."

Nhìn thấy hai người lần lượt bước vào Từ đường, tôi bước từng bước rất nhẹ nhàng để đi theo sau bọn họ.

Khi tôi đi phía sau gã đàn ông cường tráng, có vẻ hắn ta cảm nhận được đằng sau có người nên định quay lại kiểm tra, nhưng tôi đã nhanh chóng ra tay trước.

Tôi dùng hòn đá có cạnh sắc đập mạnh vào đầu hắn khiến hắn ta chảy máu ngay lập tức.

Nhân lúc hắn vẫn còn đang choáng váng, tôi vội giơ hòn đá lên đập thật mạnh, gã đàn ông cường tráng loạng choạng ngã xuống đất.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn tôi không phải làm quá nhiều việc nặng nhọc nhưng tôi thích chạy trên núi nên cũng rèn luyện được sức lực.

Tuy hai đòn này không thể giết chết được gã đàn ông cường tráng nhưng cũng có thể khiến hắn ta bất tỉnh.

Sự việc bất thình lình xảy ra khiến cho Mạnh Bà hoảng sợ, hét lên một tiếng rồi chạy ra khỏi cửa.

Nhưng làm sao tôi có thể để bà ta chạy được.

Tôi với vẻ mặt vô cảm mà lao tới đẩy bà ta xuống đất, cầm hòn đá dính máu đập vào đầu gối bà ta.

Một lần, rồi một lần nữa.

Cuối cùng.

"Rắc rắc", tôi nghe thấy tiếng xương gãy cùng tiếng hét thảm thiết của Mạnh Bà vang vọng khắp Từ đường.

Toàn thân tôi lấm lem bùn đất, hai mắt đỏ ngầu nhưng tôi lại cực kỳ vui mừng.

"Có đau không? Đau là được rồi. Nếu lúc các người giết Tiểu Mai mà cậu ấy còn tỉnh táo thì so với bà bây giờ nỗi đau của cậu ấy còn gấp trăm lần." Tôi hung dữ nói.

Lúc này, tôi như một con ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Mạnh Bà bị dọa sợ.

Nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin: "Đừng giết tôi. Tôi sẽ cho cô tiền. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho. Xin hãy để tôi đi".

Bà ta gào khóc, còn tôi thì nghiêng đầu nhìn bà ta và bị những lời nói của bà ta chọc cười:

"Thả bà đi? Thế ban đầu các người có để Tiểu Mai đi không?"

Để lại Mạnh Bà không thể cử động ở phía sau, tôi lấy chiếc bật lửa trên người Trương Đại Tráng ra, trước ánh mắt hoảng sợ của bà ta, tôi đã ném chiếc bật lửa đang cháy xuống đất.

Mặt đất trải thảm rơm, lại được vẩy đầy rượu, quả là nơi thích hợp để phóng hỏa.

"Bà hãy ở lại đây, sám hối tội ác của mình đi."

Giữa tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng của Mạnh Bà, tôi quay người đi ra ngoài sau đó khóa cửa Từ đường lại.

Kế tiếp, chính là xử lý những người dân vẫn đang mơ mộng kiếm bội tiền từ việc bán con gái.

Đặc biệt là trưởng thôn, mấy năm nay ông ta đã hại nhiều cô gái như vậy nếu chỉ khiến "thằng bé" của ông ta "không sử dụng được", thì không thể nào xoa dịu được nỗi hận thù của tôi.

14.

Khi tôi lén quay về thì cả thôn vẫn đang ngủ say.

Từ đường đã bị thiêu cháy nhưng vì có rừng cây che lấp nên ở trong thôn tạm thời không thể nhìn thấy.

Điều này khiến tôi có thêm rất nhiều thời gian.

Có lẽ để phòng ngừa việc các cô gái chạy trốn, nên cửa ra vào và cửa sổ của mỗi ngôi nhà đều được làm kín đáo và rất chắc chắn.

Nhưng như thế càng tiện cho tôi.

Thôn này không lớn, tổng cộng có khoảng 20 hộ gia đình, tôi tìm được một đống dây thừng to dày cùng vài thanh gỗ mỏng, sau đó đem cửa sổ của từng nhà chặn lại.

Chỉ để lại một cửa sổ để thuận tiện cho việc đốt lửa.

Nếu nhà nào có rèm thì tôi sẽ trực tiếp đốt rèm, nếu không có thì tôi sẽ ném vào nhà một nắm cỏ khô dễ cháy.

Những phòng tôi đốt lửa đều cạnh phòng ngủ, đến khi gia đình bị khói dày đặc đánh thức thì ngọn lửa đã bùng to đến mức không thể thoát ra ngoài.

Huống chi, ban ngày mọi người trong thôn hầu như đều đến nhà tôi uống rượu mừng, đa số đều đã say nên căn bản sẽ không tỉnh lại.

Mỗi nhà đều như vậy cả.

Lúc đầu tôi còn lo lắng đến mức tim đập thình thịch, nhưng sau đó tôi lại hoàn toàn bình tĩnh.

Bọn họ đáng phải chết, bọn họ phải bị trừng phạt bởi tội lỗi của mình, tôi tuyệt đối sẽ không áy náy.

Cho đến khi tôi đến nhà trưởng thôn thì đã có chuyện ngoài ý muốn.

Bởi vì đang dưỡng thương nên ban ngày ông ta không đến dự tiệc cưới.

Điều tôi không ngờ là vì thân dưới đau nhức khiến ông ta không thể ngủ được nên hiện tại ông ta vẫn còn tỉnh táo.

Khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt của tôi từ ngoài cửa sổ, ông ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Sau khi dụi mắt và nhận ra đó không phải là giấc mơ, ông ta kinh hãi hét lên: "Mày... mày là người hay quỷ?"

Qủy? Chẳng lẽ ông ta nghĩ rằng tôi đã chết sao?

Tôi đưa tay sờ lên mặt mình thì sờ thấy một vệt máu vẫn chưa khô.

Quả thực, bộ dạng của tôi bây giờ trông giống như vừa bò ra từ địa ngục.

Nhưng tôi biết, ông ta mới thực sự là một con ác quỷ.

Tôi không muốn nói thêm một câu nào nữa liền trèo qua cửa sổ vào nhà rồi lao nhanh đến trước giường của ông ta.

Trước khi ông ta kịp hét lên, tôi dùng con dao găm dính máu của chú Lưu đâm vào cơ thể ông ta.

Trưởng thôn há to miệng phun ra một ngụm máu, thân thể co giật như cá sắp chết.

Tôi rút con dao ra không chút biểu cảm rồi đâm vào lần nữa.

Lại rút ra, lại chọc vào.

Chỉ trong chốc lát, trên người ông ta đã có hơn mười cái lỗ, máu đều từ đây mà chảy ra.

Tôi lạnh lùng nhìn những cái lỗ đó.

Dù có đâm bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không bằng số mạng người chết trong tay ông ta.

Ông ta phải xuống địa ngục, tiếp tục bị trăm ngàn nhát chém thành từng mảnh.

Dù cẩn thận như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn tạo ra tiếng động.

Khi tôi thở hổn hển rời khỏi nhà trưởng thôn, tôi thấy dì Chu đang đứng ở cửa sân.

Nhà dì ấy ở bên cạnh nhà trưởng thôn nên nghe thấy tiếng động cũng không có gì kỳ lạ.

Có một số ngôi nhà chưa bị đốt cháy.

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Nếu bây giờ dì Chu hét lên rồi thu hút những người khác tới đây, thì tôi chắc chắn sẽ không thể trốn thoát.

15.

Con gái của dì Chu đã "kết hôn" vào năm trước.

Khi đó bà ấy không đồng ý muốn giữ con gái ở lại bên mình nên đã bị chồng của mình đánh đập dã man, thậm chí còn bị cho uống thuốc câm.

Lúc đó, tôi ngây thơ không hiểu, con gái lấy chồng là chuyện tốt mà tại sao dì ấy lại sống chết không đồng ý?

Bây giờ thì tôi đã hiểu, dì ấy chỉ là không muốn con gái của mình phải chết mà thôi.

Còn chồng của dì, sợ dì ấy chạy ra ngoài nói năng lung tung nên đã "tặng" cho dì ấy bát thuốc câm kia.

Ánh mắt tôi di chuyển đến bụng của dì ấy.

Dì ấy lại có thai, cái thai đã được 6 tháng rồi.

Tháng trước, chồng của dì ấy cùng bố tôi uống rượu, lão ta còn vui vẻ mà nói dì Chu hiện tại rất thích ăn cay nên chắc chắn đứa bé này sẽ là con gái.

Lúc đó tôi còn cho rằng lão ta thực sự thích con gái.

Hóa ra chỉ thích tiền mà thôi.

Tôi và dì Chu im lặng nhìn nhau, không ai nói gì.

Ngọn lửa bắt đầu bùng lên trong đêm, khói dày đặc dần dần bao trùm toàn bộ thôn.

Ngôi nhà tiếp theo tôi phải đốt chính là của dì ấy.

Một lúc sau, dì Chu lặng lẽ quay người trở về nhà, tôi nhìn dì đóng cửa rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Một lúc sau, chồng của dì ấy sẽ hô to lên để đến bắt tôi, và những người dân chưa bị thiêu chết sẽ bị thức giấc bởi tiếng ồn.

Tôi sẽ lại một lần nữa bị bắt.

Lần này, chắc chắn tôi sẽ không thể trốn thoát được.

Nhưng điều tôi không nghĩ tới chờ đợi tôi không phải là chồng của dì Chu.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của tôi, dì Chu ôm cái hộp gỗ bước ra cùng một cái bọc, dì ấy quay đầu lại nhìn tôi không nói một lời rồi đi về phía sườn đồi phía Bắc.

Tôi nhận ra cái hộp.

Đó là chiếc hộp trang điểm mà khi còn sống Tiểu Linh thích nhất.

Con gái của dì.

Mà sườn đồi phía Bắc là nơi Tiểu Linh từng chơi đùa.

Dì Chu dung túng cho việc tôi báo thù.

Có lẽ trong lòng dì ấy cũng hy vọng tôi có thể báo thù thay con gái.

Đợi dì Chu hoàn toàn đi xa, tôi máy móc đốt lửa, âm thầm ném vào nhà của dì.

Cuối cùng tôi mới trở về ngôi nhà của mình.

Đứng trước cửa sổ, xuyên qua ánh trăng tôi thấy được khuôn mặt đang ngủ say của bố mẹ tôi.

Trên môi cả hai người đều nở nụ cười mãn nguyện, chắc chắn họ vẫn đang mơ về việc ngày mai sẽ nhận được tiền.

Đáng tiếc, giấc mơ của họ sớm phải tỉnh thôi.

Mười phút sau, tôi ôm một cái hộp rồi bước ra khỏi nhà.

Cũng may tôi còn để lại hai cây nhang, bây giờ đang cháy nhỏ ở trong phòng họ.

Cái hộp này chứa toàn bộ số tiền mà họ đã tiết kiệm được trong nhiều năm.

Tôi sẽ không giết họ, dù sao họ cũng là cha mẹ ruột của tôi.

Dù có nhiều oán hận như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm tôi mất đi nhân tính được.

Nhưng không một xu dính túi còn cả thôn thì bị phá hủy, điều này đối với họ còn tuyệt vọng hơn cả cái chết.

Ngủ đi, hãy ngủ thêm một giấc thật an ổn, khi tỉnh dậy các người sẽ thấy quãng đời còn lại của mình đều ở địa ngục.

16.

Sau khi ra khỏi nhà, tôi đi đón bà điên.

Sau khi bà ấy bị tôi đánh thức, bà ấy ôm tôi khóc: "Tiểu Ngọc, sao bây giờ con mới trở về? Mẹ tưởng mẹ lại mất con rồi, huhuhu..."

Xem ra bà hoàn toàn coi tôi như con gái của bà rồi.

Tôi sờ đầu bà ấy, nhẹ nhàng nói: "Vâng, từ nay về sau con sẽ tên là Tiểu Ngọc, chúng ta sẽ sống cùng nhau."

Đêm đó, tôi dẫn theo người đàn bà điên rời khỏi thôn.

Ngọn lửa phía sau lưng tôi vẫn đang hừng hực bùng cháy giống như địa ngục thầm lặng đang thiêu đốt tất cả.

Bọn họ không cần phải tha thứ cho tôi, tốt nhất hãy mang theo lòng căm thù mà đi chết đi.

Tôi đã làm việc ác, xứng đáng phải chịu trừng phạt, nhưng linh hồn của họ càng không xứng đáng được an nghỉ.

Ánh trăng soi đường, quanh co uốn lượn giống như đường nhỏ rải đầy muối.

Bà điên lo lắng hỏi tôi muốn đưa bà đi đâu.

Tôi mỉm cười trấn an:

"Chúng ta sẽ sống."

"Một cuộc sống mà con người nên có."

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu