Tái Sinh - Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi yêu đương với trùm trường, tiểu Thanh Mai của hắn đã trở lại.

Cô ta phách lối xé váy của tôi trước mắt bao người.

Giang Du lập tức cởi áo khoác ôm lấy tôi, giọng nói tức giận:

"Cô ấy là bạn gái tôi, cô còn động tới cô ấy, tôi sẽ khiến cô phải trả giá."

Nhưng sau đó khi một chiếc xe lao tới, hắn lại đẩy cô ta ra trước.

Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại năm hắn đang nhiệt tình theo đuổi tôi.

1

Toàn bộ trường cấp ba số một Giang Thành đều biết, trùm trường Giang Du thích hoa khôi trường Lâm Hòa.

Hắn vì tôi cai thuốc, cai rượu, không kéo bè kéo lũ đánh nhau nữa, hận không thể chắp tay tặng tất cả những thứ hắn cho là tốt cho tôi.

Hắn mang thành tích tệ hại ấy theo đuổi tôi đến tận năm lớp 12 thì thành công.

Hắn kiêu ngạo thành tính, đối với ai cũng khinh thường. Giang Du luôn nói với đám huynh đệ của hắn: "A Hòa nhà tôi là đẹp mắt nhất."

Nhưng chỉ khi chết qua một lần tôi mới biết được, hắn đối tốt với tôi, tất cả chỉ vì một người khác - Người có khuôn mặt giống tôi.

2

"A a a Giang Du lại ghi bàn!"

"Nam thần ôi nam thần! Ánh sáng trường Trung học số một."

"Cứu mạng với đẹp trai chết tôi rồi, tôi sắp chảy máu mũi rồi!!!"

......

Trên sân bóng rổ, Giang Du vừa dành được một quả ba điểm.

Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay, có mấy nữ sinh tới đưa nước, khăn lông, hắn đều từ chối, nhìn khán đài một lượt sải bước chạy đến.

Nhìn hướng hắn chạy đến, khán đài bên đó càng nghe được nhiều tiếng reo hò phấn khích, tiếng vỗ tay như sấm.

Tôi nghe thấy phía sau có tiếng cười khẽ.

"Tiểu Ninh, trúc mã của em quả thật không tồi, không chỉ có khuôn mặt đẹp trai, cơ bụng anh ta cũng đạt điểm tối đa."

Lại có giọng nói của một nữ sinh khác mang theo sự tự tin và kiêu ngạo:
"Đó là đương nhiên, đây chính là người mà tôi đã chọn từ nhỏ."

Giọng nói vô cùng quen thuộc này không ai khác chính là Tiểu Thanh Mai của Giang Du, Tống Ninh.

Kiếp trước tôi cũng không biết người phía sau nói chuyện là ai, hôm nay sống lại một lần, tôi rất muốn hỏi Giang Du một câu,
Cậu ta mang theo hàng nghìn ánh mắt chạy tới đây rốt cuộc là vì ai???

3

"Đồ ngốc đang nghĩ gì vậy?"

Một bóng đen bao trùm lấy tôi một cách ngờ khiến tôi không kịp đề phòng, tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Giang Du cười.

Hắn cười tươi đưa cho tôi một chai nước trái cây: "Đội bóng rổ phát, anh đặc biệt bảo bọn họ mua nhãn hiệu em thích uống."

Tôi còn chưa kịp làm gì, nhưng người bên cạnh đã bàn tán xôn xao.

"Không được tôi đi chết đây, cái này cũng quá soft rồi!"

"Giang Du gần đây thích hot girl sao, mặt mày như này giống y người mẫu, không xong rồi!"

"Không hổ là hoa khôi trường, ai thấy cũng thích, hâm mộ quá đii."

Rõ ràng Giang Du đã nghe được, kết hợp với khoảng thời gian trước tôi bị sự tấn công của hắn làm cho rung động, lúc này vẻ mặt hắn hài lòng đắc chí.

Nhưng mà, tôi lại không đưa tay ra nhận nước trái cây của hắn.

"Ồ."

Tôi liếc mắt nhìn hắn một cái r đứng dậy rời đi.

Tiếng ồn ào xung quanh dần dần lắng xuống, Giang Du có chút sửng sốt. Hắn xấu hổ nói: "Nếu như tôi thắng trận đấu này, trưa nay có thể mời em cùng đi ăn mừng một bữa không?"

"Thật ngại quá, tôi còn có việc, đi trước đây." Tôi cầm lấy cặp sách muốn bước đi, Giang Du vội vàng đuổi theo tôi, nhưng lúc này Tống Ninh gọi hắn ta lại.

"Giang Du! Là em đây, em về nước rồi, thế nào, có ngạc nhiên không?"

Giang Du không đáp lại, chỉ tiếp tục đuổi theo tôi xuống khán đài.

"A Hòa hôm nay em làm sao thế, sao lại không muốn nói chuyện cùng tôi, đừng lơ tôi đi như vậy có được không..."

Rõ ràng hắn có thể chặn trước mặt tôi, nhưng lại cứ theo sau tôi như cái đuôi nhỏ.
Tôi không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được vẻ không hiểu gì hắn lúc này.

Vui không? Tôi cười châm chọc. Thanh mai đã trở về rồi, còn tìm kẻ thế thân này làm gì? Chẳng qua mượn tôi để chọc tức cô ta, báo thù năm đó bị đá thôi chứ gì.

"A Hòa, tôi làm sai cái gì khiến em không vui sao? Em đánh tôi mắng tôi xả giận, tôi đứng ở đây tuyệt đối không hé răng nửa lời."

Tôi đã sắp ra khỏi cửa sân vận động rồi, nhưng nghe được câu này của Giang Du, tôi dừng bước.

"Tôi thích đánh như nào cũng được sao?" Tôi nhìn hắn, nở nụ cười. Giang Du nhìn chằm chằm vào mắt tôi, thấy tôi cười thở phảo cười theo, gật đầu lia lịa.

"Ừ, tùy em đánh."
"Được thôi."

Ngay sau đó, tôi dồn hết sức tát bốp vào mặt hắn. Khuôn mặt trắng trẻo của hắn trong nháy mắt sưng đỏ. Hắn ngơ ngẩn, mặt bị tôi đánh lệch sang một bên, ánh mắt khó tin nhìn tôi đáng thương.

Đau không?

Nhưng chút đau này làm sao bằng tôi bị xe đụng phải chết ngay tại chỗ. Làm sao đau bằng tôi nhìn thấy hắn theo bản năng lựa chọn bảo vệ cô ta.

Rõ ràng người theo đuổi tôi là hắn, nói thay đổi là thay đổi được sao. Dành cho tôi bao nhiêu tâm huyết, khiến tôi rung động, cuối cùng phải trả giá bằng sinh mệnh.

"Giang Du!" Tống Ninh đuổi theo đúng lúc thấy được cảnh này. "Con khốn này, cô dựa vào cái gì đánh anh ấy!"

Cô ta giận giữ định xông tới muốn cho tôi một cái tát. Nhưng khi tay cô ta sắp hạ xuống, Giang Du đã bắt được cổ tay cô ta.

"Đừng có động vào cô ấy."

Khoảnh khắc này, tôi như thấy được hắn vẫn là anh chàng bốc đồng, kiêu ngạo tung hoành khắp nơi, lạnh lùng hất tay Tống Ninh ra.

Hắn dùng lực khá mạnh, Tống Ninh suýt chút nữa ngã xuống đất. Cô ta lảo đảo vài bước, lúc đứng vững lại được bắt đầu bùng nổ: "Giang Du anh thích bị coi thường sao? Cô ta đã đánh anh, anh còn ra mặt thay cô ta!"

"Tôi thích thế đấy."

Hắn nặng nề nói, đầu lưỡi gạt vào vị trí vừa bị tôi đánh. Đột nhiên tôi nhớ tới, hình như vài ngày trước, hắn léo bè kéo lũ đi đánh đám côn đồ đã trêu ghẹo tôi.

Khi đó trên mặt cũng bị đánh đúng chỗ này.

Xem ra tôi đã làm cho vết thương cũ của hắn đau thêm rồi.

"A Hòa, anh là thật....."

Tôi thật sự không có hứng thú xem hắn thể hiện, cười nhạt rồi xoay người rời đi.

4

Sau khi trở về, tôi đã chặn tất cả phương thức liên lạc của Giang Du. Bây giờ tôi ngẫm nghĩ lại mới thấy chuyện Giang Du coi tôi là thế thân có rất nhiều biểu hiện.

Từ khi Tống Ninh trở về, Giang Du không còn nhiệt tình cố chấp như lúctheo đuổi tôi nữa. Tôi vốn tưởng rằng đây là một giai đoạn bình thường sau khi ở bên nhau, bây giờ nghĩ lại, đại khái đây là bởi vì trái tim hắn nghiêng về phía Tống Ninh.

Cũng đúng thôi, sau khi Tống Ninh trở về luôn kiên trì, ngày nào cũng gửi wechat quấy rầy hắn, hắn luôn bày ra bộ mặt chán ghét khó chịu. Nhưng nếu thật sự chán ghét, sao lại không block chứ?

Nếu là thật sự chán ghét, ngày đó sinh nhật Tống Ninh tại sao hắn lại cố tình chơi game tới 0 giờ, sau đó vờ như vô tình nhắn tin "Sinh nhật vui vẻ" cho cô ta?

......

Đúng lúc nghỉ lễ mồng một tháng năm, tôi vì trốn hắn đã đến nhà dì ở một thời gian.

Bạn cùng phòng nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này tin đồn có liên quan đến hai chúng tôi trong sân trường lan truyền khắp nơi.

Mọi người đều biết, tôi trước mặt mọi người từ chối Giang Du còn cho hắn một cái tát.
Những điều này tôi đã sớm biết, trong bài post của trường, tin đầu tiên chính là:
[Lâm Hòa không biết tốt xấu, đánh Giang Du trước mặt nhiều người]

Phía dưới mấy comment nhiều like đều là:
[Giang Du đối với cô ta tốt như vậy, sao cô ta lại làm như thế?]

[Cô ta lẽ ra bị bọn côn đồ xx rồi, may mà nam thần của chúng ta suốt đêm đi tìm còn vì cô ta đánh nhau với bọn chúng】

[Haizz, ỷ vào bản thân có khuôn mặt đẹp, nên chảnh chó đây mà]

[Đau lòng tôi quá, trai đẹp của lòng tôi sao lại phí tình cảm trên người loại người này]

......

Trong một đêm vô số người công khai lên án tôi, phần lớn đều là nữ sinh yêu thích Giang Du. Nhưng những bài post kia rất nhanh đã bị ai đó xoá sạch.

Ngày nghỉ kết thúc, tôi nghĩ thầm trong khoảng ngần này thời gian chắc cũng đủ để hắn và Tống Ninh hòa thuận như ban đầu rồi, nhưng lại có chuyện khiến tôi có chút bất ngờ.

Sáng sớm lúc tôi trở lại, dưới lầu ký túc xá, đã nhìn thấy Giang Du ngồi xổm bên cạnh bụi cỏ, chán nản vẽ vòng tròn trên mặt đất, dưới chân hắn ta chất đầy tàn thuốc.

Hắn chờ tôi một đêm ở chỗ này sao?

Tiếng bánh xe va li khiến hắn chú ý, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời hiện giờ đã tràn đầy tơ máu. Hắn run rẩy một cái, vội vàng đứng dậy.

Ngay sau đó, hắn như là nhớ tới tôi rất ghét mùi thuốc lá, hốt hoảng lấy tay quét tàn thuốc trên mặt đất đi.

Tôi không để ý đến hắn, kéo vali định lên lầu. Hắn lảo đảo đuổi theo, tôi chưa từng thấy hắn có bộ dáng chật vật như vậy.

"A Hòa."

Lúc hắn cất tiếng gọi tôi, tôi có chút ngạc nhiên. Sao giọng hắn lại khàn như vậy? Giang Du muốn kéo cánh tay tôi, nhưng hắn nhìn qua bàn tay đầy bụi bặm của mình, lại thả tay xuống giấu ở phía sau.

"Sao em chặn hết phương thức liên lạc với anh?"

Hắn đỏ mắt, cũng không dám nhìn tôi.

"Tôi block còn cần phải bẩm báo với anh sao?"

"Không, không cần." Hắn cuống quít lắc đầu, khàn giọng nói, "Tôi nhớ em từng rất thích một cái váy, bạn tôi nói cho tôi biết đã có hàng rồi, tôi mua cho em, còn ra rất nhiều kiểu dáng mới tôi đều mua cho em..."

"Giang Du, tôi không cần váy của anh."

Tôi bình tĩnh nói: "Hôm nay tôi nói rõ ràng với anh, tôi không thích anh, dù sao anh đối với tôi chỉ là nhất thời rung động thôi. Sau này đừng như vậy nữa, tránh cho người ta hiểu lầm."

"Không phải A Hòa, tôi thật sự thích em, thật sự rất thích em!"

Nhưng dù hắn nói gì, tôi cũng sẽ không tin. Trong giây phút sinh tử hắn chọn người khác, còn cần phải giải thích gì sao? Những lời hắn nói sau đó tôi chẳng buồn nghe. Tôi về kí túc trong tình trạng choáng váng.

5

Bạn cùng phòng thấy tôi trở về nhao nhao an ủi tôi. Mặc kệ bên ngoài lời đồn đãi nhảm nhí như thế nào, bọn họ đều đứng về phía tôi, tin tưởng tôi.

Họ không hỏi tôi và Giang Du xảy ra chuyện gì, chỉ chuẩn bị đồ ăn vặt, hoa quả, nước ấm cho tôi, ngồi một bên tâm sự với tôi.

"Có việc gì cứ nói một tiếng, chị em vẫn luôn ở đây."

"Ai dám bắt nạt A Hòa nhà chúng ta, tao sẽ đấm chết nó, chúng ta nâng niu đâu thể để ngoài ngoài bắt nạt."

"Haha, không vui thì ới bọn tao một câu, bọn tao có mặt liền!"

Những lời này làm cho tôi cảm động suýt khóc. Họ luôn cho tôi sự bao dung và yêu thương vô hạn. Ở bên ngoài chịu rất nhiều khổ cực, vừa quay trở lại, đã có cản giác ấm áp như này.

6

Còn một lý do khác khiến tôi về sớm như vậy. Ngày mai là kỷ niệm ngày thành lập trường, trước kì nghỉ tôi làm người dẫn chương trình đã đi theo diễn tập nhiều lần, ngày mai chính thức thực hiện, hôm nay đương nhiên tôi phải đến trường.

Mà kiếp trước, chính là ngày mai, tôi bị Tống Ninh xé nát váy trước mặt mọi người.
Hôm nay được làm lại một lần nữa, tôi sẽ không chờ Giang Du giả tình giả ý ra mặt giúp tôi nữa.

Giang Du, Tống Ninh, hai người đã làm khổ tôi như nào, tôi sẽ trả lại hết.

7

Ngày hôm sau, tôi còn đang chuẩn bị ở hậu trường, bỗng nhiên hội trường có tiếng ầm ĩ thét gào.

Cộng sự của tôi đi qua nhìn nhìn, vẻ mặt kích động đi chạy đến nói cho tôi biết, Giang Du hôm nay ăn mặc vô cùng xuất sắc, đẹp trai, còn mang theo một bó hoa rất lớn.

Nhưng tôi lại chẳng thèm nhìn nhắn, vì cách đó vài mét ánh mắt oán độc của Tống Ninh đang chằm chằm vào tôi.

Tôi biết, hôm nay cô ta nhất định sẽ lại làm trò giống hệt kiếp trước.

Kiếp trước, tôi đang tràn ngập trong hàng ngàn tiếng hô và vỗ tay, thì sự xuất hiện đột ngột của Tống Ninh đã phá tan tất cả những điều tốt đẹp của tôi.

Trước ống kính trực tiếp, cô ta giơ tay xé rách váy tôi, tôi không hề đề phòng nên đã vị lộ hết trước mặt công chúng.

Mặc dù Giang Du đã xông lên dùng áo khoác bao lấy tôi, nhưng trong khoảnh khắc đó, sự lạnh giá ở phần da thịt khiến tôi không thể nào quên được.

Giang Du lạnh lùng nói: "Cô ấy là bạn gái tôi, dám động đến cô ấy, cô đã nghĩ đến cái giá phải trả chưa?"

Nhưng cô ta vẫn yên bình. Còn tôi sau đó có luôn gặp ác mộng trong khoảng thời gian dài, mỗi lần nhớ tới sự xấu hổ lúc đó đều không kìm được nước mắt.

Trong các loại bài đăng tất cả đều là ảnh chụp cùng với những lời thô tục bàn luận về tôi, mà kẻ gây tội chỉ bị giáo viên phê bình vài câu.

Cô ta tiếp tục bắt nạt không kiêng nể gì, thậm chí còn gửi tin nhắn kích thích tôi vào đêm khuya.

......

"Lâm Hòa, em làm sao vậy?"

Một giọng nói lạnh nhạt lạ lẫm vang lên bên tai tôi. Tôi bừng tỉnh, trước mặt tôi là khuôn mặt đẹp trai rạng ngời.

Tôi nhận ra anh ta, anh ta là người lên kế hoạch chính của buổi dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường này, chủ tịch hội sinh viên trường Phó Chẩm Diêm.

Nghe nói anh ta là con cháu cán bộ cao cấp bối cảnh khó tìm hiểu, khiêm tốn có nội hàm, so với Giang Du ỷ vào có tiền tùy ý làm bậy hoàn toàn không cùng một kiểu người.

"Không có việc gì. Cám ơn anh quan tâm ạ." Tôi mỉm cười với anh.

Phó Chẩm Diêm nhìn chằm chằm tôi vài giây, gật gật đầu, tiếp tục đi làm việc. Anh vừa đi, một nữ sinh liền tiến lại gần tôi:

"Oaaa, đây không phải là Phó học trưởng sao? Anh ấy vừa chủ động quan tâm cậu sao! Tôi chưa từng thấy anh ấy chủ động nói chuyện với ai bao giờ!"

Thấy mắt cô ấy ngày càng sáng, giọng ngày càng to, tôi vội che miệng cô ấy lại: "Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút, người ta ưu tú như vậy cậu đừng nghĩ linh tinh."

"Ha ha, ha ha," cô ấy nhướng mày với tôi, dòng máu tổ buôn phát huy mạnh mẽ, "Tôi không tin, tôi thấy đàn ông đều yêu bằng mắt, nói không chừng Phó sư huynh đã để ý đến cậu rồi!"

"......"

"Không tin cậu cứ chờ xem, tôi đi thăm dò giúp ....."

Vừa dứt lời, cô ấy đột nhiên hắng giọng nói: "Cái gì? Lâm Hòa muốn ăn kem hả???"

Tôi vội che miệng cô ấy, gấp gáp đến mức đầu lắc qua lắc lại không ngừng.

May mà bạn học xung quanh đều đang bận rộn chuyện của mình, phần lớn đều ngẩng đầu cười cười coi như xong. Phó Chẩm Diêm cũng vậy, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một cái xong thôi.

"Chờ xem, nếu người ta thích cậu, mọi việc về cậu, cho dù nhỏ xíu người ta cũng để trong lòng."

Cô ấy chân thành vỗ vỗ cánh tay tôi.

Tôi nhún nhún vai: "Vậy sợ để cậu phải thất vọng rồi, phó chủ tịch người ta bận rộn như vậy, bình thường cũng rất được lòng con gái, đâu tới lượt tôi."

......

Nhưng mà mười lăm phút sau.

Phó Chẩm Diêm không biết đi ra ngoài lúc nào, đang cùng một bạn nam khác khênh một thùng kem đi vào hậu trường.

Trên trán lấm tấm mồ hôi. Tôi nhớ, từ hội trường đến siêu thị gần nhất cũng phải đi bộ ít nhất bốn mươi phút cả đi cả về.

"Mọi người ơi, phó hội trưởng mời khách, tất cả đều là kem Haagen-Dazs, mọi người tự chọn đi!"

"A a a a a a a a tôi yêu học trưởng!!!"

Mọi người la hét reo hò chạy tới.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, Phó Chẩm Diêm hình như cố ý liếc tôi một cái.

8

Đối với Phó Chẩm Diêm, kiếp trước tôi cũng không có ấn tượng gì. Bởi vì chúng tôi chỉ gặp trong công việc.

Chỉ là có hơi trùng hợp, mỗi lần được phân công tôi đều cùng một nhóm với anh. Thật ra tôi cũng rất thích như vậy, bởi vì chỉ cần trong tổ có anh ấy, tôi cũng không cần phí thời gian vào chuyện linh tinh gì.

Anh ấy luôn sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo, hiệu suất cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, tạo cho tôi rất nhiều cơ hội học tập.

Tôi vừa ăn kem vừa tự nhủ, có lẽ anh này thật sự rất chiếu cố tôi. Nhưng để thích thì không bàn tới, dù sao bên cạnh anh con gái như tôi đâu có thiếu. Sao anh có thể thích tôi được.

Người xem dần dần phủ kín toàn bộ hội trường, mà buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường cũng chính thức bắt đầu.

Giống như kiếp trước, tôi và cộng sự đón nhận vô số tiếng hoan hô khi từ hậu trường đi ra, ánh đèn tập trung trên người chúng tôi.

Chẳng biết tại sao, tôi đột nhiên nhìn sang bên cạnh.

Ở góc ánh đèn, Phó Chẩm Diêm lặng lẽ đứng ở góc đó, đưa máy ảnh về phía tôi.

9

Tự nhiên tim tôi tăng tốc.

Một chiếc quạt thổi bong bóng tung bay trên mặt tôi, tôi đi theo tuyến đường đã chỉ định từ trước đến khán phòng tương tác.

Mà ngay tại lúc này, một bóng người từ chỗ ngồi đột nhiên lao đến.

Cổ áo lễ phục vốn là loại cổ vuông, chất liệu lại mỏng, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể xé rách.

Nhưng Tống Ninh đã tính sai một bước.

Ngay khi cô ta cho rằng tôi sẽ tiếp tục đi về phía trước, tôi lại dừng lại vài bước trước khi đến nơi.

Trong khán đài mọi người hô lên vô cùng náo loạn. Tôi đã nói trước với bạn cùng phòng là Tống Ninh có lẽ sẽ giở trò xấu với tôi, hôm nay tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, mượn sức đám đông tức giận đẩy cô ta ra ngoài.

Tống Ninh ra tay không được lại đập mạnh vào khán đài, trán sưng to một cục, chỗ cổ áo cũng suýt rách. Xung quanh đã bắt đầu có nữ sinh thét chói tai.

Phó Chẩm Diêm nhanh chóng mang theo mấy nam sinh chạy tới kéo Tống Ninh ra ngoài. Trong lúc vai kề vai, anh thấp giọng nói: "Không có việc gì, em cứ làm tốt việc của mình, còn lại anh sẽ xử lý."

Tôi gật đầu, nhanh chóng phát huy năng lực khống chế sân khấu mà người dẫn chương trình nên có. Tất cả những điều này đều bị Giang Du nhìn thấy.

Trong con ngươi đen phản chiếu hình ảnh của tôi, không biết hắn nghĩ gì, hắn buông hoa như kiểu muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống.

Một lát sau, khi tôi nhìn về phía hắn lần nữa, đầu hứn cúi xuống rất thấp, bó hoa cũng rơi trên mặt đất.

10

Hắn nhất định không ngờ, trong trí nhớ của hắn cô thanh mai kia thiện lương kiêu ngạo biết bao, sao có thể làm loại chuyện này được. Xấu hổ như vậy, lại chật vật như thế.

Nhưng không sao, hắn nhất định sẽ lại tha thứ cho cô ta thôi.

Giống như kiếp trước, mặc dù hắn cởi áo khoác ôm lấy tôi, nhưng hắn chỉ cảnh cáo một câu, xong chẳng làm gì cả.

Nỗi đau của tôi hắn đều nhìn thấy, hắn sẽ cùng tôi rơi lệ, nhưng lại không nỡ làm gì với Tống Ninh.

Bạch Nguyệt Quang không phải người ấy toả ra bao nhiêu chói mắt, mà là lúc hắn nhìn về phía cô ấy, trong ánh mắt có bao nhiêu vì sao.

Duy nhất chỉ có cô ta, những người khác đều là kẻ đến sau.

Lúc xoay người trở lại sân khấu, tôi dùng sức nhắm mắt lại, nắm chặt tay.

11

Phần cuối cùng của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là vũ hội mặt nạ.

Kiếp trước tôi không tham gia phần này. Sau khi được đưa về ký túc, tôi khóc không ngừng.

Mà khi đó nếu như không có Tống Ninh xuất hiện, có lẽ tôi sẽ cùng Giang Du nhảy một điệu.

Tuy nhiên, bây giờ......

Khoảnh khắc khi tôi nhìn thấy Giang Du không yên lòng đeo mặt nạ, tôi hoàn toàn không có hứng thú muốn cùng hắn khiêu vũ.

Các bạn học nhao nhao vui vẻ xông lên sân khấu, mọi người mang tâm tình thấp thỏm mà e lệ tìm kiếm bạn nhảy của mình.

Tôi đeo một cái mặt nạ thỏ, nhân dịp hội trường đang nhốn nháo bỏ về. Nhưng ngay khi tôi cho rằng không ai có thể nhận ra tôi, tôi có thể đi mà không ai biết, một người đeo mặt nạ vua sói xuyên qua đám đông đi về phía tôi.

Rõ ràng trong hội trường lớn có nhiều người nhốn nháo như vậy, nhưng anh ta vẫn có thể kiên định đi về phía tôi.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đứng im ở đó. Tôi nhìn khóe môi anh cong lên, từ chối các cô gái trên đường mời làm bạn nhảy, cúi người, đi tới trước mặt tôi.

"Tiểu thư thỏ, xin hỏi tôi có thể cùng cô nhảy một điệu không?"

Anh ấy cúi người một cách lịch sự và đưa tay về phía tôi.

Chung quanh nhiều người như vậy, tầm mắt của tôi lại chỉ nhìn thấy anh. Ngón tay anh thon dài mềm mại, ngón cái tay phải có một nốt ruồi nhỏ.

Khi nhảy theo bước chân của anh còn có thể ngửi được mùi nước hoa thanh đạm trên cổ áo.Đôi môi hồng hơi nhếch lên, đôi mắt thâm thúy trong suốt, đôi mắt nhìn tôi chăn chú, trong khoangh khắc xung quanh giống như hoa đào bay đầy trời, ngả ngớn đa tình.

Và quan trọng nhất, chưa từng có ai cho tôi cảm giác như vậy.

Giống như anh chỉ thuộc về tôi, trong thế giới này, tôi đối với anh là đặc biệt nhất, mà anh, chỉ là của tôi.

12

Sói là loài động vật si tình nhất trên thế giới, cả đời chỉ có một người bạn đời.

Sau khi bạn đời rời đi, con còn lại sẽ rời khỏi bầy sói, cô độc cho đến cuối đời.

......

Một hình ảnh mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Kiếp trước, tại chỗ tôi xảy ra tai nạn xe cộ chết, có một chàng trai đua xe ở đúng đoạn tôi chết, lao xuống vách núi thiệt mạng.

Ở ngón cái tay phải của anh, cũng có một nốt ruồi nhỏ.

13

Mặc dù hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường lần này mở đầu có một sơ suất nhỏ, nhưng tổng thể mà nói vẫn vô cùng thành công.

Giáo viên phụ trách rất cảm động, nói tinh thần phấn chấn và sức sống của thanh niên trẻ tuổi, làm cho cô cũng nhớ tới thanh xuân của mình.

Cô ấy khen ngợi tố chất dẫn chương trình của tôi, gặp sự cố mà rất bình tĩnh, khống chế sân khấu rất tốt.

Phó Chẩm Diêm đề nghị mời mọi người ra bờ sông tiểu Trúc ăn cơm, không hạn chế số lượng, coi như tiệc ăn mừng đại hoạ thành công.

Trải qua điệu nhảy vừa rồi, quan hệ giữa hai chúng tôi rõ ràng đã gần gũi hơn rất nhiều, giờ phút này anh gần như chỉ có tôi trong mắt.

Anh nói mong đợi câu trả lời của tôi.
Tôi nở nụ cười: "Được, vậy làm phiền đàn anh rồi."

Nhưng mà điều khiến tôi bất ngờ hơn là Giang Du cũng chủ động muốn tham gia bữa ăn này.

Hắn giống như có chút đối địch với Phó Chẩm Diêm, chỉ là anh ấy cũng không thèm để ý.

Lúc từ hội trường đi ra, Giang Du lái chiếc xe thể thao vừa khoa trương vừa xa hoa chờ ở một bên. Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra sườn mặt đeo kính râm của anh, làm cho đám nữ sinh thét chói tai.

Mặt anh hướng về phía tôi, muốn mở miệng, rồi lại mím môi. Tôi không để ý đến anh ta.
Chúng tôi cứ giằng co như vậy, cho đến khi một chiếc Bugatti chạy tới, tôi nhìn thấy người ngồi trên ghế lái bèn chạy đến rồi cố tình hét lớn:
"Đàn anh, cho em đi nhờ một đoạn với!"

Phó Chẩm Diêm vừa dừng xe xong tôi định kéo cửa ghế sau ra muốn ngồi đó.

"Chờ một chút..." Anh vỗ vỗ ghế bên cạnh, "Ngồi ghế này nè!"

Tôi xấu hổ cười trừ, dạ một tiếng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh. Trên ghế xe đặt một chai nước, Phó Chẩm Diêm luac nào cũng tinh tế như vậy.

Lúc này cũng có mấy đàn anh trong hội học sinh chạy đến ngồi ở ghế sau. Nhìn qua kính chiếu hậu, bọn họ đều nhìn nhau cười một cái, nhưng không ai ồn ào như những người khác.

Bọn họ thậm chí còn rất cẩn thận đóng cửa sổ xe nhỏ tiếng một chút.

Cùng với tiếng nhạc jazz êm dịu, chúng tôi nhanh chóng đến được quán ăn bên bờ sông.

Giang Du từ trước đến nay thích đua xe, rõ ràng anh ta đến từ rất lâu, nhưng lại ngồi một mình trong xe hút thuốc.

Có lẽ là nhìn thấy chúng tôi qua kính chiếu hậu, hắn dập điếu thuốc trong tay.

"Cái khăn choàng này tặng cho em, buổi tối gió lớn, đừng để bị lạnh."

Phó Chẩm Diêm đưa cho tôi một hộp quà, là bộ sưu tập mới nhất của Hermes.

Tôi đang do dự có nên nhận hay không, thì anh đã nở nụ cười: "Tôi rất vất vả mới chọn được, em nể mặt tôi vất vả như vậy, nhận giúp anh nhé."

"Vậy thì cám ơn anh đã..."

Tôi còn chưa nói xong, cửa sổ xe bên hông Phó Chẩm Diêm đột nhiên bị người ta đập vào rất mạnh.

Giang Du bày ra vẻ mặt thối đứng ở đó.

"Đổi xe sao?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Thì ra anh cũng cảm thấy hứng thú với xe. Đua không, là đàn ông thì đừng từ chối."

Chả hiểu sao hành động trẻ con này hắn cũng làm nữa. Tôi chắc chắn Phó Chẩm Diên sẽ không thèm tiếp hắn ta.

Từ trước đến nay anh luôn trầm tĩnh lý trí, luôn giữ đúng mực trong bất cứ trường hợp nào.

Ngay khi tôi muốn từ chối thay anh thì sổ xe bên cạnh ghế lái đã hạ xuống hoàn toàn, Phó Chẩm Diên cười nhìn về phía Giang Du.

"Được."

14

Lúc tôi load xong vấn đề thì hai chiếc xe đã gào rú lao đi.

Tôi thầm chửi Giang Du, lại càng không hiểu hành động của Phó Chẩm Diêm.

Giang Du rõ ràng là không uống rượu, hắn chắc chắn đã nghĩ đến trò này từ trước.

Ở khu vực đường núi nguy hiểm này, nếu như không may rơi ra ngoài hàng rào bảo vệ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Tôi đã từng thấy Giang Du đua xe, cho dù hắn ta làm gì cũng rất liều mạng, Phó Chẩm Diêm bị hắn ta ép chặt, hai chiếc xe đuổi theo rất sát.

Nhưng mà ngay khi tôi cho rằng Phó Chẩm Diêm sẽ vẫn bị tụt lại ở phía sau thì ngay tại khúc cua kế tiếp, anh đột nhiên tăng tốc, lập tức vung đuôi xe driff ngay tại khúc cua gấp đó.

Tiếng phanh xe chói tai vào lúc này vang vọng phía chân trời, ngay cả Giang Du đua xe không muốn sống cũng không dám vượt qua.

Tôi chửi thề một câu! Phó Chẩm Diên anh điên rồi!

Thắng bại đã rõ, Giang Du bị bỏ lại một đoạn dài chửi ầm lên. Nếu lúc đó .... nếu như Giang Du không kịp phanh lại, Phó Chẩm Diêm thực sẽ sẽ ...

Anh đang dùng mạng cược vào trận đua xe này! Tôi chưa từng thấy anh lúc nào bình tĩnh tự kiềm chế lại có một mặt khác điên cuồng như vậy.

Giang Du đúng kiểu cao thủ gặp thách đấu rồi.

Tôi ngây người không ngừng run rẩy, sau đó nghe thấy giọng anh:

"Tôi vốn dĩ là người điên cuống như vậy.
Nhưng điên vì thứ mình muốn bảo vệ coi như đáng giá. Tôi chỉ hy vọng, người tôi muốn bảo vệ có thể biết điều này."

15

Giang Du thua.

Hắn đen mặt từ trên xe đi xuống, mà tôi đã sớm cầm tay Phó Chẩm Diêm khóc không thành tiếng.

Anh bình tĩnh nhìn tôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng chóp mũi tôi, "Em còn khóc nữa, hỏng hết lớp trang điểm bây giờ."

Đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Lúc năm nhất tôi mới vào hội sinh viên, một đàn chị bên luôn làm khó tôi. Có lần tôi đi làm việc, cô ấy cố ý chặn tôi không cho tôi ký tên.

Tôi gấp đến độ đứng ở một bên sắp khóc, mà cô ấy cũng không nhanh không chậm gọi điện thoại cho bạn thân lớn tiếng nói đùa.

Không biết qua bao lâu, Phó Chẩm Diêm tới. Hình như anh tâm tình không tốt lắm, con ngươi đen như mực mang theo vài phần lạnh lẽo.

Chị kia rõ ràng hoảng sợ, lúc này mới buông điện thoại xuống bắt đầu khẩn trương làm việc.

Tôi cúi đầu đứng ở một bên, ngay cả tâm tình chào hỏi cũng không có.

"Đêm Giáng Sinh vui vẻ." - Anh đột nhiên mở miệng nói.

"A cám ơn A Diêm --" Đàn chị mừng rỡ còn chưa nói xong, khi cô ta ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Phó Chẩm Diêm cần một hộp quà tặng đựng táo đưa cho tôi.

"Lâm Hòa, đêm nay nhớ ăn táo."

......

Hình ảnh đó tôi nhớ rất lâu rất lâu.

Thần sắc hắn nhàn nhạt, giọng nói cũng nhàn nhạt, nhưng tôi thấy rất dịu dàng. Tôi nghĩ quả táo đó có lẽ là thành viên hội sinh viên ai cũng có.

Vài ngày sau, tôi nhìn thấy một tin nhắn trên bảng thông báo của trường, chị ta bị mọi người nhất trí bỏ phiếu loại khỏi hội học sinh.

16

Tôi ôm cánh tay Phó Chẩm Diêm không rời, tựa như một vật trang sức dính lấy anh đến phòng ăn.

Sau sự việc lúc nãy, tôi thật sự bắt đầu có cảm giác sợ mất anh, tôi không muốn anh rời khỏi tôi một phút nào.

Cả thời gian ăn cơm nói chuyện phiếm tôi đều ở bên cạnh anh, Phó Chẩm Diêm lúc nói chuyện với người khác cũng nhịn không được nở nụ cười nhiều lần.

Trận đua xe này không làm anh sợ mà ngược lại tôi còn sợ hơn, tôi cầm đũa tay còn run, Phó Chẩm Diêm để ý thấy bèn cẩn thận giúp tôi gắp thức ăn.

Trình độ tinh ý đến mức tôi nhìn món ăn nào một cái, anh đều có thể gắp ngay giúp tôi. Chẳng qua vì lúc nãy sợ quá, tôi uống nước nhiều hơn ăn cơm.

Đến nửa bữa ăn, tôi không nhịn được phải đi toilet.

Huhu nếu như Phó Chẩm Diêm là con gái thì tốt rồi, tôi sẽ bắt anh đi WC cùng tôi. Nhưng mà tôi cũng chỉ suy nghĩ thế thôi.

"Tôi đi toilet."

Tôi nói xong đứng dậy.

Lúc ra cửa, nghe thấy phía sau có tiếng của một đàn chị.

"Cô ấy của cậu quả thật rất đáng yêu đó."

Phó Châtm Diêm hình như cười một tiếng.

"Cám ơn, cô ấy vẫn luôn rất đáng yêu như thế."


17

Chết tiệt.

Mặt đỏ quá.

Tôi vội vàng đóng cửa che mặt chạy như điên.

18

Tôi vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa tay.
Trong đầu tự nhiên lại nhớ đến lúc Phó Chẩm Diêm gắp thức ăn cho tôi.

Khuôn mặt góc tinh xảo của anh, khi ngẩng đầu lên yết hầu siêu gợi cảm.

Lúc gắp đùi gà vào bát tôi sẽ rất ôn hòa nói một tiếng, "Còn muốn ăn gì nữa?"

Hơn nữa lúc người khác nói chuyện với anh anh cũng không quên giúp tôi gắp thức ăn, còn có thể dặn dò: "Cẩn thận nóng."

Hu hu hu thật sự rất đẹp trai!

Lúc này tôi đã nghĩ kỹ tương lai sau này chúng tôi kết hôn sẽ đặt tên con là gì rồi.

Lúc tôi còn mải cúi đầu đi vào cõi thần tiên xoay người đột nhiên đụng trúng lồng ngực cứng rắn.

Lòng bàn tay nóng rực của đối phương nắm cổ tay tôi, sau khi đỡ tôi đứng vững chậm rãi buông ra.

Là Giang Du.

"Có thể cho tôi một lý do được không?" - Ngón tay anh siết chặt lại buông ra. - "Có chuyện gì khiến em nói thay đổi là thay đổi vậy?"

Tôi thực sự buồn cười.

Đúng rồi, những lời này tôi cũng muốn hỏi anh đây!

"Giang Du tôi hỏi anh một vấn đề," - Tôi nhìn anh, - "Lúc trước ở buổi hòa nhạc trên sân thể dục, anh chủ động xin wechat của tôi, có phải bởi vì tôi giống người nào đó không?"

Ánh mắt của hắn hơi ngạc nhiên một chút.

"Được rồi, tôi đã biết đáp án rồi."

Tôi xoay người muốn đi, anh cũng không buông tha ngăn tôi lại: "Anh thừa nhận! Lúc trước anh tìm em xin wechat đúng là bởi vì em...... em giống người anh thích từ nhỏ."

"A Hòa em tin tưởng tôi, tôi bây giờ hiểu rất rõ tâm tình của mình, người anh thích là em, thật sự chỉ thích em!"

Tôi rũ mi mắt cười một tiếng.

"Giang Du, nếu một chuyện bắt đầu từ sai lầm, vậy chuyện đó không nên kéo dài đâu."

19

Tôi từng cho rằng Giang Du là chàng trai sẽ mang ánh sáng đến cho tôi.

Nhưng rốt cuộc ánh sáng hắn mang đến tràn ngập sự rẻ rúng tầm thường.

Giang Du vĩnh viễn cũng không biết, ngày xảy ra tai nạn xe cộ, trong lòng tôi tràn ngập vui mừng chuẩn bị khăn quàng cổ tự tay đan cho hắn.

Nếu như tai nạn không xảy ra, tôi sẽ tự tay đeo cho hắn món quà này.

20

Tôi một mình từ nhà vệ sinh đi ra, Giang Du cũng không đuổi theo.

Bất ngờ là Phó Chẩm Diêm đã đợi tôi ở ngoài từ bao giờ.

Về chuyện vừa rồi, rất ăn ý, tôi không nói, anh cũng không hỏi.

Nhưng tay của chúng tôi lại lặng lẽ nắm lấy nhau.

Mười ngón tay đan vào nhau, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay của nhau.

Cứ như vậy chúng tôi ở bên nhau, không theo trình tự thổ lộ, hứa hẹn, nhưng lại tin tưởng tâm ý đến kì lạ.

Tôi đột nhiên hỏi anh một vấn đề: "Anh này, anh chắc là thích em từ lâu rồi phải không?"

"Ừ."

Anh nhìn về phía trước, khóe miệng bất giác nhếch lên. "Từ rất lâu đã chú ý đến em, cô bé kiên cường lại cố chấp. Cho dù mỗi lần trực ban đến cuối cùng chỉ còn lại một mình em, em cũng sẽ nghiêm túc kiểm tra tất cả mọi thứ một lần rồi mới về."

Ồ hoá ra như thế nên sau mỗi ca trực đều trùng hợp gặp anh đang về.

Không thể không nói, con đường nhỏ tối đen, bởi vì biết anh sẽ ở phía sau tôi đi cùng tôi đoạn đường này.

Chỉ tiếc những thứ này kiếp trước tôi chưa bao giờ chú ý tới, luôn cho rằng là trùng hợp.

Dừng một chút, tôi chậm rãi hỏi:
"Nhưng nếu em vẫn luôn giống như lúc trước, trong lòng chỉ có Giang Du thì sao?"

"Vậy anh sẽ luôn ở phía sau trông chừng em, chờ em phát hiện tình yêu của anh. Chờ em, xác nhận tâm ý của anh."

Anh ấy sẽ không bao giờ gây áp lực cho tôi.
Anh sẽ bước được chín mươi chín bước, chỉ chờ tôi quay đầu lại, anh sẽ không ngần ngại ôm lấy tôi.

21

Nửa sau bữa tiệc chúng tôi chơi rất nhiều trò chơi, tôi và Phó Chẩm Diên phối hợp ăn ý thắng rất nhiều ván.

Những đàn anh khác hô lên thua đến mức quần cộc cũng còn mà mặc.

"Đi chết đi, đừng nói mấy lời như thế trước mặt em ấy." Phó Chẩm Diêm cười mắng một câu.

"Ái chà, ái chà.....Đã học được cách bảo vệ vợ rồi, được lắm Phó hội trưởng."

Mọi người bắt đầu ồn ào.

"Thời gian không còn sớm, tôi đưa A Hòa về trước, mọi người cứ chơi tiếp, hoá đơn ghi tên tôi nhé."

Ở quán này Phó Chẩm Diêm có một tấm thẻ, hạn mức bên trong có thể bằng sinh hoạt phí một năm của tôi.

Các bạn học hò hét rất phấn khích, nhao nhao kêu gào mang thêm mấy bình rượu ngon.

Khóe miệng anh nhếch lên cười, kéo tay của tôi chạy ra cửa. Mới đến bãi đỗ xe ngầm, Phó Chẩm Diêm đã không nhịn được ấn tôi lên tường.

"Lâm Hòa, bạn gái của tôi."

Yết hầu của anh lên xuống dữ dội, đôi mắt xinh đẹp của anh sáng lên trong bóng tối.

Khoảng cách giữa chúng tôi dần dần rút ngắn, hơi thở của tôi cũng có chút dồn dập.

"Phó Chẩm Diêm , bạn trai của em."

Lời này vừa nói ra, anh giống như hoàn toàn mất khống chế hôn xuống môi tôi.

......

Tay anh nhẹ nhàng đỡ gáy tôi dán ở trên tường, ôm chặt lấy tôi, hôn thật lâu.
Mãi cho đến kho nghe được xa xa có tiếng xe chạy, anh mới luyến tiếc buông tôi ra.

"Người yêu của anh." Giọng anh khàn khàn. "Sau này em chính là của anh."

Tôi vùi đầu vào vòng tay anh ấy.
"Ừ, Lâm Hòa về sau chính là của Phó Chẩm Diêm."

Tôi nghe được nhịp tim của anh, từng nhịp từng nhịp hoà với lời nói ngọt ngào:
"Anh cũng là của em, Anh yêu em, A Hòa."

22

Buổi tối hôm đó, topic web trường lại nổ tung.

Tiêu đề chính là:
【 Chính thức thoát kiếp FA, PCD lì xì lớn 】

Vì vậy tôi mới biết được Phó Chẩm Diêm là admin web trường!

Chẳng trách lúc trước trong topic những bình luận không tốt về tôi đều bị xoá hết. Tôi cứ tưởng hệ thống bị trục trặc.

Mà anh cũng là thật hào phóng, nghe bạn cùng phòng nói, nếu cướp được lì xì này, phí sinh hoạt cả tuần không phải nghĩ.

Sự kiện này kéo dài nhiều ngày, lúc đó tôi đang trong sân trường vừa xem điện thoại di động vừa đi về phía trước, bỗng nhiên có người xông đến:

"Lâm Hòa, cô đúng là không biết xấu hổ."

Vài ngày không gặp, vành mắt của Tống Ninh đã thâm nhiều, cô ta nhìn chằm chằm tôi nói: "Lúc trước nếu như không phải tôi bỏ Giang Du lại, cô chẳng thể nào có được tình cảm của anh ấy. Bây giờ cô giỏi lắm rồi, đá Giang Du lại đu theo Phó Chẩm Diêm."

Tôi coi như chó sủa, tiếp tục đi về phía trước, Tống Ninh không buông tha đuổi theo tôi tiếp tục mở miệng:
"Lúc trước Giang Du rất thích tôi, anh ấy đem tất cả tiền tiêu vặt của anh ấy cho tôi, bởi vì tôi thích ngôi sao bóng rổ anh ấy mới đi học chơi bóng rổ, tôi thích cái gì anh ấy sẽ đi học cái đó."

"Hồi cấp hai chỉ cần tâm tình tôi không tốt, anh ấy sẽ cùng tôi nói chuyện tới đêm khuya, chạy rất xa mua thức ăn mang tới dưới lầu nhà tôi, tôi đã thấy rất nhiều lần rạng sáng anh ấy đến thăm nhà của tôi."

......

Giống như kiếp trước, Tống Ninh dốc hết toàn lực đả kích tôi. Bị cô ta lảm nhảm tôi cảm thấy rất phiền. Tôi dừng bước lại, nói một câu khiến cô ta sững sờ:

"Ồ. Tống Ninh, cô cũng đâu có thích Giang Du, thứ cô thích là cảm giác được anh ta theo đuổi thôi."

"Nói ra thì quá đáng thương, hai người một người cố chấp với tưởng tượng tốt đẹp của mình không chịu thoát ra, một người trầm mê với cảm giác được che chở. Nhưng chuyện tệ nhất là hai người đã làm tổn thương sự chân thành của người khác!"

Tống Ninh càng thêm nghẹn lời.

Tôi thấy tin nhắn wechat của Phó Chẩm Diêm [ anh tới đón em đi ăn cơm] ngẩng đầu mỉm cười nói:

"Không nói với cậu nữa, tôi muốn cùng bạn trai hẹn hò!"
......

Chỉ là số mệnh đã an bài, vụ tai nạn xe cộ kia vẫn đúng hẹn mà tới.

Lúc đó tôi vừa cùng Phó Chẩm Diêm ăn lẩu xong và đang tản bộ dọc theo đường phố, gió đêm hiu hiu, ánh trăng nhàn nhạt, nhìn vào trong mắt anh đều là trăng sáng.

Không khéo lại đụng phải Giang Du và Tống Ninh ở phía đối diện.

Cả hai có vẻ không vui.

Thấy tôi đi cùng Phó Chẩm Diêm, Giang Du rõ ràng là có chút ưu thương.

"Tôi không ngờ em lại chọn hắn," Hắn ta nặng nề nói, "Hắn có cái gì tốt, rõ ràng tôi theo đuổi em lâu như vậy mà."

"Giang Du, cậu có biết tôi và cậu khác nhau ở chỗ nào không?"

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó Chẩm Diêm chủ động mở miệng với Giang Du.

"Khác nhau chính là, cậu không hiểu rõ cô ấy, cái cậu thích mà bóng dáng trong tưởng tượng của cậu. Còn khi cô ấy yêu tôi, có cô ấy thể không hoàn hảo, nhưng không ai có thể bắt nạt cô ấy.

......

Đúng lúc này, ánh sánh chói mắt hiện lên, phía trước đột nhiên có đến tiếng phanh xe bén nhọn.

Giờ khắc này, tình cảnh hoàn toàn trùng hợp với kiếp trước.

Tiếng la hét của người qua đường, khuôn mặt của người lái xe có biểu hiện mất kiểm soát ở phía trước, bụi bắn tung tóe trên không trung.

"A Hòa. Mau tránh ra!"

23

Tôi thật sự không ngờ, lúc này, Giang Du cùng Phó Chẩm Diêm lại đồng thời đẩy tôi ra.

May mắn là không có ai bị thương nặng, tôi chỉ là quá sợ hãi mà hôn mê bất tỉnh, hai người bọn họ bị trầy da, còn Tống Ninh hơi thảm một chút, bị đụng gãy ba cái xương sườn, nhưng không bị thương đến nội tạng.

Mùi nước khử trùng trong phòng bệnh đánh thức tôi dậy, tôi mở nửa mắt. Phía đầu giường Giang Du đang đứng xách giỏ trái cây, mà bên giường là Phó Chẩm Diêm đang gọt táo cho tôi.

"Tôi chấp nhận, tôi buông tay."

Giang Du chưa bao giờ chịu cúi đầu nhận thua, lần đầu tiên mặt không chút thay đổi cúi đầu.

"Tối hôm qua, tôi chỉ muốn đẩy A Hòa ra, còn anh lại dùng thân thể che chắn cho cô ấy. Mọi người đều nói tôi điên, nhưng họ đâu biết anh còn điên hơn tôi."

Phó Chẩm Diêm chuyên tâm gọt táo, nghe vậy ôn nhu nói: "Lát nữa A Hòa sẽ tỉnh, cậu ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

"Không đâu, có lẽ A Hòa cũng không muốn nhìn thấy tôi. Thật xin lỗi, bởi vì tôi đã khiến cho cô ấy chịu nhiều tổn thương."

Giang Du để giỏ trái cây xuống và đi ra ngoài, lúc ở cửa, hắn cười khổ một tiếng nói: "Biết Phó đại thiếu gia anh không thiếu tiền, chẳng qua lần này tiền viện phí tôi đã thanh toán rồi. Ngoài ra, tôi thật sự không biết tôi còn có thể làm gì cho cô ấy nữa."

24

Mặc dù tôi không bị thương, nhưng vẫn bị bọn họ kiên trì ép ở bệnh viện một tuần.

Trong lúc đó Phó Chẩm Diên lúc nào cũng ở bên tôi không rời nửa bước, ồn ào đến mức rất nhiều bạn học trong trường lo lắng đến xem tôi rốt cuộc có chuyện gì hay không.

Một ngày trước khi tôi xuất viện, bên bờ sông có tiệc pháo hoa. Và tôi đã bỏ lỡ nó một cách tiếc nuối. Tôi rất bực bội, rõ ràng có có hội đi xem là lại để lỡ mất.

Phó Chẩm Diên tốt tính mặc cho tôi càu nhàu, cuối cùng xoa xoa đầu tôi, ôm tôi dỗ dành:
"Ngoan, người khác được xem A Hòa của anh cũng sẽ được xem."

Ngay buổi tối hôm tôi xuất viện, anh thần bí nói dẫn tôi đi một nơi.
Anh lại đổi xe, trong xe không gian lớn hơn rất nhiều, bên trong tràn ngập hoa tươi cùng đồ chơi, rõ ràng coi tôi như con nít.

Phó Chẩm Diên dẫn tôi ra bờ sông.

Bạn bè của anh và các bạn cùng phòng của tôi đã ở đó từ bao giờ.

Mọi người đang nhóm lửa nướng thịt, nhìn thấy tôi thi nhau cười giơ tay lên.

Tôi đi về phía trước vài bước, Phó Chẩm Diêm đột nhiên gọi tên tôi phía sau lưng.

"Lâm Hòa!"

Tôi quay đầu lại. Và ngay lúc này, một màn pháo hoa khổng lồ rực rỡ trên đầu tôi.

Tựa như vô số đèn lồng đỏ rực, hóa thành mưa hoa rực rỡ trên bầu trời đêm.

Bên kia sông, loáng thoáng có tiếng cảm thán của du khách tản bộ.

Tôi bịt miệng một cách khó tin.

"A Hòa, pháo hoa này là dành cho em."

Anh chạy lại phía tôi, ôm lấy tôi:

"Em là của anh. Chỉ là của một mình anh thôi."

⁃ Hoàn toàn văn -

Ngoại truyện

1

Đêm Giáng sinh năm nhất, Phó Chẩm Diêm đưa cho Lâm Hòa một quả táo.

Thực ra bên trong có giấu một chiếc nhẫn, trên đó có khắc một chữ "Hòa".

Chỉ tiếc Lâm Hòa đã quên ăn, cất giấu trong nhà với sự sùng bái đàn anh.

Sau khi ở bên nhau được đối phương nhắc nhở mới nhớ ra.

Bây giờ hình dạng của quả táo này đã sớm...... ừm, khó có thể miêu tả.

Lâm Hòa: "Sao anh không giấu kĩ thêm tí nữa đi."

Phó Chẩm Diêm che mặt: "Lúc ấy anh ngại quá!"

「......」

Ai có thể nói cho Lâm Hòa biết tại sao một người đàn ông tuyệt vời đang yên đang lành sau khi yêu nhau càng ngày càng kì cục vậy?

2

Năm thứ hai đại học, bọn họ đăng ký kết hôn.

Lúc tốt nghiệp, Lâm Hòa mang thai.

Cô nghiến răng nghiến lợi đấm bả vai chồng mình, Phó Chẩm Diêm vừa giúp vợ viết luận văn vừa bị đánh, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Sau đó dưới sự chăm sóc hết lòng của Phó Chẩm Diêm, con trai của bọn họ ra đời.
Tên là Phó Đình Hiên.

Đây là do đồng chí Lâm Hoà thức đêm xem từ điển mới chọn được hai từ để ghép lại.

Đình - ngụ ý chính trực, tú lệ.
Hiên - ngụ ý cao lớn anh tuấn, khí độ bất phàm.

Phó Chẩm Diêm gậy gù: "Gien của hai ta cho dù thế nào cũng không cần lo lắng.

Lâm Hòa suy nghĩ một chút, cái này cũng đúng.

Khi Phó Đình Hiên lớn lên, Lâm Hoà phát hiện con trai giống hệt bố nó.

Chỉ dám thầm mến, không bao giờ dám chào hỏi con gái người ta.

Thậm chí vừa nhìn thấy cô gái mình thích liền lập tức trốn sau lưng ba mẹ.

Đỏ mặt không dám nói gì.

Lâm Hòa bất lực nhìn về phía ông xã: "Điểm ấy giống hệt anh."

Phó Chẩm Diêm lười biếng nói: "Anh giỏi hơn nó một chút, ít nhất khi sắp xếp công việc còn xếp hai ta làm chung với nhau.

「......」

Lâm Hòa thầm mắng đồ đàn ông mưu mẹo!

Cho nên năm đó làm gì có trùng hợp!

Tất cả đều do anh lập mưu tính kế!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu