THEO ĐUỔI ÁNH SÁNG - Cá Con Yêu Dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


THEO ĐUỔI ÁNH SÁNG (1)

Vào buổi họp lớp, tôi n ô n ngh én.

Tôi cười giải thích, "Uống nhiều r ượu quá."

Các bạn học dời ánh mắt, quay sang hỏi chồng trước của tôi, "Cậu có cần chúng tôi giới thiệu bạn gái cho không?"

Chồng trước nhìn chằm chằm vào tôi, ung dung nói.

"Bà xã tôi đang ố m ngh én, cô ấy mà nghe được sẽ ghen đó."

1,
Ba năm sau khi tốt nghiệp, lớp trưởng tổ chức một buổi họp lớp, mời những bạn học đang ở thủ đô tới tham dự.

Từ trước tới nay, tôi vẫn luôn không thích những hoạt động nhóm như thế này.

Nhưng trước kia, lớp trưởng từng giúp đỡ tôi rất nhiều, lần này cậu ấy đã tự mình ra mặt mời tôi, tôi cũng không thể không nể mặt cậu ấy được.

Không còn cách nào khác, tôi buộc phải đụng mặt người chồng vừa mới ly hôn của mình.

Đúng vậy, chồng trước của tôi là bạn cùng lớp đại học, đồng thời cũng là người được vô số bạn học nữ trong trường c h ế t mê c h ế t mệt - Cố Dực.

Khi còn học đại học, tôi và Cố Dực chẳng có liên quan gì đến nhau, cũng chưa từng nói chuyện với nhau quá mười câu.

Vì vậy, chẳng ai ngờ được sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi đường ai nấy đi, nhưng sau này lại ngoài ý muốn mà kết hôn với nhau.

Tính đến nay, cũng đã ba năm kể từ khi chúng tôi kết hôn.

Hai tháng trước, chúng tôi vừa hoàn thành thủ tục ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Thật ra, từ lúc đồng ý tham dự buổi họp lớp, tôi cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Cố Dực.

Bởi vì từ khi bước vào đại học, Cố Dực đã nổi tiếng lạnh lùng.

Anh không muốn hòa nhập vào đám đông, lúc nào cũng đi một mình, chẳng có ai dám tùy ý đến gần.

Không chỉ riêng tôi, tất cả các bạn học khác cũng không ngờ Cố Dực sẽ xuất hiện trong buổi họp lớp hôm nay.

Vì vậy, khi anh ấy vừa đẩy cánh cửa bước vào, mỉm cười nói xin lỗi vì tới muộn, bầu không khí lập tức trở nên yên lặng.

Tôi núp trong một góc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cố Dực đang bình tĩnh chào hỏi mọi người, trong lòng có chút kinh ngạc.

Tại sao anh ấy lại tham gia buổi họp lớp?

Anh ấy muốn thay đổi thiết lập nhân vật của mình sao?

Những bạn học đang ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cố Dực cũng dần bình tĩnh lại.

Họ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Anh bước vào khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Cũng tốt, mọi người càng nhiệt tình, tôi càng giảm bớt được sự tồn tại của mình.

Dù sao... tôi cũng chưa sẵn sàng để gặp lại chồng cũ khi vừa mới ly hôn.

Cố Dực tùy tiện tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Tôi cầm ly nước ép nho, ngồi trong góc từ từ nhấm nháp.

Hôm nay Cố Dực đến khá muộn.

Giờ đã là nửa đêm, buổi họp lớp cũng sắp kết thúc.

Tôi âm thầm đếm ngược trong lòng, đến thời cơ thích hợp sẽ lẻn vào đám đông rồi chuồn đi, sẽ không để Cố Dực phát hiện ra tung tích của tôi.

Nhưng không tránh nổi định luật Murphy.

Càng sợ điều gì thì điều đó sẽ xảy ra.

Mặc dù đã lẻn vào đám đông nhưng phòng bao cũng không lớn lắm, cuộc trò chuyện của họ vẫn lọt vào tai tôi.

Tôi nghe thấy có bạn trêu chọc Cố Dực.

"Cậu có muốn bọn mình giới thiệu bạn gái cho không?"

2,
Cố Dực cười nhẹ, tôi cũng không tự chủ được mà chú ý lắng nghe câu trả lời của anh ấy.

Tuy nhiên, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Ngay khi Cố Dực vừa nói "Tôi...", tôi bỗng cảm thấy bụng mình quặn lên.

Không biết phải làm sao, tôi đột ngột đứng dậy, bịt miệng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.

Sau khi n ô n khan ở bồn rửa một lúc, tôi bỗng nhận ra, bà dì của tôi đã hai tháng chưa tới.

Đêm đầu tiên khi tôi và Cố Dực ly hôn, anh ấy như biến thành một người khác, vừa cố chấp lại vừa bá đạo.

Nhưng hôm đó chúng tôi vẫn thực hiện các biện pháp t r á n h t h a i, cho nên tôi cũng không để ý lắm.

Sau đó, tôi bận giải quyết nhiều vấn đề khác nhau như chuyển nhà sau ly hôn, tìm công việc mới... nên cũng không để ý đến tình trạng của mình.

Có phải là... tôi có t h a i không?

Tay phải vô thức đặt lên bụng, hoang mang nhìn dáng vẻ của mình trong gương.

Thảo nào dạo này tôi rất kén ăn, còn ham ngủ nữa...

Nếu như là thật, tôi nên làm gì với đứa bé này đây...

Tôi đè nén sự bối rối trong lòng, rửa mặt một lần nữa, sau đó bình tĩnh rời khỏi nhà vệ sinh.

Khi bước vào phòng bao, ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn vào tôi.

Tôi biết mọi người lo lắng, cố nặn ra một nụ cười thật tươi.

"Mình uống nhiều nên hơi khó chịu, không cần lo đâu, mọi người cứ tiếp tục đi."

Lớp trưởng hỏi lại một lần nữa, tôi nói sau khi n ô n ra đã thoải mái hơn, lúc này cậu ấy mới yên tâm, tiện tay lấy một ly nước nho bên cạnh tôi, rồi lại quay sang nói chuyện vui vẻ với mọi người.

Lúc này, trước mắt tôi chỉ có nước lọc và nước trái cây.

Không biết phải làm sao, tôi thở dài một hơi, làm lơ đi ánh mắt chăm chú của Cố Dực, tự rót cho mình một ly nước nóng.

Không lâu sau, Cố Dực có vẻ đã thân quen với mọi người hơn nhiều.

Ở bên anh ba năm, tôi hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Mặc dù Cố Dực lạnh lùng, khó gần, nhưng nếu anh ấy muốn nói chuyện ai đó, anh ấy sẽ khiến đối phương vui vẻ thoải mái nói chuyện với mình.

Cũng giống như bây giờ, mấy bạn nam vây quanh Cố Dực, còn có người đã vui vẻ khoác vai anh như anh em tốt.

"Cậu suy nghĩ xong chưa, không muốn có bạn gái thật sao? Chẳng lẽ cậu muốn độc thân cả đời à?"

Cố Dực cười, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi tôi.

Tôi cúi mặt, nhẹ nhàng thổi ly nước ấm.

Giọng nói lo lắng của anh vang lên, "Không được, bà xã tôi bắt đầu n ô n nghén rồi, cô ấy mà nghe được sẽ ghen đó."

3,
Sau khi Cố Dực nói xong, bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ.

Hai giây sau, cả phòng bao bùng n ổ.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, va phải ánh mắt sâu không đáy của Cố Dực.

Trên gương mặt anh vẫn là nụ cười nhàn nhạt đó, bình tĩnh ứng phó với tất cả những câu hỏi và lời trêu ghẹo của mọi người.

Tôi hoảng sợ, tay cầm cốc nước run lên, làm nó đổ xuống váy tôi.

Hơi ấm của nước kéo tôi về hiện thực.

Tôi đứng dậy, bối rối lấy khăn giấy lau đi.

Lớp trưởng chạy đến, lo lắng cầm ly nước giúp tôi.

"Cậu có sao không? Có bị bỏng không?"

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này mới phát hiện giọng mình cũng run run theo, "Không có."

Tôi ho nhẹ hai lần, sau đó giả vờ bình tĩnh nói, "Không sao, chắc là do hôm qua mình tăng ca quá muộn nên hôm nay hơi mệt."

Tôi lấy giấy lau váy, ngón tay vô thức nắm chặt tờ giấy, cố nặn ra một nụ cười, áy náy lên tiếng, "Xin lỗi mọi người, mình không được khỏe nên xin phép về trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha, hẹn gặp lại vào dịp khác."

Sau đó, tôi không nói thêm gì, chỉ cầm chiếc túi xách của mình lên, sau đó cúi đầu rời đi.

Mãi đến khi rời khỏi khách sạn, ra đến mặt đường, làn gió mát rượi thổi vào hai má nóng bừng của tôi, lúc này tôi mới cảm thấy bình tĩnh lại.

Kể từ khi Cố Dực xuất hiện, mọi thứ đều phát triển theo một chiều hướng khác.

Tôi n ô n nghén, Cố Dực thừa nhận mình đã kết hôn trước mặt mọi người, còn có ánh mắt của anh...

Tôi đứng bên đường, vuốt ve bụng mình theo bản năng.

Mặc dù chưa chắc chắn có phải trong này có một sinh mệnh mới hay không.

Nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi vẫn có một cảm giác mong chờ mãnh liệt.

Tôi đứng đó, trong lòng giống như có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang, nhưng cũng giống như chẳng có suy nghĩ gì.

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng bước chân đều đều từ phía sau lưng mình.

Quay đầu lại theo bản năng, vô tình đối diện với ánh mắt nặng nề của Cố Dực.

Trên người anh khoác một chiếc áo mỏng, có vẻ anh ấy cũng xin phép về sớm giống như tôi.

Tôi mấp máy miệng, ngây ngốc nhìn anh.

Nhưng đến khi anh bước đến trước mặt tôi, tôi cũng không nói ra được lời nào.

Cố Dực cụp mắt, nụ cười lịch sự giống như trong phòng bao biến mất, lúc này, anh ấy càng giống người chồng cũ mà tôi quen thuộc hơn.

Chúng tôi mặt đối mặt ở ven đường, nhưng không ai chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Không biết qua bao lâu, đến khi tôi cảm thấy không thể chịu đựng bầu không khí này được nữa, cuối cùng Cố Dực cũng lên tiếng.

Anh bất lực thở dài, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, bình tĩnh nhìn tôi.

"Đi thôi, đưa em về nhà."

4,
Tôi vô thức lùi lại một bước, lắc đầu từ chối.

"Không cần, em tự gọi taxi được."

Cố Dực dừng bước.

Anh ấy không ngờ tôi sẽ từ chối, ngạc nhiên mím môi.

Tôi nắm chặt túi xách, cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt anh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Cố Dực có gặp lại nhau vài lần.

Ở một khía cạnh nào đó, anh ấy cũng được coi là ân nhân của tôi, vì vậy sau khi kết hôn tôi luôn nghe lời anh.

Cố Dực là một luật sư, công việc của anh rất bận rộn.

Sau khi kết hôn, chúng tôi cũng không ở bên nhau nhiều lắm, thậm chí là khi ly hôn, anh ấy cũng chỉ kí tên rồi vội vàng rời đi.

Càng nhớ lại, tôi càng cảm thấy hành vi của anh tối nay là vô cùng bất thường.

Hình như anh ấy đang nhìn tôi, nhưng tôi không ngẩng đầu lên, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Tôi hít một hơi, đè nén cảm xúc phức tạp của mình, nhỏ giọng nói, "Nếu không còn chuyện gì nữa, em đi trước. Hôm nay anh có uống rượu, đừng lái xe, gọi tài xế đi."

Nói xong, tôi cũng không nhìn anh nữa, quay người đặt xe taxi.

Đột nhiên Cố Dực nắm tay tôi, tôi khựng lại, cảm giác như tim mình lỡ mất một nhịp.

Giọng nói khàn khàn của anh mang theo làn gió đêm thổi vào lỗ tai tôi.

Không biết có phải nhiễm hơi ấm của mùa xuân không, nhưng tôi dường như cảm thấy có chút dịu dàng trong lời nói của anh.

"Anh không uống rượu, chỉ uống nước nho giống em thôi."

Tôi ngạc nhiên, không ngờ anh cũng để ý đến điều này.

Cố Dực vẫn nắm tay tôi không buông.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, không ngờ lại nhìn thấy chút bối rối trên gương mặt ấy.

Giống như anh đang cân nhắc xem mình nên nói gì mới đúng, thì ra một luật sư giỏi cũng có lúc do dự như vậy.

Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng hôm nay lại có gì đó khác hẳn mọi ngày.

Tôi chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.

Nếu tôi đoán không nhầm, nguyên nhân có lẽ là do đứa con trong bụng tôi.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy chồng cũ hôm nay không giống mọi ngày.

Cố Dực nắm chặt tay tôi.

Sau một hồi bối rối, cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng nói, "Câm Câm, để anh đưa em về nhà, nhé."

5,
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi nghe được trong giọng nói của anh có một chút gì đó giống như đang cầu xin.

Tôi mím môi, do dự chưa biết làm thế nào, anh lại nói thêm, "Từ trên phòng bao có thể nhìn xuống dưới này, nếu chúng ta ở đây quá lâu, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ."

Cố Dực nói trúng điều tôi đang lo lắng.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc, che giấu sự phức tạp trong ánh mắt của mình.

Cố Dực vẫn là Cố Dực, vẫn luôn điềm tĩnh như thế.

Vậy mà vừa rồi tôi còn nghĩ anh tỏ ra yếu đuối, thật nực cười.

Cố Dực vẫn nắm tay tôi, vẫn lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi bị ánh mắt của anh đánh bại, bất đắc dĩ thở dài, "Buông tay ra đi, làm phiền anh rồi."

Sau khi nghe được những lời này, bàn tay Cố Dực thả lỏng.

Tôi đi theo anh đến bãi đỗ xe, rất nhanh đã nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc.

Cố Dực mở cửa ghế phụ cho tôi, tôi cũng thoải mái bước vào, điều khiến tôi ngạc nhiên là những thứ trước kia tôi để trong xe đều vẫn còn nguyên.

Có túi thơm bình an mà tôi xin được trên núi, còn có những thứ vụn vặt mà tôi để lại.

Cố Dực ngồi vào ghế lái.

Tôi thắt dây an toàn, mím môi, cũng không hỏi xem ý anh là gì.

Ly hôn rồi mà vẫn giữ lại những thói quen khi ở cùng vợ cũ.

Anh ấy như vậy khiến tôi nghi ngờ giấy chứng nhận ly hôn ở nhà kia là giả.

Cố Dực không hỏi địa chỉ, nhưng lại lái đúng hướng về phía nhà tôi.

Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.

Tóm lại, nhìn thái độ anh ấy bây giờ, nếu nói ly hôn chỉ là một giấc mơ, tôi cũng tin.

Tôi quyết định không nhìn những đồ vật quen thuộc kia nữa, lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

6,
Vừa nãy ở bên đường, tôi cảm thấy Cố Dực giống như có rất nhiều điều muốn nói với tôi.

Nhưng khi lên xe, anh lại mím môi không nói một lời.

Thấy nơi này còn cách nhà mình một đoạn, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Ngay khi hai mí mắt tôi sắp dính vào nhau, Cố Dực đang im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng nói của anh hơi khàn, nhưng những lời anh khiến tôi giật mình tỉnh lại.

"Em... có t h a i đúng không?"

Tôi sững người một lúc, đột nhiên mở to mắt, cơn buồn ngủ bay sạch.

Cố Dực không nhìn tôi, anh vẫn chăm chú lái xe.

Trong xe im lặng đến lạ thường.

Đầu óc tôi quay cuồng, cẩn thận suy nghĩ nên đối diện với chuyện này như thế nào.

Tay cầm vô lăng của Cố Dực có vẻ hơi căng thẳng.

Một lúc sau, anh quả quyết nói, "Nếu em có t h a i, anh sẽ chịu trách nhiệm, em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng."

Tôi vô thức đặt tay lên bụng, nghe Cố Dực nói xong, bất đắc dĩ cười cười, "Em cũng không biết có phải mang t h a i không, cũng có thể là do cơ thể em không thoải mái."

Tôi ngừng lại một chút, sau đó giả vờ thoải mái nói, "Chúng ta đã ly hôn rồi, cho dù thật sự có con, anh cũng không cần căng thẳng như vậy. Anh muốn gửi t iền nuôi dưỡng con cũng được, nếu anh không gửi, em cũng không kiện anh đâu."

Cố Dực không nói gì.

Anh đột nhiên bẻ lái, dừng xe ở ven đường.

Tôi nghe tiếng thở nặng nhọc của anh, áy náy nhìn bộ ngực phập phồng của anh.

Tôi biết anh đang tức giận, nhưng tôi không biết tại sao anh lại tức giận.

Có phải là vì tôi nói đến t iền nuôi dưỡng con không?

Hay là anh ấy không muốn có đứa con này?

Cố Dực lấy một chai nước ra, thậm chí còn không thèm nhìn, anh vặn nắp ra uống một hơi.

Có vẻ anh đã tỉnh táo hơn đôi chút.

Đến khi uống cạn chai nước, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.

Anh không nói gì, tiếp tục nổ máy rồi tiếp tục lái xe.

Tôi ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn anh, sau khi xác định anh đã bình tĩnh lại, tôi mới cẩn thận hỏi.

"Được rồi, nếu anh không muốn có đứa nhỏ này, em có thể bỏ đi... chúng ta thương lượng một chút đi?"

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng nắm tay Cố Dực siết chặt.

Lần này anh không dừng xe nữa, nhưng có vẻ còn tức giận hơn vừa nãy.

Tôi quyết định ngậm miệng lại, không thách thức giới hạn của Cố Dực nữa.

Anh ấy từ trước tới giờ đều như vậy.

Nhìn không thấu, cũng không hiểu được.

Kết hôn ba năm, tôi cũng không cảm thấy mình hiểu rõ anh hơn hồi đại học là bao.

Giống như bây giờ, tôi không hiểu tại sao anh lại tức giận.

Vì tức giận, hơi thở của Cố Dực càng nặng nhọc hơn.

Nhưng xe vẫn chạy rất ổn định, tôi không cảm thấy khó chịu chút nào.

Anh ấy không nói, tôi cũng không dám nói thêm gì.

Cứ như vậy, đi đến dưới lầu nhà tôi.

Tôi tháo dây an toàn, ngoan ngoãn cảm ơn rồi chuẩn bị xuống xe.

Lúc tôi định đóng cửa, Cố Dực đột nhiên lên tiếng, giống như anh đang nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Sáng mai anh đến đón em đi b ệnh v iện kiểm tra, xác định xem có mang th ai hay không trước rồi nói tiếp."

Tôi sững người, đến khi tôi suy nghĩ xong, muốn mở miệng từ chối thì anh đã chồm qua ghế lái phụ, đóng sầm cửa xe lại.

Sau đó, anh rời đi ngay trong đêm, chỉ để lại tôi đang há miệng chưa nói hết câu đứng đó.

7,
Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động cơ xe nữa, tôi mới từ từ thu lại biểu cảm trên gương mặt.

Đầu óc rối loạn.

Tôi thất thần quay về nhà, c ởi q uần áo rồi tắm rửa một cách máy móc. Đến khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, ánh mắt tôi vô thức nhìn lên đầu giường, nơi đó có một bức ảnh bầu trời đầy sao.

Tôi khựng lại, thẫn thờ nhìn bức ảnh đó.

Bức ảnh được chụp vào năm thứ hai sau khi tôi và Cố Dực kết hôn, anh đưa tôi đi du lịch.

Nghĩ lại, mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi của tôi và Cố Dực khi còn học đại học hình như cũng chỉ liên quan đến chụp ảnh.

...

Tôi và anh là bạn cùng lớp đại học, tôi cũng học ngành luật giống anh.

Khác nhau ở chỗ, Cố Dực là luật sư chuyên nghiệp trẻ tuổi nhất, còn tôi học luật chỉ là do mong muốn của ba mẹ.

Ba tôi là một luật sư, từ nhỏ, ba mẹ tôi đã vạch sẵn cho tôi một con đường.

Giáo viên, bác sĩ, luật sư.

Tôi không có hứng thú với bất kì chuyên ngành nào trong đó, vậy nên tôi chọn học ngành luật giống ba mình.

Cứ như vậy, tôi đỗ vào Đại học Khoa học Chính trị và Luật.

Tôi không có hứng thú với bất kì thứ gì trước khi bước vào đại học.

Tôi từng nghĩ, cuộc sống đại học của tôi cũng chỉ quanh quẩn ở mấy việc như lên lớp, ôn thi, học nghiên cứu.

Người ta nói, tỉ lệ thất nghiệp của sinh viên luật là 99%, và 90% trong đó đã được định sẵn kể từ khi chúng tôi bước chân vào chuyên ngành này.

Cũng may, tôi chẳng lý tưởng hay khát khao gì với ngành này cả.

Từ trước đến nay, quan điểm của tôi đối với nghề luật sư là làm được thì làm, không làm được thì thôi.

Tuy nhiên, có một lần, tôi vô tình được tiếp xúc với nhiếp ảnh trong câu lạc bộ ở trường.

Tôi bắt đầu cảm thấy yêu thích những hoạt động này.

Tôi thích nhìn những cảnh đẹp được ghi lại dưới bàn tay mình, càng thích tìm ra giá trị của những thứ không hoàn hảo kia.

Giống như tôi đang hi vọng một ai đó sẽ đến và cứu lấy mình.a

Cứu tôi ra khỏi nghề nghiệp tôi không thích, cuộc sống tôi không thích.

Nhưng không có ai xuất hiện, tôi hiểu rõ tính cách nhu nhược của mình hơn bất cứ ai, tôi cũng biết mình không dám phản kháng.

Cứ như vậy, tôi ngày càng dành nhiều thời gian hoạt động ở câu lạc bộ hơn.

Lần đầu tiên tôi và Cố Dực nói chuyện với nhau, cũng là bởi vì anh đồng ý đến làm mẫu ảnh cho tôi.

THEO ĐUỔI ÁNH SÁNG (2)

8,
Lúc ấy, tôi muốn tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.

Cậu đàn em làm mẫu ảnh cho tôi đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, trưởng câu lạc bộ đành đi nhờ vả khắp nơi, tìm cho tôi một người mẫu khác.

Không ai ngờ tới, lần này người tới cứu tôi là Cố Dực.

Tôi vẫn nhớ phản ứng kinh ngạc của mọi người khi nhìn thấy anh ấy đẩy cửa vào và nói mình sẽ làm mẫu giúp tôi.

Chiếc máy ảnh trong tay chủ tịch câu lạc bộ suýt thì rơi xuống đất.

Có người mừng rỡ, có người kinh ngạc, nhưng không ai giấu được vẻ khó tin trên mặt.

Tôi nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của chủ tịch câu lạc bộ, buồn cười vỗ vai anh ấy.

Cậu ấy cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng nghênh đón Cố Dực bước vào.

Không ai biết vì sao một người lạnh lùng, xa cách như Cố Dực lại đồng ý tới đây làm mẫu ảnh.

Nhưng ngoại hình của anh rất xuất chúng, chân dài, có khí chất, là ứng cử viên tốt nhất để làm mẫu ảnh cho chúng tôi.

Cứ như thế, chúng tôi nhanh chóng phối đồ và trang điểm cho Cố Dực, chỉ sợ anh đổi ý chạy mất.

Mà tôi là thợ chụp ảnh chính trong ngày hôm đấy, tôi chỉ nhẹ nhàng nói với anh cảm giác mà tôi cần, sau đó bắt tay vào làm việc một cách nghiêm túc.

Điều chúng tôi không ngờ tới là Cố Dực luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng khi đối diện với ống kính, anh ấy như thể có một năng lực thần kì.

Buổi quay chụp diễn ra thành công tốt đẹp ngoài mong đợi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người mẫu có thể cho ra cảm giác tốt như vậy, vui vẻ đến mức nói chuyện với anh vài câu.

Đến khi buổi quay chụp kết thúc, Cố Dực vào phòng thay đồ để thay quần áo và cởi bỏ phụ kiện.

Tôi không chờ đợi nổi, nóng lòng lắp thẻ nhớ vào máy tính và bắt đầu lọc ảnh.

Những người khác đều đang bận rộn dọn dẹp.

Tôi mải mê xem đến mức không nhận ra có người đứng phía sau mình.

Cố Dực không rời đi luôn mà đứng ở phía sau tôi, anh không nói gì, đợi tôi xem xong ảnh rồi mới nói một câu, "Cậu rất thích chụp ảnh sao?"

Lúc ấy tôi không biết có người ở phía sau lưng, bị anh làm giật mình.

Tôi ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Cố Dực đang chăm chú nhìn tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi và Cố Dực nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy.

Mặc dù biết anh là nhân vật có tiếng trong trường, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia, tôi vẫn cảm thấy thẹn thùng.

Tôi cúi đầu, gượng cười, nhỏ giọng nói, "Đúng vậy, mình rất thích."

Thậm chí tôi còn không biết Cố Dực có nghe rõ câu trả lời của tôi không.

Lúc đó anh không nói thêm gì, chỉ cảm ơn tôi vì ngày hôm nay, sau đó vội vã rời đi.

Đó là một trong số ít những lần tôi và Cố Dực nói chuyện với nhau.

Vào thời điểm đó, tôi chưa từng nghĩ tới, sau này mối quan hệ của chúng tôi lại trở nên thân mật đến vậy.

9,
Cơn đau bụng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi che miệng lại theo bản năng, sau đó lao nhanh vào phòng tắm.

Lần này, tôi vừa ôm nhà vệ sinh vừa n ôn trong bóng tối.

Mãi đến khi cảm thấy đắng ngắt ở cổ họng, cảm giác buồn n ôn mới từ từ bớt đi.

Tôi yếu ớt ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

Đặt tay lên bụng dưới, tôi càng lúc càng chắc chắn về suy nghĩ của mình.

Nhờ cơn buồn n ôn này mà tôi cũng không còn tâm trạng để hồi tưởng về quá khứ nữa.

Sau khi súc miệng, tôi nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi cố gắng giãy dụa khỏi cơn ác mộng, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Mơ mơ màng màng mở điện thoại lên, một loạt cuộc gọi nhỡ hiện ra khiến cơn buồn ngủ của tôi bay sạch.

Còn tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm.

Kết quả là sau khi mở khóa, tôi phát hiện tất cả những cuộc gọi đó đều là từ Cố Dực.

Tôi ngơ ngác chớp mắt, nhớ lại những gì hôm qua anh ấy nói.

"Sáng mai anh đến đón em đi b ệnh v iện kiểm tra, xác định xem có mang thai hay không trước rồi nói tiếp."

Tôi bật dậy, gọi điện cho anh trong vô thức.

Nhưng sau khi gọi, tôi mới chợt nhớ ra.

Tôi và anh đã ly hôn!

Tôi không cần quan tâm đến những gì anh ấy nói.

Nhưng mà có vẻ Cố Dực quyết tâm chống đối tôi.

Trước khi tôi kịp bấm vào nút gác máy màu đỏ, anh đã nhanh chóng nhấc máy.

Giọng nói của anh truyền tới, nghe qua thì có vẻ anh đã dậy từ rất lâu rồi.

Tôi xấu hổ "Alo" một tiếng, sau đó nghe thấy người bên kia thở phào nhẹ nhõm.

"Em vừa ngủ dậy sao?" Giọng nói của Cố Dực rất nhẹ nhàng, anh không hề tức giận như tôi nghĩ.

Tôi còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vô thức thốt lên, "Vâng."

Bên kia đột nhiên yên tĩnh một chút, tiếp đó tôi nghe được âm thanh giống như đang mở cửa xe, giọng nói của anh lại vang lên.

Anh nói, "Em chuẩn bị đi, anh có mang bữa sáng đến cho em, chắc bây giờ vẫn còn nóng."

Nghe giọng điệu tự nhiên của anh, tôi bất lực thở dài.

Từ chối vào lúc này có vẻ không thích hợp lắm.

Nghĩ lại, cuộc hôn nhân của chúng tôi không có lừa dối hay phản bội, ly hôn trong yên bình.

Mặc dù sự xuất hiện của bé con là ngoài ý muốn, nhưng Cố Dực là ba đứa trẻ, anh ấy có quyền được biết.

Nghĩ vậy, tôi cũng không câu nệ nữa.

Sau khi thoải mái đồng ý, tối cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng chuẩn bị với tốc độ nhanh nhất có thể.

Đến khi tôi cầm căn cước xuống, Cố Dực đang đứng dựa vào cửa xe đợi tôi.

Ánh mặt trời chiếu vào người, tôi đứng từ xa nhìn lại, giống như anh ấy đang tỏa sáng vậy.

10,
Bỗng dưng cảm thấy mặt mình nóng lên.

Cho dù đã quen biết rất lâu, cho dù mối quan hệ của chúng tôi có thay đổi thế nào, tôi cũng phải thừa nhận...

Gương mặt của Cố Dực thật sự đẹp đến mê người.

Tôi cố nén lại nhịp tim đang dần tăng tốc của mình, từng bước đi đến trước mặt anh, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

"Anh đợi lâu chưa?"

"Hơi lâu một chút." Anh không phủ nhận, đưa tay giúp tôi cầm túi, mở cửa xe giúp tôi, sau đó hỏi, "Sao mặt em lại đỏ như vậy? Không khỏe ở đâu sao?"

Nghe xong, tôi cảm thấy mặt tôi càng trở nên đỏ hơn.

Tôi lập tức bước lên xe, nghiêm túc nói, "Vừa ngủ dậy, hơi nóng một chút, lát nữa là hết."

Cố Dực cười cười rồi ngồi vào ghế lái.

Anh đưa đồ ăn sáng cho tôi, sau đó giúp tôi cài dây an toàn, xong xuôi hết mới bắt đầu khởi động xe.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, nhấm nháp chiếc bánh sandwich Cố Dực mua cho.

Bánh tươi ngon, béo ngậy, không giống loại mua ở ngoài.

Không cần nghĩ cũng biết, bánh này chắc chắn là do Cố Dực tự làm.

Sau khi ăn xong, tôi nhỏ giọng hỏi.

"Anh đến từ mấy giờ vậy?"

Cố Dực bình tĩnh lái xe, thuận miệng đáp, "Hơn bảy giờ, sao vậy?"

Tôi im lặng cúi đầu nhìn điện thoại, ồ, đã hơn chín giờ.

Cố Dực đã đợi tôi suốt hai tiếng đồng hồ.

Tôi hơi áy này, sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói, "Là do anh không nói rõ thời gian xuất phát, không trách em được."

Cố Dực khẽ cười, vui vẻ nói, "Không trách em."

Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Anh sợ em không thoải mái, đến sớm một chút cho yên tâm."

Tôi sững người, mím môi.

Trước kia Cố Dực sẽ không nói những lời thẳng thắn như vậy.

Hai năm trước, có một lần tôi bị viêm dạ dày, sốt rất cao, anh ở bên chăm sóc tôi cả đêm, nhưng cũng chưa từng nói những lời quan tâm như vậy.

Tôi há hốc mồm, không biết nên trả lời thế nào.

Không lâu sau, xe đã tới b ệnh vi ện.

Tôi bỏ qua những suy nghĩ phức tạp của mình, ngoan ngoãn đi theo sau Cố Dực bước vào b ệnh v iện.

Đăng kí, xếp hàng, kiểm tra.

Cố Dực vẫn luôn chăm sóc cho tôi, không rời nửa bước, cũng không có chút gì gọi là không kiên nhẫn.

Sau khi làm xong các bước kiểm tra, tôi im lặng ngồi cạnh Cố Dực chờ đợi kết quả.

Hai chúng tôi ngồi trên ghế ở hành lang b ệnh v iện, không ai nói gì.

Tôi đang nghĩ xem nếu thật sự có th ai thì phải làm thế nào, liệu anh ấy có chấp nhận nó không?

"Hạ Tử Câm?"

11,
Tôi thất thần đến mức có người đến gần mình mà còn không phát hiện ra.

Đến khi người ta gọi tên tôi, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn.

Ồ, sếp của tôi.

Tôi vội đứng dậy, lúng túng chào, "Chào sếp."

Hình như sếp cũng đưa vợ đi khám th ai, anh ta vừa cầm tờ giấy trên tay vừa nhìn tôi, sau đó lại quay sang nhìn Cố Dực bên cạnh tôi.

"Tử Câm, cô mang th ai à?"

Sếp ngập ngừng nói, ánh mắt nhìn tôi có chút kì lạ.

Nhưng giờ này trong lòng tôi đang rối bời, không nhìn ra sự kì lạ trong mắt anh ta.

Tôi khẽ gật đầu nói, "Vẫn chưa có kết quả, nhưng khả năng cao là vậy."

Sau khi nghe xong, sếp vỗ vai tôi.

Anh ta nói "Chúc mừng", sau đó cầm tờ giấy nhanh chân bước đi.

Sau khi sếp rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù không phải trong giờ làm việc, nhưng tôi vẫn rất căng thẳng khi đối diện với sếp.

Nhẹ nhàng vỗ ngực rồi chuẩn bị ngồi xuống, tôi vô ý nghiêng đầu, chợt nhìn thấy ánh mắt trầm ngâm của Cố Dực.

"Sao vậy?" Anh ấy vẫn đang nhìn về phía ông sếp tôi rời đi, tôi mới tò mò hỏi một chút.

"Không có chuyện gì." Cố Dực nhìn sang chỗ khác, sau đó cẩn thận hỏi tôi, "Ông sếp này của em... có ý thức về pháp luật không?"

"Hả?" Tôi ngơ ngác, "Sao vậy? Anh ta cũng không trốn thuế mà."

Ánh mắt Cố Dực trở nên bất lực, hình như anh còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị một tiếng gọi ngăn lại.

Đã có kết quả kiểm tra của tôi, khi nghe thấy y tá gọi tên mình, tôi lo lắng đến mức nắm chặt lấy chiếc túi trên tay.

Cố Dực nhẹ nhàng nắm tay tôi, bàn tay anh rất ấm áp lại có cảm giác an toàn, anh từ từ dắt tôi vào phòng.

Không ngoài dự đoán, tôi mang th a i.

Khi nghe được kết quả chính xác từ bác sĩ, tôi sững người hồi lâu.

Còn Cố Dực vẫn bình tĩnh như thế.

Anh ấy trao đổi với bác sĩ một chút, sau đó cẩn thận ghi lại những gì bác sĩ dặn dò.

Đến khi bước ra hành lang b ệnh v iện, tôi vẫn còn ngỡ ngàng.

Cố Dực đứng trước mặt tôi, gương mặt vẫn luôn giữ được bình tĩnh kia lúc này lại hiện lên một chút lo lắng.

"Đứa bé này..."

"Em muốn giữ lại đứa bé này, nếu anh không muốn, em và nó sẽ rời khỏi thành phố này."

Tôi đột ngột ngắt lời anh.

Trước kia, tôi từng nghĩ, nếu Cố Dực không muốn giữ lại, tôi sẽ p h á t h a i.

Nhưng khi tôi biết trong bụng mình có một thiên thần nhỏ, tôi lại sợ Cố Dực sẽ ép tôi bỏ đứa bé này đi.

Nói xong, tôi cắn chặt môi dưới.

Cố Dực kinh ngạc, gần như bật thốt lên, "Không phải anh không cần bé con."

Anh dừng lại một chút, giống như vừa nhận ra mình vừa mất bình tĩnh, vội vàng điều chỉnh lại giọng nói của mình.

"Anh muốn... anh chỉ sợ em muốn bỏ nó."

12,
Nhìn Cố Dực thở phào nhẹ nhõm, tôi vô thức hỏi, "Sao em lại muốn bỏ nó?"

Vẻ mặt Cố Dực thay đổi nhanh chóng, sau đó trầm giọng nói, "Vì em không thích anh, nên anh nghĩ em không muốn giữ lại đứa con của anh."

Sau khi nghe Cố Dực giải thích, tôi sững sờ, "Cố Dực, anh..."

Tôi há miệng, không biết nên trả lời anh như thế nào.

Nhìn anh ấy như vậy, tôi đột nhiên bật cười.

Cố Dực khó hiểu nhìn tôi.

Tôi vỗ vai anh, nén cười nói, "Việc nào ra việc nấy, em cũng không ghét anh, em cũng sẽ không vì một lý do như vậy mà g i ế t c h ế t một sinh mệnh."

Tôi thở phào, mặc dù đã cố gắng nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn cứ cong lên.

"Nếu đã có cùng một suy nghĩ, vậy chúng ta giữ lại đứa bé này đi."

Tôi cúi đầu sờ bụng mình, mặc dù còn rất bằng phẳng, nhưng không lâu nữa sẽ có một thiên thần nhỏ bước ra từ đây.

Cảm giác này... có chút kì diệu.

Cố Dực đứng cạnh, dịu dàng nhìn tôi.

Có vẻ anh ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tôi chờ cả nửa ngày, cuối cùng anh chỉ dịu dàng nói, "Đi thôi, đi ăn cơm đã, lát nữa đưa em về nhà."

13,
Chiều nay Cố Dực còn có việc bận nên anh ấy chỉ đưa tôi đến nhà rồi rời đi.

Sau khi thay một bộ đồ thoải mái, tôi lười biếng làm ổ trên ghế sô pha, mở Wechat ra xem.

Có tới 99+ tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là tin nhắn của nhóm lớp.

Mặc dù đêm qua Cố Dực xin phép về sớm, nhưng tin tức anh ấy nổ ra vẫn còn đọng lại.

Không biết sáng nay ai mở lời trước, nhắc đến chuyện kết hôn của Cố Dực, sau đó cả lớp cùng nhao nhao vào bàn tán như chim vỡ tổ.

Tôi nhìn mọi người nhao nhao tìm kiếm danh tính vợ của Cố Dực.

Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm.

Bởi vì chúng tôi bí mật kết hôn, cho nên bọn họ đoán già đoán non cũng không thể ngờ rằng người vợ bí ẩn của Cố Dực mà họ đang tìm kiếm cũng ở trong nhóm này.

Tôi nhìn bọn họ cho tôi hơn hai mươi kiểu thiết lập nhân vật mà không nhịn được cười.

Có một tin nhắn thu hút sự chú ý của tôi.

Người đó có chỉ số EQ thấp nhất lớp, câu hỏi của cậu ta khiến nụ cười của tôi đông cứng trên khóe miệng.

Cậu ta nói, "Hạ Tử Câm, trước kia Cố Dực giúp cậu xử lý vụ án ngoại tình của ba cậu đúng không? Cậu có biết gì về vợ của Cố Dực không?"

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, nhóm lớp đột nhiên im lặng.

Tôi nhìn dòng tin nhắn ấy, tâm tình phức tạp.

Không sai.

Ở trường chỉ là vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, sau khi tốt nghiệp, tôi và Cố Dực mới dần thân thiết với nhau.

Vào năm cuối cấp, tôi nói với ba mẹ rằng tôi không muốn làm luật sư, tôi muốn làm nhiếp ảnh gia.

Tất nhiên là bọn họ phản đối.

Nhưng trước đó, tôi cũng từng nói với họ rằng tôi không có khả năng trở thành luật sư.

Nếu họ ép tôi theo con đường này, có lẽ tôi sẽ sớm thất nghiệp thôi.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đấu tranh vì tương lai của mình.

Nhưng mọi chuyện không hề thuận lợi, lần nào tôi nói chuyện với ba mẹ cũng đều kết thúc bằng một trận cãi nhau.

Lúc đó, tôi còn chưa tốt nghiệp nhưng đã chạy đến một studio chụp ảnh để thực tập bất chấp sự phản đối của họ.

Vì vậy, ba mẹ cắt đứt liên lạc với tôi, họ còn nói, nếu tôi không ngoan ngoãn quay về, họ sẽ cắt sinh hoạt phí của tôi.

Khi đó, tôi còn trẻ, ngoan ngoãn bao nhiêu năm rồi bắt đầu phản nghịch, cho nên dứt khoát phản nghịch đến cùng.

Lúc ấy, bọn họ không liên lạc với tôi, tôi cũng không liên lạc với họ.

Mãi đến khi tốt nghiệp, mẹ tôi gọi điện, nói rằng sẽ cho tôi một bậc thang để đi xuống.

Ba mẹ không ép tôi làm luật sư, nhưng tôi phải tìm một công việc ổn định.

Lúc ấy, tôi vừa được nhận làm chính thức ở studio, tôi không muốn từ bỏ cơ hội này.

Vì vậy, tôi không do dự mà cúp điện thoại, cũng không liên lạc với mẹ nữa.

Mãi cho đến một ngày, mẹ tôi gửi cho tôi một tin nhắn.

Mặc dù chỉ là vài từ ngắn ngủi, nhưng lại chẳng khác gì một trận s ấ m s é t đ ánh thẳng vào người tôi.

Mẹ tôi nói... Ba tôi, ngoại tình.

14,
Tôi lập tức xin nghỉ rồi vội vã chạy về nhà.

Vừa về đến nhà, tôi thấy cảnh ba tôi quang minh chính đại đưa tình nhân và con riêng về sống trong nhà.

Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của mẹ, đầu óc tôi như n ổ tung.

Tôi xông vào nhà, tóm lấy cô ả kia và con riêng của cô ta ném ra khỏi nhà.

Cô ả kia hét lên trong tuyệt vọng, còn đứa con kia thì sợ hãi đến mức khóc rống lên.

Tôi làm như không nghe thấy, chỉ hét lên, "C ú t ra ngoài!".

Hàng xóm láng giềng ai ai cũng xôn xao trước động thái của nhà tôi.

Nam nam nữ nữ đứng kín cả hành lang, tụm lại thành tốp năm tốp ba chỉ trỏ gia đình chúng tôi.

Tôi không biết thời gian này mẹ tôi phải trải qua những gì, bà chỉ ngồi một chỗ như người mất h ồ n.

Tôi và ả tình nhân kia giằng co với nhau, nói ra những câu từ ác độc nhất có thể.

Mất mặt, quá mất mặt.

Lý trí nói cho tôi biết tôi không nên làm như thế này, còn có biện pháp tốt hơn để giải quyết, nhưng tôi không khống chế được.

Cuối cùng, ba tôi vội vã chạy đến ngăn cản cuộc chiến này.

Ông tức giận đ uổi hết hàng xóm về, kéo tôi và ả tình nhân kia vào nhà rồi đóng cửa lại.

Lúc đó tôi mới biết.

Ba tôi là một luật sư có tiếng, ông đã làm tất cả những gì có lợi cho bản thân mình.

Ông ta vừa đi soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn, sau khi đọc xong, tôi biết ông ta muốn dồn mẹ con tôi vào đường cùng.

Khi mẹ tôi định ký tên, tôi ngăn lại.

Bà ấy nói không cần gì hết, chỉ muốn mau chóng rời khỏi căn nhà này.

Nhìn dáng vẻ thương tâm của mẹ, tôi quyết tâm không thể để ba tôi và cái loại con giáp thứ mười ba kia cứ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy.

Tôi lập tức xé nát bản thỏa thuận ly hôn, sau đó hùng hổ nói với ba... tôi muốn khởi tố ông ta.

Nghe vậy, ông không ngạc nhiên, cũng chẳng tức giận, chỉ khinh thường nhìn tôi, thản nhiên nói, "Chắc không?"

Lúc ấy, tôi còn chưa hiểu ý của ông là gì.

Đến khi tôi quyết liệt nói, "Con chắc chắn." sau đó dẫn mẹ rời đi, tôi mới biết được ba tôi đã chuyển hết toàn bộ tài sản sang tên của ả tình nhân kia.

Nghe mẹ nói đến đây, tôi tức giận đến mức không thể thở được.

Mặc dù tôi rất muốn b ó p c h ế t ba tôi, nhưng tôi phải thừa nhận một vấn đề, bây giờ tôi và mẹ tôi không có ti ền mời luật sư.

THEO ĐUỔI ÁNH SÁNG (3)

15,
Ba tôi hoạt động trong giới luật sư rất nhiều năm.

Một sinh viên bình thường mới ra trường như tôi không thể so sánh được với năng lực và tầm ảnh hưởng của ông ta.

Tôi từng liên lạc với vài luật sư, giá để thuê bọn họ cũng không quá đắt, nhưng bọn họ đều nói với tôi họ không thể thắng được luật sư mà ba tôi thuê.

Trước khi ngả bài với mẹ tôi, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Luật sư là những người dùng pháp luật để bảo vệ công lý.

Nhưng cũng là những con rắn á c đ ộc và xảo quyệt nhất khi lợi dụng kẽ hở của pháp luật.

Tôi xin nghỉ ở studio một khoảng thời gian, sau đó chạy vạy khắp nơi để giải quyết chuyện ly hôn của mẹ.

Nhưng hiện thực quá tàn khốc.

Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng thực tế vẫn phũ phàng như vậy.

Tôi dần tuyệt vọng, trong đầu dần xuất hiện suy nghĩ 'bỏ đi'.

Lúc này, thầy cố vấn đại học bỗng nhiên liên hệ với tôi.

Khi còn học đại học, tôi cũng không quá thân thiết với thầy cố vấn. Khi nhận được cuộc gọi này, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Thầy hỏi tôi, có đồng ý để một luật sư mới bào chữa cho không.

Tôi sửng sốt khi nghe gợi ý của thầy ấy.

Trong thời gian này, tôi vẫn luôn cố gắng né, không lựa chọn 'luật sư mới'.

Bởi vì ba tôi là một luật sư cao cấp, cho nên luật sư mà ông ta mời để bào chữa cho chính mình đương nhiên cũng là người có kinh nghiệm dày dặn.

Muốn đánh bại ông ta, chỉ có thể tìm người có năng lực mạnh hơn.

Nhưng năng lực càng mạnh, chi phí càng đắt, đó là nguyên nhân khiến tôi đi vào ngõ cụt.

Trong tiềm thức, tôi muốn từ chối gợi ý của thầy cố vấn.

Nhưng ma xui quỷ khiến, tôi lại thốt lên, "Là ai ạ?"

Thầy cố vấn ung dung lên tiếng, nói ra hai chữ, "Cố Dực".

16,
Nghe đến tên Cố Dực, tôi sững sờ.

Anh tốt nghiệp cùng đợt với tôi, cho nên nói là 'lính mới' cũng không hề sai.

Thầy cố vấn nói với tôi, khi còn học đại học, anh đã thực tập ở nhiều nơi, thiên phú hơn người.

Sau khi tốt nghiệp anh cũng đã thắng vài vụ kiện cáo, chỉ là tuổi còn nhỏ nên mới gọi là lính mới.

Nghe thầy nói xong, tôi hơi sửng sốt.

Tôi biết Cố Dực là một thiên tài, nhưng nghe thầy nói tôi cũng rất s ốc.

Thầy còn nói, người hướng dẫn của Cố Dực là luật sư cao cấp nhất, quyền lực nhất trong ngành.

Mặc dù người hướng dẫn của anh sẽ không hạ mình đến xử lý những vụ kiện cáo nhỏ như thế này, nhưng nếu như tôi tìm Cố Dực, người hướng dẫn của anh ấy sẽ hướng dẫn anh cách giải quyết.

So với giá cả của các luật sư khác, Cố Dực không đắt, còn có người chống lưng, hơn nữa chúng tôi còn là bạn học, anh ấy chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Thầy cố vấn thành công thuyết phục tôi.

Tôi chủ động liên lạc với Cố Dực, nói với anh tình huống nhà tôi, hỏi anh có đồng ý tiếp nhận trường hợp của tôi không.

Cố Dực đồng ý không chút do dự.

Tôi rất mừng, không ngừng nói cảm ơn với anh.

Cố Dực không nói nhảm, anh hẹn tôi ra ngoài để nói chuyện rõ hơn.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu liên hệ với nhau để trao đổi bằng chứng, mối quan hệ ngày càng thân thiết hơn.

Cuối cùng, Cố Dực thật sự thắng vụ kiện này.

Anh dùng một chút thủ đoạn tâm lý để lấy được đoạn ghi âm ba tôi thừa nhận mình ngoại tình.

Ngoài ra, tôi còn thu thập được chứng cứ ba tôi và tình nhân cùng đi thuê phòng với nhau.

Cuối cùng, Cố Dực chứng minh ba tôi ngoại tình và ông ta phải ra đi với hai bàn tay trắng.

Vào ngày thắng kiện, tôi đứng ở trước tòa án, cúi đầu thật sâu để cảm ơn Cố Dực.

Mà anh ấy hoàn toàn nổi danh trong giới luật sư nhờ vụ kiện này.

...

Đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.

Kể lại cũng chỉ trong một nháy mắt.

Khi tôi định thần lại, nhìn vào điện thoại, có một tin nhắn mới trực tiếp trả lời câu hỏi của tất cả mọi người.

Cố Dực, người chưa bao giờ nhắn tin trong nhóm đã gửi tin nhắn đầu tiên.

Anh ấy nói, "Khi nào vợ tôi sẵn sàng chúng tôi sẽ công khai, bây giờ mong mọi người hãy tôn trọng cô ấy."

17,
Tôi tắt điện thoại với tâm trạng phức tạp, cũng không muốn biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Mặc dù vụ kiện năm đó thắng, nhưng mẹ tôi lại bị chuyện này đả kích đến mức tin thần có vấn đề.

Tôi từ bỏ công việc nhiếp ảnh, dành thời gian để chăm sóc mẹ.

Cuộc phản nghịch oanh oanh liệt liệt lúc khi đó cuối cùng cũng bị hiện thức tàn khốc vả mặt.

Tôi tìm một công việc văn phòng theo mong muốn của mẹ, làm những công việc không liên quan đến ngành học, mặc dù không vui vẻ cho lắm, nhưng công việc này thật sự rất ổn định.

Những năm đó, trạng thái tinh thần của mẹ tôi lên xuống thất thường.

Vì tôi còn phải đi làm, không thể trông chừng bà ấy mọi lúc mọi nơi, nên đành thuê một hộ tá đến chăm sóc bà ấy.

May thay, sau vài năm điều trị, bệnh tình của mẹ tôi cũng dần khá hơn.

Chỉ là tôi vẫn chưa nói cho bà ấy biết chuyện tôi và Cố Dực ly hôn. Tôi sợ bà ấy biết chuyện sẽ nhớ lại quá khứ, bệnh tình lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Tôi đứng dậy rót cho mình một cốc nước.

Dòng nước nhẹ nhàng chảy từ cổ họng xuống dạ dày, từ từ xoa dịu tâm trạng bồn chồn của tôi.

Tạm thời cứ như vậy đi.

Tóm lại, bây giờ không có cách giải quyết nào tốt hơn, cứ như vậy cũng coi như là chưa làm gì sai.

Tôi từ từ đặt ly nước trở lại chỗ cũ, nghĩ xem chiều nay nên làm gì.

Cuối cùng, tôi tìm mấy video về mang th a i, sinh con để xem.

Mặc dù tôi cũng không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không.

Nhưng ít nhất vẫn nên cố gắng vì con một chút.

Tôi vừa xem video, vừa ghi lại những điều cần chú ý.

Chẳng mấy chốc trời đã tối.

Tiếng gõ cửa đột ngột làm gián đoạn việc nghiên cứu của tôi.

Ngẩng đầu lên nhìn thì trời đã nhá nhem tối.

Tôi đặt bút xuống, tạm dừng video, bước nhanh đến nhìn qua ống nhòm ở cửa.

Là Cố Dực.

Tôi mở cửa, lùi lại một bước để mời anh vào, nhưng anh lại chủ động lùi về phía sau mấy mét.

18,
Tôi chớp mắt, nhìn anh một cách khó hiểu.

"Anh làm gì đấy? Em ăn thịt anh được chắc?"

Cố Dực bật cười, nhấc nhấc chiếc túi trong tay lên rồi nhẹ giọng giải thích, "Chiều nay anh đi thảo luận về bản án, trên người dính mùi th uốc lá, anh sợ ảnh hưởng đến không khí của em."

Anh duỗi tay đưa túi cho tôi, cười nói, "Gọi điện không thấy em nghe máy, anh đoán là em đang đọc sách hoặc là học tập thứ gì đó. Thường thì những lúc như vậy em sẽ quên ăn cơm, vậy nên anh gọi chút đồ ăn rồi mang đến cho em."

Tôi nhận lấy chiếc túi trong tay anh, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn anh."

Cố Dực nhướng mày, nói không có gì, sau đó áy náy nhìn tôi, "Sáng mai anh phải đi gặp khách hàng, không đưa em đi làm được, em bắt taxi đi nhé, đừng đi xe buýt hay tàu điện ngầm."

Tôi gật đầu trong vô thức, Cố Dực có vẻ vẫn chưa yên tâm.

Anh lấy điện thoại di động ra, gõ gõ vài cái, vài giây sau điện thoại tôi nhận được thông báo.

[Alipay nhận được 20000 tệ]

Tôi mở to mắt, "Sao anh lại chuyển t iền cho em?"

Cố Dực giơ tay, ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại, sau đó giải thích, "T iền đi taxi, ăn uống, sinh hoạt, anh biết em không thiếu ti ền, nhưng anh bận quá, không có thời gian ở bên em, chuyển cho em ít tiền anh sẽ yên tâm hơn."

Nghe anh nói xong, tôi cảm giác có điều gì đó tôi từng bỏ qua bỗng vụt qua tâm trí.

Trước kia, khi mới kết hôn, tôi từng nói với Cố Dực trong bữa ăn sáng là đi xe buýt và tàu điện ngầm vào giờ cao điểm thật sự rất đáng sợ.

Sau bữa ăn, Cố Dực chuyển cho tôi 10000 tệ.

Tôi giật nảy mình, lập tức chuyển lại ti ền cho anh.

Cố Dực thấy tôi chuyển t iền lại, chỉ hỏi tôi tại sao lại chuyển lại, tôi trả lời 'Em có tiền', sau này anh cũng không nói gì nữa.

Lúc ấy tôi đã quên mất chuyện mình từng phàn nàn trong bữa ăn, nên cũng không hiểu suy nghĩ của anh.

Bây giờ thời thế thay đổi, đứng ở một góc nhìn khác, tôi mới hiểu hành động lúc đó của Cố Dực.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, vô thức nói, "Vậy trước kia anh chuyển ti ền cho em cũng vì nguyên nhân này sao?"

Khi chúng tôi ở bên nhau, chỉ có lần đó là Cố Dực chuyển t iền cho tôi mà không có lý do.

Cho nên tôi vừa nói xong, anh gật đầu.

"Lúc ấy anh cảm thấy công việc bận quá, không đưa đón em đi làm được, mỗi ngày em chen lấn ở xe buýt hay tàu điện cũng rất khó chịu, đi taxi sẽ tiện hơn."

Tôi há miệng, dở khóc dở cười với sự thẳng thắn đến muộn này.

Cố Dực nhìn đồng hồ, hình như anh rất bận, lập tức chào tạm biệt tôi.

"Vậy anh đi trước nhé, em nhớ ăn cơm đấy, ngày mai tới đón em tan làm."

Tôi phất phất tay không đáp lại.

Cố Dực thật sự rất bận, anh vừa nói xong đã vội vàng rời đi.

Tôi nhìn theo bóng anh khuất dần, đến khi nghe thấy tiếng cửa thang máy, tôi mới đóng cửa lại.

Một dòng điện ấm áp tràn vào trái tim tôi, thật sự rất dễ chịu.

19,
Tối đó, tôi đi ngủ sớm.

Kết quả là hôm sau vừa đến công ty đã bị sếp gọi vào văn phòng.

Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề, anh ta muốn sa thải tôi.

Tôi không hiểu vì sao, hỏi lại, "Tại sao?"

Sếp ngồi trên ghế và ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, chỉ có bản tính của một nhà tư bản.

"Cô có th a i, không thích hợp làm việc tại công ty nữa."

Tôi nhíu mày, bỗng nhớ tới câu hỏi của Cố Dực ở b ệnh v iện.

Tôi cười nhẹ, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, nhìn anh ta nói, "Luật lao động nước ta có quy định công ty không được chấm dứt hợp đồng lao động của phụ nữ đang trong thời kì m a ng th ai và cho con b ú."

Tôi nhìn chằm chằm anh ta, cười trào phúng:

"Đáng tiếc, tôi học ngành luật chính quy, anh sa thải tôi vì biết tôi mang thai thì anh phải đền bù gấp đôi cho tôi, tính theo 128 ngày nghỉ nhân với lương."

Sau khi nghe tôi nói xong, sếp cười khẩy.

"Cô có th a i sao? Cô đưa giấy khám th a i cho tôi xem à? Tôi không biết gì hết, cô có chứng cứ gì chứng minh tôi biết trước là cô mang th a i?"

Nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi chắc chắn rằng anh ta đã nghĩ đến điều này từ lâu.

Tôi cảm thấy rất bực mình.

Trước kia, trên mạng nói nhà tư bản thường đối xử bất công với phụ nữ, không ngờ việc này lại xảy ra với tôi.

Tôi nắm chặt tay, cố nén giận để mình không ch ửi bậy, trầm giọng nói, "Hôm qua anh gặp tôi ở b ệnh v iện, cho nên anh biết tôi m ang th ai!"

Anh ta nghe xong cũng không vội, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"B ệnh v iện? Tôi gặp cô ở b ệnh viện lúc nào?"

Anh ta cười một cách khinh thường, giống như đang chọc giận tôi.

"Còn nữa, kể cả hôm qua tôi gặp cô thì sao, lúc đó tôi cũng không biết cô có ma ng th ai hay không."

"Cô là người trong cuộc còn không biết bản thân có ma ng th ai hay không, người ngoài như tôi thì biết cái gì?"

"Hạ Tử Câm, tôi khuyên cô nên biết điều một chút, nhanh chóng kí tên giải trừ hợp đồng lao động đi. Tôi sẽ trả t iền lương tháng này cho cô, còn nếu không, một đồng cũng không có."

Tôi bị anh ta chọc tức đến phát run.

Nhưng lời anh ta nói chính là sự thật.

Lúc này, tôi mới nhận ra, trước giờ người ta vẫn luôn đối xử bất công với nữ giới, mặc dù trước kia tôi chưa gặp, nhưng không có nghĩa là nó không xảy ra.

Tôi bỗng cảm thấy thất vọng sâu sắc.

Nhìn gương mặt đắc ý của sếp, tôi không muốn nhận thua.

Tôi xé bỏ tờ đơn "Tự nguyện giải trừ hợp đồng lao động" trước mặt anh ta.

Đứng trên cao nhìn xuống rồi lạnh lùng nói, "Đuổi việc tôi cũng được, nhưng anh phải bồi thường cho tôi theo pháp luật, nếu không, cho dù tôi không nhận được t iền lương cũng sẽ đấu với anh đến cùng."

Nụ cười trên mặt ông sếp cuối cùng cũng biến mất.

Có một cảm giác đe dọa xuất hiện trong mắt anh ta.

"Hạ Tử Câm, kể cả cô có kiện cũng không thắng được, cô chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, tôi tìm bừa một luật sư cũng có thể khiến cô trắng tay ra về."

Tôi không tranh luận với anh ta nữa, quay người rời khỏi công ty.

20,
Bộ phận nhân sự chưa biết chuyện này, vậy nên tôi chỉ xin nghỉ phép.

Sau khi trở về nhà, tôi gọi cho bạn thân để phàn nàn những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Cô bạn thân giống như vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói còn có chút mệt mỏi.

Sau khi nghe những lời tôi nói, cô ấy mắng ông sếp kia một lúc, sau đó nói, "Nếu muốn kiện thì cứ tìm Cố Dực thôi, cậu ta xử lý chuyện này cũng chẳng khác gì đi mua một bữa ăn sáng."

Những lời tức giận của tôi ngừng lại, sau đó từ chối, "Không được."

"Tại sao?" Cô bạn thân tỏ vẻ khó hiểu, cô ấy nghiêm túc hỏi, "Người ta có năng lực tốt, có địa vị trong giới, quan trọng nhất là người ta sẽ không lấy t iền, thậm chí Cố Dực còn có thể khiến ông sếp của mày phá sản luôn."

Tôi biết những gì bạn thân nói đều là thật, nhưng tôi không muốn làm phiền anh ấy.

Tôi khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói, "Bọn tao ly hôn rồi, cứ làm phiền anh ấy cũng không tốt."

Cô ấy nghe xong ch ửi thề một tiếng.

Giọng nói trêu chọc của cô ấy truyền đến, "Chẳng sao, người ta còn ước mày đến làm phiền đấy."

Tôi cười cười, cô ấy lại nói tiếp, "Chắc mày không biết, hôm nọ họp lớp tao có việc không đến được, nhưng mấy ngày trước đó Cố Dực gọi điện cho tao hỏi mày có đi không."

"Lúc đấy tao còn tưởng nếu mày đi thì cậu ta sẽ không đi, kết quả là sau khi biết mày tới, người ta đi làm đến tận khuya mà vẫn dành thời gian chạy đến họp lớp đấy."

"Nghe nói cậu ta vì một chút thời gian rảnh rỗi đó mà phải thức trắng mấy đêm để xử lý công việc, nếu đây không phải là yêu thì là gì?"

Cô bạn thân vẫn nói liên hồi.

Tôi càng nghe càng sững sờ, không kịp trả lời cô ấy.

Cô ấy cũng không để ý, sau khi nói xong chỉ cảm khái một câu "Đúng là tình yêu nha", sau đó lại hỏi tôi, "Sao hai đứa mày lại ly hôn? Mấy năm nay không phải rất hạnh phúc sao?"

Nghe xong, tôi trầm mặc hồi lâu, trong lòng nhớ đến những hình ảnh khi còn ở bên nhau.

Người ngoài nhìn vào đều thấy tình cảm của chúng tôi rất tốt.

Chúng tôi ít khi cãi nhau, tôn trọng không gian cá nhân của nhau, biết thấu hiểu và bao dung lẫn nhau.

Nhưng... đó không phải tình yêu.

Tôi thở dài, nhỏ giọng nói, "Cố Dực chỉ là có trách nhiệm với tao, anh ấy không yêu tao."

"Hả? Mày nói nhảm cái gì đấy?" Cô bạn thân kinh ngạc thốt lên, giống như đã hoàn toàn tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ.

21,
Tôi nhớ lại lý do mình và Cố Dực cưới nhau.

Lúc ấy, vụ án của ba tôi đã giải quyết xong, Cố Dực vẫn thường xuyên liên lạc với tôi như trước.

Chúng tôi vô tư trò chuyện với nhau.

Đến khi tòa tuyên án, mẹ con tôi nhận được t iền nên hẹn Cố Dực ra ngoài ăn một bữa để cảm ơn.

Kết quả là không biết đêm đó xảy ra chuyện gì, cả hai chúng tôi đều uống rất nhiều.

Tửu lượng của tôi không tốt, càng uống càng hăng.

Mà hậu quả của chuyện này là, hôm sau tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong khách sạn, còn Cố Dực thì nằm bên cạnh tôi.

Chúng tôi ngồi nhìn nhau, sau đó gần như đồng thời nhảy xuống giường.

Cả hai lấy lại tinh thần, bối rối mặc lại quần áo, nhưng không ai nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua.

Cảm giác khó chịu trên người cho tôi biết đây không chỉ là ngủ cùng nhau.

Cố Dực trầm mặc một lúc, sau đó phá vỡ bầu không khí yên lặng này.

"Mình sẽ chịu trách nhiệm."

Anh là người nói được làm được.

Sau hôm đó, anh cầu hôn tôi, đưa tôi đi gặp gia đình, sau đó đăng kí kết hôn.

Tôi hoàn toàn choáng váng đi theo tốc độ của anh.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như này, đến khi tỉnh táo lại thì nhận ra mình và Cố Dực kết hôn.

Chúng tôi kết hôn chỉ vì hai từ 'trách nhiệm'.

Cố Dực rất tốt với tôi, nhưng tôi biết, anh cũng chỉ vì trách nhiệm mà thôi.

Tôi kể cho bạn thân nghe lý do thật sự dẫn đến cuộc hôn nhân này, cô ấy im lặng một hồi lâu.

"Cố Dực thật sự là người có tinh thần trách nhiệm cao, bọn tao kết hôn ba năm mà chưa từng hôn nhau lần nào, thế mà gọi là tình yêu à?"

Cô bạn thân tôi không kiềm chế mà gào lên, "Hạ Tử Câm, mày bị ngu à! Nếu Cố Dực là một khúc gỗ, vậy thì mày chính là gốc cây ngàn năm!"

Tôi bị tiếng gào của cô ấy làm cho ong cả đầu, vô thức đẩy điện thoại ra xa.

Cô ấy vẫn đang phàn nàn, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà quát lên, "Cố Dực thích mày, ai cũng nhìn ra được, cậu ta cũng nhìn ra được, chỉ có mày là không biết thôi!"

Tôi không phục, nhỏ giọng phản bác, "Không có đâu."

Cô bạn thân lại tiếp tục mắng, "Ai bảo mày là không? Nếu cậu ta không thích mày, cậu ta sẽ rời nhà mà không cần một thứ gì sao?"

Cô bạn thân nghiến răng nghiến lợi, trước khi cúp máy còn nói thêm, "Bảo bối, tao cảm thấy cậu ta muốn tái hôn với mày. Nếu mày không thích người ta, cảm thấy người ta đối xử tốt với mày chỉ vì trách nhiệm, vậy thì mày nói thẳng ra đi, đừng lãng phí thời gian của cậu ta như vậy."

22,
Sau khi nói xong, cô ấy tức giận cúp điện thoại.

Tôi sững sờ, tiếng gầm gừ của cô ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.

Thích... sao?

Tôi ngây người, không nghĩ thêm được gì.

Lúc này, chuông điện thoại của tôi lại vang lên.

Chưa nhìn xem là ai gọi tôi đã vô thức bấm nghe.

Giọng nói của Cố Dực cứ thế mà vang lên bên tai tôi, khiến lòng tôi lăn tăn gợn sóng.

Tôi "Alo" như một thói quen, sau đó nghe thấy giọng nói lo lắng của Cố Dực.

"Ông sếp kia làm khó em à?"

Tôi sững người, bộ não lúc này mới dần hoạt động lại.

Tôi "Ừm." nghi ngờ hỏi, "An An nói cho anh biết à?"

"Ừ." Cố Dực đáp lại, sau đó nghiêm túc nói, "Cứ giao cho anh, anh sẽ giúp em nhận được một khoản bồi thường xứng đáng."

Tôi muốn nói gì đó, nhưng lời ra đến miệng chỉ có một chữ, "Vâng."

Cố Dực im lặng hồi lâu.

Anh không ngắt điện thoại, tôi cũng ngoan ngoãn chờ anh.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của Cố Dực nặng nề truyền tới.

Anh nói, "Câm Câm, em cầm máy ảnh thêm một lần nữa đi, bây giờ em có thể làm những công việc mình muốn."

...

Sau khi Cố Dực cúp máy, tôi vẫn chưa hoàn h ồn.

Cố Dực nhắc đến chụp ảnh, khơi gợi lại rất nhiều hồi ức trong lòng tôi.

Anh nói lúc này cũng khó để tìm một việc làm mới, chi bằng lúc này tiếp tục cầm máy ảnh lên một lần nữa.

Anh nói, khi tôi cầm máy ảnh là lúc tôi vui vẻ nhất.

Anh hi vọng tôi có thể buông bỏ những lo lắng trong lòng, theo đuổi những gì mà tôi thật sự yêu thích.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đứng lên, đi đến góc phòng, lấy ra một chiếc máy ảnh đựng trong hộp kín.

Tôi cẩn thận mở ra, bên trong chiếc hộp đầy bụi là một chiếc máy ảnh mới tinh, quý giá.

Chiếc máy ảnh này là quà sinh nhật Cố Dực tặng tôi vào hai năm trước.

Lúc đó, tôi đã từ bỏ hơn một năm.

Mặc dù lúc đó tôi có đủ t iền để mua thêm một số thiết bị cần thiết khác.

Nhưng mỗi khi cầm máy ảnh lên, tôi đều nghĩ đến ước mơ không thể đạt được.

Cảm giác này rất đau khổ.

Đau khổ đến mức tôi không dám nhớ lại, đau đến mức tôi không dám tiếp tục nghĩ về nó.

Cho nên, tôi không dám chạm vào máy ảnh, mỗi lần chạm vào tôi đều tự l ừa đối bản thân rằng mình đã buông bỏ rồi.

Sau này, Cố Dực tặng tôi một chiếc máy ảnh, thậm chí anh còn xin nghỉ phép để đưa tôi đi chơi một chuyến.

Trong những năm qua, đó là lần duy nhất tôi không nghĩ gì, chỉ đ iên c uồng chụp ảnh để trút hết nỗi lòng.

Cố Dực luôn ở bên tôi, đi từ Nam Cực đến Bắc Cực, cùng tôi đi du lịch khắp nơi.

Nhìn lại chiếc máy ảnh này, tôi nhớ lại những gì cô bạn thân vừa nói.

"Nếu mày không thích người ta, cảm thấy người ta đối xử tốt với mày chỉ vì trách nhiệm, vậy thì mày nói thẳng ra đi, đừng lãng phí thời gian của cậu ta như vậy."

Không thích sao?

Những hình ảnh về Cố Dực dần hiện lên trong tâm trí tôi.

Không thích sao?

Ngày hôm đó, Cố Dực mở cửa, đồng ý làm mẫu ảnh cho tôi.

Không thích sao?

Cố Dực đứng sau lưng hỏi tôi có thích chụp ảnh không.

Không thích sao?

Cố Dực ở bên tôi mỗi khi tôi tuyệt vọng và bất lực nhất.

Không thích sao?

Cố Dực vẫn luôn ở bên làm bạn với tôi từ khi chúng tôi kết hôn.

Không thích sao?

Cố Dực cùng tôi đi du lịch vòng quanh thế giới.

Không thích sao?

...

Không, sao có thể không thích chứ?

THEO ĐUỔI ÁNH SÁNG (4)

22,
Không biết từ bao giờ, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Bàn tay cầm máy ảnh của tôi khẽ run lên, tôi không lừa dối chính mình nữa.

Tôi thích Cố Dực, làm sao có thể không thích anh được chứ.

Mặc dù tôi vẫn luôn tự nói với chính mình, Cố Dực đối xử tốt với tôi chỉ vì trách nhiệm thôi.

Anh chưa từng nắm tay tôi, chưa từng hôn tôi, anh chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm của một người chồng, nhưng tôi vẫn yêu anh.

Chỉ là... tình cảm này có ý nghĩa gì sao?

Khi tôi còn nhỏ, mối quan hệ của ba mẹ tôi rất tốt, rất hạnh phúc.

Ba tôi nhớ rõ những ngày kỉ niệm, mỗi ngày đều mua tặng mẹ tôi một bông hoa.

Bọn họ từng hạnh phúc như vậy, kết quả thì sao?

Tôi chứng kiến những khoảnh khắc hạnh phúc của họ, cũng tận mắt chứng kiến kết cục dơ bẩn đó.

Tình yêu mặn nồng đến đâu cũng sẽ đến lúc kết thúc, nói gì đến tình yêu đơn phương của tôi.

Tôi từng nhìn thấy kết cục đau khổ như vậy, tôi không muốn đi vào vết xe đổ, không muốn làm con thiêu thân lao vào ngọn lửa đó.

Sự hèn nhát trong xương tủy của tôi bộc phát vào khoảnh khắc tôi phát hiện mình có tình cảm với Cố Dực.

Tôi run rẩy, không kiểm soát được cơ thể, nằm lên giường tự ôm chặt lấy mình.

Không được, không thể.

Tôi không thể giống mẹ tôi, không thể bị tình yêu ăn mòn tâm trí.

Tôi phải tỉnh táo.

Phải biết rõ, cuộc hôn nhân này chỉ là kết quả của một lần say r ượu.

Chúng tôi đến với nhau vì trách nhiệm.

Chỉ là một cuộc hôn nhân mà thôi.

Tôi thật sự rất sợ hãi, tôi biết rõ bản thân mình tầm thường bao nhiêu, tôi không xứng với một người luôn luôn tỏa sáng giống như Cố Dực.

Cho nên tôi mới chạy trốn.

Tôi vờ như không có việc gì, đề cập đến chuyện ly hôn với Cố Dực.

Sau đó, dưới ánh mắt khó tin của anh ấy, tôi đích thân nắm lấy tay anh, từng nét từng nét viết tên anh vào bản thỏa thuận ly hôn.

24,
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Đến khi mở mắt ra, tôi vẫn đang ôm chặt chiếc máy ảnh mà Cố Dực tặng, hai mắt sưng híp.

Tôi mở điện thoại lên xem giờ, lúc này là sáu giờ tối, đúng lúc đến giờ ăn tối.

Tôi cố tình phớt lờ tin nhắn của Cố Dực, đứng dậy cất máy ảnh đi, sau đó vào nhà tắm thay quần áo rồi ra ngoài.

Khi tôi về nhà, đúng lúc mẹ và dì hộ tá vừa dọn thức ăn ra bàn.

Mẹ vừa nhìn thấy tôi, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng.

Bà chạy nhanh đến kéo tay tôi, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.

Trước khi đến đây, tôi đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Tôi nhẹ nhàng kéo tay bà, lém lỉnh nháy mắt, "Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong con với mẹ nói chuyện."

Nghe xong, bà lập tức vui vẻ kéo tôi ngồi vào bàn ăn.

Đồ ăn dì hộ tá làm khá thanh đạm, trùng hợp vừa với khẩu vị hiện tại của tôi.

Sau bữa tối, dì hộ tá đi rửa bát và dọn dẹp nhà bếp.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, thì thầm với mẹ, "Mẹ ơi, con có th a i rồi."

Mẹ tôi sững sờ một lúc, sau đó vui vẻ hỏi han, "Thật sao? Mấy tháng rồi? Tiểu Dực biết chưa?"

Tôi buồn cười ra hiệu cho mẹ bình tĩnh lại.

Dưới ánh mắt kích động của bà, tôi kiên nhẫn trả lời từng câu một, "Thật ạ, đã hơn hai tháng, Cố Dực cũng biết rồi."

Mẹ tôi vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn.

Thậm chí còn vui mừng đến mức nước mắt trào ra.

Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ, một lúc lâu sau bà mới nghẹn ngào nói, "Câm Câm, mẹ thật sự rất vui."

Bà nắm chặt tay, áy náy nhìn tôi.

"Mẹ biết, chuyện của ba mẹ ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con, con vẫn chưa bước ra khỏi cú s ốc này."

"Lúc đó, mẹ quá yếu đuối, bây giờ nghĩ lại mới nhận ra mẹ đã gây ra cho con quá nhiều áp lực."

Mẹ thở dài, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau thương.

Tôi không nhìn nổi nữa, đau lòng lên tiếng an ủi, "Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ, tất cả đều là do người đàn ông kia làm sai, mẹ không làm sai gì cả."

Bà ấy cười, vỗ vai tôi, nhẹ nhàng nói, "Mẹ biết, mẹ cũng hiểu ra rồi, mẹ sẽ không sống mãi trong quá khứ nữa."

Trong đôi mắt hiền hòa kia chỉ có bóng hình của tôi.

"Câm Câm, có thể con không tin, nhưng mẹ chưa từng hối hận vì gả cho ba con."

Tôi kinh ngạc, vô thức thốt lên, "Tại sao?"

Mẹ cười, bình tĩnh nói, "Bởi vì lúc đó mẹ thật sự rất yêu ông ấy, mẹ và ông ấy cũng từng hạnh phúc trong hai mươi năm đẹp nhất của cuộc đời, mẹ không hối hận về sự lựa chọn của mình."

Tôi không hiểu, hỏi lại, "Vậy, mẹ có từng nghĩ, ba con đối xử tối với mẹ chỉ vì ông ấy muốn làm tốt trách nhiệm của một người chồng không?"

25,
Mẹ tôi sửng sốt một chút, sau đó rơi vào trầm tư.

Tôi hơi lo lắng, biết rõ hỏi như vậy sẽ khiến mẹ tôi đau lòng, nhưng tôi lại muốn có một đáp án.

Nghĩ nửa ngày, mẹ lắc đầu, kiên định nói:

"Cho dù như vậy, mẹ cũng không hối hận."

"Tình yêu cũng được, trách nhiệm cũng tốt, cảm giác hạnh phúc khi ở bên nhau không phải là giả."

Mẹ dịu dàng nhìn tôi, đây cũng là lần đầu tôi cảm nhận được sự kiên định của bà ấy.

"Câm Câm, có thể con không biết, nhưng mẹ là người trong cuộc, mẹ hiểu rõ hơn tất cả mọi người, mẹ biết tình cảm của ba con dành cho mẹ không phải là trách nhiệm, chuyện này chỉ cần mẹ hiểu là được rồi."

"Mẹ ấy mà, trong suốt 22 năm từ 24 đến 46 tuổi, mẹ đã trải qua hết cung bậc cảm xúc của tình yêu, tương lai, mẹ vẫn có một cô con gái yêu thương mẹ, hơn nữa, mẹ còn có một đứa cháu đáng yêu sắp chào đời, chẳng lẽ những chuyện này không xứng đáng để mẹ cảm thấy hạnh phúc hay sao?"

"Câm Câm, con đừng vì sợ hãi mà từ bỏ hạnh phúc của mình, cũng không nên áp đặt sai lầm của người khác lên người mình."

Tôi cúi đầu.

Chợt hiểu ra.

Mẹ tôi biết rõ tất cả mọi chuyện.

Tôi l ừa được tất cả mọi người, nhưng không l ừa được người mẹ luôn yêu thương con gái mình.

"Câm Câm, mẹ luôn hối hận vì ngăn cản con học nhiếp ảnh."

Bà ấy đột nhiên thở dài, tôi mơ màng nhìn theo.

Bà tiếp tục nói, "Trước kia, mẹ chỉ cảm thấy cần một cuộc sống ổn định, sau đó kết hôn, sinh con, như vậy là đủ hạnh phúc."

"Nhưng hai năm trước, khi con và Tiểu Dực cùng đi du lịch, thằng bé gửi cho mẹ rất nhiều hình ảnh của con."

Tôi sửng sốt, "Anh ấy gửi ảnh của con cho mẹ?"

"Ừm." Mẹ tôi gật đầu, đưa điện thoại cho tôi nhìn, "Đều là hình ảnh con đang chụp những thứ khác, đây là lần đầu tiên mẹ thấy con cầm máy ảnh, cũng là lần đầu tiên mẹ thấy con vui vẻ như vậy."

Bà thờ dài, khẽ nói, "Thích hay không, nhìn thoáng qua là biết."

Tôi lẳng lặng nhìn những bức hình trong máy bà.

Đó là hình ảnh trong chuyến du lịch của tôi và Cố Dực.

Tôi luôn nghĩ anh chỉ đưa tôi đi khắp nơi, không ngờ rằng anh ấy lén chụp rất nhiều ảnh của tôi, sau đó gửi hết cho mẹ tôi.

Dưới ống kính của Cố Dực, tôi rất tập trung và yên tĩnh.

Cố Dực từng nói, dáng vẻ hạnh phúc nhất của tôi là khi tôi cầm máy ảnh.

Tôi nhìn những bức ảnh trước mắt, dần lặng người đi.

An An nói không sai, Cố Dực đúng là một khúc gỗ.

Rõ ràng anh ấy luôn làm mọi chuyện vì tôi, nhưng lại luôn không nói lời nào.

Mà tôi còn ngốc hơn.

Rõ ràng những gì Cố Dực thể hiện đều rõ ràng như vậy, nhưng tôi lại nhút nhát không dám đối diện.

Có thích hay không, chỉ cần thoáng qua một chút là có thể nhìn ra mà.

26,
Hôm đó, mẹ tôi ngồi cạnh tôi rất lâu.

Về sau, tôi và mẹ cũng không nhắc lại chuyện này.

Tôi ở nhà mẹ, mỗi ngày đều nói chuyện và xem TV cùng bà, cuộc sống trôi qua rất dễ chịu.

Một buổi tối vài ngày sau, mẹ tôi ngồi bên ghế sô pha nhìn xuống dưới lầu, bà ngạc nhiên hỏi tôi, "Tiểu Dực ở dưới lầu sao?"

Nghe vậy, tôi sửng sốt một chút, sau đó vô thức nhìn xuống cửa sổ.

Cố Dực mặc một chiếc áo khoác mỏng, lẳng lặng đứng dưới đường nhìn về phía tôi.

Vô tình, chúng tôi đối mặt với nhau, Cố Dực khựng lại một chút rồi quay người muốn rời khỏi.

"Cố Dực, anh chờ đã!" Tôi hét lên, nghe thấy tôi gọi, bước chân của anh ngừng lại.

Tôi nói với mẹ một câu rồi vội vàng chạy xuống.

Đến khi tôi xuống dưới lầu, Cố Dực vẫn đứng im ở đó.

Gương mặt không cảm xúc của anh cau lại khi thấy tôi thở hổn hển.

Anh muốn tiến đến, nhưng không hiểu sao lại dừng lại, chỉ đứng yên ở đó, "Em chậm một chút, cẩn thận, cẩn thận."

Anh đứng đó, lo lắng nhìn tôi.

Tôi mặc kệ, chỉ muốn chạy thật nhanh đến trước mặt anh.

Nhưng Cố Dực lại lùi về sau một bước, trong nháy mắt, cảm giác tủi thân dần dâng lên trong lòng.

"Anh lùi cái gì, không muốn đến gần em sao?"

Cố Dực há to miệng, vội vàng giải thích, "Không phải, anh không có."

Anh cúi người, sau đó chậm rãi nói, "Anh sợ... sợ anh ôm em quá chặt, sợ em đau."

Tôi sững người một lúc rồi ngơ ngác nhìn anh.

Lúc này, tôi mới nhận ra gương mặt của Cố Dực khó coi đến đáng sợ.

Mới mấy ngày không gặp, hốc mắt của anh đã thâm đen.

Tôi cau mày, hỏi anh, "Mấy ngày nay tổng cộng anh ngủ mấy tiếng?"

Cố Dực nhỏ giọng thì thầm dưới ánh mắt dò hỏi của tôi, "Khoảng bảy, tám tiếng gì đó."

Tôi bị anh làm cho tức đến bật cười.

Tôi muốn mắng anh, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt ngược vào trong, hình như người gây ra những chuyện này là tôi thì phải.

Tôi nhìn người đàn ông dáng người cao lớn đang đứng cách tôi khoảng hai mét, nhìn anh vừa cô đơn vừa đáng thương.

Tôi không biết phải làm sao, chỉ đành vào luôn vấn đề chính, "Cố Dực, chúng ta kết hôn ngần ấy năm, anh đối tốt với em là vì thích em, hay chỉ vì trách nhiệm?"

Mấy ngày nay ở cùng mẹ, tôi ngẫm lại bản thân của mấy năm nay.

Tự ti, nhạy cảm, nhu nhược, nhát gan.

Những thứ này hội tụ đầy đủ trong người tôi, đến mức tôi không dám mở miệng hỏi.

Trước đây, khi tôi đọc tiểu thuyết, tôi còn cảm thấy nam nữ chính chuyện gì cũng giấu trong lòng, thật ngu ngốc.

Nhưng đến khi ở trong hoàn cảnh đó, tôi mới biết, để nói ra một câu thật lòng cần bao nhiêu dũng khí.

Tôi thừa nhận, tôi nhu nhược, tôi sợ hãi.

Nếu không vì đứa bé này xuất hiện ngoài ý muốn, có lẽ cả đời này tôi sẽ không gặp lại Cố Dực nữa.

Nhưng bây giờ, tôi muốn cố gắng tiến thêm một bước.

Tôi biết, trong khoảng thời gian này Cố Dực cũng cố gắng thay đổi, cố gắng mở lòng ra để nói thật với tôi, những điều này tôi đều biết.

Cố Dực cũng đang cố gắng vì mối quan hệ này, tôi cũng muốn can đảm một lần.

Tôi nắm chặt tay, cố chấp nhìn Cố Dực, đợi chờ một câu trả lời từ anh.

27,
Cố Dực ngây người nhìn tôi.

Anh khựng lại trong vài giây, sau đó bắt đầu phân tích ý nghĩa trong lời nói của tôi.

Chẳng mấy chốc, một tia hi vọng hiện lên trong mắt anh.

Anh nhìn tôi, run run nói, "Anh thích em, anh thích em, không phải vì trách nhiệm gì đó."

Tôi cảm giác được cảm xúc của Cố Dực đang dần mất kiểm soát.

Anh siết chặt tay, cố tỏ vẻ bình tĩnh và tự nhiên hết mức có thể.

"Anh nói có lẽ em không tin, thật ra anh định sau khi thi đại học sẽ tỏ tình với em, nhưng anh nghe được Tống An An hỏi em thích người như thế nào, em lại nói..."

Anh hít sâu một hơi, giống như không muốn nói tiếp.

Tôi từ từ mở miệng, thay anh nói tiếp.

"Em nói em không biết, nhưng chắc chắn không phải là người giống Cố Dực."

Cố Dực ngẩng đầu, nhìn tôi bằng vẻ mặt đáng thương.

Ánh mắt của anh hôm nay tối hơn mọi ngày, trước kia tôi luôn cảm thấy con ngươi của anh màu đen, nhưng trong đó luôn chất chứa một ánh sáng mờ nhạt.

Nhưng bây giờ, trong ánh mắt ấy chỉ có tủi thân và bi thương.

Anh vẫn đứng đó, trông giống như một chú cún vừa bị chủ nhân vứt bỏ.

Tôi thở dài, xoa xoa thái dương.

"Anh không nghe thấy những lời em nói sau đó sao?"

Cố Dực ngẩn người, vô thức đáp lại, "Câu gì?"

Tôi nhìn anh, bất đắc dĩ nói, "Em nói, Cố Dực quá ưu tú, nếu như ở gần anh ấy, em nhất định sẽ có tình cảm với anh ấy, nhưng lại không dám chắc anh ấy cũng sẽ yêu em, nên em chỉ có thể tự nói với bản thân là không được thích anh ấy."

Tôi nhìn gương mặt thất thần của Cố Dực, cong miệng cười.

"Sự thật chứng minh, em hiểu rõ bản thân mình cỡ nào." Tôi giả vờ lắc đầu, sau đó giang hai cánh tay ra.

"Cố Dực, nếu anh cũng thích em, đến ôm em một cái đi."

"Bây giờ, em không muốn chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa."

Vừa nói xong, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông lập tức bao trùm lấy tôi.

Tôi có cảm giác trên đỉnh đầu mình như có giọt nước rơi xuống.

Tiếng nghẹn ngào của Cố Dực truyền vào tai tôi, tôi chỉ có thể ôm anh ấy chặt hơn nữa.

28,
Hôm đó, tôi và Cố Dực ôm nhau rất lâu, mãi mới bình tĩnh lại.

Tôi dắt Cố Dực vào nhà, bắt anh ấy đi ngủ, không được lái xe nữa.

Cố Dực ôm tôi suốt cả đêm.

Anh ngủ rất say, nhưng vẫn không quên trong bụng tôi còn có đứa bé, lực tay của anh rất nhẹ nhàng.

Tôi nằm trong vòng tay anh, lặng lẽ đặt tay lên bụng, thầm cảm ơn đứa con chưa thành hình này.

Đứa bé này rất hiểu chuyện.

Tôi không có quá nhiều phản ứng khi mang th ai, quan trọng nhất là, đứa bé này cho tôi và Cố Dực một cơ hội để tìm hiểu nhau.

Hôm sau tỉnh dậy, Cố Dực vẫn ôm tôi, lề mề trên giường thật lâu.

Sau khi miễn cưỡng đứng dậy, anh đưa tôi đến công ty của tôi.

Hôm nay tôi mới biết, mấy ngày nay Cố Dực lấy danh nghĩa là luật sư đại diện của tôi để nói chuyện với ông sếp mấy lần.

Hôm nay anh ta cũng mang theo luật sư của mình tới, nhưng khi luật sư kia nhìn thấy Cố Dực, vị luật sư kia lập tức tuyên bố mình không đấu lại được Cố Dực.

Sắc mặt của ông sếp xanh lè, cuối cùng ông ta miễn cưỡng kí vào hợp đồng bồi thường sau khi bị Cố Dực ám chỉ rằng sẽ điều tra thêm về công ty.

Tiền bồi thường nhiều hơn tôi mong đợi rất nhiều, tôi lập tức kéo Cố Dực đi siêu thị mua sắm một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.

Sau khi hiểu ý tôi, Cố Dực rất vui.

Anh chuyển đến ở cùng tôi, chăm sóc cho tôi.

Đến khi đứa bé được năm tháng, chúng tôi tái hôn, một lần nữa cầm hai quyển sổ màu đỏ kia về nhà.

Tôi cởi bỏ được nút thắt trong lòng, dưới sự động viên của Cố Dực, tôi cầm lại máy ảnh một lần nữa, chuẩn bị bắt đầu thực hiện ước mơ của mình một lần nữa.

Sau này tôi hỏi Cố Dực, tại sao sau khi ly hôn anh mới bắt đầu theo đuổi tôi.

Cố Dực nói với tôi, thật ra kế hoạch của anh ấy là lâu ngày sinh tình.

Nhưng không ngờ ba năm rồi vẫn chưa thành công, ngược lại còn để tôi phải viết đơn ly hôn.

Cho nên anh đi hỏi bạn bè của anh, bạn anh nói bởi vì lúc nào anh cũng im lặng nên mới mất vợ.

Không hiểu sao khi nghe những lời này, tôi cũng hơi chột dạ, sờ mũi mình.

Lúc này tôi mới hiểu vì sao sau khi ly hôn Cố Dực lại dần thay đổi.

Bởi vì anh sợ nếu anh không nói, anh sẽ mất vợ.

29,
Chúng tôi công khai mối quan hệ lên vòng bạn bè.

Quả nhiên, mọi người đều bất ngờ.

Sau khi chúng tôi công khai, người đầu tiên liên lạc với tôi là chủ tịch câu lạc bộ khi đó.

Cậu ấy nói với tôi một bí mật, cậu ấy vô tình phát hiện ra hôm Cố Dực đến làm mẫu cho tôi không phải do người khác nhờ, mà là anh ấy chủ động yêu cầu.

Hôm đó, chủ tịch cũng không biết tại sao Cố Dực lại chủ động đến hiện trường, nhưng bây giờ cậu ấy đã biết, bởi vì Cố Dực muốn đến để theo đuổi vợ.

Tôi khá ngạc nhiên, chưa kịp hỏi Cố Dực thì thầy cố vấn cũng chủ động gọi điện thoại cho tôi.

Thầy chúc mừng chúng tôi, sau đó cũng nói cho tôi một bí mật.

Trước kia, Cố Dực giúp mẹ tôi xử lý vụ kiện, cũng là do anh ấy chủ động tìm thầy cố vấn, nhờ thầy thuyết phục tôi tìm đến anh.

Sau đó, một vài người khác cũng kể bí mật cho tôi nghe.

Tôi kiên nhẫn lắng nghe từng người một, cuối cùng tôi mới ngạc nhiên phát hiện, thì ra, anh vẫn luôn chủ động từng bước tiến đến bên cạnh tôi.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, tình cảm của tôi dành cho Cố Dực càng tăng lên.

Đến khi hiểu ra hết tất cả mọi chuyện, tôi hỏi anh yêu tôi từ khi nào?

Nhưng Cố Dực không nói.

Anh chỉ cười ranh mãnh rồi nói với tôi, "Để cho em tò mò một chút, chẳng phải sẽ càng lãng mạn hơn sao?"

Nghe vậy, tôi câm nín, không tiếp tục hỏi anh nữa.

Khi tôi mang th ai tám tháng, lớp trưởng lại tổ chức một buổi họp lớp khác.

Nói là họp lớp, nhưng thật ra đây chỉ là một buổi tụ tập để mọi người hóng hớt chuyện của tôi và Cố Dực thôi.

Mặc dù tôi và Cố Dực hiểu rõ mục đích, nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ tham gia.

Khi chúng tôi bước vào phòng bao, mọi người đều đã đến đủ cả.

Tôi bình tĩnh chào họ, khác với buổi họp lớp lần trước, lần này tôi không còn lo sợ rụt rè nữa mà thoải mái hơn rất nhiều.

Cô bạn thân của tôi cũng đến, tôi nói với cô ấy rằng tôi sắp quay lại với nghề nhiếp ảnh, cô ấy vui vẻ vỗ vai tôi.

"Biết ngay mà, như vậy mới đúng chứ, không uổng công năm đó mày leo lên sân thượng của kí túc xá suốt 365 ngày chỉ để chụp lại ảnh những bầu trời sao khác nhau."

"Hả? Hạ Tử Câm cũng thích leo lên sân thượng à? Trước kia Cố Dực cũng thích leo lên đó để học bài, khi đó, chúng tôi còn rất khâm phục cậu ấy, chăm chỉ như cậu ấy mà không thành công thì còn ai thành công nữa chứ."

Nghe xong, tôi rất ngạc nhiên, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Tôi quay qua nhướng mày với Cố Dực.

Cố Dực không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn tôi, khóe miệng hơi cong lên.

Lúc này, anh không cần nói gì, tôi đã hiểu ra tất cả.

Tôi nắm chặt tay anh, mỉm cười với anh giữa đám đông ồn ào.

Vào năm nhất, tôi vừa mới phát hiện ra lý tưởng nhỏ bé của mình, đêm nào tôi cũng ngoan cố leo lên sân thượng chụp lại những vì sao.

Thì ra, trong lúc tôi theo đuổi ánh sáng của những ngôi sao đó...

Đã có người thầm đứng sau lưng...

Coi tôi là ánh sáng mà theo đuổi.

hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu