Chương 26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26 : Tìm hiểu trước sinh nhật

" Cậu có nguyện vọng gì không?"

Thượng Quan Mộc thấy mình nhắc nhở đã có hiệu quả, cũng không làm cậu ta thêm rối rắm . Mấy ngày nữa sẽ là sinh nhật cậu ta, không biết cậu ta có nguyện vọng gì hay không, trước tiên nên thăm dò một chút.

" Nguyện vọng?" Viên Tử Hàm suy nghĩ một lát, mới từ từ nói "Tôi muốn xuất ngoại "

" Xuất ngoại? !"

Lúc trước Thượng Quan Mộc điều tra Viên Tử Hàm biết được hết thảy tình huống của cậu, đương nhiên cũng biết cậu còn có một lão mẹ, chỉ bất quá sau khi xuất ngoại thì không liên hệ cùng cậu ta nữa, nguyện vọng của Viên Tử Hàm muốn xuất ngoại nhất định là cùng chuyện này có liên quan đi . Lão mẹ cậu ta rất thương yêu cậu ta, không có lý do gì mà không liên hệ, trừ phi là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đương nhiên cũng không thể loại bỏ còn có nguyên nhân khác, xem ra hắn cũng phải phái người thăm dò một chút mới được .

" Trừ bỏ cái này còn có cái khác nữa không?"

Thượng Quan Mộc trong lòng đã có quyết định, chỉ là muốn để Viên Tử Hàm trải qua một cái sinh nhật vui vẻ mà thôi, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp .

" Không có, dù sao tôi cảm thấy sinh nhật có hay không đều là như vậy thôi"

Con cái nhà nghèo hình như thật sự chưa từng có thói quen tổ chức sinh nhật. Viên Tử Hàm từ sau khi lão cha mất, nhìn thấy lão mẹ một mình vì cậu liều sống liều chết , ngược lại cũng không cùng người khác phân bì. Cuộc sống vô ưu, lúc này trừ bỏ có thể nhìn thấy lão mẹ mình ra, thật sự là nghĩ không được nguyện vọng gì nữa .

Thấy Viên Tử Hàm lại sắp biến thành một bộ dạng bi thương, Thượng Quan Mộc đối với cái vấn đề này liền im miệng không nói chuyện .

Xem ra Viên Tử Hàm trước kia sống cũng thực gian khổ đi, sau này mình nhất định sẽ chăm sóc cậu ta tốt hơn, để cậu ta không – rời xa mình.

"Ring ring ring, ring ring ring..." Thanh âm liên tiếp phá vỡ sự yên lặng, cũng đảo loạn tâm tình bi thương của Viên Tử Hàm . Điện thoại di động của cậu vang lên, sẽ không phải là Âu Tiểu Lan gọi tới đi, vừa mới tách ra không lâu, hẳn là không phải, vậy sẽ là ai đây.

Ấn phím nghe: " Uy, xin chào, xin hỏi cô tìm ai?"

Thanh âm Viên Tử Hàm rất nhẹ nhàng, cũng rất êm tai, thanh âm thuần thuần giống như dòng suối nhỏ, quấy nhiễu lòng người. Cậu chính là quá thiện lương , quá đơn thuần , hết lần này đến lần khác đều hấp dẫn người, khiến hắn không tự chủ được nghĩ muốn bảo vệ cậu. Thượng Quan Mộc nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cậu đang nói chuyện điện thoại.

" Oh, thì ra là vú Trương a, bây giờ vú gọi điện thoại tới đây có chuyện gì không ạ?"

Viên Tử Hàm vừa nghe đến bên kia là vú Trương, lập tức liền mặt mày hớn hở lên, nhưng vẻ mặt như thế bảo trì không đến nửa phút đồng hồ, lại lập tức lãnh đạm xuống.

"Umh, không có việc gì, vú chờ một chút con đem điện thoại cho anh ta "

Đưa tay đem điện thoại cho Thượng Quan Mộc, thế nhưng nhìn thấy hắn đang lái xe, cân nhắc một chút, vẫn là trực tiếp đem điện thoại kề vào bên tai hắn.

Đầu ngón tay lạnh lẽo không ngừng ma xát hai má ấm áp của Thượng Quan Mộc, mà ý nghĩ của Viên Tử Hàm về Thượng Quan Mộc hình như bất cứ lúc nào cũng có, thân thể thật ấm áp, tương lai nếu sợ lạnh, có thể trực tiếp ôm lấy hắn nha, quả thực so với lò sưởi còn hữu hiệu hơn nhiều, nhưng cái kia ôm hắn chính là người con gái nào đó nha. Trong lòng đột nhiên có chút hâm mộ .

" Được, không sao, nếu như có yêu cầu gì, trực tiếp nói với tôi là được rồi "

Xem ra Thượng Quan Mộc hình như là đáp ứng vú Trương trở lại muộn mấy hôm, Viên Tử Hàm nghe xong lời này, buồn vui lẫn lộn . Thu lại điện thoại, đối với điện thoại an ủi " Vú Trương không có việc gì, dù sao con bây giờ mỗi ngày đều hầu hạ anh ta rất tốt , chờ con trai của vú khỏe hơn, vú hãy trở về "

Điện thoại cùng vú Trương còn chưa cúp máy, nhưng Viên Tử Hàm một câu cũng không nói gì, ngẩng đầu vẻ mặt cổ quái nhìn Thượng Quan Mộc, qua một hồi lâu rốt cuộc cúp.

" Vú Trương cùng cậu nói cái gì vậy?" Thượng Quan thật sự chịu không nổi ánh mắt quỷ dị của cậu như vậy, mở miệng hỏi .

" Vú Trương nói rất cảm tạ anh lần trước đã giúp đỡ " nguyên lai là như vậy, lần trước nhìn thấy Thượng Quan Mộc ở bên tai vú Trương nói cái gì đó, thì ra là cho bà hai vạn đồng, để con trai người ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt. Hắn làm như vậy, Viên Tử Hàm thập phần tán thưởng, nhưng cậu để ý chính là, Thượng Quan Mộc cư nhiên dám lừa cậu, đây chẳng lẽ lại là nguyên nhân do mình dễ trêu đùa sao? Hắn liền như vậy thích đem một người ngốc nghếch như mình ra trêu đùa .

Thượng Quan Mộc thấy ánh mắt cậu khó chịu, đại khái vẫn là đoán được nguyên nhân trong đó . Không nhanh không chậm nói "Tôi giúp bà là sau khi cậu đồng ý hầu hạ tôi, cho nên người bà thật sự muốn cảm tạ là cậu "

Lòng dạ đen tối cùng lừa gạt, hai người trong lúc đó, là Thượng Quan Mộc lựa chọn trước .

" Umh" Viên Tử Hàm thấp giọng lên tiếng, liền không nói gì nữa . Tâm tư của hắn ai có thể hiểu, hơn nữa hắn là hạng người gì, lại quản chuyện của mình . Mà chính mình hình như là càng ngày càng thất thường rồi, lại đi để ý hắn là ai, còn cố gắng thay đổi ý nghĩ của hắn, mình thật sự điên rồi .

" Vú Trương nói phải qua 15 tháng 7 mới có thể về nhà, mấy ngày gần đây cậu tốt nhất theo sát tôi, hơn nữa Phượng Ly phải luôn mang ở trên người" Thượng Quan Mộc lần thứ hai nhắc nhở, hết sức nghiêm túc.

Chuyện này liên quan đến tánh mạng của chính mình , Viên Tử Hàm cũng là không dám khinh thường, nghiêm túc gật gật đầu.

Mặt trời lên cao, một ngày mới lại sắp bắt đầu . Viên Tử Hàm đêm qua rối rắm cả buổi tối, nghĩ tới quan hệ rắc rối giữa mình cùng Thượng Quan Mộc, trong lòng cả kinh quyết định , chờ mấy ngày nữa, cậu vẫn là nên dọn ra ngoài ở, dù sao luôn ở nhà hắn thực sự cũng không được thuận tiện. Mặc dù mình là hắn lừa đến Diệu Ký, nhưng là điều kiện Diệu Ký phong phú, thật sự mê người, vì vậy, Viên Tử Hàm cũng tính tha thứ cho Thượng Quan Mộc lúc trước đã lừa gạt mình .

Sau khi thức dậy chuẩn bị xong bữa sáng cho hai người, liền cùng nhau đi làm.

" Sao vậy, nhìn bộ dáng ủ rũ như vậy, đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao?"

Thượng Quan Mộc lười biếng một tay nắm giữ tay lái, nghiêng đầu nhìn Viên Tử Hàm. Hôm nay cậu ta đối với mình lại bắt đầu xa cách , là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao, xem ra cậu ta là giận mình, phải nghĩ cách chọc ghẹo cậu ta mới được.

" Umh, vốn là có một chút, đêm qua ngủ muộn"

Viên Tử Hàm đưa tay nhu nhu huyệt Thái Dương, đô đô miệng, bất mãn nói, đây hết thảy vẫn là phải trách Thượng Quan Mộc, vì mình ngày hôm qua suy nghĩ hết thảy đều là về hắn.

Thượng Quan Mộc nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng đô lên của Viên Tử Hàm , cười cười, trời biết, cậu ta cái dạng này có bao nhiêu hấp dẫn lòng người. Viên Tử Hàm cũng phát giác ánh mắt của hắn, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt, ở trước mặt Thượng Quan Mộc, cậu luôn lơ đãng lộ ra thái độ của nữ sinh ngây thơ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm phải sửa lại động tác này, nhưng ở trước mặt của hắn, cậu mới có thể cảm thấy mình chân thật.

Trước kia cùng lão mẹ sống chung, sợ bà lo lắng cho mình, cho dù là gặp sự tình không tốt như thế nào, cậu luôn mang vẻ mặt mỉm cười nói không có việc gì: sau lại cùng theo An Nhã, yên lặng thích cô nàng ba năm, khi cô nàng mang theo Lý Tử Kiến xuất hiện ở trước mặt, không ai biết trong lòng cậu rốt cuộc chua sót tới mức nào, nhưng cậu vẫn là cười nói như không có việc gì.

Nhưng đối mặt với Thượng Quan Mộc, lúc mới bắt đầu cùng hắn đích xác cũng là xa cách, thế nhưng về sau, cậu cũng không còn sợ hắn nữa, cùng hắn tranh luận tựa hồ đã muốn thành chuyện bình thường khi hai người ở chung , nhưng là chính là loại kiểu ở chung này, khiến cậu cảm nhận được trước giờ chưa từng thoải mái.

Thượng Quan Mộc nhìn Viên Tử Hàm lâm vào trầm tư, trong lòng tự nhiên là khó chịu, đưa tay làm bộ muốn xoa đầu cậu, nhưng nhanh chóng hạ xuống, hắn cư nhiên là không nỡ hạ tay xuống, ngón trỏ điểm điểm cái trán trơn bóng của cậu, bất mãn liếc cậu nói " Tại sao mỗi lần tôi nói chuyện cùng cậu, cậu giống như đi vào cõi thần tiên vậy hả? "

" Umh, anh mới vừa nói cái gì ?"

Viên Tử Hàm rất vô tội hỏi . Thượng Quan Mộc nhìn bộ dáng mờ mịt của cậu , bất đắc dĩ đỡ trán, tại sao mình liền coi trọng cái tên ngốc này chứ?

Không nói gì, xe vừa chuyển liền thay đổi phương hướng, đơn độc hướng khu trung tâm thương mại bắt đầu chạy .

Chương 27 : Ngươi tim đập rất nhanh

Ngày 15 tháng 7, chỉ còn cách hai ngày .

Viên Tử Hàm thật sự là người dễ dàng thỏa mãn, cư nhiên không có nguyện vọng gì nữa . Cùng cậu lần đầu tiên trải qua sinh nhật , hắn vẫn là rất chờ mong .

Xe dừng ở bãi đỗ xe khu trung tâm thương mại, xuống xe thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, Viên Tử Hàm mới hậu tri hậu giác phát hiện, nơi này không phải Diệu Ký.

"Không phải đi làm sao? Như thế nào tới nơi này "

"Tôi không phải vừa rồi đã nói qua với cậu sao "

"Đã nói với tôi" Viên Tử Hàm mù tịt sờ sờ gáy, nghĩ Thượng Quan Mộc vừa rồi nói gì với mình, mình hình như thất thần , cư nhiên cái gì cũng không biết, bất quá thời điểm đi làm, Diệu Ký nghiêm cẩn như vậy, chế độ quản lý hẳn là cũng rất nghiêm, hắn chính là không sợ bị khai trừ. Bất quá nghĩ Thượng Quan Mộc là tổng giám đầu têu, trong lòng cũng hơi yên tâm .

" Được rồi, đi vào thôi, cậu không đi làm bảo đảm không dám bắt cậu làm gì?"

Có lẽ là Thượng Quan Mộc lời nói rất trịnh trọng, Viên Tử Hàm liền cũng tin tưởng, đuổi kịp cước bộ của hắn, bước vào thang máy thẳng lên lầu hai .

Trung tâm thương mại Hoa Liên là trung thương mại phồn hoa nhất thành Phố H, cũng may lúc này người không đông lắm, nên xe của Thượng Quan Mộc mới có thể dễ dàng vào được, hơn nữa phố này phồn hoa nhất, cũng không phải nơi người bình thường có thể tới, người tới nơi này tiêu phí đều là những người có tiền.

Rèm che trong suốt, được ngọn đèn chiết xạ phát ra ánh sáng rực rỡ xinh đẹp, quả nhiên không hỗ danh bốn chữ ' Nguy nga lộng lẫy'. Quần áo Thượng Quan Mộc cho tới bây giờ đều là người khác thu xếp, rất ít đi vào nơi như vậy, nhưng dù sao vẫn là người gặp qua nhiều sự đời, vẻ mặt trấn tĩnh nhàn hạ. Mà phản ứng của Viên Tử Hàm vừa vặn cùng hắn tương phản , từ lúc bước vào nơi này, con mắt liền không ngừng ngó nghiêng, đầu cũng giống như một cái môtơ, chuyển động không biết mệt.

Đây đích xác không thể trách cậu có biểu hiện như vậy nha, tuy rằng nhìn thấy qua khu nhà cao cấp của Thượng Quan Mộc, nhưng khu thương mại to lớn xa hoa như vậy cậu chính là lần đầu tiên tới. Loại địa phương này, đối với loại người như cậu mà nói, là theo không kịp, hiện tại đến đây, tuy nói mua không nổi, nhưng nhìn một chút cũng coi như thỏa mãn đi.

" Anh dẫn tôi tới đây làm gì vậy, anh muốn mua quần áo sao?"

Viên Tử Hàm trong lòng đang rất tốt , nhất thời liền có chút buồn bực , nói hắn muốn mua quần áo còn kéo mình đến xem, hình như là đang chế nhạo mình là người không có tiền thì phải.

Thượng Quan Mộc thấp mi nhìn Viên Tử Hàm liếc mắt một cái, không trả lời câu hỏi của cậu, lôi kéo cậu hướng chỗ cửa hàng trang phục nam nghênh ngang bước đi .

Nữ nhân viên trong cửa hàng kia vừa nhìn thấy hai người tiến vào, nhất thời giống như nhìn thấy chú dê béo, hai mắt sáng lên, vẻ mặt tươi cười đi đến.

"Xin chào, xin hỏi quý khách có gì cần giúp đỡ không ?" Thanh âm mềm mại khiêm tốn lễ độ, đôi mắt tỏa sáng khi thấy Thượng Quan Mộc.

Nguyên lai là coi trọng vẻ xinh đẹp của Thượng Quan Mộc rồi, Viên Tử Hàm trong lòng cười nhạo một tiếng: thật là một người phụ nữ mê trai, nhìn thấy đàn ông nước miếng chảy ròng ròng, nhìn không chớp mắt, bây giờ những người phụ nữ này rốt cuộc còn biết hay không cái gì gọi là hổ thẹn.

Liếc xéo Thượng Quan Mộc một cái, thấy hắn như trước vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng đột nhiên có chút vui vẻ .

" Không phải tới đây lựa quần áo sao?" Viên Tử Hàm thấy vẻ mặt của hắn cũng không vì nữ nhân viên cửa hàng chăm chú nhìn mà phát sinh biến hóa, nhưng là cũng không ngăn cản ánh mắt của cô ta, đưa tay kéo ống tay áo của hắn, ngữ khí có chút đả kích lên tiếng hỏi.

Thượng Quan Mộc nhìn tay Viên Tử Hàm lôi kéo cánh tay mình, vẻ mặt tươi cười, đưa tay chỉ chỉ bộ âu phục nam sau lưng nữ nhân viên cửa hàng:

" Đem bộ kia lấy xuống dùm tôi "

Nữ nhân viên cửa hàng theo hướng tay hắn chỉ nhìn lại, trong lòng càng là hớn hở ra mặt, bộ âu phục kia nhưng xem như là đắt tiền nhất của cửa hàng, mặc kệ là phẩm chất hay là kiểu dáng đều không thể chê vào đâu được. Đi nhanh qua đem bộ quần áo đó lấy xuống, đưa cho Thượng Quan Mộc.

Viên Tử Hàm mặc dù không nhìn được hàng, nhưng biết rất nhiều thứ, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra, bộ quần áo kia tuyệt đối là xa xỉ. Quả nhiên là ăn chơi trác táng, Viên Tử Hàm ở trong lòng thưởng cho Thượng Quan Mộc một lời khen.

"Đến, cậu đi thử xem " Thượng Quan Mộc trực tiếp xem nhẹ ánh mắt khinh miệt của Viên Tử Hàm, cầm bộ quần áo đặt trên tay cậu.

" Cái gì, bảo tôi thử sao ?" Viên Tử Hàm trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Quan Mộc trịnh trọng hỏi lại , thấy rõ trên mặt hắn lộ vẻ ôn nhu tươi cười, cũng mảy may không thấy hắn có chút đùa cợt, cuối cùng vẫn là tâm tư rối bời đi vào phòng thay đồ.

Cậu không thích âu phục bó chặt, mặc ở trên người, nhìn qua đích xác hoạt bát rất nhiều, nhưng nếu vì hoạt bát mà làm cho chính mình không thoải mái, vậy hoàn toàn không cần ... , nhưng cậu vẫn dựa theo ý Thượng Quan Mộc, đem quần áo trên người nhàn nhã cởi xuống thay.

Mất một phen công phu, người trong gương nhìn qua tựa hồ cũng không có vẻ nhu nhược như trước kia, chỉnh thể cảm giác cũng không sai. Lúc này mới chậm rãi đi ra .

"Oa, rất đẹp a..."

Mấy nữ nhân viên kia nhàn rỗi, tất cả đều bu lại, nhỏ giọng nói thầm , hai mắt sáng lên nhìn Viên Tử Hàm, ánh mắt không thua gì so với vừa rồi khi nhìn Thượng Quan Mộc.

Thượng Quan Mộc lạnh lùng quét mắt liếc bọn họ một cái, những người đó vừa nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn, rất thức thời ngậm miệng lại, không hề đối Viên Tử Hàm có bất cứ bình luận gì.

" Sao thế, tôi mặc vào không đẹp sao ?"

Viên Tử Hàm nhìn sườn mặt Thượng Quan Mộc lạnh lùng hỏi .

"Cà-vạt đâu? " Thượng Quan Mộc hỏi ngược lại . Chỉnh thể cảm giác rất tốt, nếu mang thêm một cái cà- vạt nữa sẽ càng tốt hơn .

" Ax, ở bên trong a"

Viên Tử Hàm đáp. Cậu không thích gò bó, hơn nữa quan trọng là cậu không muốn sẽ làm trò cười cho người ta .

Thượng Quan Mộc tựa hồ cũng nhìn thấu thái độ nhăn nhó của Viên Tử Hàm , không nói hai lời cư nhiên đem cậu lôi vào phòng thay đồ.

"Này, anh làm cái gì vậy ?"

Thượng Quan Mộc buông tay ra, cũng không đáp lời, cầm lấy cà- vạt lẻ loi bị bỏ quên kia choàng lên cổ Viên Tử Hàm.

Viên Tử Hàm cũng nhìn ra ý đồ của hắn, không nói gì, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là cằm hắn, làn da rất nhẵn mịn bóng loáng, không giống một số nam nhân có râu thô thiển. Ngón tay thon dài trắng nõn, tại lồng ngực cậu linh hoạt di động , động tác ôn nhu thành thạo. Hô hấp ấm áp phả vào trên cái trán hơi lạnh của cậu , có thể thấy, khoảng cách hai người trong lúc đó rất chi là gần.

Trên mặt một cỗ khô nóng, tim đập nhanh theo sự di động gần gũi của hắn, đập cũng càng lúc càng nhanh , cậu đột nhiên rất muốn nhìn rõ thần sắc trên mặt hắn sẽ là cái dạng gì, nhưng rồi lại không dám.

Thượng Quan Mộc tựa hồ cũng cảm nhận được cơ thể cậu đang căng thẳng, ngón tay đang di động đột nhiên dừng lại, thân thể dựa sát vào cậu .

" Cậu tim đập rất nhanh" tay dừng lại động tác, chậm rãi di chuyển, cách lớp quần áo đặt trên ngực cậu, cảm thụ được tần suất hoạt động của nó.

Cho dù chỉ là cách lớp quần áo, nhưng bàn tay nóng rực vẫn rõ ràng truyền đến trên người Viên Tử Hàm, thân thể không khỏi run rẩy một trận, một cỗ cảm giác khác thường từ gót chân lập tức liền xông đến đỉnh đầu.

Cậu ta đây là làm sao vậy ?

"Không có "

Viên Tử Hàm lắc đầu như trống bỏi phủ định, đưa tay muốn gạt ma trảo đang dặt trên ngực mình. Tay Thượng Quan Mộc đích thật là dời đi, chỉ bất quá vẫn là xâm chiếm một chỗ khác trên người cậu —— một tay tập kích ở thắt lưng cậu. Tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên , làm cho ánh mắt của cậu nhìn thẳng hắn.

Viên Tử Hàm đối với động tác của hắn rất kinh ngạc, nhưng lại thoát không được, ánh mắt tức giận không thôi, cũng không nhìn ánh mắt hắn . Trong lòng rất buồn khổ, cậu cũng không ghét động tác quá trớn của hắn, chỉ là nghĩ tới hắn chẳng qua là 'Đùa giỡn' mình, liền muốn phản kháng hắn .

" Để tôi nghe một chút, nó có phải thật sự đập rất nhanh hay không "

Chương 28 : Các ngươi quan hệ rất tốt sao?

Thượng Quan Mộc không để ý phản kháng của Viên Tử Hàm, cúi đầu, đem đầu mình để sát vào ngực cậu. Viên Tử Hàm lúc này mới nhìn rõ thần sắc trên mặt hắn, không đùa giỡn, rất nghiêm túc, rất chăm chú, khi sườn mặt hắn dính sát vào trong ngực, cậu dừng lại động tác phản kháng.

Hắn nhắm hai mắt lại, giống như thật sự đang lẳng lặng tần suất tim đập của cậu. Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng nghiêm nghị lại vừa sắc sảo kia vẻn vẹn cách mình không tới mấy cen-ti, điều này làm cho tim cậu khó có thể bình tĩnh nha, không hề kinh hoàng . Bộ dáng yên tĩnh của hắn thật sự rất đẹp, tựa hồ như em bé mới sinh, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn thương tiếc.

Thân thể cứng ngắc cư nhiên chậm rãi buông lỏng xuống, mặc cho hắn dựa .

Tình hình yên tĩnh và hài hòa như vậy duy trì gần mười phút, cuối cùng bị tiếng đập cửa bên ngoài đánh gãy . Thượng Quan Mộc khẽ cau mày một chút, tỏ rõ hắn lúc này trong lòng không kiên nhẫn . Bất đắc dĩ vẫn là mở mắt, liền đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Viên Tử Hàm, khuôn mặt vẫn còn chút ửng đỏ .

Hé miệng cười : " Tim cậu tôi đã kiểm tra qua, hiện tại đã khôi phục bình thường, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài "

Viên Tử Hàm trên mặt càng hồng, tùy ý Thượng Quan Mộc lôi kéo, ngay cả một tia giãy dụa cũng không có , có lẽ là không muốn giãy dụa đi.

Hai người cùng dắt nhau đi ra, nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy động tác của hai người, nghi hoặc, ánh mắt kinh ngạc đủ loại biểu cảm dán vào trên người bọn họ . Thượng Quan Mộc vì chuyện vừa rồi, tâm tình rất tốt, vẻ mặt thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của mọi người, chẳng qua là có chút lo lắng cho Viên Tử Hàm mà thôi . Quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, cư nhiên yên lặng thấp cúi thấp đầu, trên mặt một mảnh đỏ ửng khả nghi .

Cái bộ dạng này càng khiến mọi người nghi ngờ, hai người ở trong phòng thay đồ làm cái gì, sự tình không thể nói rõ . Cũng may xã hội bây giờ rất cởi mở, mọi người bị đả kích, cuối cùng cũng đã tiếp nhận quan hệ của Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc hai người ' Nam nam yêu nhau'. Bất quá nhưng trong lòng lại thực sự rất tiếc hận, xã hội mất đi hai người đàn ông tốt nhất .

"Bộ quần áo này anh mặc vào thật sự rất vừa "

Một nữ nhân viên cửa hàng lá gan to bằng trời nói . Vừa rồi ánh mắt Thượng Quan Mộc lạnh lùng , hắn chính là rõ ràng có mục đích, bất quá lúc này tâm tình khẳng định rất tốt , nhìn biểu tình nhu hòa của hắn sẽ biết.

" Vậy lấy này bộ đi "

Thượng Quan Mộc lấy ra thẻ tín dụng đưa cho nhân viên cửa hàng . Nhân viên cửa hàng lập tức vui mừng mặt mày hớn hở . Ngoáy mông liền chuẩn bị đi quét thẻ .

" Anh còn chưa có thử, đã mua rồi sao ?"

Viên Tử Hàm rốt cục ngẩng đầu, nói . Đồ vật đắt giá như thế, hắn cư nhiên qua loa như vậy, nếu mua về nhà không thể mặc được, vậy chẳng phải là lãng phí sao .

Thượng Quan Mộc nhìn cậu, ánh mắt vừa chân thành vừa mang theo chút xem thường, thật sự là có chút buồn bực. Nói đều quấy rầy lâu như vậy, cậu ta cư nhiên còn không hiểu được, quần áo này là muốn mua cho cậu ta ?

Bên kia nữ nhân viên cửa hàng đã đem hết thảy đều xử lý xong xuôi, Viên Tử Hàm thấy vậy, cũng không nói lại vấn đề này nữa, người ta tiền đều đã thanh toán, chẳng lẽ quần áo còn không lấy ư. Xoay người đi vào phòng thay quần áo, Thượng Quan Mộc bắt lấy cánh tay cậu không chịu buông ra.

"Cứ như vậy được rồi "

"Không được, tôi không thích mặc quần áo người khác " không để ý lực đạo trên cánh tay Thượng Quan Mộc, vẫn là vào phòng thay đồ lấy quần áo thay xong, sau đó mới theo Thượng Quan Mộc đi ra ngoài.

Hai người cùng đi dạo như mọi người tới trưa , Viên Tử Hàm trong lòng vẫn là bất an, hướng Thượng Quan Mộc hỏi " Buổi chiều chúng ta vẫn không đi làm sao?"

"Không đi, chúng ta đi ăn cơm "

Thượng Quan Mộc thoải mái nói, kéo Viên Tử Hàm hướng dưới lầu đi xuống . Thật vất vả mới có cơ hội, hắn như thế nào sẽ bỏ qua chứ .

Vừa xuống tới lầu một đang định đi ra cửa, lại bị một cặp nữ sinh gọi lại, hai người đồng thời quay đầu, cư nhiên lại là Âu Tiểu Lan, một bên Giang Diễm Lệ nét mặt tươi như hoa.

Trang điểm không giống lần trước, Âu Tiểu Lan hôm nay trên người mặc một cái váy màu tím nhạt, bên hông hơi hơi bó sát, làm nổi bật lên thân hình mảnh khảnh như rắn nước của cô, chân váy bồng bềnh, xứng với đôi mắt thật to của cô nàng, càng tăng thêm vài phần xinh đẹp đáng yêu. Mái tóc dài xoăn tự nhiên để lệch một bên, che ở trước ngực trắng nõn .

Thấy Viên Tử Hàm dừng lại, đang nhìn mình, càng thêm kinh hỉ, hai tay chà chà vào nhau, chân liền bước, nghĩ muốn chạy nhanh đến bên cạnh Viên Tử Hàm, nhưng cô hoàn toàn quên mất mình đi giày cao gót, lúc sắp tới gần Viên Tử Hàm, một chân không ổn định, liền thẳng tắp hướng phía trước mặt bổ nhào xuống.

Thượng Quan Mộc thấy rõ chuyện này, đương nhiên muốn kéo Viên Tử Hàm vào trong ngực của mình, nhưng phản ứng của Viên Tử Hàm cùng hắn vừa vặn tương phản nhau, tránh thoát lực đạo trên cánh tay Thượng Quan Mộc, đưa tay về phía trước đỡ Âu Tiểu Lan sắp ngã xuống đất. Cũng may động tác của cậu rất nhanh, tiếp được Âu Tiểu Lan, nhưng Thượng Quan Mộc lại bị cậu ném qua một bên.

"Không có việc gì chứ "

Âu Tiểu Lan nghe thấy ngữ khí lo lắng của cậu, từ từ ngẩng đầu , liền đối diện với ánh mắt quan tâm của cậu, trong lòng ấm áp, khuôn mặt trắng nõn bắt đầu hơi hơi phiếm đỏ. Sợ hãi, hoặc là xấu hổ. Cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng lắc đầu .

"Không có việc gì thì tốt rồi" Viên Tử Hàm nói xong, lúc này mới nhìn thấy tư thế hai người có chút kỳ quái . Âu Tiểu Lan cả người đều gắt gao dán ở trước ngực cậu, cổ áo trước ngực hơi hơi trễ xuống, lộ ra khuôn ngực trắng nõn nà. Viên Tử Hàm động tác bị đình trệ, tựa hồ cách một lớp dày âu phục, vẫn là cảm nhận được sự mềm mại .

Cuống quít đẩy cơ thể đang dán sát mình, sắc mặt cũng hiện ra một tia màu hồng. Dù sao đây đối với Viên Tử Hàm mà nói, vẫn là lần đầu tiên cùng con gái tiếp xúc thân mật như vậy .

"Ha ha, các cô đang đi đâu vậy ?" Viên Tử Hàm xấu hổ vẫn là mở miệng hỏi trước .

"Không có việc gì, tôi với chị họ cùng đi dạo thôi, không ngờ lại gặp các anh "

Bị Viên Tử Hàm đẩy ra, Âu Tiểu Lan mới phát hiện mình cư nhiên để lộ cảnh xuân ra ngoài , sắc mặt càng thêm đỏ bừng. Lúc này hai tay càng chà chà vào nhau mạnh hơn, nghe thấy câu hỏi của cậu, ánh mắt vì e lệ mà trốn tránh, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cậu.

"Ha ha, đây thật là vừa vặn nha, hôm nay tôi cũng cùng Thượng Quan Mộc đi dạo a "

Viên Tử Hàm lúc này mới phản ứng lại, quay đầu tìm thân ảnh Thượng Quan Mộc. Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo như dao đối diện ánh mắt cậu .

Hắn đây là làm sao vậy nha ? Là đang tức giận sao . Mình không tức giận thì thôi, hắn đây là tức giận cái gì chứ . Động tác vừa rồi của Thượng Quan Mộc, cậu đương nhiên rất rõ ràng, là vì lôi kéo mình, không muốn mình ngăn Âu Tiểu Lan sắp bị ngã đi. Nhưng cậu làm không được, mắt nhìn thấy cô ta sắp ngã sấp xuống mà hờ hững không ra tay.

" Thật không? Anh với anh ấy hình như quan hệ rất tốt nhỉ ? !"

Âu Tiểu Lan lúc hỏi câu này, vẻ mặt rất ngưng trọng chờ đợi câu trả lời của Viên Tử Hàm, ở trong lòng anh ấy, Thượng Quan Mộc rốt cuộc là đang tồn tại cái dạng quan hệ gì nha. Thượng Quan Mộc cũng bị lời nói của cô hấp dẫn, trong lòng không ngừng phán đoán câu trả lời của Viên Tử Hàm: ở trước mặt Âu Tiểu Lan, cậu ta sẽ vội vàng chối bỏ mối quan hệ giữa mình cùng cậu ta sao?

Chương 29 : Hai bên khó xử

" Khá tốt đi "

Viên Tử Hàm nửa thật nửa giả nói, cái này trả lời rất khó đúng trọng tâm, không nói tốt lắm cũng không nói không tốt .

Cậu ta lần này ngược lại thông minh . Thượng Quan Mộc trong lòng thầm nghĩ , nhẹ nhàng buông xuống một hơi, hắn sợ Viên Tử Hàm trực tiếp từ chối, tuy rằng dù cậu trực tiếp từ chối không thừa nhận quan hệ giữa hai người, hắn cũng sẽ không buông tay, nhưng hắn cần chính là cam tâm tình nguyện. Mà hắn duy trì loại thái độ này, đã là rất tốt .

Thượng Quan Mộc cho rằng Viên Tử Hàm thông minh, kỳ thật hắn không biết chính là, trong lòng Viên Tử Hàm chỉ là phân không rõ quan hệ giữa mình cùng Thượng Quan Mộc mà thôi. Lúc tốt lúc xấu, lúc thì rất tốt, lúc thì rất xấu, giống như vừa rồi hắn ngăn cản mình cứu Âu Tiểu Lan .

"Tôi cùng cậu ấy quan hệ tốt hay không, còn không tới phiên cô quan tâm "

Thượng Quan Mộc cười lạnh đến gần Viên Tử Hàm, ở trước mặt mọi người, đưa tay ôm lấy eo cậu. Vừa rồi Âu Tiểu Lan đã ăn đậu hũ của cậu ta . Trên tay dùng sức một cái, đem thân thể Viên Tử Hàm dán sát vào ngực mình. Ánh mắt đắc ý nhìn Âu Tiểu Lan bên kia đang ngây ra như phỗng, hướng cô nàng tỏ rõ : Viên Tử Hàm là người của ta, không được có chủ ý với cậu ấy.

Âu Tiểu Lan nhìn hai người con trai trước mặt thân mật ôm nhau, trong lòng chịu không ít đả kích . Trong suy nghĩ của cô, con trai với con gái mới có thể xem như trời sinh một cặp, hai người con trai cùng một chỗ, đây gọi là ngược lại lẽ thường, thậm chí là hành động đáng coi thường trong xã hội, càng huống chi giữa hai người kia còn có một người mà cô thích. Càng nghĩ càng thương tâm muốn chết, bộ dạng muốn khóc khiến người ta không khỏi thương tiếc .

Viên Tử Hàm cũng không phải không giãy dụa, chỉ là tay Thượng Quan Mộc đặt ở sau lưng cậu có mười phần sức lực, căn bản không cho cậu có chút chống cự, trên mặt cũng có chút phiếm hồng, không biết là tức giận, hay là do động tác Thượng Quan Mộc như vậy mà xấu hổ.

"Buông tôi ra a "

Viên Tử Hàm như trước giãy dụa, vì hai người dựa vào quá gần nhau, thân thể không ngừng phát ra ma xát .

Thượng Quan Mộc không rời đi, càng tiếp cận vào bên tai Viên Tử Hàm, nhẹ nhàng nói "Đừng nhúc nhích", trong khi nói chuyện liền đem hạ thân của mình cùng Viên Tử Hàm kết hợp một chỗ . (chém. (^_^) )

Viên Tử Hàm nghe thanh âm của hắn có chút ám ách cũng không để ý, vừa định mắng chửi, lại thoáng cái đụng phải cái kia cứng rắn đang ngẩng cao đầu, ngay tại bên hông mình, cho dù cách lớp quần áo, vẫn cảm nhận được nơi đó rất chi là nóng rực. Trong lòng cả kinh, toàn thân cứng ngắc . Trong lòng mắng to, Thượng Quan Mộc này thật sự là rất không biết xấu hổ , cư nhiên ở chỗ này nổi lên phản ứng, hơn nữa đối tượng còn là mình, một người con trai. May mắn là hai người đang trong tư thế ôm nhau, người khác nhìn không thấy, nếu như Viên Tử Hàm lập tức rời đi , như vậy mọi chuyện sẽ lộ ra không thể nghi ngờ .

" Hai người con trai to cao, cư nhiên khi dễ một đứa con nít "

Giang Diễm Lệ đứng ở một bên hừ lạnh một tiếng, tựa hồ là đang bênh vực Âu Tiểu Lan . Đưa tay kéo Âu Tiểu Lan thân thể lung lay sắp té, để cô nàng dựa vào trên người mình:

"Tiểu lan, chúng ta hôm nay về nhà trước nha "

Viên Tử Hàm nhìn bộ dáng Âu Tiểu Lan như vậy, rất khó hiểu, chẳng lẽ là sinh bệnh rồi ? Muốn tiến lên hỏi, nhưng lại nề hà vũ khí Thượng Quan Mộc vẫn còn gắt gao dán trên người mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Âu Tiểu Lan cùng Giang Diễm Lệ hai người chuẩn bị rời đi.

Bóng dáng hai người con gái thướt tha mảnh khảnh chậm rãi đong đưa hướng phía cửa đi đến, tình thế bốn người nam nữ hết sức khó coi, Giang Diễm Lệ đột nhiên dừng lại cước bộ, đối với Thượng Quan Mộc cách cô ta không xa cười châm biếm: " Đàn ông các anh thật đúng là vô tình" vẫn luôn dùng ánh mắt u oán mà lại thẳng thắn nhìn hắn.

Âu Tiểu Lan cũng ngẩng đầu nhìn Viên Tử Hàm liếc mắt một cái , trong con mắt cũng là vô cùng sợ hãi và đáng thương.

Nhưng là ánh mắt hai người phụ nữ kia đã nói hết, vĩnh viễn không chiếm được tình cảm của hai người đàn ông bên này. Một người trái tim lạnh lùng, một người trái tim không có ở bên.

Loại tình huống này duy trì không đến một giây, Giang Diễm Lệ vẫn là không cam lòng dắt Âu Tiểu Lan rời đi .

"Cô ta làm sao vậy, sinh bệnh sao ?"

Viên Tử Hàm ngẩng đầu ngơ ngác hỏi cái cằm đang ở trên đỉnh đầu của mình, hoàn toàn quên mất hai người vừa rồi không vui vẻ còn có tư thế hiện tại không thích hợp .

"Tôi làm sao biết ?"

Phản ánh vừa rồi của Âu Tiểu Lan xem ra, cô ta ngược lại vẫn thật sự là coi trọng Viên Tử Hàm , nhưng vừa thấy trạng thái mơ màng của Viên Tử Hàm, hắn là sửa lại muốn cảm tạ nha, vẫn là cảm thấy bất đắc dĩ? Vừa rồi cậu ta vì Âu Tiểu Lan mà đẩy mình ra, trong lòng hắn tự nhiên là có chút để ý, nhưng bây giờ hết thảy đều đã rõ ràng, Viên Tử Hàm không biết Âu Tiểu Lan đối với mình có chủ ý, nhưng là cậu ta đối với Âu Tiểu Lan lại đích xác so với người khác đặc biệt một chút.

Hắn cũng không sẽ ngồi chờ chết a .

Tay ôm eo Viên Tử Hàm tăng thêm chút lực, tình thế bắt buộc, Viên Tử Hàm vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt hắn như lang sói, trong lòng cả kinh, ánh mắt kia quá mức nóng bỏng , có thể làm bỏng mắt của cậu nha.

Thừa dịp lúc hắn không để ý, cậu lập tức liền giãy giụa, thoát khỏi lòng ngực của hắn, Thượng Quan Mộc không còn là người đàn ông lạnh lùng trước kia nữa, trong mắt của hắn quang mang không biết từ khi nào đã dần dần thay đổi, không hề tồn tại một tia đùa cợt . Phát hiện này khiến Viên Tử Hàm rất kinh hãi, cũng không dám tùy ý cùng hắn đối mặt.

"Ha ha, được rồi, tất cả mọi người đều đi rồi, tôi cảm thấy chúng ta buổi chiều vẫn là đi làm thì tốt hơn"

Thượng Quan Mộc như vậy rất quỷ dị nha, nhưng lập tức lại nghĩ tới, cho dù nói đi làm, cậu ngược lại cũng không thoát khỏi hắn . Xem ra cậu thật sự phải dọn ra ngoài rồi . Trong lòng âm thầm nghĩ, đã có quyết định .

Thượng Quan Mộc nhìn cậu bộ dáng nghiêm túc, nhưng là cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, bước nhanh qua, một phen lại kéo lấy cánh tay cậu.

" Anh lại muốn làm gì thế?"

Viên Tử Hàm vẻ mặt có chút cổ quái, nghĩ tới vừa rồi bị súng của hắn để cạnh bên hông, hiện giờ trong lòng càng thêm phức tạp . Đối với một người con trai có phản ứng, cái này đáng xấu hổ nha. Nhưng mà nói thật, lúc ấy trong lòng của cậu vừa sợ hãi lại mừng thầm . Mừng thầm vì che được sợ hãi, đây là cái đạo lý gì a ? Cậu thực không hiểu .

Nhưng cậu vẫn biết, loại tâm lý này là không đúng, cậu muốn phản kháng .

" Chỗ này nơi nơi đều là xe, cậu lúc đi đường liền không thể chuyên tâm " tiếng Thượng Quan Mộc hào phóng, trên tay nắm càng chặt thêm, kéo Viên Tử Hàm quên hướng xe của mình ở đâu một mạch đi tới.

Thích một người như vậy, cậu cảm thấy áp lực rất lớn a .

Thượng Quan Mộc mang theo Viên Tử Hàm, cũng không lập tức về nhà, mà vào một nhà hàng cao cấp, chuẩn bị ăn cơm trưa . Vốn là Viên Tử Hàm còn rối rắm , buổi trưa nếu không đi làm, mà về nhà, phỏng chừng Thượng Quan Mộc lại sẽ bắt đầu phát huy bản lĩnh siêu cấp vô địch khủng bố của hắn, yêu cầu cậu nấu cơm, sau đó cậu liền rất khổ sở ngồi xổm trong phòng bếp khóc không ra nước mắt. Tưởng tượng mình chờ lát nữa sẽ là tình cảnh như thế , Viên Tử Hàm liền cảm giác được toàn thân vô lực a.

Mà Thượng Quan Mộc, loại này hành vi không thể nghi ngờ chính là vì cậu giảm bớt gánh nặng, cậu đương nhiên hai tay thêm hai chân tỏ vẻ tán thành . Thượng Quan Mộc rất chú trọng khẩu vị, thích thưởng thức hương vị phương Tây; mà Viên Tử Hàm lại cùng hắn tương phản, cậu từ nhỏ liền quen với món ăn dân dã, đối với cái gọi là ' mỹ thực ' phương Tây, hoàn toàn không có bất luận cái gì vị giác thưởng thức, hai người sau một hồi thảo luận, liền tìm một nhà hàng, các món ăn Trung Quốc và Phương Tây đều có.

Chương 30 : Rất ôn nhu

Thượng Quan Mộc cầm menu đặt trên bàn chọn một mạch, không mảy may hỏi qua Viên Tử Hàm có đồng ý hay không, thậm chí ngay cả hỏi ý tứ của cậu cũng không có, hoàn toàn quên mất khẩu vị của cậu và hắn không giống nhau. Bị đối xử như vậy khiến Viên Tử Hàm trong lòng vẫn là rất không vui, vừa rồi rõ ràng đã cùng hắn nói qua, nên công bằng một chút chứ, mà cái này kêu là công bằng sao? Trong lòng mặc dù tức giận, nhưng cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng thầm .

"Đói bụng rồi, chờ một chút nữa, lập tức đồ ăn sẽ mang lên"

Thượng Quan Mộc ôn nhu trấn an nói, ngữ khí rất ôn hòa, cùng trước kia không giống nhau . Hắn chỉ nói Viên Tử Hàm rất đói , nhưng là thật không ngờ thực sự khiến hắn không thoải mái chính là bản thân hắn.

Hắn như vậy ngược lại khiến Viên Tử Hàm có chút ngây người , chết tiệt cái cảm giác không bình thường kia lại tới nữa rồi. Thượng Quan Mộc chẳng lẽ là mắc bệnh tâm thần phân liệt sao ? Cư nhiên trở nên khiêm tốn như vậy nha .

Nhân viên phục vụ đi đến cắt ngang suy nghĩ vốn còn đang không rõ ràng của Viên Tử Hàm, dứt khoát cũng liền không suy nghĩ nữa, chuẩn bị 'Ăn một bữa giải ngàn sầu' . Trên bàn không dưới mười món ăn, tất cả đều được đựng trong một bộ đồ ăn tinh xảo, xanh mượt, không có thịt, Thượng Quan Mộc nhưng là người không có thịt sẽ không vui nha, khi nào thì thay đổi khẩu vị rồi. Đúng rồi, ngày hôm hắn đã nói qua, dạ dày không tốt, chẳng lẽ đây là thật sự sao .

Tâm tư đủ kiểu, bắt đầu buồn rầu ăn cơm . Thượng Quan Mộc cười cười, nhìn bộ dáng ăn cơm của cậu, cười càng thêm ôn nhu , Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy ánh mắt nóng rực kia đang nhìn mình, cũng là không biết là vì cái gì như vậy.

Từ lần hôn môi đêm hôm đó, cho tới hôm nay dục vọng của hắn *** ( cái này tác giả để vậy nha, ta thề ta hok có cắt bớt ) , đây hết thảy khiến Viên Tử Hàm bắt đầu trở nên bất an. Trong đầu đột nhiên hiện ra một cái ý tưởng vớ vẩn, nhưng rất nhanh lại bị chính mình phủ định , hắn là ai, mình là ai, hơn nữa, hai người con trai, có thể sao? Trong lòng tự giễu cười cười, thật sự là không nghĩ ra mình tại sao có thể nghĩ ra cái đáp án này.

Hai ngày kế tiếp, Thượng Quan Mộc biểu hiện cũng là hết sức ôn nhu săn sóc, mỗi ngày đều dậy sớm, làm bữa sáng cho hai người, bữa tối, cũng không lăn qua lăn lại Viên Tử Hàm nữa , ngồi ở trong nhà ăn, chờ người phục vụ mang tới cửa.

Hành động này vừa khác thường, nhưng lại khiến Viên Tử Hàn càng thêm bất an , Thượng Quan Mộc đây nếu nói thay đổi cũng là quá nhanh đi. Chẳng lẽ là có ý đồ gì sao ? Bất quá mỗi lần nhìn hắn đều là nụ cười ấm áp, cũng không có đối cậu đề xuất yêu cầu gì, Viên Tử Hàm cũng là một bên hưởng thụ cuộc sống thoải mái, một bên vẫn là hoang mang bất an, luôn cảm thấy mình sẽ cùng Thượng Quan Mộc rạn nứt, mà loại bất an này chính là nguyên nhân hắn ôn nhu với cậu.

"Đang nghĩ cái gì vậy ?" Thượng Quan Mộc đột nhiên lên tiếng, nhìn hai tay đang chống đầu của Viên Tử Hàm hỏi. Từ lúc đó đến bây giờ cậu vẫn luôn ngồi ở dưới cửa sổ nhìn bên ngoài như thế, ngay cả hắn vào phòng lâu như vậy cũng không có phản ứng .

"Không có việc gì "

Viên Tử Hàm quay đầu liền thấy vẻ mặt tươi cười của Thượng Quan Mộc , cũng hướng hắn cười một cái. Tướng mạo Thượng Quan Mộc cho tới bây giờ đều cảm thấy là người có dung mạo trời cho , vẻ mặt tươi cười càng khiến hắn tăng thêm vài phần mị lực . Nụ cười rất đẹp, nhưng Viên Tử Hàm xem ra, trong lòng là vô cùng khủng hoảng . Hắn càng ôn nhu, trong lòng cậu lại càng là sợ hãi, sợ hãi mất đi . Cậu không thích tư vị một mình cô đơn .

Nụ cười trên mặt Thượng Quan Mộc chậm rãi khép lại , vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nhưng trong đó vẫn là xen lẫn lo lắng không thôi.

"Làm sao vậy, lại chỗ nào không thoải mái rồi "

Thượng Quan Mộc đưa tay xoa xoa đầu Viên Tử Hàm, nhưng bị cậu lập tức né tránh . Thượng Quan Mộc khuôn mặt vốn là lạnh lùng, càng thêm khó coi vài phần: Tính tình cậu ta đây là như thế nào nha? Mấy ngày nay chẳng lẽ cậu ta còn không tốt sao ? Vẫn là nói trong lòng cậu ta hay là có người khác? Thượng Quan Mộc vì Viên Tử Hàm né tránh động tác của mình mà tâm tư hàng vạn hàng nghìn câu hỏi , sắc mặt âm trầm nhìn Viên Tử Hàm, vẫn là hy vọng cậu ấy có thể cho mình một lời giải thích.

"Thượng Quan Mộc, anh đừng đối tốt với tôi như vậy, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy thua thiệt anh rất nhiều a"

Cũng sẽ khiến tôi từ từ ỷ lại anh, đến cuối cùng luyến tiếc không thể nào rời đi . Viên Tử Hàm trong lòng không hiểu sao liền nghĩ tới câu này, tự mình cũng là giật mình không thôi.

"Tôi đối với cậu tốt như vậy, là bởi vì..."

Thượng Quan Mộc nghe Viên Tử Hàm nói xong, trên mặt lúc này mới chậm rãi nổi lên ý cười , nguyên lai cậu ta rối rắm chính là cái này. Bất quá lời còn chưa nói hết, liền bị thanh âm Viên Tử Hàm dồn dập cắt ngang .

"Tôi biết, bởi vì chúng ta là bạn bè tốt nhất đi "

Viên Tử Hàm ra vẻ thoải mái đem lời Thượng Quan Mộc chưa nói xong, bổ sung. Đối với Thượng Quan Mộc làm mặt nghiêm túc nháy mắt, còn đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn nói :

"Kỳ thật Diệu Ký có cấp trên như anh, là may mắn của nó, anh xem thái độ của anh đối với công nhân rất tốt, rất bình dị gần gũi a "

Viên Tử Hàm trong khi nói lời này, cũng chậm rãi nhớ lại hết thảy chuyện mình cùng Thượng Quan Mộc ở chung, càng phát hiện thêm Thượng Quan Mộc đối với mình cùng người khác không giống nhau . Đối với mình có ý đồ gì, giựt tiền, cướp sắc ? Hoặc là mình còn có những giới trị lợi dụng khác ? Bất luận là loại nào , cũng không phải là câu trả lời Viên Tử Hàm hy vọng. Cậu không phải không thừa nhận, đối với lời kế tiếp muốn nói của Thượng Quan Mộc vừa rồi, cậu rất để ý, đồng thời cũng sợ hãi, cho nên cậu tiếp lấy , khiến hắn không còn lời nào để nói.

Trải qua một đoạn thời gian cùng Thượng Quan Mộc ở chung, Viên Tử Hàm cư nhiên phát hiện mình cùng hắn giống như thật lâu trước kia liền cùng một chỗ. Hắn là bạn bè duy nhất của chính mình, cậu không nghĩ đoạn hữu tình này sẽ bởi vì ' ngoài ý muốn ' mà mất đi. Cậu chỉ nghĩ duy trì hình thức hai người bây giờ loại này ở chung, kỳ hạn tốt nhất là vĩnh cửu.

"Ha ha ha..."

Thượng Quan Mộc nghe xong lời của cậu, trầm thấp cười một tiếng, âm điệu kia vô cùng nặng nề. vừa rồi trong một khắc kia, hắn thật sự rất muốn nói chân tướng cho Viên Tử Hàm biết, nhưng không ngờ Viên Tử Hàm lại ngăn chặn . Cậu ta là phát giác cái gì sao ? Cự tuyệt mình đối xử tốt với cậu ta, hành động như vậy là đang bài xích tình cảm của hắn! Xem ra vẫn là chưa đến thời điểm thích hợp .

"Chúng ta đương nhiên là bạn tốt, bạn bè rất rất tốt "

Thượng Quan Mộc lúc nói chuyện, ánh mắt quang mang tràn ngập thâm ý. Viên Tử Hàm nghe nói trong lòng nhẹ nhõm, nhưng là trong ánh mắt Thượng Quan Mộc, trong lòng thoáng thả lỏng lại trầm trọng lên. Tuy rằng nói như thế, nhưng khiến người ta cảm thấy không chỉ có riêng ý tứ trên mặt chữ .

"Ha ha, ha ha, anh là đương nhiên, chúng ta hai người ai với ai a" Viên Tử Hàm cười gượng vài tiếng, che dấu tâm tư thực tại của mình."Đúng rồi, anh tới đây làm gì nha, chẳng lẽ là lại thay đổi chủ ý , lại tính toán muốn đi làm hay sao?"

" Tối nay có một số việc, muốn cậu cùng đi" Thượng Quan Mộc chân thành nói, tiện đà quay đầu đối với Viên Tử Hàm trịnh trọng nói " Mặc vào bộ quần áo ngày hôm đó luôn "

Mặc vào bọ quần áo ngày hôm đó ? Viên Tử Hàm vẻ mặt tươi cười hầu như không còn, ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Mộc . Bộ quần áo ngày hôm đó là hắn mua cho mình sao ?

Thấy rõ thắc mắc của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc không mặn không nhạt nói thêm một câu "Tôi chỉ là sợ cậu mất mặt thôi"

"Mất mặt ?" Viên Tử Hàm cũng không tức giận, chỉ cúi đầu suy nghĩ xem là có chuyện gì không thôi, quan trọng như thế, nhưng lại muốn mình đi theo? Vừa chuẩn bị hỏi, nhưng trong phòng đã không còn thấy bóng dáng Thượng Quan Mộc đâu nữa .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro