Chương 10: Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

"Tại sao đến giờ mới mở cửa? Chú dường như còn nghe được giọng nói của đàn ông nữa!"

Dư Tễ Đan: "............"

Cô cười đến xấu hổ.

Chú hai nghiêm khắc mà "Hả?" một tiếng.

Lúc Dư Tễ Đan còn rất nhỏ, chú hai đã chăm sóc cô rất tốt, sau này cha mẹ Dư Tễ Đan ngoài ý muốn qua đời, chú hai liền trực tiếp xem cô giống như con gái --

Không......

So với con gái ruột Dư Giang Nguyệt quản còn nghiêm hơn.

Dư Tễ Đan đỡ lấy cánh tay của chú hai, "Chú hai mau vào nhà......"

Chú hai kiên trì: "Chú nghe thấy giọng của đàn ông."

"............" Dư Tễ Đan vội vàng lấy dép lê cho chú hai -- cô cũng không dám để chú hai đến gần tủ giày, nơi đó còn có giày của Lý Mính Hưu -- cô liền đem hai đôi dép lê đến trước mặt chú hai và Dư Giang Nguyệt, "Chú hai nói đùa, làm gì có đàn ông đến nhà con......"

Thừa dịp lúc chú hai khom lưng đổi giày, Dư Tễ Đan đưa mắt nhìn Dư Giang Nguyệt, cô lập tức nói: "Đúng vậy, cha, chị Tễ Đan nếu có thể giấu đàn ông ở trong nhà, đâu đến nỗi mọi người phải lo chuyện chung thân đại sự cho chị ấy?"

Dư Tễ Đan: "............"

Mặc dù là đồng minh, nhưng tại sao càng nghe càng thấy sai.

Dư Tễ Đan mời chú hai vào nhà, không đợi cô lên tiếng, Dư Giang Nguyệt lại la hét ầm trời trước:

"A a a! Dư Tễ Đan!!!"

Dư Giang Nguyệt chạy như bay đến bàn ăn, nhìn quanh bàn ăn...... Chính xác mà nói là sau khi nhìn quanh một bàn đầy thức ăn ngon, cô xoa xoa miệng, tự đáy lòng mà ca ngợi nói: "Em không tin, cái này tuyệt đối không phải là chị làm! Tuyệt đối không phải! Chị mua ở bên ngoài sao? Xem ra cuộc sống độc thân của chị tốt quá nhỉ! Một người ăn mà phong phú như vậy sao! Oa oa oa, nhìn xem này cá nướng --"

Dư Giang Nguyệt lấy đũa của Dư Tễ Đan gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, mới vừa nhai hai cái: "Mẹ nó! Hương vị này...... Quá tuyệt vời! Chị mua ở tiệm cơm nào thế? Chị?"

Dư Tễ Đan: "............"

Cô mơ hồ mà trả lời: "Rời khỏi tiểu khu rồi rẽ trái ......"

Mặt chú hai đầy nghi ngờ nhìn về phía Dư Tễ Đan.

Dư Giang Nguyệt vén tay áo, một bên cuồng ăn cá nướng một bên nói: "Chị, vốn dĩ cha em muốn cùng chị, chúng ta ba người đi ăn thịt nướng, trăm sự không nghĩ tới thức ăn ở nhà chị lại phong phú thế này!"

"Cha, chúng ta cũng đừng đi ăn thịt nướng gì, trực tiếp ăn tại nhà chị Tễ Đan, dù sao chị ấy một người cũng không thể ăn hết nhiều như vậy!"

Dư Tễ Đan xấu hổ mà cười cười: "Đúng vậy."

Vì thế, chú hai ngồi xuống chỗ Lý Mính Hưu ngồi lúc nãy, ba người tiếp tục bữa ăn.

Chú hai cũng tương đối kiềm chế, tuy rằng cảm thấy ăn ngon, cũng chỉ là liên tiếp gật đầu.

Mà Dư Giang Nguyệt lại không được như thế, gần như là ăn một cái sủi cảo vẹm lại la lên một tiếng.

Chỉ có Dư Tễ Đan......

Cô tuy rằng ngoài miệng nói "Được", nhưng trong lòng tất cả đều là suy nghĩ về Lý Mính Hưu người đang trốn trong phòng ngủ --

Nếu như bị người nhà biết được cô giấu đàn ông trong nhà......

Trời ơi! Hậu quả thật không dám tưởng tượng......

Dư Tễ Đan ăn một miếng cá nướng.

Thịt cá ngon lành vừa nãy lại trở nên vô vị.

"Tễ Đan." Chú hai uống một ngụm bia, "Chúng ta hôm nay tới đây, chủ yếu là phụ đạo tâm lý cho con."

Dư Tễ Đan: "............"

"Tuy rằng lúc trước con có vài lần hẹn hò nhưng lại không quá tốt đẹp, những người đàn ông đó sau lại không cần con, là bọn họ mắt mù, tương lai bọn họ sẽ hối hận!"

"Nhưng con không cần sợ hãi chuyện hẹn hò này...... luôn có thể gặp được người con vừa lòng. Tiểu Hứa là chú hai và thím vì con mà ngàn chọn vạn chọn, mẹ cậu ấy là bạn học cao trung với thím con, người một nhà nhân phẩm cũng không tệ, hiểu tận gốc rễ, ông bà của con cũng vừa ý."

Dư Tễ Đan: "............"

Chỉ mình cô chưa gặp anh ta, ông bà cô đều gặp qua sao......

"Bất luận các phương diện, con cùng tiểu Hứa đều phù hợp, lại môn đăng hộ đối --"

"Ngay cả trong thời đại của chúng ta, môn đăng hộ đối cũng thập phần quan trọng, chúng ta không hy vọng con chịu khổ, nhưng con nếu là gả vào hào môn, chúng ta cũng sẽ không đồng ý! Cái gọi là hào môn bên trong tất cả đều là mục nát, con gái gia đình bình thường như chúng ta gả vào đấy, nhất định là chịu nhiều tổn thất......"

"Chú hai chú hai!" Dư Tễ Đan xem như phục chú hai của cô, "Hào môn có là nơi dễ dàng gả vào như vậy? Bởi vì nguyên nhân công việc, con có biết vài thiếu gia nhà giàu, nhưng đều đã kết hôn......"

Dư Giang Nguyệt đang ăn đột nhiên nói một câu: "Chị có quen biết thiếu gia nhà giàu? Có phải hay không Lý Đường Chu? À...... Anh ta cũng đã kết hôn...... Bất quá, nói đến Lý Đường Chu, em đều hoài nghi có phải anh ta thích chị hay không, không nghĩ đến anh ta thế nhưng đã sớm kết hôn rồi......"

Lý Đường Chu thích cô?

Dư Tễ Đan thiếu chút nữa phun ra: "Em có thể đừng nực cười không! Lý Đường Chu là công tử hào môn, anh ta sao có thể thích chị?"

"Như thế nào không có khả năng!" Dư Giang Nguyệt không phục, "Chị lại không xấu hơn vợ anh ta tí nào......"

Chú hai quát: "Được rồi! Ngưng! Chuyện này hai đứa nói riêng với nhau đi, hiện tại cha cùng với Tễ Đan nói chính sự!"

***

Chú hai cùng Dư Giang Nguyệt đương nhiên không biết Dư Tễ Đan còn cất giấu một người đàn ông trong phòng ngủ, bọn họ cho là đến nhà Dư Tễ Đan làm khách, cơm nước xong, còn ở phòng khách uống trà một lát, tiếp tục làm công tác tư tưởng với Dư Tễ Đan.

Mặc dù Dư Tễ Đan không sẵn lòng, nhưng cô không thể làm thất vọng lòng tốt của chú hai. Vì thế cô liền ỡm ờ mà đồng ý ngày mai cùng nhân viên văn phòng kia gặp mặt.

"-- Nhớ trang điểm xinh đẹp."

Chú hai trước khi đi còn dặn dò cô một câu.

Chú hai cùng Dư Giang nguyệt vừa đi, Dư Tễ Đan vội vàng chạy đến phòng ngủ --

Phòng ngủ tối đen.

Lý Mính Hưu quả nhiên nghe lời cô, không chỉ không làm ồn, thậm chí ngay cả đèn cũng không bật.

Dư Tễ Đan bật đèn lên.

Lý Mính Hưu nằm ở trên giường, đưa lưng về phía cô.

"Lý Mính Hưu?"

Dư Tễ Đan nhẹ giọng kêu.

Lý Mính Hưu vẫn không nhúc nhích.

Dư Tễ Đan không biết Lý Mính Hưu có ngủ hay không, hoặc là tức giận, cô rón ra rón rén bước qua, nhẹ nhàng ngồi bên mép giường.

Suy nghĩ hai phút, Dư Tễ Đan chậm rãi thăm dò, vỗ vỗ cánh tay Lý Mính Hưu, "Bọn họ đi rồi, anh không muốn đi ăn chút cơm sao?"

Lại qua vài phút.

Lý Mính Hưu mới rầu rĩ nói: "Không đói bụng."

Dư Tễ Đan cười cười: "Anh tức giận rồi?"

Thanh âm càng thấp càng buồn: "Không có!"

"Ai nha......" Dư Tễ Đan hắc hắc nở nụ cười, "Tôi biết anh là giận rồi, rốt cuộc đều là thức ăn anh làm, sau đó anh còn chưa được ăn, liền bị người khác ăn, nếu là tôi, tôi sẽ càng tức giận, bất quá bọn họ là người nhà của tôi, cũng không có cách nào, bằng không thì thế này đi, ngày mai tôi mời anh đi ăn?"

Lý Mính Hưu đột nhiên xoay người ngồi dậy.

Dư Tễ Đan không đoán được động tác bất ngờ của Lý Mính Hưu, trực tiếp bị Lý Mính Hưu đè trên giường, nằm ngửa mặt.

"Em không đoán sai, anh đúng là đang tức giận."

Dư Tễ Đan cười một chút, đang chuẩn bị muốn đứng dậy, mà động tác kế tiếp của Lý Mính Hưu lại khiến nụ cười của cô cứng lại --

Đối phương bắt lấy cánh tay cô, lại hung hăng đè cô xuống giường.

"Lý Mính Hưu!"

Lý Mính Hưu khẽ nheo mắt.

Từ khoảng cách này, anh có thể nhìn rõ ràng bóng dáng trong đôi mắt đen của cô -- là khuôn mặt anh, là anh!

Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, anh luôn hy vọng, trong lòng cô cũng có anh.

"Dư Tễ Đan, hy vọng em biết, lý do anh tức giận không phải là vì không được ăn một bữa cơm này, mà là vì ngày mai em muốn trang điểm xinh đẹp đi gặp người đàn ông khác!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro