Chương 30: "Con sẽ chịu trách nhiệm!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Sự việc bất thình lình xảy ra khiến cho Dư Tễ Đan một thân nổi da gà.

Môi Lý Mính Hưu từ bên tai cô, chậm rãi di chuyển đến gương mặt cô, môi của cô...... Một chút lại một chút mà đi xuống ——

Cằm của cô, cổ của cô......

Bờ môi của anh dán lên trên động mạch chủ ở cổ.

Cô có thể cảm nhận hơi thở nặng nề trên da mình.

Giống như hôn môi, cũng lại giống như đang cắn xé.

Cô không thể lý giải được cái câu "Cứ giết anh" kia của anh có ý gì, nhưng với tình huống lúc này, thực sự giống như muốn đồng quy vu tận (*).

Anh muốn cùng cô đồng quy vu tận!

(*): cùng nhau chết (mang nghĩa xấu)

Đôi mắt của Dư Tễ Đan mở to trong bóng tối, thân thể không tránh khỏi run rẩy.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao sự việc lại phát triển đến nước này?

Giống như sóng to gió lớn, vừa mạnh mẽ vừa dữ dội, làm cho cô căn bản không thể nào tưởng tượng được, càng không thể chống đỡ được.

Bờ môi của anh cùng đôi tay chạm vào khắp nơi trên người cô một cách mê muội —— vừa hôn vừa sờ, thật sự giống như đang châm lửa trên người cô.

Dư Tễ Đan một bên nắm lấy quần áo của anh, một bên gọi tên anh: "Lý Mính Hưu!"

Lý Mính Hưu làm như không nghe thấy.

Áo choàng tắm của cô ngày càng bị xé toạc ——

Dư Tễ Đan cảm thấy rằng tình hình hiện tại hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, vượt khỏi tầm kiểm soát của lý trí, như điên cuồng chạy vào vực sâu không xác định.

Cô rất muốn khóc cho anh nghe, nhưng cô lại không thể khóc —— ở thời khắc này tuyệt đối không thể chịu thua! Nếu như cô khóc, nó sẽ chỉ càng khơi dậy ham muốn chiếm hữu và chinh phục của đàn ông mà thôi......

Sự khác biệt về sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ là bẩm sinh, hiện tại cô có thể ra sức phản kháng, nhưng kết quả nhất định sẽ không thấm vào đâu.

Vì thế Dư Tễ Đan lựa chọn đàm phán cùng Lý Mính Hưu.

"Lý Mính Hưu!"

Cô dùng giọng điệu thẩm vấn người bị tình nghi, lạnh như băng mà nói: "Nếu hôm nay anh để chuyện này xảy ra thì hai chúng ta lập tức dừng lại! Anh hiểu không? Dừng lại ngay tại đây!"

Anh chỉ cần tiến thêm một bước, chỉ cần một bước, liền có có được cô —— tình yêu của anh, giấc mơ của anh, người anh dùng cả đời để theo đuổi - làm sao anh có thể nói buông tay liền buông tay?

Lý Mính Hưu vẫn như cũ si mê mà hôn khắp người cô.

"Em có thể chấp nhận quá khứ của anh, tất cả quá khứ của anh, thậm chí có thể chấp nhận việc anh vì bảo vệ một người khác mà phạm sai lầm, bị vào tù ——" nước mắt nhẹ nhàng nhỏ giọt theo khóe mắt cô, nhưng cô không nức nở, giọng nói cũng không có nghẹn ngào, "Nhưng em không thể chấp nhận việc anh là một tên cưỡng gian! Nếu anh thật sự làm như vậy, em sẽ bắt anh, đưa anh lên toà án bằng chính đôi tay này!"

Nụ hôn nồng cháy của Lý Mính Hưu ngay lập tức đóng băng trên môi.

"Lý Mính Hưu, là một cảnh sát, em nhất định sẽ bắt giữ anh, tự mình bắt anh! Chúng ta cũng không có tương lai gì hết!"

Mấy chữ cuối cùng Dư Tễ Đan giống như vừa khóc vừa la lên.

Lý Mính Hưu cảm nhận được bốn chữ "Thể hồ quán đỉnh (*)".

(*): tưới sữa tươi lên đầu, có nghĩa là chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiểu rõ

Anh yêu thương đỡ lấy khuôn mặt của Dư Tễ Đan, nhẹ nhàng gọi tên cô trong bóng đêm: "Đan Đan......"

Sau đó anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, một cái hôn thật cẩn thận rơi xuống khóe môi cô, anh liền như vậy mà nhẹ nhàng hôn khóe môi cô một hồi lâu, mới thử thăm dò hôn lấy đôi môi đỏ kia của cô.

Vì thế, Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu giam chặt trong vòng tay, cô bị trói chặt vào anh, đầu cô buộc phải gối trên khuỷu tay anh, bàn tay anh bao bọc lấy khuôn mặt cô, cánh môi mềm mại bị anh vuốt ve, hôn, giữ lấy, cắn......

Tất cả những suy nghĩ trong đầu cô bị anh quấy nhiễu, khiến cho cô trong chốc lát "Ưm ưm" mà hưởng thụ, trong chốc lát "Hừ hừ" mà giãy giụa, quanh đi quẩn lại giữa hai thái cực.

***

Dư Tễ Đan không thể nhớ cô bị Lý Mính Hưu ôm trong lòng ngực hôn bao lâu, không biết đối phương buông tha mình lúc nào, cũng không biết khi nào thì mình lại ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh sáng mặt trời bên ngoài đã bao phủ mọi góc phòng.

Bao gồm cả đôi nam nữ đang ôm chặt nhau ở trên giường...... Chính xác mà nói là nhà gái đơn phương bị nhà trai ôm chặt.

Bị mắc kẹt trong vòng tay anh.

Dư Tễ Đan chớp mắt, cô cau mày khi nhìn thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt kia.

Cánh môi cô nóng rát, có vẻ hơi sưng rồi......

Mọi thứ đêm qua từ từ trở lại trong tâm trí cô.

Có ai lại hôn con gái nhà người ta như thế, hận không thể đem cô xé ra mà ăn ngấu nghiến......

Nụ hôn đầu của cô trong hơn hai mươi mấy năm đã dễ dàng mất đi, nhưng như thế này thì cũng quá dữ dội rồi.

Lúc Dư Tễ Đan đang miên man suy nghĩ, Lý Mính Hưu nằm bên cạnh cũng từ từ chậm rãi mở mắt.

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau tầm ba phút ở khoảng cách vài cm.

"Anh......"

"Anh......"

Lại không hẹn mà cùng nhau mở miệng.

Dư Tễ Đan mặt không biểu cảm chất vấn Lý Mính Hưu: "Anh còn nhớ rõ đêm qua anh làm gì không?"

Lý Mính Hưu: "............"

Anh hơi cau mày, nâng lên tay xoa ấn thái dương.

"Em cảnh cáo anh, Lý Mính Hưu." Dư Tễ Đan hừ lạnh, "Anh đừng có cái suy nghĩ lấy lý do say rượu mất trí nhớ để che giấu tội lỗi của mình! Em biết anh có thể nhớ rõ, anh khẳng định có thể nhớ rõ ràng!"

Lý Mính Hưu ý vị thâm trường mà nhìn Dư Tễ Đan.

Thấy dáng vẻ kia của anh, Dư Tễ Đan giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Được lắm Lý Mính Hưu! Anh thật sự chuẩn bị không thừa nhận đúng không?!"

Lý Mính Hưu chớp chớp mắt.

"Anh mẹ nó còn giả vờ vô tội? Muốn diễn phải không? Em cho anh diễn! Em cho anh diễn ——" Dư Tễ Đan thở hồng hộc mắng Lý Mính Hưu, liều mạng muốn tránh khỏi cái ôm của Lý Mính Hưu, hôm nay cô nhất định phải cho cái tên thối tha này biết cô lợi hại, nếu không về sau chẳng phải cô sẽ đều bị chiếm tiện nghi như đêm qua sao?

Lý Mính Hưu tất nhiên sẽ không thả cô ra, ngược lại còn dùng sức ôm cô càng chặt hơn.

Bởi vì Lý Mính Hưu không thả ra, Dư Tễ Đan không chút khách khí mà mở miệng, trực tiếp cắn chóp mũi Lý Mính Hưu, nghe được đối phương la đau, Dư Tễ Đan rốt cuộc vừa lòng một chút: "Vừa lắm! Đáng đời! Anh mẹ nó đáng bị như này!"

Lý Mính Hưu khẽ nheo mắt, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy, anh lặp lại một lần động tác của Dư Tễ Đan —— nhưng anh không cắn chóp mũi cô, mà là môi cô.

Anh ngậm lấy môi cô, lại ngựa quen đường cũ mà tách đôi môi, đẩy răng vào sâu bên trong.

Anh lại một lần nữa làm việc mà anh đã làm vô số lần tối qua ——

Hôn cô.

Hôn cô thật sâu.

"Ưm ưm......"

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, Dư Tễ Đan bị hôn đến hai má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, đến nỗi không biết ngày hay đêm.

Khi Lý Mính Hưu cuối cùng cũng buông tha cho cô, phải mất một lúc lâu sau cô mới nhận ra mình lại bị chiếm tiện nghi, cô tức điên: "Nụ hôn đầu tiên của em...... Đó là nụ hôn đầu tiên của em......"

Lý Mính Hưu cười như không cười mà hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, lập lờ nước đôi nói: "Đó không phải nụ hôn đầu tiên của em đâu."

"............" Dư Tễ Đan sợ ngây người, cô lại bị cái tên Lý Mính Hưu không biết xấu hổ này làm cho ngây người: "Anh cái tên thối tha không biết xấu hổ! Anh trộm nụ hôn đầu tiên của em, lại còn dám nói không phải......"

Lý Mính Hưu lại hôn lên môi Dư Tễ Đan: "Nếu nói rằng anh trộm nụ hôn đầu tiên của em, thì đó đúng là sự thật, nhưng không phải hôm nay, cũng không phải ngày hôm qua."

Dư Tễ Đan sững người một lúc.

Chẳng lẽ cái tên Lý Mính Hưu không biết xấu hổ này trước đó đã bí mật hôn cô khi cô đang ngủ?

Lý Mính Hưu cố tình trêu chọc Dư Tễ Đan: "Nụ hôn đầu tiên của em? Đã sớm nằm trong tay anh rồi ~~"

Dư Tễ Đan: ".................."

Lý Mính Hưu nghĩ về những lời của Dư Tễ Đan ngày hôm qua, thừa dịp Dư Tễ Đan còn chưa bùng nổ, anh vội vàng giải thích: "Không có một cô gái nào khác cả. Từ đầu đến cuối anh chỉ thích mình em, từ ngày anh sinh ra, cô gái duy nhất anh thích là em, chỉ có em. Trong đời anh chỉ có một cô Đan Đan, cô ấy tên là Dư Tễ Đan."

Người căn bản đang muốn bóp chết Lý Mính Hưu, Dư Tễ Đan, bị sững sờ trước lời thú nhận của anh.

"Vậy thì......"

Câu nói kế tiếp của cô biến mất trong cái hôn của Lý Mính Hưu.

Vài giây sau, anh buông đôi môi cô: "Đừng hỏi, việc gì cũng đừng hỏi, đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho em biết, nhưng không phải bây giờ."

Dư Tễ Đan ngơ ngác gật đầu.

"Nhưng mà, Đan Đan......" Lý Mính Hưu cười khúc khích, "Anh thấy thật vui, anh thật sự vui vẻ khi thấy em vì anh mà ăn giấm chua."

Dư Tễ Đan nhướn mày, vừa mới chuẩn bị cho Lý Mính Hưu một đấm ——

"Cạch."

Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.

"Chú Dư, dì Dư, bọn họ ở chỗ này, chính là căn phòng này ——"

Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu liếc nhìn nhau.

Chờ đến khi bọn họ ý thức được đã xảy ra chuyện gì, muốn cứu cũng không kịp nữa!

Hai bên liền đối mặt nhau như vậy.

Chú thím hai của Dư Tễ Đan vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu ở trên giường ngọt ngào ôm nhau.

Dư Tễ Đan sợ đến hoa dung thất sắc (*), thoát ra từ trong ngực Lý Mính Hưu.

(*): khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi

Nhưng cô không chạy còn tốt, chạy một phát này lại càng thêm xong đời.

Môi chú hai run run, ông run rẩy chỉ vào Dư Tễ Đan: "Con con con con......"

Dư Tễ Đan ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn người đi vào cửa: "Chú hai, thím, hai người...... Hai người sao lại đến đây?"

Chú hai xấu hổ xoay người, ngửa mặt lên trời thở dài, giọng nói đầy bất đắc dĩ: "Con con con ...... Con mặc quần áo vào trước đi."

Dư Tễ Đan hơi cúi đầu, đến khi nhìn thấy trạng thái hiện tại của mình, cô lập tức muốn thổ huyết!

Áo choàng tắm của cô đã bị Lý Mính Hưu xé nát đêm qua, cô lại ở trong ngực anh lăn một đêm, áo choàng tắm trên người bây giờ có cũng như không, nói "nửa thân trần" đã là dễ nghe.

Càng tệ hơn chính là, những dấu vết màu đỏ lộ ra trên làn da trắng lần lượt xuất hiện.

Cô đương nhiên biết đó là gì.

Dấu hôn!

Tất cả đều là dấu hôn!

Đây không phải lần đầu Lý Mính Hưu lưu lại dấu hôn trên người cô, nhưng lần trước chỉ tập trung ở chỗ hõm vai, mà lần này...... cổ cô, ngực...... không có chỗ nào là không có......

Áo choàng tắm nửa thân trần, người đầy dấu hôn......

Còn có đôi môi của cô bị Lý Mính Hưu hôn đến phát sưng ......

Bây giờ nhìn ngang nhìn dọc cô đều là bị bắt gian tại giường!

Khi chú hai nói xong, Lý Mính Hưu lập tức kéo chăn, đem cả người Dư Tễ Đan che lại, ôm chặt vào trong ngực.

Lý Mính Hưu cau mày nhìn ra bên ngoài.

"Chú Dư, chú xem hai người bọn họ kìa, tôi đâu có nói dối đâu? Hai người này...... Hai người đúng là quản không được mà ~" đi vào cùng chú thím hai đúng là em họ của Lý Mính Hưu, Hạ Liên Quy.

Đầu ngón tay anh ta cầm thuốc lá, chậc chậc vài tiếng, vẻ mặt tiếc rẻ, đi đến trước mặt chú hai: "Tuy rằng tôi là anh họ của nam chính, nhưng chị Tễ Đan là cảnh sát nhân dân, cảnh sát vẫn luôn là nghề nghiệp mà tôi kính trọng, tôi cũng không thể để cô ấy bị anh Hưu chiếm tiện nghi, cho nên sáng sớm tôi mới lặn lội đường xa đưa chú hai đến, chú nhìn xem, hiện tại bọn họ đã gạo nấu thành cơm, làm thế nào bây giờ?"

"Hạ Liên Quy!" Lý Mính Hưu vẻ mặt nghiêm túc, "Chú đang chơi trò gì đấy?"

"Chơi cái gì?" Hạ Liên Quy nghịch ngợm nháy mắt với Lý Mính Hưu, "Em là đang giúp anh đấy, không thấy à? Anh nói mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với chị Tễ Đan, chiếm hết thiên thời địa lợi, đến nay cũng chưa ôm được mỹ nhân về, thân là em trai em cảm thấy thật lo cho anh ~"

Lý Mính Hưu: "............"

# tất cả mấy thằng đệ đều là một lũ chết tiệt #

Chú thím hai vừa nghe Hạ Liên Quy nói Lý Mính Hưu mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Dư Tễ Đan liền ôm ngực.

Lượng tin tức quá lớn!

Chú hai xoay người lại, chỉ vào Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu: "Hai đứa...... Hai cái đứa này......"

Hạ Liên Quy đứng sau chú hai không ngừng làm mặt quỷ với Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu hung hăng trừng mắt liếc Hạ Liên Quy một cái, không phản ứng lại anh ta, giúp Dư Tễ Đan đắp lại chăn, sau đó nhảy xuống giường, đứng trước mặt chú thím hai của Dư Tễ Đan, trịnh trọng nói năm chữ:

"Con sẽ chịu trách nhiệm!"

Dư Tễ Đan: Σ( ° △°|||)︴

Chịu chịu chịu trách nhiệm......?

Rõ ràng bọn họ chuyện gì cũng chưa phát sinh, chịu trách nhiệm cái gì? Làm thế nào chuyện này lại có thể giống như một con ngựa mất cương liều lĩnh chạy loạn không có phương hướng....

Chú thím hai liếc mắt nhìn nhau, chú hai bất mãn nhìn Lý Mính Hưu: "Chịu trách nhiệm? Nói thì dễ nghe, nhẹ nhàng, vậy thì nói xem cậu chuẩn bị chịu trách nhiệm như thế nào?"

Lý Mính Hưu bình tĩnh, không nói gì mà trực tiếp hành động.

Anh nắm lấy tay Dư Tễ Đan, kéo đến bên môi hôn một chút, nhẹ nhàng cười, nói một cách chân thành:

"Đan Đan, gả cho anh, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro