Chương 32: Hoa hồng đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

"Tách, tách, tách ——"

Ánh sáng trắng và bạc chồng lên nhau bay lên bầu trời, đạt đến điểm cao nhất của bầu trời đêm, âm thanh của những đám mây bùng nổ trên bầu trời hết lần này đến lần khác ——

Bầu trời bỗng chốc trở thành biển ánh sáng!

Giống như những viên kim cương được khảm trong đêm, giống như hàng ngàn ngôi sao trong thiên hà, dùng thiên quân vạn mã (*) rải xuống nhân gian.

(*): quân đông ngựa mạnh

Đột nhiên, một màn pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên nền của "Thác nước ánh sao" ——

Đừng nói các bạn học bên cạnh, ngay cả bản thân Dư Tễ Đan cũng khó tin mà thốt ra một câu: "Chúa ơi......"

Bởi vì ánh sáng đầy màu sắc rải rác bởi pháo hoa rõ ràng tạo thành một chữ trên bầu trời đêm.

Nét bút đơn giản được hình thành từ pháo hoa, hình dạng rõ ràng, lấp lánh tỏa sáng, làm mọi người giật mình.

Đó chính là "Đan"!

Các bạn học bên cạnh nhìn theo "chữ pháo hoa", hoan hô nhảy nhót mà kêu to: "Đan......"

Không đợi chữ pháo hoa thứ nhất rơi xuống đất, chữ thứ hai bắt đầu nổ tung trên bầu trời.

Vẫn là một chữ "Đan".

Các bạn học bên cạnh Dư Tễ Đan hét lên: "Đan Đan......"

Chữ pháo hoa thứ ba nổ tung trên bầu trời không phải là chữ Hàn mà là một chữ cái tiếng Anh: M.

Thứ tư: A.

"Đan Đan, MA......"

Thứ năm: R.

Thứ sáu: R.

Thứ bảy: Y.

"Đan Đan, MARRY......"

Thứ bảy: M.

Thứ tám: E.

"A a a a a a a a a!" Hiểu Mộng lập tức hét lên, lập tức ôm lấy Dư Tễ Đan, hưng phấn mà quơ chân múa tay, "Mẹ ơi! Tễ Đan, cậu có thấy không? 'Đan Đan, MARRY ME'! Thì ra là 'MARRY ME'!"

"Lại là Đan Đan! Vị 'Đan Đan' này cùng nữ chính Đan Đan trong sự kiện 'tuyết tháng tám' lúc trước có phải là cùng một người hay không?"

Dư Tễ Đan ngơ ngác nhìn lên không trung.

Dòng chữ bằng pháo hoa "Đan Đan, MARRY ME'" vẫn đang lặp lại trên bầu trời.

Trong đầu cô trống rỗng.

Đan Đan......

Là cô sao?

Vậy màn "pháo hoa cầu hôn" này là của ai?

...... Là của Lý Mính Hưu sao?

Các bạn học của cô đã sớm lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh pháo hoa trên bầu trời.

"Tớ đánh cược 5 mao, 'Đan Đan' này cùng 'Đan Đan' trước đó là cùng một người, hơn nữa người đứng sau kế hoạch cũng chắc chắn cũng là cùng một người."

"Làm sao cậu có thể xác định như vậy?"

"A a a a, cậu mẹ nó có phải bị ngốc hay không! Cậu nhìn xem tác phẩm lớn này, cảnh tượng hoành tráng, phong cách đại gia hoàn toàn giống hệt như người trước đó! Cậu xem một màn pháo hoa này căn bản là đang nói 'Nếu em không đồng ý lời cầu hôn, lão tử liền thổi bay bầu trời!'"

Nói xong mọi người liền phá lên cười "ha ha ha......".

Dư Tễ Đan cả người giống như bị đóng băng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn lên không trung.

Hiểu Mộng đột nhiên vỗ vai Dư Tễ Đan, hận rèn sắt không thành thép mà nói: "Tễ Đan, cậu nói xem cậu cũng là 'Đan Đan', nhưng vì sao lại kém xa vạn dặm 'Đan Đan' nhà người khác như vậy! Tớ cảm thấy 'Đan Đan nhà người khác' có thể không xinh đẹp hơn Đan Đan của chúng ta, vấn đề là tại sao cậu lại không nỗ lực câu một đại gia mang về!"

"Chính là! Chính là! Tất cả bọn tớ đều đã kết hôn, không có cơ hội, nhưng Tễ Đan thì khác, cậu là người xinh đẹp nhất, lại còn đang độc thân! Bọn tớ tin tưởng cậu!"

Dư Tễ Đan dường như không nghe thấy lời trêu chọc của các bạn học.

Nữ sinh đứng ở bên cạnh vẫn luôn yên lặng chụp ảnh bỗng hét lên một tiếng: "Mẹ nó, 'pháo hoa cầu hôn' lại lên hot search!"

"Thật sao thật sao? Nhanh như vậy sao? Ha ha ha ha, đưa tớ nhìn xem!"

"Mẹ nó thật sự đỉnh! Tốc độ bay lên quá nhanh, so với 'tuyết tháng tám' lần trước còn muốn nhanh hơn!"

"Đương nhiên rồi, 'tuyết tháng tám' là lần đầu tiên, lần này là thứ hai, chắc chắn lần này nhanh hơn!"

"Ha ha ha ha, cư dân mạng đang đoán lần thứ ba là gì. Ha ha ha ha, còn đoán liệu 'Đan Đan' có chấp nhận lời cầu hôn hay không, ha ha ha ha ha!"

"Ha ha......" Hiểu Mộng một tay ôm lấy bả vai Dư Tễ Đan, một tay cầm di động cười không ngừng, thấy Dư Tễ Đan vẫn luôn im lặng, liền hỏi, "Tễ Đan, cậu làm sao vậy, sao lại không nói lời nào? Ai nha, vừa rồi bọn tớ nói giỡn, cậu không cần thấy khó chịu trong lòng, con người có số mệnh, cậu cũng sẽ gặp được 'chân mệnh thiên tử' của mình!"

"Chân mệnh thiên tử" ......của cô sao?

"Nếu các cậu là 'Đan Đan', các cậy có chấp nhận lời cầu hôn không?"

"Vô nghĩa! Thế này rồi còn không đồng ý? Lúc ông xã tớ cầu hôn chỉ có một đóa hoa hồng, tớ cũng đồng ý, loại đàn ông này thả đi không phải là quá uổng sao?"

Dư Tễ Đan thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng ——

Đừng nói mặt đất, toàn bộ không gian được thắp sáng bằng pháo hoa.

Người đi bộ ra ngoài hóng mát cùng nhóm người đi đường vội vã đều không hẹn mà cùng nghỉ chân tại chỗ, nhìn lên không trung, cô thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bọn họ.

Dưới một cây dương bên kia đường, cô dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Tớ có chút việc đi trước, có gì để nói sau nhé."

Dư Tễ Đan nói xong câu này với các bạn học, liền sải bước về phía trước một cách khí phách.

Ngay khi cô đến bên đường, đèn đường đã chuyển từ đèn xanh sang đèn đỏ.

Ngựa xe như nước.

Dư Tễ Đan nhón chân, muốn xuyên qua dòng xe cộ nhìn đến phía bên kia đường.

Chờ đến khi đèn đỏ lại trở về đèn xanh, đã qua hai phút.

Cô chạy một hơi.

Dưới tán cây đã trống rỗng.

Dư Tễ Đan: "............"

Cô lại ngẩng đầu lên.

Trên bầu trời pháo hoa nở rộ đã nhiều đếm không xuể.

Hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên. (*)

(*): ánh đèn/pháo hoa sáng rực rỡ như ban ngày

Vẻ đẹp của pháo hoa, ngắn ngủi như thế, nhưng không hề bị cản trở, nhiệt tình như vậy ——

Không phải là đang miêu tả cảm xúc của cô sao?

***

Tâm trí Dư Tễ Đan hỗn loạn, cô chậm rãi cất bước, ngây ngốc đi về phía trước.

Pháo hoa vẫn còn nở rộ trên bầu trời đêm.

Cô chậm rãi đi qua con đường phía trước.

Một đóa hoa hồng đỏ lẳng lặng mà nằm ở trước mặt cô.

Dư Tễ Đan chớp chớp mắt.

Nhìn quanh trái phải ——

Không có bóng người quen thuộc.

Cô là người qua đường duy nhất đi ngang.

Dư Tễ Đan đi lên trước, khom lưng nhặt đóa hồng đỏ kia lên.

Đưa đến mũi nhẹ nhàng ngửi một chút.

Hương thơm sảng khoái truyền vào suy nghĩ của cô.

Cô nhẹ nhàng cười, tiếp tục đi về phía trước.

Rẽ sang một ngã tư.

Lại là một bó hoa hồng đỏ.

Dư Tễ Đan nhìn khắp nơi, giống như tình huống vừa nãy, cô lại lần nữa nhặt đóa hoa hồng đỏ.

Sau đó giống như vậy, Dư Tễ Đan cứ đi vài chục mét là có thể gặp phải một đóa hoa hồng đỏ.

Cô cảm thấy mình bị lôi kéo về nhà bởi những đóa hồng đỏ hết lần này đến lần khác.

Chờ đến cô đến cửa tiểu khu, trong ngực cô đã ôm đầy hoa hồng đỏ.

Bảo vệ gác cổng vừa thấy, còn tưởng rằng Dư Tễ Đan ôm một đống hoa hồng đi đâu, ông nở nụ cười: "Ai nha, hôm nay là ngày gì đây, tặng nhiều hoa hồng như vậy?"

Dư Tễ Đan lễ phép mỉm cười: "............ Con cũng không biết."

Cô đi qua cửa tiểu khu, đi vài chục bước, quả nhiên, cô lại thấy một đóa hoa hồng đỏ.

Sau đó cô tiếp tục lặp lại quá trình "Phát hiện hoa hồng, nhặt hoa hồng", một đường đi đến cửa nhà mình.

Cứ cách vài tầng lại có một đóa hồng đỏ được đặt trên cầu thang.

Dư Tễ Đan: "............"

Cô cúi người nhặt hoa đến đau eo.

Thật ra cô hoàn toàn có thể bỏ qua những đóa hoa này, dù sao cũng sắp về đến nhà, phỏng chừng cũng không dư lại mấy đóa.

Nhưng cô vẫn không thấy phiền mà khom lưng nhặt những đóa hoa lên.

Chờ đến khi cô đến cửa nhà mình, trong ngực cô đã đầy hoa hồng đỏ.

Mùi hương nức mũi.

Làm cho cô say.

Sau đó cô khó khăn lấy chìa khóa ra, khó khăn mở cửa ——

Giây tiếp theo, cô liền sững sờ tại chỗ.

Đây đây đây......

Đây là nhà cô sao?

Trần phòng khách tràn ngập những quả bóng bay đầy màu sắc, trong bóng đêm còn phát sáng.

Tương ứng, góc phòng khách cũng tràn ngập bóng bay phát sáng.

Nhưng bóng bay chỉ là phối hợp, không phải trọng tâm ——

Ở giữa phòng khách, vô số ngọn nến cầu hôn xếp thành một hình trái tim thật lớn, ở giữa "trái tim" phủ kín cánh hoa hồng màu đỏ, phía trên dùng nến cầu hôn màu đỏ xếp thành hình chữ:

Đan Đan

MARRY ME

Giống như dòng chữ nổ tung từ pháo hoa.

Dư Tễ Đan ôm chặt lấy hoa hồng đỏ trong ngực, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cô hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh mà đóng cửa lại.

Cô cũng không đổi giày, trực tiếp đi vào bên trong ——

Chiếc đèn chùm phía trên bàn ăn tỏa ánh sáng màu vàng ấm áp.

Trên mặt bàn phủ kín cánh hoa hồng đỏ cùng tơ vàng chỉ bạc lóa mắt, hai bình rượu vang đỏ đứng ở trong cánh hoa, còn có vài cái ly cao. Được đặt ở trung tâm của cánh hoa chính là một cái bánh kem ba tầng, phía trên cắm một vài bông hoa tươi, bên cạnh là một dòng chữ viết bằng chocolate:

Đan Đan, MARRY ME

Vẫn là dòng chữ như cũ.

Dư Tễ Đan mím chặt môi, hai tay ôm hoa hồng đỏ cũng khẽ run lên.

Cô nhìn chằm chằm bánh kem cầu hôn một hồi lâu, lại đi trở về phòng khách.

Cô đứng chỗ đầy bong bóng, nhẹ giọng hỏi: "Anh ở đâu? Anh ở đâu rồi? Vì sao còn chưa ra?"

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng ngủ liền bị mở ra từ bên trong.

Ánh sáng của ngọn nến vừa mờ ảo vừa mông lung.

Anh không nghiêm túc như cô nghĩ, anh không mặc âu phục, không mang giày da, càng không ôm hoa hồng, giống như bình thường, ăn mặc bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Nhưng giờ khắc này, anh dường như có ánh sáng của riêng mình.

Dư Tễ Đan vẫn không nhúc nhích nhìn anh tiến lại gần.

Cô nhìn anh bước thẳng đến chỗ cô.

Nhìn anh nhẹ nhàng dắt một tay cô —— động tác này làm hoa hồng đỏ trong tay cô rớt xuống sàn nhà.

Sau đó cô trơ mắt nhìn anh cong đầu gối, chậm rãi quỳ một chân ở trước mặt cô.

Âm thanh trầm thấp của anh lướt qua ánh nến:

"Đan Đan, anh đã cho em một màn 'tuyết tháng tám', bây giờ anh lại cho em một màn 'trời đầy sao' khác. Tuy rằng anh không thể thật sự hái xuống một ngôi sao từ trên bầu trời cho em, nhưng anh có thể vì em mà tạo ra vô số ngôi sao trên bầu trời."

"Dư Tễ Đan!"

"Gả cho anh đi!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro