Chương 7: Mất điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: araislazy

Dư Tễ Đan đưa Lý Mính Hưu tránh khỏi cơn mưa to, đi lên lầu.

Ngay khi bước vào cửa, cô chạy vào phòng tắm, rửa sạch bùn trên bắp chân và bàn chân.

Một Lý Mính Hưu đã từng trông thật chói lọi, giờ trông giống như một con gà rơi vào nồi canh, đứng một cách đáng thương ở cửa ra vào.

Dư Tễ Đan vừa bước ra vừa lau mặt, cau mày: "Tại sao anh không về nhà? Xem như thật sự có thâm cừu đại hận gì, hay lý do khó nói gì đi nữa, có việc gì mà không thể thương lượng cùng người nhà đâu?"

"Tôi không có nhà." Giọng Lý Mính Hưu nhàn nhạt, như thể đang nói về việc gì đó không liên quan gì đến anh ta. "Mẹ tôi đã chết hơn mười năm, mà cha tôi --"

Anh dừng lại một chút, mỉm cười hờ hững: "Có lẽ ông ấy cảm thấy rằng tôi đã không có thuốc chữa, vì vậy ông ấy đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi từ nhiều năm trước."

Tất nhiên, Dư Tễ Đan không biết rằng đối tượng của vấn đề "không có thuốc chữa" từ trong miệng của Lý Mính Hưu chính là mình, cô chỉ nghĩ rằng đó là việc Lý Mính Hưu bị cầm tù.

Đúng là có ít cha mẹ bình thường có thể chấp nhận con trai mình dính dáng đến pháp luật, càng không nói đến việc bị vào tù, nhưng cứ như vậy đoạn tuyệt quan hệ cha con thì có phần hấp tấp và bốc đồng.

Tuy nhiên, đây là việc nhà người khác, không đến lượt Dư Tễ Đan phân tích, mặc dù cô đưa anh ta về nhà, nhưng cũng là xuất phát từ việc sợ anh ta không cảm nhận được ấm áp của cuộc đời mà lại lần nữa phạm tội, bản thân cô đối với loại phần tử nguy hiểm như Lý Mính Hưu vẫn như cũ là thập phần cảnh giác.

Dư Tễ Đan trên dưới đánh giá Lý Mính Hưu vài vòng, cuối cùng, khi thấy giọt nước mưa từ trên người anh rơi xuống sàn nhà, cô nói, "Anh như thế này không được, nếu không đi vào phòng tắm tắm rửa trước đi."

Đôi mắt nóng bỏng của Lý Mính Hưu cứ nhìn chằm chằm vào Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan bị anh ta nhìn, có chút không kiên nhẫn: "Nếu anh không nghe theo những gì tôi nói, hãy ra khỏi nhà tôi!"

Chưa dứt lời, Lý Mính Hưu ngoan ngoãn bước về phía phòng tắm.

Thấy Lý Mính Hưu bước vào phòng tắm, Dư Tễ Đan đột nhiên nhớ tới trong phòng tắm đều là đồ của cô ...

Ít nhất cô không thể để Lý Mính Hưu dùng khăn của mình!

Dư Tễ Đan vội vã trở lại phòng ngủ và lục lọi trong tủ quần áo.

Khăn mới ...

Khăn mới ở đâu?

Sau khi tìm ra chiếc khăn mới, Dư Tễ Đan thở phào nhẹ nhõm, không đợi cô đứng dậy, cánh cửa phòng ngủ của bị đẩy ra.

Ngay khi Dư Tễ Đan ngẩng đầu, cô hét lên một tiếng "A --", đồng thời ngồi xuống sàn nhà.

Chiếc khăn trong tay tự nhiên che kín mắt cô.

"Xin lỗi, anh chỉ muốn hỏi em có khăn mới không, nếu không anh sẽ sử dụng khăn của em."

Giọng nói của Lý Mính Hưu mang ý cười. Mặc dù anh ta nói "xin lỗi", nhưng Dư Tễ Đan không nghe ra một chút ý tứ xin lỗi!

Giọng nói rầu rĩ của Dư Tễ Đan từ trong chiếc khăn lông: "Anh ra ngoài đi! Chờ tôi vào phòng tắm!"

***

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy nhẹ nhàng.

Dư Tễ Đan nắm khăn lông chậm rãi tới gần.

Tiếng nước đột nhiên ngừng.

Cánh cửa che kín một nửa được mở từ bên trong --

Dư Tễ Đan ngây người.

Đôi mắt cô dường như có chủ kiến, bất chấp sự phản kháng mạnh mẽ trong lòng, ánh mắt cô quét qua lại trên cơ thể của người kia:

Từ cái cổ thẳng tắp đến bả vai rộng lớn của đối phương, lại từ vòm ngực kiên nghị đến vòng eo thon chắc, cùng với --

Một chỗ cong nhẹ dưới thắt lưng ......

Đên đây cuối cùng cô cũng kiểm soát được ánh mắt.

Tuy rằng ánh mắt mãnh liệt tỏ vẻ muốn thưởng thức đôi chân thon dài của đối phương, Dư Tễ Đan vẫn là dùng lý trí khống chế được nó.

Cô lại dùng cách đem những bộ phận mình đã nhìn hồi tưởng, thưởng thức lần nữa.

Cho dù đó là đường cổ, đường vai, đường cánh tay, đường eo ...... Mỗi một đường cong trên người đối phương đều hoàn mỹ, hơn nữa làn da khỏe mạnh không tì vết, cùng hormone nam tính mạnh mẽ......

Lại xứng với gương mặt kia của anh ta.

Nếu nói anh ta có vóc dáng "Người mẫu", đó vẫn là chưa đủ.

Chỉ có "Tác phẩm điêu khắc nam nhân của văn hoá thời Trung cổ thời kỳ phục hưng" mới là chính xác!

Ngay lúc này, anh cười như không cười: "Tễ Đan."

Dư Tễ Đan giật mình.

Mẹ nó giọng nói này gọi tên của cô, quả thực là phạm quy!

"Nếu nhìn đủ rồi, có thể đưa khăn lông cho anh không?"

***

Tiếng nước trong phòng tắm hòa quyện cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Dư Tễ Đan ngơ ngác mà ngồi trên sô pha ở phòng khách.

Cô càng thêm hối hận khi đưa Lý Mính Hưu về nhà......

Nhan sắc đàn ông thời đại này.

Không nghĩ đến chính cô như vậy mà cũng bị trúng "Mỹ nam kế" mức độ không nhẹ thế này!

Được rồi ...

Cô thừa nhận "Mỹ nam kế" này mức độ cũng không nhẹ đi ...

Dư Tễ Đan cầm lấy di động từ trên bàn trà, cô phải nghĩ biện pháp đưa Lý Mính Hưu đến trạm cứu trợ, hoặc là cục cảnh sát, tóm lại không thể ở nhà cô.

Gọi cho trạm cứu trợ, cô trình bày rõ ràng ý của mình --

"Tiểu Dư à trước đây cô cũng thuộc đội hình sự, chúng tôi biết cô khó xử, nhưng cô cũng phải hiểu ..."

"Nửa đêm mưa lớn sấm sét như vậy, đột nhiên nửa giờ trước phía đông thành phố lại mất điện, chúng tôi bây giờ bận tối mày tối mặt, thực tế là không thể giải quyết được!"

Dư Tễ Đan: "......... Các anh đã vất vả rồi."

Mặc dù Dư Tễ Đan thực sự muốn đưa Lý Mính Hưu đi, nhưng bây giờ ...

Làm sao đột nhiên mất điện rồi?

Đoán chừng là mưa to làm hỏng đường dây rồi, ngày mai đồn công an bọn họ cũng phải bận bịu đây.

Dư Tễ Đan cúp điện thoại chưa đầy một phút, Dư Giang Nguyệt gọi đến.

"Chị!", Dư Giang Nguyệt hét lên, "Mẹ nó, chị có biết cả phía đông bị mất điện không?"

"Vừa mới biết, có chuyện gì sao?"

"Mẹ nó aaaa", âm điệu của Dư Giang Nguyệt càng cao hơn, "Em đang xem trận đấu bóng, bên kia đều tiến công đến vùng cấm, trực tiếp ép bóng, em sốt ruột không biết bóng đã vào chưa!"

Dư Tễ Đan nở nụ cười, "Dùng mạng di động xem phát sóng trực tiếp đi."

"............" Dư Giang Nguyệt bừng tỉnh, "Đúng rồi, có thể dùng mạng di động vào Internet xem trực tiếp mà...... Nhà chị cũng là ở phía đông, không mất điện à?"

Dư Tễ Đan đi đến bên cửa sổ, nhìn nhìn ra bên ngoài, tuy rằng phần lớn các hộ gia đình đều đã tắt đèn ngủ, nhưng cũng có một vài nhà sáng đèn.

"Không mất điện, toàn bộ tiểu khu của chị cũng không mất điện."

"Mẹ nó! Thật tốt mà!"

Dư Giang Nguyệt trấn an Dư Tễ Đan: "Em biết chị trời nóng lên liền ngủ không được, may mắn tiểu khu chỗ chị có điện, chị có thể bật điều hòa ngủ một giấc thật ngon ~"

Sau đó cô chuyển chủ đề, cười hì hì: "Ngủ thật ngon đi, hai ngày này tinh thần phấn chấn, cuối tuần chị có thể thật xinh đẹp đi gặp mặt nhân viên văn phòng kia!"

Dư Tễ Đan ngơ ngác: "............ Hả?"

"Cha còn chưa nói với chị sao?" Dư Giang nguyệt nói, "Cha em hôm nay đi ra ngoài gặp mẹ của vị nhân viên văn phòng kia, hai vị lão nhân gia định cho hai người cuối tuần gặp mặt ~"

Cuối tuần......

Đó chẳng phải là hai ngày này sao!

"Vị nhân viên văn phòng đó thật sự đẹp trai đấy!" Dư Giang Nguyệt hưng phấn mà chép chép miệng, "Chị à, chị cũng lớn tuổi rồi, cần phải nắm chắc!"

Dư Tễ Đan: "............"

Loại cảm giác này cũng thật kỳ quái.

Cây vạn tuế già này nhiều năm qua không ai theo đuổi, đột nhiên nở hoa rồi? Còn là hai bông hoa cùng một lúc?

La Đông Lỗi cùng tiểu bạch lĩnh -- Dư Tễ Đan nở nụ cười, tuy rằng đều là chưa đâu vào đâu cả, nhưng cô cũng không phải không có đàn ông nguyện ý theo đuổi sao!

***

Lý Mính Hưu từ phòng tắm đi đến phòng khách, đập vào mắt đó là Dư Tễ Đan đang tươi cười.

Bàn tay đang vuốt tóc ngừng lại.

Nụ cười này, sẽ là dành cho anh sao?

Sẽ là bởi vì nghĩ đến anh sao?

Nghe thấy tiếng động, Dư Tễ Đan quay đầu lại --

Nụ cười trên khuôn mặt cô đóng băng, giây tiếp theo, liền nhanh chóng biến mất.

Lý Mính Hưu: "............"

Quả nhiên không phải dành cho anh......

Lại tự mình đa tình......

"Cái kia......" Lý Mính Hưu nhẹ giọng hỏi, "Trong nhà em có bông băng hay cồn gì không?"

Dư Tễ Đan cau mày.

Lý Mính Hưu đưa tay ra -- có thể thấy rõ máu trong lòng bàn tay.

Dư Tễ Đan đứng dậy ngay lập tức, "Làm sao lại như thế này?"

Cô quen thuộc lấy ra bộ dụng cụ y tế từ ngăn kéo dưới tủ TV.

Dư Tễ Đan ra lệnh: "Ngồi xuống."

Lý Mính Hưu đặt chiếc khăn lên bàn trà, ngồi trên ghế sofa.

Dư Tễ Đan ngồi cạnh Lý Mính Hưu, kéo bàn tay bị thương của anh qua. Một vết sẹo sâu từ trên xuống dưới. Dư Tễ Đan nhẹ nhàng xoa xoa vết thương, cô còn có thể nhìn thấy các mô liên kết ở dưới da.

Ban đầu, cô tưởng rằng bàn tay anh bị thương lúc trời mưa, nhưng bây giờ có vẻ như rõ ràng là bị thương bởi vũ khí sắc bén, hơn nữa là không chút do dự một đao thấy đáy.

"Làm sao lại như thế này?"

Lý Mính Hưu nhìn cô chăm chú.

Dư Tễ Đan mở hộp y tế, cầm lấy bông băng đã khử trùng và đổ một ít rượu. Cô thổi vào lòng bàn tay vẫn còn rướm máu của Lý Mính Hưu.

"Sẽ đau đấy, anh phải chịu đựng.", cô vừa nói vừa lấy miếng bông thấm cồn lau lên miệng vết thương.

Lý Mính Hưu thậm chí không cau mày -- việc này không đau bằng khoảnh khắc cô cùng người đàn ông khác đi ngang qua anh.

Anh nhìn chăm chú nhìn khuôn mặt của Dư Tễ Đan.

Sau khi Dư Tễ Đan cẩn thận khử trùng vết thương bằng cồn, lấy băng gạc thuần thục mà quấn quanh lòng bàn tay của Lý Mính Hưu -- động tác lại nhanh lại nhẹ, thậm chí còn nhẹ nhàng thổi thổi.

Lý Mính Hưu từ từ di chuyển ánh mắt --

Bộ quần áo ở nhà bao bọc kín mít cơ thể cô.

Chỉ qua đường viền cổ áo, anh mới có thể thấy bả vai trắng trẻo và dịu dàng của cô ấy, nhưng cũng không biết cảm giác khi chạm vào nó có giống với bảy năm trước hay không ...

Cố chấp.

Sâu sắc hơn cả khao khát, anh đối với cô chính là cố chấp.

Dư Tễ Đan băng bó cho Lý Mính Hưu xong rồi, đang thắt nút cuối cùng trên mu bàn tay.

Nếu cô ấy có thể ở bên mình cả đời ...

Anh tình nguyện mỗi ngày đều đâm bản thân mình hai dao, chỉ để để đổi lấy một lần được cô băng bó.

***

"Về sau này anh dùng dao cần phải cẩn thận một chút."

Dư Tễ Đan nghe Lý Mính Hưu giải thích rằng: Anh ở trong phòng tắm tìm dầu gội, không cẩn thận bị dao quẹt làm bị thương.

"Tôi đã gọi cho trạm cứu trợ, hiện tại bọn họ không có cách nào giải quyết, tối nay anh ngủ ở phòng khách đi, sáng ngày mai anh có thể qua đi hỏi một chút."

Dư Tễ Đan dọn dẹp hộp y tế, đóng nắp lại và trong nháy mắt --

Phòng khách từ sáng sủa đột nhiên trở nên tối đen!

Điều hòa cũng ngưng hoạt động.

Dư Tễ Đan bật chức năng "đèn pin" của di động, chạy đến bên cửa sổ nhìn.

Trong ngoài tiểu khu đều tối đen.

Ngay cả ánh đèn mờ nhạt của đèn đường cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Mưa tạnh.

Cũng vừa mất điện......

***

Dư Tễ Đan nằm ở trên giường trằn trọc.

Cô đã sớm đem quần áo ném trên sàn nhà.

Nhưng sự nhẹ nhàng thoải mái nhỏ này cũng không thể chống cự được cái nóng của mùa hè.

Mất điện thì mất điện, vì cái gì mưa cũng tạnh? Sau cơn mưa ngược lại càng khó chịu!

Dư Tễ Đan nửa tỉnh nửa mê.

Ác mộng tràn ngập tâm trí cô, chất lượng giấc ngủ có thể xem như không tốt.

Trong mơ hồ, dường như cô thấy có bóng đen nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Là ai......

Lý Mính Hưu sao?

Rõ ràng là chính cô khóa cửa......

Bóng đen nhẹ nhàng đi đến mép giường.

Cô tựa hồ có thể cảm giác được có một đôi ấm áp tay nhẹ nhàng nâng đầu mình lên, lại mang cái đầu đang gặp ác mộng đấy đặt lên một nơi vừa cứng cũng vừa mềm -- cứ cho là trên đùi đi.

Sau đó, gió mát ùa đến.

Cảm giác này còn thoải mái hơn việc đưa than ngày tuyết --

Tiếng quạt thật khẽ và nhẹ nhàng, như một bài hát ru dịu dàng...

Ác mộng trở thành hư không.

Làn gió mát cùng Dư Tễ Đan đi vào giấc mơ ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro