Doãn Thiếu Hạo (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu luyến si mê....

Đêm sao ở trên thảo nguyên đó- đẹp như giấc mộng vậy! Nếu đó là giấc mộng thì tốt rồi....

Hạ tiểu tiểu của ta, cô ấy cùng ta ăn thịt dê nướng, sau đó lại ngắm mưa sao băng. Lần đầu tiên trong đời hai chúng ta hoà hợp đến thế!

Ở lần thưởng trà tại Phó gia kia, ta đã mơ hồ phát hiện ra tình cảm dành cho cô ấy, nhưng ta vẫn luôn phủ nhận, đè nén nó. Lúc này đây lửa tình tựa hoả diễm đốt cháy tâm can ta, ah, thì ra ta yêu cô ấy đến thế....

Ta sớm đã biết đêm đó sẽ có mưa sao băng, lại nảy ra ý định cùng cô ấy cá cược. Ta phân vân không biết đặt ra điều kiện gì đây? Nếu như ta ép cô ấy ở bên ta cả đời, thì sẽ như thế nào nhỉ? Ta không phải tiên tri, dù rằng không đoán trước được tương lai nhưng có thể chắc chắn một điều rằng- cô ấy sẽ không hạnh phúc! Vì sao à? Vì trái tim của cô ấy đã đặt trên người của những ai khác mất rồi.... Nhưng....  Trong đó không có ta...

Hạ Mộc đã ra lệnh cho Tử Tô bỏ thuốc ngủ tất cả mọi người, cô ấy muốn trở về hành động đơn độc một mình, một mình gánh hết chuyện của công ty cùng âm mưu của Tần gia. Hừ... mấy trò trẻ con này chẳng lẽ ta còn lạ ư?

Thế nhưng ta vẫn muốn phối hợp với cô ấy, giả vờ như mình trúng thuốc thật.Ta khẽ nói:

- Hạ Mộc này, đột nhiên tôi thấy buồn ngủ, cho tôi mượn bờ vai của em một chút được không?

Những tưởng là thỉnh cầu xa vời, thật không ngờ cô ấy lại đồng ý. Mùi hương thanh nhã quanh quẩn bên chóp mũi ta, mái tóc đen như ngọc thỉnh thoảng lướt nhẹ qua mặt ta. Trong lòng ta là một trận ngứa ngáy. Khi đó ta đã có ý định đánh ngất cô ấy, đem cô ấy đến một nơi không người, yên bình sống nốt cuộc đời còn lại.

Nhưng Hạ tiểu tiêu mà ta yêu kiên cường, lại cố chấp, cô ấy có lí tưởng, hoài bão- cũng có chân ái của mình.

Một con chim ưng đang giang đôi cánh của mình tự do tung bay trên bầu trời, sao ta có thể nhẫn tâm bẻ gãy đôi cánh rồi nhốt giam nó vào lồng?

Cảm giác sắp rời xa hơi ấm kia, ta chau mày nói,

- Hạ Mộc, đừng đi mà...... Tôi vòn có chuyện muốn nói... Với em...

Ta đã đánh cược bản thân trong tâm cô ấy có bao phân lượng! Dù đã biết trước đáp án, nhưng khi nghe thấy thanh âm lạnh ngắt, "Lôi anh ta ra."- ta vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Ta vốn định đi theo cô ấy, chỉ là mới đến bìa rừng thì Tần Gia Dung đã đứng đợi ta từ sẵn. Lúc đó ta đã phát hiện ra người của Lý Hà đã sớm biết lộ trình của chúng ta, bọn họ chỉ là giăng tấm lưới chờ cô ấy nhảy vào.

Rồi sau đó Tần Gia Dung đề nghị hợp tác cùng ta, chia rẽ Doan Cản Du, Đoan Phó Hằng và Hạ Mộc. Ta tương kế tựu kế chấp nhận cùng cô ta thành giao.

Thứ điều kiện duy nhất là phải đưa Đoan Phó Hằng đưa đến tay cô ta, an toàn và không chết về. Cô ta muốn là Đoan Phó Hằng.

Chỉ là cuộc đời luôn có những biến cố bất ngờ, ta thật không ngờ Đinh Mẫn - thân là thầy của cô ấy, lại muốn dồn học trò của mình vào đường chết.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Hạ Mộc vì bị thôi miên mà nhảy xuống vực sâu, ta cứ ngỡ trái tim mình không còn đập nữa.....

Mà người đàn ông kia cùng Đoan Phó Hằng cũng không tệ,hai người bọn hắn có thể vì cô ấy mà bất chấp mạng sống. Ta đã sớm xem địa hình nơi này, lòng vực là một con sông cạn, gần đây vừa hay có một trận lũ ập đến. Ta tính toán lưu lượng của dòng nước, khoanh vùng nơi họ bị cuốn đến.

Quả nhiên tìm thấy ba người họ trên một cồn cát vắng. Cô ấy thỉnh cầu ta chữa trị cho nam nhân kia và Đoan Phó Hằng ta sao có thể chối từ đây?

Khoảnh khắc nhìn cô ấy và người đàn ông kia nắm chặt tay nhau ta đã ghen tị biết chừng nào! Nhưng nực cười thay, người ta là quan hệ gì, ta cần phải biết sao?,  ta lấy tư cách gì mà ghen đây?

Nhưng mà chí ít ta cũng được ở bên cô ấy một thời gian cơ mà! Ta đem cô ấy giấu kín trong một cái trang trại ở ngoại ô- chắc cô ấy không nhớ, nơi đây ngày xưa bốn người chúng ta đã từng lui tới...

Thực ra trong lòng ta vẫn luôn cố chấp, cố chấp rằng ta là người yêu cô ấy nhất! Đoan Cẩn Du, Đoan Phó Hằng và mấy ngưởi nam nhân kia hắn chẳng qua cũng chỉ yêu vẻ ngoài của cô ấy!

Ta đánh cược thêm lần nữa, đánh cược rằng bọn hắn sẽ không phát hiện ra Tần Gia Dung giả mạo cô ấy. Hạ Mộc cao ngạo như vậy, cô ấy nhất định sẽ không tha thứ cho Đoan Phó Hằng và ta sẽ có cơ hội đúng không?

Nhưng ta lại phát hiện trong cơ thể cô ấy có chất độc lạ, độc này không màu không mùi không vị, không có triệu chứng. Độc sẽ từ từ đi vào máu rồi ăn sâu tận lục phủ ngũ tạng. Tần Gia Dung! Cô ta vậy mà dám hạ độc người con gái ta yêu ngay trước mặt ta?

Phẫn nộ!

Tức giận!

Nếu ta không sớm phát hiện, đừng nói  là cô ấy,  ngay cả tính mạng của cô ấy cũng khó giữ.

Vì thế ta đành bất đắc dĩ giam cô ấy lại, dùng thời gian ba tháng tiêu trừ mọi độc tố trong cơ thể cô ấy.

Con người Doãn Thiếu Hạo ta đương nhiên có thù tất báo, không rộng lượng gì. Ta cũng hay thường xuyên ghé qua bệnh viện châm chọc Tần Gia Dung, hoặc là trước mặt Tần lão gia, Tần phu nhân ta cũng sẽ nói mấy câu đa nghĩa, Tần Gia Dung còn không sợ tới mức hồn bay phách lạc ấy chứ! Nếu lúc đó ta hứa tìm lại Tần Miểu cho Tần gia, không biết có khi nào Tần Gia Dung có phát điên không nhỉ?

Thực tình ta không hiểu sao Tần Gia Dung ngu ngốc đến thế! Cô ta có thể giả mạo được bề ngoại, bắt chước được tính cách, nhưng chỉ cần người thân quen sẽ nhận ra thần thái, ánh mắt bất an của cô ta. Mà dù có giấu được một ngày cũng giấu được cả đời chắc? Hay là cô ta yêu Đoan Phó Hằng tới phát điên rồi? Mà không nghĩ đến còn có nam nhân khác ngoài Đoan Phó Hằng có thể nhận thấy sự khác thường từ cô ta.

Đoan Cẩn Du không những đã nhận ra mà hắn còn tương kế tựu kế đánh lừa cả Tần Gia Dung và Đinh Mẫn, lại cho người đi tìm kiếm tung tích của cô ấy. 

Nam nhân kia thế mà hôn mê bất tỉnh đến bây giờ không chịu tỉnh lại. Nghe nói hắn là người Quân tổ huấn, năm nay cũng bằng tuổi của ta và cũng là bạn trai hiện tại của Hạ Mộc. Không biết cha mẹ của tên Quân gì đó nói gì mà mặt mày cô ấy xám ngắt, rời khỏi căn phòng ta chữa trị cho hắn. Sau đó ta không gặp lại hắn nữa.

Không thể phủ nhận, ta với Đoan Phó Hằng khá giống nhau ở khoản giày vò người khác, nhưng cũng giống Đoan Cẩn Du về khoản hù dọa bằng tay chân chứ không bằng miệng không nói tới thân thể mà hành hạ ở mặt tâm hồn! Hắn cũng thật độc ác, lừa Tần Gia Dung một vố, sau lại đá cô ta từ thiên đường xuống địa ngục......

Buông tay....

Ngày mà ta quyết định trả lại tự do cho cô ấy....

Ta lại dẫn cô ấy tới cánh đồng hoa hướng dương, tới cây gạo năm xưa chúng ta đốt lửa trại, trả lại cặp tóc cho cô ấy. Nhìn thân ảnh của cô ấy tung bay trong nắng và gió, đẹp đẽ biết bao, rung động biết bao....

Cuối cùng ta cũng nhận ra một điều, cô ấy yêu ai không quan trọng. Quan trọng là Hạ tiểu tiểu của anh, phải luôn mỉm cười hạnh phúc.....

Cô ấy có lẽ không biết và cũng không bao giờ biết được đâu......

Là tôi yêu em quá muộn màng....

- Hạ Mộc, yêu cầu duy nhất của anh là, em nhất định- nhất định phải hạnh phúc nhé.....

Chúng ta đã đánh cược, em đã thua rồi! Thế nên em phải thực hiện yêu cầu duy nhất này của anh đó.....

Cũng là ...

Thay anh yêu chính bản thân mình.

Hạ Mộc em vốn không biết, 12 tuổi năm ấy tôi đã yêu em, cũng không biết ngày kia khi tôi ở nước ngoài, người kia hỏi tôi một câu khiến cho tôi cả đời thở dài trong vô vọng.

Sau đó ta rời khỏi thành phố A, ra nước ngoài 2 năm mới trở về. Khi trở về Hạ tiểu tiểu bé nhỏ của ta mang hết tội lỗi đổ trên đầu của Đoan Phó Hằng, khiến hắn phải rời đi du hoc theo ước đinh của hắn và người nhà.

Ta lần nữa đi vào cuộc đời của Hạ Mộc, bắt đầu lại lần nữa nhân sinh khoái lạc nhưng đó là chuyện của sau này.

Bây giờ ta cần giải quyết cái vấn đề trước mắt này đã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro