Chương 1: Trọng sinh biến thành một con con sóc nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba cánh miệng, cái mũi hồng hồng, mắt nhỏ đen nhánh tỏa sáng, quai hàm phình ra hình tam giác, hai cái tai phủ lông mềm tinh tế dựng thẳng lên. 

Hai chân trước ngắn ngủn xinh xinh, đầu ngón tay có móng vuốt thật nhỏ lại vô cùng linh hoạt, khi leo lên cây hoặc lấy thức ăn có vẻ rất dễ dàng.

Chân sau cường tráng chắc khỏe, cả người phủ lông màu đỏ nâu, bung xõa mềm mại, phần bụng lại chỉ có màu trắng, hơn nữa còn có một cái đuôi to rộng gần bằng thân thể, bông bông mềm mại.

Không sai, đây là một con sóc.

Âu Dương Thiếu Vũ nhìn hai cái tay nho nhỏ có móng vuốt đen nhánh bén nhọn, đôi móng vuốt này đối với cậu mà nói thật sự quá xa lạ.

Đã bé lại còn ngắn, cánh tay bé bé chắc chỉ khoảng 2cm, vuốt nho nhỏ mỗi cái tầm 1mm, mà thân mình lại càng nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cả người chỉ 5-6cm, cái đuôi cũng cùng kích cỡ nhưng chắc vì có lông đỏ bông bông bung xõa mà có vẻ to hơn một chút. Nhưng cho dù là như thế cũng chẳng thể thay đổi được sự thật là cậu từ một con người biến thành một con sóc nhỏ.

Trên một thân cây tùng cao to, ở chiều cao khoảng 10m cách mặt đất có một hốc cây to bằng nắm đấm của đàn ông trưởng thành, bên trong hốc cây bị đào rỗng, không gian rộng bằng một quả bóng rổ. Bên trong có một cục nho nhỏ hồng hồng, đuôi to cuộn tròn đem chính mình biến thành một quả bóng mềm mại đang rúc trong tổ nhỏ làm bằng lá cây tùng khô.

Mặt quả bóng nhỏ đen nhánh, đôi mắt đáng thương long lanh, nhưng điều vi diệu chính là trên mặt quả bóng nhỏ này lại có thể nhìn thấy biểu cảm của con người.

Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc......(*゜ー゜*)

Mà ở bên cạnh quả bóng nhỏ là một con sóc lông đỏ lớn hơn quả bóng nhỏ 5- 6 lần, giờ phút này thân thể nó không thể nhúc nhích một chút nào, đã sớm trở lên cứng đờ. Hôm nay đã là ngày thứ ba, Âu Dương Thiếu Vũ cảm thấy đã có chút sức lực, đồng thời cũng có dũng khí, cậu định ra khỏi hang mai táng cho sóc mẹ, cũng là đi ra ngoài kiếm một ít thức ăn.

Trên đống lá cây tùng có đồ ăn mẹ đã chuẩn bị tốt. Mười mấy hạt dưa, từng hạt đều có vẻ rất to tròn no đủ, còn có một hạt hạnh đào rất lớn so với cậu, cơ hồ ôm không được, mấy hạt dẻ, đối với cậu bây giờ mà nói cũng là quái vật khổng lồ.

Cơ thể sóc con gầy yếu, ăn cũng yếu luôn, từ ba ngày trước chỉ ăn một ít quả mọng, một miếng táo nhỏ, mùi hương của mấy quả hạch là trí mạng với cậu, nhưng mà răng cậu quá yếu, không cách nào cắn được....

Âu Dương Thiếu Vũ còn nhớ rõ, ba ngày trước đó, cậu còn là một con sóc non gầy gầy, lông tóc thưa thớt yếu ớt đáng thương, khi ấy cậu vừa tỉnh lại, dạ dày bỏng cháy rát kêu gào, đến sức lực bò cũng không có. Bản năng cầu sinh làm cậu theo bản năng liền đem những thứ có thể ăn cho vào trong miệng nhai nhai. Hai quả cà chua nhỏ, một miếng táo nhỏ là toàn bộ thức ăn trong ba ngày này của cậu, ăn đầy miệng nước quả, một giọt đều không có lãng phí, lỡ có nước rơi xuống, cậu còn sẽ liếm láp sạch sẽ......

Không có đồ ăn, cậu phải đói chết. Sóc nhỏ phá lệ thật cẩn thận ăn.

Mỗi quả hạch bên trong hốc cây kia đầu có tầng vỏ rắn chắc như tường đồng vách sắt, đối với tuổi của sóc nhỏ mà nói là vô pháp lay động. Mấy ngày này, cậu cũng không phải không thử ăn, cho dù là hạt dưa yếu ớt nhất, so với đầu cậu còn lớn hơn, hai tay cố sức nâng lên dùng răng non cắn cắn. Cuối cùng muốn rớt ra một cái răng cũng không thấy cái vỏ bị sứt mẻ chút nào.

Sóc nhỏ thử thêm vài lần nữa rồi cũng chán nản từ bỏ.

Cho nên cậu chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.

Tuổi còn quá nhỏ, đáng lẽ còn đang bú sữa mẹ, lại không thể không lấy thân mạo hiểm ra ngoài tìm thức ăn. Chuyện này đối với sóc con còn trong tã lót mà nói thì chính là loại bất cứ lúc nào cũng sẽ xảy ra tai nạn khủng bố chết không toàn thây.

Âu Dương Thiếu Vũ cũng không phải không nghĩ tới vấn đề này, chỉ là nếu còn tiếp tục ở lại hốc cây cậu sẽ càng ngày càng gầy yếu vô lực, thậm thí là bị đói tới chết.

Thân thể của sóc mẹ quá lớn so với sóc con, cậu ra sức dùng đuôi làm trụ, từng chút từng chút bò ra bên ngoài. Khoảng cách tới mặt đất là 10m, sóc con dùng hai tay nhỏ bám chặt hốc cậy bên cạnh, hai mắt nhỏ đen như chân châu nhìn xuống bên ngoài. Cậu liên tục quan sát rất nhiều lần, đối với cái này độ cao vẫn là có chút kinh hồn khiếp vía.

Dùng sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng đem được thi thể của sóc mẹ đẩy ra ngoài, sau đó nghe phịch một cái, thi thể của sóc mẹ đã rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng thanh vang.

Mắt đen nhỏ của sóc con bình tĩnh nhìn vài giây, lúc này mới chậm rì rì lộ ra hai móng vuốt, theo sau là hai chân sau, cậu thật cẩn thận bò ra khỏi cái tổ có thể ôn nhu che chắn tất cả bão táp đời mình. Mu bàn tay đen nhánh, bên trên phủ một lớp lông tơ đỏ hồng đi tới một cm, lại một cm, mơ hồ cậu lại cảm thấy cũng không nguy hiểm đến vậy, lại kéo dài khoảng cách. Kết quả lảo đảo một cái, sóc con gầy yếu không sức lực, không cơ bắp ở lần đầu tiên mạo hiểm ra cửa, cậu liền từ độ cao 10 mét hung hăng té xuống.

Trong chớp mắt đầu óc cậu trông rỗng, chẳng lẽ lại chết như vậy?

Âu Dương Thiếu Vũ không cam lòng tới cực điểm.

Thật vất vả chống đỡ ba ngày, chẳng lẽ cậu lại ngã chết ở đây?

Khi tâm tình sóc con hạ xuống cực điểm, cậu cảm giác được cái đuôi từ trước đến nay chỉ được coi để trang trí, nay lại đột nhiên tri kỷ bung ra, mỗi một cọng lông đều tỏa sáng đâm lên, giống như đuôi công xòe ra, được lấp đầy không khí trở lên vô cùng to lớn.

Cái đuôi bung to ra, thành công giúp cậu cản lại trọng lực, hình thành một cỗ khí lưu nhẹ nhàng. Sóc con giống như là mang dù nhảy, chậm rì rì, giống như một nhánh bồ công anh mà nhẹ nhành tiếp đất.

Khi hai chân chạm đất, sóc con còn có chút không thể tin được, cậu còn sống.

Khi cậu còn đang mông lung, cái đuôi to cũng dựa sát lại, cậu xoay đầu liền nhìn thấy cái đuôi xù xù so với thân thể cậu còn to hơn kia.

Thật là kỳ diệu (⊙o⊙) a!

Sóc con ngốc ra một lúc, sau đó nhìn thoáng qua cây tùng cao to vạm vỡ. Bây giờ bên chân cậu là mặt đất rụng đầy lá tùng, nhìn xuống bốn phía liền phát hiện đây là một rừng cây nhỏ, bên trong có rất nhiều loại cây, cây nhãn, cây ngô đồng, cây bách, cây phong, chủng loại phong phú....

Ra xa một chút là một mảng cỏ có bóng râm, còn có một hồ nước trong xanh, cạnh bờ trồng đầy hoa tươi, lại xa một chút, mơ hồ có thể thấy một rinh thự mang kiến trúc châu Âu, có mái nhà hình vòm tinh tế. Sóc nhỏ mơ mơ màng màng nhìn, đột nhiên nghe được vài tiếng xì xì kỳ lạ, cậu vừa quay đầu liền nhìn thấy ở chỗ cách cậu không xa có một con rắn lúc dài hơn một mét....

"...... Ngươi là con của tiểu Hồng?"

Nghe được có tiếng người nói chuyện, cậu lập tức cảnh giác xem xét bốn phía, phát hiện không có bất kỳ ai.

Thanh xà nhìn sóc con ngốc ngốc, đôi mắt nhỏ mờ mờ mịt mịt, ngây ngốc đứng trước cây tùng to lớn giơ lên hai chân trước. Thanh xà ngẩng đầu hình tam giác, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng uốn éo trườn đến, trong vòng hai, ba giây trườn qua hơn ba mét .

Sóc con bây giờ mới tỉnh lại, theo bản năng lui về phía sau, trốn say gốc cây to sụ, hai tay nhỏ bám chặt gốc cây, mắt đậu đen nhỏ lom dom trộm nhìn thanh xà kỳ quái.

" Hửm, tiểu Hồng làm sao vậy?...... Ài, này là ăn cái gì không nên ăn rồi, haizzz, thân thể đều cứng đờ, ta muốn ăn cũng không thể ăn ......" Thanh xà ở đi xung quanh thân thể sóc mẹ một vòng, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh xì xì quái dị.

Mà rơi vào tai sóc con, tiếng xì xì kia lại tự động trở thành ngôn ngữ có thể hiểu được.

Sóc con vẫn là không dám đi ra ngoài.

Thanh xà ở cây tùng lớn bên cạnh bồi hồi trong chốc lát liền rời đi, thẳng đến hoàn toàn nhìn không thấy, sóc con lúc này mới chậm rì rì đi ra.

Vừa ra tới, sóc con đầu tiên là nhìn ngó khắp nơi, thấy không có nguy hiểm, liền bay nhanh tới huy động móng vuốt nhỏ, bắt đầu đào hố......

Cậu muốn đem sóc mẹ mai táng, đây là nguyện vọng lớn nhất của sóc con lúc này.

Chỉ là hai móng vuốt kia quá nhỏ, đào rất lâu cũng chỉ mới bằng nắm tay trẻ con. Nhưng cậu không bỏ cuộc, dần dần lại có thêm hai móng vuốt gia nhập, sóc con ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền thấy một con mèo trắng có đôi mắt màu xanh băng, trông rất đẹp nhưng mí mắt và miệng có vẻ hơi thối rữa.

Tiếp đến lại có một con chim bụng đỏ, móng vuốt như lưỡi câu, đào hố đặc biệt nhanh.

Thanh xà ở bên cạnh như đang trông coi, không ngừng trườn qua trườn lại, trong miệng phát ra tiếng xì xì.

"Các ngươi nhanh lên, hắc xà và bò cạp độc rất nhanh sẽ đến đây, ngươi còn không nhanh lên đợi chúng nó đến thì việc đầu tiên chính là ăn thịt các ngươi......" Âm thanh lạnh lẽo của Thanh xà lại lần nữa truyền đến. Rốt cuộc cũng đào xong một cái hố nhỏ, một con sóc đỏ nhỏ, một con mèo trắng, một con chim lưng xanh bụng đỏ dùng sức đem sóc mẹ vào trôn, sau đó mèo trắng ở trên mặt đất tè một chút, chim nhỏ để lại một đống cứt, thanh xà cũng bẹp bẹp mấy cái.......

Ba đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, ý tứ thực rõ ràng: Tới phiên ngươi, nhanh nhanh lên ......

Sóc nhỏ lúc này mới tiến lên, run run rẩy rẩy thả một chút nước.

"Được rồi, ta đi đây, về sau không cần đi tìm ta, ta và tiểu Hồng xem như huề nhau." Mèo trắng ngạo kiều lắc lắc đầu.

"Cạc cạc, ta cũng đi." Chim nhỏ cũng bay đi.

Chỉ còn thanh xà còn trườn qua lại......

"Từ từ, ta vừa mới nhìn thấy ngươi lại đi ra ngoài tìm thức ăn, cho nhóc con này một chút, nhìn nó gầy đáng thương ghê!" Thanh xà gọi lại chim nhỏ muốn bay đi.

"Cạc cạc, đây là đồ ăn ta thật vất vả mới tìm được, thôi, một lần cuối cùng, xem như hoàn toàn trả lại tiểu Hồng, cho nhóc một chút đó." Chim nhỏ bay đến ổ nhỏ trên nhánh cây, trong miệng nhỏ nhòn nhọn ngậm một miếng bánh mỳ thơm phức, cậu xé rách một phần ba cho sóc nhỏ.

"Cho nhóc, nhanh ăn đi."

Sóc con nhìn một miếng bánh mỳ thơm ngào ngạt trên mặt đất to bằng một nửa thân thể cậu kia, hai móng vuốt nhỏ túm gắt gao, miệng ba cánh phá lệ có động lực, ra sức nhấm nuốt, quai hàm phình ra.

Bánh mì đối với cậu mà nói vẫn là rất cứng, lợi nhỏ rất đau, nhưng mà bây giờ cậu đã rất đói, không quan tâm được nhiều như vậy.

Thanh xà liếc mắt nhìn sóc con một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Từ từ, cái này có độc hay không?"

Chim nhỏ quạt cánh một cái: "Khẳng định không có! Ta vẫn luôn nhìn cái người kia! Không có độc, ta cũng đã ăn qua, xem! Không chết!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro