Chương 4 : Gia chủ Hàn gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhóc con chậm rì rì hướng về phía sữa trắng, sau đó chân ngắn nhỏ di chuyển thật mau, cơ hồ là nhảy nhót mà chạy tới, đôi mắt đậu đen như cũ gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân thanh lãnh tuấn lãng.

Nam nhân ở nhà ăn mặc đơn giản đạm mạc nhìn thoáng qua bé con vẫn duy trì cảnh giác cao độ, rõ ràng sợ muốn chết nhưng lại vì một miếng ăn mà vẫn di chuyển cái chân.

Hắn xoay người rời khỏi gian phòng nghỉ ngơi, đi ra khu làm việc bên ngoài tiếp tục hoàn thành công việc.

Đây là đi rồi?

Hai mắt đậu đen nhỏ chọt lóe, linh động chuyển động, sau khi nhìn thấy thân ảnh nam nhân hoàn toàn rời khỏi phòng nhóc con mới dám thả lỏng, sau đó gấp không chờ nổi lao đến đĩa sữa bò.

Sữa vẫn còn ấm, chất lượng tốt, nguyên chất, phi thường thơm. Hai tay cậu liền ghé vào bên cạnh cái đĩa, nhón mũi chân, thân thể treo ở giũa không trung lộ ra cái đầu nhỏ nhỏ. Vì quá nhỏ nên khi uống sữa đôi mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy màu trắng của sữa, sau đó vì nín thở quá khó chịu nên sau khi uống được mấy ngụm liền sặc một cái, khóe miệng lẫn quai hàm đều là máu trắng của sữa, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Đối với động vật có vú mới sinh ra không lâu mà nói, sữa mẹ là thứ đáng quý nhất trên đời, nó có thể cung cấp cho cậu đầy đủ dưỡng, giúp thân thể cậu khỏe mạnh cường tráng trong thời gian ngắn nhất.

Sinh ra còn không được mấy ngày mẹ nhóc con liền qua đời, không có sữa mẹ, những đồ ăn mẹ để lại cũng không thể thay thế được, cho dù có thể gặm được một chút trái cây chín nhưng đối với dạ dày non nớt suy yếu của cậu mà nói thì hoàn toàn là chữa bệnh không đúng chỗ, gọi là ăn đó nhưng không có tiêu hóa được, chỉ có Tào Tháo đuổi gần chết....

Nhóc con đáng thương rốt cuộc ăn được sữa bò nguyên chất thuần khiết, cái loại thỏa mãn này hoàn toàn chinh phục được bé con, hương sữa ngọt lành chảy vào dạ dày, cậu chưa từng nghĩ tới sữa bò có mị lực to lớn như thế.

Nếu là mỗi ngày đều có sữa ngon uống thì tốt biết bao.

Bụng nhỏ bẹp bẹp đã bắt đầu phồng lên, giống cái túi nước nhỏ, buồn cười là rõ ràng đã uống no rồi, nhóc con vẫn đem chỗ còn lại liếm sạch sẽ, vết sữa tàn lưu bên trong cũng bị cậu liếm sạch sẽ, một điểm đều không có buông tha.

Ăn được đồ ăn thầm mong ước bấy lâu, bụng cũng không có cảm giác bị no đến đau, nhóc con cũng có chút buồn ngủ, phì phì kéo cái bụng phình phình, nhóc con cũng biết mình nên rời đi.

Chỉ là, vấn đề lại tới, ăn quá nhiều, bụng quá nặng, hai chân tập tễnh bò ra khỏi cái đĩa, căn bản không có sức lực nhảy đến cửa sổ, hơn nữa càng mệt hơn chính là ăn no xong thì lại vô cùng buồn ngủ. Hai hạt đậu đen chớp chớp vài cái liền khống chế không được khép lại.

Nhóc con một thân lông đỏ nâu bông xù, cơ thể xiêu vẹo nghiêng ngả, giống hệt con ma men, cuối cùng không chống đỡ được, chậm rãi trượt xuống, ngã cuống bàn làm việc màu bạc , thành một cái hình chữ đại (大).

Bụng lông tơ màu trắng, theo hô hấp nhẹ nhành, phập phồng lên xuống.

Giữa bụng phình phình một cục lông tơ giống như gợn nước, qua lại nhộn nhạo.

Chỉ là cái đuôi thật dài kia lại trông thật lẻ loi, thân thể cậu muốn cuộn tròn vào nhưng cái đuôi lại không nghe lời.

Ăn đến no giới hạn của thân thể, cũng là lúc dễ dàng hấp thụ đồ ăn nhất, nhóc con ngủ thật sâu.

Đến khi nam nhân làm xong công việc chuẩn bị nghỉ ngơi mới phát hiện trên bàn làm việc còn có một nhóc con đỏ đỏ nâu nâu.

Nam nhân đi qua, nhóc con ngủ thực trầm, tứ chi nho nhỏ mở ra, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mụp có lông tơ trắng tinh, nhìn qua thật mềm mại, còn qua lại phập phồng.

Ngón trỏ thon dài trắng nõn có móng tay được cắt tỉa gọn gàng vươn ra chọc chọc một chút cái bụng nhỏ tròn trịa, theo đầu ngón tay chọc chọc, cái bụng mềm như bông xẹp lại một chút, sau đó lại co trở lại ~~

"Chít chít ~~"

Còn đang trong giấc mộng, nhóc con ngủ đến hoàn toàn không biết hôm nay là hôm nao chẹp chẹp cái miệng một chút, căn bản là không có tỉnh lại.

Chọc qua chọc lại hai cái, nam nhân liền thu tay lại, muốn tìm một cái hộp cho nhóc con ngủ, chỉ là ánh mắt liền chạm phải cái đuôi đang bết lại kia, ánh mắt u ám không khỏi chầm xuống,

Ngón tay hơi khảy, nhóc con đáng thương còn đang trong mộng suy yếu rên rỉ vài tiếng, hai chân ngắn nhỏ còn theo bản năng rụt rụt.

Nhìn kỹ một chút, nam nhân liền biết cái chỗ bị bết kia không phải vì bị bẩn mà bết lại mà là vì máu đọng lại, còn có một ít da thịt nát bét dính vào làm mất đi sức sống của nó.

Xương sụn đuôi còn có thể mơ hồ nhìn thấy , bởi vậy có thể thấy được thương thế của nhóc con vô cùng nghiêm trọng.

Theo động tác của nam nhân, nhóc con chỉ phát ra tiếng rên yếu ớt, thân thể nho nhỏ còn run run lên, mười phần đáng thương.

Gọi một cuộc điện thoại, đổi quần áo đi ra ngoài, nam nhân ôm tiểu đáng thương đang ngủ thật trầm trên bàn làm việc đi xuống lầu.

Lão quản gia đã làm ở trang viên rất nhiều năm, vẫn luôn là tâm phúc của nam nhân, từ xưa vẫn luôn xử lý các chuyện lớn nhỏ của trang viên và các sự tình khẩn cấp. Quản gia tuổi không lớn, trung niên, vẻ mặt tinh anh, thân hình cao lớn, mặc dù là buổi tối, mái tóc cũng không hề qua loa cẩu thả, nhìn thấy nam nhân nửa đêm đi ra ngoài, không có bất kỳ nghi vấn gì, chỉ là khi ánh mắt dừng ở vật nhỏ trong tay tiên sinh nhà ông, mặt than luôn luôn lạnh lùng cũng không giấu được sự kinh ngạc. Nhắm mắt lại mở mắt, trên tay tiên sinh nhà ông vẫn còn vật nhỏ....

"...... Tiên sinh, người đây là muốn đi ra ngoài sao, đã trễ thế này...tôi đi gara đem xe lái ra." Quá muộn rồi, tài xế cũng đi nghỉ ngơi.

"Được ." Nam nhân nhàn nhạt đáp lại một câu, tay kia liền che đi vật nhỏ làm quản gia tò mò muốn chết, ruốt cuộc là vật nhỏ thần bí nào...

Bất quá làm một vị quản gia rất có tu dưỡng, ông chỉ có thể kìm nén lại, đem xe lái ra.

"Bác trở về đi, để tôi lái xe." Xe vừa ra tới, nam nhân liền nói với quản gia một câu như vậy.

Dùng xong liền ném......

Quản gia vẻ mặt không biểu tình, khuôn mặt tinh anh hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc bất mãn.

Nhìn theo tiên sinh lái xe đi, quản gia vẫn cảm thấy mình còn ở trong mộng, tiên sinh là người như nào, cả thủ đô đều biết, những năm đó, vì tranh quyền đoạt thế, tiên sinh bò ra từ trong Hàn gia tràn ngập tinh phong huyết vũ lốc xoáy gió lốc, hơn nữa để có thể ở vững trong thủ đô, không ai không biết, nhất là tứ đại gia tộc, Hàn gia chủ thủ đoạn sấm rền, hành động lãnh khốc vô tình, khí thế như Diêm Vương dọn dẹp hết những gia thế cuồng ngạo ở thủ đô.

Mọi người đều ở sau lưng gọi tiên sinh là Hàn Diêm Vương, máu lạnh tới cực điểm, thế mà lại có thiện tâm trêu đùa một con thú cưng bé nhỏ?

Quản gia cảm thấy bản thân chắc chắn là nhìn nhầm rồi.

Nơi nam nhân ở chính là khu biệt thự ở trung tâm thành phố, sống trong đó không phải nhà giàu quyền quý thì cũng là nhân sĩ nổi danh, tinh anh trong nước, idol nổi tiếng....

Tiểu khu có cơ sở vật chất đầy đủ, có phố buôn bán 24 giờ, cũng có bệnh viện, còn phòng khám thú y.

Đây là lần đầu tiên nam nhân tới, may là bên trong có bảng hướng dẫn chi tiết, lái xe vài phút nam nhân liền tìm được rồi, đem nhóc con ngủ sâu đặt ở lòng bàn tay, đóng cửa xe, nam nhân liền bước vào phòng khám thú ý.

Mặc dù là ban đêm, phòng khám vẫn mở cửa, trước tiên liền đem nhóc con khám tổng quát.

"Tiên sinh, thú cưng của anh bị thương rất nghiêm trọng, anh chờ một lát, tôi phải đi gọi bác sĩ chuyên môn tới." Nhân viên phục vụ nhanh chóng gọi một cuộc gọi nội bộ, sau đó bắt đầu hướng dẫn nam nhân đăng ký làm thủ tục cùng với số tiền cần phải trả. Ở quầy phục vụ có một thiếu nữ diện mạo đáng yêu, nhìn sườn mặt thanh lãnh tuấn mỹ của nam nhân liền kinh ngạc một chút, nhưng mà sau khi nhìn thấy tên của nam nhân, gương mặt liền kích động đến đỏ ửng.

A a a o(≧ O ≦)o

Kích động wá, thế mà lại là Hàn gia chủ!!!

Cho tới nay Hàn gia chủ luôn bị người ngoài kia úp nồi là hung thần ác sát, lãnh khốc vô tình, nhưng hiện tại đang nắm một cục mềm mụp, là một bé thú cưng vô cùng đáng yêu.

Là người có lòng thương biết bao~~

Nhất định là bị người ngoài kia hiểu lầm!

Nhân viên nhỏ cố gắng chỉnh đốn lại bản thân, trước khi vào làm việc ở tiểu khu này cô đã được huấn luyện qua, hơn nữa ở đây có nhiều minh tinh nên phải tuyệt đối bảo mật.

Nội tâm thì đang sóng to gió lớn, nhưng trên mặt thiếu nữa vẫn giữ tươi cười chờ đợi bác sĩ chủ trị.

Kỳ thật, bác sĩ khám bệnh buổi tối còn một người, nhưng lúc ấy nhìn thương thế của sóc nhỏ xong, thiếu nữ quyết định gọi điện thoại cho bác sĩ, lúc này cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình gọi cuộc điện thoại kia.

Nếu bác sĩ thực tập giải phẫu không tốt, không đem tiểu đáng thương chữa khỏi thì làm sao bây giờ?

Hàn gia chủ khẳng định sẽ rất đau lòng đi?

"Bác sĩ Vương, anh đã đến rồi, mau đến xem xem, thương thế của nó rất nghiêm trọng." Thiếu nữ biểu tình đáng thương nhìn bác sĩ chủ trị lại đây, trước tiên liền đem những gì mình phát hiện được nói lại một lần.

Bác sĩ chủ trị là một nam nhân gần 30 tuổi, diện mạo nho nhã, dáng người gầy ốm người trẻ tuổi, hắn mang theo khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời thanh triệt lộ ở bên ngoài. Hắn đơn giản kiểm tra thương thế của nhóc con, liền nói: "Đuôi bị thương, xương sụn đứt gãy, miệng vết thương bị nhiễm trùng, yêu cầu lập tức phẫu thuật."

Nhóc con trong mộng bị tiêm vào một chút thuốc mê rồi được đẩy đến phòng cấp cứu, bác sĩ thực tập cùng bác sĩ chủ trị giúp nhóc con tiến hành chữa trị.

Nhân viên mời nam nhân ở quầy phục vụ chờ một lát, rồi mang tới một ly nước ấm, nam nhân cũng không động, khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân, ngồi trên sô pha đợi.

Thiếu nữ thật sự là quá tò mò, nhưng cô biết không thể nói chuyện về hắn, vì thế cô liền nói chuyện liên quan đến thú cưng.

"Tiên sinh, thú cưng của ngài là một con sóc đỏ Châu âu, vô cùng hi hữu nha~"

"......" Nam nhân liền lạnh nhạt nhìn cô một cái.

"...... Ách, ngài xem, muốn ở chung hài hòa với thú cưng thì có thể mua cho chúng chút đồ, lồng nhỏ này, ổ nhỏ ấm áp này, mấy cây giả để leo trèo, mài răng hay là đồ ăn vặt, mấy thứ này đều có thể giúp bồi dưỡng tình cảm của thú cưng và con người thêm mặn nồng thắm thiết bền lâu."

Theo nhân viên phục vụ giới thiệu, ánh mắt nam nhân dừng lại ở một cái một cái ổ giống cái chén nhỏ.

"Cái này thật thích hợp cho sóc nhỏ nghỉ ngơi, ngủ, vô cùng mềm mại thoải mái." Thiếu nữ tay mắt lanh lẹ, đem ổ nhỏ nam nhân nhìn trúng lấy ra.

Là một cái ổ màu trắng gạo, bên ngoài có dây mây nhân tạo, bên trong là không gian thoải mái được trải nhiều lớp vải nhung mềm mại.

"Còn có cái lồng sắt này, sóc luôn rất hiếu động, thích chạy loạn, cá lồng này vô cùng thích hợp để thú cưng nhỏ ở....."

"Không cần." Nam nhân lạnh lùng cự tuyệt, ngữ khí thật lạnh, không khí cũng đột nhiên trầm xuống, thiếu nữ không biết mình nói sai cái gì rồi, đành phải ngậm miệng lại.

Cô cảm thấy bản thân thật sự đã nói sai cái gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro