Chương 6: Tặng quà cho nam nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lại bị đe dọa một lần, nhóc con càng thêm thật cẩn thận, tránh ở bụi hoa, đem bản thân giấu kín mít, thẳng đến khi người đưa cơm cho chó đại ca rời đi cậu mới chậm rì rì thò đầu ra.

Nhìn đông nhìn tây, phát hiện không có ai nhóc con mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía rừng cây nhỏ.

Một đường vừa trốn vừa núp, rốt cuộc cậu bình an chạy tới bên dưới cây tùng.

Rừng cây nhỏ nhưng không phải mỗi một cây đều cao lớn thô tráng, hơn nữa cây tùng chỉ có duy nhất một cây, thật dễ dàng tìm được.

Thuận lợi tìm được nhà, nhóc con liền hự hự bò lên trên, vì đã bò tường vài lần nên khi bò lên vỏ cây tùng sần sùi vô cùng dễ dàng. Hốc cây vẫn là thật sạch sẽ, tài sản cậu sở hữu đều vẫn còn, nhóc con trước bò đến bên cạnh lật xem số hạt dẻ cậu thích nhất, đôi mắt đậu đen nhẩm tính số lượng.

Một, hai, ba......

Rồi, tổng cộng có năm viên hạt dẻ, mỗi một viên hạt dẻ đều hạt no đủ, tỏa sáng nâu thẫm, mỗi hạt khoảng 3cm, độ dày khoảng 5cm, đều là tốt nhất.

Sóc mẹ phỏng chừng không lỡ ăn, để dành những hạt tốt nhất.

Nhóc con nhìn nhìn móng vuốt của mình, màu đen, tinh tế, đầu ngón tay nhòn nhọn, chiều dài bàn tay khoảng 1cm.

Một viên hạt dẻ thật sự thật lớn, thật lớn a.

Thân thể cậu cũng chỉ có 6cm, một viên hạt dẻ gần bằng một nửa người cậu, vốn dĩ cái đuôi biến lớn có thể giúp cậu trông to lớn hơn một chút nhưng hiện tại đang trọc lóc, khiến cậu trông như một vật nhỏ đáng thương. Cậu thử nâng hạt dẻ lên vài lần liền phát hiện hạt dẻ căn bản không nhẹ giống như bánh mì, bánh kem, mặc dù đã dùng sức hết từ khi bú mẹ, mệt lè lưỡi, cái bụng trắng trắng cũng trương hết lên thì cậu cũng chỉ có thể nâng được hạt dẻ lên một chút éc.

Vì thế, hốc cây nhỏ lớn như quả bóng rổ liền có một màn như này: Một con sóc đỏ gầy gò, run rẩy khuân vác một viên hạt dẻ to bằng nửa thân cậu, hạt dẻ kia đối với cậu mà nói quả thực giống như là quái vật khổng lồ, hạt dẻ che lấp nửa người trên cậu, thậm chí còn không nhìn thấy đầu, chỉ có thể nhìn hai cái chân ngắn nhỏ ở dưới hoạt động.

Thoạt nhìn sung sướng cực kỳ.

Hai cái móng vuốt nhỏ cực lực ôm lấy viên hạt dẻ , cái bụng làm điểm tựa, nhóc con trợn tròn cặp mắt đen như mực, bởi vì hai chân quá ngắn nên động tác vô cùng chậm, nếu cẩn thận nghe còn có thể nghe được âm thanh "hự hự" nhóc con cố hết sức tạo thành.

Cuối cùng cũng đem được hạt dẻ khuân vác đến bên cạnh hốc cây, hạt dẻ lăn xuống, nện ở trên cỏ, nhóc con thoáng nhìn xuống, thở hổn hển hai cái, lại hự hự bò xuống.

Khi cậu đang bò liền nhìn thấy có một con mèo màu trắng đang cuộn tròn ngủ trên chạc cây cổ thụ đối diện.

Là con mèo ngày hôm qua.

Nhóc con nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục bò xuống, khi xuống đến mặt đất liền bắt đầu khuân vác hạt dẻ cậu muốn tặng cho nam nhân.

Lúc này một con chim lưng xanh bụng đỏ nhỏ từ chỗ cao bay đến, dừng ở trên mặt cỏ rồi đi tới chỗ nhóc con.

"Cạc cạc, nhóc sao lại trở lại rồi? Tìm được chủ nhân rồi sao?" Chim nhỏ quan tâm hỏi, nó còn không ngừng vỗ vỗ cánh.

Nhóc con vừa thấy là bằng hữu quen thuộc, cũng không có tiếp tục khuân vác hạt dẻ, liền ngừng lại.

"Em cũng không biết, nhưng mà em gặp một người rất tốt, anh ấy cho em uống sữa bò, em định tặng một chút quà." Nhóc con vừa nói vừa nói vừa vỗ vỗ hạt dẻ nâu thẫm.

"Xem xem! Đây là quà em chuẩn bị, anh thấy sao?" Nhóc con có điểm đắc ý nho nhỏ.

Đây chính là món được chọn lựa kỹ càng từ trong khối tài sản của cậu.

Hạt tốt nhất nha.

Chim nhỏ nghiêng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, thực nghiêm túc nói: "Rất lớn nha, là một viên hạt dẻ tốt, ăn vào khẳng định rất thơm ngon......"

"Cái đuôi của nhóc đâu, sao không thấy?" Một âm thanh thanh lãnh truyền đến, nhóc con quay đầu liền nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lơ đi đến trước mặt.

Là thanh xà.

Nhóc con chỉ cái đuôi được băng bó tốt, bởi vì hành động không tiện, chỉ có thể kéo đi, băng gạc trắng tinh giờ phút này xám xịt, khó coi muốn chết.

"...... Em, cái đuôi của em bị thương." Thanh âm của vật nhỏ yếu ớt, có điểm như là đi ra ngoài làm chuyện xấu, bị trưởng bối hỏi tội.

Chim nhỏ nghiêng cái đầu xanh lục bên trái một chút, lại ngó bên phải một chút, nghiêm túc xem xét.

"Cạc cạc, lúc tôi vừa tới đã cảm thấy nhóc giống như thiếu cái gì, chính là không chú ý......" Chim nhỏ có điểm tự trách.

So sánh mà nói đôi mắt của thanh xà thật ra sắc bén vô cùng, cái lưỡi dài phát ra tiếng xì xì âm lãnh.

"Có phải con người làm em bị thương không?" Thanh xà chất vấn.

Nhóc con gật đầu, không dám hé răng.

" Bị thương như vậy còn lại chạy ra bên ngoài?"

Nhóc con quơ quơ móng vuốt, phát ra âm thanh "chít chít" nôn nóng, giải thích cho bạn của mình: "Không, không phải cùng một người, em gặp một người khác......"

Chim nhỏ cao hứng xen mồm: "Vô cùng tốt! Còn cho Đầu đất uống !"

Ai là đầu đất a!!!

Thanh xà duỗi eo cái lười, ngẩng cổ thon dài, có chút ngoài ý muốn: "Là chủ nhân?"

Nhóc con có điểm không xác định, bất quá nam nhân kia nếu trở thành chủ nhân của cậu hẳn là vô cùng tốt đi.

Nhóc con nhỏ giọng ừ một tiếng, hai móng vuốt nhỏ nắm chặt vào nhau, có vẻ có chút bất an.

Thanh xà thoạt nhìn tương đối thanh lãnh, bất quá nhóc con vẫn là cảm nhận được sự quan tâm của đối phương.

"Đã có chủ nhân, vậy ở lại chỗ của con người đi, bên ngoài rất nguy hiểm, em lần này có thể nhặt lại được cái mạng nhỏ nhưng lần sau có thể không may mắn như vậy đâu." Thanh xà như cũ giống kiểu cái người lớn chăm sóc bé con.

Nhóc con trong lòng ấm áp, đầu nhỏ gật gật một chút, tỏ vẻ nó cậu thật nghe lời, bé người nhưng ngoan ngoãn.

"Vâng vâng, em biết rồi." Nhóc con lẩm bẩm trả lời, cậu nhìn thoáng qua con mèo trắng vẫn nằm trên cây đại thụ, thấy nó không xuống dưới, đôi mắt cũng không có mở liền có chút tò mò.

"Vì sao anh ấy lại ngủ trên cây nha?"

Con chín nhỏ xinh đẹp tính tình thẳng thắn liền cạc cạc nói: " Trên cây sẽ an toàn, không dễ bị phát hiện, cũng không cần lo lắng bị ăn thịt."

"...... Nha, Vậy sao anh ấy không xuống dưới?" Nhóc con nhìn nhìn không trung, lúc này vẫn là buổi chiều.

"Em định chào anh ấy một tiếng......" Ngày hôm qua chúng nó vẫn chưa biết nhiều về nhau, nhưng con mèo màu trắng kia khắc cho cậu ấn tượng rất sâu, nếu không có nó sóc mẹ cũng không thể mai táng an toàn nhanh như vậy.

Là một con mèo vô cùng tốt.

Cái đầu hình tam giác của thanh xà vặn vẹo, nhìn qua vô cùng dữ tợn, đôi mắt màu vàng kim loại tỏa sáng, nó nhìn nhìn con mèo ở chạc cây không nhúc nhích, lại nhìn thoáng qua nhóc con đầy mặt mờ mịt, ngây thơ vô tri.

"...... Tiểu Bạch nó bị ốm."

Thanh xà thè lưỡi, phát ra âm thanh xì xì.

Ủa?

Không phải đã nói không nói cho Đầu đất sao?

Nghiêng đầu, lấy mắt nhỏ tròn tròn dùng sức nhìn thân thể thon dài của thanh xà.

Chim nhỏ lưng xanh bụng đỏ đầu đầy chấm hỏi, hai móng vuốt cao gầy vây quanh thanh xà chuyển động qua lại, trước sau không hiểu tại sao thanh xà làm vậy.

Nó dùng cánh gãi gãi đầu, đầu thanh xà so với nó thông minh hơn nhiều nên nó liền không hỏi.

Nhóc con ngốc ngốc, móng vuốt nhỏ quá ngắn, với không tới đầu, chỉ có thể bắt được quai hàm phình phình.

Có chút mất tự nhiên bắt lấy quai hàm, nhóc con lộ ra thần sắc lo lắng: "Vậy, vậy nên làm sao bây giờ? Chúng ta đây đưa anh ấy đi xem bác sĩ đi......"

Chim nhỏ lại lần nữa phát ra tiếng cười cạc cạc, vui mừng khôn xiết phát biểu bản thân biết.

"Tôi biết! Tôi biết! Là tiêm í, nghe nói được chích một cái thì bệnh sẽ khỏi rồi!" Chim nhỏ vui sướng nhón một chân, còn xoay cái cánh.

"chỉ là cái châm này chỉ con người mới có, chúng ta đều không có chủ nhân......" Chim nhỏ thanh âm có điểm mất mát.

Nó ở cùng với lão chủ nhân hai năm, lão chủ nhân liền rời nhân thế, bởi vì không có giọng hót duyên dáng, bộ lông xinh đẹp nên chủ nhân sau của nó nuôi một thời gian, cũng không phải thật sự thích nó.

Không có tốt với nó như lão chủ nhân.

Vậy nên nó lựa chọn rời đi.

Mà chủ nhân của thanh xà là một người nuôi rắn, chỉ đợi nuôi nó béo rồi đem đi ngâm thuốc.

Thanh xà là một con rắn thật thông minh, lại vô cùng lười biếng.

Ở trong truồng nuôi rắn, xung quanh nó đều là một vòng anh chị em của nó, mỗi lần được cho ăn đều vui vẻ tranh đoạt, nhưng vì quá lười nên nó là con rắn lớn chậm nhất. Một ngày nào đó, thanh xà phát hiện, anh em bên cạnh chậm rãi giảm bớt, bắt đầu từ cái con béo nhất kia....

Mắt thấy tiếp theo sẽ đến lượt nó, thanh xà bởi vì quá lười, luôn là đoạt không được đồ ăn, nó liền trộm nuốt mấy trứng vừa sinh rồi trộm trốn đi.

Sau khi trốn đi, nó liền ở lại rừng cây nhỏ này, rừng cây nhỏ rất ít người, đối thủ một mất một còn chỉ có mấy con, đối với loại rắn lười như nó mà nói thì không thể tốt hơn.

Nó đã gặp qua không ít anh em vô cùng thảm, mỗi ngày đều trốn ở cống thoát nước âm u.

Khi Thanh xà tới, Tiểu Bạch đa xở đây rồi, nó là con vật vào đây sớm nhất lại không có xua đuổi nó rời đi.

Nhưng nó cũng nhìn thấy Tiểu Bạch xua đuổi một ít con vật đi lạc vào đây, Tiểu Bạch không hề giống bề ngoài cao quý mỹ lệ của nó, nó thân thủ nhanh nhẹn, sức bật kinh người, thanh xà đã từng nhìn thấy Tiểu Bạch một mình đấu vài tên chó hoang, mà máy con đó đều to hơn tiểu Bạch gấp 3, 4 lần!

Thanh xà lúc ấy còn không rõ, đến sau lại liền dần dần hiểu rõ.

Tiểu Bạch là đang tranh đoạt địa bàn.

Mỗi ngày đều du tẩu ở trên vách tường xi măng lạnh băng, nhảy qua vô số lốp xe máy, xe ô tô, tránh né con người, ở thủ đô tấc đất tấc vàng này, chỉ có phiến rừng nhỏ này có thể giúp chúng nó ngủ một giấc an yên.

Thanh xà đến cuối cùng mới biết được, Tiểu Bạch thì ra là một thú cưng.

Chỉ là khi nó đánh nhau thì so với chó điên cong điên hơn, trong rừng cây trong có một con động vật mù mắt nào dám đi trêu trọc tiểu Bạch , nó nhìn qua thì bé nhỏ yếu đuối vô hại thế thôi nhưng dù là hắc xà, bọ cạp độc của khu rừng bên kia cũng không dám ho he.

Tiểu Bạch bị ốm được một tháng.

Có một lần nó kéo thân thể bị tàn phá nặng nề về rừng cau nhỏ, đừng nói đến điều khiến nó tự hào nhất là quăng mình một cái là trèo lên được cành cây, đến sức đi đường nó còn không có.

Cổ, mặt, thân thể, tứ chi, đều bị răng bén nhọn cắn bị thương, mùi máu tràn ngập trong rừng cây, da lông tuyết trắng bị nhuộm dần thành màu đỏ, may mà có mẹ của nhóc con ngậm nó leo lên cây, chỉ có ở đó tiểu Bạch mới cảm thấy an toàn.

Trong rừng cây, có hắc xà bò cạp độc, còn có mấy con chó hoang mèo hoang, tuy rằng ngày thường không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng đến buổi tối, sinh vật trong rừng đều không có ngủ, chúng nó trợn tròn đôi mắt, vẫn luôn như hổ rình mồi.

Tiểu Bạch từ ngày đó bắt đầu bị bệnh thân thể dần dần gầy yếu, da lông từng khối từng khối rụng rời, hốc mắt khóe miệng dần dần biến thành màu đen, hiện tại thời gian ngủ mỗi ngày đều tăng.

Thanh xà cảm thấy nôn nóng bất an.

Cái loại này bất an giống như là lúc trước, anh em bên người nó dần giảm bớt, ngay lúc đó nó chỉ cảm thấy ngoài ý muốn cùng không cam lòng, mà nay cảm giác ấy lại càng mãnh liệt. Tuy rằng là thú cưng bị vất bỏ nhưng Tiểu Bạch thật sự giống như một đại ca ngoài lạnh trong nóng, để nó ở lại còn chăm sóc nó.

Thanh xà không bao giờ nghĩ rằng tiểu Bạch sẽ chết đi như vậy.

Nó cảm thấy rất khổ sở, nó nghe con người nói, gan của nó là một loại thuốc rất tốt, có thể giải rất nhiều độc, hẳn là có thể chữa trị cho Tiểu Bạch đi.

Đáng tiếc chính là, Tiểu Bạch từ chối.

Nó nói đây nò bệnh nhiễm trên người một con mèo hoang khác, trừ khi dùng loại kháng sinh trị liệu chỉ con người có, gan rắn đối với nó vô dụng.

Thanh xà giật mình.

Gan rắn thật sự vô dụng sao? Hay là tiểu Bạch không muốn nó móc gan của mình xuống? Tuy rằng nghe nói bị lấy mất gan rắn sẽ chết đi nhưng vì thanh xà thì nó một chút cũng không quan tâm. Nó nghe nói, gan của nó có thể chữa khỏi nhiều bệnh.

Thanh xà kiên định cho rằng, Tiểu Bạch đây là không lỡ ăn của nó, mắt thấy Tiểu Bạch từng ngày suy yếu, thanh xà thay thay đổi tính cách lười nhác của mình, từ trong tổ chui ra gặp những tiểu đồng bọn khác, nghĩ cách tìm thứ chữa bệnh cho tiểu Bạch.

"Kia, hay là giao cho em đi, em sẽ nghĩ cách." Nhóc con nhìn qua vô cùng ngốc nghiêm túc nói.

Chim xanh thật vô tư nói: "Đúng rồi, nhóc tìm chủ nhân nhóc đi vậy là có thể cứu Tiểu Bạch."

Chim xanh đầu óc rất đơn giản, thoạt nhìn phi thường cao hứng, bay đến cây cổ thụ cạc cạc gọi tiểu Bạch dậy.

Mèo trắng bị đánh thức, mở đôi mắt màu xanh băng nhìn nhìn nhóc con dưới tàng cây, hướng nhóc con meow một tiếng, lại tiếp tục ghé vào mặt vào cành cây, nhưng không có ngủ, đôi mắt nửa híp, thoạt nhìn thực suy yếu.

"Nhóc con mau trở về, đừng chạy loạn." Nó mặc dù bệnh tật xấu xí nhưng như cũ có vẻ cao quý nó với nhóc con.

"Vâng ạ." Nhóc con thành thành thật thật đáp ứng.

Vì thế một đám bạn bè đến từ giới động vật liền tám chuyện trên trời dưới bể, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua như vậy, chờ trời tối, nhóc con lúc này mới lưu luyến trở lại lâu đài của nam nhân.

Hạt dẻ quá lớn, vẫn là Tiểu Hỏa ngậm cho cậu đến cửa sổ, cậu mới có đủ sức khuân vác.

Vẫy vẫy tay bye bye tiểu Hỏa, nhóc con giống như ngày hôm qua, dùng móng vuốt câu lấy lưới cửa sổ, đem lưới cửa sổ kéo ra.

Ủa, có người?

Hình bóng quen thuộc, chỉ là không có mặc thường phục như ngày hôm qua, bên trong mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác dài màu cà phê, quần tây đen, giày vẫn là giày da.

Nam nhân ngồi ở bàn làm việc màu vàng, trong tay cầm một quyển sách, cúi đầu lật xem, đầu ngón tay lật sách phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Chỉ là không thấy sữa bò, bánh quy, bánh kem......như ngày hôm qua.

Nhóc con ngốc một chút rồi chen vào, cố sức đem hạt dẻ khuân vác tiến vào.

Bởi vì quá nặng, không thể giống ngày hôm qua trực tiếp nhảy lên trên bàn, nó chỉ có thể trước tiên đem hạt dẻ lăn xuống, rồi bò xuống đất đem hạt dẻ thật lớn nần lên đỉnh đầu.

Hự hự, hạt dẻ rốt cuộc khuân vác đến bên chân nam nhân, cậu dùng móng vuốt nhỏ chọc chọc mắt cá chân nam nhân, ý bảo nam nhân nhìn xem cậu mang quà đến cho này.

Nam nhân hình như lúc này mới cảm giác được sự tồn tại của nhóc con, cúi đầu, nhìn bên chân một vật nhỏ, thấy nhóc con kia vươn một con móng vuốt nhỏ, co rụt chỉ chỉ vào một trái cây màu đen bên chân hắn.

Đó là......

Hạt dẻ?

Hắn cong lưng, liền nhìn thấy nhóc con giống như đại lực sĩ, hai móng vuốt nhỏ nâng lên cái hạt dẻ nhìn như to bằng người nó, hướng bên chân hắn đẩy tới?

"Chít chít ~ chít chít ~~" cho anh đấy~ mau nhận lấy ~

Nam nhân vươn tay phải, cái hạt dẻ kia liền lăn xuống lòng bàn tay có đốt ngón tay rõ ràng của hắn.

Đây là cho hắn?

Nhóc con thoạt nhìn thật cao hứng, vui mừng phát ra âm thanh chít chít, còn tại chỗ nhảy nhót vài cái, sau đó nó liền chạy đến trên tủ đầu giường, đó là nơi có ổ nhỏ của cậu.

(⊙v⊙) ỦA?

Lạ ghê, ổ nhỏ của cậu đâu, rõ ràng giữa trưa còn ở đây cơ mà, sao bây giờ không thấy tăm hơi đâu hết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro