Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on November 21, 2013 by Berry Q

Cảm giác yêu em đến thật tự nhiên, giống như đôi ta đã yêu nhau từ ngàn năm trước.

_____________________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q

☆☆☆

Trời vừa mới sáng thì Kim Jaejoong đã bị Jung Yunho tha ra ngoài, thật ra Jung Yunho đã rửa mặt thay đồ từ rất lâu rồi, dự định sẽ đi sớm một chút, nhưng cuối cùng vẫn chờ cho đến khi sát giờ mới gọi cậu thức dậy, Jung Yunho đứng ở bên giường dịu dàng gọi tên Kim Jaejoong.

“Jaejoong à, tỉnh dậy đi, chúng ta đi đến quán ăn.”

Jaejoong theo tiếng gọi của Jung Yunho mà mở mắt, dụi dụi hai con mắt tèm nhèm, cái môi hồng hồng khẽ mấp mấy.

“Jaejoong, cậu đi rửa mặt đi, tớ ra ngoài chờ cậu.”

Jung Yunho nói xong bước ra cửa đứng, Kim Jaejoong mặc quần áo, xếp lại chăn gối rồi đi rửa mặt, đợi đến lúc cậu đến gần rồi Jung Yunho mới nói:

“Jaejoong a, cậu đi ra đầu ngõ chờ một lát sẽ có xe buýt đến, chạy đến phố 102 thì xuống xe, đi vài bước sẽ thấy quán mì mình ăn hôm qua, đối diện chính là chỗ làm của tụi mình đó, ngày hôm qua đã đến rồi, chắc sẽ không quên đâu.”

“Tớ? Vậy còn Yunho?”

“Tớ đạp xe đến, trời lạnh như thế, lại là buổi sáng, cậu vẫn nên ngồi xe đến đó trước đi.”

“Tớ không chịu, Yunho có phải là chê tớ nặng nên không chở tớ đi có đúng không?”

“Sao lại thế? Lần trước tớ dùng xe ba bánh chở cậu vì nghĩ chỉ có một lần nên không sao, nhưng bây giờ buổi sáng thực sự rất lạnh đó Jaejoong.”

“Tớ không chịu!”

Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong phồng hai má, bĩu môi thì không khỏi bật cười, thầm nghĩ hôm nay Jaejoong mặc áo dày, bây giờ cứ chiều theo cậu, đợi đến ngày mai cậu chịu không nổi thì sẽ ngoan ngoãn lên xe. Vì vậy thở dài rồi mỉm cười dịu dàng.

“Được rồi, tớ chở cậu, đi thôi!”

“Ừm!” Kim Jaejoong cười thỏa mãn.

Jung Yunho lên xe gạt chống, sau đó đợi Kim Jaejoong an toàn ngồi đằng sau mới xuất phát, chiếc xe đạp tàn tàn băng qua con hẻm nhỏ vẫn xóc nảy như ngày trước, Kim Jaejoong tới đêm hôm đó Jung Yunho còng lưng đạp chiếc xe ba bánh cho cậu đi dưới trời tuyết thì không khỏi mỉm cười, Kim Jaejoong đột nhiên phát hiện nhân duyên trên cõi đời này thật sự rất kỳ diệu. Lần này Kim Jaejoong không có vô ý nhào lại ôm Jung Yunho, mà ngay từ lúc đầu tay phải của cậu đã đặt trên thắt lưng của Jung Yunho, tay trái bám lấy túi áo khoác của anh. Jung Yunho cúi đầu nhìn hai tay của Jaejoong níu trên người mình thì mỉm cười thật ngọt ngào, sau đó bắt lấy tay Kim Jaejoong nhét vào túi áo của mình rồi dùng hết sức bình sinh đạp xe băng băng trên phố, hai người một trước một sau, nét mặt rạng rỡ như ánh mặt trời ban trưa.

Thật ra Jung Yunho xuất thân từ nhà nông, đã quen với việc đồng áng, sức khỏe đương nhiên dẻo dai hơn người thường, đèo theo một thanh niên đằng sau cũng không vấn đề gì, anh chỉ sợ Kim Jaejoong bị lạnh thôi, thế nhưng dẫu làm sao thì Jung Yunho vẫn khao khát giờ khắc này là vĩnh viễn, tuy rằng đầu môi chưa nói ra lời yêu đương gì, thế nhưng chỉ nghĩ đến thôi thì lồng ngực đã tràn đầy cái gọi là hạnh phúc rồi.

Kim Jaejoong lần đầu tiên ngồi xe đạp cho người ta chở, đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn người người trên phố, có kẻ vội vã chạy đi làm, có người mặc đồng phục đến trường, trong Kim Jaejoong đột nhiên xuất hiện một loại suy nghĩ giá như Jung Yunho cứ mãi mang cậu theo trên chiếc xe đạp này cả đời cũng thì cũng đủ mãn nguyện lắm rồi, bởi vì giây phút này ngoài hạnh phúc cũng chỉ là hạnh phúc mà thôi.

Xe chạy khoảng nửa giờ đến quán ăn, Jung Yunho loay hoay khóa xe ở ngoài để Kim Jaejoong đi vào trước. Ở trong quán ăn, tất cả nhân viên cùng ông chủ đang dùng bữa sáng, hơn nữa mọi người ăn cũng sắp xong rồi, trên bàn còn dư một phần bánh bao, một đĩa kim chi, một phần soup nguội. Đột nhiên Jaejoong nghĩ đến mỗi buổi sáng, Yunho luôn dành cho cậu một cái bánh bao thịt thơm phưng phứt cùng một ly sữa đậu nành tỏa hương ngào ngạt, nhớ đến giây phút ấy trái tim Kim Jaejoong bỗng dưng ấm áp diệu kỳ. Ông chủ ngồi trong quán thấy cậu vào lập tức đứng lên chào đón.

“A, Jaejoong, các cậu mới đến hả? Yunho đâu rồi? Thời gian không còn sớm nữa, mau tới đây ăn sáng đi, chúng tôi có để phần cho hai cậu nà.”

Kim Jaejoong vội vã chào hỏi ông chủ và các nhân viên trong quán, một người ngồi gần đó cũng lên tiếng:

“Đến đây ăn sáng đi, nhưng mà sao bây giờ mới đến? Yunho bình thường là người đến sớm nhất đó.”

Đúng lúc này Jung Yunho từ ngoài bước vô, mọi người chào hỏi qua loa rồi tranh thủ ăn cho xong bữa sáng rồi đi làm việc, Jung Yunho cười nói:

“Tôi với Jaejoong ăn rồi, mọi người cứ ăn đi, chúng tôi đi thay quần áo trước.”

Đi vào phòng dành cho nhân viên, Jung Yunho cầm đồng phục đưa cho Kim Jaejoong

“Jaejoong à, những … những bộ đồ này là của người phục vụ trước để lại, cậu mặc đỡ nha, ngày hôm qua tớ lỡ quên mang về giặt rồi, cậu cố hết hôm nay, đến tối tớ mang về giặt cho.”

Kim Jaejoong cầm bộ quần áo trên tay lẳng lặng nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình.

“Yunho à, ngày mai chúng ta đến quán sớm nha.”

“Sao vậy?”

“Yunho à, cậu đừng nên nhường nhịn tớ như thế, thật đấy, sau này mình cứ đến tiệm ăn sáng là được rồi, trước đây cậu như thế nào thì tớ sẽ cố gắng học theo như thế đó, đừng vì tớ mà trì hoãn việc của Yunho, thật đó.”

Jung Yunho có chút khó hiểu nhìn Kim Jaejoong.

“Jaejoong, tớ không có trì hoãn việc gì cả, tớ chỉ muốn không muốn Jaejoong phải ăn đồ lạnh thôi.”

“Ngốc quá, tớ cũng là con trai, cậu sao tớ vậy, Yunho không phải muốn để dành tiền mở quán ăn sao? Vậy nên từ giờ trở đi sẽ phải tiết kiệm nha, đừng nên lãng phí tiền vào những chuyện vụn vặt, tụi mình góp gió thành bão ha.”

Hơn nữa Kim Jaejoong không muốn nhìn thấy Jung Yunho phải chịu thiệt thòi về mình, đừng mãi luôn đứng sau lưng để bảo vệ tớ, mỗi khi nhìn thấy cậu như vậy lòng tớ thật khó chịu, bắt đầu từ giây phút này hãy để Jaejoong đứng bên cạnh Yunho cùng nhìn về một phía đi, tuy rằng những lời này Kim Jaejoong không nói thành lời, nhưng nếu đã có suy nghĩ như vậy thì cậu sẽ dùng hành động của mình mà thực hiện nó, bởi vì đây là lần đầu tiên Kim Jaejoong yêu thương một người đàn ông đến như vậy.

Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong sốt ruột thay cho mình, nghe Kim Jaejoong không cho mình lãng phí, thật ra anh không cảm thấy đây là lãng phí, bởi vì là Jaejoong, Yunho không muốn để Jaejoong phải chịu đựng bất cứ cực nhọc gì, cậu hãy cứ mãi mãi là một Kim Jaejoong vô ưu vô lo cả cuộc đời, thế nhưng bây giờ anh vẫn gật đầu, bởi vì anh biết đây là cách Jaejoong quan tâm đến mình, thôi thì mọi chuyện cứ chiều theo cậu vậy, còn bản thân anh trộm nghĩ đợi lát nữa đến giờ nghỉ trưa rồi làm một bữa ngon ngon cho cậu bồi bổ.

Đây là lần đầu tiên Kim Jaejoong làm công việc chạy bàn, lúc mới bắt đầu còn lúng ta lúng túng, tay run run cầm không nổi cây bút, còn Jung Yunho ở đằng sau nhà bếp phụ ông chủ làm thức ăn, Kim Jaejoong chạy theo học hỏi mấy người phục vụ có kinh nghiệm lâu năm, quán ăn này quy mô tuy không lớn, thế nhưng mùi vị rất vừa miệng, không gian sạch sẽ thoáng đãng không thiếu sự sang trọng, từ mười giờ sáng đã có khách lục tục đến gọi món, đến giữa trưa thì khách đông không ngơi tay, khách ngồi trong tiệm không nói làm chi, còn có rất nhiều người đứng chờ chỗ ngồi hoặc có người đến mua đồ ăn mang về. Mấy ngày đầu, Kim Jaejoong còn chưa thạo việc, nhưng thông minh là vốn trời cho, trải qua vài ngày thì cậu đã có thể quen hết việc trong quán.

Rất nhiều cô gái thấy trong quán có thêm một người phục vụ đẹp trai lung linh như vậy thì tim hồng bắn ra bốn phía, thậm chí có người đến quán ăn chỉ để nhìn Kim Jaejoong thôi, ngày càng nhiều người đến chỉ đích danh cậu phục vụ, bản thân Jaejoong hận mình sao không có thêm một người anh em song sinh cho đỡ việc.

Cuối cùng cuộc chiến tranh bận rộn kéo dài đến hai giờ chiều thì tạm dừng, đến giờ phút này Kim Jaejoong mới thở phào nhẹ nhõm, lê thân rã rời ngồi xuống xoa xoa hai cái chân tê rần, chờ một lát cậu mới đứng dậy đi vào nhà bếp nhìn Jung Yunho một cái. Đứng ở trước cửa nhà bếp, thấy thấp  thoáng thấy bóng lưng của anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng bàn tay vẫn cẩn thận tỉ mỉ khoáy soup trong nồi, đó là bữa trưa cho mọi người. Đột nhiên tất cả mệt mỏi của Kim Jaejoong đều bốc hơi hết, chính là vì người thanh niên kía nỗ lực cho cuộc sống của mình như vậy, cậu cũng không thể để mình tụt lại phía sau được, không phải cậu đã nói hai người cùng nhau tiến về phía trước sao.

Chính thức ngồi vào bàn ăn đã là ba giờ chiều, mọi người xoay quanh một cái bàn, ở giữa là một nồi cơm lớn bốc khói nghi ngút, Jung Yunho làm thêm vài món ăn, mỗi người tay bưng chén cơm nóng hổi, Kim Jaejoong từ nhỏ tới lớn chưa từng ăn chén cơm nào lớn như vậy, Jaejoong cứ bất động ngồi nhìn chằm chằm chén cơm như có mối thù sâu nặng gì với nó vậy. Một lát sau, Jung Yunho từ nhà bếp đi ra, ngồi xuống bên cạnh cậu rồi hối thúc mọi người mau ăn cơm, sau một khoảng thời gian dài vật lộn như vậy có một tô cơm vào bụng là chuyện hạnh phúc không thể tưởng tượng được, không khí rất vui vẻ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Đa số nhân viên ở đây đều là nam cho nên cũng không cần phải ngại ngùng gì nhiều, Kim Jaejoong không do dự nữa, tay cầm lấy chén cơm ăn từng miếng to, trên môi nở nụ cười thỏa mãn. Jung Yunho nhìn thấy Jaejoong rạng rỡ như vậy, trong lòng dâng lên một hương vị ngọt ngào.

Ăn cơm xong cũng là lúc mọi người bắt đầu chuẩn bị cho công việc buổi tối, Kim Jaejoong như bao người, bắt tay vào làm việc, trải qua trận chiến chạy việc, cùng nhau ăn tối, cơm nước xong xuôi, Jung Yunho đạp xe chở Kim Jaejoong trở về.

Kim Jaejoong ngồi phía sau ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, chóp mũi hồng hồng hít thật sâu vào không khí trong lành về đêm, có lẽ ngày hôm nay là ngày cậu vất vả nhất từ nhỏ đến lớn, nhưng cũng là một ngày thú vị nhất, tất cả đều phải cảm tạ ông trời đã mang người đàn ông này đến trong cuộc đời của cậu.

Về đến nhà Jung Yunho vội vàng nấu nước nóng cho Kim Jaejoong đi tắm.

“Jaejoong a, mệt lắm phải không, đi tắm đi rồi nghỉ sớm.”

“Ừm.”

Lúc Jung Yunho từ ngoài mang than vào thì cậu đã cuộn tròn người lại, vùi vào chăn ngủ rồi, Jung Yunho đem quần áo đi giặt xong rồi trở ra, trên tay cầm một cái áo bông to sụ ấm áp đắp cho Kim Jaejoong, tắt đèn, trong bóng tối có một chàng trai ngắm nhìn thiên sứ trong lòng mình say ngủ.

“Jaejoong à, vất vả cho cậu rồi, ngủ ngon.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro