Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on January 18, 2014 by Berry Q

Khi đời người bước qua một trang giấy mới, anh sẽ nỗ lực yêu em hơn ngày hôm qua.

_________________________________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q

Ngày cứ trôi qua đều đặng như quy luật của nó, Jung Yunho mỗi ngày đều chăm chỉ nhìn cuốn lịch treo trên tường.

Buổi sáng hôm nay sau khi rời giường, Jung Yunho như trước đứng nhìn ba mươi con số treo lơ lửng một lần nữa, còn tới một tuần nữa là đến ngày khai giảng của Jaejoong rồi, vì sao một ngày trôi qua chậm như thế, thở dài, anh dắt xe đạp đi làm.

Trải qua một ngày lê thê, Jung Yunho vác tấm thân mệt mỏi về nhà, chiếc xe đạp lọc cọc vừa tới trước cửa liền phát hiện đèn trong phòng mình đang sáng, tim Yunho thiếu chút nữa nhảy ra ngoài luôn, không phải là có trộm chứ. Rón rén khóa kỹ xe đạp, sau đó đi qua bên hông nhà lụm một viên gạch, nắm chắt gạch trong tay, tay còn lại tra chìa khóa vào rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng, cái đầu thò vào dò xét trước, nhìn trước nhìn sau thấy ổ khóa nhà không có dấu hiệu cậy mở, tên trộm kia sao vào được vậy ta?

Để chắc ăn, anh vẫn đi vòng vòng trong phòng khách nhìn một chút, nhưng đột nhiên thấy được chiếc vali quen thuộc của một người, trong nhà bếp còn có tiếng nước chảy, trái tim be bé của Jung Yunho bắt đầu không khống chế được nhịp đập kinh hoàng, lập tức ném cục gạch vào xó nhà, khóa cửa lại, chạy ào vào bếp, quả nhiên, đúng là cái người mà anh mỗi ngày nhớ nhung điên cuồng đang đứng ở bồn nước rửa trái cây.

Jaejoong nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, Jung Yunho đã đứng cửa nhà bếp sững sờ nhìn cậu, Kim Jaejoong cúi đầu cười, quay đầu tiếp tục rửa trái cây, tuy rằng ngoài mặt làm bộ thế thôi chứ trong lòng Kim Jaejoong run muốn chết.

Jung Yunho chịu không được từ đằng sau ôm chầm lấy Kim Jaejoong, sau đó nhịn không được xoay người cậu lại, gắt gao hôn lên bờ môi mà anh luôn nhớ nhung hai cái, cuối cùng mới thỏa lòng siết cậu vào lồng ngực của mình.

“Jaejoong à, nhớ quá.”

Kim Jaejoong cũng không thèm để ý tay mình còn ướt, vùi vào lòng anh ở lì trong đó luôn.

“Yunho, em đang rửa trái cây.”

“Được được, em rửa đi, ha ha.”

Jung Yunho mãi đứng nhìn Kim Jaejoong, nụ cười trên mặt vẫn không khép lại được, khóe môi Kim Jaejoong cũng vẽ lên một vòng cung hoàn hảo. Kim Jaejoong rửa xong, hai người cùng ngồi trên bàn, một người cầm trong tay trái táo, vừa ăn vừa trò chuyện.

“Jaejoong à, sao đột nhiên em lại trở về?”

“Thế nào? Không chào đón em sao?”

“Không, không có, tuyệt đối không có, nhưng nếu em nói cho anh biết, anh sẽ đi đón em mà.”

“Anh bận đi làm như vậy, em tự đi về cũng được mà.”

“Sức khỏe của bác trai sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”

“Ừm, khá hơn trước nhiều, may là có mẹ chăm sóc, nếu không em cũng không yên tâm trở về.”

“Ừ, vậy là tốt rồi, Jaejoong à, vất vả cả một ngày rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Ừm.”

Hai người rửa mặt xong hết rồi mới cùng nằm ở trên giường, thế nhưng tâm tình lúc này lại rất khác biệt, bởi vì bọn họ đã chính thức đến với nhau rồi, Jung Yunho vẫn như trước trong nắm lấy tay của Jaejoong. Kim Jaejoong cũng quay về phía anh, cả hai mặt đối mặt, Kim Jaejoong nhớ tới đêm hôm trước Yunho bị mình lừa gạt, không tự chủ được liền bật cười.

“Jaejoong, em cười cái gì vậy?”

“Em đang cười một người ngốc nghếch.”

“Ngốc nghếch? Ai vậy a?”

Kim Jaejoong không trả lời, chỉ có mặt nhẹ đỏ lên rồi từ từ nhắm hai mắt lại, Jung Yunho tưởng rằng cậu muốn ngủ, cho nên đứng dậy chuẩn bị tắt đèn, nhưng anh vừa mới nhỏm dậy đã bị Jaejoong kéo ngồi xuống, Jung Yunho ngẩn ra nhìn cậu, Kim Jaejoong mặt đỏ hồng lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, mắng yêu một cái:

“Đồ ngốc “

Rồi vươn một ngón tay chỉ lên môi của mình, Jung Yunho đến lúc này có muốn không hiểu cũng không được nữa rồi, mặt anh đùng một cái đỏ như táo chín, với tay nắm lấy tay cậu, sau đó chậm rãi đến gần đôi môi của Kim Jaejoong, đến lúc cả hai đều cảm nhận được hơi thở của nhau không kiềm được run rẩy, “Chụt” một cái, Jung Yunho lật đật rời khỏi đôi môi ngọt ngào trước mắt.

Kim Jaejoong mở mắt, nhìn gương mặt đỏ đến mức nhỏ máu của Jung Yunho, cúi đầu cười khúc khích, tiếp theo ngẩng đầu lên, đôi bàn tay trắng trẻo ôm lấy khuôn mặt của Jung Yunho, từ từ tiến lại, khi hai cánh môi chạm nhau, đôi mắt nhắm lại tận hưởng hương vị của tình yêu, Jaejoong mở miệng ngậm vành môi của Yunho mút nhẹ một cái, Jung Yunho cũng bắt chước Kim Jaejoong đáp lại cậu, cánh tay Kim Jaejoong đi xuống vòng qua cổ của Jung Yunho, anh trở tay ôm lấy thắt lưng của cậu, hai người bắt đầu cảm thấy hình như môi chạm nhau vẫn chưa đủ, thử vươn đầu lưỡi, sau đó say mê hôn sâu, trao nhau mật ngọt.

Đến khi dứt nhau ra, ai cũng đều thở không nổi, Kim Jaejoong không dám nhìn Jung Yunho, lật đật nằm xuống giường trùm kín chăn lại, quay mặt vào tường. Jung Yunho thấy bóng lưng của Kim Jaejoong, cười toe toét. Jaejoong của anh, vừa to gan lại vừa thẹn thùng, Jung Yunho thật sự yêu chết Kim Jaejoong rồi. Jung Yunho xuống dưới tắt đèn, sau đó nhẹ nhàng chui vào trong chăn, xoay người hướng về phía Kim Jaejoong rồi nhắm hai mắt lại.

“Jaejoong, ngủ ngon “

“Ngủ ngon “

Trong bóng tối, Kim Jaejoong trở mình lăn vào lòng của Jung Yunho.

.

Hai người ở chung ngày qua ngày rất vui vẻ, đảo mắt đã đến lúc khai giảng, hai người hẹn nhau đến cuối tuần, Kim Jaejoong sẽ đến chỗ của Jung Yunho, còn bình thường thì Jung Yunho đi làm, Kim Jaejoong đến trường.

Kim Jaejoong giấu Jung Yunho đi dạy thêm tới ba nơi, còn kiêm thêm công việc của thông dịch viên, Kim Jaejoong học chính là tiếng Anh, ngôn ngữ thứ hai là tiếng Pháp, may mắn là là cuộc sống ở đại học cũng thoải mái, nếu không bị quản thúc gắt gao thì làm sao kiếm được tiền. Nơi Jaejoong làm là một công ty của Pháp, có rất nhiều tài liệu cần phiên dịch, Kim Jaejoong mỗi ngày đến đó nhận công việc về làm, sau đó nộp lại kết quả là được.

Cứ như vậy, buổi tối đi dạy ba nơi, ngoại trừ cuối tuần rảnh rỗi ra, thời gian của cậu đều dùng để phiên dịch và học tập, tuy rằng mệt muốn chết, rảnh rỗi không có bao nhiêu, thế nhưng Jaejoong rất hài lòng với cuộc sống đầy màu sắc hiện tại, cậu là vì lý tưởng của bọn họ mà phấn đấu, tuy rằng công việc không kiếm được quá nhiều tiền, thế nhưng phải biết tích cóp từ những cái nhỏ nhặt a, từ từ sẽ đến, cậu đối với bản thân và Yunho rất có lòng tin.

Về phần tại sao lại gạt Jung Yunho, bởi vì khi cậu thử mang kế hoạch của mình nói cho Jung Yunho biết thì lập tức bị phủ quyết, Jung Yunho kiên trì khuyên Jaejoong nên chuyên tâm đến trường, những chuyện khác không cần quan tâm, chờ tốt nghiệp xong sẽ tính tiếp. Anh hiện tại cố gắng học giỏi tay nghề, sau đó đến nhà hàng lớn hơn xin việc, ở đó tất nhiên sẽ học được nhiều cái hay hơn, tiền lương khi đó cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Thật ra Kim Jaejoong hiểu rõ, Jung Yunho không muốn cậu vì anh mà vất vả, thế nhưng cậu không sợ, cùng Jung Yunho cố gắng cho cuộc sống của bọn họ làm cậu rất hài lòng, cũng rất thỏa mãn.

Buổi tối hôm nay Kim Jaejoong đi dạy về, định mở máy vi tính chuẩn bị dịch bài tiếp thì Park Yoochun chạy tới chơi. Từ lúc khai giảng tới nay, Park Yoochun phát hiện Kim Jaejoong bận tới chân không chạm đất, có gặp cũng chỉ chào nhau vài câu rồi tạm biệt, cho nên hôm nay hắn đặc biệt qua thăm cậu.

“Jaejoong, cậu gần đây đang làm cái gì vậy? Biệt tăm biệt tích luôn.”

Park Yoochun ngồi ở trên giường của Kim Jaejoong, còn cậu đăm đăm vào cái máy tính, tay gõ lóc cóc, sau khi chỉnh xong một đoạn rồi lưu lại, sau đó mới quay sang trả lời câu hỏi của Park Yoochun.

“Tôi đi dạy thêm ở ba nơi, kiêm chức thông dịch viên của công ty nước ngoài, tương đối bận.”

“A? Jaejoong a, sao cậu lại lao lực thế kia? Cậu thiếu tiền lắm hả?”

Hắn nói xong liền hối hận bởi vì bị Kim Jaejoong liếc cho một cái lạnh thấu xương.

“Không phải, Yunho. . . Yunho anh ấy muốn mở nhà hàng, cho nên tôi muốn giúp anh ấy tiết kiệm tiền từ bây giờ, tôi hiện tại còn đang đi hoc, còn bị hạn chế nhiều … tuy rằng tiền tôi làm ra không nhiều lắm, nhưng từ đây đến lúc đó, cộng thêm tiền tiết kiệm sinh hoạt, cũng tích cóp chút ít, đợi đến khi tôi tốt nghiệp chắc cũng được kha khá.”

Park Yoochun nhìn Kim Jaejoong từ nãy tới giờ, sau đó nghe được câu trả lời của cậu. Miệng hắn lập tức há thành chữ O tròn trĩnh. Park Yoochun thật không ngờ, Kim Jaejoong sẽ vì người đàn ông kia làm nhiều chuyện như vậy. Thấy Jaejoong nỗ lực như thế, Yoochun đột nhiên nghĩ bản thân mình cũng nên cố gắng lên mới được a.

“Jaejoong, tớ càng ngày càng hiếu kỳ về Jung Yunho nha, tuy là có gặp qua, nhưng mà chưa có tiếp xúc, đợi chừng nào có dịp để tớ mời hai người đi ăn, coi như cho tớ làm quen, thế nào?”

Kim Jaejoong đương nhiên rất thích mang Jung Yunho đi giới thiệu cho bạn thân của mình, cho dù Park Yoochun không nói nhưng cậu cũng sẽ tìm cơ hội làm như vậy.

“Ừ, được, để tôi bàn lại với Yunho, mỗi ngày anh ấy đều phải đi làm, đợi tôi nói xong sẽ điện thoại cho cậu.”

“Ừ, tốt, vậy tớ đợi điện thoại của cậu.”

Park Yoochun đi về, Kim Jaejoong quay người lại tiếp tục gõ lách cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro