Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on October 17, 2014 by Paris Q

Em sống động, em hoàn mỹ, mãi mãi trong trái tim anh.

_____________________________________________-

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q

***

Buổi tối hôm nay khi Yunho chuẩn bị leo lên giường thì bị tiếng kêu cửa kéo trở ra, Gấu lớn ngơ ngác không biết đã khuya thế này còn ai đến nữa chứ? Đứng trước của hoá ra là thím năm, cũng là đồng hương với anh, hồi trước cùng anh làm công trong trường đại học, khi đó xin được vào trường làm cũng là nhờ thím, hơn nữa nếu như không vì vậy thì làm sao anh gặp được Jaejoong, cho nên lúc nào Yunho cũng kính trọng thím nhiều hơn. Vội vã mời thím vào nhà chơi, thế nhưng cửa mở rộng ra anh mới thấy theo sau thím là một cô gái thanh tú, quần áo mộc mạc, vừa nhìn thấy Yunho thì hai má ửng hồng nhàn nhạt, thần kinh trung ương của Yunho lúc này có chút chậm lại, không biết phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào. Ba người cùng ngồi xuống uống nước, thím năm giành mở lời trước tiên.

 “Ha ha, Yunho à, đây là cháu gái của thím, năm nay mới hai mươi tuổi thôi, tên là Goo Ara, Ara à, mau gọi anh Yunho đi con” thím năm lật đật kéo tay cháu gái lại giới thiệu cho Yunho.

 “Anh Yunho” Ara càng nhìn Yunho càng đỏ mặt hơn, thỏ thẻ gọi một tiếng.

 Một luồng hơi lạnh lập tức truyền từ bàn chân lên tới đỉnh đầu Jung Yunho, anh có dự cảm xấu, tuy trong lòng rối bời nhưng miệng vẫn mỉm cười ôn hoà nói:

 “Ừ… chào, bác gái, hôm nay tới là để…?”

 “A ~~ ha hả, xem bác già cả lẩm cẩm cả rồi, là vầy, sắp tới bác định trở về quê sống, lớn tuổi rồi bôn ba không nổi nữa, ha hả, phòng của bác để trống bên kia so với bên này tốt hơn nhiều, bác định nói với chủ nhà một tiếng, nhường căn bên kia lại cho con được không?”

 Yunho kỳ thực rất muốn từ chối, bác gái tự nhiên nhiệt tình như thế anh không quen lắm, thế nhưng thật sự là phòng bên kia tốt hơn bên này nhiều, tuy rằng đều là nhà trọ, bên kia lại lớn hơn, có nhà tắm, có thể để Jaejoong tắm, hơn nữa có hệ thống sưởi hơi, mùa đông Jaejoong cũng không sợ lạnh, lại gần quán ăn, qua hai con đường là tới rồi. Anh là đàn ông không sợ cực khổ, thế nhưng nghĩ đến Jaejoong, lòng anh lại không nỡ, anh không muốn Jaejoong chịu khổ với mình, cho nên lời từ chối cuối cùng lại thành gật đầu.

 “Vâng, vậy thì hay quá, vậy làm phiền bác gái, lúc nào bác đi, cháu đưa bác ra bến xe được không?”

 “Được rồi, cứ để Ara tiễn bác đi, Ara là đứa con gái ngày nay khó tìm được lắm đó … mới tốt nghiệp xong đã đậu vào đại học có tiếng rồi, nhà bác muốn đưa tiền cho nó học, nó một mực không chịu, muốn tự học tự làm, Ara đang làm cô giáo dạy học cho người ta, vừa hiền vừa xinh nên ai cũng thích hết, ha ha”

 Bác gái vừa đụng tới cháu gái ruột, hận không thể tâng bốc lên tới trời, ngược lại phía sau lưng Yunho bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

 “Quả thật là tài giỏi, ha hả” thay vì nói Yunho cười, nói anh mếu còn hay hơn.

 “Yunho a, năm nay cũng 26 tuổi rồi ha, bác nghe mẹ con nói con chưa muốn lấy vợ, không sợ cưới trễ à?”

 “A… con bây giờ chưa có năng lực gánh vác gia đình, chờ vài năm nữa đi, hiện tại cũng không gấp.”

 Bác gái không thèm để lời của Yunho vào tai, hấp tấp kéo cháu gái lại nói:

 “Ha hả, lo gì, bác gái biết con là người đàn ông tốt, hai mươi sáu tuổi cưới là vừa rồi, đúng không? Ha hả “

 “Bây giờ chưa phải lúc, cháu cũng không muốn tính tới chuyện này.”

 “Vậy được rồi, hôn nhân phải do cha mẹ làm chủ đúng không? Hà hà, vậy để lần này bác về quê rồi chạy qua đánh tiếng cho cha mẹ của con, hai ngày nữa bác đi rồi, cuối tuần con có rảnh thì dẫn Ara đi làm quen thành phố ha, bác không có ở đây, phiền con chăm sóc Ara giùm bác?”

 Trời thì mát mà trên trán Yunho mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi rụng, nhưng hễ nghĩ đến sự chiếu cố của bác gái từ những ngày đầu mình chơ vơ, Yunho sao đành lòng từ chối cho được, cuối cùng đành phải mếu máo gật đầu.

 Sau khi thím năm dẫn cháu gái về, Yunho trầm ngâm thật lâu, lúc trước bởi vì nhà nghèo nên không ai muốn gả cho anh, cho nên trai lớn vẫn chổng chơ một mình, sau này ra thành phố mưu sinh cha mẹ cũng không hối thúc nên anh cũng không để ý lắm, không ngờ bây giờ đột nhiên thím năm đề cập đến vấn đề này, trong lòng anh rối rắm không biết phải làm sao. Ý của thím rõ ràng là muốn nhận anh làm cháu rể, lần này về quê, thế nào thím cũng đi gặp mẹ anh mà thưa chuyện cho coi. Phải làm sao đây?! Bây giờ tốt nhất là thành thật công khai với cha mẹ, từ đầu tới cuối anh chỉ nghĩ được cách này thôi. Trong đêm tối không trăng này, ánh mắt Yunho lóe lên một tia sáng kiên định.

 *

 Càng về cuối năm, không khí nhuốm sắc đông lạnh lẽo, buổi tối cuối tuần, Yunho xin ông chủ về sớm, cưỡi xe đạp chạy đến trường của Yunho, có nhiều chuyện nói qua điện thoại không hết được, thiếu trước thiếu sau dễ gây hiểu lầm lắm, suy đi tính lại, Yunho quyết định gặp Jaejoong nói rõ.

 Lúc Jaejoong nhận được điện thoại của Yunho thì vui lắm cơ, còn nghĩ thầm Yunho càng ngày càng lãng mạn, chắc định tạo bất ngờ cho cậu đây mà, hí hí. Cu cậu còn lục lọi quần áo đẹp để gặp người yêu nữa cơ.

 Yunho dựng xe ở dưới ký túc xá, hai người bình yên nắm tay nhau dạo quanh khu vườn đằng sau trường học, Yunho từ đầu đến cuối chưa từng thả tay Jaejoong ra, nắm thật chặc, tựa như chỉ cần một giây sơ sảy, anh sẽ lạc mất cậu vậy, Jaejoong mơ hồ cảm giác được đêm nay Yunho là lạ nhưng cậu đang đợi, đợi anh tự nguyện chia sẻ tâm sự với cậu.

 Hai người đi một hồi, Yunho ngừng lại, bước lên đối diện với Jaejoong.

 “Jaejoong à…” Yunho khẽ ngập ngừng.

 “Hửm?” Jaejoong nhéo nhéo lòng bàn tay anh, đôi mắt phượng tò mò nhìn anh.

 “Anh năm nay 26 tuổi, ở dưới quê, tuổi này cũng đã thành gia lập thất rồi.” Yunho bất đắc dĩ nói

 Jaejoong lập tức có một cảm giác bất an len lỏi vào lòng, thế nhưng cậu tin tưởng, Yunho sẽ không buông tay cậu ra. Jaejoong vẫn im lặng chờ chờ Yunho nói tiếp.

 “Đồng hương của anh hồi trước làm trong căn tin trường em đó, ngày hôm qua. . . Đêm qua dẫn cháu gái đến xem mắt.” Yunho thấp thỏm nhìn Jaejoong.

 Trong lòng Jaejoong hoảng hốt, dần dần hiểu ra nguy cơ trước mắt bọn họ, cậu siết chặt lấy tay  Yunho, lẳng lặng nhìn anh, một lời cũng không nói, bên tai nghe anh kể lại những chuyện khi không có mặt cậu đã xảy ra.

 Jaejoong ôm lấy thắt lưng của Yunho, cả người vùi vào lòng anh, Yunho đáp lại cậu bằng tất cả tình yêu của mình, siết cậu vào ngực.

 “Yunho à, anh sợ sao?” Jaejoong chỉ đơn giản hỏi một câu.

 “Không sợ, chỉ cần có Jaejoong ở đây, anh sẽ không sợ, Jaejoong sợ không?”

 Jaejoong ngẩng đầu, nhìn Yunho nở nụ cười

 “Ngốc quá, anh còn không sợ, em sợ cái gì? Không có gì có khả năng chia cắt chúng ta.”

 “Đúng!!”

 Yunho nhịn không được cúi đầu xuống cướp lấy đôi môi của Jaejoong, Jaejoong cũng điên cuồng đáp trả, chỉ có suy nghĩ muốn đem đối phương khảm vào cơ thể mình, đưa dòng máu đôi ta hòa làm một, để từ nay về sau vĩnh viễn không xa rời, chỉ có như vậy nỗi bất an trong tim mới thôi âm ỉ, nghĩ đến cha mẹ già nơi quê nhà, nội tâm Yunho tràn ngập tự trách cùng áy náy, thế nhưng, bảo anh từ bỏ Jaejoong, xin lỗi, anh không thể.

 Đột nhiên, tình cảm như hổ dữ cắn nuốt lý trí, Yunho phút chốc trở thành một người khác, dùng sức nâng cả người Jaejoong đè vào bức tường sau lưng, trời bây giờ đã trở lạnh, cho nên áo mặc cũng không tính là mỏng, thế nhưng từ lưng Jaejoong truyền đến cảm giác đau đớn, rất đau, thế nhưng cậu không có đẩy ra Yunho, cậu hiểu lòng Yunho đang đấu tranh điều gì, vì hiểu rõ nên Jaejoong tình nguyện trao mình cho anh vô điều kiện. Lý trí và tình cảm của Yunho mâu thuẫn thống khổ cỡ nào không ai ngoài cậu cảm nhận được rõ hơn.

 Trong cái hôn cuồng nhiệt, Jaejoong vô thức ngâm nga vài tiếng, Yunho lập tức tỉnh táo lại, anh vội vã thả Jaejoong ra, cúi đầu, không nói được một lời.

 Đêm nay trăng sáng quá, soi rõ nhân giang, thấu lòng người, rõ ràng đến mức ta hoảng hốt, Jaejoong đối diện với sự áy náy của Yunho, ngoại trừ yêu thương chính là yêu thương.

 “Jaejoong à, xin lỗi em.” Giọng nói của anh không kiềm được run rẩy.

 “Đồ ngốc.”

 Jaejoong miệng thì mắng mà người thì từ tốn ôm anh vào ngực, dịu dàng vỗ về, vuốt từng sợi tóc, xoa dịu nỗi bất an trong lòng anh. Yunho dần dần bình tĩnh lại, vòng tay ôm lấy Jaejoong.

 Cơn bão này đã định trước khó có thể tránh được, dù biết rằng sẽ cùng nhau đối mặt, thế nhưng Jaejoong rõ ràng hơn ai hết, mình căn bản là người ngoài, chính Yunho sẽ ăn nói với người thân của mình như thế nào, anh từ nhỏ đến lớn chữ hiếu nằm lòng, hiện tại đối mặt với cha mẹ, áp lực cỡ nào chỉ mình anh thấu hiểu. Jaejoong biết mình chỉ cần đứng sau lưng ủng hộ, động viên anh mới là cách làm đúng đắn nhất.

“Anh làm lưng của em đau quá, tính sao bây giờ?” Jaejoong nâng mặt của Yunho lên, hai tay ôm lấy anh, đôi mắt phượng đo đỏ hướng đến Yunho làm nũng.

 “Hay là em đánh anh đi, đánh chừng nào em hết đau thì thôi.” Yunho bao bọc lấy tay Jaejoong ủ vào lòng.

 “Không được!” Jaejoong rút tay ra, tiếp tục ôm lấy mặt Yunho.

 “Anh sờ sờ em sẽ hết đau” Jaejoong vừa nói vừa ngã vào lòng anh.

 Yunho chỉ cảm thấy máu của mình lại sôi trào, một luồng hơi nóng lan khắp toàn thân cuối cùng dồn lại một chỗ, hầu kết giật giật lên xuống, nhìn bốn phía không ai, Yunho chậm rãi vói tay vào trong quần áo của Jaejoong, nhẹ nhàng xoa những nơi hồi nãy mình làm cậu đau, trái tim anh vừa thương vừa nhức nhối, tự trách bản thân xấu xa, khắc chế không được lại đi thương tổn Jaejoong, thật sự là đáng chết.

 Jaejoong cảm giác được co thể Yunho lại cứng ngắc, biết cái tên ngốc này lại đang tự trách bản thân đây mà. Đôi môi hồng phấn xảo quyệt áp sát vào bên tai Yunho, khẽ rên rỉ, “A ~~” một tiếng nhẹ nhàng mà mê đắm lòng người. Yunho như bị điện cao thế giật pằng pằng, hai tay lật đật rút ra, ôm chặt lấy Jaejoong, nhẹ nhàng hôn lên má lên tóc của cậu, sau đó hít sâu hơi bình ổn dục vọng của mình. Anh nào biết con hồ ly Jaejoong trong lòng mình đang cười rất chi là khoái chí.

*

 Sáng sớm hôm sau trời vừa lên cao thì trước của nhà Yunho đã xuất hiện một người không mời mà đến. Nụ cười ê ấp, váy áo nhẹ nhàng, mỗi khi đôi môi nàng câu lên, lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng

 “Anh Yunho, xin lỗi anh, sớm như vậy đã đến rồi, chỉ là bác em. . .” Goo Ara ngượng ngùng mỉm cười với Yunho

 “Không sao, em ăn sáng chưa?”

 “Ừm, em đã ăn rồi.”

 Hai người chìm trong im lặng, Goo Ara tính tình hướng nội, đây là lần đầu tiên cùng đàn ông đúng dưới một mái nhà, lòng cô không khỏi hồi hộp, thế nhưng nhìn dáng vẻ anh tuấn củaYunho, tâm tư thiếu nữ sao lại không xao xuyến chứ. Còn Yunho thì lòng dạ rối bời, anh biết Goo Ara không có lỗi gì, thương tổn cô ấy thì làm quá, thế nhưng không thể làm ra hành động gì để cô ấy hiểu làm, nếu không chỉ hại đời con gái nhà người ta.

 “Vậy em xem tivi đi, anh đi giặt quần áo.”

 Yunho vào nhà bếp bưng nước ra, rồi lại vào trong ôm quần áo đi giặt, ai ngờ vừa đi ra đã thấy Goo Ara ngồi xổm xuống xăn tay áo giúp anh giặt đồ, Yunho sợ hết hồn, lật đật chạy lại kéo thau đồ về phía mình.

 “Goo Ara, đừng làm vậy, em là khách, sao lại đi giặt đồ được? Để anh làm cho.”

 Yunho vừa nói vửa khéo léo giành lại cái áo trên tay Ara.

 “Anh Yunho, anh lớn hơn em, em gọi anh là anh, giặt giúp anh lớn mấy món đồ cũng đâu là gì, để em làm cho, một lát là xong “

 Yunho đang định nói gì đó, cửa phòng đột nhiên mở ra, Jaejoong mặt lạnh bước vào, tối hôm qua hai người nói chuyện xong thì quyết đinh hôm nay Jaejoong sẽ đến cùng Yunho đi mua quà, chuẩn bị về biếu người nhà của Yunho.

Jaejoong từ ngoài đã nghe thấy tiếng con gái trong nhà rồi, ai ngờ vừa vào thì thấy một người con gái thanh tú ngồi trên ghế, tay cầm quần áo của Yunho, còn anh thì ngồi xỏm xuống đất. Yunho thấy Jaejoong tới, tim thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi cổ họng, lỡ cậu hiểu lầm gì thì sao, ông trời sao tạo ra cái hình ảnh tình ngay lý gian thế này, mồ hôi trên trán anh thi nhau coi ai rớt nhanh hơn.

 Jaejoong ban đầu đúng là có chút sửng sốt, sau đó chậm rãi đóng cửa lại, bước tới đứng trước mặt Goo Ara, lịch sự vươn tay, đôi môi anh đào nở một nụ cười bất khả chiến bại.

 “Xin chào, tôi là bạn của anh Yunho, Kim Jaejoong”

 Goo Ara thất thần nhìn người thanh niên có gương mặt xinh đẹp đến không tả này, mãi một lát sau mới giật mình phát hiện mình bất lịch sự mới vội vã lau lau tay, rồi nắm lấy tay Jaejoong đáp lại lời chào, lần đầu tiên nắm tay một người đẹp như vậy, hai má Goo Ara không nhịn được ửng hồng.

 “Xin chào, em là Goo Ara, đồng hương của anh Yunho.”

 “Vậy à.”

 Jaejoong nhàn nhạt đáp lại, sau đó cởi áo khoác, cuộn tay áo xuống ghế đẩu, tự nhiên cầm lấy quần áo của Yunho bắt đầu giặt. Goo Ara giật mình của mở to hai mắt nhìn Jaejoong, sau đó vô thức lại quay đầu nhìn Yunho, trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy được cả một trời vô vàng yêu thương trong mắt của Yunho, đôi môi anh lại nở một nụ cười chiều chuộng. Jaejoong của anh, thật sự là quá đáng yêu.

 Yunho không có ngăn Jaejoong, bởi vì anh biết có ngăn cũng vô dụng, có những lức Jaejoong của anh thật bướng, bướng bỉnh đến mức anh không rời xa được. Một lúc sau, Yunho ôm đồ vừa mới giặt xong cùng Jaejoong đi phơi. Goo Ara đờ người ngồi trên ghế xem TV, mắt thì nhìn đó nhưng hình như không vào được chữ nào, lòng cô còn nghĩ đến việc lúc nãy, cảm thấy thật lạ thế nhưng lạ chỗ nào thì không giải thích được

 Buổi trưa Yunho cùng Jaejoong ở trong bếp nấu cơm, vốn dĩ Goo Ara nói để mình làm cho, thế nhưng Jaejoong chỉ là nhàn nhạt nói câu:

 “Không cần.” sau đó lại quay vào nhà bếp, sự lạnh lùng của Jaejoong làm Ara không … dám nói thêm một chữ, chỉ đành ngậm ngùi quay lại phòng khách coi TV.

 Phía bên này, Yunho thình thoảng cứ xoay qua nhìn Jaejoong cười tủm tìm, được vài lần như vậy, Jaejoong thẹn quá thành giận, ngẩng đầu liếc anh một cái sắc lẻm, miếng đậu hủ trong tay cũng bị cậu nổi điên mà bóp nát.

 “Không cho cười!” miệng thì nói nhưng lòng cũng không nhịn được mà phì cười, Kim Jaejoong vạn năm giữ hình tượng thanh cao thế mà cũng có lúc ấu trĩ như lúc này, thế nhưng chỉ cần là Yunho, Jaejoong không cách nào khống chế bản thân mình được.

 Yunho nhìn ra bên ngoài, thấy Goo Ara đang nhìn TV, thì lập tức bay tới thừa cơ hôn lên má Jaejoong một cái, Jaejoong nhăn mặt nhăn mũi, chu chu miệng ra nói:

 “Ở đây “

 Yunho cười cười bu tới hôm lên môi Jaejoong một cái thật ngọt ngào, hầy, nấu ăn kiểu này thì cần chi bỏ đường nữa.

 Ăn xong bữa trưa, ba người cùng nhau đi dạo phố, Goo Ara đi ở giữa hai người nhưng cứ luôn có cảm giác mình là người thừa thải, trong lòng rất khó chịu, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không giải thích được. Nhìn hai người bọn họ cười đùa với nhau, cảm giác như mình có trăm cái miệng cũng không chen vào được, đành lẳng lặng lẽo đão một bên, lâu lâu tranh thủ chen vào vài câu thể thể hiện sự tồn tại của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro