Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on November 13, 2014 by Paris Q

Thân ái, cả đời này, anh nuôi em.

_________________________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q

***

Hễ yêu nhau rồi thì lời ngon tiếng ngọt gì nói đến thiên thu cũng không hết, lắm lúc giận hờn vu vơ âu cũng là cái thú của uyên ương, Jung Yunho tuy sinh ra ở thôn làng nhưng tiếp thu tư tưởng thời đại rất nhuần nhuyễn, đó là trời đất bao la, người yêu là trên hết, bất luận đối phương làm cái gì hay nói cái gì cũng đều phải đứng lập trường của người đó mà suy nghĩ, phải dùng toàn bộ bao dung của mình mà yêu thương người bạn đời của mình.

*

 Park Yoochun sau những tháng ngày rong chơi cũng đã tìm được một nơi để thực tập, cho nên để tiện đi làm nên hắn liền thuê một căn nhà nho nhỏ. Mấy ngày nay Park Yoochun trễ lắm mới lết về tới nhà, sau vài lần Jaejoong cũng chạy lại quan tâm hỏi hang, ai ngờ tên này hất mặt lên trời phán một câu:

“Đi gặp chồng của ngươi đó, sao? Nhớ Yunho lắm đúng không? Nhưng mà hổng gặp được đâu, há há.”

Tiếp sau đó là Jaejoong nhào lên túm áo Yoochun, nghiến răng hỏi hắn đi gặp Yunho để làm chi, nhưng dù Jaejoong dùng cách gì cũng không khiến Park Yoochun khai ra được, có thì cũng chỉ đổi lại mấy cái nhìn ám muội của hắn mà thôi.

Một tuần trước khi làm lễ nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, cũng may Yunho và Jaejoong đều đi làm, cho nên nỗi nhớ mong cũng nguôi ngoai phần nào.

*

 Đêm trước ngày kết hôn, vừa vặn vào dịp cuối tuần, bao quanh Jaejoong là cả tầng tầng hồi hộp, mong đợi, khẩn trương.

Cuối tuần Park Yoochun được nghỉ, cho nên hắn và Jaejoong đi cửa hàng chọn lễ phục.

“Jaejoong à, cậu suy nghĩ kỹ chưa?”

Jaejoong đang lựa màu áo thì ngạc nhiên xoay lại nhìn Yoochun.

“Cái gì?”

“Chậc, tớ biết là ba mẹ cậu không phản đối, thế nhưng người nhà của Yunho còn chưa biết đó, Yunho là người ở thôn, dân quê chắc chắn không suy nghĩ thoáng như ở đây, nếu như nhà bọn họ không chấp nhận, cậu tính sao?”

Park Yoochun tuy là người làm chủ hôn cho Yunho và Jaejoong, nghĩ như vậy cũng có thể làm hai người vững tin hơn một chút, thế nhưng đứng trên lập trường của Jaejoong, hắn vẫn lo lắng, dù sao đây là chuyện sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, hắn không dám tưởng tượng đến lúc đó Jaejoong sẽ chống chọi ra sao, nếu như Yunho thuận theo gia đình buông tay Jaejoong ra thì cậu sẽ như thế nào? Liệu cậu có trở về là một Kim Jaejoong lạnh nhạt như cũ không? Không, có lẽ còn tệ hơn nữa. Nếu như Yunho và Jaejoong tan vỡ, Park Yoochun thật sự không có can đảm nhìn Kim Jaejoong của thời khắc đó nữa.

Jaejoong làm sao mà không biết suy nghĩ gì cho được, không cảm động chắc chắn là nói dối.

“Yoochun, tớ tin tưởng Yunho, tin tưởng vào tình cảm của chúng tớ, hơn nữa người nhà của Yunho đều rất tốt, chúng tớ nhất định sẽ nhận được lời chúc phúc.”

Jaejoong tuy là nói cho có khí thế vậy thôi, chứ ở sâu trong nội tâm của cậu luôn kiềm hãm một nỗi sợ vô hình, cậu tin tưởng Yunho, thế nhưng người nhà của Yunho thì cậu thật sự không thấy được nhiều hy vọng, có thể kết quả sẽ rất xấu, thế nhưng cậu rất muốn lập tức kết hôn với Yunho, muốn nắm tay nhau cùng đi đến điểm cuối của cuộc đời, muốn cùng anh hiện diện trong từng khoảng khắc của cuộc sống.

“Tốt! Jaejoong à, hai người các cậu nhất định phải hạnh phúc.”

“Chắc chắn.”

Jaejoong mua một bộ lễ phục màu xanh đậm, còn của Yunho là màu đen, vốn Jaejoong muốn mua cho mình bộ màu trắng cơ, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì màu tối sau này dễ mặc hơn, màu trắng thì phô trương quá.

Park Yoochun phụ trách mảng vận chuyển quần áo tới tay Yunho, Jaejoong về nhà Yoochun chờ đợi ngày mai tới.

Yunho đi làm về tới nhà, đang lau dọn thì Yoochun tới.

“Chẹp chẹp, đúng là sắp kết hôn có khác nha, xem xem, tới cái sàn nhà cũng làm gương soi được rồi.”

“Ha ha, cả đời người chỉ có một lần, đã rất đơn giản rồi, tôi chỉ lo sẽ làm Jaejoong thấy thiệt thòi.”

Cả đời chỉ có một lần, Park Yoochun ở trong lòng lập lại câu nói này, hắn biết Jaejoong chọn đúng người rồi, người thanh niên thôn quê giản dị này nhất định sẽ cho Jaejoong một tình yêu trọn vẹn nhất.

“Đừng nghĩ vậy, hai người đều là đàn ông cả, tương lai còn dài, có chí thì nên thôi.”

“Ừ! Tôi cũng nghĩ như thế nghĩ, có chí thì nên, ha ha.”

“Yunho à” Park Yoochun híp mắt cười nham hiểm.

“Hửm?”

“Hí hí, mấy ngày này tôi cực khổ truyền bí quyết gia truyền của dòng họ Park, anh đã nhớ hết chưa?”

Yunho sửng sốt một chút rồi mới nhận ra Yoochun đang đề cập tới phương diện gì thì lập tức đỏ mặt.

“Yoochun à, chuyện đó, sao tôi thấy hồi hợp quá.”

Park Yoochun nhìn mặt Yunho bỗng dưng đỏ bừng, lan hết xuống cả cổ thì lăn lộn cười vật vã.

“Yunho, có nhiều lúc tôi thật sự phục anh, có một Kim Jaejoong kiêu sa mỗi ngày nằm bên cạnh như vậy mà vẫn ăn chay được, huynh đài, tại hạ xin bái phục.” Park Yoochun vừa nói vừa bắt chước vái vái như trong phim kiếm hiệp á.

“Yoochun, cậu đừng chọc quê tôi nữa, chỉ là tôi có chút lo lắng, sợ làm đau Jaejoong.”

“Ai nha, tôi bật đĩa cho anh xem nhiều như vậy, còn giảng giải tận tình, vất cái gì lo lắng đi, tôi cam đoan không sao hết, nỗ lực học tập thêm là được! Tôi đem cái đó để ở dưới gối đầu của anh, nhớ xài nha.”

“Được rồi, tôi nhớ rồi.”

Park Yoochun giúp thu dọn đồ xong, moi thêm một bữa cơm chùa nữa mới quẹt mỏ đi về.

Buổi tối ngày cuối cùng, Jaejoong cuộn mình trong chăn, trái tim trong lòng ngực cứ mãi phấn khích nhảy nhót không sao bình tĩnh được, thói quen nhìn chằm chằm điện thoại cho tới khi nó reo lên cậu mới hớn hở bắt máy.

“Alo? Gấu ngốc còn chưa ngủ hả?”

“Jaejoong à.”

“Hửm?”

“Anh hồi hộp quá.”

“Phụt! Ha ha ha, em cũng vậy a, cực kỳ hồi hộp luôn, phải làm sao bây giờ nhỉ?”

“Jaejoong, em hát cho anh nghe đi.”

“A? Hát cái gì bây giờ?”

“Cái gì cũng được, chỉ cần em hát thôi.”

“Ưm ~~~ được rồi, em chuẩn bị cất giọng ca vàng đây, nghe nha, hí hí.”

” Cánh cửa mở ra, và anh bước vào

 Ngay từ cái nhìn đầu tiên

 Em đã biết mình thuộc về anh

 Không biết anh có cảm nhận được không?

 Trái tim em đập rộn ràng.

Anh là người đầu tiên làm em rung động.

Giây phút này em có thể đến bên anh không?

Với tất cả trái tim này

 Em sẽ thú nhận với anh rằng

em yêu anh.

 Giọng hát trầm ấm truyền đến bên tai, nhẹ nhàn quấn quít lấy trái tim của Yunho, có nhiều lúc Jung Yunho tự hỏi rằng liệu trên thế giới này còn người nào có thể làm anh rung động như thế này hay không ? Chỉ nguyện tay nắm tay cậu, đi bên nhau cho đến cuối con đường, suốt một đời này ta khắn khít bên nhau, là vợ chồng, là bạn đời, là tình nhân, từ nay về sau, anh và em là một.

*

Sáng hôm sau Yunho dậy rất sớm, lấy khăn lấy chổi quét dọn thêm một lần nữa, thay nệm mới, bọc vải đỏ rực rỡ. Lấy món đồ ngày hôm qua Yoochun đưa anh ra ngượng ngùng nhìn thật lâu, rồi mới nhét xuống dưới gối.

Ăn uống xong, Yunho đạp xe ra cửa hiệu cắt tóc, chuẩn bị đi làm chú rể.

Jaejoong bên này khẩn trương không kém, đứng trước gương săm soi nửa ngày cuối cùng nói phải ra salon làm tóc mới chịu.

Còn Park Yoochun lái xe đến cửa hàng hoa mua mấy bó hoa thật đẹp để trang trí xe cưới, hắn chỉ muốn bản thân có thể làm chút gì đó để cho Yunho và Jaejoong có được một hồi ức đẹp nhất.

Chạng vạng tối, tất cả chuẩn bị xong xuôi hết, bởi vì chỉ làm đơn giản thôi nên mới chọn giờ chiều tối, vừa ấm cúng lại kín đáo. Jaejoong cùng Yoochun xuống lầu, thấy bên dưới đậu một chiếc xe hơi được tô điểm bởi những cánh hoa Diên vĩ trang nhã. Jaejoong lúc này thật không biết dùng từ ngữ nào để cảm ơn Yoochun đây,

“Yoochun à, cảm ơn cậu.”

“Ay da! Cậu đừng có lên cơn sến sẩm nha, chẹp chẹp.” Park Yoochun cười lớn, làm bộ xoa xoa như cả người nổi da gà.

“Đồ quỷ.” Jaejoong cười.

“Đi nhanh đi, ai đó chắc chắn là chờ mòn mỏi rồi.”

Jaejoong ngồi đằng sau cho Yoochun cầm lái, nhìn phố xá chạng vạng bắt đầu lên đèn, đô thị phồn hoa tấp nập xe cộ, Thế giới này sẽ không vì ai mà thay đổi, Trái đất này sẽ không vì ai mà ngừng xoay, mỗi một phút giây đều được đánh dấu bởi sinh ly tử biệt. Cuộc sống rất thực tế, nhưng cũng không thiếu điều ảo mộng, hiện thực sẽ đưa bạn vô vàn khó khăn, sẽ chỉ tốt đẹp nếu như chính bạn là người vượt qua khó khăn để bước tiếp.

Qua đêm nay, sinh mệnh của Kim Jaejoong sẽ gắn kết với một người, người đó đã bước vào cuộc đời cậu mang theo vị ngọt của yêu thương, rồi cùng dắt tay đi về một hướng, dù cho vui hay buồn, dù cho vinh hiển hay nghèo khó cũng sẽ cùng nhau chia sẻ, con người khi còn sống nếu như không có một người để ta đặt trong trái tim, thì đó là sinh mệnh không hoàn chỉnh.

Mãi mê suy nghĩ thì xe đã đến trước con hẻm nhỏ, bóng người đứng đợi quen thuộc đến mức khóe mắt Jaejoong sao thấy cay cay, người đàn ông mặc bộ lễ phục chú rễ đứng ở đầu ngõ, cao to vững chãi, hiền lành đáng yêu biết bao.

Jaejoong ức chế nỗi lòng kích động khẩn trương, nắm chặt hai tay.

Park Yoochun xuống xe, từ sau xe lôi ra mấy hộp pháo nhỏ, đặt ở đầu ngõ đốt.

Tiếng pháo vang vọng đánh tan cái giá rét ngày đông, Yunho mở cửa xe, cúi đầu xuống nhìn người ngồi ở trong, đôi mắt giao nhau, hai người đều ngượng ngùng cười, Yunho vươn tay chuẩn bị bế Jaejoong xuống xe, đây là dựa theo tục lệ ở quên Yunho, dâu mới về nhà chân không được chạm đất.

Hai má Jaejoong đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Hay là cõng đi, bế ngại lắm.”

Đôi mắt Yunho đong đầy thương yêu chìu chuộng, xoay người khụy chân xuống, để Jaejoong nằm lên tấm lưng rộng lớn của anh, hai tay cậu ôm lấy cổ Yunho. Yunho cõng Jaejoong từng bước vào nhà.

Những sợi pháo hoa muôn màu rực rỡ bay đầy trời, lất phất trên tóc Yunho và Jaejoong, gió và trăng đêm nay tấu lên vũ điệu chúc phúc cho đôi bạn trẻ. Tựu như giây phút này, khắp thế gian chỉ còn anh và em.

Park Yoochun đi theo phía sau bọn họ, lấy camera ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất.

Mỗi một bước đi của Yunho đều đều rất cẩn thận và kiên định, đồng thời ở trong lòng âm thầm hứa hẹn, sẽ vĩnh viễn bảo vệ người con trai trên lưng mình, từ nay về sau, không xa không rời, không buông tay nhau ra.

Jaejoong ở trên lưng của Yunho đang nghĩ cách làm sao để khắc chế hạnh phúc đang dâng trào mạnh mẽ trong tim đây, ngày này rốt cục cũng tới rồi, Yunho và cậu đã thành vợ chồng, tuy rằng hôn lễ chỉ có ba người bọn họ, chỉ có một Park Yoochun chứng kiến, nhưng chỉ vậy là đã đủ rồi, có được lời chúc phúc chân thành nhất của Yoochun, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.

Park Yoochun từ đằng sau vọt tới mở cửa nhà, Yunho mang Jaejoong vào, để cậu ngồi trên giường tân hôn, Jaejoong nhìn tấm đệm mới được bao vải đỏ mà kinh ngạc, Yunho lắp bắp nói:

“Đây là quà cưới của Yoochun, cậu ấy. . . cậu ấy. . .”

“Ai nha, có gì đâu, thiệt là, giường tân hôn quan trọng đó nha, nơi thắt chặt tình cảm vợ chồng đâu thể qua loa được, ha ha.”

Jaejoong liếc Yoochun đến muốn xéo con mắt, thế nhưng từ đầu tới cuối cậu vẫn không dám nhìn Yunho. Yunho thì ngượng ngùng hết gãi đầu rồi sờ mũi, Park Yoochun chán nản cảm thán, mình đúng là mắc nợ cái cặp này mà.

“E hèm, có phải nên khai tiệc rồi không? Khách quý đói bụng rồi nè.”

“A! Đúng đúng, đã sớm làm xong hết rồi, để tôi dọn bàn cho.”

Ba người ngồi quay quần bên bàn ăn, tuy chỉ là tiệc trong gia đình nhưng mấy món ăn Yunho làm ra không phải là thường đâu, mỹ sắc hương vị đều hội tụ đầy đủ hết. Park Yoochun câm nín nhìn hai người đối diện cứ thẹn thùng từ nãy tới giờ, thiệt là hết cách rồi, ai biểu cả hai đều là trai tơ chi, nghĩ tới lát nữa đến đêm tân hôn, chắc hai người này nhìn nhau cười cả buổi quá. Đều là đàn ông hết, ngượng cái gì, thật là…

Bữa cơm đám cưới dưới bầu không khí ấm cúng cuối cùng cũng viên mãn a, Park Yoochun chịu không nổi cái danh xưng bóng đèn, ăn xong vội vàng phụ giúp dọn dẹp rồi bỏ của chạy lấy người, cản trở uyên ương sẽ bị thiên lôi dòm ngó đó.

Lúc Yoochun rửa chén thì Jaejoong đi tắm, khi trở ra thì hắn về rồi, trong phòng chỉ còn lại cậu và Yunho, Jaejoong mặc một bộ pijama bước ra, bắt được ánh mắt của Yunho, Jaejoong vội cúi đầu nói khẽ:

“Em tắm xong rồi, anh đi thay đồ đi.”

“Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro