Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on October 6, 2013 by Berry Q

Ngày ấy ta gặp nhau, chính em đã tô màu cho cuộc sống của anh

______________________________________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q

.

Park Yoochun trở lại ký túc xá, trong lòng rối như tơ vò, ai ngờ vừa bước vào phòng thì thấy Seven đang thẫn thờ ngồi trên giường, Park Yoochun thở dài nói với hắn.

“Seven à, buổi trưa ngày mai tụi mình ra ngoài ăn cơm đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Sắc mặt Seven tái đi sau câu nói của Yoochun nhưng cuối cùng vẫn cười gượng gạo như không có việc gì xảy ra.

“Ừ, cũng được, vậy cậu nhớ báo trước với Jaejoong một tiếng”

Park Yoochun thở dài, chuyện hắn muốn nói chính là có liên quan đến Kim Jaejoong đấy.

Ngày hôm sau, lúc cả hai dùng xong bữa trưa, Park Yoochun cùng Seven đi bộ về trường học, Park Yoochun lần lựa tới lui không cách nào mở miệng được, đúng là những lời này rất khó để nói mà, nhưng không ngờ người mở lời trước lại là Seven.

“Yoochun có chuyện gì cậu nói đi, tôi đang chờ đây.”

“Ầy da, Seven à, sự thật là, sự thật. . . chậc, thôi đi, tôi nói thẳng vô vấn đề luôn, Jaejoong cậu ấy, cậu ấy hình như đang yêu.”

Mọi việc nằm ngoài dự liệu của Park Yoochun, Seven không hề kích động như hắn đã nghĩ, thế nhưng Seven làm cách nào cũng không thể giấu được sự đau khổ hằn lên trong đôi mắt.

“Ha ha, thật ra tối hôm qua khi cậu nói với tôi thì bản thân tôi cũng phần nào đoán được rồi, nhưng không ngờ đến khi tận tai nghe được, trong lòng vẫn thấy thật khó chịu, Yoochun à, tim tôi bây giờ đau qua. Ba năm qua, cậu ấy lạnh nhạt ra sao không phải tôi không biết, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần Jaejoong không thích ai khác thì tôi vẫn còn cơ hội, nhưng cuối cùng thì ngày này cũng tới, Yoochun à, cậu có biết người cậu ấy thích là ai không?” Park Yoochun nhìn Seven đau khổ như vậy hắn cũng lực bất tòng tâm.

“Tôi cũng không biết, hình như không phải là người trong trường này, nếu không tôi đã phát hiện ra rồi.”

“Tôi thật sự rất muốn biết người đã đánh bại tôi là ai, thật sự rất muốn biết, Yoochun à, cậu giúp tôi tìm xem người đó là ai đi?”

Park Yoochun cũng không cách nào cự tuyệt lời nài nỉ của Seven, cuối cùng đành nói cho Seven những gì hắn nghe được từ cú điện thoại ngày hôm qua, cũng nói cho Seven biết cuộc hẹn lúc tuần của Kim Jaejoong với người kia, đưa đẩy tới rốt cuộc cả hai quyết định sẽ theo dõi Kim Jaejoong và người đàn ông bí mật của cậu.

.

Jung Yunho mỗi ngày đi làm đều dốc hết sức hoàn thành tốt công việc của mình, hơn nữa lúc nào trên môi anh cũng mỉm cười, làm ông chủ và mấy người phục vụ đoán già đoán non xem có phải là anh đang nhớ tới người yêu không, cuối cùng có một người nhịn không được bèn lân la lại hỏi:

“Anh Yunho, có phải anh đang tơ tưởng đến người yêu không? Coi anh kìa, đứng chiên cơm mà cũng cười tươi như Tết á.”

Jung Yunho nghe đồng nghiệp hỏi vậy thì sững người ra, người yêu? Mình không có người yêu đâu, sở dĩ vui như vậy là bởi vì cuối tuần này anh có thể gặp được Jaejoong rồi đó, tại vì sắp được nhìn thấy cậu nên mới cười thôi.

“Nói bậy! Anh làm gì có người yêu.”

“Bộ dạng này rõ ràng là biểu tượng của mùa xuân phơi phới, yêu rồi, yêu rồi, em nói có đúng không? Nếu không phải là người yêu thì cũng là người anh Yunho thầm thương trộm nhớ?”

“Không phải đâu, thật sự là không phải mà, người đó là nam đó.”

“Oa, trời đất thiên địa ơi, anh Yunho cũng liều quá, người yêu của anh Yunho là nam nha, quá sức lợi hại.”

Jung Yunho đờ người ra, thích con trai?

“Đừng nói bậy bạ nữa, sao có thể như vậy được?”

“Ai da, anh Yunho à, bây giờ là thời đại gì rồi, thích nam thì đã sao, không phải chỉ cần cả hai yêu nhau là được rồi sao? Anh đừng có lo, cứ yên tâm mà yêu đi ha.”

Bộ xử lý thông tin của Jung Yunho lại bị đứng rồi, không những vậy, khi anh nghĩ đến những điều đồng nghiệp vừa nói, tim cũng nhảy nhót nhanh hơn bình thường.

“Vậy thích? Thích một người là cảm giác gì, em có biết không?”

“Ai da, anh Yunho à, không ngờ đến từng tuổi này rồi mà anh còn hỏi câu này nha, nhưng mà chuyện này cũng dễ thôi, thích một người là hay nghĩ đến người đó, lúc nào cũng mong được gặp mặt, khi gặp rồi thì trong lòng rất hạnh phúc, lúc hai người gần gũi thì sẽ có cảm giác như tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực vậy đó.”

Jung Yunho sau khi nghe đồng nghiệp lý giải chữ thích xong thì tim đập rộn ràng, bởi vì từ đầu đến cuối anh đều nghĩ tới Jaejoong, lẽ nào mình thích Jaejoong sao? Thế nhưng Jaejoong là con trai mà, nếu mình thích con trai thì mọi người có chấp nhận không? Nhưng cứ nghĩ đến cuối tuần có thể gặp được Jaejoong thì làm sao cũng thấy vui, ôi rối rắm quá, thôi thì thuận theo ý trời vậy.

Từ ngày Jung Yunho có công việc mới liền đổi chiếc xe ba bánh thành xe đạp, tối hôm nay sau khi xong việc, anh liền đạp xe về nhà, lúc chạy xe vào hẻm thì bắt gặp hai cái bóng đen đen đứng dựa sát vào tường, hơn nữa từ chỗ đó còn nghe được âm thanh nho nhỏ như tiếng chuột kêu, Jung Yunho sợ hai người đó đang gặp rắc rối, lập tức bước xuống, đẩy xe đạp lại gần xem thử. Trăng đêm nay sáng lắm, sáng tới mức soi rõ hai cái bóng đen ấy đang ôm nhau hôn môi nồng nhiệt luôn, đúng một giây sau, người Jung Yunho đỏ từ đầu tới chân y chang con tôm luộc, hai cái bóng ấy cũng phát hiện ra có con tôm siêu bự đang đờ ra nhìn họ liền vội vã tách ra, người có tướng tá lớn hơn nắm tay người nhỏ con hơn đi ra khỏi hẻm, nhưng bọn vừa lướt qua Jung Yunho cũng đủ để anh biết hai người ấy là nam.

 Jung Yunho ngoại trừ ăn uống đi đứng ở thành phố thì cả người anh rặt hai chữ nông dân, trình độ học vấn cũng hết cấp ba, thế nhưng trong tiềm thức nghĩ nam và nữ kết hôn là chân lý, sau đó sinh con đẻ cái, kiếm tiền rồi nuôi con… Quê Yunho ai cũng như vậy hết đó, cơ mà từ khi biết được trên thế giới này có tồn tại chuyện nam còn có thể thích nam thì nhận thức của anh giống như đã vươn lên một tầm cao mới, đồng thời đối với những suy nghĩ cố hữu giữa nam và nữ bắt đầu cảm thấy hoài nghi. Kể từ đó, bộ xử lý thông tin của Jung Yunho luôn nói rằng, từ nhỏ đến lớn hình như cũng không có ai nói nam không thể yêu nam đâu ta, nhưng mỗi khi anh nghĩ đến Kim Jaejoong, trong lòng Yunho vẫn không nén nổi sự tự ti của mình, người ta là người thành phố, lớn lên vừa xinh đẹp lại tốt bụng, không những giỏi giang lại hiền hậu, nhìn cách cậu mặc quần áo cũng đủ biết Jaejoong xuất thân từ gia đình trung lưu trở lên rồi, người ta lại là sinh viên nữa chứ, mình thì không có gì hết, vừa nghèo lại vừa xấu, mình còn đòi hỏi cái gì nữa, chỉ cần làm bạn với cậu ấy thì không phải là đủ lắm rồi sao? Thế nhưng mỗi lần nghĩ đến việc hai người đàn ông cũng có thể yêu nhau, sống chung với nhau đã vậy cộng thêm hình ảnh sống mà Yunho thấy được trong hẻm ngày đó thìdù có đang trời quang mây tạnh, thì tim Yunho cũng đập bùng bùng như sấm nổi ngày mưa vậy đó, ngực khó chịu đầu óc cũng rối như trăm mốitơ vò , Yunho biết cảm giác mà mình đang có này không thể nói cho Kim Jaejoong biết được, Yunho sợ có một này Kim Jaejoong sẽ đứng trước mặt mình nói ra hai chữ ghét anh. Bây giờ chĩ nghĩ đến viễn cảnh đó thôi mà mặt mày Yunho đã tái xanh hết rồi, giống như trong phút chốc, cả thế giới này đều sụp đổ dưới chân anh, Jung Yunho thật sự sợ Jaejoong ghét mình lắm, ám ảnh tới nỗi mất ngủ luôn, đêm đêm nằm lăn qua trở lại, hậu quả là ngày hôm sau vác hai con mắt vừa sưng vừa đen như ốc bu đi làm, mấy ngày sau đó, trong lòng Yunho lúc nào cũng canh cánh một suy nghĩ, nhưng nghĩ hoài không ra, cuối cùng anh lại nhớ đến ngày mai sẽ được gặp Jaejoong nên đành tạm gác qua vấn đề hóc búa của mình, nghĩ đến Kim Jaejoong, trái tim nhỏ bé của Yunho lại không nén được cảm giác ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro