Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on November 17, 2013 by Berry Q

Dù cho chúng ta không ở gần nhau, nhưng trái tim đôi ta vẫn chung nhịp đập

___________________________________________

Tác Giả : Nhiên Thính Vũ

Editor: Berry Q.

Buổi tối khi Kim Jaejoong về ký túc xá thì phát hiện trong phòng của mình có một cái giường đang để trống, lúc này cậu mới quay sang hỏi người còn lại trong phòng, Ah Joon khẽ thở dài, nói rằng chờ một lát nữa sẽ hiểu, tuy trong lòng Kim Jaejoong cảm thấy quái lạ nhưng cũng không lưu tâm lắm, chỉ yên lặng thu dọn sách vở rồi qua bên thư viện tự học.

 Khuya lúc Jaejoong trở lại thì cái giường ban nãy để trống lại chồng chất một đống đồ dùng, đôi mắt phượng liếc về phía Ah Joon, Ah Joon chuẩn bị mở miệng giải thích thì cửa phòng đột ngột mở ra, ngay lập tức Seven vác một cái vali bự chình ình đi vào, Kim Jaejoong giật mình, Seven  vừa thấy Jaejoong thì cười rạng rỡ, sau đó mới nói:

“Jaejoong a, bắt đầu từ bây giờ chúng ta là bạn cùng phòng đó.”

 Seven nói xong rất hưng phấn, bắt đầu sắp xếp đồ của mình, Kim Jaejoong nhìn về phía Ah Joon Ah Joon, Ah Joon nhún vai, Kim Jaejoong cũng không nói gì thêm, xách khăn vào buồng tắm rửa mặt. Thật ra Kim Jaejoong biết trường học sẽ không cho phép sinh viên có hộ khẩu gần trường chuyển vào ký túc xá, tuy ở đây không nghiêm khắc về vấn đè giờ giấc nhưng mọi chuyện lớn nhỏ các thầy quản lý đều biết rõ, sở dĩ lần này Seven vào được đây chắc chắn vận dụng không ít các mối quan hệ, đối với việc Seven theo đuổi cậu cũng không còn là chuyện bí mật gì nữa, thậm chí gần như ai cũng biết thế nhưng lần này Kim Jaejoong có chút khó chịu, quan trọng là không nói ra thôi, bản thân cậu cũng không để tâm gì nhiều.

Cuộc thi cuối khóa bắt đầu, phần thi giữa các khoa không giống nhau, mỗi chuyên ngành có đề thi riêng, thỉnh thoảng Kim Jaejoong và Park Yoochun gặp nhau trên đường đi đến hội trường, thế nhưng thời gian không nhiều, gặp rồi lại vội vã tạm biệt, chương trình học của sinh viên năm ba tương đối nặng hơn bình thường. Ở ký túc xá, nếu Seven có thời gian rảnh chắc chắn sẽ tìm Kim Jaejoong tám chuyện, thỉnh thoảng Kim Jaejoong cũng sẽ đáp lời một hai câu cho xong chuyện, thế nhưng Seven mỗi khi nói là nói đến quên hết trời đất. Cũng giống như trước đây, Seven mua cho Kim Jaejoong rất nhiều đồ ăn ngon, còn Kim Jaejoong đều đưa hết cho Ah Joon xử lý hộ mình, mỗi lần như vậy, toàn thân Ah Joon đều bị thương tích bởi mấy ánh nhìn thù địch của Seven.

 Gần đây Kim Jaejoong phát hiện Seven có gì đó khác khác, đó chính là mỗi lần cậu nghe điện thoại hay đọc tin nhắn mà vui vẻ hoặc tỏ ra hứng thú thì Seven giống như cây anten bật dậy nghe ngóng, sau đó hỏi bóng hỏi gió rằng ai đã gọi điện thoại hay nhắn tin cho cậu, mặc dù ban đầu Kim Jaejoong có qua loa trả lời cho có lệ, những mỗi một lần như vậy Seven đều hỏi dò.

 Khi màn đêm buông xuống, Kim Jaejoong luôn không thể dằn lòng mà nhớ đến người thanh niên trong căn phòng nhỏ, nhớ đến sự ấm áp của người đó, rất muốn gặp anh dù chỉ một lần, nhớ, rất nhớ, rất muốn gặp Yunho. Thế nhưng Jaejoong không cách nào liên lạc được với anh. Đã nhiều lần cậu định tặng anh một chiếc điện thoại di động, nhưng Jaejoong biết bên trong người thanh niên kia luôn tồn tại sự tự trọng to lớn, tất cả những gì bây giờ cậu làm là chờ đợi, chờ đợi Yunho gọi đến, cậu đã nói cho Yunho biết ngày mình thi xong, còn dặn dò anh nhất định phải gọi điện cho cậu.

 Buổi tối ngày kết thúc môn thi cuối cùng, mọi người trong ký túc xá đích đều thu xếp đồ dùng để ngày mai trở về nhà, chỉ có Seven nằm lì ở trên giường không nhúc nhích, bân cạnh đó Kim Jaejoong tay nắm chặt điện thoại di động nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc tiểu thuyết. Tiếng di động đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Kim Jaejoong vội vàng giơ màn hình di động lên xem, nhưng lúc cậu thấy một dãy số điện thoại di động lạ thì mọi hy vọng ban đầu đều bị đập nát tan tành, còn Seven nghe thấy tiếng điện thoại của Kim Jaejoong thì lập tức căng dây thần kinh thị giác lên chuẩn bị nghe lén. Kim Jaejoong chậm rì rì nhấn nút nhận cuộc gọi.

 ”Alô?” Giọng nói cất lên, không mang theo một tia tình cảm nào.

 ”Jaejoong, Jaejoong, cậu có nghe được tớ nói không?”

 Bên tai Jaejoong vừa vang lên âm thanh quen thuộc, cậu lập tức bật người ngồi dậy, trong tiếng nói cũng mang theo sự hưng phấn khó kiềm chế được.

 ”Yunho? Yunho phải không? Tớ nghe cậu nói rồi, nghe rõ lắm.”

 ”Ha ha, vậy là tốt rồi “

 ”Yunho, cậu đang ở đâu vậy? Sao lại lấy di động gọi cho tớ vậy?”

 ”Ha ha, Tớ làm việc ở quán ăn, điện thoại di động này là cái cũ ông chủ xài định bán đi để đổi cái mới, tớ thấy vậy nên mua lại, tớ cũng dự định mua một cái rồi, bởi vì … cái này có thể…”

 Kim Jaejoong áp sát di động vào tai để nghe rõ từng lời Yunho nói, nhưng đột nhiên thấy anh dừng lại nên vội vàng hỏi:

 ”Yunho? Yunho còn ở đó không? Sao lại im lặng rồi?”

 ”Ừ, tớ ở đây, tớ ở đây.”

 ”Sao lại không nói nữa? Vừa rồi Yunho nói cái gì?”

 ”Sở dĩ tớ mua di động là để có thể gọi điện cho Jaejoong thường xuyên hơn a.”

 Mấy chữ tưởng chừng như đơn giản vừa vào tai Jaejoong thì nụ cười trên môi cậu nở như hoa mùa xuân, giọng của Yunho không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều đi thẳng vào tim của Kim Jaejoong, hóa ra, Yunho cũng nhớ đến mình đó nha.

 ”Ha hả, ừm.”

 Jung Yunho nghe được tiếng cười của Kim Jaejoong như thấy được hình ảnh của cậu trước mắt, trong phút chốc nụ cười trên môi cũng rạng rỡ hơn bình thường.

 ”Jaejoong, cậu thi xong chưa?”

 ”Tớ thi xong rồi, ngày hôm nay vừa mới bế giảng.”

 ”Vậy chừng nào Jaejoong về nhà?”

 ”Tớ, tớ tạm thời không có về nhà “

 ”Vậy ngày mai Jaejoong đến chơi có được không? Gần đây tớ học được cách làm món ăn mới, muốn làm cho cậu ăn.”

 ”Được.”

 Đúng lúc này, Jaejoong từ bên này điện thoại nghe được bên kia có người gọi tên Yunho, ngay sau đó thì nghe anh nói:

 ”Jaejoong à, ông chủ gọi tớ rồi, chúng ta ngày mai gặp nha, tớ cúp máy trước nha.”

 ”Ừm, ngày mai gặp, tạm biệt.”

 Kim Jaejoong cúp điện thoại hồi lâu rồi nhưng khóe môi vẫn nhịn không được nở ra một nụ cười đẹp rực rỡ, đập thẳng vào mắt toàn bộ những người có mặt trong ký túc xá, thật ra mọi người đều rất ngỡ ngàng, một Kim Jaejoong như vậy bọn họ chưa từng gặp phải, đặc biệt là Seven, hắn như chết đứng ở trên giường, máu toàn thân như đông lại, từ khi quen biết Jaejoong, hắn chưa một lần được thấy nụ cười của cậu, chưa một lần được nghe tiếng nói niềm nở, chưa một lần được nghe giọng cười của cậu, hắn không thể nào tưởng tượng lại có một Kim Jaejoong sinh động như vậy. Người đàn ông đó tên là Yunho sao? Được, hắn sẽ nhớ kỹ cái tên này.

.

 Kim Jaejoong sáng sớm ngày hôm sau đã bật người dậy, thu dọn đồ đạc của mình xong rồi đi mất, đêm hôm qua trước khi đi ngủ, cậu đã có một quyết định quan trọng trong cuộc đời mình. Seven thấy Kim Jaejoong đi rồi mới trở mình, hắn ngồi trên giường nhìn đồ dùng cá nhân của cậu cứ thế mà bị mang đi hết, nơi cậu nằm tất cả đều trống trải, trong một giây phút nào đó, trái tim của Seven cũng cảm thấy thật trống trải.

 Kim Jaejoong đến căn phòng nhỏ của của Jung Yunho cùng nhau làm cơm, ăn xong một người rửa chén một người lau chén, nói với nhau những việc vụn vặt hàng ngày, thời gian cứ bình lặng trôi đi cũng không cảm thấy buồn chán, trái lại cuộc sống như một đôi vợ chồng ân ái bao năm, bình thản nhưng ấm áp, hạnh phúc đến tận đáy lòng.

 Lúc ăn cơm trưa xong, hai người quyết định đi ra ngoài dạo phố, Jung Yunho ngày thường một mực chăm chỉ làm việc nên lúc rảnh rỗi một mình cũng không biết phải đi đâu, sở dĩ Kim Jaejoong quyết định kéo Jung Yunho ra ngoài đi dạo là bởi vì khí trời hôm nay rất tốt, tuy là mùa đông nhưng những tia nắng ngày đông vẫn nhảy múa trong không khí, cảm giác rất thoải mái, cả hai cũng không có đặc biệt muốn mua sắm cái gì, chỉ đơn giản tản bộ trên phố.

 ”Yunho, Tết cậu có về nhà không?”

 ”Có, lần trước ông chủ nói qua Tết sẽ cho nghỉ bù nên tớ định sẽ về nhà một chuyến, lên thành phố cũng hơn nửa năm rồi, không biết ba mẹ thế nào, còn có bé Jihae “

 ”Jihae?”

 ”A, là em gái vủa tớ, Jung Jihae, năm mười bảy tuổi thì lập gia đình, bây giờ đã có hai đứa con rồi, một nam một nữ, một đứa bốn tuổi, một đứa hai tuổi.”

 ”Thật sao? Thật là tốt, nghe có vẻ rất hạnh phúc.”

 ”Ừm, tuy rằng cuộc sống không quá khá giả, thế nhưng gia đình bên nhà trai rất tốt, hơn nữa cả hai đều là người cùng một làng, hai nhà ở cách nhau cũng không xa, sở dĩ tớ yên tâm vào thành phố làm công là do cha mẹ còn có Jihae chiếu cố, vậy còn Jaejoong? Khi nào thì Jaejoong về nhà?”

 ”Tớ tạm thời chưa có ý định về nhà, Yunho à, có thể giúp tớ một việc không?”

 ”Với tớ Jaejoong còn ngại cái gì? Cậu nói đi.”

 ”Ừm, là như vậy, tớ về nhà cũng không làm được chuyện gì, cho nên định ở lại đây, nhận một công việc chạy bàn trong quán ăn của Yunho, đợi qua Tết mới về nhà, cậu thấy có được không?”

 Jung Yunho ngây người nhìn Kim Jaejoong, trong lòng dâng lên sự sung sướng không nói thành lời, còn Kim Jaejoong có chút xấu hổ nên không dám nhìn thẳng vào anh, thầm nghĩ có phải mình biểu hiện quá rõ ràng không?

 ”Được, được, chúng ta nếu hiện tại không về nhà thì cùng nhau ở lại đi, qua Tết hẵn về, ngày hôm qua ông chủ nói với tớ trong quán đang thiếu một nhân viên làm việc ngắn hạn.”

 ”Ưm, cái kia, Yunho… “

 Jung Yunho thấy Kim Jaejoong còn chần chờ không nói tiếp, lại thấy hai má cậu ửng hồng, không biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ thấy Jaejoong quá đáng yêu nên cứ đứng ngẩn ngơ nhìn cậu.

 ”Nghỉ đông ký túc xá không cho học sinh ở lại.”

 Câu này Kim Jaejoong nói nhanh như bắn pháo, nói xong liền gắp đến hai bàn tay cứ xoắn xít vào nhau, Jung Yunho đầu tiên ngẩn ra, sau đó ngay lập tức vui còn hơn đón Tết, vội vàng nói:

 ”Không sao hết, nếu Jaejoong không chê cứ đến ở nhà tớ đi.”

Kim Jaejoong chuyển đến ở cùng Yunho … ở chung, màu đỏ trên má nay đã lan hết toàn thân rồi, đôi mắt phượng lấp lánh pha lê, ngượng ngùng nhìn Jung Yunho.

 ”Ừm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro