Chương 2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương hai

"Nói bậy bạ cái gì hả?! Những chuyện này... chỉ là tin đồn thôi hiểu chưa?" Bất an liếc nhìn con, cha hắn vô cùng nghiêm khắc ngắt lời, chỉ sợ hắn sẽ bị tin tức này tác động rồi không tận sức tham gia tuyển cử tính nô. Ông quá minh bạch cá tính của con mình, thế nhưng chiến trường là nơi sinh tử vô định, bảo làm sao ông có thể đồng ý để hắn liều mình đến chỗ hiểm nguy như thế? Hơn nữa đành là thoát bỏ được thân phận nô lệ, trở lại là người bình thường, cũng vẫn phải lăn lộn nắng gió kiếm ăn. Vậy vì cái gì thay vì dễ dàng có được những ngày an nhàn thoải mái, lại phải nhất quyết vào sinh ra tử để đổi lấy cuộc sống khổ cực không khác gì hiện nay?

"Dịch Thủy, cha cảnh cáo ngươi. Không cho phép ngươi tưởng đến chuyện ra chiến trường. Ngoan ngoãn tham gia tuyển tính nô, biết chưa?!"

Trước lời cảnh cáo nghiêm khắc của cha, Dịch Thủy đành "Dạ." bừa một tiếng, coi như đáp ứng. Lại nhìn gương mặt mệt mỏi của cha lộ ra vẻ yên tâm, trong tim hắn ngập tràn chua xót, nhưng đồng thời quyết tâm vươn lên cũng càng thêm kiên định.

Dưới sắc trời lúc quá trưa, trước mấy gian nhà nho nhỏ, một đoàn người đang đứng xếp hàng thật dài. Đội ngũ nhích động vô cùng chậm chạp, nắng gắt như lửa nhưng không ai bận tâm. Bao nhiêu nam nữ tướng mạo xuất chúng đều chống ô lên che nắng, trên mặt tràn trề hy vọng. Ai ai trong lòng cũng chỉ mong ngóng mình có thể trong một ngày từ một khổ nô trở thành tính nô được người người ước ao.

Dịch Thủy miễn cưỡng đứng tựa vào tường, người khác tranh nhau xếp hàng phía trước, còn hắn lại cố ý rớt lại sau chót. Bởi hắn thừa hiểu bản tính con người là vô cùng thiếu kiên nhẫn, càng về cuối thời gian chinh tuyển, những quan môn phụ trách lại càng làm qua quýt. Cho dù là người cực kỳ xuất sắc cũng sẽ thành đối tượng cho bọn họ trút giận, khả năng được tuyển tự nhiên cũng giảm xuống rất nhiều. Hắn cũng không buồn chống ô che nắng, thầm nghĩ thân một nam nhân lại giương ô lên che nắng, thực sự chẳng ra thể thống gì cả. Huống chi hắn còn hy vọng năng lượng mặt trời khắc nghiệt sẽ khiến mình cháy nắng đen đi một ít. Hắn vốn không dám công khai phản kháng lệnh cha, nhưng nếu cứ thế mà không trúng tuyển, cha dù có thất vọng cũng sẽ không trách tội hắn.

Dịch Thủy miễn cưỡng nhích bước theo sự chuyển động ì ạch của đoàn người, trong lòng thầm suy tính ý đồ riêng, chính là lát nữa thi tuyển xong sẽ đi báo danh tòng quân ngay hay đợi ít ngày cho cha nguôi ngoai rồi hẵng đi. Cứ như vậy chăm chăm tự vấn, hắn không nhận ra có một luồng mắt nóng rực đang từ xa chằm chằm chiếu vào mình.

"Người kia... là ai? Cũng là khổ nô sao?" Lạc Vương Hạ Hầu Lan đứng trên tường thành, vừa hứng thú nhìn bộ dạng uể oải thờ ơ của Dịch Thủy vừa hỏi người tổng quản bên cạnh.

"Bẩm Vương gia, đó hẳn là khổ nô đến tham gia chinh tuyển tính nô. Nhưng cụ thể là ai thì phải cho gọi người chuyên phụ trách lên để hỏi tỉ mỉ, chứ nô tài cũng không rõ." Tổng quản Hạ Hầu Trung sợ hãi trả lời, tính tình Vương gia trước nay bí hiểm, lại ghét nhất chính là thuộc hạ vô năng. Có khi chỉ vì vừa xong không thể trả lời chuẩn xác cho Vương gia, chức vụ tổng quản của hắn sẽ bị tước mất.

Cũng may dường như hôm nay tâm tình Hạ Hầu Lan cũng tốt, nên không cố hỏi thêm. Đứng bên cạnh hắn là thiếp thân gia nhân Hạ Hầu Thư; đã hầu hạ nhiều năm, rất biết nghe lời đoán ý; mắt thấy chủ tử đối với khổ nô kia tựa hồ rất có hứng thú, hắn vội vã cười cười tiến lên mở lời: "Vương gia, ngài có muốn nô tài xuống dưới đó dặn dò, để bọn họ đem nô lệ ấy huấn luyện cẩn thận, rồi đưa lên thị tẩm*? Tuy luận dung mạo không thể so với thị thiếp, luyến đồng của Vương gia; nhưng để cho làm tính nô, hắn như thế cũng là rất xinh đẹp rồi."

Hạ Hầu Lan lắc đầu cười nói: "Vì một tên nô lệ mà cố ý sai người căn dặn, còn không sợ người ta nghe được mà chê cười sao? Không cần thiết, dù sao dựa vào tư sắc của hắn nhất định sẽ được tuyển. Đến lúc đó lại tuyển lên thị tẩm cũng vậy thôi. Ừm, Thư nhi, ngươi lưu tâm một chút, nhắc bọn chúng huấn luyện cho tốt, đừng để uổng công trời sinh được một cái mặt xinh đẹp."

Hạ Hầu Thư vội vàng đáp ứng, hắn cùng với Hạ Hầu Trung nhìn nhau, trên mặt cả hai cùng lúc lộ ra tiếu ý. Vốn biết Hạ Hầu Lan sẽ xuất chinh, trước đó nhất định sẽ hảo hảo hưởng thụ vài ngày. Hạ Hầu Trung ghé sát qua Hạ Hầu Thư, nói: "Lão đệ, vi huynh còn có một việc đang cần nhờ ý đệ. Vương gia mỗi lần xuất chinh nhất định phải đem theo một người, năm ngoái có lẽ người Vương phó quản tuyển không hợp ý Vương gia, thành ra sau này vì một chút sai phạm mà hắn bị mất chức phó quản. Giờ việc khó ấy lại rớt xuống đầu vi huynh, ngươi hiểu rõ Vương gia thì giúp ta nói xem phải chọn người thế nào đây? Xem thử vị phu nhân nào hợp với tâm tư Vương gia?"

Hạ Hầu Thư cười nói: "Huynh không cần phiền lòng, năm nay Vương gia đã nói không đem theo thị thiếp, cốt để toàn bộ tâm tư lo chiến sự. Dù sao Đông Vãn quốc cũng không dễ đối phó, một trận chiến này lại đặc biệt quan hệ tới tương quan lực lượng hai nước. Vương gia đâu thể sơ suất được." Nói xong đã thấy Hạ Hầu Lan đi trước rồi, hắn vội vàng đi theo. Còn lại Hạ Hầu Trung đứng tại chỗ mà mặt mày rạng rỡ, cuối cùng việc đại sự khiến hắn đau đầu mấy ngày nay cũng được giải quyết xong xuôi.

Tịch dương dần ngả về Tây, đoàn người thật dài rốt cuộc chỉ còn lại một mình Dịch Thủy. Nghe thấy tiếng tuyên đòi uể oải từ bên trong, hắn thoáng nghĩ ra lấy một ít cát bụi dưới đất rồi bôi lên khuôn mặt đầy mồ hôi của mình, lại cố làm ra vẻ ngạo mạn; xong xuôi mới bắt đầu tiến vào.

—-

*thị tẩm: hầu ngủ :">

***

Chương ba

"Dịch Thủy?" Một nam nhân mặt trắng nhẵn nhụi ngẩng đầu nhìn Dịch Thủy, thanh âm lơ lớ vừa cao vừa nhỏ, khiến người ta dễ dàng nhận ra hắn là thái giám.

Dịch Thủy gật đầu, "Dạ." một tiếng ra bộ đáp lời. Liền thấy thái giám kia chân mày cau lại, giọng the thé quát lên: "Ngươi tưởng đây là đâu?! Mặt không rửa mà dám đến? Có muốn được tuyển hay không hả?!"

Trong lòng Dịch Thủy thầm nghĩ: không được tuyển mới là tốt. Ngoài miệng cũng không hề nhân nhượng, cao ngạo nói: "Ta trời sinh cái mặt chính là thế này, công công nếu thấy tuyển không được ta cũng đành chịu." Một lời chưa nói xong, đã làm viên thái giám chủ tuyển giận run người, hét lên: "Đi ra! Đi ra! Tên nô lệ này là từ chỗ nào đưa đến?! Chỉ có cái dạng như thế cũng muốn làm tính nô, thật là mơ hão quá lắm." Mắt nhìn Dịch Thủy cứ thế tiêu sái bỏ đi không buồn quay đầu lại, cơn giận của đại thái giám không sao tiêu được. Vì cái việc tệ hại này, không tên nô lệ nào không cung kính tôn xưng hắn một tiếng 'Đại nhân', còn dám ngay trước mặt gọi hắn là công công, chỉ duy nhất có mình Dịch Thủy; khó trách hắn ức không chịu nổi.

Ánh trăng nhàn nhạt soi xuống con đường về nhà, Dịch Thủy im lặng ì ạch lê từng bước chân. Chẳng phải hắn vì phải đứng cả ngày mà mệt đến không đi được, chỉ là hắn thật không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của cha mẹ và em gái quá sớm. Hắn biết bọn họ ngóng chờ ngày nay từ rất rất lâu rồi, hơn nữa vì dung mạo của hắn mà hôm nay nhìn hắn ra đi ai ai cũng ôm trong lòng kỳ vọng không gì sánh được. Có lẽ mọi người căn bản không hề nghĩ tới chuyện hắn lại rớt tuyển, ước ao lớn lao vậy là tan tành hết; Dịch Thủy thật không đành lòng nhìn gương mặt hụt hẫng chán nản của bọn họ, thậm chí chỉ thoáng nghĩ thôi hắn đã thấy lòng khó chịu tựa như bị khoan dùi.

Vừa bị rớt tuyển xong, hắn đã quyết tâm đến điểm mộ binh nô để báo danh; giờ chỉ còn yên tâm chờ thông báo được tuyển nữa thôi. Điểm này thì Dịch Thủy rất tự tin, thân thể hắn vốn cân đối cường tráng, thể lực tiềm ẩn lại kiên cường dẻo dai vô cùng; hắn tin tưởng quân gia nhất định sáng suốt nhận rõ hạng người nào mới là thích hợp ra trận nhất. Vấn đề bây giờ chính là làm sao đối mặt với cơn giận của cha mẹ. Dù hắn biết họ giận dữ cũng chỉ vì lo lắng cho hắn, không đành để hắn mạo hiểm thân mình... thế nhưng hễ nghĩ hai lão nhân tuổi đã cao mà còn phải chịu xúc động đến thế, hắn liền không kiềm được sợ hãi.

Có điều đường dài mấy đi mãi cũng hết, mặc kệ hắn cố tình trì hoãn thế nào, rốt cuộc cửa nhà đã ở trước mắt. Từ bên trong gian nhà đơn sơ, tiếng ho khan truyền ra từng tràng, bệnh cũ của cha tới giờ vẫn chưa trị dứt được. Dịch Thủy thần người chôn chân ngoài cửa, đột nhiên hắn cảm thấy hối hận vô cùng, nếu mình không cứ thế tùy hứng, nếu mình chịu an mệnh trở thành một gã tính nô... biết đâu bệnh của phụ thân sẽ được chữa khỏi? Hy sinh tôn nghiêm của bản thân để đổi lấy hạnh phúc cho cả gia đình, còn không phải là trách nhiệm của một thân trưởng tử hay sao?

Thế nhưng ván đã đóng thuyền, đâu còn lần chinh tuyển thứ hai cho hắn sửa chữa nữa. Nhắm mắt lại một chốc, hắn kiên quyết ngẩng đầu lên cứng cỏi bước qua cánh cửa thô sơ.

***

Ánh nguyệt lung linh chiếu rọi bên song cửa, ngự hoa viên một vườn hoa cỏ mỹ lệ ngát hương. Cả không gian ngập tràn hương sắc đến động lòng người.

Khoan khoái ngồi trong tiểu đình, Hạ Hầu Lan nhàn nhã đưa lên môi một chén say lòng mỹ tửu, hai mắt mơ màng thưởng thức khung cảnh hoa viên rực rỡ nguyệt quang. Cung kính đứng bên cạnh hắn, Hạ Hầu Thư vẫn lặng yên chờ phân phó.

"Thư nhi, đêm nay... tân tuyển tính nô liệu thị tẩm được chứ?" Thờ ơ hỏi thiếp thân gia nhân, trong đầu Hạ Hầu Lan lại mơ hồ xuất hiện dáng vẻ lười biếng lại có phần như ngạo mạn của người nọ.

"Dạ. Bẩm Vương gia, nô tài đã dặn Hoa cô nương tỉ mỉ tuyển lựa, cũng khéo nhắc nàng thật lưu tâm tìm... ha hả... hình dáng nô lệ kia nô tài nhớ kỹ lắm a." Hạ Hầu Thư cười ám muội; xưa nay hắn nếu không hiểu rõ tâm tư Vương gia, hỏi sao có thể bình yên bao năm ở tại vị trí tốt thế này.

Quả nhiên đã thấy Hạ Hầu Lan trên mặt hé ra ý cười hài lòng, rồi hắn đứng dậy, nói: "Ta cũng mệt rồi, đem tàn tịch* ban cho bọn hạ nhân đi." Nghe vậy Hạ Hầu Thư vội vã khoác thêm áo choàng cho hắn rồi theo bước rời đi; còn lại đã sớm có bọn nha đầu chuẩn bị dọn dẹp.

Trở lại 'An Dật cung' – nơi chuyên dùng triệu kiến tính nô thị tẩm, quả nhiên đã thấy một thân người thon thả đang quỳ trước giường ngà. Nhớ tới vẻ mặt tựa như chẳng buồn lưu tâm bất cứ điều gì, bụng dưới Hạ Hầu Lan bỗng nhói lên một luồng nhiệt lưu, khát khao chinh phục trong lòng nháy mắt cuộn trào vô phương kìm nén. Hắn sải chân bước đến, thấp giọng hỏi: "Người tên là gì? Ngẩng đầu lên cho Bản vương xem."

"Bẩm Vương gia, nô tài là Tang Nam, may mắn được Vong Nguyệt cô nương ưu ái, đặc tuyển tới hầu hạ Vương gia." Thanh âm trả lời mang theo vị đạo nhu mị hiếm có ở nam hài, thế nhưng lại gợi trong lòng Hạ Hầu Lan cảm giác khó chịu. Thực khó nghĩ được tiếng nói lồ lộ ý xu nịnh này có điểm nào liên hệ với gương mặt kiệt ngạo bất tuân đến mỹ lệ nọ.

Hạ Hầu Lan cau mày nhìn thiếu niên dưới mắt, vừa vặn hắn cũng ngẩng đầu lên. Khuôn mặt kiều mị diễm lệ chiếu vào trong mắt, chỉ có điều hẳn nhiên không phải gương mặt trong tâm trí mình. Trong khoảnh khắc bùng lên giận dữ, Hạ Hầu Lan phẫn nộ quát lên:

"Hạ Hầu Thư! Ngươi tới đây!!"

—–

*tàn tịch: tiệc còn thừa

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro