Chương 33-37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương ba ba

Dịch Thủy nhạt giọng nói: "Hà tất phải bận tâm loại người ấy, việc ta làm cũng không phải vì bọn chúng. Chính là thiên hạ không phải tất cả đều như vậy, bằng không còn biết trông mong vào cái gì nữa. Tình cảnh ta giờ thế này, kẻ khác không hùa theo ném đá xuống giếng đã tốt lắm rồi... Hừ, ta cũng không hy vọng được người chìa tay giúp đỡ." Hắn nói một hồi lại tái mặt thở dốc, đợi thêm một lúc thì Dịch bà bưng vào những thứ hắn đòi ban nãy, Dịch Châu đi hái lá thuốc cũng vừa trở về.

Dịch ông ngồi một bên châm tẩu thuốc, im lặng nhìn con mình cắn răng tự xử lý vết thương. Lòng vừa đau đớn vừa chua xót, nước mắt lại không kìm được lăn dài trên gương mặt già nua:

"Ai... Đều là chúng ta vướng bận ngươi... bằng không giờ có lẽ ngươi đã là Vương phi..."

Lời chưa nói hết, Dịch Thủy đã nổi giận, ngắt ngang:

"Cha! Đừng nhắc kẻ hèn mọn đó! Trước mặt ta đừng bao giờ nhắc đến hắn!"

Hắn vừa nói xong lập tức nhận ra ngữ khí của mình quá thô lỗ; lại nghĩ nếu cứ để mặc mà không nói rõ ràng, chỉ sợ cha mẹ vì chuyện này mà cả đời áy náy. Cuối cùng Dịch Thủy đành gắng nén giận, miễn cưỡng nói:

"Lẽ nào mọi người không nhận ra? Tên hỗn đản đó căn bản không bao giờ để ta làm Vương phi, hắn cho rằng bằng thân phận của ta tuyệt nhiên không đủ tư cách. Dù không có các ngươi, hắn cũng sẽ tìm cách khác bức ta chủ động buông tay thôi."

Dịch bà đứng ngay cạnh nhịn không được, buột miệng:

"Nhưng căn nguyên sự tình... ngươi còn nói không phải vì ngươi vọng tưởng? Nếu không Vương gia đối với ngươi, với cả nhà ta thật tốt như vậy, ta cả đời đâu dám tưởng..."

Bà đang nói thì chợt thấy đôi mắt nhi tử trừng trừng như muốn ăn thịt người; Dịch bà bản tính vốn nhu nhược vội nín lặng.

Dịch Thủy cũng không nén giận được nữa, lớn tiếng hét lên:

"Ai cũng nghĩ như vậy, nhưng ta thì không! Vì sao đều là người lại có chủ nhân, có nô lệ?? Dựa vào cái gì mà phân biệt như thế?! 'Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ'! Nếu hắn đối với ta thật lòng, vì ta mà suy nghĩ... tại sao vẫn cho rằng ta không thể làm Vương phi!??

Ta hận, ta hận chính mình đui mù, bị một chút ơn huệ bố thí ấy làm mê muội, còn tin tưởng đó là bằng chứng rằng hắn yêu ta. Ta phỉ nhổ! Hạ Hầu Lan, ta cả đời cũng không tha thứ cho ngươi... Tên độc ác phiến tử* đùa bỡn tình cảm nhà ngươi, ta phải mỗi ngày mỗi ngày nguyền rủa... nguyền rủa ngươi vĩnh viễn sống trong địa ngục thống khổ, dày vò. Ta nguyền rủa ngươi..."

Hắn càng nói càng kích động, đến dao nhỏ trong tay đâm thêm nát vết thương cũng không còn thấy đau đớn. Dịch Châu đứng đó thấy ca ca cuồng nộ thành như vậy, hốt hoảng kêu lên:

"Được rồi, được rồi! Có gì cũng để sau hẵng nói, bây giờ chữa thương là quan trọng nhất a!"

Dịch ông gõ gõ tẩu xuống bàn, ngần ngừ suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nói:

"Chuyện hôm nay cha cũng nghe người ta nói hết rồi, Chu quản nô rõ ràng cố ý ức hiếp ngươi. Giờ trông chờ bọn họ phát thuốc cho chắc chắn không được rồi, vết thương của ngươi lại không nhẹ, tuy cầm máu được rồi nhưng thuốc thang không có... nếu không nghỉ dưỡng vài ngày, ngộ nhỡ thương phong lậu thủy*; lúc ấy sợ tính mạng cũng nguy mất. Chi bằng... để Châu nhi tới Vương phủ cầu xin Vương gia..."

Dịch Thủy nghe đến đó đột ngột ngẩng đầu, nghiến răng gằn giọng: "Không được. Không ai được đi hết. Ta có chết cũng không cho phép bất cứ ai quỳ lạy van xin hắn, mọi người rõ chưa?! Ta chết cũng không cho phép!"

Dịch ông đến nước này chỉ còn biết lắc đầu, không nói lời nào nữa.

...

Có một điều Dịch Thủy không biết, đó là Hạ Hầu Lan lúc này thực sự đúng như lời nguyền rủa của hắn: ngày ngày trôi qua tựa như sống trong địa ngục thống khổ, dày vò.

Xem bề ngoài tất thảy đều không có chút gì thay đổi: hắn vẫn quyền cao chức trọng như trước, đến Hoàng thượng gặp mặt cũng phải e dè nể sợ. Trong Vương phủ giờ lại một nhóm tính nô mới được tuyển lựa, bộ dạng dáng dấp mỗi người một vẻ nhưng đều thuộc hàng xuất sắc trăm người chọn một. Lại thêm Vong Nguyệt cố ý chỉ vẽ bọn họ mấy chiêu lạt mềm buộc chặt, cốt sao khơi gợi Hạ Hầu Lan hứng thú, vui vẻ.

Chỉ là... những con cừu non nhu thuận dù có phủ lên người bao nhiêu lớp lông sói cũng vậy, làm sao so bì được với Dịch Thủy trời sinh cao ngạo như cô lang*? Cũng bởi vậy mà ngay đêm đầu tiên, một tính nô thị tẩm vừa làm bộ chần chừ phản kháng, ý đồ khêu gợi dục vọng chinh phục của hắn... thì Hạ Hầu Lan một khắc cuồng nộ đã quăng hắn khỏi giường. Nếu không có Vong Nguyệt xuất hiện can ngăn, sợ rằng tính nô kia đã đầu lìa khỏi cổ.

...

"Ngươi đang nghĩ tiếp theo nên khai tử ai sao?"

Giọng nói vang lên từ người ngồi trước mặt khiến Hạ Hầu Lan sực tỉnh, định thần nhìn lại chỉ thấy Du Liễm đang nhìn hắn, thản nhiên cười.

"Ta đương nhiên đang nghĩ chuyện đó, nếu không ngươi tưởng ta còn nghĩ gì nữa?!"

Hạ Hầu Lan tức giận đáp, lại bực bội tùy tiện đặt quân cờ trên tay xuống một điểm góc trên bàn cờ. Hừ, nụ cười của Du Liễm nhìn qua đã thấy chán ghét, hận không thể đấm hắn vài quyền cho hả giận.

Du Liễm thấy hắn đã đặt cờ, cũng chẳng buồn nhìn kỹ, thờ ơ nhón tay lấy một quân cờ, miệng nói:

"Hà đại nhân tính tình cương liệt, ta và ngươi đều hiểu rõ. Hôm qua trên triều hắn nóng nảy đối đáp mấy câu cũng chẳng đến mức quá kịch liệt, đâu phải trước giờ chưa từng gặp. Sao ngươi không chút dung nhẫn*, đã tống hắn vào đại lao? Còn cả Tống đại nhân, Tần đại phu, La ngự sử. Hạ Hầu, gần đây tính tình ngươi càng lúc càng khắc nghiệt a."

Hắn nói đến đó cũng không đợi Hạ Hầu Lan trả lời, vừa liếc mắt nhìn quân cờ mới đặt, thoáng sửng sốt rồi đột ngột phá lên cười:

"Ha ha ha!! Hạ Hầu, nước kỳ diệu ngươi suy nghĩ nửa ngày mới ra đấy hả? Ha ha ha, kỳ diệu, quả nhiên kỳ diệu a. Đã vậy ta cũng không khách khí đâu."

Du Liễm cười dứt liền thong thả nhón tay, thu sạch một đám quân lớn vừa bị chính nước đi ban nãy của Hạ Hầu Lan triệt khí*.

—-

*phiến tử: kẻ lừa đảo.

*thương phong lậu thủy: bị nhiễm trùng.

*cô lang: con sói cô độc.

*dung nhẫn: nhẫn nại, bao dung.

*triệt khí: từ dùng trong cờ vây, chỉ việc chặn hết khí của một, hay một đám quân cờ, khi đó những quân không còn khí sẽ bị đối phương nhặt ra khỏi bàn cờ, trở thành cơ sở tính điểm khi ván cờ kết thúc. (<– này là ta nói đại theo những gì nhớ được từ hồi coi Hikaru no Go )

=.= các nàng hận Lan Lan hết xao? ;__; còn ta bắt đầu thấy Lan Lan ảnh vận số đại đen đủi mới gặp phải tiểu thụ như Thủy Thủy đó ọ__ọ ~

***

Chương ba tư

Hạ Hầu Lan ngẩn người, hỏi: "Ngươi làm gì vậy? Muốn thắng tới điên rồi sao?"

Du Liễm cười cười chỉ vào điểm hắn vừa đặt cờ ban nãy: "Nói bừa cái gì a? Rõ ràng chính ngươi dâng cho ta đấy thôi."

Hắn nói xong lại tiếp tục cười, Hạ Hầu Lan nhíu mày nhìn theo tay hắn, lúc ấy mới phát hiện quả thật nước cờ tiện tay đặt ban nãy chính thị cực dở, ngang nhiên một chiêu tự phá hết thành trì.

Thành ra cũng chẳng còn hứng chơi tiếp nữa, Du Liễm hiểu ý liền sai người thu dọn bàn cờ, thuận miệng hỏi:

"Ngươi không về phủ sao? Cũng đâu còn sớm nữa."

Hạ Hầu Lan hơi liếc mắt nhìn hắn, cũng không mở miệng trả lời. Trong lòng hắn càng rối hơn, thầm vấn: Về phủ? Về làm gì?? Vừa đặt chân vào Vương phủ lòng đã như bị đại chùy* dần giã; vô luận ăn cơm, đọc sách, kể cả ngắm hoa, xem ca vũ... tất cả giác quan, tinh thần đều vô thức mà tìm kiếm bóng dáng đã sớm không còn gần gũi bên mình kia... Bản thân phút chốc tựa như một cái xác không hồn...

Thực sự... đáng sợ...

Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Lan thoáng như sực tỉnh; lại cong môi nói:

"Sao hả? Từ bao giờ ngươi thành keo kiệt vậy, một bữa cơm cũng không đãi ta được."

Hắn nói xong liền ngang nhiên gọi người dâng trà nước, điểm tâm; công khai ý đồ muốn ở ỳ lại không về.

Du Liễm bật cười, nói: "Thật là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."

Lại trầm mặc một hồi, hắn bỗng mở miệng nói tiếp: "Hạ Hầu, ngươi không định cứ tiếp tục thế này đấy chứ?"

Hạ Hầu Lan nhướng mày nhìn hắn: "Thế nào? Làm sao hả?"

Du Liễm thở dài, trầm giọng nói:

"Ngươi thật cho là ta không biết Vương phủ các ngươi xảy ra chuyện gì sao? Từ hôm đầu tiên thấy ngươi bộ dạng bất thường, ta đã nhận ra ít nhiều rồi. Hạ Hầu, ải này không dễ qua đâu a. Đừng tưởng ngươi trên sa trường điểm binh ra vẻ uy phong, tới khi đối diện với chuyện tình ái cũng có hơn gì thường nhân. Hôm ấy ta gọi Vong Nguyệt tới, khéo hỏi một lượt, tuy nàng ta ấp úng không dám kể rõ, ta cũng đoán được đại khái rồi."

Hắn nói tới đây thì đứng dậy, thong thả bước tới trước mặt Hạ Hầu Lan:

"Ta có thể chờ ngươi khôi phục lại, nhưng quốc sự không thể chờ, bách tính không thể chờ, những đại thần vô tội bị giam trong thiên lao càng không thể chờ được. Hạ Hầu, vô luận trước đây ngươi được ngưỡng vọng thế nào, đắc nhân tâm bao nhiêu; nếu cứ tiếp tục thế này ngươi ắt sẽ biến thành một bạo vương bị người người căm hận. Ta không hy vọng ngươi như vậy."

Hạ Hầu Lan lặng thinh không đáp, một hồi lâu sau hắn mới gượng cười:

"Làm gì mà ngươi nói nghiêm trọng thế, lại còn cái gì bạo vương người người căm hận~ Du Liễm, ngươi cũng thật biết dọa người a? Được rồi, được rồi, ngày mai ta lập tức phóng thích bọn họ là được."

Du Liễm bất đắc dĩ đành nói thẳng: "Ngày mai thả, bao giờ lại bắt? Hạ Hầu, ngươi thế này không được a! Chung quy hiện giờ ngươi trước tiên phải làm sao đặng khôi phục lại tinh thần trấn định, tỉnh táo như trước mới được."

Hạ Hầu Lan thầm nghĩ: 'Ta muốn là có thể bình tĩnh được thì còn ngồi đây cho ngươi xỏ xiên sao?' Nhưng ngoài miệng vẫn xuề xòa đáp:

"Hảo hảo, ta biết rồi. Thế nhưng ngươi bảo ta làm sao khôi phục đây? Không lẽ đón hắn về? Ta đường đường là một Vương gia, sao có thể hướng một nô lệ cúi đầu?? Chỉ báo hại sau này hắn càng vô pháp vô thiên* a."

Du Liễm kinh ngạc, tròn mắt nhìn hắn:

"Ta hiểu rồi, Hạ Hầu! Thì ra đây mới chính thị là tâm ý của ngươi a."

Lại thấy Hạ Hầu Lan có vẻ chưa hiểu, còn ngơ ngác hỏi lại: "Cái gì chân chính tâm ý? Ta nói nãy giờ ngươi nghe không ra sao?"

Vừa giận vừa buồn cười, Du Liễm chặc lưỡi nói:

"Người ngoài tỉnh táo mà kẻ trong cuộc vẫn u mê. Nghe ngươi nói một câu vừa rồi ta đã hiểu tận đáy lòng ngươi nghĩ gì rồi. Bằng không giờ chúng ta đánh cuộc, Hạ Hầu, ngươi luyến tiếc nô lệ kia. Mặc kệ ngươi cố tình gán cho hắn những tội danh tày trời cỡ nào, cuối cùng ngươi vẫn là hướng hắn cúi đầu thôi. Không tin, ta cùng ngươi chờ xem."

Hạ Hầu Lan cúi đầu, bối rối đưa tay vần vò đuôi tóc vốn được chải gọn gàng sau đầu, một hồi lâu sau mới nghe hắn rầu rĩ nói:

"Không sai, ngươi nói không sai. Ta biết mình cuối cùng nhất định sẽ đầu hàng, có chăng chỉ là dằn lòng được bao lâu mà thôi. Đã không có hắn bên cạnh, cơm ăn không thấy ngon, muốn ngủ cũng không êm ái, bất kể làm gì cũng không cảm thấy chút gì vui vẻ. Nhưng... nhưng ta không cam lòng a!"

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, gay gắt nói tiếp:

"Du Liễm, ngươi biết không?! Hắn muốn làm Vương phi, hắn... hắn quá tham lam. Hắn làm sao có tư cách trở thành Vương phi a, dù ta khả dĩ bất chấp thị phi mà vô cớ trừ bỏ thân phận nô lệ cho hắn, để hắn trở thành người thường... hắn cũng không có tư cách làm Vương phi a! Đều tại hắn quá tham lam; giờ nếu ta không dằn lòng mấy ngày, cho hắn một lần hảo hảo giáo huấn, sau này ta cách nào khống chế được hắn đây??"

Du Liễm lắc đầu, nói: "Ta chưa bao giờ nếm trải mùi vị ái tình. Thế nhưng ta vẫn nghĩ yêu một người, phải là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm, chỉ hận không thể đem chính mình hòa tan trong thân người ấy. Ngươi vì sao lại muốn khống chế người ngươi yêu?

Hạ Hầu, ta đã nghe Vong Nguyệt kể về nô lệ kia rồi, thứ cho ta nói thẳng: hắn tuyệt không phải người ngươi có thể khống chế đâu. Ai~ Hạ Hầu à, dù sao cũng chỉ là một nô lệ, ngươi vì hắn mà dốc hết chân tình thế này thật khiến ta bất ngờ lắm. Nếu như còn có thể, ta thực sự khuyên ngươi nên buông tha hắn... Như ngươi tự nói rồi, hắn không có tư cách làm Vương phi, hắn không thể là người thích hợp để ngươi yêu thương. Vạn nhất còn tiếp tục thế này, ngươi sớm muộn cũng vì hắn mà thay đổi thôi."

"Dù thay đổi ta cũng sẽ không để hắn tự tung tự tác đâu, ngươi yên tâm đi."

Hạ Hầu Lan đứng dậy, ảo não nói tiếp: "Đến giờ phải thừa nhận không thể rời được hắn... ta đã đủ đau đầu rồi. Du Liễm, ngươi không hiểu đâu... lúc đó, ta đã định để chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, không bao giờ nhìn mặt nhau nữa... Thế nên... thế nên ta mới quyết làm chuyện tuyệt tình... Ai...."

Du Liễm lại lắc đầu, ngắt lời hắn:

"Quên đi, ta căn bản không hiểu ngọn ngành nên cũng không có tư cách nói ngươi. Những chuyện ấy tự ngươi về ngẫm nghĩ, có điều ta muốn nhắc ngươi một điều: Hạ Hầu, quẻ tượng hiển lộ lần này ngươi sẽ phải đối diện với gian nan, thống khổ vô cùng; thậm chí còn có thể một khắc hảo mộng thành không*... tự ngươi nên định liệu đi. Còn nữa, mặc kệ thế nào trước tiên ngày mai ngươi phóng thích những đại thần đang bị nhốt oan đã."

"Hảo mộng thành không? Là ý gì?" Vừa nghe đến câu này, trong lòng Hạ Hầu Lan bỗng dưng nhói đau, hắn nghi ngoặc nhìn hảo hữu. Nhưng Du Liễm chỉ lắc lắc đầu, đáp:

"Đừng quên ta cũng không phải thần tiên, không thể điều gì cũng tỏ tường. Chỉ có thể tự ngươi tìm hiểu thôi. Bất quá nếu thực sự lo lắng, sao ngươi không sớm sớm đón hắn về, miễn cho đêm dài lắm mộng."

Hạ Hầu Lan trầm mặc không đáp, tâm trí hắn bắt đầu luẩn quẩn nơi câu nói ban nãy của Du Liễm. Nhưng hắn vẫn còn phân vân, dù sao Dịch Thủy mới đi hơn một tháng, nhanh như vậy đã vội đón hắn về... mình còn mặt mũi nào nữa. Sau này tiểu nô lệ vốn đã bướng bỉnh, ương ngạnh đó không phải càng không coi mình ra gì sao?

...

Có điều Hạ Hầu Lan không hề biết, ấy là trời già lại không cho hắn nhiều thời gian như vậy. Hắn mỗi ngày mỗi ngày do dự không đón Dịch Thủy trở về, rồi lại chần chừ quanh co tự nhủ cố chờ thêm chút nữa, dù sao khi Dịch Thủy ra đi sức khỏe vẫn rất tốt, mới hơn một tháng sao có thể sinh chuyện gì được... cũng không phải bị bắt đi phá núi mở đường, bất quá là cày ruộng trồng lúa thôi~~ Châu chấu trong ruộng cũng đâu cắn chết được người~

Trong khi hắn còn dây dưa mãi như vậy, thương thế của Dịch Thủy đã ngày càng trầm trọng tới mức không thể vãn hồi..

—–

*đại chùy: chày, chùy lớn.

*vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung.

*hảo mộng thành không: mộng đẹp hóa hư không. ọ___ọ ~~

mấy bữa nhùng nhằng vô một cặp kỳ cục (nữa) nên cù nhây chương mới :"> ... xin lỗi các tình iêu nah *khấu đầu* (lâu lắm mới *khấu* XD)~ nếu hêm có gì vướng víu, theo đà này chừng nào Lan Lan – Thủy Thủy rớt tận đáy thê thảm (=.= ai~~ sắp ồi đây~) ta sẽ lăng xê một cặp bá đạo nữa cho chị em hả dạ Ò_Ó~

***

Chương ba lăm

Đúng như lời Dịch ông nói, không có thuốc thang thì dù Dịch Thủy có thể tự mình cấp cứu vết thương, nhưng ngộ nhỡ thương phong lậu thủy*... ắt sẽ nguy đến tính mạng. Sự 'lậu thủy' đó, cuối cùng thực sự đã xảy ra.

Trong điều kiện vô thầy vô thuốc này, vết bỏng nặng như vậy bị nhiễm trùng cũng không lạ. Còn Dịch Thủy, mặc kệ thân thể hắn vốn cường tráng thế nào, mặc kệ ngày trước hắn từng oai dũng vượt qua bao nhiêu hiểm cảnh... cho đến lúc này, cũng không thể tránh thoát được số mệnh gần như đã bị định đoạt.

Trong gian nhà đơn sơ, Dịch Thủy nằm bất động trên ván giường, hắn mơ hồ cảm thấy trí não mình trầm trầm nặng trĩu, toàn thân đều phi thường khó chịu: có lúc nóng rực tới mức hận không thể một hơi tự xé toạc da thịt, lại có những lúc lạnh cóng đến tê dại tim gan.

Thảng đôi khi tỉnh táo một chút liền nhận ra mình đang phát sốt, nhưng hoàn toàn không phải ốm sốt thông thường. Linh cảm đột nhiên rành mạch đến đáng sợ ngầm nói cho hắn rằng khi nhiệt độ hạ bớt, rất có thể cũng là lúc mình ly khai cõi đời này.

Bên giường truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào, dường như là Dịch Châu. Dịch Thủy muốn mở miệng bảo con bé đừng khóc, thân hắn làm ca ca nhưng đã không còn khả năng bao bọc, cưng chiều con bé nữa rồi;mà sau này cha mẹ chỉ còn dựa vào nó thôi... Nước mắt không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì, thậm chí còn khiến người ta yếu nhược...

Thế nhưng hắn nói không ra lời, một chữ cũng không len được khỏi khóe môi.

Lẽ nào ta đã bệnh tới mức này ư? Trong lòng Dịch Thủy chua xót tự cười. Vừa lúc một tiếng đạp cửa ruỳnh ruỳnh vang lên, dường như vừa có một đám người vào nhà, hắn nghe được cả giọng tên Chu quản nô thúc bách Dịch Châu ra ngoài làm việc.

Hình như Dịch Châu đang khốn khổ van xin hắn nhân nhượng cho một chút, để được ở lại chăm sóc ca ca. Lại nghe tiếng soạt soạt như con bé đã quỳ xuống.

Dịch Thủy giận điên người, hắn có thể chết chứ quyết không cúi đầu, hắn muốn Dịch Châu cũng phải noi theo mình như thế. Ý chí sắt đá cùng với lửa giận bừng bừng cuộn khắp thân thể khiến hắn rốt cuộc cũng hé được mí mắt, hình ảnh đầu tiên Dịch Thủy nhìn thấy là Chu quản nô đang đứng cười ha hả một cách khả ố.

"Dịch Châu... đi làm đi. Ta có thể... tự... lo liệu..." Thanh âm hư nhược nào còn được đanh gọn như trước, vậy mà khiến kẻ tiểu nhân vừa nghe thấy đã bị một phen rùng mình, sống lưng lạnh toát. Chu quản nô tự nhiên kinh hoàng, lại như thẹn quá hóa giận, hung tợn gào lên:

"A! Còn nói được hả, đâu phải như muội muội ngươi bảo ngươi bệnh tật đến tắc tiếng rồi. Đã thế thì dậy! Dậy đi làm cho ta!"

Dịch Thủy phẫn hận trừng mắt, hắn còn không muốn nhấc người dậy ư, nhưng thực sự hiện giờ một chút khí lực cũng không có. Lại được bọn người đi theo Chu quản nô đang bắt đầu lôi xềnh xệch Dịch Châu ra ngoài, mà Dịch Thủy đến cùng vẫn chỉ có thể trợn mắt nhìn, vô lực ngăn cản chúng. Tiếng kêu khóc van xin thảm thiết tựa hồ vằm nát trái tim hắn...

... Bất lực thống khổ hằn sâu đến bi ai...

Chợt cửa lại bật mở, một đám nô lệ già có trẻ có xuất hiện, họ nhanh chóng kéo Dịch Châu khỏi đám hung ác rồi đứng quanh che chở cô bé. Một lão nô trong đám bước lại phía Chu quản nô, nhũn nhặn cười nói:

"Kìa... quản nô, hài tử Dịch Thủy này thực là bệnh nặng lắm. Nếu không hắn vốn hăng hái chăm chỉ, đâu thể nằm bẹp ở đây. Ngươi xem liệu có nhân nhượng được cho hắn một chút..."

Lão nô còn chưa nói xong, Chu quản nô đã nóng nảy ngắt lời:

"Lão già kia! Ngươi chán sống hả, cút ngay cút ngay! Hắn chết thì ta chịu trách nhiệm!" Ỷ thế Yến Niếp và San Hô, lần này quản nô đã quyết chí dồn Dịch Thủy tận mạng.

Lão nô bị quát nạt cũng rúm ró lùi lại, đến lượt một thiếu niên đôi mắt lanh lẹ dợm bước lên, hắn nói:

"Chu quản nô, dù sao Dịch bá bá và Dịch bá mẫu cũng đi làm rồi, ngươi cho tỷ tỷ ở nhà cũng được mà? Hơn nữa đừng quên Dịch Thủy ca ca dẫu gì cũng từng hầu hạ Vương gia, nếu có ngày Vương gia nhớ tới hắn, lại biết được tình trạng hắn thê thảm thế này... Người đòi trách tội, ngươi cũng chịu hết sao?"

Nghe mấy câu này Chu quản nô rõ ràng hơi rúng động, nhưng một tên thủ hạ đứng cạnh hắn nhổ toẹt một tiếng, vênh váo cao giọng:

"Hắn vọng tưởng đòi làm Vương phi mới bị Vương gia đuổi đi. Làm gì có chuyện Vương gia lại nhớ tới hắn nữa?! Ngươi nằm mơ hả?"

Nô lệ trẻ tuổi cười nhạt hai tiếng, đáp: "Lòng người khó dò, lại là lòng Vương gia, ai có thể đoán được? Dịch Thủy ca nếu đã được ưu ái lâu như vậy, hiển nhiên hắn phải có điểm hơn người. Chờ mấy bữa Vương gia hết hứng thú mới lạ, lại nhớ tới ca ca... lúc ấy dù không sủng ái hắn như trước, nhưng biết tính nô mình từng ưu ái bị đối đãi thế này, trong lòng người tất sẽ không dễ chịu đâu. Quản nô dám chắc sự tình này không thể xảy ra sao?"

Nghe đến đây thì gương mặt Chu quản nô chuyển xanh mét, hắn câm lặng một hồi rồi đột nhiên giậm chân giậm cẳng, hậm hực ra lệnh cho đám thủ hạ bỏ đi.

Lúc này Dịch Thủy nằm trên giường mà hai cánh môi khô nứt đã bị chính hắn nhay nghiến đến rướm máu. Mắt nhìn bóng lưng thất thểu của đám quản nô, trong tim hắn chỉ còn độc một nỗi uất nhục hòa cùng bi phẫn.

Lão Thiên, vì sao!? Vì sao đến tận thời khắc tận cùng sinh mệnh, ta vẫn phải ỷ vào cái tên của hắn để thoát thân?? Vì sao!?

Toàn thân Dịch Thủy căng cứng, khí lực không thể lý giải từ đâu khiến nắm tay hắn càng siết càng chặt, móng tay cứng nhọn găm sâu vào phần thịt mềm yếu giữa lòng bàn tay, máu tươi rỉ rỉ tràn ra mà Dịch Thủy tuyệt không còn cảm thấy đau đớn.

Trong đầu hắn tất cả đều là kẻ đáng hận kia, gương mặt ghê tởm của hắn ta, nụ cười nhàn nhạt giả tạo của hắn ta... đột nhiên, Dịch Thủy phẫn uất rít lên:

"Hạ Hầu Lan! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi... Ta hận ngươi..."

Thanh âm ai oán nhay dài không dứt trong gian nhà.

Dịch Châu kinh hãi thét lên, cả đám nô lệ quanh đó cũng hoảng hốt nhào tới bên giường, đã thấy khuôn mặt Dịch Thủy ám đầy tử sắc, miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm những gì không ai hiểu nổi; thần trí dường như đang lịm dần vào hôn mê.

Một lão nô trong đám nô lệ nghẹn ngào thở dài, đưa tay quệt lệ, quay sang nói với Dịch Châu:

"Hài tử, ca ca ngươi... hắn không được nữa rồi... quá lắm chỉ có thể cầm cự đến sáng mai thôi. Ngươi nhanh chạy ra ruộng gọi cha mẹ ngươi về, còn chúng ta sẽ đến chỗ Chu quản nô cầu xin hắn. Ai... chuyện này không thể tuyệt tình như thế được, tổn hại âm đức* mất thôi."

——

*thương phong lậu thủy: nhiễm trùng. (từ này ở chương 33 cũng có, mà bữa đó tớ liều mạng phán bừa là 'cảm mạo, thương hàn' -___- ~ hix... *khấu đầu*)

*âm đức: việc tốt làm được lúc sinh thời được ghi công ở âm phủ. ( ó_ò câu này thật ra tớ cũng không chắc lắm về nghĩa. Nhưng hình như ý bác nô lệ già là đi cầu xin quản nô... ma chay tử tế cho Thủy Thủy ọ__ọ ....)

nghịch luyến không phải chưa từng đọc... =.= nhưng một em thụ ôm uất hận đến mức này thì thật tình đến giờ vẫn chưa thấy gặp thêm ai T___T~

***

Chương ba sáu

Thiếu niên nô lệ ban nãy vừa đối đáp với quản nô cũng bước tới bên giường Dịch Thủy, cầm bàn tay hắn lên, lẩm bẩm nói:

"Dịch Thủy đại ca, 'Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ', ta nhất định sẽ ghi nhớ."

Nói rồi một tay quệt nước mắt, hắn quay về phía Dịch Châu đã khóc đến thất thanh, nghẹn ngào nói: "Tỷ tỷ ở lại trông chừng ca ca, ta đi tìm Dịch bá bá, bá mẫu về." rồi hắn vội quay lưng chạy đi.

...

Màn đêm buông xuống, tất cả nô lệ quanh làng nghe tin Dịch Thủy đang hấp hối, đều tề tụ lại gian nhà tranh xơ xác của Dịch gia. Dịch Thủy đến lúc này đã hôn mê trọn một ngày đêm, miệng lảm nhảm mê sảng, thỉnh thoảng ngồi bên cạnh có nghe rõ vài chữ, dường như đều là: "Giả dối... không tin... ta không tin..." hoặc "Ta thật ngu ngốc... tình yêu... Vương bát đản ngươi... sao lại tin ngươi..."

Mọi người dù không thực minh bạch, nhưng tất cả đều bảy tám phần đoán được hắn đang mê man về những chuyện xảy ra trong Vương phủ, khiến lòng dạ ai ai cũng không khỏi xót xa.

Đến nửa đêm, cơn sốt trên người Dịch Thủy đột ngột lui dần, mọi người còn chưa kịp vui mừng niệm Phật thì đã phát giác nhiệt độ cơ thể hắn càng lúc càng thấp, trong chốc lát nắm tay buông thõng lạnh giá như băng. Đến lúc ấy tất cả những lão nô lệ ngồi đó đều hiểu được, đây chính là điềm báo đại nạn cập kề rồi.

Chợt thấy đôi mắt Dịch Thủy bừng mở, con ngươi trong suốt lấp lánh chậm chậm quét khắp bốn phía, khóe miệng hắn liền hé thành một nụ cười, lại lẩm bẩm nói:

"Tất cả đều tới tiễn Dịch Thủy sao? Thật làm phiền mọi người rồi, thứ cho Dịch Thủy không thể đa tạ."

Lại hơi ngước mắt về phía cha mẹ, nói tiếp: "Cha, mẹ, sao không mời các thúc thúc, thẩm thẩm ngồi?"

Dịch ông Dịch bà thấy hắn như vậy, đều biết đây là hồi quang phản chiếu* rồi, cả hai nhịn không được mà khóc rống lên. Dịch bà nhào xuống bên người hắn, thảm thiết gào khóc:

"Thủy nhi... Thủy nhi a... ngươi luôn luôn lương thiện như vậy, cả đời chưa từng xử ác với ai... nhưng sao số mạng ngươi khổ thế này... sao lại khổ thế này... Hư hư hư...."

Vừa nghe bà khóc than, tất thảy mọi người đứng đó lại nhớ tới con người Dịch Thủy thường ngày nhu hòa, nhớ tới hắn đem cả quân công của mình đổi lấy cuộc sống no đủ hơn cho chúng nô lệ... không khỏi đều khóc rống lên.

Dịch Thủy nhìn mẹ, gượng gạo vươn tay vuốt vuốt một bên tóc mai bà, cười nói:

"Mẹ, đừng khóc. Xem tóc mẹ này, bạc hết cả rồi... Lại khóc thảm thế này, chỉ sợ một đầu tóc xanh còn hóa ra sương liễu... Phải... nhi tử bất hiếu, làm người nát lòng, mẹ sau này... phải hảo hảo bảo trọng thân thể..."

Hắn nói tới đó lại nhìn về Dịch ông, tiếp tục: "Cha, đừng hút thuốc nhiều, phải tự bảo dưỡng sức khỏe, còn cả muội muội... người phải gả nó cho một người thực tốt, chỉ cần vậy thôi. Chỉ cần là người thành thật, thực lòng che chở cho nó, ngoài ra tất cả... tất cả... yêu đương ái tình... đều là vô nghĩa... vô nghĩa..."

Lời hắn nói còn chưa trọn, Dịch Châu nãy giờ đứng đó nức nở đã nhào về phía hắn, thê thiết kêu lên: "Ta không lấy chồng, ta ở cùng ca ca... ta mãi mãi ở cùng ca ca!"

Nước mắt Dịch Thủy cũng kìm không được trào xuống hai hàng, nghẹn ngào nói: "Nha đầu ngốc nghếch, ca ca phải đi rồi... không thể lại cùng ngươi... chơi đùa.... ngươi phải nhớ... lòng người a... chỉ có một... nghìn vạn lần không thể dễ dàng trao đi... một ngày thất tâm... sẽ chẳng khác nào rơi vào... địa ngục muôn kiếp..."

Hắn nói đến đó lại chợt giãy giụa, cao giọng hơn: "Đem giấy bút cho ta..."

Mọi người dù thấy kỳ quái nhưng lúc này ai còn nhẫn tâm trái ý hắn, vội vàng đi tìm giấy bút, bất quá cũng chỉ nhặt về được mấy mẩu bút cùn, giấy vụn. Dịch Thủy run run quờ lấy con dao đầu giường, không chút do dự tự rạch qua cổ tay một nhát. Nhưng thân thể hắn chẳng còn bao nhiêu khí lực, nên trên tay chỉ có một vết đứt mảnh, hắn cũng mặc kệ tiếng kêu la sợ hãi xung quanh, chỉ ra sức nhấn dao cho rách vết thương tới khi máu tươi trào ra thành dòng.

Đến lúc này hắn mới ráng sức quệt máu, vừa thở hồng hộc vừa nghệch ngoạc viết lên giấy, mọi người nhìn cũng không hiểu chữ gì, chỉ thấy hắn càng viết lệ càng tuôn trào... Sau cùng tới khi lệ hóa thành hai hàng máu đỏ lăn trên má, bút trong tay hắn mới dừng lại...

Chỉ thấy Dịch Thủy đột nhiên rướn cổ lên hổn hển thở mạnh, rồi lớn tiếng thét lên:

"Hạ... Hạ Hầu Lan... Ta thực... hận ngươi... Ta thực hận ngươi a... Ta thực hận..."

Thanh âm đột nhiên tắc nghẹn, thân thể Dịch Thủy đang căng cứng chợt mềm rũ xuống, hắn nuốt một hơi cuối cùng rồi đoạn khí. Hắn chết mà hai mắt trợn trừng, chỉ còn vài dòng máu tươi từ từ rỉ ra rồi vô thanh vô sắc chảy xuống thấm vào vạt áo trắng toát.

Thời gian phảng phất như ngừng lại, Dịch ông Dịch bà và Dịch Châu đứng chôn chân há hốc miệng, nhưng tuyệt nhiên chỉ có thể phát ra những tiếng "A... a.... a...." vô nghĩa. Mọi người xung quanh thầm che mặt mà khóc... một mảng trầm oán bao trùm.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thét thê lương: "Không!!! Không thể nào... Không thể thế được..."

Một nữ nhân dáng vóc mỹ lệ cao quý từ đâu xông vào, nhào tới gục bên người Dịch Thủy. Chính là Vong Nguyệt, chỉ có điều mặc kệ nàng kêu khóc, lay gọi thế nào... Dịch Thủy cũng không còn tỉnh dậy đáp lại được nữa.

***

Trong hoa viên Vương phủ, mặt trời mới lên tỏa nắng lấp lóa. Mười mấy người tề tựu trong Sơn Sắc hiên, ngồi chính giữa là một thiếu niên mặt mày tươi tỉnh, miệng không ngừng tán thưởng hoa mai nở rộ khắp vườn – hắn chính là đương kim Hoàng đế. Đám đại quan nhất phẩm xung quanh cũng cao hứng phụ họa, thi nhau ngâm thơ đối chữ, lâu lâu lại rộ lên vài tiếng khen ngợi, tán tụng.

Hạ Hầu Lan miệng nhàn nhạt cười nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mặt, nhưng trong lòng một chút hào hứng cũng không có. Tựa như có một lưỡi đao lăm le trồi lên trong tim hắn, mỗi chút lại đâm một nhát đau nhói.

Đêm qua không hiểu vì sao hắn nằm mộng thấy Dịch Thủy, một thân đầy máu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Giật mình tỉnh lại chỉ thấy cả người lạnh toát, bất an cuộn trào, vội vàng sai Vong Nguyệt ngay nửa đêm lập tức đi đón Dịch Thủy về. Chính hắn nếu không phải hôm nay đã định phải cùng Hoàng thượng và các đại thần thưởng hoa, thực cũng muốn tự mình đi. Có điều Vong Nguyệt đi lâu như vậy, giờ phải về rồi mới đúng... hay là Dịch Thủy vẫn còn giận hắn...

Còn đang miên man suy nghĩ, chợt giật mình nghe Thái giám bên cạnh Hoàng thượng quát tháo ngoài cửa:

"Ngươi là người ở đâu!? Dám xông vào đây hả!?"

Hạ Hầu Lan quay đầu nhìn ra liền thấy Vong Nguyệt đang đứng ngay cửa, bị quát hỏi mà nàng tiến không tiến, lùi không lùi; một thân hồn phi phách lạc. Đột nhiên nàng mở miệng ai oán nói:

"Vương gia, ta đã đáp ứng một người... chỉ tới khi hắn chết rồi mới đem bí mật lớn nhất đời hắn nói cho ngươi biết... hiện tại... ta nghĩ hiện tại đến lúc... ta thực hiện lời hứa rồi..."

—–

*hồi quang phản chiếu: hiện tượng đột nhiên tỉnh táo trước khi chết.

tớ mệt và sợ một cách nghiêm túc khi làm chương này. Tình iêu nào mong Thủy Thủy bị hành thật thê thảm cho Lan Lan sau này càng sáng mắt thì tới rồi đây... ( ( ( ( ~~~~

đau đầu ó_ò~ làm xong đầu óc mụ mị rồi, chắc còn sót nhiều lỗi, có gì đọc thấy chỉ cho tớ với nha ọ__ọ...

mà khẳng định lại ngộ nhỡ ai đọc chương này rồi chột dạ... đây là HE ò_ó~

***

Chương ba bảy

Ngồi tại Sơn Sắc hiên lúc ấy hầu hết đều là trọng thần triều đình, lại cả đương kim Thiên tử; đành rằng thực quyền quốc sự đều nằm trong tay Hạ Hầu Lan, nhưng dù sao thân phận Hoàng thượng vẫn còn đó. Bởi vậy thấy bộ dạng cùng hành động của Vong Nguyệt, lập tức mấy người ngồi đó mặt mày biến sắc, quát nạt:

"Phụ nhân* lớn mật! Còn không..."

Không để họ nói xong, Hạ Hầu Lan đã vội đứng lên dàn xếp:

"Hoàng thượng và các vị đại nhân bớt giận, nữ tử này là một nha đầu đắc lực của ta. Sáng nay ta phái nàng đi làm một chuyện khẩn cấp, có lẽ đã xảy ra sự ngoài ý nên giờ nàng ta mới thất sắc trở về như vậy. Tạm thứ cho ta sang phòng khác tỉ mỉ hỏi chuyện nàng ta một chút đã."

Hắn nói xong liền cúi đầu cáo lỗi rồi vội vã kéo Vong Nguyệt đi khỏi. Vào đến thư phòng, Hạ Hầu Thư bưng điểm tâm, nước trà lên hắn cũng mặc kệ, chỉ cuống cuồng hòi dồn:

"Ngươi sao lại hồn phi phách lạc trở về thế này?? Dịch Thủy đâu?? Hay là hắn còn giận ta, không chịu theo ngươi về???"

Tới lúc này nước mắt Vong Nguyệt đã chực trào ra, nhưng nàng quyết cắn răng kìm lại, run giọng nói:

"Vương gia, người quên nô tỳ vừa nói gì sao? Lẽ nào người không muốn biết bí mật kia?"

Hạ Hầu Lan giờ còn tâm trí đâu mà nghe bí mật nào nữa, nhưng thấy sắc mặt Vong Nguyệt có vẻ rất trầm trọng, hắn cũng không biết phải làm sao, đành nhẫn nhịn nói: "Hảo, ngươi nói đi."

Buông người ngồi phịch xuống, đột nhiên cảm thấy lòng ngập tràn phiền muộn, hắn bức bối rót đầy một tách trà rồi uống cạn.

Lúc ấy Vong Nguyệt mới chậm rãi bắt đầu, từng từ từng từ rành rọt:

"Vương gia, đêm đó... cái đêm cuối cùng người và Dịch Thủy ở bên nhau ấy, có phải hắn đòi người phong hắn làm Vương phi? Ngày hôm sau hắn đem chuyện ấy kể cho nô tỳ, lúc đó nô tỳ thực vừa kinh hãi vừa tức giận, còn mắng cho hắn một trận. Nhưng cuối cùng chính hắn lại nổi nóng, hắn nói ngay từ đầu đích thực hắn có ý quyết giành bằng được địa vị Vương phi... nhưng tới cái đêm hắn mở miệng cầu ngươi thì lòng hắn đã hoàn toàn cải biến rồi. Hắn nói kỳ thực tới lúc ấy, địa vị Vương phi đối với hắn cũng chẳng còn mấy ý nghĩa, sở dĩ hắn vẫn đem những lời ấy nói với người, chẳng qua chỉ là để thử lòng Vương gia... thử xem đối với hắn Vương gia thực có bao nhiêu tâm ý.

Hắn nói rằng Vương gia thủy chung luôn coi hắn là một nô lệ, nhưng nhất thì nhất khắc lại đối xử ôn tồn đến thế, khiến chính hắn cũng không hay từ lúc nào tâm đã trao cho người rồi. Lòng hắn vui mừng, nhưng cũng hoảng sợ, hắn sợ Vương gia chỉ là nhất thời ham mới lạ, sợ Vương gia tới cùng vẫn chỉ coi hắn như một tính nô. Hắn nguyện ý tin tưởng Vương gia đối với mình thật lòng, nhưng mối lo lắng trong đầu thủy chung không sao bỏ đi được...

Thế nên... Dịch Thủy mới quyết định đánh cược một lần, đánh cược xem liệu Vương gia có nguyện ý đem danh hiệu Vương phi cho hắn hay không. Hắn vốn nghĩ chỉ cần Vương gia nói đồng ý, khúc mắc trong lòng mình tự nhiên sẽ tiêu tan. Đến lúc ấy dù Vương gia muốn bất chấp muôn ngàn trở ngại để phong hắn làm Vương phi... hắn cũng quyết không để Vương gia phải khó xử như thế..."

Một tràng nói ra quả thực kinh động lòng người, khiến Hạ Hầu Lan thoáng chốc chấn động, ngồi ngây tại chỗ, nửa ngày không nói ra lời. Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm, thanh âm càng lúc càng dồn dập:

"Thì ra... thì ra là thế... thì ra là thế... Hắn... Ai~~~ Đồ ngốc này~~"

Hắn đứng bật dậy, giậm chân giậm cẳng, nhưng mặt mũi lại cười tươi hớn hở: "Dịch Thủy nha~ thế nào lại nghĩ ra được trò thử thách ngốc nghếch ấy chứ? Hắn... hắn hại Bản vương khổ quá đi, lại còn tự làm khổ mình nữa... Ai~ hắn..."

Hạ Hầu Lan chợt quay lại nhìn Vong Nguyệt, giọng nói liền có chút ngượng nghịu: "Không được rồi, ta lại bắt cha mẹ và muội muội ra bức bách hắn, hắn nhất định hận chết Bản vương mất. Trách nào không chịu cùng ngươi trở về... Hảo... đợi Bản vương tiễn Hoàng thượng và mấy người kia rồi đích thân cùng ngươi đi đón hắn."

Hắn nói xong liền cao giọng gọi Hạ Hầu Thư chuẩn bị ngựa xe, lại cập rập thu thu xếp xếp mấy món điểm tâm Dịch Thủy thích ăn trên bàn, định bụng mang theo.

Vong Nguyệt đờ đẫn nhìn hắn một bộ dạng hăng hái, chạy tới chạy lui; nàng bỗng bật lên một tràng cười thê thảm, ảo não nói:

"Vương gia không cần rộn lòng nữa, không lẽ người quên mất nô tỳ vừa nói gì sao?"

Hạ Hầu Lan cũng không ngẩng đầu lên, hắn còn đang bận nghĩ xem phải làm sao để Dịch Thủy nguôi giận, chỉ tiện miệng hỏi: "Ngươi mới nói gì cơ? Không phải muốn kể bí mật này cho Bản vương sao? A~ Ngươi yên tâm, chắc tiểu nhân nhân kia cũng khó dễ ngươi không ít a, để Bản vương tự mình đi thỉnh hắn về, dù hắn làm khó ta cũng không để ngươi..."

Đến đây dường như thoáng nhớ ra mấy lời Vong Nguyệt nói ở trước cửa Sơn Sắc hiên, hắn nhíu mày: "Mà... ban nãy ngươi nói gì ở Sơn Sắc hiện? Như là nói ai sống ai chết thế?"

Hai tay vẫn không ngừng xếp điểm tâm vào hộp gỗ... không biết vì sao bỗng hơi run rẩy.

Vong Nguyệt cười nhạt, xem ra rốt cuộc Vương gia cũng nhớ được lời nàng rồi, chỉ là còn chưa dám tin mà thôi. Trong đầu hiện lên hình ảnh Dịch Thủy nằm lạnh lẽo trên giường, nỗi thống khổ đang bị đè nén trong lòng lại một phen ứ nghẹn... chỉ nghĩ một khắc nữa nỗi đau này ở trong lòng Hạ Hầu Lan sẽ còn nhân gấp trăm gấp ngàn lần, nàng như cảm thấy một tia hả hê, một tia khoái lạc.

Đến giờ Vong Nguyệt hoàn toàn minh bạch vì sao Dịch Thủy muốn nàng nhất định đợi hắn chết đi mới đem bí mật này nói cho Hạ Hầu Lan... bởi vì đó là đả kích nặng nề nhất với Vương gia, cũng là đòn trả thù oán độc nhất hắn giành cho kẻ bạc tình phụ nghĩa.

"Ta vừa nói, ta từng đáp ứng một người, chỉ tới khi hắn chết rồi mới đem bí mật lớn nhất đời hắn nói cho ngươi biết, giờ... ta đang thực hiện lời hứa ấy đây..."

Giọng nàng càng lúc càng run rẩy, cho đến khi một giọt nước mắt trong suốt trào lăn trên má... nàng đột nhiên thét lên chua chát:

"Vương gia! Người đã nghe rõ chưa??! Dịch Thủy chết rồi, hắn đã chết rồi!! Ta đến nơi cũng là lúc hắn vừa trút hơi thở cuối cùng... Hắn... không thể trở về, hắn cũng không còn cơ hội hận ngươi nữa rồi!! Vương gia, ngươi đã nghe rõ ràng chưa?!"

Như thể những lời này đã đoạt nốt chút khí lực còn sót lại trong người Vong Nguyệt, nàng nói chưa dứt đã chống đỡ không nổi, cả người từ từ khuỵu xuống cho tới khi ngồi bệt trên mặt đất.

——–

*phụ nhân: người phụ nữ, người đàn bà.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro