Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm nay, nhiều mây, có mưa.

Bầu trời u tối bên ngoài đàn mưa rả rích, điểm đáng nói là mọi người đi trên phố đều không bung dù, ở năm 43000 này độ trình độ kỹ thuật đã vươn đến một tầm cao, giữa không trung hình thành một màn lá chắn mỏng có thể ứng phó mọi biến cố nhỏ nhặt từ trên trời giáng xuống. Nếu muốn trải nghiệm cảm giác mưa rơi vào người hay một trận tuyết ập vào mặt vậy thì hãy đến một vùng khác ngoài "Không Địa" mà sống. 

Có thể bạn sẽ cảm thấy được Không Địa là một địa phương bốn mùa rõ ràng, phong cảnh xinh đẹp nhìn không sót nơi nào. Nhưng mà thật sự không phải như vậy, mọi người không chấp nhận lý trí của kẻ phản loạn mà ở lại Không Địa, bọn hắn đến chết cũng không chấp nhận Tuệ quay trở lại thống trị, dù cho nghèo nàn đến mấy cũng là cuộc sống độc lập.

Một màn chắn mỏng, ngăn cách hai thế giới.

Gia tộc Kha thị là số ít thành phần của Không Địa di cư đến Tuệ sinh sống, bọn họ máu lạnh vô tình, không từ thủ đoạn, nếu có thể lợi dụng thì ngay cả là trẻ em cũng không tiếc mà trở thành công cụ. Đến thời đại này thì gia tộc Kha thị chỉ còn lại một gốc cây dòng độc đinh là Kha Hữu Vân.

"Kha Hữu Vân, nếu trong vòng nửa năm ngươi không giải quyết được phiến loạn phía Tây thì đừng trở về gặp ta, gia tộc Kha thị không có đứa trẻ bất tài vô dụng như vậy."

Nếu muốn sống yên ở Tuệ thì nhất định phải buông bỏ bản tính, trở thành máy móc, giống như sinh vật máu lạnh, mà phục tùng tất cả mệnh lệnh. Kha Hữu Lương chính là giáo dục con mình như vậy.

"Vâng."

Gần hai mươi lăm tuổi Kha Hữu Vân mới lấy được học vị tiến sĩ từ trường đại học quân sự danh tiếng nhất. Vừa về đến nhà đã bị cha cử đi nơi khác bình loạn. Đến cái nơi mà bao nhiêu thượng tá dày dặn kinh nghiệm dẫn quân cũng không thể hoàn thành, bây giờ giao phó cho Kha Hữu Vân, nói là nhiệm vụ đi tìm chết cũng không quá.

[Chỉ cho phép thành công, không được thất bại.]
Ngẩng đầu nhìn lên bộ tranh chữ thật lớn treo giữa sảnh nhà, đây là năm đó Kha thị theo ông nội chuyển đến Tuệ, ông nội đã tự mình hạ bút viết nói đây là gia huấn. Thấy cha không định nói thêm gì, Kha Hữu Vân dời tầm mắt khỏi tranh chữ xoay người rời đi.

Khi bước lên cầu thang, âm thanh của Kha Hữu Lương lần nữa vang lên "Đi thăm bà nội ngươi, bà muốn gặp ngươi." 

Kha Hữu Vân bước chân dừng một cái lại tiếp tục đi, phòng của hắn ở lầu hai, ông bà thì tại lầu ba. Trở về phòng thay bộ quần áo, Kha Hữu Vân mới đến phòng bà nội.

Tại gia đình lạnh băng này chỉ có bà nội là cả ngày lộ vẻ mỉm cười, cầm lấy tay hắn vỗ nhè nhẹ, nói dài nói ngắn cũng là bảo hắn chú ý thân thể. Chỉ là hắn không như bà, biết rõ bà muốn tốt cho mình nhưng ngay cả một cái mỉm cười với bà cũng không làm được.

"Bà nội. Ông nội."

"Hữu Vân, con đã về rồi a, mau mau lại đây bà nội nhìn xem, đã bao lâu không gặp con, bà nhớ con muốn chết." 

Kha lão phu nhân vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời u tối bên ngoài. Trượng phu của bà cũng an vị bên cạnh bà, cùng bà mỗi ngày ngắm nhìn cuộc sống ở mảnh đất này, bất quá ông không giống bà, ông chỉ đơn thuần là xem, không nghĩ tới nhớ nhung.

"Bao lâu không gặp, Hữu Vân của bà lại cao lên không ít, thật là anh tuấn, nên tìm một nữ nhân nhà lành cho con được rồi. Năm đó cha con lớn như vậy cũng đã thành gia lập thất, cách thêm năm thì có con, bà nội vui vẻ vô cùng. Chờ con kết hôn, nhanh chóng sinh cho bà mấy cục cưng, cái nhà này quá im lặng rồi, không tốt, không tốt..."

Kha lão phu nhân sinh ba đứa con, rốt cuộc cũng chỉ có một đứa nguyện ý sinh cháu cho bà, thật sự mà nói cũng không phải là nguyện ý, vì làm bà yên lòng mà năm đó ba đứa rút thăm quyết định, cuối cùng là cha của Hữu Vân rút trúng, đen mặt ký kết với bà thành gia lập thất, đến giờ bà vẫn nhớ rõ.

Bà cũng hiểu được việc này không thể miễn cưỡng, nhưng bà vẫn muốn Kha gia có người nối dòng.

"Vâng." Đứng trước mặt bà nội, để bà tùy ý đánh giá hắn. Trong nhà này, hắn kính yêu nhất cũng chỉ có bà.

"Ông nội. Bà nội."

Kha gia tuy rằng không có nhiều huyết mạch, nhưng mà hài tử nhận nuôi cũng đều là tư chất xuất sắc. Tuy bản thân không chảy trong người dòng máu Kha gia, nhưng người bên ngoài nhìn vào bọn hắn chân chính là người Kha gia. Giống nhau đến đáng sợ, đều máu lạnh vô tình.

"Cha, mẹ."

Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Kha lão phu nhân, toàn bộ người Kha gia đều trở về.

"Các con đều đã tới a, có mệt hay không, nếu mệt thì cứ đi nghĩ trước, không cần để ý lão bà này."

Rõ ràng bà rất vui vẻ khi thấy toàn bộ con cháu, nhưng ở giọng nói lại mang theo mấy phần khách khí.

Ánh mắt trải nhiều nếm nhăn của  Kha lão gia hơi híp lại, hạnh phúc đến quá đột ngột. Cầm tay bạn già, Kha Hữu Hào nhìn vẻ mặt vui vẻ của Kha lão phu nhân, ông cảm thấy đời này sống thật đáng giá.

Mẹ Kha Hữu Vân nhìn thấy con mình cũng chỉ gật đầu, không nói gì. Đứng bên cạnh Kha Hữu Lương chẳng khác nào khối băng cùng bông tuyết, muốn bao nhiêu lãnh có bấy nhiêu lãnh.

Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, làn gió mát bên ngoài cũng không thể xua đi không khí bên trong Kha gia, ngược lại còn bị dọa đến chạy trốn, phải biết rằng ngay cả nó cũng không chống cự nổi cái lạnh lẽo kia.

Chính là ở trong gia đình lạnh lẽo kia, Kha lão phu nhân lại cảm thấy ấm áp. Hôm nay là ngày bà vui sướng nhất, không chỉ bởi vì toàn bộ người Kha gia trở về, mà vui hơn là nghe nói cháu dâu thứ ba đã mang thai, bà vô cùng cao hứng khi sinh thời được nghe hai chữ bà cố.

"Nào nào, đến đây, tất cả cùng ăn bánh ngọt, không được từ chối, đây là sinh nhật của bà, phải nghe lời bà." 

Loại bánh ngọt như này không phải thứ bọn người máu lạnh như Kha gia thích ăn, nhưng vì Kha lão phu nhân lên tiếng, ai dám không nghe.

"Thượng tá, chủ tịch quốc hội Putte cùng thiên kim tiểu thư Mary đến bái phỏng, có nên cho họ vào?."

Thời dại khoa học kỹ thuật phát triển, người hầu kẻ hạ trong nhà đều không cần đến. Lựa chọn hàng đầu bây giờ chính là người máy thông minh.

"Để bọn họ vào."
Chủ tịch quốc hội Putte ở Tuệ có vị trí vô cùng cao, năm đó nhờ có vị này tiến cử, Kha thị mới có cơ hội sống ở Tuệ yên ổn.

Vốn dĩ bọn hắn muốn Kha Hữu Vân cùng tiểu thư Mary kết hôn, nhưng là Kha Hữu Vân lại không thích, Kha lão phu nhân cũng không đồng ý, chuyện đó làm tiểu thư Mary mất hết mặt mũi, từng thề tuyệt đối không để Kha Hữu Vân sống yên ổn.

Về sau không biết vì nguyên nhân gì bị chủ tịch quốc hội Putte nhốt trong nhà hơn một tháng, cho đến gần đây mới một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Hôm nay, sinh nhật Kha lão phu nhân, Putte lại tự mình mang theo con gái đến thăm hỏi, nhất định có việc quan trọng.

"Chủ tịch quốc hội Putte, hoan nghênh ngài đến. Vị này chính là thiên kim nhà ngài sao, lớn lên thật xinh đẹp, ngài thật là có phúc khí." 

"Kha lão thái thái, sinh nhật vui vẻ." 

"Cảm ơn, không biết chủ tịch quốc hội Putte hôm nay đại quang giá lâm là vì chuyện gì?."

Quyền hạn của Kha gia đều luôn nằm trong tay Kha lão phu nhân, ai bảo ngoài bà ra Kha gia mọi người đều không thích nói chuyện, bình thường không nói, đến cả chuyện yêu đương cũng như vậy.

"Chuyện là thế này, người cũng biết ta chỉ có một đứa con gái bảo bối, mà Mary lại chỉ thích mình Hữu Vân nhà bà. Vì con gái bảo bối của ta, ta cũng chỉ có thể đến đây cùng gia đình tiếp tục thương lượng. Mọi người xem, trước đây là chưa thấy qua Mary nên mới không đồng ý chuyện kết hôn, hiện tại cũng thấy qua Mary rồi, gia đình cảm thấy thế nào?"  
Chủ tịch Putte vừa nói vừa kéo Mary đến trước mặt Kha lão phu nhân cùng Kha Hữu Vân, để bọn họ cẩn thận nhìn.

Chủ tịch Putte luôn đem con gái mình nâng niu như bảo vật, Mary trước nay không có cơ hội tiếp xúc cùng người khác giới. Chỉ vì trong yến hội nhìn thấy Kha Hữu Vân vài lần liền trở về nói với cha là nếu không phải Kha Hữu Vân thì nhất định không gả. Nhưng Kha Hữu Vân lại nói hắn không muốn, câu này làm cho Mary núp ở một góc nghe được, ở nhà náo loạn một hồi.

Hơn một tháng đã qua, cũng không còn cách nào, đành ôm hy vọng đến Kha gia bàn bạc một lần nữa.

"Thực xin lỗi." Kha Hữu Vân như cũ, vẫn nói ra câu nói kia.

Không ai lường trước, ba chữ kia vừa dứt Mary đột nhiên lao đến trước mặt Kha Hữu Vân, trong tay giơ lên dao nhỏ, bạch quang vừa lóe đã ngập sâu vào ngực Kha Hữu Vân. 

Kha Hữu Lượng nhanh chóng đem Mary đẩy ra, nhưng hết thảy đều đã muộn, Mary chuẩn xác đâm thẳng vào tim Kha Hữu Vân, giây phút bị đẩy ra Mary rút theo dao nhỏ, máu từ trong lồng ngực Kha Hữu Vân ồ ạt chảy ra.

Kha lão phu nhân chứng kiến một màn lập tức hôn mê, mà người luôn luôn đối với con mình lãnh đạm là Kha phu nhân hét lên một tiếng, ngã xuống trong lòng dưỡng nữ.
*dưỡng nữ: con gái nuôi

Bên tai nghe mẫu thân kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, Kha Hữu Vân đột nhiên cảm thấy, chết như vậy quả thật không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro