Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Giang Hành Duật choàng tỉnh dậy, ký ức về đêm qua ùa về khiến anh đỏ mặt. Nhìn mái tóc nâu bồng bềnh, rối bù của người bên cạnh, anh không khỏi thầm nhủ: "Trái đào ngọt ngào này, anh đã nghiện mất rồi."

Giang Hành Duật mắc căn bệnh không thể lên được, dù đã chạy chữa bao nơi nhưng không có kết quả. Nhưng kỳ lạ thay, đêm qua, với "bảo bối" này, anh lại có thể...

Cảm nhận được sự chuyển động bên cạnh, Đào Hy Hy mệt mỏi mở mắt. Đập vào mắt cậu là lồng ngực rắn chắc của Giang Hành Duật. Cậu giật mình đẩy ra, nhưng thắt lưng nhức nhối khiến cậu rên lên.

Giang Hành Duật mỉm cười tinh nghịch, "Tôi bị em 'ăn' mất rồi. Giờ em phải chịu trách nhiệm với tôi."

"Nhưng rõ ràng là tôi mới bị anh 'ăn' mà!" Đào Hy Hy phản bác, nhưng vừa lên tiếng, hạ thân cậu lại nhói đau. "Hu hu, khổ quá!"

Giang Hành Duật tiến đến gần, ôm lấy eo Đào Hy Hy và hỏi: "Bé con, em tên là gì?"

"Đêm qua chỉ là sai lầm thôi. Anh, anh quên nó đi. Tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu." Đào Hy Hy lúng túng đáp.

"Nhưng tôi muốn em phải chịu trách nhiệm." Giang Hành Duật nheo mắt, nụ cười đầy ẩn ý.

Giọng Giang Hành Duật mang đầy vẻ gian xảo khi hắn cất lời: "Nếu em không chịu nói cho tôi biết tên, tôi sẽ tiếp tục làm em."

Đào Hy Hy rùng mình, nhớ lại cảm giác đau nhói ở eo lưng, vội vàng đáp lời: "Em là Đào Hy Hy, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Vừa đạt được mục đích, Giang Hành Duật liền nở nụ cười đắc thắng. Anh ôm lấy Đào Hy Hy và đưa cậu vào nhà tắm, dịu dàng giúp cậu tẩy rửa cơ thể. Tuy, dục vọng trong anh vẫn âm ỉ bùng lên, thôi thúc anh muốn "ăn" Đào Hy Hy thêm một lần nữa. Nhưng nhìn thấy Đào Hy Hy kiệt sức, mệt mỏi, không thể đứng vững, khắp người chi chít dấu hôn do hắn lưu lại, Giang Hành Duật đành cố gắng kiềm chế ham muốn. Nuối tiếc, anh thầm hứa với bản thân lần sau sẽ ăn bù cho hôm nay, nếu mà manh động quá sẽ dọa quả đào nhỏ sợ hãi.

Sau khi tận tình giúp Đào Hy Hy tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ đồ mới, Giang Hành Duật cùng cậu thưởng thức bữa sáng thịnh soạn được mang đến phòng VIP theo yêu cầu của anh.

Giọng anh đầy dịu dàng: "Bảo bối nhỏ, em cho anh số điện thoại và kết bạn trên mạng xã hội với anh nhé." Nói xong, anh ôm chặt Đào Hy Hy vào lòng không cho cậu cơ hội từ chối.

"Được rồi, anh buông em ra trước đã." Đào Hy Hy cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh. Sau đó, cậu cúi đầu xin lỗi anh vì sự cố xảy ra ngày hôm qua và ngoan ngoãn cung cấp số điện thoại và kết bạn mạng xã hội với anh.

Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, Giang Hành Duật lái xe đưa Đào Hy Hy về nhà. Dọc đường, anh không quên ân cần hỏi han về công việc của "bảo bối nhỏ":

"Bảo bối, hiện tại em đang làm công việc gì vậy?"

"Em cũng cùng ngành với anh, nhưng chỉ là diễn viên hạng B thôi. Em không có tài lực nâng đỡ, nên cũng không có ý định gắn bó lâu dài với showbiz. Khi kiếm đủ tiền, em sẽ lui về sau." Đào Hy Hy cúi đầu, giọng buồn buồn.

"Cuối tuần em có lịch trình gì không?"

"Cuối tuần em không có lịch gì cả." Đào Hy Hy cố gắng nhớ lại lịch trình của nguyên chủ, vốn khá rảnh rỗi trong những ngày này. Tuy nhiên, tuần tới sẽ có một buổi quay TVC quảng cáo cho nhãn hàng trà đào thanh nhiệt đang rất nổi tiếng trên thị trường. Đây là điều khiến Đào Hy Hy lo lắng nhất, bởi nguyên chủ có kỹ năng diễn xuất, còn cậu thì hoàn toàn không.

"Cuối tuần, anh có thể đón em đi hẹn hò không?" - Giang Hành Duật hỏi với giọng đầy dịu dàng.

"Hẹn hò sao?" - Đào Hy Hy bất ngờ, khuôn mặt đỏ bừng. Lẽ nào anh ấy thực sự muốn có một mối quan hệ yêu đương với mình? Ban đầu, cậu chỉ muốn giúp anh thoát khỏi tên tổng đài đáng ghét kia, nhưng mọi chuyện lại đi theo hướng khác.

Nhưng phải thừa nhận rằng, Giang Hành Duật vô cùng tuấn tú, khiến cậu không thể từ chối. Hiện tại, cậu cũng không có ai trong lòng, thử tìm hiểu anh ấy cũng không sao. Hơn nữa, anh chính là kim chủ mà cậu luôn mong muốn được "bám đùi".

Giang Hành Duật không chỉ sở hữu ngoại hình xuất sắc mà còn là một diễn viên tài năng với 4 lần đoạt giải Ảnh đế chỉ ở tuổi 27. Anh được mệnh danh là "nam thần màn ảnh" với khả năng diễn xuất đa dạng, biến hóa linh hoạt, có thể hóa thân vào nhiều dạng vai khác nhau từ chàng trai si tình, lãng mạn đến những kẻ phản diện đầy lạnh lùng, tàn nhẫn.

Với sức hút đặc biệt, Giang Hành Duật khiến người xem bị cuốn hút ngay từ ánh mắt đầu tiên. Sự chuyên nghiệp trong công việc, luôn nghiêm túc, chỉn chu trong từng vai diễn của anh thể hiện sự tôn trọng với công việc và khán giả.

Tài năng và phẩm chất này đã giúp Giang Hành Duật không chỉ là một diễn viên tài năng mà còn là một thần tượng được hàng triệu người hâm mộ.. Anh ấy hoàn toàn là một hình mẫu người yêu lý tưởng. Biết bao người dùng mọi thủ đoạn để có được anh, nhưng họ đều không biết rằng anh ấy không thể lên được. Đào Hy Hy cũng không hiểu, tại sao anh ấy lại có thể "lên" được với cậu.

" Được ạ." Đào Hy Hy ngại ngùng trả lời.

Chiếc xe chầm rãi đưa Đào Hy Hy đến khu chung cư bình dân nơi cậu sinh sống.

"Hôn tạm biệt anh đi." Giang Hành Duật nở nụ cười tinh nghịch, như thể việc hôn tạm biệt là điều đương nhiên với cậu. Nụ cười ấy khiến Đào Hy Hy, một chàng trai thẳng nam chưa từng yêu đương, không khỏi đỏ mặt bừng bừng.

"Tạm biệt anh, cuối tuần gặp lại." Đào Hy Hy lí nhí đáp rồi vội vã chạy vào nhà.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé chạy đi của cậu, Giang Hành Duật cảm thấy vô cùng thích thú. Trêu chọc được "bé mèo nhỏ" này dựng lông lên, tâm trạng anh vô cùng vui vẻ. Nhưng anh nhìn theo chờ cậu đi khuất hẳn mới lái xe rời đi.

Ngay lập tức, Giang Hành Duật gọi bác sĩ riêng của mình đến nhà. Bởi anh cũng có một thắc mắc lớn.

"Bác Lâm, mời bác ngồi." Giang Hành Duật ân cần mời bác sĩ vào nhà.

"Cậu Giang, có chỗ nào không khỏe sao lại gọi tôi đến gấp như vậy?" Bác sĩ Lâm lo lắng hỏi.

"Bác sĩ, hôm qua cháu đã quan hệ được rồi." Giang Hành Duật mím môi, giọng đầy e dè.

"Là cậu nằm trên hay dưới?" Bác sĩ Lâm kinh ngạc hỏi.

"Cháu nằm trên ạ," Giang Hành Duật cúi đầu. "Cháu đã ăn em ấy."

Bác sĩ Lâm im lặng một lúc, rồi hỏi: "Thật kì diệu, lúc đó cơ thể cậu thấy thế nào?"

"Cháu chỉ thấy em ấy rất thơm, rất mềm mại và ngon miệng," Giang Hành Duật miêu tả. "Rồi sau đó tất cả chỉ là bản năng. Cháu không biết đây là tình trạng gì, hay do bệnh cháu đã có tiến triển?"

Bác sĩ Lâm suy tư một lát rồi nói: "Nếu cơ thể cậu không có bất thường, thì có lẽ do cậu đã tìm được định mệnh đó. Nếu không yên tâm, cậu có thể tìm vài người khác để thử xem."

Giang Hành Duật gật đầu: "Vâng, cháu sẽ suy nghĩ."

Vừa bước vào nhà, Đào Hy Hy đã ôm lấy cơ thể đau nhức của mình. Lúc nãy vì chạy quá nhanh, vết thương ở vùng sau lại bị động đến, khiến cậu đau đớn vô cùng. Cái người Giang Hành Duật ấy, liệu có thật sự là con người không vậy? Làm sao có thể khỏe đến vậy?!. Dày vò cậu muốn chết.

Đào Hy Hy mệt mỏi ngã oạch xuống giường, nhắm mắt định nghỉ ngơi. Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng. Trên màn hình hiện lên tên người gọi đến: "Trợ lí Tiêu".

"Alo," Đào Hy Hy uể oải đáp.

"Đào Hy Hy, tôi có tin vui cho cậu đây!" Giọng nói đầy hào hứng của trợ lí Tiêu vang lên từ bên kia đầu dây.

"Tin vui ạ?" Đào Hy Hy tò mò hỏi.

"Cái show mà cậu nằng nặc đòi cơ hội tham gia lần trước? Tôi đã xin được cho cậu một slot rồi!" Trợ lí Tiêu khoe khoang.

Đào Hy Hy giật mình, như bừng tỉnh. Cái show đó... là show thực tế ở nông thôn, " Lúa gạo đây rồi". Vì nghe lời xúi giục của một tên bạn xấu ở công ty, cậu đã nằng nặc đòi tham gia. Hắn ta nói rằng nếu tham gia, cậu sẽ có cơ hội gặp được khách mời đặc biệt là ảnh đế Giang Hành Duật. Chính vì vậy, cậu đã bất chấp tất cả, quấy rầy trợ lí Tiêu không ngừng để được tham gia chương trình.

Không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Đào Hy Hy mâu thuẫn giữa niềm vui và lo lắng.

"Thứ hai tuần sau cậu có lịch quay TVC quảng cáo, thứ 5 và thứ 6 sẽ đi chụp ảnh cho bộ sưu tập quần áo của hai nhãn hàng khác, cậu cứ chuẩn bị đi, còn show sẽ khởi quay vào 2 tuần nữa." Trợ lí Tiêu dặn dò.

"Vâng, tôi nhớ rồi." Đào Hy Hy đáp, nhưng lòng không yên.

Cậu gục mặt xuống giường, chìm vào giấc ngủ dài đến tận tối muộn. Khi tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm 8 giờ tối.

Mở điện thoại, Đào Hy Hy thấy tin nhắn từ Giang Hành Duật: "Bé con nhớ ăn uống đầy đủ nhé."

Cậu đỏ mặt vì câu nói đầy quan tâm của anh. Suy nghĩ hồi lâu, viết rồi xóa tin nhắn đến chục lần, cuối cùng cậu mới gửi đi một câu đơn giản: "Anh cũng vậy nhé."

Là sinh viên năm nhất khoa Múa đương đại của Nhạc viện IU danh tiếng, Đào Hy Hy sở hữu kỹ năng múa xuất sắc cùng thân hình mảnh mai, dẻo dai và vòng eo thon gọn đáng ngưỡng mộ. Nhờ thành tích thi đỗ thủ khoa ấn tượng, lịch học ở Nhạc viện tương đối thoáng. Tuần này, lịch học của cậu chỉ gói gọn trong hai buổi, nên cậu khá rảnh rỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro