CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đ....định làm gì?!- Hoảng loạn, Thiên Nam run rẩy phòng thủ.

Nhất Tâm không nói gì chỉ cười tà nhìn phía thân dưới cậu nam sinh đáng thương. Túm lấy cậu, gỡ từng cúc áo nhỏ nhỏ xinh xinh, để lộ thân hình vô cùng vô cùng "hảo hạng", trắng hồng, cùng cái đó hồng hồng. Vùng vẫy, la hét Thiên Nam bị Nhất Tâm đấm một phát mạnh bạo vào bụng khiến cậu bật khóc để lại một mảng tím lịm tìm sim, đau đớn mà bấu chặt vai tên nam nhân to lớn ỷ thế hiếp người kia.

Nhất Tâm xoa nắn hai bên nhũ hoa khiến cậu nam nhân bé nhỏ thở dốc, chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ bé nhỏ "Hơ... D...dừng lại......a~~~". Mân mê một hồi Nhất Tâm tấn công tiểu Thiên Nam hồng hào bé bé xinh xinh, một hồi phóng ra dòng dâm dịch trắng đục, tay chân không chút sức lực buông xuôi. Nhưng chưa dừng lại ở đấy, hắn tiếp tục cầm tay Thiên Nam đặt lên côn thịt của bản thân ra hiệu. Cậu trai bé nhỏ thở dốc quay mặt ra hướng khác, tay vuốt ve nhẹ nhàng côn thịt, âm thanh dâm đãng và thở dốc của tên to lớn kia càng lúc càng lớn.

Lát sau, hắn nắm tóc cậu trai, nhét hẳn côn thịt vào miệng cậu phóng dòng dâm dịch vào trong. Thiên Nam sặc sụa nhả ra đầy cả sàn. Nhất Tâm tiếp tục nhét trọn thứ đó vào miệng cậu trai đáng thương, cậu cảm giác muốn nôn. Tên nam nhân cao lớn giao động mạnh mẽ, nước mắt ướt đẫm hai má Thiên Nam do quá sức chịu đựng, gương mặt ấy bắt đầu tỏ ra mệt mỏi. Tên nam nhân kia quyết liệt đến cao trào hắn rên một tiếng lớn rồi ngã ra giường liệm đi. Thiên Nam cũng ngất đi vì mệt.

Nữa đêm, Nhất Tâm thức giấc, ngồi dậy ôm đầu nhớ lại chuyện tốt mà mình đã làm khi nãy, vội nhìn xuống sàn thấy thân ảnh trần trụi đang nằm co ro ở đấy. Hắn nhanh chóng chạy đến bế lên giường đắp chăn cho cậu ta.

Sáng hôm sau, Thiên Nam thức giấc dụi mắt, cơn đau từ cổ họng sộc lên não, cả viễn cảnh đêm qua hiện lên trong đầu. Đúng lúc đấy, Nhất Tâm bước vào mang theo bộ đồ và cả bữa sáng. Cậu nam sinh bé nhỏ hoảng sợ co người trong chiếc chăn khóc lóc. Nhìn vào chẳng khác gì con sâu be bé, đang cuộn tròn vì sợ hãi.

- Bữa sáng của cậu và đồ, đêm qua...thì t....tớ xin lỗi - mặt hối lỗi bước đến ôm lấy Thiên Nam trấn an.

- C..cậu đi ra ngoài đi. T...tớ đi tắm...- Thiên Nam vẫn còn hoảng sợ và đề phòng. Đến khi Nhất Tâm đi, cậu mới dám bỏ chăn ra mà bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ với lấy điện thoại gọi cho Hạ Di.

- Alo... H...Hạ Di hả?! C...cậu qua nhà Nhất Tâm được không?!- với giọng điệu có vẻ hơi ngại và cầu khẩn.

- Ủa sao vậy?! Một tên không sợ trời không sợ đất như cậu hôm này bị gì vậy?! Giọng điệu này là sao?- Hạ Di vô cùng vô cùng khó hiểu, từng dấu chấm hỏi liên tục hiện lên trên đầu của cô ây, gương mặt lộ vẻ khó hiểu, hai hàng chân này mảnh khảnh nheo lại trông rất đáng yêu.

Thiên Nam liền tắt máy vì không muốn nói thêm bất cứ lời gì nữa. Một lúc sau, Hạ Di cùng Nhất Tâm bước vào phòng.

- Để mình đi mua nước ngọt - Nhất Tâm quay lưng đi. Vẫn không quên quay lại nhìn Thiên Nam một cái hối lỗi nhưng bị cái cậu trai kia lờ đi.

- Thiên Nam cậu sao đấy? Bệnh hay đau chỗ nào? - Hạ Di một tay vừa cầm hộp sữa để uống tay kia vừa sờ trán Thiên Nam một cách lo lắng vì chưa bao giờ thấy bạn mình như vậy.

- T...tối qua..... Tớ qua đây ngủ với Nhất Tâm..... Cậu ấy uống say và.....- đôi mắt y rũ xuống và thân thể run rẩy vén áo lên chỉ những vết tím trên ngực và bụng của cậu cùng đóng một đóng đồ đạc ngã, đổ đầy nền nhà chưa kịp dọn ở phía bên kia.

Hạ Di phụt toàn bộ sữa vào mặt Thiên Nam. Sau đó, cô vội vàng lấy khăn giấy lau cho cậu, gương mặt ngạc nhiên như không muốn tin vào sự thật, khóe miệng mấp máy nói:"Quê sờ mó? He and you đã abcxyz?!". Thiên Nam chỉ gật nhẹ. Hạ Di dùng ánh mắt gian tà nhìn về hướng cúc hoa: "Chỗ đó?!".

- Không! C.....chỉ là....... khẩu giao.....c....cậu ta.....đ...đáng sợ lắm- Thân thể Thiên Nam càng run rẩy mạnh hơn, giọng nói cũng run run sợ hãi.

- Không sao! Có tớ đây, Nhất Tâm không dám làm gì cậu đâu! -Hạ Di ôm Thiên Nam vào lòng trấn an như một đứa trẻ bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Một lúc sau, Nhất Tâm cũng về, Hạ Di lôi cậu ta ra ngoài mắng miết một trận dài thiệt dài, dù gì cũng là một tiểu mỹ thụ, cô ấy nuôi dưỡng để cân ký bán cho người ta mà bị cái tên này phá hết rồi.

- Cậu xem đi!!! Chuyện tốt cậu làm kia kìa- giọng Hạ Di có vẻ tức giận lắm, thấy vậy thôi chứ làm màu cho Thiên Nam nghe thôi, gương mặt vẫn còn đang mỉm mỉm cười kìa.

Nhất Tâm không biết nói gì chỉ cúi gầm mặt, trong lúc đó có tiếng bước chân hối hả, giòn giã vang lên không ngừng. Lát sau, tiếng đạp mạnh của nhà thu hút ánh nhìn của hai người, một đám người mặt vest đen bước vào trong sự ngỡ ngàng của Hạ Di và Nhất Tâm, bọn chúng nhanh như chớp đã khống chế được họ.

- Lâm Minh Hạo?????-Hạ Di và cả Nhất Tâm nhìn hắn với cái nhìn khó hiểu và có hơi hoảng sợ, hai tay của hai người đều bị nắm chặt bởi bốn tên vest đen, đám còn lại đứng phía gần cửa, hướng ánh nhìn ra ngoài. Thiên Nam nghe tiếng động ồn ào thì nhanh chóng từ trên phòng bước xuống, đầu óc khó hiểu buộc miệng nói: "Hạ Di, Nhất Tâm có chuyện gì?"

- Dương Thiên Nam, hôm nay tôi đến.... trả ơn- mặc kệ 2 nhân vật đáng thương bị khống chế kia, Lâm Minh Hạo cười tà một cái. Thiên Nam nghe thấy thanh âm lạnh như băng tiêu quen thuộc cũng ngờ ngợ ra gì đó, lúc chạm phải gương mặt ấy và nhìn thấy bọn vest đen đông như mối mới bắt đầu khó hiểu, chuyển dần sang hoang mang.

- Làm người của tôi!- vẫn một vẻ từ tốn không hấp tấp, từng từ phát ra lại như tỏa hàn khí của Minh Hạo làm không khí càng lúc càng trầm xuống.

- Làm người của anh??- Thiên Nam ngây ngô không hiểu, đôi mắt to tròn, được phủ hai mảnh kính cận cố giương vẻ khó hiểu đi xa nhất có thể. Sau đó, cậu lại nhìn thấy gương mặt hai người bạn của mình trong một vẻ vừa hoang mang vừa hoảng sợ, xanh đến lợi hại thì cũng hiểu sơ sơ vấn đề và ý tên kia muốn nói là gì.

- Không thể nào!!!- sau đó, Thiên Nam kiên quyết phản kháng khi hiểu rõ được ý nghĩa của câu nói trên.

- Em không có sự lựa chọn!-Tên sắc đá kia quay nhìn bọn vest đen ra hiệu. Bọn đấy cởi từng cúc áo của Hạ Di, cô ấy thét lên: "THIÊN NAM.... CHẠY ĐI.... HẮN KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI".

- Dừng lại! Mau thả người!- Thiên Nam thét lớn, hướng Lâm Minh Hạo phóng tới, định đánh cho đến khi hắn thả người, ai ngờ lao vừa đến nơi đã bị Minh Hạo túm lấy cổ áo, nhẹ nhàng nhấc lên. Tia mắt sắc lạnh đến lợi hại cộng con ngươi nhàn nhạt đủ khiến Thiên Nam hoảng sợ đến bất động, tay chân buông lõng xuống chẳng còn chút uy hiếp nào.

Sau đó, Lâm Minh Hạo mới từ từ, pon nhu đỡ cậu đứng trên mặt đất, khóe miệng không quên nhếch nhẹ một cái. Thiên Nam đứng ngay ngắn trên sàn, đầu óc quay cuồng bị đánh thức bởi tiếng gào thét, thống khổ của Hạ Di và Nhất Tâm.

- Dừng lại!....Dừng lại đi mà!- trong cơn hỗn loạn, Thiên Nam ngồi quỵ xuống trên sàn ôm tai, nước mắt rưng rưng gào lên.

- Tùy vào quyết định của em.....- Lâm Minh Hạo cười một cách lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén từ phía trên nhìn xuống thân ảnh bé nhỏ đang ngồi trên sàn gỗ trơn láng.

- Th....Thiên Nam....chạy đi....mặc kệ tớ....đi đi.....- Hạ Di đang bị khống chế, vẫn còn đang hoảng sợ nhưng vẫn cố để kêu cậu bạn ấy bỏ trốn.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chiếc áo sơ mi mong manh đã được cởi bỏ, bọn chúng tiếp tục tiến đến cái áo trắng ngần phía trong. Thiên Nam bị dồn vào thế bí bắt buộc phải đồng ý tên giã thú kia. Hắn ra hiệu dừng lại, rồi bọn vest đen rời đi còn mỗi Lâm Minh Hạo đứng đấy. Cậu nam sinh đáng thương chạy tới lo lắng cho Hạ Di và Nhất Tâm. Nhất Tâm lao tới định đấm tên nam nhân cao ngạo kia, không ngờ lại bị ăn một cước vào bụng, ngã ra sàn nhà, thống khổ mà rên la. Lâm Minh Hạo gọi Thiên Nam, cậu liền sợ sệt mà rời khỏi, tiếp bước từ từ phía sau hắn trong tiếng gọi của hai người bạn thân: "Thiên Nam!!! Đừng đi". Cảnh tượng đau thương thật sự. Gương mặt cả cậu nam sinh ấy ướt đẫm nước mắt, bóng hình dần khuất xa. Cô gái bé nhỏ ôm chàng trai kia khóc sướt mướt. Nhất Tâm đập mạnh nắm tay đáng thương, đầy gân xanh xuống sàn nhà.... Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thật sự chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Thiên Nam đã bị bắt đi.

Hết chap 2

*Ở một vũ trụ khác*

Bạn thân ông tác giả: /khóc sướt mướt/ hic hic... Liệu mi có hy sinh cho ta được như vậy không hả?! Đông Đông.

Ông tác giả: /uống trà, thong thả đáp/ Ra quầy thuốc Tây mua hộ ta lọ thuốc ngủ mang về uống, tối nằm mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro