TRỞ LẠI NV9, NHẸ NHÀNG (SO VỚI BÌNH THƯỜNG)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói về những chuyện đã xảy ra không hề dễ dàng. Lần đầu tiên nó cố gắng kể lại cho bé nghe về buổi chiều định mệnh nó bị đè ra cưỡng hiếp tập thể, bắt đầu một kiếp nô lệ triền miên, nó lên cơn sốc, người run bần bật như muốn đổ bệnh vì từng câu từng chữ nó thốt ra đâm vào ký ức nó, moi móc những diễn biến mà nó chỉ muốn quên đi, như nó vẫn thường chìm nghỉm trong đống nhục dục trần trụi, cố gắng chịu trận trong vô thức chờ hết giờ.

Nhưng bé đã thuyết phục nó phải kể. Bé đã bắt đầu trước, cũng khó khăn và ngại ngần, nhưng bé đã kể nó nghe quãng thời gian bé làm món đồ chơi trong tay lũ nhóc. Gần như không sót chi tiết nào, đổi lại, nó hiểu nó cũng không được bỏ sót giây phút nào, dù đau đớn nhục nhã đến mấy, nó phải kể lại.

Nỗi đau và gánh nặng được chia sẻ sẽ nhẹ đi phần nào. Có một người lắng nghe và thấu hiểu cho hoàn cảnh của nó, không khinh bỉ, không thắc mắc, không dạy đời, để nó trút được hết những ký ức cứ găm vào đầu óc nó như những mảnh kính vỡ, đâm rướm máu những giấc mơ lúc nào cũng là ác mộng, nó phải thừa nhận, tuy nói ra cũng đồng nghĩa với việc sống lại những khoảnh khắc địa ngục, nhưng sau đó nó được nhẹ lòng một chút.

Hai đứa nô lệ, trao đổi với nhau những câu chuyện dâm đãng nhất, những hoàn cảnh bẩn thỉu nhất hai đứa đóng vai chính, vậy mà cũng vun đắp được một mầm hy vọng nho nhỏ. Bé kể hết mọi mánh lới ngón nghề của lũ nhóc, những ứng phó cả ngu ngốc và khôn ngoan của mình, mặc dù có hơi muộn, vì nó cũng đã nếm qua gần hết, nhưng bé mong rằng nếu có tình huống tương tự xảy ra, nó sẽ bớt được đau đớn nếu biết trước để kịp phòng vệ. Và nó cũng dần cảm thấy có trách nhiệm chia sẻ "kinh nghiệm" với bé, dù những ngày tháng nhục nhã của bé không còn dồn dập như nó bây giờ, nhưng biết đâu bé bị phát hiện đang bí mật giúp đỡ nó và bé phải chịu trừng phạt bằng những trò bé chưa trải qua.

Nhiều lúc nó quên bé nhỏ hơn nó một tuổi, vì đôi mắt chứa nỗi buồn mênh mang và giọng kể ráo hoảnh của bé, qua lời kể của bé, những trò dâm dục nhất tưởng như chỉ là một sự kiện lịch sử xa xôi nào đó, nhưng ánh mắt bé thỉnh thoảng nhìn sâu vào mắt nó, nó biết, một tâm hồn không còn chút ngây thơ mơ tưởng nào nữa, vì tất cả mộng ước đã sụp đổ chỉ trong một ngày cuối tuần. Với bé, sau đêm bị cưỡng hiếp tập thể tại nhà thằng lớp trưởng, thằng con trai nào mà không muốn chết quách đi cho rảnh, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến bé chọn một con đường, chấp nhận mọi phục tùng, quỵ lụy để sống sót. Khoái cảm có thể còn đó, nhưng yêu thương thì đã chết.

Cho tới ngày bé bị triệu tập để góp vui cùng nó trên sân thượng trường.

Với bé chịu cúi mình có thể là "dễ", nhưng nhìn một anh nghe đồn là trai thẳng bị banh ra chịu trận như mình năm ngoái, chắc là khó khăn nhục nhằn lắm. Bé thấy mừng (vì mình đã hầu như thoát được khỏi tổ quỷ) rồi nứng (bé có phải thánh đâu mà thấy thằng đẹp trai như anh không động lòng) rồi thương (thấy anh cứ cố gồng mình chống chọi trong vô ích) rồi tò mò (lý nào một đứa khỏe khoắn như anh lại chịu cảnh phơi mình trần truồng tắm mưa tinh dịch) rồi đột nhiên gan bé to bất chấp mọi sợ hãi bị lôi trở lại vào vòng xoáy bạo dâm: bé đưa tay giúp anh, chỉ một chút thôi, nhưng bé nhận ra tim bé vẫn còn rung động được.

Khẽ khàng thôi, vì làm sao anh có thể đáp lại tình cảm của bé.

Nó chịu ơn bé đã đành, bé là đứa con trai duy nhất - không, là người duy nhất thấy nó trong cảnh cùng cực đã chịu đến gần dìu nó dậy. Những chiều nó bị hành hạ tơi tả, có bé, nó không phải về nhà ngay mà ghé nhà bé, bé tắm rửa, xoa bóp, trò chuyện, giúp nó hồi phục. Bé sẵn sàng liếm đít nó vì biết đít nó đau đớn không nỡ thọc tay vào, bé nấu súp ngồi đút nó ăn khi nó mệt lử nằm dài trên giường, bé là người buộc nó phải tập những bài tập cơ lý giúp cơ thể phục hồi trong lúc nó chỉ muốn buông xuôi vì kiệt quệ, bé gột rửa tươm tất để nó về đến nhà không còn nồng nặc mùi tanh và mùi khai. Bé chính là vũ khí bí mật để nó còn giữ được mình là một thằng con trai khỏe mạnh.

Nó biết bé thích nó, vì người dưng không đâu chẳng thằng nào thèm dây vào nó. Nhưng nó hiểu bé thích nó thật lòng chứ không chỉ thèm khát nó như những thằng thú tính khác, vì với chúng, nó chỉ cần cởi đồ chổng mông để chúng thỏa mãn, còn bé, nó không biết phải làm gì để đền đáp. Mỗi lần để bé chăm sóc mình, nó vẫn có cảm giác tội lỗi như nợ bé thứ mà nó không thể trả.

Nó thương bé không? Thương chứ. Thích bé không? Bé dễ nhìn, nếu không phải chịu cảnh nô lệ thì cũng lách chách nhí nhảnh như em nó, có thể thằng "nó" hồi xưa không ưa mấy thằng hiền lành kiểu đó, nhưng ừ thì, qua tay bao nhiêu thằng đực rựa, nó cũng chẳng khác đĩ gay là mấy, bé không phải là thằng quá tệ để thích. Nhưng tình cảm ấy liệu có thể...

Nó gặp mẹ và dì bé, những người phụ nữ ngồi sạp vải sớm tối, không hẳn là bỏ bê bé nhưng không đủ thời gian để chờ bé lớn thành người đàn ông duy nhất trong nhà. Nó càng nể bé hơn, khi bé chìm đến đáy tuyệt vọng, không có ai đến với bé như bé đến với nó, vậy mà bé vẫn vượt qua được. Nên nó nhất định cũng phải vượt qua, thứ quan hệ kỳ dị giữa bé và nó, phải giải quyết xong lũ khốn ấy nó mới có thể nghĩ tới được.

Nhưng đó là một bài toán cực khó. Chính bé cũng chỉ được buông tha vì đã xài chán chê chứ có phải vì bé phản kháng hay vì có ai can thiệp đâu. Hai đứa cũng nghĩ mãi, nhưng bé chỉ làm được những việc vụn vặt như nếu nó kịp nhắn tin cho bé tụi nó sẽ lôi nó vào ngóc ngách nào trong trường, thì bé tìm cách báo giám thị có bạn hút thuốc; trường làm tổng vệ sinh, bé "vận động" vài thằng không hiểu chuyện bê bàn cũ tủ hỏng lên sân thượng choán ngay chỗ tụi nó hay hành hạ nó, bớt được một địa điểm tập kết; nó bị kêu vào toalét quỳ gối chờ bị đụ thì bé báo lao công cầu nghẹt... bớt được tí nào thì bớt nhưng cũng không phá đám lũ nhóc quá thường xuyên được, kẻo chúng đâm nghi.

Hai đứa trải qua hết học kỳ một rồi mùa giáng sinh tương đối an lành, còn có những kỷ niệm vui vui (thậm chí dâm dâm). Những cuộc bạo hành thỉnh thoảng vẫn xảy ra nhưng cường độ và mật độ có giảm, và không có lần nào quy mô như lần đi Đà Lạt. Vẫn có những cuối tuần bị chơi tập thể, vẫn có những cuộc "tiếp khách" bí ẩn mà nó bị bịt hết tai mắt mặt mũi, vẫn có những ngày đến trường "khi đi trai tráng khi về nát bươm", nhưng nó đã thích nghi đến mức trò gì cũng đã thành chuyện thường. Có những biến cố như đợt Hội khỏe Phù Đổng 26/3, khi nó một lần nữa bị lột truồng trước toàn trường, nhưng đời nô lệ nhìn chung vẫn tiếp diễn êm đềm.

Và dường như thằng lớp trưởng hoặc đã chán nó, hoặc lý do gì đó mà ngoài những hành hạ thông thường không còn quá độc ác với nó, thậm chí có khi lơ là, rồi có đợt lại quay lại xài nó "độc quyền" một cách dã man, như thời gian diễn ra Hội khỏe, rồi lại thôi. Không thể nào nói nó cảm thấy "bị bỏ rơi" khi thằng lớp trưởng không đoái hoài gì, nó mừng chứ, thằng lớp trưởng không bày trò thì tụi nó cũng bớt đè nó ra; nhưng hễ lâu lâu không được để ý, nó không muốn thừa nhận, nhưng thằng nô lệ trong nó cũng thấy hơi chạnh lòng vì bị chủ nhân thất sủng.

Tháng tư về, nó hầu như không còn bị hành hạ thể xác mà chỉ làm nhiệm vụ đĩ đực há miệng bú cặc và banh đít cho đụ. Hai đứa khấp khởi, có lẽ sang năm nó sẽ may mắn được chuyển lớp, cùng lắm để chắc ăn nó sẽ nhờ ba má xin chuyển, và như bé, chỉ còn thỉnh thoảng bị gọi đến, mà có bị gọi thì cũng đâu tới nỗi nào - tụi nó đã biến nó thành một thằng nô lệ mạt hạng đến nỗi phục vụ tình dục với nó đã trở thành hành vi đỡ nhục nhất - chỉ cần phần lớn thời gian được yên thân là ổn. Hè đến là thằng nào đi đường nấy, không đến trường hàng ngày, nó sẽ đỡ bị làm nhục hơn. Em nó chăm học, sẽ thi đậu vào trường chuyên, không phải vào trường nó, nó sẽ không phải hồi hộp mỗi ngày chờ nghe tin em mình bị hiếp. Bé sẽ thôi không còn phải vào vai điệp viên làm gì cũng thậm thà thậm thụt, và nó có khi sẽ có khoảng lặng để tìm lại bản năng giới tính thật của mình.

____________________________________

Với tác giả thì nhẹ nhàng ngắn lắm @@ nói chung là dm, ước mơ chỉ là mơ ước thôi... dễ gì thoát khỏi thằng lớp trưởng, bé thoát được vì bé yếu, còn nv9 đẹp trai cao to khỏe mạnh dễ gì nó tha 😢 djtme thằng trời đánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro