DỪNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng mình cần đứng đối diện với nhau

Sau những điều từ rất lâu, anh lừa dối.

Hãy để anh một lần can đảm nói:

Anh nghĩ... chúng ta... sẽ dừng lại... từ giờ!


Anh đã vẽ trong em quá nhiều mộng mơ

Nhưng tất cả để che mờ một thứ:

Giữ chúng mình nào phải yêu thực sự,

Ít nhất, từ anh, đã một dạ hai lòng.


Nghe điều này em có thấy buồn không?

Bởi ban đầu anh nói lời mãi mãi,

Mà bây giờ anh lại đòi dừng lại,

Nhưng biết làm sao, miễn cưỡng chẳng được gì...


Em hãy bằng lòng để anh bước ra đi!

Cảm ơn em vì những gì mình có.

Tương lai của chúng mình thì vẫn chờ ở đó,

Chỉ khác giờ đây mỗi đứa một con đường.


Em đừng buồn và cũng đừng vấn vương,

Anh không đáng, chuyện chúng mình không đáng!

Rồi người đến sau sẽ dùng từng năm tháng,

Bù đắp cho em hạnh phúc em mong chờ.



"Hình như cuộc tình nào cũng vậy, lúc bắt đầu luôn là: 'Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em!'. Một thời gian sau thì trở thành: 'Anh không muốn làm cho em đau khổ'. Và cuối cùng là: 'Hãy sống tốt!'.

Nghĩ cũng buồn, giá mà ngay từ đầu người ta đừng tự tin quá vào khả năng của bản thân, mình cũng đừng cả tin quá vào lời nói của họ, thì cả hai đã không phải mang nhiều nuối tiếc và xót xa đến thế.

Có những kẻ thản nhiên lừa dối, nhẫn tâm phản bội, rồi nhẹ nhàng nói chia tay, như thể họ tin rằng trái tim của ai cũng sắt đá như của họ vậy..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro