KHÔNG CẦN ĐẾN MỘT TRĂM NĂM SAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hỏi người yêu tôi nhiều đến đâu

Người nói rằng đợi một trăm năm sau,

Khi cả hai dựa đầu nhìn về quá khứ

Tôi sẽ hiểu người yêu tôi nhiều không đếm đủ,

Tôi gật đầu tin và chờ đợi từng ngày.


Rồi một ngày người tháo chiếc nhẫn ra khỏi bàn tay:

"Chúng mình yêu nhau xong rồi"

"Không gì là mãi mãi trên đời"

"Xin lỗi!"

"Có lẽ chúng mình chẳng phải thuộc về nhau"


Không cần đợi lâu,

Không cần đến một trăm năm sau,

Tôi đã nhận ra:

Lời nói ban đầu khi nào cũng ngọt!



Bước qua một chuyện tình buồn,

Người ta bỗng ngại yêu thương quanh mình.

Bởi ai cũng cứ đinh ninh

Rằng mình chẳng xứng có tình yêu đâu.

Rằng đời chỉ lắm thương đau

Và người chẳng có thương nhau thật lòng...


Thôi thì ở vậy cho xong

Thôi thì chẳng dám đợi mong thêm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro