😗😗

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Edit + Beta: Snail

Lúc này cách giờ tan học còn có chút thời gian, Mạch Đương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi xác nhận người bên ngoài đúng là Trì Yến ngay tức thì phản ứng kịp Trì Yến về sớm hoặc là trường cho tan học trước giờ.

Nghĩ như vậy cậu lập tức kéo cửa sổ xe ra, hướng về phía Trì Yến hô to một tiếng: "Trì Yến!"

Trì Yến nghe được âm thanh liền dừng bước nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mạch Đương nhô nửa cái đầu ra vẫy tay với anh. Ở trên xe thò đầu ra ngoài là động tác vô cùng nguy hiểm, anh nhíu mày, đang muốn nhắc nhở Mạch Đương, lúc này đèn xanh sáng, xe buýt chậm rãi khởi động.

Xe buýt Mạch Đương đang ngồi vừa qua một trạm dừng, cách trạm dừng kế tiếp một quãng đường ngắn, đợi đến trạm dừng phỏng chừng Trì Yến đã sớm không thấy người, lập tức Mạch Đương lại hướng về phía anh hô một câu: "Trì Yến! Đến tiệm cà phê Lâu Gia phía trước chờ tui, tui lập tức đến! Tuyệt đối đừng đi nha! Chờ tui đó!"

"Thằng nhóc đằng sau rụt đầu vô!" Tài xế đang giám sát và điều khiển sau khi nhìn thấy động tác của Mạch Đương liền cầm lấy loa nhỏ nói một câu.

Mạch Đương rụt đầu vô một chút, tiếp tục vẫy tay với Trì Yến.

Trì Yến nhanh chóng nâng tay ra dấu "OK", lại chỉ chỉ đầu mình nhắc nhở cậu chú ý an toàn.

Mạch Đương nhìn thấy động tác của anh liền vội vàng đáp lại một cái, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn Trì Yến bên ngoài, thẳng đến khi xe buýt quẹo đi, ngăn cách tầm mắt hai người.

Nhìn xe buýt chậm rãi rời đi, Trì Yến suy tư một chút, cất bước đi về phía tiệm cà phê Mạch Đương nói.

Tâm tình Mạch Đương trên xe buýt tốt cực kỳ, trước đó cậu còn suy xét sau khi mình đến đại học G là trực tiếp đến phòng học tìm Trì Yến, hay là chờ ở cổng lớn há miệng chờ sung, không ngờ còn chưa đến liền gặp được người, thật sự là vận mệnh an bài!

Thời điểm muốn nói yêu đương rõ là ngăn cũng không ngăn được. Khóe miệng Mạch Đương cong lên, nghĩ đến dáng vẻ ra dấu tay vừa rồi của Trì Yến suýt chút nữa nhịn không được huýt sáo lên.

Sau khi xe buýt đỗ ở trạm dừng kế tiếp, Mạch Đương xuống xe liền trực tiếp bắt xe đến quán cà phê, tài xế vừa nghe cậu nói địa điểm, cho rằng cậu nói nhầm, không khỏi quay đầu nhìn cậu: "Anh bạn nhỏ, cậu xác định? Chỗ cậu nói ở phía trước không xa, cậu đi qua cũng chỉ khoảng mười lăm phút."

"Đúng, chính là chỗ đó. Đại ca anh không có nghe lầm cũng đừng do dự, giờ khắc này anh lái không phải xe, là dây tơ hồng của Nguyệt lão." Mạch Đương cười hì hì nói.

Cậu vừa nói như vậy bác tài lập tức phản ứng kịp, hóa ra đây là muốn đi hẹn hò nha, tức thì liền đạp cần ga xông ra ngoài, vừa lái vừa nói: "Chàng trai đi hẹn hò hử? Yên tâm, tuyệt không để bạn gái cậu chờ lâu! Ngồi ổn nhá!"

"Yes Sir." Mạch Đương cười nói, "Anh cứ việc chạy."

Chặng đường từ trạm dừng đến tiệm cà phê vốn khá gần, tài xế lại chạy nhanh, lập tức liền đến cửa tiệm cà phê. Mạch Đương trả tiền xuống xe ba bước thành hai bước đẩy cửa đi vào.

Vừa vào liền có nhân viên phục vụ tiến lên đón: "Chào ngài, xin hỏi ngài đi mấy vị, có đặt trước không?"

"Chờ một chút, tui tìm người đã." Mạch Đương nói với nhân viên phục vụ, cậu đi vào đại sảnh nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng Trì Yến, nhân viên phục vụ cùng theo vào lễ phép hỏi: "Xin hỏi ngài cần giúp gì không?"

Mạch Đương lại xác nhận một chút, đúng là không nhìn thấy Trì Yến, cậu không xác định Trì Yến đã đến hay là không đến, liền hỏi: "Vừa rồi chị có thấy một vị nam sinh thân cao ngoài 1m8, mặc T-shirt màu đen, quần kaki, hơn nữa bộ dáng đặc biệt đẹp trai? Hẳn là vừa mới lại đây."

"Có phải đeo một túi vận động màu xanh nhạt không? Tuổi rất trẻ." Nhân viên phục vụ hỏi.

Mạch Đương nhớ rõ vừa rồi hình như có nhìn thấy Trì Yến đeo túi, màu gì thì không để ý, có điều cậu vẫn gật đầu: "Đúng, anh ấy đã tới sao?"

"Đã tới." Nhân viên phục vụ nói, nam sinh vừa rồi rất tuấn tú, ấn tượng của cô vô cùng sâu sắc.

Mạch Đương nghe trong lòng liền vui vẻ, Trì Yến quả nhiên không lừa cậu, vì thế cậu vội hỏi: "Vậy anh ấy đâu? Ở lầu hai sao?"

Nhân viên phục vụ lắc đầu: "Không có, cậu ta đã đi rồi."

Trong nháy mắt Mạch Đương không phản ứng kịp: "Chị nói anh ấy đi đâu?"

"Đi rồi." Nhân viên phục vụ nói.

"... Đi rồi?" Mạch Đương trợn mắt nhìn, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Nhân viên phục vụ đỏ mặt lên, gật gật đầu, "Đúng vậy, cậu ta mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi."

Cậu ta mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi.

Mua hai ly cà phê cùng vài hộp bánh quy nhỏ liền đi rồi.

Mua cà phê liền đi rồi.

Liền đi rồi.

Rồi.

"Có điều cậu ta để lại tờ giấy cho cậu." Nhân viên phục vụ nói.

"Cho em?" Mắt Mạch Đương sáng lên.

"Đúng." Nhân viên phục vụ đi đến trước đài cầm tờ giấy đưa Mạch Đương.

[ Có chuyện đi trước. Trì ]

Chữ Trì Yến mạnh mẽ có lực, bút phong trầm ổn, vô cùng dễ nhìn.

Cầm tờ giấy, tâm tình thất vọng của Mạch Đương nhát mắt được tu bổ, cậu đem tờ giấy cẩn thận đặt vào lớp trong thứ hai của ví tiền, hỏi nhân viên phục vụ: "Cảm ơn chị, anh ấy còn nói gì không?"

"Cậu ta chọn cà phê cho ngài, ngài uống tại chỗ hay là mang đi?" Nhân viên phục vụ hỏi.

"Mang đi." Mạch Đương lộ ra nụ cười tươi rói.

Cầm cà phê đóng gói tốt Mạch Đương ra khỏi tiệm cà phê, nhân viên phục vụ nhìn theo bóng lưng cậu vài lần.

"Oa, cô nàng đỏ mặt gì đó?" Một nhân viên phục vụ khác đi ngang qua đẩy đẩy cô.

"A, không có đỏ mặt, thời tiết nóng quá đi." Nhân viên phục vụ ho khan một tiếng, như không có chuyện gì rời đi, vừa rồi xuyên qua cửa kính ngắm Mạch Đương bên ngoài, trong lòng lại thầm nghĩ: Ôi chao! Mắt tiểu ca này thật là đẹp nha! Thời điểm nháy mắt quả thực dụ người!

Ý tưởng của nhân viên phục vụ Mạch Đương không biết, cũng không có hứng thú, cậu cầm cà phê ra khỏi tiệm, thuận tay chụp tấm hình post lên weibo, sau đó suy nghĩ buổi trưa nên ăn cái gì thì tốt, đi tới đi tới di động trong túi vang lên, điện tới là Mạch Nha.

"Tan học rồi?" Mạch Đương tiếp điện thoại.

"Tan rồi, anh đang ở đâu đó?" Mạch Nha hỏi.

Mạch Đương nhìn chung quanh, nhìn đến cột mốc đường nói: "Đường Song Hoa, bên cạnh đài truyền hình thành phố, sang đây hử? Hai ngày trước không phải mày nói muốn ăn rau dại sao, bên này có nhà mới mở."

"Hôm nay phải đi giúp cậu coi tiệm, lần sau chúng ta đi nha ~" Mạch Nha nói.

Cậu Mạch Nha mở một siêu thị nhỏ, thỉnh thoảng bận rộn không đến được hoặc là có chuyện phải làm liền gọi Mạch Nha đến giúp coi tiệm, Mạch Đương nghe liền nói: "Cũng được, vậy cúp trước đây." Nói xong chuẩn bị cúp điện thoại, Mạch Nha vội gọi cậu lại.

"Chờ đã! Em còn việc gấp cần nói!"

"Cái gì?" Không biết vì sao đột nhiên Mạch Đương có loại dự cảm xấu.

"Lúc anh trốn học lão thái thái đã biết..."

"..." Bước chân Mạch Đương dừng lại: "Điểm danh?"

"Không không không, anh quá coi thường lão thái thái rồi, bà ấy không điểm danh, bà gọi anh trả lời câu hỏi!" Mạch Nha đau lòng nhức óc nói, "Anh, em có lỗi với anh! Em chỉ biết bắt chước giọng anh, không cách nào bắt chước mặt anh, bộ dạng anh ưa nhìn hơn em nhiều!"

"... Những lời này cũng không thể an ủi anh mày chút nào, ông đây lại không dựa vào mặt kiếm cơm." Mạch Đương thở dài: "Bà nói gì?"

"Sau đó bà để em chuyển lời cho anh, viết năm ngàn chữ kiểm điểm, bốn giờ rưỡi chiều nay, đến văn phòng của bà viết."

"..." Mạch Đương quả thực muốn chửi mợ nó rồi. Vốn là, đối với tên con trai có mỹ danh máy gõ chữ như cậu mà nói thì năm ngàn chữ là chuyện nhỏ, nhưng trọng điểm là lão thái thái dạy tiếng Anh, mà một trong những môn học cậu kém cỏi nhất chính là tiếng Anh, không chỉ phải viết năm ngàn chữ, còn phải đương trường viết quả thực là đuổi tận giết tuyệt mà.

Sau khi cúp điện thoại, Mạch Đương nhấp một hớp cà phê, nghĩ thầm lần sau nhất định phải làm chút gì mới có thể an ủi trái tym bị thương của mình.

Mà bên kia Trì Yến đã ngồi trong xe đột nhiên hắt xì liên tục ba cái, Trì Hoan ngồi trên ghế lái nhìn anh một cái, hỏi: "Làm sao vậy? Bị cảm?"

"Không có." Trì Yến lắc đầu, rút miếng khăn giấy.

"À, vậy chính là có người nhớ em?" Trì Hoan trêu chọc cười nói.

Trì Yến nhìn nhìn cà phê trong tay, như vô tình nói: "Đại khái là có người mắng em."

"Ai?" Trì Hoan bất ngờ nhướn mi, "Lại có người mắng em? Chị nhớ rõ tiểu Ngọc nói em là siêu cấp nam thần trường học mà."

Trì Yến không đáp lại, đối với danh hiệu như vậy không có cảm giác gì. Hôm nay anh còn có việc, vừa rồi chỉ là không muốn Mạch Đương làm động tác nguy hiểm mới ra dấu tay đến tiệm cà phê gặp mặt, khi Mạch Đương đến không nhìn thấy anh, không biết sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ đến đây, khóe miệng Trì Yến gợi lên một nét cười không rõ, lập tức liền biến mất.

"Hôm nay tâm tình em rất tốt nha." Trì Hoan nói.

Trì Yến tùy ý ừm một tiếng.

"Một hồi đón Trì Bảo muốn đi ăn gì?" Trì Hoan hỏi.

Trì Bảo là em trai bọn họ, năm nay mới sáu tuổi, học lớp 1 tiểu học, lúc này hai người đi đón nhóc tan học.

Trì Yến suy nghĩ một chút, nói: "McDonald đi."

"Hử? Không phải em nói ăn McDonald nhiều không tốt sao?" Trì Hoan hỏi.

"Thỉnh thoảng ăn chút không sao cả." Trì Yến nói, anh xoay xoay ly cà phê.

Trì Hoan đối với ăn cái gì không có yêu cầu, thấy anh nói như vậy cũng không nói gì, lái xe chạy đi.

(*) McDonald (麦当劳 = [màidāngláo]) gần giống với Mạch Đương Đương (麦当当 = [màidāngdāng]).



Edit +Beta: Snail

Tiếng Anh của Mạch Đương rất nát, dùng từhàng ngày còn có thể nói một ít, tràng giang đại hải viết kiểm điểm quả thực muốnmạng, với cậu mà nói năm ngàn chữ tiếng Anh kiểm điểm, còn không bằng năm vạnchữ tiểu thuyết.

Sau khi cúp điện thoại của Mạch Nha, cậuliền gọi cho Tưởng Ninh Ninh cầu cứu, Tưởng Ninh Ninh đối với chuyện cậu trốn họcchặn người không thành công ngược lại phải viết kiểm điểm giậu đổ bìm leo cườinhạo một phen, nói buổi chiều trước khi lên lớp sẽ gửi cho cậu, bảo cậu nhớ kỹlần sau mời cô ăn cơm.

"Giờ bà lại đây luôn đi, tui mời ngay."Mạch Đương ngồi trên ghế đá ven đường, nhàm chán nhìn người qua đường, trò chuyệncùng Tưởng Ninh Ninh.

"Tui đang bận, cái vũ hội nát kia làm chịmi bận muốn chết." Tưởng Ninh Ninh vừa nói vừa ở đầu bên kia rống người nào đó.

"Vũ hội gì?" Mạch Đương hỏi.

"Vũ hội hóa trang, ông muốn tới không?"Tưởng Ninh Ninh hỏi.

"Trì Yến đi không?" Mạch Đương hỏi.

"Người đứng ra tổ chức muốn mời anh ta,có điều không thành công."

"Quên đi, được rồi, bà bận trước đi." MạchĐương thấy cô vội vàng cũng không nói nhiều, tùy tiện hai câu liền cúp điện thoạitìm nơi ăn cơm.

Một người ăn vô cùng dễ giải quyết, cậutùy tiện tìm một quán ăn nhanh ăn phần fastfood coi như xong chuyện, sau khi rangoài nhàn rỗi không có chuyện gì liền đi dạo khắp nơi, đi dạo mệt thì tìm mộtnơi ngồi xuống, nhìn đến cột mốc đường mới phát hiện mình đã đi rất xa.

"Đường Bình An..." Mạch Đương nhìn xuống cộtmốc đường, lại nhìn thời gian, phát hiện cách thời gian viết kiểm điểm bốn giờrưỡi còn trống không ít, nghĩ dù sao nhàn rỗi cũng buồn chán, liền đến một siêuthị bên cạnh, lúc đi ra trên tay xách hai túi lớn gì đó đến ven đường bắt taxi.

Ước chừng qua mười mấy phút, xe dừng lạiven đường, Mạch Đương xuống xe xuyên qua một ngõ nhỏ, một cô nhi viện gần ngaytrước mắt.

Lúc Mạch Đương đi qua nhìn thấy một ngườiphụ nữ mặc áo bông vải thuần trắng đang đổ rác bên cạnh, cậu hô một câu với đốiphương: "Hey, dì Lan."

Người phụ nữ ước chừng trên dưới năm mươi,bà cầm túi rác trong tay thả vào thùng rác, nghe được âm thanh quay đầu lại liềnthấy Mạch Đương đứng ở cửa cô nhi viện. Nhìn thấy Mạch Đương đầu tiên bà sửng sốtmột chút, lập tức lộ ra tươi cười dịu dàng đi qua: "Mạch Đương, sao hôm nay lạitới?"

"Vừa vặn đi ngang qua." Mạch Đương nói,thấy bà đưa tay muốn giúp mình xách đồ vội vàng nói, "Con xách là được, không nặng."

Hai người vào cô nhi viện, xuyên qua sântrước đi vào đại viện, những bạn nhỏ đang chơi đùa trong đại viện nhìn thấy MạchĐương liền buông đồ chơi trong tay xuống chạy tới vây quanh cậu: "Mạch Đương caca!!"

Mạch Đương thấy bộ dạng xun xoe của bọnnhóc chạy đến cạnh mình, nâng tay chuyển đồ bên tay trái qua bên tay phải cùngnhau xách, đỡ lấy một bé trai cách mình gần nhất, nói: "Ây ây ây, nhóc con cẩnthận chút, đừng ngã rồi khóc nhè nha." Một nữ sinh bên cạnh trông thấy vội lạigiúp cậu tiếp lấy đồ trên tay.

"Cảm ơn chị Tiểu Á." Mạch Đương nói vớinữ sinh, khom lưng dùng hai tay ôm lấy nhóc con đang bám bắp đùi cậu kẹp ở bên hôngđi vào trong phòng, vừa đi vừa nói với những đầu củ cải khác: "Xếp hàng tiếnvào, anh trai dẫn mấy cưng đi ăn ngon."

"Dạ!" Một đám đầu củ cải đồng loạt hô ứng,dựa theo trình tự chiều cao xếp thành hàng theo Mạch Đương vào phòng.

Tiểu Á cùng dì Lan đặt mấy thứ MạchĐương mang tới lên bàn, dì Lan nhìn đồ ăn vặt chiếm hơn phân nửa cái bàn, nói vớiMạch Đương: "Sao lại hao phí như vậy, đồ lần trước mang tới còn chưa ăn xongđâu." Hôm trước Mạch Đương mới tới một lần, mang đến không ít đồ vật, bình thườngtrên cơ bản một tuần cậu tới một lần, vì thế vừa rồi nhìn thấy Mạch Đương bà mớihỏi cậu sao lại đến đây.

"Cho miệng nhóm tiểu quỷ này mê títluôn." Mạch Đương ngồi trên ghế nói, đem nhóc con cậu kẹp bên hông đặt lên đùi,nhóc con chỉ mới hai tuổi, bộ dáng tròn trịa, nhũ danh gọi là Đô Đô, vừa rồi bébị Mạch Đương kẹp ở bên hông cũng không sợ, cười hì hì túm lấy quần áo MạchĐương, hiện tại để xuống rồi bé liền đưa tay ôm cổ Mạch Đương làm nũng: "Anhtrai Đương Đương, ôm ôm."

Mạch Đương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ củabé, nâng bé lên cao cao lắc lư hai cái rồi thả lại trên đùi, sau đó nhìn xuốngnhóm đầu củ cải đang chỉnh tề đứng ngay ngắn. Đứng trước mặt tổng cộng là 11 bạnnhỏ, có cậu bé có cô bé, lớn nhất chỉ mới tám tuổi, nhỏ nhất chính là bé trênđùi cậu. Nhóm bạn nhỏ thấy cậu nhìn mình, đều nghiêm trang đứng thẳng, MạchĐương vừa lòng gật gật đầu nói: "Đi, lĩnh đồ ăn từ chị Tiểu Á đi."

Nhóm bạn nhỏ hoan hô một tiếng, vâyquanh đến cạnh Tiểu Á. Mạch Đương đưa tay cầm một thạch trái cây đút đầu củ cảitrên đùi mình ăn, vừa cùng dì Lan ngồi bên cạnh nói chuyện: "Sao không thấy mấyngười dì Chu vậy ạ?"

"Dì bảo bọn họ đi mua cho bọn nhóc thêmchút dụng cụ sinh hoạt mới." Dì Lan nói, cầm khăn giấy giúp Đô Đô trên đùi MạchĐương lau lau nước miếng vì ăn thạch trái cây quá trơn mà chảy ra.

"Cần con đi giúp không?" Mạch Đương hỏi.

"Không cần, Tiểu Dương cùng Tiểu Lộc đềucùng đi." Dì Lan nói. Tiểu Dương là đứa nhỏ lớn nhất cô nhi viện, hiện tại đãmười bốn tuổi, Tiểu Lộc là một nữ sinh giúp chăm sóc mấy đứa nhỏ khác, dì Chucũng là nhân viên công tác cô nhi viện.

Mạch Đương nghe rồi gật gật đầu, vừacùng bà tán gẫu vừa chơi đùa bụng nhỏ mềm mềm của Đô Đô, Đô Đô bị cậu chọc chocười ha ha, Tiểu Á bên cạnh chia xong đồ ăn vặt cho nhóm bạn nhỏ rồi dẫn mấynhóc ra ngoài chơi trò chơi, dì Lan đứng lên thu dọn đồ còn dư lại trên mặtbàn.

Mạch Đương mang theo hai túi lớn đồ quađây, chia xong một vòng còn dư lại không ít, bà vừa thu dọn vừa nói: "Lần sau đừngmang nữa, mấy dì bên này cũng thường mua cho tụi nhỏ, con không cần bận tâm, tiếtkiệm cho mình chút tiền, sao con cứ không nghe dì nói."

"Con nghe ngài tiết kiệm mà, lại nói mộtmình con no cả nhà không đói bụng, ngài đừng càm ràm nữa." Mạch Đương cười hìhì nói, đưa tay vỗ vỗ mông nhỏ của Đô Đô, Đô Đô bị cậu đùa ngồi trên đùi cậunhích tới nhích lui.

"Lại chê dì lắm lời." Dì Lan vừa bựcmình vừa buồn cười trừng mắt liếc cậu một cái, cầm đồ còn dư lại cất vào trongngăn tủ, hỏi cậu, "Ăn cơm chưa? Dì làm cho con chút đồ ăn."

"Ăn rồi mới tới, ngài không cần vội, conra ngoài chơi với bọn nhỏ." Mạch Đương ôm Đô Đô đứng lên, đi ra ngoài chơi đùavới nhóm đầu củ cải.

Mạch Đương cùng nhóm đầu củ cải chơi mộtlúc, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm liền rời đi trước, dù sao cậu cũnglà thằng con trai lưng gánh năm ngàn chữ kiểm điểm.

Sau khi lên xe buýt, Mạch Đương mở filevăn bản Tưởng Ninh Ninh gửi cho cậu ra, vài trang đầy tiếng Anh khiến não cậuphát đau, nhìn hai lần liền đóng lại, nếu như cậu là Tôn Ngộ Không, những chữnày tựa như Cẩn Cô Nhi chú khiến cậu đau đầu, cậu nghĩ dứt khoát đến lúc đó thừadịp lão thái thái không chú ý thì lén lút sao chép là được.

Đóng bản kiểm điểm lại không bao lâu MạchNha liền gọi điện tới, vừa nghe cậu nói chuyện hôm nay gặp được Trì Yến, cả ngườiđều phun ra: "Cho nên nói chị dâu cứ như vậy đến tiệm mua ly cà phê rồi đi?Trâu như vậy?"

"Không trâu không phải chị dâu mày." MạchĐương nói.

"Cho nên hiện tại anh tiền mất tậtmang."

"Thầy cô ngữ văn dạy mày dùng từ như thế?"Mạch Đương ghét bỏ nói, "Giờ này còn ở chỗ cậu mày?"

"Đúng á, anh tới trường học phải không?Năm ngàn chữ nha, em nghe mà phát run." Giọng Mạch Nha run một cái, "Bảo em viếtnhiều lắm chỉ có thể viết năm nghìn chữ [Teacher, I am sorry]."

"Anh đây so với mày tốt hơn chút." MạchĐương nói.

"Tốt chỗ nào?" Mạch Nha hỏi.

"Teacher, I am so sorry." Mạch Đươngnghiêm trang nói.

"Thật đúng là so với em tốt hơn mộtchút." Mạch Nha vui vẻ.

Hai người tán dóc trời nam đất bắc một hồi,cho đến khi Mạch Đương đến trường mới cúp điện thoại.
- chương 13- thiếu

Chương 14: Muốn Sờ Sờ Tay Anh~



Edit + Beta: Snail

Mạch Đương vừa tới cổng trường điện thoại của Mạch Nha liền gọi tới, nói muốn qua đón cậu về ăn cơm, Mạch Đương nói câu còn có việc liền cúp điện thoại. Cậu cầm điện thoại đứng ở cửa trường học một hồi, ánh chiều tà chiết xạ trên mặt cậu, có chút chói mắt.

Nâng tay ngăn tia sáng kia, năm ngón tay mở ra, tầm mắt Mạch Đương dừng trên tay mình, ngón tay xem như thon dài, ngón út lại có chút gấp khúc mất tự nhiên.

Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của lão thái thái, cậu cười một tiếng, trong đầu hiện lên câu nói trước kia lão thái thái từng nói: "Tư thế cầm bút của em... rất giống mẹ em."

Ưu tư nơi đáy mắt Mạch Đương vô cùng nhợt nhạt, nhìn không được gì. Nụ cười trên khóe miệng nhẹ dần từng chút một, tay mở ra chậm rãi khép lại nắm thành quyền, thu về bên hông.

Rất giống sao? Đó là đương nhiên, mình cầm bút viết chữ đều là bà ấy dạy.

Đưa tay cắm vào trong túi, Mạch Đương băng qua đường tùy tiện lên một xe buýt đang dừng đỗ.

Sau khi lên xe tìm chỗ ngồi xuống, cậu liếc di động mới phát hiện lúc này đã qua sáu giờ, vừa lúc là giờ cơm tối. Dĩ vãng với cậu mà nói đại khái ngoại trừ gõ chữ chính là ăn cơm và ngủ tương đối quan trọng, khó có được hôm nay lại không có bao nhiêu hứng thú.

Mạch Đương ngẩng đầu nhìn bảng lộ tuyến trên xe buýt, mới phát hiện mình lên xe Lộ 101, Lộ 101 là xe ngắm cảnh trong thành phố, một khối tiền có thể lượn hơn nửa thành thị, chỉ là không đi qua chỗ ở Mạch Đương, có điều cũng không sao cả, lúc này cậu còn chưa muốn trở về.

Tùy tiện đi chỗ nào cũng được. Mạch Đương nhét di động vào trong túi, tựa lưng vào ghế dựa tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt lại lim dim.

Chẳng qua Mạch Đương có chút không ngủ được, trên xe có người đang nói chuyện, còn có âm thanh báo trạm xe buýt đến, giọng hai nữ sinh nói chuyện phía sau hơi lớn, hi hi ha ha ầm ĩ, lúc hưng phấn còn đá ghế cậu mấy lần, khiến cậu có chút khó chịu, sau khi nhịn một hồi, cậu mở mắt nghiêng về phía dưới nói với các cô: "Hey, tiểu mỹ nữ yên lặng chút." Nói xong thuận tay chỉ chỉ ghế mình.

Âm thanh Mạch Đương không lớn, khóe miệng thậm chí còn có chút ý cười, lại khiến hai nữ sinh cười đùa phía sau nhất thời ngậm miệng, một nữ sinh trong đó nhìn xuống một cái lúc này mới phản ứng được bản thân quấy rầy người ta, liền vội vàng thu chân lại, thấp giọng nói câu: "Thật ngại quá."

"Không có gì." Mạch Đương thấy cô thu chân về, dứt khoát lấy tai nghe cùng điện thoại ra cắm vào mở nhạc lên, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Có âm nhạc xúc tác, lần này rất nhanh Mạch Đương liền thiếp đi, người chung quanh thế nào cậu cũng không chú ý, cuối cùng vẫn là hai nữ sinh phía sau đánh thức cậu nói nên xuống xe.

Trạm cuối của Lộ 101 là khu Cao Tân, cũng chính là nơi Trì Yến chơi bóng lần trước. Mạch Đương vừa xuống xe liền nghe được sân bóng truyền đến tiếng đập bóng rổ, cậu giật mình, đi về hướng sân bóng.

Lúc này đã chín giờ tối, ánh đèn ven đường mờ mờ mịt mịt, sân bóng bên kia lại tương đối sáng. Mạch Đương đi qua liền nhìn thấy trong sân có mấy người đang đánh bóng, còn có một người mặc áo thể thao màu trắng, nhìn từ sau lưng giống như Trì Yến mặc trước kia.

Bóng rỗ màu vỏ quýt rỗng ruột sa lưới, người mặc áo thể thao màu trắng xoay người lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuổi trẻ đường hoàng, cũng không phải là Trì Yến.

Đối phương quay đầu nhìn thấy Mạch Đương đứng ngoài sân, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức vẫy vẫy tay hô to với cậu: "Hey, cậu muốn tới chơi không?"

Mạch Đương cúi đầu nhìn xuống tay, chỗ bị bao cổ tay che đi có chút nóng, cậu nhếch miệng cười một cái, khoát tay với người nọ, xoay người rời đi.

Người nọ nhìn bóng lưng cậu rời đi, khẽ nhíu mày.

"Wey, nhìn gì vậy?" Đồng bạn đi tới vỗ vỗ vai người nọ.

"Không có gì." Cậu ta lắc đầu, "Có chút quen mắt thôi." Vừa nói vừa liếc nhìn phương hướng Mạch Đương rời đi, lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.

Mạch Đương không chú ý tới ánh mắt đối phương, hai tay đút túi chậm rì rì đi về phía nhà mình, thỉnh thoảng thấy có người dắt chó đi dạo cậu liền tiến lên đùa một chút, nhìn thấy cụ ông chạy bộ cậu cũng chạy cùng một đoạn, chạy một chút một chút như vậy, bất tri bất giác lại chạy đến nơi lần trước sau khi cùng Cao Nguyệt ăn cơm xong vô tình gặp được Trì Yến, bước chân cậu ngừng lại.

Lúc này cách thời gian lần trước gặp được Trì Yến chênh lệch không nhiều, không biết vì sao, Mạch Đương lại có loại cảm giác, có lẽ còn sẽ gặp được Trì Yến nói không chừng.

Đại khái là tâm lý quấy phá, cậu không tiếp tục đi về phía trước, thầm nghĩ nếu không liền chờ mười phút đi, chờ mong luôn phải có, lỡ như thật sự gặp được thì sao.

Vì thế cậu tựa vào cột đèn đứng chờ, ánh mắt rơi vào khúc quanh Trì Yến xuất hiện lần trước.

Đợi khoảng chừng năm phút sau, trong lòng Mạch Đương có chút buồn phiền, muốn hút thuốc, sờ soạng túi quần lại chỉ lấy ra một hộp xylitol, là Mạch Nha mua cho cậu, khiến cậu dùng để cai thuốc.

Đổ ra hai viên ném vào miệng, nhai một hồi, luồng áp lực tràn ngập trong lòng kia lại không tán đi, nhịn không được đưa tay cào cào cột đèn, muốn tách ra chút gì đó.

Mười lăm phút trôi qua, Mạch Đương đã nhai xong sáu viên kẹo, khúc quanh cũng không xuất hiện nửa cái bóng của Trì Yến, cậu phun kẹo cao su trong miệng vào hộp không, ném vào thùng rác bên cạnh liền chuẩn bị rời đi, một giây kế tiếp mặt đất trước mặt xuất hiện nửa cái bóng, có người từ khúc quanh đi về phía bên này.

Bóng dáng chậm rãi kéo dài, Trì Yến từ khúc quanh đi ra, trên vai khoác túi giống lúc trước, anh không chú ý tới Mạch Đương, đi về một hướng khác, Mạch Đương lên tiếng gọi anh lại: "Trì Yến."

Bước chân Trì Yến dừng lại, quay đầu, thời điểm nhìn đến Mạch Đương thì kinh ngạc trong nháy mắt, rồi biến mất rất nhanh.

Mạch Đương thấy anh dừng lại, vui vẻ chạy tới: "Hey, anh thật sự ở đây nha."

"Sao cậu lại ở đây?" Trì Yến hỏi.

"Chờ anh á, nếu anh đã không chờ tui, tui đây đành phải chờ anh rồi." Mạch Đương cười.

Khi Mạch Đương cười rộ lên khóe mắt cong cong, dưới đèn đường chiết xạ trong mắt lóng lánh như chứa đầy sao trời, Trì Yến không khỏi nhìn nhiều thêm, nghe cậu nói vậy, nhớ tới chuyện ở tiệm cà phê hôm nay liền biết Mạch Đương nhất định là đến không tìm được anh. Anh liếc nhìn Mạch Đương, phát hiện đáy mắt Mạch Đương không có một tia tức giận, ngược lại đối với chuyện đêm nay có thể gặp được anh còn rất cao hứng, liền biết rõ còn cố hỏi: "Cậu đến tiệm cà phê?"

"Đúng vậy." Mạch Đương gật đầu, "Cảm ơn cà phê của anh, uống rất ngon."

"Không cần." Trì Yến nói, nhìn dáng vẻ tràn đầy vui mừng của cậu lại nói thêm một câu, "Buổi sáng tôi có chuyện, nên đi trước."

"Không sao đâu, tui thấy tờ giấy rồi, chữ của anh thật đẹp mắt." Mạch Đương nói.

Từ anh nhảy rất đẹp mắt, đến anh chơi bóng rất đẹp trai, rồi đến chữ anh thật đẹp mắt, dường như mỗi lần gặp mặt Mạch Đương đền khen chính mình.

Trì Yến không nói ra được là cảm giác gì, lại hỏi: "Sao cậu biết tôi sẽ đi qua nơi này?"

"Tui có biết đâu." Mạch Đương nói.

"..." Trì Yến có chút không nói được gì, "Vậy cậu chờ tôi làm gì?"

"Dù sao chờ một chút cũng không chịu thiệt, lại nói không phải đã đợi được sao?" Mạch Đương cười hì hì nói, "Anh tan lớp rồi?"

"Sao cậu biết tôi đi đâu?" Trì Yến nhướn mày.

Hình dáng lông mày của Trì Yến dễ nhìn vô cùng, khi anh nhướn mày khóe mắt cũng hơi hơi nhếch lên, tựa như có bàn chải nhẹ nhàng quét qua trái tim nhỏ của Mạch Đương, khiến lòng cậu ngứa ngáy, muốn đưa tay sờ sờ mặt mày anh.

"Ánh mắt anh thật đẹp." Mạch Đương thốt ra.

Trì Yến: "..."

"Khụ." Mạch Đương phát hiện mình có chút giống như đang đùa giỡn lưu lanh, vội vã ho khan một tiếng, lúc này mới thành thật trả lời, "Phụ cận nơi này đại bộ phận là khu dân cư, bên cạnh là trung học thực nghiệm, có không ít học sinh đều ở tiểu khu này, tui đoán anh hẳn là làm gia sư tại đây."

Mạch Đương nói không sai, Trì Yến đang làm gia sư, là con một người đồng nghiệp của Trì Hoan, sang năm phải thi lên trung học, nhờ anh hỗ trợ học bổ túc, thời gian buổi tối của anh có nhiều, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, liền đồng ý, một tuần dạy ba ngày, không nghĩ tới hai lần liên tiếp đều đụng phải Mạch Đương.

Mạch Đương thấy Trì Yến không nói gì, liền biết mình đoán đúng, cậu lại hỏi: "Giờ anh phải về sao, cùng đi đi?"

Trì Yến không nói được cũng không nói không được, chỉ là cấc bước đi về phía trước, Mạch Đương cũng đi theo.

Lần này Mạch Đương không giống với lúc trước quấn lấy Trì Yến nói chuyện, cũng không nói đến sự tình muốn xin số điện thoại, lẳng lặng đi bên cạnh Trì Yến, khác biệt với mọi khi có chút lớn, sắc mặt còn có chút ngưng trọng, như là đang suy tư cái gì.

Đi một hồi, Trì Yến thấy cậu vẫn trầm mặc, có chút ngoài ý muốn, liền chủ động nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Muốn sờ tay anh." Mạch Đương không chút suy nghĩ liền thốt ra.

Trì Yến: "..."

Mạch Đương: "..." Mẹ ơi không cẩn thận lại đùa giỡn lưu lanh!



Edit + Beta: Snail

"Tui muốn sờ tay anh."

Sau khi Mạch Đương nói xong câu đó, hai người đều không nói gì, mặt đối mặt đứng đó, bầu không khí có chút kỳ quái.

Lần đầu tiên gặp mặt Mạch Đương nói: "Có thể cho tui số điện thoại của anh không?"

Lần thứ hai gặp mặt Mạch Đương nói: "Có thể cho tui số điện thoại của anh không?"

Lần thứ ba gặp mặt Mạch Đương nói: "Có thể cho tui số điện thoại của anh không?"

Lần này gặp mặt Mạch Đương nói: "Tui muốn sờ tay anh."

Tâm tình giờ khắc này của Trì Yến đã không cách nào hình dung, anh không quá hiểu rõ vì sao một người con trai đùa giỡn một người con trai khác lại có thể không chút áp lực như thế, đương nhiên như thế, thời điểm Mạch Đương nói câu này quả thực như đã suy nghĩ rất lâu, trong lúc nhất thời anh không biết nên có cảm tưởng gì.

Sau khi nói ra Mạch Đương mới phát hiện mình vừa nói gì, tuy rằng thật sự rất muốn sờ sờ tay nhỏ của nam thần, vừa rồi im lặng cũng là đang suy nghĩ làm sao tạo ra cơ hội làm chút gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ có chút khó tiêu của Trì Yến cậu cảm thấy dường như mình quá gấp gáp rồi, cứ như vậy dọa nam thần chạy mất thì làm sao giờ?

Không khí trầm mặc có chút xấu hổ, cậu cảm thấy mình cần bổ cứu một chút, vì vậy đưa tay ra, vẻ mặt hiện ra biểu cảm nguyện trả bất cứ giá nào, nói với Trì Yến: "Nếu thật sự không được, cho anh sờ sờ tui nha."

"..." Trì Yến nhìn chằm chằm cánh tay Mạch Đương đưa qua hai giây, lại chuyển ánh mắt lên mặt cậu, thấy một bộ biểu tình "Mau tới đi" của cậu, quả thực bị tức đến nở nụ cười, đẩy tay cậu đưa tới trước mặt ra, nói: "Đến cùng trong đầu cậu đang nghĩ cái gì?"

"Nghĩ đến anh á." Mạch Đương đương nhiên nói, "Thời điểm rời khỏi tiệm cà phê tui nghĩ đến anh một ngàn tám trăm lần, lẽ nào hôm nay anh không có nhảy mũi sao? Tui cho rằng tui có thể khiến anh nghĩ mình bị cảm mạo đó."

Những lời này của Mạch Đương khiến Trì Yến nhớ tới chuyện ở tiệm cà phê hôm nay, lại nghĩ đến chuyện hắt xì liên tục trên xe, không khỏi có chút buồn cười, bầu khí kỳ quái vừa rồi cũng tan đi một ít.

"Tui tùy tiện nghĩ thôi, anh vẫn là đừng cảm mạo mới tốt." Mạch Đương lại nói.

Trì Yến không lại xoắn xuýt với vấn đề này, mà là hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Trả tiền lại cho anh." Mạch Đương nói liền móc ví lấy tiền ra.

Trì Yến không ngờ cậu lại vì chuyện này, thấy thế liền gọi cậu lại: "Không cần, không phải chuyện lớn gì."

"Vậy sao được? Ngại lắm á." Mạch Đương vừa nói vừa móc ví lấy tiền ra, một tay kéo tay Trì Yến qua nhét tiền vào trong tay anh, tiện đường sờ soạng tay nhỏ một phen.

"..." Trì Yến rút tay ra, nhét tiền vào túi, "Vậy tôi cầm, cậu không cần để ý nữa, trở về đi."

Mạch Đương len lén vuốt nhẹ ngón tay, trong lòng nghĩ tay nam thần sờ thật đã, mu bàn tay trơn nhẵn, không cẩn thận đụng tới lòng bàn tay có vết chai thật mỏng, cậu đoán là vì chơi bóng lưu lại, ây, chẳng qua bất kể sờ thế nào đều cảm thấy sờ rất đã.

"Anh muốn về nhà sao?" Mạch Đương hỏi.

"Ừ, cậu cũng về đi, gặp lại sau." Trì Yến nói xong liền xoay người rời đi.

Mạch Đương cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình, cười đuổi theo: "Đi nhanh như vậy làm chi, chờ tui với."

Tuy rằng Trì Yến không đáp ứng, nhưng bước chân cũng hơi chậm lại chút để Mạch Đương đuổi kịp anh, hai người sóng vai đi tới, chỉ chốc lát đã đến chỗ lần trước mua kem, bước chân Mạch Đương ngừng lại.

Nơi vay tiền lần trước, Mạch Đương nhìn cửa bán kem vui vẻ một chút.

Trì Yến theo ánh mắt cậu nhìn sang, hơi nhướn mi, hỏi: "Cậu còn muốn ăn kem?"

"Không, tui muốn ăn Hamburger." Khi Mạch Đương nói bụng cậu rất phối hợp mà kêu lên một tiếng "ùng ục", lúc này cậu mới nhớ tới buổi chiều còn chưa có ăn cơm.

"Cậu chưa ăn cơm?" Trì Yến cũng nghe được.

"Quên mất." Mạch Đương gãi gãi đầu, hôm nay ở trên xe buýt lượn một vòng, thời điểm xuống xe đã là buổi tối, vừa rồi còn không thấy đói, lúc này bụng đột nhiên ồn ào lên. Cậu có chút chờ mong nhìn Trì Yến, "Có thể cùng tui ăn Hamburger không? Tui mời anh."

Trì Yến cũng không đói, nhưng nhìn bộ dáng Mạch Đương lại không cự tuyệt cậu, mà quay đầu nhìn xung quanh, khi nhìn thấy bảng hiệu một quán mì liền đưa tay chỉ: "Ăn cái kia đi."

Mạch Đương theo tay anh nhìn sang, đúng lúc thấy bảng hiệu quán "Mì sợi nhiều vị", kỳ thực đối với chuyện ăn cái gì cậu đều không có ý kiến, dù không ăn trở về cậu cũng có thể ăn mì gói, chủ yếu là muốn ở bên Trì Yến lâu chút, thấy Trì Yến không chỉ không cự tuyệt còn chọn mì sợi trong lòng cậu khen lớn một tiếng, trên mặt lộ ra tươi cười xán lạn: "Được."

Bởi vì đã sắp mười giờ tối, quán mì chỉ có ba người khách, hai người sau khi tiến vào mỗi người muốn một chén mì thịt bò, Mạch Đương giành trả tiền, Trì Yến cũng không cản cậu, tự mình đi đến chỗ ngồi trống gần cửa sổ.

Mạch Đương lại chọn vài thịt viên cùng đồ ăn nguội phối cùng mới đi tới vị trí ngồi xuống, cậu cách Trì Yến một cái bàn, vừa nhấc tay liền có thể đụng đến mặt Trì Yến, cự ly gần như vậy khiến cậu nhớ tới cảnh tượng vừa rồi kéo tay Trì Yến, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy.

Hai người cách gần như vậy, ánh mắt Mạch Đương lại nóng bỏng như vậy, Trì Yến có chút không quen, anh dùng tay nhẹ gõ gõ bàn, tùy tiện chọn đề tài: "Buổi sáng hôm nay cậu không lên lớp?"

"Có lên." Mạch Đương thu hồi ánh mắt, vừa dùng tay trộn nước sốt vừa nói, "Trốn một tiết đi tìm anh, sau đó buồi chiều bị tóm về viết kiểm điểm."

"Viết đến bây giờ?" Trì Yến hỏi.

Không có, dạo chơi đến bây giờ. Trong lòng Mạch Đương thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói: "Đúng vậy, viết ba vạn chữ, ngón tay viết đến muốn gãy luôn." Nói xong lắc lắc ngón trỏ phải của mình.

Trì Yến biết cậu đang nói bậy, ánh mắt tùy ý quét qua đầu ngón tay cậu một chút, chú ý tới ngón út của cậu có chút kỳ quái liền hỏi: "Tay cậu làm sao vậy?"

"Hử?" Mạch Đương không ngờ anh sẽ chú ý tới cái này, thu tay về không để ý nói, "À, cái này, là trời sinh."

Trì Yến ừ một tiếng, không hỏi nhiều.

"Sáng nay lớp anh không phải đầy tiết sao? Sao lại về sớm như vậy? Tui còn định đến trường chặn người đó." Mạch Đương vừa nói, vừa gắp đậu xào trên bàn ăn.

Đến trường người ta chặn người lại nói đến đương nhiên như thế phỏng chừng chỉ có một mình Mạch Đương. Trì Yến nghĩ thầm.

"Giảng viên lâm thời có chuyện đi trước, sao cậu biết tôi đầy tiết?" Trì Yến hỏi.

"Tui còn biết nhiều hơn nữa." Mạch Đương cười he he.

"..." Trì Yến câm lặng.

Mì sợi rất nhanh liền xong, Mạch Đương đè Trì Yến đang muốn đứng dậy xuống nói câu "Để tui" liền đi qua bưng mì, Trì Yến cũng không ngồi chờ, cùng cậu đi qua.

Hương vị mì vô cùng tốt, mùi vị nước dùng cực kỳ đậm đà, nước dùng nóng hôi hổi chảy vào dạ dày trống rỗng cả đêm của Mạch Đương khiến dạ dày sảng khoái một trận, làm cậu nhịn không được nheo mắt lại, bẹp bẹp miệng, sau đó dùng chiếc đũa đem mì sợi cuốn một đũa nhét vào miệng.

Động tác gắp mì của Trì Yến dừng lại, nhìn cậu một lần nữa dùng chiếc đũa cuốn mì sợi thành một nhúm nhỏ.

Mạch Đương nhét mì sợi vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt vào, vội vàng dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng một cái, liếm đi nước dùng dính trên đó, mới hỏi: "Anh muốn tui thử trước sao?"

Trì Yến lắc đầu, nhìn cậu lại bắt đầu cuốn mì sợi, liền hỏi: "Bình thường cậu đều ăn mì như thế?"

"Không khác nhiều lắm, quen rồi." Mạch Đương vừa ăn vừa nói, mì sợi bốc hơi lên khiến mặt Trì Yến mơ hồ đi chút, cậu đưa tay quạt để hơi tản ra hỏi: "Làm sao vậy?"

Trì Yến học bộ dáng của cậu cuốn một nhúm mì lên, bởi vì không quen, anh cuốn có chút không quá thuận lợi, thử hai lần dứt khoát buông tha, ăn hai ngụm mới nói: "Trước kia tôi từng gặp một đứa nhỏ, thói quen ăn mì có chút giống với cậu."

Động tác Mạch Đương dừng lại, nhìn anh: "Đứa nhỏ?"

Trì Yến suy nghĩ một chút, như là nghĩ tới chuyện vui gì đó, đáy mắt hiện ra chút ý cười: "Kỳ thật không thể nói là đứa nhỏ, bởi vì khi đó tôi không lớn hơn cậu ấy bao nhiêu, chỉ là tôi bảo lưu ký ức về cậu ấy khi còn bé."

Mạch Đương ăn hết mì được cuốn, giống như vô tình hỏi: "Anh là thân thích của đứa nhỏ sao?"

"Không phải." Trì Yến nói, dừng đũa lại, "Nghiêm túc mà nói tôi cũng không quen cậu ấy, chỉ là ngẫu nhiên gặp được."

"Thì ra là thế." Mạch Đương gật gật đầu, đẩy dưa chuột xào đặt bên phía cậu qua một chút, "Cái này ăn ngon, anh nếm thử xem."

"Cảm ơn." Trì Yến nói.

Trì Yến ăn hết mì sợi đã no rồi, đồ ăn kèm hầu như toàn bộ vào bụng Mạch Đương, chờ Mạch Đương ăn xong liền no đến mức bụng đã có chút tròn, cậu dựa vào lưng ghế dựa nói: "... Chờ tui tiêu hóa chút."

Đáy mắt Trì Yến chợt lóe ý cười, ngồi không nhúc nhích.

Nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, Mạch Đương mới cùng Trì Yến ra khỏi quán mì, sau khi rời khỏi Mạch Đương hỏi Trì Yến: "Anh muốn về sao?"

Trì Yến gật đầu: "Ừm, cảm ơn mì của cậu."

Mạch Đương nghe vậy không để ý phất tay, nói: "Thực tế chút đi, số điện thoại gì đó chẳng hạn."

Trì Yến: "..."

Mạch Đương cười hì hì, hai tay chắp sau ót: "Đùa thôi, muốn tui tiễn anh không?"

Trì Yến nhìn cậu một cái nói: "Không cần, đi đây." Nói xong cũng không đợi Mạch Đương trả lời liền đi về hướng trạm xe buýt bên kia.

"Hey." Mạch Đương ở phía sau gọi anh một tiếng.

Trì Yến vừa quay đầu lại liền thấy Mạch Đương chạy tới, một tay khoát lên vai anh nói: "Vậy anh tiễn tui đi, nhà tui ở tiểu khu phụ cận."

Trước đó Mạch Đương quả thực đã nói qua mình cũng ở bên kia quảng trường Tín Dương, cùng nhau trở về cũng tiện đường, Trì Yến liền gật gật đầu với cậu.



Edit + Beta: Snail

(*) kabe-don: Trong shoujo manga ở Nhật Bản, người con trai ép người con gái vào vách tường (kabe nghĩa là vách tường), đồng thời dùng tay chụp vào mặt tường vây cô gái vào giữa phát ra tiếng "don", đây là cảnh tượng rất ư là lãng mạn khi các anh chàng đẹp trai, lạnh lùng, ương bướng... thể hiện tình cảm với người mà họ thích.

Hiện tại đã mười giờ hơn, bởi vì vị trí không ở nội thành, khách lên xe buýt cũng không nhiều, ngoại trừ tài xế, cũng chỉ có hai người thanh niên, một người cúi đầu chơi di động, một người dựa lưng vào ghế nhắm mắt hình như đang ngủ, Mạch Đương cùng Trì Yến tìm chỗ ngồi phía sau ngồi xuống.

Hai thằng con trai ngồi vị trí song song, khoảng cách kề bên có chút gần, thời điểm xe khởi động vai còn đụng vai, Trì Yến không có phản ứng gì, ngược lại là Mạch Đương trong lòng có chút kích động nho nhỏ, tiếp đó lúc xe quẹo lại đụng vai Trì Yến một cái, Trì Yến ngẩng đầu nhìn cậu, cậu đáp lại một nụ cười: "Xe run."

Trì Yến không nói gì, chỉ dặn dò một câu: "Ngồi vững."

"Ừm." Mạch Đương cười đáp lời, không hề mượn cớ đụng Trì Yến nữa. Cậu cúi đầu cong khóe miệng nở nụ cười, vuốt ve ngón tay mình, tựa hồ phía trên còn có nhiệt độ ngón tay Trì Yến vừa rồi sờ qua.

Ánh mắt Mạch Đương chậm rãi chuyển sang bàn tay đặt trên đầu gối của Trì Yến, tay Trì Yến so với cậu lớn hơn chút, xương ngón tay thon dài mạnh mẽ, bất kể như thế nào đều đẹp mắt.

Thật muốn kéo tay anh í mà. Trong lòng Mạch Đương nghĩ, cậu mở lòng bàn tay mình ra, tưởng tượng cảm giác lòng bàn tay mình và Trì Yến dán vào nhau, đường vân cùng đường vân lòng bàn tay đối diện áp sát vào một chỗ, nếu như có thể xuyên qua khe hở ngón tay, cùng anh mười ngón đan xen thì càng tốt.

Không biết lòng bàn tay Trì Yến là lửa nóng như anh lúc chơi bóng, hay là lạnh nhạt như anh lúc bình thường.

Bất kể là loại nào, mình đều sẽ nắm chắc, đem anh tóm chặt.

Mạch Đương nghĩ nghĩ đột nhiên bật cười lên, Trì Yến nghiêng đầu nhìn cậu: "Cười cái gì?"

Mạch Đương ngẩng đầu, ý cười nơi đáy mắt như ánh sao rót xuống không giữ lại chút nào, trong đồng tử của cậu Trì Yến thấy được hình phản chiếu của chính mình, ánh sao bao vây lấy anh, chặt chẽ không thể tách rời.

Trong nháy mắt đó anh phảng phất như sinh ra một loại ảo giác, mảnh sao trời này, là thuộc về anh.

Loại ý nghĩ này có chút vớ vẩn, anh còn chưa kịp làm rõ, liền nghe thấy Mạch Đương nói: "Ưm, nghĩ đến chuyện thú vị."

Xét thấy hành vi cùng lời nói bất lương trước đó của Mạch Đương, Trì Yến không hỏi lại cậu nghĩ đến chuyện gì, chỉ tùy ý ừ một tiếng, đem ánh mắt đặt về ngoài cửa sổ.

Bên trong xe đang mở một khúc dương cầm thư giãn, khiến tâm tình người nghe vô cùng vui vẻ, tâm tình tài xế nhìn như rất tốt, thường thường ngâm nga theo vài câu. Mạch Đương nghe không hiểu đây là khúc gì, nhưng nghe vào tai cảm giác rất không tệ, liền hỏi Trì Yến: "Anh biết hiện tại đang mở khúc gì không?"

"Khúc dương cầm của đêm. " Trì Yến nói.

"Rất dễ nghe." Mạch Đương nói.

"Ừm." Trì Yến gật gật đầu.

"Bình thường anh đều đi làm gia sư sao?" Mạch Đương hỏi.

"Không phải, thỉnh thoảng." Trì Yến nói.

"Vậy anh..."

Lời kế tiếp của Mạch Nha bị tiếng chuông di động cắt đứt, cậu móc di động từ trong túi ra, gọi đến là Mạch Nha.

Trì Yến nhìn trên màn hình lóe hai chữ Mạch Nha, lông mày hơi nhướn, thì ra thật sự có Mạch Nha? Anh còn tưởng rằng lời trước đó đều là Mạch Đương tự biên.

"Tui tiếp điện thoại đã." Mạch Đương nói với Trì Yến, Trì Yến gật gật đầu, ý bảo cậu tùy ý, tiếp đó lại đem ánh mắt đặt về ngoài cửa sổ.

Mạch Đương suy tư một chút, điện thoại vừa thông liền đánh đòn phủ đầu đối với Mạch Nha bên kia: "Nói nhỏ thôi."

"..." Giọng nói oang oang của Mạch Nha còn chưa phát ra đã bị lời này nghẹn về, bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, mới truyền đến một câu nho nhỏ: "Anh, là anh sao? Anh đang làm chuyện kỳ quái gì hử?"

"Là anh." Mạch Đương nói, giọng điệu ôn hòa nghiễm nhiên một bộ hình tượng anh trai tốt, "Sao trễ như vậy em còn chưa ngủ?"

"..." Lúc này có phải em nên nói là không có anh em ngủ không được hay không? Mạch Nha đau trứng một trận, "Anh, hiện tại vẫn chưa tới 11 giờ đâu, em chơi game không qua cửa được, anh về chưa? Chưa về thì đến nhà em giúp em qua cửa đi, giường em nhường cho anh một nửa."

"Lát nữa anh mới về, em nghe lời, ngủ sớm một chút đi." Mạch Đương một bên nói lời nhỏ nhẹ khiến người ê răng, một bên ở trong lòng đem Mạch Nha quấy rầy cậu cùng nam thần chung đụng quất một trăm lần lại một trăm lần.

"..." Ban đêm oi bức, Mạch Nha đang mặc quần đùi bị loại ngữ khí quỷ dị này của Mạch Đương dọa đến phát run, cậu nhóc hít vào một hơi hỏi: "Anh, anh ở cùng chị dâu sao?" Cậu nhóc chỉ có thể nghĩ đến cái này.

Mạch Đương nhìn sang Trì Yến, phát hiện anh nghiêng mặt hướng về phía ngoài cửa sổ, mi mắt buông xuống, lông mi dày đặc bị gió thổi vào mà khẽ run, từng quạt từng quạt, phảng phất như quạt vào lòng cậu, khiến cậu muốn đưa tay sờ sờ.

Trên thực tế tay cậu cũng chuyển động theo ý nghĩ của cậu, chỉ là mới nâng lên được một nửa, giọng Mạch Nha vang lên bên tai gọi tỉnh cậu.

"Anh?" Mạch Nha nhỏ giọng kêu một tiếng.

"À." Mạch Đương ứng một câu, như nghĩ tới điều gì mà nở nụ cười, tiếng cười vui sướng kéo lực chú ý của Trì Yến lại, vừa quay đầu liền thấy Mạch Đương đang nhìn anh, nói với điện thoại: "Đúng, anh ở cùng với Trì Yến, không phải em muốn số điện thoại của anh í sao, anh đang cố gắng."

Trì Yến: "..." Thì ra thật sự là em gái muốn sao.

Mạch Nha: "..." Tui biểu thị thứ tui muốn chính là số điện thoại của chị gái Trì Yến.

"Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai em còn phải đi học đó." Mạch Đương lại nói.

Nói như anh không cần đi học vậy. Trong lòng Mạch Nha oán thầm một câu, trước khi cúp máy lại nhắc nhở một chút: "Em cúp đây, chừng nào rảnh nhớ tới giúp em chơi game, cửa thứ sáu em không qua được."

"Biết rồi." Mạch Đương nói xong liền cúp máy, chống lại đôi mắt nhìn chăm chú của Trì Yến, lộ ra một nụ cười hơi bất đắc dĩ lại mang theo cưng chiều nói: "Em gái tui tương đối dính người."

Trì Yến gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, trong nhà anh cũng có một Trì Bảo dính người. Nghĩ đến Trì Bảo, ánh mắt Trì Yến nhu hòa hẳn, bởi vì đồng dạng là thân làm anh trai, anh đột nhiên cảm thấy sự cưng chiều em gái của người anh trai, hẳn là sẽ không quá mức... kỳ quái?

Thứ lỗi cho anh dùng cái từ 'kỳ quái' này, chung quy ngôn hành cử chỉ vài lần trước của Mạch Đương đều khiến người ta có chút phi thường.

"Đưa di động cho tôi một chút." Trì Yến đột nhiên nói.

"Hử?" Mạch Đương nhìn về phía anh.

Trì Yến đưa tay lấy di động của cậu, bởi vì vừa tiếp điện thoại xong, màn hình còn chưa khóa lại, anh trực tiếp chọn phím quay số, đem số điện thoại của mình ấn vào rồi gọi đi, sau khi đổ chuông liền cúp, sau đó lưu số vào danh bạ rồi trả lại cho Mạch Đương.

"Được rồi." Trong di động của mình Trì Yến cũng lưu lại số điện thoại của Mạch Đương.

Sự tình phát triển quá nhanh, trong nhất thời Mạch Đương không phản ứng kịp, cậu chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cái tên "Trì Yến" trong danh bạ, có loại cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh tựa như lốc xoáy.

Vừa rồi mình làm gì nhở? Vì sao lần này Trì Yến chủ động cho mình số điện thoại?

Mạch Đương suy nghĩ một chút, vừa rồi cậu tiếp điện thoại Mạch Nha, sau khi tiếp xong Trì Yến liền đem số điện thoại lưu vào di động của mình.

Cho nên nói, Trì Yến vẫn là thích em gái nhỏ?

Mạch Đương một góc 45 độ nhìn trần xe buýt, vì Mạch Ji Ji thắp một ngọn nến.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Trì Yến thấy phản ứng của cậu có chút kỳ quái.

"Nghĩ kể chuyện cười cho anh." Mạch Đương thuận miệng đáp.

Anh cho tui số điện thoại, tui kể chuyện cười cho anh, gọi anh rời giường, hát ru cho anh thế nào?

Tình huống lần đầu tiên Mạch Đương xin số điện thoại hiện lên, Trì Yến phát hiện Mạch Đương rất có bản lĩnh khiến bản thân cậu giống như một tên lưu manh.

"Số điện thoại cho cậu, có điều tôi không thích em gái nhỏ." Trì Yến nói.

Cho nên ý của anh là vẫn thích em trai nhỏ sao. Mắt Mạch Đương sáng lên, nhìn Trì Yến cười nói: "Hey! Tui biết tui biết!"

Trì Yến: "..." Luôn cảm giác hình như có cái gì đó sai sai.

Ban đêm người đi đường ít, tốc độ xe buýt nhanh hơn bình thường, rất nhanh liền đến trạm dừng bên cạnh tiểu khu nhà Trì Yến. Sau khi xe dừng hẳn hai người xuống xe, Mạch Đương vừa đi vừa cùng Trì Yến nói chuyện, không chú ý xe đột nhiên lao tới lối đi bộ, Trì Yến nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay cậu kéo lại, nhanh chóng tránh khỏi chiếc xe.

Mạch Đương đột nhiên bị Trì Yến mạnh mẽ kéo, cả người lui về sau hai bước đụng vào người anh, sau khi cậu phát hiện đụng vào người Trì Yến, vội vàng xoay người muốn chống lấy thứ gì ổn định mình, vừa chuyển liền đem Trì Yến đặt trên bảng hiệu trạm xe buýt.

... đây là kabe-don đi, may mắn bàn tay mình không đặt trên mặt nam thần. Trong lòng Mạch Đương nghĩ.

Lúc này tư thế hai người là Trì Yến bị Mạch Đương đụng vào khiến phải lui về phía sau tựa vào bảng hiệu trạm dừng, mà Mạch Đương sau khi lảo đảo một tay chống trên bảng hiệu, cánh tay vắt ngang bên cạnh mặt Trì Yến, mặt hai người cách có chút gần.

Mình có nên làm bộ trượt chân rồi hôn lên không? Mạch Đương thầm vặn xoắn nghĩ.

Nhưng cậu còn chưa nghĩ rõ ràng, Trì Yến liền nâng tay đẩy cậu ra trước, nói câu: "Cẩn thận một chút."

"À, được." Mạch Đương có chút đáng tiếc, chân hẳn là nên trượt nhanh một chút.

Trạm xe buýt cách chỗ ở của Trì Yến rất gần, đi hai phút liền đến, lòng Mạch Đương có không nỡ cũng không còn cách nào, chỉ có thể cố làm ra vẻ tiêu sái mà phất phất tay nói hẹn gặp lại với anh rồi xoay người rời đi.

Kỳ thực Mạch Đương cùng Trì Yến căn bản không ở cùng chỗ, không chỉ như thế, nhà hai người hoàn toàn ở hai hướng ngược lại, sau khi nói lời tạm biệt với Trì Yến, Mạch Đương quay lại trạm xe buýt đợi chuyến xe cuối cùng về nhà.

Quay lại trên xe chỉ có hai người cậu và tài xế, ban ngày xe buýt sẽ không mở nhạc, đợi đến chuyến xe cuối, tài xế ngẫu nhiên sẽ mở vài ca khúc nâng cao tinh thần, có điều lần này tài xế xe không có lãng mạn như tài xế chuyến xe trước, trên xe không mở khúc dương cầm, mà là ca khúc internet phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe được, đại bộ phận đều là nhạc nhảy quảng trường.

Nghe đến những bài hát này, Mạch Đương phát hiện cách lần trước Trì Yến khiêu vũ đã qua hơn nửa tháng, thật đúng là rất tưởng niệm bộ dáng Trì Yến lúc khiêu vũ, bất luận là đá chân hay là vung tay đều rất dễ nhìn. Nghĩ như vậy cậu lấy di động ra muốn nhìn lại video Trì Yến khiêu vũ, vừa mở khóa liền thấy giao diện còn dừng lại ở vị trí danh bạ, tên của Trì Yến sáng loáng phía trên, sáng đến trong lòng cậu luôn rồi đi.

Ánh mắt dừng trên tên Trì Yến nửa phút, ngón cái Mạch Đương vuốt ve trên hai chữ kia, mới chậm rãi rời khỏi giao diện, trở lại trang chính mở weibo ra đem tâm tình hôm nay post lên.

-Duang: Cùng nam thần ăn mì sợi, cùng nam thần về nhà, xin được số điện thoại của nam thần, còn đem nam thần kabe-don. Chậc, cảm giác thật là siêu cấp sướng.



Edit + Beta: Snail

-Duang: Cùng nam thần ăn mì sợi, cùng nam thần về nhà, xin được số điện thoại của nam thần, còn đem nam thần kabe-don. Chậc, cảm giác thật là siêu cấp sướng.

Hằng ngày của Mạch Đương cùng nam thần vừa post lên weibo, không ngoài suy đoán lại bị nhóm fan luân, nhao nhao cầu phần kế tiếp của cậu và nam thần, cầu phương pháp kabe-don nam thần, đương nhiên cũng không thiếu fan cầu tiểu thuyết tăng thêm, trong đó có một fan ID là "Mì Sợi Tiểu Công Cử" nhắn lại nói nhà mình mở quán mì sợi, chỉ cần Mạch Đương bằng lòng một ngày post hai chương, mì sợi nhà cô bảo đảm đủ no!

Mạch Đương xem đến câu nhắn lại này nở nụ cười, chọn trả lời đối phương.

- Duang trả lời Mì Sợi Tiểu Công Cử: Post hai chương tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]

Post năm vạn chữ!!

Những lời này của Mạch Đương vừa xuất ra tất cả mọi người bùng nổ, năm vạn! Đây là khái niệm gì? Theo thói quen post văn phổ biến của nhóm tác giả Tấn Giang, bình thường post chương mới là 3000 chữ, nhập VIP đương nhiên post ba chương nhiều nhất cũng hơn một vạn chữ, dựa theo này mà tính một tháng cũng mới chín vạn, mà lúc này Mạch Đương nói là một ngày post năm vạn!!

Năm vạn, quả thực là con số độc giả nghĩ cũng không dám nghĩ, vì vậy khu bình luận nổ, nổ, nổ!! Nhao nhao nhắn lại đã chụp màn hình làm chứng.

"Năm vạn!" Thiền Ngọc cầm di động nhảy từ sofa lên, dọa Trì Bảo nằm bên cạnh chơi game giật mình, cũng khiến Trì Yến vừa mới vào cửa kinh ngạc một chút.

"Làm sao vậy?" Trì Yến đi tới.

"Anh!" Trì Bảo buông PSP xuống chạy tới ôm đùi anh: "Anh về rồi!"

"Trì Yến cậu về rồi." Thiền Ngọc quay đầu nói với Trì Yến.

"Ừ." Trì Yến dắt Trì Bảo trở lại sofa, đặt túi qua một bên.

"Trì Yến về rồi?" Trong phòng truyền đến âm thanh cô giáo Lưu mẹ Trì Yến, bà cùng mẹ Thiền Ngọc đang nghiên cứu bài múa quảng trường mới, Thiền Ngọc ở phòng khách chơi với Trì Bảo, Trì ba ba ở bệnh viện trực đêm.

Trì Yến ứng tiếng, sờ sờ đầu Trì Bảo: "Muộn như vậy còn chưa ngủ."

"Chờ anh trở về mà ~" Trì Bảo cười hì hì nói.

"Chuẩn bị đánh răng đi ngủ." Trì Yến nói.

"Em nghe lời lần sau còn có thể ăn Mạch Đương Đương sao?" Trì Bảo hỏi.

Ăn Mạch Đương Đương. Đầu Trì Yến dừng lại một chút, trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt tươi cười hôm nay của Mạch Đương, còn có đôi mắt như chứa sao trời của cậu, nhịn không được giương khóe môi: "Có thể."

"Thật tuyệt vời." Trì Bảo hoan hô một tiếng, quay đầu hỏi Thiền Ngọc: "Chị Tiểu Ngọc có muốn ăn không?"

"Chị muốn ăn mì sợi!! Ha ha ha post năm vạn chữ! Mẹ ơi quá sung sướng!!" Thiền Ngọc cầm di động cười to ba tiếng.

"Chị ấy có chút quái gở." Trì Bảo nhỏ giọng nói với Trì Yến.

"Ừm, bản tính." Trì Yến gật gật đầu, lôi kéo Trì Bảo đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, "Đi đánh răng."

"Cái quỷ gì chứ hai anh em mấy người, tôi nói cho mấy người biết nam thần của tôi muốn post năm vạn chữ! Năm vạn đó ôi trời ơi!" Thiền Ngọc nói ở phía sau, hai anh em đi đánh răng đều không đáp lại cô.

Mà trên xe buýt bên kia Mạch Đương vừa post bình luận không bao lâu Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh cùng mấy người trong nhóm tác giả liền chuyển phát bình luận này.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh V: chụp màn hình làm chứng, post không được liền đem thím hắc hắc hắc @Duang: Post hai chương tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]. @ Mì Sợi Tiểu Công Cử: D thần cầu post hai chương mới!! Nhà em mở quán mì, post hai chương mới mì sợi bảo đảm ăn đủ no! Bao nam thần ăn luôn!!

Hoa Khai Bốn Mùa V: Xếp hàng vây xem cơ tình, Đương Đương thím dứt khoát đi theo gió lớn là được, phỏng chừng thím ấy sớm muốn hắc hắc hắc với thím rồi [ha ha] @ Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh V: chụp màn hình làm chứng, post không được liền đem thím hắc hắc hắc @Duang: Post hai chương mới tính là gì, ngày nào đó nam thần đi theo tui, post năm vạn chữ cho mấy cưng [meo meo]. @ Mì Sợi Tiểu Công Cử: D thần cầu post hai chương mới!! Nhà em mở quán mì, post hai chương mới mì sợi bảo đảm ăn đủ no! Bao nam thần ăn luôn!!

- Sương Giáng Thật Khả Ái chuyển phát weibo này.

- Thi Nguyện Tự Nguyệt chuyển phát weibo này.

- Lưu Xuyên Bất Tức chuyển phát weibo này.

- Huyên Huyên Huyên Huyên chuyển phát weibo này.

- Ellie chuyển phát weibo này.

- HyukHae chuyển phát weibo này.

- Mê の Đường Đời chuyển phát weibo này.

...

Không qua bao lâu weibo này liền chuyển phát mấy mươi lần, cũng có xu thế tiếp tục tăng lên, Mạch Đương có chút không biết nói gì, năm vạn tính là gì, chỉ cần cậu muốn, tùy thời hoàn văn tồn cảo.

Có điều cậu không muốn, há há há há.

Nhìn xuống bình luận, cậu gửi tin nhắn riêng cho Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh.

Duang: Tên đáng khinh cút đi.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Hẹn hò không thiếu niên?

Duang: Không hẹn, chú à chúng ta không hẹn.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Chú em, đừng như vậy, không thích nam đáng khinh anh có thể sửa.

Duang: Mi đáng khinh là phát ra từ nội tâm.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Phốc, vậy thím thích dạng gì, kiểu như nam thần kia của thím?

Duang: Từ đầu đến chân đều là kiểu mà ta thích.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ai da má ơi, còn chưa ở bên nhau liền đem anh đây show ân ái đầy mặt, cưng thích loại hình gì? Loại cao lãnh? Loại cấm dục? Loại thiếu niên dương quang?

Duang: Không phải loại như cưng.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh: Ha ha, không đùa cưng, anh thích em gái ngực bự, có em gái nhớ giới thiệu cho anh, mẹ nó trường học của anh chỉ cần là con gái đều có thể lên bảng mỹ nữ vườn trường.

Em gái ngực bự.

Mạch Đương nhớ tới Tiểu Chanh, cũng chính là Tưởng Ninh Ninh, bạn trai cũ của nha đầu kia chia tay nhỏ với lý do dĩ nhiên là tìm được một em gái ngực bự, ghét bỏ Tưởng Ninh Ninh ngực phẳng còn thanh cao kiêu ngạo, nam cặn bã này chia tay đương nhiên bị Tưởng Ninh Ninh tặng một bạt tay, ngày hôm sao lại bị mình và Mạch Nha ngăn ở ngõ nhỏ đánh cho một trận, từ đó nhìn thấy ba người bọn họ đều đi đường vòng.

Từ đó về sau Tưởng Ninh Ninh cùng hai chữ ngực bự này liền kết thù, khi nghe được có người đàm luận đến em gái ngực bự, đều phải ha ha hai tiếng.

Mạch Đương không khỏi nghĩ, nếu nha đầu mạnh mẽ kia gặp phải tên miệng tiện Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh này thì sẽ là tình huống gì, hẳn là chơi rất vui.

Thời điểm xuống xe buýt, tâm tình Mạch Đương hầu như muốn bay lên, hôm nay cậu rất vui vẻ, sau khi lấy được số điện thoại cậu cảm thấy khoảng cách cùng Trì Yến lại kéo gần một phần, điều này khiến trong lòng cậu như bỗng nhiên lấp vào một tảng đá vậy, bổ khuyết một góc nho nhỏ.

Mạch Đương ngâm nga bài hát đi về phía nhà, khu lão thành này sau 11 giờ cơ bản liền tắt đèn, có điều từ nhỏ cậu đã ở khu này leo trèo lớn lên, nhắm mắt lại cũng biết rõ đi như thế nào. Thời điểm đi ngang qua một đầu ngõ, bên trong ban công tầng lầu nào đó truyền ra một tiếng chửi bậy, tiếp đó có một bóng đen xông từ trong ngõ ra, xẹt nhanh qua bên cạnh Mạch Đương, biến mất trong màn đêm.

Là một con mèo hoang.

Mạch Đương nhìn nhìn phương hướng mèo hoang chạy đi, lại nhìn nhìn đèn các gia đình trong hẻm sáng lên, lúc này mới nhớ tới hôm nay mình quên mua thức ăn cho mèo rồi.

Tiếng mắng trong ngõ rất nhanh thì ngừng, ánh đèn truyền từ trong phòng ra cũng tắt đi, không hiểu sao Mạch Đương lại nhớ tới khi còn bé cậu ôm mèo nhỏ kia về nhà. Sau khi cùng mèo nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ôm mèo con ngủ vùi ở góc thang lầu, ngày đông ban đêm lạnh đến toàn thân cậu rét buốt, chỉ có mèo nhỏ vùi trong ngực cậu là ấm áp.

Nếu như mẹ không cần con nữa, ít nhất con còn có mèo nhỏ, con nhất định sẽ không bỏ rơi nó. Lúc đó cậu lạnh đến mức đầu óc không quá tỉnh táo, ôm mèo nhỏ thật chặt mơ mơ hồ hồ nghĩ, cuối cùng dựa vào vách tường ngủ thiếp đi, ngày thứ hai lúc tỉnh lại cậu đã nằm trên giường trong nhà, mà mèo con trong ngực cậu chẳng biết sớm đã đi đâu.

Trong nhà không có một bóng người, cậu lục tung cả căn nhà cũng không tìm thấy mèo nhỏ kia.

Cách nhà cậu còn khoảng hai cái đầu hẻm, hiện tại bên ngoài giờ này chỉ có cửa hàng tiện lợi 24h ở giao lộ cùng một quán nướng bên cạnh mở cửa, Mạch Đương đứng tại chỗ một lúc, xoay người trở về.

Cậu không xác định đêm nay còn có mèo xuất hiện hay không, trở lại quán nướng muốn mua ít cá thu cùng vài chân giò hun khói, đóng gói xong thì trở lại ngõ nhỏ dưới lầu nhà mình. Nương theo ánh sáng đèn pin di động, thời điểm đến đầu hẻm cậu liền thấy một con mèo xoay quanh bên thùng rác, xem ra là đang chuẩn bị nhảy lên, bị tiếng bước chân của Mạch Đương kinh động đến, dừng động tác lại quay đầu nhìn chằm chằm cậu.

Mạch Đương cùng con mèo cạnh thùng rác kia bốn mắt nhìn nhau, là một con mèo hoang màu vàng trắng xen nhau, còn là mèo cậu quen.

Trước kia Mạch Đương từng cho mèo hoang trong ngõ ăn, thế nhưng số lần không nhiều, đồ ăn của cậu chính bản thân cậu cũng lười quản, ăn mì ăn liền là có thể sống qua ngày, nào có dư thừa tâm tư đi quản những con mèo không có chỗ ở ổn định này, chỉ ngẫu nhiên có mấy lần ăn cơm bên ngoài xong gói đồ ăn về liền thuận tiện cho ăn một chút. Lòng cảnh giác của mèo hoang đối với con người vô cùng mạnh, cậu chỉ từng đút mấy con ăn thôi, mà con mèo vàng này vừa may là một trong những con cậu từng đút ăn.

Ra là bạn già. Mạch Đương cười một chút, cầm túi cá lắc lư trước mặt mèo vàng: "Wey, ăn khuya nha~"

Hẳn là mèo vàng cũng nhận ra Mạch Đương, nhưng không lập tức đi qua, nó đứng tại chỗ nhìn một lúc, mũi giật giật, tựa hồ ngửi được mùi cá Mạch Đương cầm trong tay, nhìn chung quanh, xác nhận không có thứ nguy hiểm khác mới chậm rãi đi tới.

Mạch Đương tìm một cầu thang ngồi xuống, đem hộp đựng cá mở ra đặt xuống đất cho mèo vàng, sau đó từ một hộp đựng thức ăn khác rút chân giò hun khói ra tự mình ăn, còn dư lại một ít cũng đặt xuống đất, kỳ thật vừa rồi cậu đã ăn no, có điều chỉ nhìn mèo ăn cũng rất nhàm chán, dứt khoát cùng nhau ăn cho rồi.

Mèo vàng cắn ngụm cá nướng, ánh mắt chỉ quét qua chân giò trên mặt đất một thoáng rồi tiếp tục vùi đầu ăn cá, rõ ràng khinh thường nhìn lại lần nữa.

Mèo vàng thoạt nhìn có chút còm, thời điểm cúi đầu ăn cá lưng nhô ra dấu vết xương cốt rõ ràng, lông trên người nó cũng khá bẩn, còn có chút bết lại, tựa hồ mèo hoang đều là dạng này, ngay cả ấm no còn không lo được, ai sẽ để ý bên ngoài mình thế nào.

Tựa như chính mình khi ấy.



Edit + Beta: Snail

(*) Wuli là 우리 trong tiếng Hàn, phát âm giống nhau, nghĩa là "của chúng tôi, nhà tôi". 'Wuli nam thần nhảy quảng trường' có nghĩa là 'Nam thần nhảy quảng trường nhà tui' or 'Nam thần nhảy quảng trường của chúng tôi'. XD

Thời điểm cho Mạch Đương số điện thoại, Trì Yến cho rằng cậu nói chuyện gọi mình rời giường là nói đùa, không ngờ ngày hôm sau khi anh rời giường ăn điểm tâm xong về đến phòng liền thấy trong di động có hai tin nhắn chưa đọc, người gửi là Mạch Đương.

Trì Yến mở tin nhắn ra.

- Wuli nam thần nhảy quảng trường, buổi sáng tốt lành.

- Chưa rời giường sao? Kể cho anh chuyện cười nhạt nè, xxxxx, tỉnh chưa nào, anh nên đi học.

Chuyện cười này quả thực nhạt, anh nghe rồi cho qua, chỉ là ánh mắt dừng trên chữ "wuli", nếu nhớ không lầm, từ này hẳn có nghĩa là "chúng ta", anh từng nghe Thiền Ngọc nói qua.

... Wuli nam thần nhảy quảng trường.

Danh hiệu này thật đúng là...

Ánh mắt Trì Yến dừng vài giây, trả lời Mạch Đương một câu "Buổi sáng tốt lành", sau khi gửi đi nghĩ nghĩ một chút, lại gửi thêm một tin "Mạch Nha sớm" liền xách túi ra cửa.

Bên kia Mạch Đương gửi tin nhắn xong chưa chờ được đáp lại đã ngủ thiếp đi, sáng nay cậu chỉ có tiết 3-4, là dựa vào mấy cái đồng hồ báo thức làm ầm lên mới tỉnh lại gửi tin nhắn cho Trì Yến. Sau khi gửi xong cậu nắm di động chờ Trì Yến hồi âm, trong quá trình chờ đợi nội tâm kỳ vọng hầu như khiến Mạch Ji Ji bừng bừng phấn chấn rồi, nhưng không nghĩ tới đợi năm phút đồng hồ di động cũng không có động tĩnh, cậu suy đoán có phải mình bị 10086 che chắn không, do dự muốn gửi lại lần nữa, lại lo lắng gửi quá nhiều khiến Trì Yến phản cảm, chỉ có thể cào tim cào phổi mà chờ.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Ba phút trôi qua.

... Mười phút trôi qua, trong quá trình chờ đợi Mạch Đương ngủ thiếp đi, mà kỳ vọng của Mạch Ji Ji...

Mạch Ji Ji: Vẫy tay tạm biệt.

Đến khi Mạch Đương tỉnh lại đã là mười giờ rưỡi sáng, trong di động có mấy cuộc gọi từ Mạch Nha, phỏng chừng là gọi cậu rời giường đi học, ngủ như chết nên không nghe được, trừ cái đó ra còn có hai tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn chưa đọc? Mắt Mạch Đương sáng lên, vội vàng mở khóa bàn phím mở tin nhắn ra, người gửi quả nhiên là Trì Yến.

- Buổi sáng tốt lành.

- Mạch Nha sớm.

Nam thần nói buổi sáng tốt lành kìa. Khóe miệng Mạch Đương cong lên, đem tin nhắn kéo lên kéo xuống nhìn mấy lần, ngọn lửa nhỏ trong nội tâm lại đốt lên.

Có điều vì sao còn có Mạch Nha chứ. Đến cùng là gửi cho mình hay là gửi cho em gái, sao không dứt khoát chào Mạch ji Ji luôn đê? Mạch Đương đáng khinh một chút, chọn lưu lại tin nhắn mới gọi lại cho Mạch Nha nói mình dậy trễ, lát nữa sẽ qua.

Sau khi lấy được số điện thoại Trì Yến, Mạch Đương gần như không đè xuống được nội tâm kích động, trong một ngày thời gian đều muốn gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho Trì Yến, không nhất định phải nói cái gì đó, tùy tiện tán gẫu là được. Nhưng cậu cũng biết có một số việc dục tốc bất đạt, hết thảy đều phải từ từ.

Đến buổi tối Mạch Đương lại đến chỗ cũ chờ Trì Yến tan học, thời điểm cậu đi không có nói trước với Trì Yến, đặc biệt nói chung quy luôn có loại cảm giác cố ý, làm không tốt còn sẽ giống trước kia lưu lại ấn tượng xấu cho Trì Yến, cậu muốn giả vờ ngẫu nhiên chạm mặt, sau đó cùng Trì Yến trở về, trên đường thuận tiện lại bồi dưỡng chút cảm tình, chờ sau khi quen thuộc liền... Hắc hắc hắc.

Có điều sự tình phát triển không như cậu nghĩ, bởi vì Trì Yến căn bản không xuất hiện, buổi tối ngày hôm sau cũng vậy, lúc này Mạch Đương mới phản ứng kịp chính mình chỉ lo suy xét sau khi chạm mặt nên làm cái gì, lại quên suy xét Trì Yến không phải mỗi ngày đều đi dạy kèm.

Không đợi được nam thần khiến Mạch Đương có chút thất vọng nho nhỏ, có điều may mà có số điện thoại Trì Yến, dù không thấy mặt cậu cũng có thể nhắn tin cho Trì Yến, nghĩ vậy tâm tình liền sáng sủa lên nhiều, nửa chạy nửa đi mà trở về nhà, thời điểm đến quán nướng ven đường lại mua cá cho con mèo vàng hôm qua.

Khi về đến đầu hẻm dưới lầu không nhìn thấy bóng dáng mèo nào, Mạch Đương nhìn nhìn chung quanh, trong miệng học tiếng mèo kêu "Meo meo" vài tiếng, rất nhanh trong góc xó xỉnh truyền lại hai tiếng mèo kêu, Mạch Đương nghiêng tai nghe phương hướng phát ra âm thanh rồi đi tới.

Sau khi đi qua bước chân cậu dừng lại, một con mèo màu đen, mắt xanh biếc dựa vào vách tường phía sau hẻm nhìn cậu.

Thì ra không phải. Mạch Đương nghĩ, có điều dù không phải mèo vàng cũng nên cho nó ăn chút. Vì thế cậu cầm cá lắc lắc với mèo đen: "Muốn ăn không?"

Khi Mạch Đương đút mèo ăn, lại tới hai con mèo hoang tạp sắc, đều gầy teo nho nhỏ, lông trên người so với mèo vàng trước kia còn lộn xộn hơn. Mạch Đương gặm một cánh gà, nhìn mấy con mèo vây chung quanh đang ăn như hổ đói, phảng phất như đói bụng đã vài ngày, may mắn mình còn chưa ăn khuya nên mua tương đối nhiều, nếu không... thật đúng là không đủ cho ăn.

Có điều không biết con mèo hôm qua đi đâu rồi. Mạch Đương không yên lòng nghĩ, ném xương cánh gà vào trong thùng rác bên cạnh liền chuẩn bị trở về, vừa đứng lên liền nhìn thấy phía trước có một con mèo chậm rì rì đi về phía chỗ mình, mượn ánh trăng lờ mờ, cậu liếc mắt liền nhận ra con tới chính là mèo hoang màu vàng hôm qua kia, nhìn đến nó trong lòng Mạch Đương liền vui vẻ, nâng tay vẫy vẫy nó: "Hey, tới ăn khuya nè!"

So với ba con mèo hoang trước đó vừa thấy cái ăn đã nhanh chóng chạy tới, mèo vàng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nó chậm rãi đi tới, ba con mèo khác sau khi nhìn thấy nó đều đồng loạt lui về phía sau mấy bước, lưng cong lên, như chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Chuyện mèo hoang vì đoạt thức ăn mà cắn xé lẫn nhau Mạch Đương từng thấy, rất hung tàn. Cậu nhìn đến tình huống này phản ứng đầu tiên chính là giữa mấy con mèo kia cùng mèo vàng đã từng tranh đoạt thức ăn, nhưng lại thua, cho nên có ý sợ hãi với mèo vàng.

Thì ra là một tên nhóc khó lường. Mạch Đương nhìn mèo vàng hơi hơi nhướn mày, sau đó ngồi xổm xuống đem hộp cá đặc biệt giữ lại cho mèo vàng mở ra, đặt ở bên chân, lật bàn tay ngoắc ngoắc mèo vàng: "Ăn cá không?"

... Nhân loại ngu xuẩn.

Mình vậy mà lại đọc hiểu cái nhìn khinh bỉ kia của mèo vàng... trong lòng Mạch Đương vì bản thân bị một con mèo khinh bỉ mà thắp một ngọn nến. Cậu quay đầu nhìn đến ba con mèo khác, phát hiện chúng nó đã lui đến góc tường, xem ra như là muốn chạy hoặc như là luyến tiếc mới ăn cá được một nửa.

Mạch Đương nhìn mèo vàng đang cúi đầu ăn, một tay cầm lấy một nửa số cá bỏ qua hộp khác đặt qua cho ba con mèo trong góc tường, mèo vàng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn động tác của cậu, lại tiếp tục ăn, ba con mèo đợi mười mấy giây thấy không có uy hiếp mới đến gần ăn.

Mạch Đương nhìn bốn con mèo, phát hiện thì ra thế giới động vật cũng rất phức tạp.

Thế giới loài người không phải cũng vậy sao. Mạch Đương cười một cái, từ một hộp thức ăn đơn độc khác cầm ra một xiên thịt bò ăn, tình cảnh một người bốn mèo ngồi xổm ở đầu hẻm ăn thức ăn thoạt nhìn có chút khôi hài lại có chút ấm áp kỳ dị. Có điều ở thời điểm Mạch Đương vừa ăn xong một xiên que, ba con mèo ở góc tường ăn hết liền chạy đi, chạy còn rất nhanh, Mạch Đương nghĩ nguyên nhân thuộc về mèo vàng bên chân mình.

Đối với ba con mèo chạy đi, mèo vàng không có phản ứng gì, bình tĩnh ăn cá như trước, Mạch Đương muốn đưa tay sờ sờ nó, nhưng trên tay còn đang cầm xiên que, liền dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào chân sau nó, nói: "Đêm nay mày từ đâu tới vậy hử?"

Mèo vàng di chuyển chân một chút không phản ứng tới cậu, Mạch Đương không nghĩ tới nó còn rất kiêu ngạo, "Hey" một tiếng, dùng cây xiên bằng trúc đã ăn trống không gõ gõ cái đuôi vểnh lên của nó: "Còn không thèm để ý người ta, mấy tuổi rồi? Có đối tượng chưa? Bình thường mày ngủ chỗ nào? Ăn cái gì hử?"

Mèo vàng bị Mạch Đương dong dài có chút phiền, đuôi quét bắp chân cậu một phen, lông trên đuôi cũng không thuận, bởi vì không được chỉnh lý mà có chút thô ráp, còn có chút lông bị dính bết vào một chỗ, lúc quét qua da cũng không thoải mái, thế nhưng Mạch Đương không để ý, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, cậu vứt cái que đi, đưa tay sờ sờ lưng mèo vàng.

Khi cậu vừa sờ lên lưng mèo vàng, trong nháy mắt lưng mèo vàng liền cong lên, như một loại tư thế phòng ngự với bên ngoài, nhưng rất nhanh nó liền từ từ thả lỏng, quay đầu liếc nhìn Mạch Đương, con ngươi màu lục bích trong bóng đêm sáng đến thần kỳ.

Vừa mới bắt đầu Mạch Đương chỉ dò xét sờ soạng hai cái, sau khi phát hiện mèo vàng thả lỏng mới sờ thêm mấy cái, rồi chậm rãi chỉnh lý đơn giản cỏ dại cùng rác rưởi một chút, vừa làm vừa nói: "Ba con mèo hoang nhỏ vừa rồi có phải từng bị mày trừng trị không, không ngờ mày còn rất dữ nha? Mày có tên không?"

Trong sinh mệnh của mèo vàng, đây là lần đầu tiên được một nhân loại vuốt ve chỉnh lý bộ lông như vậy, thủ pháp Mạch Đương không quá thuần thục, nó bị làm có chút không quen, có đôi khi còn bị kéo lông, nhưng nó không giãy giụa, loại cảm giác này có chút mới lạ, còn có chút... ấm áp.

Đương nhiên lúc bị kéo đau nó vẫn sẽ trừng mắt nhìn Mạch Đương, Mạch Đương chỉ cười he he, học trong TV dùng phương thức gãi gãi cằm nó xem như trấn an.

Khi Mạch Đương thật vất vả chỉnh lý gần xong lông tóc nó, cậu cảm giác mình hẳn là nên đặt cho nó cái tên, liền nói: "Tao lấy cho mày cái tên nha? Gọi là Lông Vàng thế nào? Không vui sao? Vậy Miêu Đản thì sao?"

Cậu vừa nói xong lại bị trừng một cái, có điều cậu không chút để ý nói tiếp: "Đừng trừng tao, mày cũng không phải chó, cũng không thể gọi là Cẩu Đản được? Nếu không gọi là Nhị Miêu Tử? Ây ây ây ây! Đừng động thủ mà!"

Mạch Đương sờ tay bị mèo vàng cào một cái, sức lực rất nhẹ, không lưu lại vết thương gì, thế nhưng rõ ràng mèo vàng rất mất hứng với trò đùa của cậu, từ mặt đất đứng lên run run lông, hừ một tiếng với Mạch Đương rồi rời đi.

Mạch Đương còn rất thích tính cách ngạo kiều của nó, đứng dậy hô với cái mông mèo: "Đi thong thả nha Miêu Đản."

Mèo đều đã đi, Mạch Đương ở lại cũng không có ý nghĩa, cậu đem xương cá còn lại trên mặt đất bỏ vào hộp đậy lại ném vào thúng rác mới lên lầu rửa mặt đi ngủ, trước khi ngủ không quên nhắn tin chúc ngủ ngon cho Trì Yến.

***

Sau khi xác định không phải mỗi ngày Trì Yến đều lên lớp Mạch Đương liền nói bóng nói gió hỏi thời gian lên lớp của Trì Yến, hạ quyết tâm mỗi ngày Trì Yến đi dạy kèm đều đến chờ người, nương theo thời gian cùng nhau trở về mà bồi dưỡng tốt chút hảo cảm, quét đi hình tượng đáng khinh lúc trước. Không chỉ như thế, chuyện cậu nói muốn gọi Trì Yến rời giường cũng không bỏ quên, sau khi thuộc lòng thời khóa biểu của Trì Yến, chỉ cần ngày Trì Yến có tiết buổi sáng, đều có tin nhắn cậu gọi Trì Yến rời giường.

Ngay từ đầu Trì Yến đối với chuyện có người nhắn tin gọi anh rời giường có chút không quen, từng nói với Mạch Đương không cần gọi anh, Mạch Đương đáp lời nói mình gửi là vì Mạch Nha, năm nay Mạch Nha lớp 9, lập tức phải thi chuyển cấp rồi, mình làm vậy cũng vì khiến cô bé vui vẻ, hy vọng Trì Yến có thể giúp đỡ một chút.

Chỉ là gửi tin nhắn cũng không ảnh hưởng đến mình, Trì Yến hơi suy tư một chút liền thuận theo Mạch Đương, chỉ là không nghĩ tới về sau lại trở thành thói quen của anh.

Giải quyết xong chuyện gửi tin nhắn, lại biết ngày nào Trì Yến sẽ đi dạy, buổi tối Mạch Đương liền có thêm một chuyện để làm, đó chính là ở chỗ cũ chờ Trì Yến dạy xong tiễn Trì Yến về, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên tiễn Trì Yến về là ý nghĩ trong lòng cậu, Trì Yến vẫn cho rằng hai người bọn họ ở một khu, vừa vặn cùng trở về mà thôi.

Khi Mạch Đương chờ Trì Yến tan học sẽ ngồi trên băng đá ven đường dùng di động gõ chữ, gần đây tâm tình cậu tốt, hầu như mỗi ngày đều đổi mới hai lần, tình tiết 'Long biến' cũng tiến vào cao trào, đại khái giống như lúc trước đã nói, bởi vì muốn nói chuyện yêu đương, trong văn tràn đầy hơi thở màu hồng, hiện tại cậu càng viết, cốt truyện 'Long biến' càng đầy JQ, làm người ta mơ mộng tình tiết ùn ùn xuất hiện, ngọt đến khiến các độc giả nhao nhao hô to 'ở bên nhau đi'.

Đương nhiêu cái này không có khả năng, dù sao đề tài là vô CP, ngược cry.

Tốc độ Mạch Đương dùng di động gõ chữ cũng rất nhanh, mới ngắn ngủi nửa giờ liền gõ được hai ngàn chữ, cũng gần đến thời gian Trì Yến tới.

Chưa được vài phút, bóng dáng Trì Yến dắt xe xuất hiện ở khúc quanh, Mạch Đương đứng lên, cầm di động phất phất tay với anh: "Trì Yến, chỗ này."



Edit + Beta: Snail

Nghe được tiếng Mạch Đương, Trì Yến dắt xe đạp đi tới: "Chờ lâu rồi?"

Đối với chuyện Mạch Đương thường xuyên xuất hiện ở chỗ này đợi mình, Trì Yến đã từ kinh ngạc lúc mới bắt đầu biến thành thói quen, dù sao hai người đều ở cùng khu, cùng trở về cũng tiện đường, đối với việc này anh không có ý kiến.

"Không có, mới từ tiệm ra." Mạch Đương nói, cậu nói với Trì Yến mình làm công ở siêu thị, cho nên mới muốn ở đây chờ anh cùng về.

Trì Yến nghe vậy gật gật đầu, hai người đi về hướng quán mì.

Từ lần trước sau khi cùng nhau ăn khuya, mỗi lần trở về Mạch Đương đều sẽ lôi kéo Trì Yến đi ăn mì hoặc là McDonald, Trì Yến không có thói quen ăn khuya, ngay từ đầu chỉ coi là bồi Mạch Đương ăn, có điều mỗi lần Mạch Đương đều sẽ chọn cho anh một phần, sau này dứt khoát liền cùng nhau ăn.

Trên đường bọn họ đến quán mì, thường xuyên có thể nhìn thấy trên tường rào nhà dân nằm một con mèo, bộ lông màu nâu xám, thân thể béo núc ních, nằm sấp trên tường rào như đang phơi ánh trăng, dù sao nhiều lần buổi tối trở về đều có thể thấy nó, đi qua nhiều lần mèo mập nhìn thấy bọn họ thỉnh thoảng còn có thể "Meo meo" một tiếng với bọn họ xem như chào hỏi, dường như Trì Yến rất thích mèo, có đôi khi đi ngang qua còn đưa tay gãi gãi cằm nó.

Con mèo kia tựa hồ rất thích bộ dạng Trì Yến, lúc Trì Yến gãi nó, nó sẽ dùng đầu cọ tay Trì Yến, tựa như làm nũng kéo dài giọng kêu lên không ngừng, một bộ phảng phất như mùa xuân đến không kêu ~ xuân liền choáng váng đầu, khiến trong lòng Mạch Đương ở bên cạnh ngứa ngáy một chút, hận không thể biến chính mình thành con mèo mập kia, sau đó rút cả người lại trong lòng bàn tay Trì Yến, để anh gãi cằm mình, gãi mặt mình, gãi tai mình, gãi... Mạch Ji Ji của mình. Gãi mặt, gãi tai, gãi cằm, gãi... Mạch Ji Ji?!!

"!!" Ý thức được chính mình nghĩ đến hình ảnh không tốt nào đó mặt Mạch Đương đỏ lên, chỉ là sau khi ý niệm này vừa xuất hiện, liền giống như mở đê cho hồng thủy tràn vào làm sao cũng không ngăn được, mắt Mạch Đương sáng như đuốc nhìn tay sờ mèo của Trì Yến, còn có nốt ruồi màu đỏ dưới hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) của anh, thân thể đột nhiên bắt đầu khô nóng, muốn làm chút gì đó.

"Làm sao vậy?" Trì Yến đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Hả?" Mạch Đương lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang nắm lấy cái tay sờ mèo kia của Trì Yến, tay hai người chồng lên nhau, lòng bàn tay dán mu bàn tay, Trì Yến nghiêng đầu nhìn cậu, cảnh tượng cùng lần đầu tiên gặp mặt có chút tương tự.

"A, không có gì, tui chỉ là muốn sờ sờ mèo mập, không cẩn thận sờ lộn chỗ." Mạch Đương vừa nói vừa sờ soạng mu bàn tay Trì Yến một phen, nói đùa, "Tay nhỏ thật đúng là mềm."

Trải qua những ngày ở chung này Trì Yến cũng coi như có chút hiểu được tính cách của Mạch Đương, đối với phương thức nói chuyện không chút che đậy ngoài miệng của cậu đã thành thói quen, với lần này không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cậu, thu hồi tay chính mình, tiếp tục dắt xe đi về phía trước, Mạch Đương làm mặt quỷ với mèo mập rồi mới cùng đi tới, mèo mập ở sau lưng huơ huơ hai cái móng vuốt với cậu.

"Trì Yến, anh thích mèo sao?" Mạch Đương đuổi theo hỏi, kỳ thực trong lòng cậu biết chắc chắn là thích, bởi vì thời điểm Trì Yến gãi cho mèo ánh mắt vô cùng nhu hòa, động tác cũng rất dịu dàng.

Quả nhiên Trì Yến gật đầu: "Ừ."

"Vậy anh có nuôi mèo không?" Mạch Đương hỏi, cậu cảm giác nếu Trì Yến nuôi mèo nhất định có thể chăm sóc tốt, vừa lúc cậu có thể lãnh giáo chút tâm đắc nuôi mèo, bởi vì cậu định mang Mạch Manh về nuôi.

Mạch Manh chính là con mèo hoang màu vàng Mạch Đương cho ăn kia, từ sau lần trước mỗi ngày Mạch Đương đều sẽ ở đầu hẻm cho nó ăn, bởi vì không thích cái tên Miêu Đản mèo vàng kia đã cào Mạch Đương mấy lần, Mạch Đương mới đổi thành Mạch Manh cho nó, có điều tên này cũng không tốt hơn bao nhiêu, bởi vì Mạch Manh là đực Orz.

Hai ngày trước Mạch Đương đã muốn ôm Mạch Manh về, có điều không biết Mạch Manh đã chạy đi đâu, hai ngày nay cũng chưa từng xuất hiện, mới trì hoãn đến giờ.

"Không có nuôi." Trì Yến nói.

"A?" Mạch Đương có chút ngoài ý muốn.

"Khi còn nhỏ từng nuôi, mẹ tôi dị ứng lông mèo, sau này tặng người khác." Trì Yến giải thích một chút, vừa nói xong anh liền phát hiện bước chân Mạch Đương dừng lại, cũng liền dừng lại quay đầu nhìn cậu.

Mẹ tôi dị ứng lông mèo.

Lời Trì Yến khiến Mạch Đương ngây người tại chỗ, ngắn ngủi mấy giây trong đầu chợt hiện lên hình ảnh khi còn bé, khuôn mặt giận dữ của mẹ, tiếng kêu bi thương của mèo, thang lầu lạnh như băng, còn có cuối cùng... khuôn mặt mẹ bị máu nhuộm đỏ hầu như xem không được toàn bộ ngũ quan.

Cậu đã từng cho rằng mẹ vì dị ứng mới không cho phép mình nuôi mèo, lại không biết cử chỉ vô tâm của mình lại mang đến thương tổn ra sao cho bà.

"Mạch Đương?" Bên tai truyền đến tiếng Trì Yến, trên vai cũng truyền tới lực ấn, Mạch Đương ngẩng đầu liền thấy Trì Yến đang nhìn mình.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Trì Yến hỏi, anh phát hiện thần sắc Mạch Đương có chút không thích hợp, biểu tình trên mặt biến hóa bất định, có khổ sở, có áy náy, có không biết làm sao, hình ảnh cuối cùng dừng lại là... hận ý.

"À, tui không sao." Mạch Đương dường như không có việc gì cười nói, "Đi thôi, không nhanh qua ông chủ quán mì sẽ đóng cửa, đói chết mất đi mau đi mau!" Vừa nói vừa duỗi tay vịn bả vai Trì Yến khiến anh xoay người lại, đẩy anh đi về phía trước, ở sau lưng anh hít một hơi thật sâu, đem tâm tình đột nhiên xuất hiện của mình thu vào tim, trên mặt cuối cùng cũng không tìm được nửa phần.

Mặc dù Trì Yến không biết cậu làm sao, nhưng cũng biết không nên tiếp tục hỏi, thuận theo để cậu đẩy mình đi về phía trước, chỉ là dáng vẻ vừa rồi của Mạch Đương quả thực dừng trong lòng anh, lưu lại một ít dấu vết.

Bởi vì thường xuyên hạ cố, ông chủ quán mì dần quen mặt Mạch Đương cùng Trì Yến, khi làm mì cũng cho vào tô bọn họ thêm một ít đồ ăn cùng như thịt viên, rau xanh linh tinh.

Khi ăn mì tán gẫu, Trì Yến nhớ tới mỗi lần Mạch Đương gọi anh rời giường đều gửi tin nhắn, liền hỏi một câu nếu gọi người rời giường sao không gọi điện.

"Sợ đánh thức anh á." Mạch Đương đương nhiên nói.

"Không phải nói gọi tôi rời giường à? Cậu gửi tin nhắn không sợ tôi không nghe được, đến lớp muộn sao?" Trì Yến hỏi, vậy sao còn nói sợ đánh thức mình.

"Hầy, tui chỉ tùy tiện lấy cớ gửi tin nhắn thôi, đến trễ thì đến trễ có gì quan trọng đâu." Mạch Đương thuận miệng nói, với cậu đến trễ chút cũng không có gì sai, dù sao chính cậu là người thường xuyên đến muộn mà...囧.

Trì Yến nghe vậy dừng động tác ăn mì lại, như đã hiểu rõ cái gì đó, nhìn Mạch Đương vài giây, mới chậm rãi nói: "Thì ra là thế."

Giọng điệu của anh khiến Mạch Đương ý thức được chính mình nói lỡ miệng, tay cầm đũa dừng một chút, chậm chạp hút một ngụm mì, làm tốt chuẩn bị bịa chuyện mới nhìn về phía Trì Yến, lại thấy Trì Yến không tức giận, đáy mắt còn có chế giễu nhàn nhạt, lập tức gan chó lại to thêm vài phần, mặt dày mày dạn nói: "Tui đã gửi lâu như vậy rồi, nếu đột nhiên tui không gửi anh sẽ không quen!"

Trì Yến không nói lời nào, Mạch Đương được đà lấn tới: "Nếu anh cảm thấy ngại, vậy bằng không hai ta đổi một chút, anh gọi tui rời giường, tui không sợ bị đánh thức, anh gọi điện càng tốt."

Gọi điện thoại tui có thể nghe giọng anh tuốt một phát, để Mạch Ji Ji vui vẻ phấn chấn. Trong lòng Mạch Đương vụng trộm nghĩ.

Trì Yến nhìn cậu một cái, từ chối cho ý kiến, cũng không hề không vui, Mạch Đương liền tiếp tục nói: "Hơn nữa anh học giỏi như vậy, đến muộn cũng không sao."

"Sao cậu biết tôi học giỏi?" Trì Yến hỏi.

"Tui còn biết nhiều hơn nữa." Mạch Đương đắc ý nói, lại hỏi anh, "Đúng rồi, bình thường ngoại trừ đi học anh còn làm gì hử? Chơi bóng sao? Anh có chơi game không?"

"Không phải cậu biết rất nhiều sao?" Trì Yến trả lời một câu.

Mạch Đương bị anh làm nghẹn một chút, có điều phản ứng lại rất nhanh, nói: "Tui biết nhiều hơn nữa cũng không bằng bản thân anh, anh nói cho tui đi mà."

"Cậu muốn biết cái gì?" Trì Yến ăn ngụm mì.

"Chuyện của anh tui đều muốn biết." Mạch Đương nói, muốn biết anh thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, muốn biết bình thường anh thích làm gì, tất cả về anh tui đều muốn biết.

"Vì sao?" Sau khi Trì Yến nghe xong lời của cậu liền ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt bình thản không gợn sóng, nhưng ánh nhìn của anh khiến Mạch Đương có loại cảm giác bị nhìn thấu, trong nháy mắt đó Mạch Đương gần như muốn nắm lấy tay anh nói cho anh biết: Bởi vì em thích anh.

Chỉ là loại xúc động này còn chưa kịp biến thành hành động, cậu liền nghe Trì Yến nói: "Mạch Nha kêu cậu hỏi?"

Mạch Đương: "..." Đệch mợ, vì sao có loại cảm giác tự làm bậy không thể sống Orz.

Mạch Đương trong lúc ngổn ngang không chú ý tới Trì Yến sau khi cúi đầu đáy mắt hơi lộ ý cười.

Ăn mì xong hai người liền trở về, bởi vì Trì Yến chạy xe đạp, hai người không cần tốn thời gian chờ xe buýt. Xe đạp của Trì Yến không có yên sau, Mạch Đương chỉ có thể vịn vai Trì Yến đứng sau xe, có điều cái này cũng cho Mạch Đương một cơ hội đến gần Trì Yến, tâm tình cậu hơi kích động hai tay vịn vai Trì Yến, nói: "Xuất phát xuất phát!!"

Một chân Trì Yến chống đất, nắm ghi-đông nói: "Đứng vững." Nói xong chân đạp một cái liền đạp xe chạy về phía trước, Mạch Đương ở phía sau hô to một câu: "Giá!"

"... Im miệng đi." Trì Yến nói, sau khi xe chạy vững liền tăng nhanh tốc độ, có thể được nam thần đạp xe chở về khiến Mạch Đương mừng rỡ vươn tay trái ra huơ huơ vài cái trên không trung, xe bởi vì động tác của cậu lắc lư hai cái, Trì Yến sợ cậu đứng không vững té xuống, lên tiếng nhắc nhở cậu: "Đứng vững chút, đừng lộn xộn."

"Yên tâm đi, anh chỉ cần để ý đạp xe đằng trước là được!" Mạch Đương nói.

Tốc độ chạy xe của Trì Yến có chút nhanh, gió nhẹ thổi bay tóc hai người bọn họ, mùi thơm xà phòng trên người Trì Yến theo gió đêm bay vào mũi Mạch Đương, mùi vị đó so với bất cứ mùi hương nào cậu từng ngửi qua đều dễ chịu hơn, loại cảm giác nhàn nhàn nhạt nhạt này, rất nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cậu nhịn không được theo mùi hương đó cúi người tới gần, muốn ngửi ngửi cổ Trì Yến, có điểu thời điểm cậu tiếp cận xe vừa vặn cán qua một tảng đá, thân xe xóc nảy một chút, chân Mạch Đương run lên, vội vã ôm cổ Trì Yến duy trì cân bằng.

"Ash-"

Mạch Đương đột nhiên ôm lấy, Trì Yến theo phản xạ mạnh mẽ thắng xe, đột nhiên dừng lại, thân thể Mạch Đương theo quán tính chồm về phía trước, cả người đập vào lưng Trì Yến, hai tay theo bản năng càng ôm chặt hơn, nếu không phải tốc độ chống chân của Trì Yến rất nhanh, nhất định đã lật xe.

Lúc này thân thể hai người cách T-shirt thật mỏng sít sao dán vào nhau, hai bên tựa hồ đều nghe được tiếng tim đập của đối phương.
- thiếu chương 20 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bb