chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong lúc nhàn rỗi chờ nam chính tới, Vương Nguyên tranh thủ nói với trợ lí vài tiếng rồi đi vào WC. Người làm chuyên viên trang điểm như cậu thường xuyên phải nhịn tiểu, công việc này đòi hỏi phải độ tập trung cao độ cộng thêm thời gian có hạn, cho nên thường xuyên ba bốn tiếng phải đứng yên một chỗ. Nếu diễn viên nào không hài lòng có khi phải làm lại. Gặp phải kiểu ngôi sao như thế thì thật kiêu trời không thấu.

Cho nên lúc làm việc, Vương Nguyên phải giảm phân lượng nước uống, rồi tranh thủ thời gian luôn phiên giữa các diễn viên mà đi giải quyết.

Từ WC đi ra, Vương Nguyên xoay xoay bả vai, bước tới bồn rửa tay. Vòi nước thuộc kiểu cảm ứng, chỉ cần cậu đưa tay vào, nước sẽ tự động chảy ra. Trang điểm nhiều không tránh khỏi bị phấn dính vào lòng bàn tay. Loại phấn của diễn viên thuộc loại phấn bền trong thời gian quay phim dài, cho nên cũng rất ăn da, bị dính vào lâu rất không thoải mái. Vương Nguyên khẽ nheo mắt, cẩn thận tẩy rửa các vết bẩn trên lòng bàn tay, nếu không một lát nữa sẽ nhem nhuốc đầy màu. Thấy vết bẩn sạch đi không ít, cậu phẩy phẩy tay giống như lúc nãy. Thế mà vòi nước vẫn không chảy, dù đứng gần, cách ra nó cũng không hoạt động. Thật kì lạ, Vương Nguyên bèn thử qua vòi nước khác. Hai bên đấu tranh một lúc, cho nên cậu cũng không chú ý tới, một dáng người cao ráo từ trong nhà vệ sinh đi ra đang hướng về phía cậu. Một tay không bật được, vương Nguyên đổi thành hai tay, đặt ở dưới vòi nước rồi vỗ vỗ.

Chẳng lẽ nhiều xà phòng cũng ảnh hưởng à? Cho nên cảm ứng hồng ngoại không hoạt động nữa?

Đúng lúc đó một bàn tay vòng qua người Vương Nguyên. Nhẹ nhàng, nhưng tốc độ rất nhanh, tách một tiếng, nước ào ào chảy ra, rơi đầy tay cậu.

" Rửa đi" Giọng nói đàn ông vang lên bên tai, văng vẳng bên tiếng nước. Nói xong anh đi sang vòi nước bên cạnh, Vương Nguyên vội vàng cảm ơn, nhanh chóng rửa sạch tay mình, bọt xà phòng xoáy vào cùng dòng nước, biến mất. Cậu vuốt vuốt bọt nước trên tay mình, nhìn sang người tốt bụng ở bên cạnh, người kia cũng đã rửa xong, với lấy hộp khăn giấy trên vách tường. Vương Nguyên chỉ thấy sườn mặt bên phải của anh, nhưng cũng đủ để máu dồn ồ ạt vào đầu, ngập tràn trong tim. Vương Nguyên giật mình đứng im, cứng đờ nhìn người đó. Dù cậu có mù mắt cũng nhìn ra được, Phía sau người đàn ông như là một khoảng trời mênh mông và đình viện. Anh đứng ngược lại với ánh sáng, bóng người mờ ảo như bức tranh thủy mặc trong nước. Bên tai Vương Nguyên vang lên vô số tiếng vang, chỉ trong phút chốc, muôn ngàn cây cỏ đơm hoa, nở rộ.

Hóa ra nam thần cũng sẽ đi WC à? Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Vương Nguyên. ( nam thần cũng là người con ạ!)

Vương Tuấn Khải ngoài đời đẹp thật đấy! Đây là ý nghĩ thứ hai của cậu. Vô vàng mạch máu và lỗ chân lông đều thét lên trong im lặng. Vương Nguyên cố gắng tỉnh táo, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Hay là nhân cơ hội này làm quen nam thần luôn, tự giới thiệu nhỉ?

Hay là chờ đến phòng hóa trang rồi làm quen luôn thể?

Nhưng mà giờ không nói, lát nữa anh ấy thấy cậu, không biết có nghĩ là người này vừa mới gặp ở WC , lại tỏ ra không quen biết? Đúng là thiếu lễ phép.

Hay là vẫn nên chào hỏi một chút đi.

Nên xưng hô thế nào nhỉ? Vương tiên sinh? Anh Vương? chú Vương.? Ôi mệt mỏi quá. Trong lòng Vương Nguyên trăm mối tơ vò. Trong lúc cậu đang do dự, đối phương đã cho cậu cành cây leo xuống.

Vương Tuấn khải lấy giấy từ trong hộp từ tốn lau tay, nhìn thấy cậu bé này động cũng không động, còn ra vẻ sợ hãi, đúng thật kì lạ. Anh ném chiếc khăn giấy vào sọt rác rồi lấy một cái khác đưa cho Vương Nguyên, hỏi: " Sao thế, sợ tôi à?"

Mặt Vương Nguyên co thành một nhúm: " Không, không có em định chờ anh dùng trước thôi."

Dù sao Vương Tuấn Khải dáng người cao lớn, cao hơn cậu gần cả cái đầu, cậu cũng đâu có cách nào với lấy được cái hộp giấy đằng kia.

" A, tôi đứng chắn trước cậu sao?" Vương Tuấn Khải như đọc được thuật tâm, vội vàng tránh qua một bên.

Vương Nguyên lại hấp tấp giải thích: " A, em cũng không cần dùng đến khăn giấy, bên cạnh còn có máy sấy tay mà." Nói xong vội vàng đi đến chỗ máy sấy.

Nhưng mà bây giờ cậu mới nhận ra là mình đã quên nhận khăn giấy từ Vương Tuấn khải rồi.

Mà vương Tuấn Khải tựa hồ cũng không để ý, liền thu tay về : " Vậy cậu đứng sững thế làm gì?"

Thực xấu hổ a......Trong lúc cấp bách Vương Nguyên không còn nghĩ ra lí do nào khác, đành tim đập rầm rầm, khẽ nói: " Vương tiên sinh, thực ra em là nhân viên trong đoàn làm phim, là fan của anh, em định chờ anh lau tay xong để xin chữ kí."

" Ồ" Vương tuấn Khải gật đầu như kiểu đã hiểu:' " Bút đâu để tôi kí cho cậu"

" Ơ bút.." Vương Nguyên giờ mới để ý rằng mình không hề chuẩn bị gì cả.

" Tôi cũng không có" Vương Tuấn Khải nhìn cậu: " Làm sao giờ?"

Làm sao giờ

Vương nguyên dừng lại một chút, chợt nảy ra ý định, cậu luồn tay vào túi áo lục lọi. May quá cậu đem theo thứ này bên người.

Vương Nguyên thuận thế giải thích: " Đây là bút kẻ mắt, dùng cái này để kí được không?"

" Bút kẻ mắt?" Vương Tuấn Khải nhíu mày: " Là cái dùng đẻ kẻ lông mày á hả?"

" Đúng vậy, mà em là chuyên  viên trang điểm ,đem theo cái này cũng bình thường thôi, anh đừng nhìn em bằng cái ánh mắt như thế. Anh có thể kí được chứ? " Vương Nguyên nhìn thấy ánh mắt của anh liền biết anh đang nghĩ gì.

" Có thể "

Vương nguyên thở phào một hơi, mở nắp rồi đưa bút cho Vương Tuấn Khải.

" Kí ở đâu bây giờ?" Vương Tuấn Khải hua hua cây bút nhỏ trong tay như kiểu đang viết.

" Kí ở mặt sau di động được không ạ? Ốp của em màu trắng" Dường như cậu đã dùng hết năng lực phản ứng của mình ra dùng, vấn đề nào cũng nghĩ cách giải quyết được.

Vương Tuấn Khải nhận di động từ Vương Nguyên, kí tên lên. Đúng là ốp màu trắng thật, trên ốp cũng không có hình gì cả.

Ngón tay anh thon dài, bàn tay dày rộng, có lẽ cầm cây bút nhỏ cũng không quen tay nhưng vẫn kí tên lên trên một cách rồng bay phượng múa.

Vương Nguyên nhận lấy điện thoại của mình rồi xoay lại nhìn.

Vương Tuấn Khải.

Ba chữ màu đen nổi trên nền trắng, nét chữ giống hệt như cậu từng thấy trên mạng. Nét chữ lưu loát tựa nước chảy mây trôi, đậm nhạt rõ ràng, thanh thoát cùng tự nhiên. Chữ cũng giống như người.

Cậu không dám cất điện thoại vào túi, sợ vải cọ vào sẽ mất đi dòng chữ. Trong đầu chợt nghĩ lúc về có nên mau sơn nước trong để sơn vào không nhỉ, để tránh bị phai màu. Dù sao từ nay về sau, ốp di động này cũng không còn là ốp di động bình thường nữa, nó là đồ gia truyền của cậu. 

" Chữ anh thật đẹp" Vương  Nguyên khen chân thành, bây giờ cậu đang rất vui vẻ, trong mỗi luồng kinh, mỗi luồng khí đều vô cùng ấm áp và thõa mãn.

" Bình thường kí đẹp hơn" Vương Tuấn khải đóng nắp bút  lại đưa về, trả lại cho Vương Nguyên.

cậu vừa cầm vừa nói: " Không ngờ lại gặp anh ở chỗ này, còn đưa cái này cho anh kí, em thật không biết xấu hổ"

" Không có gì đâu" Ngược lại anh lại nói giúp cậu: " Có thể nghĩ ra phương pháp này thì thực......"

Tiếng di động vang lên, cắt ngang lời anh định nói.

Nhưng Vương Nguyên cũng đoán được đôi chút ý anh định nói là gì.

" được, ừ, đến trễ một chút, không, không cần đến đón đâu, có phải con nít ba tuổi đâu mà đến cả đi WC cũng phải có người đón. rõ ràng anh còn vội đi Wc hơn tôi mà, ừ tôi tự đi."

nam thần nghe điện thoại cũng thật thoải mái, cậu cố gắng vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.

thật không ngờ Vương Tuấn Khải không chỉ thân thiết với người thường mà còn có khiếu hài hước vậy nữa.

Khóe môi Vương Nguyên cong cong, vui vẻ giống như một đàn chim vỗ cánh bay ra khỏi lồng ngực.

Mãi đến khi đối phương tắt máy, cậu mới vội vàng thay đổi sắc mặt.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu bé bên cạnh, hỏi: " Em là chuyên viên trang điểm?"

" Phải" Vương nguyên lập tức bày ra tư thế ' Anh là chủ, anh sai gì có đó"

" vậy chắc hẳng biết phòng hóa trang ở đâu?"

" Em biết" chỉ e là cái nơi cách đây vài trăm mét đó là nơi cậu quen thuộc nhất thôi.

" Vương tiên sinh để em dẫn anh vào"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro