chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên cậu được trang điểm cho nam minh tinh mà mình sùng bái nhất, không hề phạm sai lầm, biểu hiện cũng rất tốt, nhưng  không biết vì sao vẫn bị phản cảm.

Nghĩ thế, cậu lại thấy không chịu nổi.

Có thể nói cậu lựa chọn ngành trang điểm này, ngoại trừ việc yêu thích, đến tám phần là do Vương Tuấn Khải.

Cậu không điên cuồng theo đuổi thần tượng, cũng không mua mấy loại này loại kia, tụ tập hay giăng đầy biểu ngữ, cậu thường im lặng, dùng cách của cậu, để gần anh hơn một chút.

Không chừng sẽ có một ngày ở một đoàn phim nào đó, cậu gặp anh, có thể xin chữ kí, có thể nói với anh mấy câu, cậu đã thõa mãn rồi.

Cảm xúc rối ren cứ thế cuồn cuộn lên, dù cậu là một chàng trai, nhưng đứng trước người mình thầm thích cũng không tránh khỏi tâm hồn non nớt lo sợ.

Người trợ lí bên cạnh thấy cậu bé này có vẻ uất ức, bèn vội nói : " Em à, đừng để ý mà, người này thường không hay trang điểm, cho nên giờ mới không thích ứng được."

" Không sao ạ" Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, như muốn thoát khỏi suy nghĩ áp bức này : " Em chỉ lo cho Vương tiên sinh không thoải mái thôi"

Vương Tuấn Khải cất điện thoại vào trong túi quần, ngước  mắt lên nói: " Nghĩ nhiều như thế làm gì?"

Một thoáng im lặng, Vương Nguyên không nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ chú ý đến cuộc trò chuyện của mình.

Cậu giật mình nhìn về phía anh.

" Công việc mà cậu làm chẳng lẽ cảm xúc của người khác rất quan trọng sao?" Vương Tuấn Khải hỏi.

Anh đã nghiêm túc như vậy, cậu cũng buộc phải trả lời: " Công việc của em....cũng phải quan tâm tới thẩm mỹ và cảm nhận của người khác."

" Đó là thứ mà công việc của cậu cần, chứ không phải là thái độ làm việc."

" Cái gì kia?" Vương Nguyên không hiểu được ý của anh nói.

" Dù hôm nay tôi cười hay nhăn nhó, thậm chí là bực bội, cậu chỉ cần hoàn thành công việc của mình là được. Chỉ cần tôi không nói gì, cậu cũng không cần quan tâm, cũng đừng đổ lỗi cảm xúc đó là do mình"  Vương Tuấn Khải dựa lưng vào ghế: " Vừa rồi ở phòng trang điểm tôi cũng nói qua rồi, không liên quan tới cậu đâu"

" Con người tôi không thích che dấu chuyện này chuyện kia, có ý kiến thì sẽ nói thẳng, chứ tuyệt đối không vô duyên vô cớ mà thành kiến với người khác, cho nên cậu không tốt, tôi sẽ nói thẳng ra." Vương tuấn Khải lấy lại chai nước vừa mới uống trong tay trợ lí, đưa cho Vương Nguyên: " Thưởng cho cậu chai nước này, hôm nay đúng là vất vả rồi." ( tui nói thiệt chớ, chai nước mình uống rồi mà đem đi thưởng cho người ta là ý giề)

" thế đã vui lên chưa?"

Vương Nguyên sững sờ tại chỗ.

Mà cánh tay người đàn ông này vẫn đưa lên như thế, năm ngón tay thon dài cầm lấy chai nước, kiên nhẫn chờ cậu đáp lại.

Vương Nguyên thản thốt, được rồi cậu nên nhận chứ nhỉ?, hay là không?

Nhận hay không nhận.

Đó là một vấn đề.

Vương Tuấn Khải cầm chai nước đưa lên cũng gần một phút đồng hồ, Vương Nguyên đứng bên kia, vẫn không nhúc nhích.

Cọ phấn bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nhận, không phải chứng tỏ cậu  tự tưởng tượng làm mất công bằng trong công việc sao?

Không nhận thì có vẻ làm đại thần mất hết mặt mũi.

Vậy thì Vương Tuấn Khải hy vọng cậu nhận hay không nhỉ?

Dường như đã rất lâu qua đi, cậu cũng không muốn tự hỏi tiếp nữa. Vương Nguyên cầm lấy miệng, cầm lấy chai nước trong tay. Cậu cười cười khách khí nói: "  cám ơn Vương tiên sinh, cám ơn anh đã khẳng định năng lực của  em."

bốn năm qua, cậu đã không còn để ý đến những lời bình xét của bất kì ai nữa, chê bai hay châm biến, cậu cũng không quan tâm.

Nhưng hôm nay, cậu lại cần,  cũng chỉ cần thần tượng của mình ủng hộ mà thôi.

Cậu cầm bình nước cảm ơn của anh trong tay, cũng hiểu được mấy lời anh vừa nói.

Có lẽ Vương Tuấn Khải cũng không đoán được phản ứng của cậu lại như thế, anh nhíu mày, không biết nói gì thêm.

haha, haha Tiểu Mã Ca trợ lí không nhịn được cười hai tiếng, ghé bên Vương Tuấn Khải nói lảng sang chuyện khác: " Tiểu Vương này, lát nữa sẽ chụp quan phục đấy, chụp với Thái Bình"

Tiểu Vương? kiểu xưng hô này khiến Vương Nguyên mỉm cười. Cậu cũng thường gọi Vương Tuấn Khải là Lão Vương, đơn nhiên đó chỉ là gọi trong lòng.

Quay đầu lại, gọi một cô bé trợ lí: " Tiểu Nhi, em mang khăn vấn đầu lại đây"

[ khăn vấn đầu: là phục sức cổ đại của nam, đời sau được gọi là mũ cánh chuồn]

" Có dây mang không?"  Cô gái tên Tiểu Nhi tìm kiếm trên cái bàn nhỏ bên cạnh.

" Ừ, mang cho hoàng đế mới tự đứng thẳng được" vương Nguyên thuận tay cầm lấy đỉnh mũ ô sa, đặt lên đỉnh đầu Vương Tuấn Khải, cậu cẩn thận đẩy tóc trên trán anh vào trong mũ, rồi đến phía sau gáy, sau đó sửa sang lại dây mang phía sau.

Người này vẫn giống như lúc trước, không nhúc nhích, không nói thêm một tiếng.

Nhưng không biết vì sao, tâm tình cậu lại tốt hơn rất nhiều.


buổi chụp hình diễn ra vô cùng thuận lợi, một buổi chiều đã hoàn thành.

Năm giờ rưỡi đoàn phim tan làm, khoảng sáu giờ, Vương Nguyên thu dọn trong phòng trang điểm xong.

Cậu lau khô bàn trang điểm , rồi thuận tiện nhích người ngồi lên vị trí kia.

Mông ngồi một nữa, một nữa giành chỗ cho chai nước khoáng chỉ còn một nữa kia.

dưới ánh đèn, chai nước trong sáng lấp la lấp lánh.

Vương Nguyên lấy điện thoại di động ra, chụp cho nó một bức hình.

rồi cậu mở instagram ra, chuyển thành phong cách cổ xưa. Đăng lên xong lại chia sẻ qua weibo.

Cậu là chủ của một weibo giới thiệu sản phẩm làm đẹp, trên trang weibo thường chia sẽ các sản phẩm làm đẹp mà cậu tâm đắc khi dùng trang điểm cho các diễn viên.

Đã một năm rồi, từ từ tăng lên đến 12 vạn fan.

Nội dung weibo của cậu thường vô cùng đơn giản, không có ảnh tự chụp, không nói về cuộc sống, không nói về công việc, cũng không có video.

Chỉ có một số hình ảnh về sản phẩm, kèm theo tên và lời bình chất lượng, chỉ ít ỏi vài câu, lời ít ý nhiều.

sản phẩm là do cậu từ cầm lấy rồi chụp ảnh, thường hay lấy nền là tường trắng, đưa lên rồi chụp thôi.

Cho nên, ngoài bàn tay của cậu khiến người khác nghĩ nhầm là nữ, còn lại nhóm fan cũng không biết tin tức gì.

Nhưng mà so với một số chủ weibo chỉ hận không thể đưa toàn toàn bộ bản thân lên mạng, các cô gái gái lại thích những người chuyên nghiệp mà thần bí như cậu hơn.

hôm nay khác với ngày thường, cậu đăng hình một chai nước, đương nhiên sẽ khiến không ít người tò mò nhắn lại:

[ Mãn Địa Hương: Boss cứ nói rõ ràng đi mà, muốn nói với chúng tôi uống nước khoáng sẽ có hiệu quả tốt hơn hay sao vậy?"]

[ Mua mua mua fish: Rất rõ ràng mà, Boss bắt đầu đi quảng cáo rồi.]

[ Trân Ny Mã Tao: Nước lọc Y Vân có thể phun lên mặt mà, lúc tôi trang điểm cũng dùng nước lọc chấm lên. Trang điểm dễ thẩm thấu hơn.]

[ Triệt để Nói Thật To trả lời Trân Ny Mã Tao: Thế á, tui phải nói bạn trai tui mua mới được.]

[ Tiền Đại Phát: Mấy người bị ngốc chắc, Y Vân mà cần một người có 12 vạn fan quảng cáo sao?"

...

Vương Nguyên vui vẻ xem bình luận, thật ra cậu đang đắc chí đấy, nhưng không ai biết cậu đắc chí cái gì.

trong hình chỉ có một chai nước, bình màu xanh nhạt, trong suốt sáng bóng. Nếu đặt nó ở giữa những chai nước khoáng ngoài thị trường thì nó cũng bình thường như bao chai nước khoáng khác.

Nhưng Vương Nguyên biết, cậu có lòng hư vinh, một người đã lâu không có suy nghĩ gì khác ngoài chuyên tâm học tập trang điểm.

Thích đến mức không nỡ ném đi, không nỡ uống dù chỉ một hớp. Cũng giống như cái ốp di động đã được cậu tháo ra, cẩn thận phủ lên một lớp sơn móng tay bóng phía sau, vĩnh viễn sẽ không dùng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro