Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Sa Mộc Thảo

Giữa đỉnh loạn thế cuồng phong, cười thay thiên hạ. Về thưở phồn hoa, cùng ai tay trong tay, sánh vai lặng lẽ.

Nam thần, lượn đi mà – Chương 48

Posted by Sa Thủy

NAM THẦN, LƯỢN ĐI MÀ!

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Dịch giả: Cục mỡ số 1 (aka lingsan)

Beta: Sa Thủy

CHƯƠNG 48

Rốt cục anh có làm ‘được’ không?

Thành Thiêm Tiệm nằm ở cực Bắc đại lục, tiết trời quanh năm là mùa đông lạnh giá. Thành ma pháp Cực Địa ít ra thì mỗi năm còn có một tháng mùa hè. Gọi là mùa hè chứ khí hậu cũng chỉ giống mùa xuân ở các nơi khác, thế nhưng như vậy cũng đủ để nhìn thấy chút màu xanh của cây cỏ. Còn thành Thiên Tiệm thì một năm mười hai tháng, đừng nói là khí hậu ấm áp như xuân ngay cả mặt trời cũng khó lòng thấy được vài lần. Nơi ấy băng tuyết bao phủ cả đất trời, cả tòa thành mang một màu trắng xóa.

“Ách… ách xì!” Cố mập giờ trông tròn vo như quả bóng, mấy lớp áo bông đã biến cậu thành quả cầu một trăm mười lăm cân. Cậu rúc vào trong lòng Ngọc Trăn, dựa vào đấu khí của ông mới miễn cưỡng ủ ấm được cho cơ thể, trời quả thật lạnh chết người luôn. Cho dù kiếp trước cậu là người phương Bắc, mỗi năm trải qua khoảng sáu tháng mùa đông từ tháng mười năm trước đến tháng ba năm sau nhưng cậu chưa bao giờ gặp thời tiết nào lạnh như thế này, rét đến độ có thể đông cứng người ta ngay lập tức. Bác cả muốn cậu sống ở đây thật sao? Thế này thì làm sao mà cậu chịu đựng nổi.

Nghĩ vậy cậu mập lại nhìn nam thần tha thiết hơn. Từ Võ thánh Ngọc Trăn cho đến Kiếm vương Sơ Hàn tất cả đều dùng đấu khí bảo vệ cơ thể, gió lạnh chỉ càng tôi luyện tâm trí của họ thêm phần vững chắc. Thực lực mỗi thành viên trong đoàn kỵ sĩ Phong Lôi hùng mạnh như vậy cũng là nhờ sự rèn giũa của thời tiết thành Thiên Tiệm. Tự nhiên có quy luật đào thải của nó nên ở tòa thành cực Bắc này không có người yếu. Trẻ con mới sinh ra nếu thể chất hơi yếu một chút thì sẽ bị chết cóng, nhà cửa ở đây cũng chỉ đủ giữ ấm cho cơ thể một phần nào đó mà thôi.

Chẳng biết các ma pháp sư ở thành ma pháp Cực Địa làm sao để sống sót được giữa thời tiết này, nhưng hiện tại vị ma pháp sư thuần chủng – đồng chí Cố Yển – sắp sửa đông cứng chết ngắc rồi. Cậu chỉ mong sao bác cả rủ lòng thương để cậu trở lại nơi nào đó ấm áp như xuân bốn bề hoa nở. Nhưng càng đến gần thành Thiên Tiệm, vẻ mặt Ngọc Trăn càng cứng đơ lại như bị đóng băng. Ông chẳng cho cậu rời khỏi mình lấy nửa bước.

Sơ Hàn nhìn Cố Yển lạnh đến nỗi mặt mũi trắng bệch như sáp cả chặng đường đi mà lòng đau như cắt. Y mong được ôm lấy cậu mập, mở rộng vạt áo quấn quanh người cậu, siết chặt cậu vào lòng. Cho dù đấu khí của y không bằng Ngọc Trăn nhưng y có một lồng ngực ấm áp. Ngọc Trăn có là Võ thánh đi nữa thì ông cũng chẳng bao giờ phanh áo ra cho Cố Yển dán vào người mình sưởi ấm. Kẻ làm được điều này chỉ có Sơ Hàn.

Nhưng thực lực không bằng người ta thì nói gì cũng vô dụng. Trong cảnh băng tuyết phủ kín đất trời này, tâm hồn một ai đó càng lúc càng trở nên thâm trầm hơn như khí trời lạnh lẽo nơi đây.

“Đến nơi rồi.” Ngọc Trăn vỗ vỗ khuôn mặt đang ngủ gà ngủ gật của Cố Yển. Nếu không có đấu khí của ông bảo vệ, cứ ngủ như vậy thì Cố Yển cầm chắc cái chết. Nếu sớm biết Cố Yển chịu lạnh kém như thế thì họ đã tìm nơi khác để giấu cậu đi rồi. Con trai của Uyển Nhu sao có thể sợ lạnh như thế được…. À, thiếu chút nữa thì quên, Cố Thần nếu không bị…… thì cũng cực kỳ sợ lạnh. Thế mới nói ma pháp sư đúng là một lũ rắc rối.

Cố Yển tỉnh dậy khỏi cơn mơ mệt, cảm giác cái lạnh thấu xương bao phủ cả người cậu. Cậu vừa mở mắt ra đã bị bức tường băng hùng vĩ chạy ngang cả phương Bắc làm cho hoảng hồn.

Bức tường băng này cao chừng trăm mét, rộng mấy chục mét, dài tít tắp chẳng nhìn thấy điểm cuối. ‘Thiên Tiệm’ là từ chỉ một đoạn hào gây cản trở đi lại do thiên nhiên tạo ra, một con hào tự nhiên đủ hiểm trở để có thể làm gián đoạn giao thông. Cậu vốn tưởng rằng nó có nghĩa là cạnh thành Thiên Tiệm có một đoạn hào sâu, ai ngờ lại là như vậy. Thế này thì đâu phải là Thiên Tiệm, Thiên Bích* thì chính xác hơn!

*Thiên Tiệm: hào thiên nhiên / Thiên Bích: tường thiên nhiên.

Nhưng sau khi vào trong thành, Cố Yển mới hiểu được ý nghĩa chính thức của hai từ ‘Thiên Tiệm’ – cả tòa thành nằm gọn trong một con hào rộng lớn dưới chân tường băng. Bọn họ vừa leo vào trong bức tường thành thì có người ra đưa họ tới cầu thang đi xuống phía dưới. Trong thành không biết dùng vật gì để chiếu sáng mà cả tòa thành sáng rực như ban ngày. Nhiệt độ bên trong mặc dù vẫn lạnh hơn các thành thị bình thường nhưng so với ngoài trời thì đã ấm áp hơn rất nhiều.

“Thế này thì……. ngộ nhỡ bức tường băng phía trên sụp đổ thì cả thành Thiên Tiệm sẽ bị phá hủy hoàn toàn sao?” Cố Yển hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.

“Không sụp được.” Phó đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Phong Lôi Lôi Nham giải thích. “Trong kỷ nguyên trước, thành Thiên Tiệm là nơi cư ngụ của ma tộc Hàn Băng. Trong cuộc chiến giữa thần và ma, thần tộc đã mấy lần thử phá hủy bức tường băng nhưng vẫn không thành công. Bức tường băng bao quanh thành Thiên Tiệm đã tồn tại từ khi đại lục mới hình thành. Chỉ cần đại lục không bị hủy diệt, băng đá không tan chảy thì thành Thiên Tiệm vĩnh viễn là một tòa pháo đài bất khả chiến bại không thể công phá, đồng thời cũng là nơi chôn giấu kho báu lý tưởng trên thế giới này. Tương truyền năm đó tộc Rồng rất muốn chiếm cứ thành Thiên Tiệm để làm nơi cất giấu báu vật của chúng nhưng cuối cùng cũng không thể công phá nổi nơi này.”

“Kỳ… kỳ thật chỉ cần thải nhiều khói bụi, khí xe, khí CO2 tạo thành hiệu ứng ấm lên toàn cầu gì đó thì chỉ cần mấy trăm năm sau là tan sạch……” Cố mập lẩm bẩm nói, nhưng giọng cậu quá nhỏ nên chỉ có Sơ Hàn nãy giờ vẫn chú ý tới cậu là thấy được miệng cậu đang mấp mé.

Đoàn người đi khá lâu mới tới được mặt đất. Mặc dù ở dưới lòng đất nhưng thành Thiên Tiệm được xây dựng vô cùng phồn hoa nhộn nhịp. Dân sinh sống ở vùng cực Bắc không ít, người nào người nấy đều cao to lực lưỡng – chiều cao trung bình của họ từ mét tám trở lên, ngay cả con gái cũng phải cao trên mét bảy. Thành thử Cố Yển có vẻ lùn hơn so với mọi người, nhưng vóc dáng của Sơ Hàn cho dù là ở đây cũng cực kỳ bắt mắt. Thời tiết phương Bắc buốt giá nhưng con người thì nhiệt tình như lửa. Có không ít cô gái ăn mặc kín mít như một con gấu liếc mắt đưa tình với đoàn kỵ sĩ Phong Lôi và nhất là Sơ Hàn nhưng đều bị nam thần lờ đi hết.

Thành Thiên Tiệm là một tòa thành lớn nằm sâu trong lòng đất, cửa xuống được nối liền với một trung tâm mua bán không sầm uất lắm. Chỗ mua bán được đặt ngay sát cửa là vì số lượng người có thể trở về từ bên ngoài không nhiều nên ai cũng muốn mua hàng hóa mang được từ ngoài vào đầu tiên. Thành Thiên Tiệm là một tòa thành khép kín, muốn rời khỏi nơi đây thực lực của người đó phải đủ để tự mình leo lên trên bức tường băng cao vút, ra ngoài vòng bảo vệ của con hào mà không bị chết cóng. Cũng chính bởi vì thế mà tất cả người dân thành Thiên Tiệm đều vô cùng dũng mãnh.

Cố Yển rốt cục cũng hiểu được tại sao trong nguyên tác tên tuổi của Lãnh Chi Hàm và Lãnh Chi Dịch lại không được truyền ra ngoài. Với một tòa thành khép kín như thế này thì chỉ cần có ý định làm vậy, một chút tin tức đều không thể lọt ra ngoài được. Một thành thị nghèo khó khí hậu lại khắc nghiệt như nơi này, nếu Ngọc Hành không tới đây và phát hiện ra mỏ đá ma pháp ở gần đấy thì chỉ sợ giờ nó đã biến thành một tòa thành trống rỗng rồi. Phát hiện hơn hai mươi năm về trước của Ngọc Hành đã thu hút không ít người bên ngoài tới đây. Một số lượng lớn các võ giả đến nơi này đã nhận ra thời tiết vùng cực Bắc có lợi cho việc tu luyện đấu khí của họ, hơn nữa các cô gái nơi đây nhiệt tình hào sảng nên khá nhiều người đã ở lại chỗ này không về nữa. Mỏ đá ma pháp cũng hấp dẫn không ít các ma pháp sư nhưng đám ma pháp sư này…… ờ…… đại đa số còn chưa tới đích đã bị gió lạnh phương Bắc thổi bay về nhà. Bọn họ thà bỏ tiền mua những viên đá ma pháp cực phẩm thậm chí cả đá quý khai thác được từ trong mỏ quặng còn hơn.

Phủ thành chủ là một khu biệt thự vô cùng rộng, diện tích bên trong con hào lớn hơn rất nhiều những gì con người có thể tưởng tượng được. Nếu so diện tích lãnh thổ thì chắc chắn thành Thiên Tiệm đứng thứ nhất trong số mười bốn thành chính. Tiếc là nơi này dù có rộng thế nào thì cũng chẳng có mấy người muốn đến.

Ngọc Trăn luôn bề bộn công việc nhưng hai năm nay ông đã gác lại không ít chuyện để đi tìm Cố Yển. Bây giờ ông đã trở về, người còn chưa bước chân vào phủ thành chủ đã bị thuộc hạ tâm phúc của ông – Đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Phong Lôi Phong Dật Vân lôi…… chính xác thì phải nói là áp giải đi, ngay cả thời gian ngồi thở cũng không có. Có trời mới biết mấy ngày nay hắn quay như chong chóng điên loạn như thế nào. Ngọc Trăn bỏ bê công tác nên có bao nhiêu việc đều vứt hết cho hắn, hắn bận muốn chết luôn.

Ngọc Trăn đi rồi, Lôi Nham ở lại sắp xếp chỗ ở cho hai người. Phủ thành chủ trên danh nghĩa là nhà của thành chủ nhưng thực chất là nơi làm việc kiêm chỗ ở cho tất cả các nhân viên công chức của thành Thiên Tiệm. Các chức sắc quan trọng trong thành Thiên Tiệm đều ở lại chỗ này. Hơn nữa nơi đây còn có rất nhiều biệt thự dành để tiếp đãi khách từ nơi khác đến nhưng hàng năm đều để trống, chỉ cần giơ ngón tay ra chỉ đại một hướng là thấy ngay mấy tòa nhà bỏ không chẳng có người ở. Cố Yển và Sơ Hàn chọn một biệt viện gần chỗ Ngọc Trăn nhất. Nhà chính có ba phòng ngủ hai phòng khách kèm phòng vệ sinh phòng tắm phòng bếp, đằng sau có một nhà phụ với hai phòng ngủ một phòng khách. Chỗ này thực sự rất đẹp mỗi tội là hơi lạnh.

Cũng may vào nhà rồi thì cậu có thể dùng các dụng cụ sinh nhiệt như giường sưởi, chậu than để làm ấm người. Nhưng Cố Yển cũng nghe Lôi Nham nói trong thành Thiên Tiệm trừ khi nhà có trẻ con dưới ba tháng tuổi, còn không chưa đến lúc ăn cơm người dân sẽ không đốt lửa – bởi vì ở đây than rất hiếm. Từ khi có mỏ đá bọn họ mua than cũng dễ dàng hơn chứ hồi trước ai nấy đều ăn sống hết cả, uống cũng là uống máu trực tiếp từ các loài động vật như hải cẩu, vừa giữ ấm lại vừa không lãng phí. Cuộc sống thật đúng với câu thành ngữ ‘ăn lông ở lỗ’. Có thể nói hai anh em nhà họ Ngọc đã cứu cả thành Thiên Tiệm. Chẳng trách Lãnh Phong Vân từ lúc cô con gái Chi Hàm của lão mới tám tuổi đã quyết định gả con cho một kẻ hơn nàng tận mười ba tuổi – Ngọc Trăn. Cũng bởi vì thế nên hiện tại, Ngọc Trăn đã bốn mươi ba tuổi lại có một cô vợ mới ba mươi tuổi, còn trẻ hơn Ngọc Uyển Nhu chín tuổi.

Một nơi vật tư thiếu thốn như vậy lại có thể chen chân vào trong nhóm mười bốn thành chính, hơn nữa còn vĩnh viễn không thể bị đánh bại chủ yếu là bởi vì người dân thành Thiên Tiệm vô cùng hùng mạnh – cả thành đều làm lính! Thử hỏi có thành thị nào trẻ con mới ba tuổi đầu mà đấu khí đã đạt đến cấp Võ sư sơ cấp hay tiện tay chọn đại vài người già yếu là đã có thể tiêu diệt gọn mấy trại sơn tặc như đám ở dãy núi Hồng Hộc cơ chứ. Nói chung họ mạnh đến độ biến thái! Sơ Hàn Cố Yển lúc đầu nhìn cả đoàn kỵ sĩ Phong Lôi đều là Võ tôn còn thấy khiếp sợ, đến đây rồi mới biết mười mấy Võ tôn đâu có là gì? Đậu má trong mấy cô gái vừa liếc mắt đưa tình với Sơ Hàn trên đường thì đã có năm em Võ tướng, ba Võ soái thậm chí còn có cả một Võ vương!

Siêu… siêu cấp biến thái!

Tuy bảo là do cuộc sống bức bách nên mọi người không thể không mạnh lên nhưng thực lực này mà đưa tới thủ đô thì cho dù cả mười ba thành chính còn lại hợp tác cũng chưa chắc đỡ nổi một mình thành Thiên Tiệm. Chẳng trách thành chủ một thành ở chốn hoang vu hẻo lánh như thành chủ thành Thiên Tiệm mỗi lần đến dự hội nghị đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đầy kiêu hãnh. Hờ hờ, có thấy thành chủ nào rời thành đi thương thảo đại sự mà ngay cả tên người hầu dắt ngựa cũng là Võ tôn không? Có thấy thành thị nào trẻ con vừa mới sinh ra mà không có đấu khí bẩm sinh thì sẽ bị coi là ‘hàng lỗ vốn’ hay ‘phế phẩm’ không? Thành Thiên Tiệm chính là nơi chín phần trẻ con vừa chui ra khỏi bụng mẹ đã mang trong mình đấu khí hàn băng rồi!

Ở đây, người vô dụng nhất chỉ có thể là kẻ đã ngồi trong phòng mà vẫn phải lãng phí lượng than quý giá để sưởi ấm – Cố Yển – mà thôi.

Nhưng cậu mập lạnh thật mà! Cậu đều đã cuộn mình thành trái bóng nằm trên giường sưởi rồi mà vẫn không xua tan hết được cái lạnh thấu xương kia. Chân tay cậu đã lạnh cứng đến độ chẳng còn cảm giác gì nữa, giờ nhiệt độ lên cao được một chút thì nó bắt đầu đau đớn giống như bị băng cứa vào da thịt. Cố Yển đau đến độ không thể hét nổi nữa.

Sơ Hàn quẳng hành lý vào phòng của mình. Chào tạm biệt Lôi Nham xong, y lập tức quay vào nhìn Cố Yển thì phát hiện cậu mập chẳng thèm cởi quần áo giầy dép gì hết, cứ thế mà rúc vào góc giường sưởi trông vô cùng tội nghiệp khiến y xót thương vô hạn. Y vội vàng cởi lớp áo ngoài mỏng manh để lộ phần thân trên cường tráng, leo lên giường kéo Cố Yển vào lòng, không bằng lòng nói: “Không cởi quần áo ra làm sao sưởi ấm được. Em muốn để khí lạnh cứ bám vào trong áo bông không thoát ra được à?”

Cố Yển đáng thương ngẩng đầu lên, run cầm cập nói: “Lạnh… lạnh quá! Cho dù có giường sưởi… cởi quần áo xong… lên giường vẫn lạnh…….”

Giường đất ở phương Bắc đều như thế. Bên dưới dù có đốt bao nhiêu than củi đi nữa thì không khí bên trên vẫn cứ lạnh thấu xương. Hơn nữa bọn họ vừa mới vào nhà, chăn đệm các thứ còn chưa đưa tới, Cố mập cũng đang rét cóng nên không dám cởi quần áo ra.

Sơ Hàn lập tức lột sạch quần áo trên người Cố Yển chỉ chừa lại đồ lót bên trong rồi ôm cậu vào lòng. Cơ thể ngày thường vẫn ấm áp của cậu mập giờ đã lạnh đến nỗi y chẳng cảm thấy chút nhiệt độ nào. Khi Cố Yển áp sát vào người y, y còn cảm thấy hơi lành lạnh nữa là bản thân cậu. Chẳng biết cậu đã lạnh đến mức độ nào rồi nữa.

Đè nén sự bất mãn của mình với Ngọc Trăn xuống, Sơ Hàn cẩn thận rót từng chút một đấu khí của mình vào trong cơ thể Cố Yển rồi lại dùng cả người mình sưởi ấm cho cậu, lại thêm chiếc giường sưởi nên người cậu mập rốt cục cũng ấm dần lên. Cố Yển bắt đầu khẽ rên rỉ.

“Sao vậy em?” Sơ Hàn ân cần hỏi.

“Đau chân……” Cố Yển nhỏ giọng nói, trông cậu hiện giờ vô cùng yếu đuối khác hẳn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu mập thường ngày. Sơ Hàn nhìn mà đau lòng không để đâu cho hết.

Chân Cố Yển đã bị bỏng lạnh. Trên đường đi gió lạnh rét mướt, bản thân cậu không có đấu khí bảo vệ cơ thể, Ngọc Trăn mặc dù suốt ngày kề cận đưa đấu khí vào người Cố Yển nhưng cũng không có cách nào lo hết cả người cậu được, những bộ phận ngoại biên như ngón chân, ngón tay cực kỳ dễ bị tổn thương. Lúc trước bởi vì cả người đều đã đông cứng nên Cố Yển không cảm giác được gì nhưng khi cơ thể ấm dần lên, cậu phát hiện cả hai chân mình đều đã tê cóng, đau đớn đến mức không động đậy được.

May mà hai người đều biết ma pháp chữa trị. Sơ Hàn dùng tay nhấc chân Cố Yển lên, ánh sáng trắng bao phủ bàn chân múp míp khiến nó nhanh chóng lành lặn trở lại.

Trải qua một trận hành hạ, Cố Yển mới phát hiện tư thế của hai người hình như quá mức khiếm nhã nên vội vàng rụt chân lại nói: “Không…… không sao nữa rồi. Quần áo cũng đã nóng hơn rồi, em chỉ cần mặc đồ rồi ngồi trên giường là không có việc gì hết. Anh không cần cứ phải ôm…… Á!”

Cố Yển hét lên thảm thiết vậy vì nam thần nhíu mày khó chịu rồi gãi một cái vào lòng bàn chân trắng bệch vì lạnh của cậu.

“Á! Ứ! A! Aaaa!” Nam thần được thể làm tới, Cố Yển khốn khổ khốn sở muốn thoát ra nhưng cậu làm sao mà chống lại được lực chiến đấu của nam thần. Hai bàn chân được người ta cầm lấy ôm trước ngực ủ ấm rồi lại còn bị cù vào lòng bàn chân không ngừng, Cố Yển muốn khóc cũng không được muốn cười cũng chẳng xong, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.

“Đừng… đừng thế nữa… Xin anh đấy……” Giọng điệu cậu mập bất tri bất giác bỏ thêm một chút van lơn. Sơ Hàn vừa nghe xong lập tức cảm thấy cổ họng mình khô khốc, y nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng hấp dẫn: “Xin anh thêm vài câu nữa đi.”

Quên phắt cái giọng điệu như kiểu ‘Cười một cái cho anh đây xem nào’ của Sơ Hàn, Cố Yển chẳng hề có khí tiết gì hết nằm sấp trên giường, người chỉ mặc một cái áo trong màu trắng mỏng tang, hai chân bị người khác cầm lấy ủ ấm trong ngực. Cậu cố gắng quay đầu lại, dùng đôi mắt rơm rớm nước cầu khẩn vị nam thần nội tâm bắt đầu trở nên tà ác: “Xin anh đấy, đừng…… cù chân em nữa……”

Nhìn bộ dáng này của cậu, Sơ Hàn cảm tưởng có một cái móng vuốt nào đó cứ gãi gãi vào tim mình, ngứa ngáy nhộn nhạo không chịu nổi. Y buông chân cậu ra cúi người xuống, hai tay chống hai bên, cả người đè lên người Cố Yển. Sơ Hàn có đấu khí nên chẳng sợ lạnh, y cởi trần dán ngực vào thân hình mập mạp của Cố Yển. Đối với cậu, độ ấm đó dường như còn nóng rực hơn cái giường sưởi bên dưới.

“Anh… anh làm gì thế?” Cố Yển cảnh giác hỏi. Cậu nhận ra sau khi lại sống chung cùng một phòng với Sơ Hàn, cậu chẳng nói được câu nào nên hồn.

“Cố Yển……” Sơ Hàn liếm môi, nhìn cậu mập đang tỏ ra yếu đuối nói: “Từ khi gặp Ngọc Trăn, chúng ta đã lâu rồi không thực hiện lễ nghi gì nữa.”

Lễ cmn nghi! Nam thần à, anh lâu lắm rồi chẳng có gái nên mới không nhịn được phải không?

Cố Yển ai oán không ngừng giãy dụa, chân cẳng đạp lia lịa nhưng đều bị nam thần chặn đứng rồi y bắt đầu xâm chiếm cặp môi đầy đặn của cậu mập.

Lần hôn trước cách đây đã gần một năm, Sơ Hàn bị bỏ đói cả năm trời làm sao có thể buông tha cho cơ hội này được. Y khóa chặt thân hình đang giãy dụa muốn vùng ra của cậu – đôi chân thon dài săn chắc mạnh mẽ đè hai chân to béo của cậu xuống, một tay túm lấy hai tay đang khua loạn xạ – rồi mới yên tâm hưởng thụ bờ môi của Cố Yển.

Y thích Cố Yển khủng khiếp và cũng nhẫn nhịn quá lâu rồi. Chỉ hôn thôi thì chưa đủ, Sơ Hàn thực sự không tài nào chịu đựng thêm được nữa. Y cởi áo trong của cậu ra – đằng nào thì có y ôm Cố Yển sẽ không lạnh – rồi… vuốt ve bụng cậu.

Những ngón tay khô ráp cứng cỏi rờ rẫm khắp vùng bụng Cố Yển, chúng hơi run rẩy kích động như thể vừa tìm lại được một cái gì đó mình đã đánh mất.

Nhưng hiếm khi nào đè được người trong mộng xuống muốn làm gì thì làm, cậu mập lại bị sắc đẹp làm cho chết mê chết mệt hồn vía bay sạch chẳng hề có chút kháng cự nào cả, nam thần anh không tận dụng thời cơ thịt luôn con nhà người ta đi lại chỉ lo rờ rẫm vuốt ve bụng là sao hả?? Rốt cục anh có làm ‘được’ không?

Đáng đời nam thần lâu như vậy mà vẫn không câu được một tên mập tâm hồn lúc nào cũng nhộn nhạo!

“Rầm!”

Cửa chính và cửa phòng bị người khác đạp văng ra một cách thô lỗ. Ai đó rảo bước vào trong phòng, vừa đi vừa mỉa: “Nghe bảo tên ăn bám kia mang về đây một thằng cháu còn ăn hại hơn hắn. Ngay cả đấu khí cũng không có, chỉ tổ phung phí số than quý giá của chúng ta, thật là……”

Người đó + Lôi Nham vừa mang chăn đệm tới: (ˉ□ˉ)

Cố Yển: o(╯□╰)o

Đừng… đừng hiểu nhầm. Đây chỉ là động tác cấp cứu bình thường (sưởi ấm cơ thể)! Vừa rồi nhân vật chính chỉ hô hấp nhân tạo cho cậu thôi! Lật bàn, có ma nó tin. (╯‵□′)╯︵┻━┻

Sơ Hàn là người tỉnh táo nhất trong số những người có mặt ở đây. Y nhanh chóng khép áo trong của Cố Yển lại, không cho bất kỳ ai được nhìn thấy tấm thân béo nhung nhúc mà trừ y ra thì chẳng còn ma nào muốn xem cả. Làm xong xuôi y mới thong dong bò dậy khỏi người Cố Yển, lấy đống quần áo đã được phơi khô nóng rừng rực cho cậu mặc vào. Bộ trang phục trắng đen xen kẽ lại biến Cố Yển thành con gấu trúc như cũ. Nhìn y tỉnh bơ như vậy thôi chứ trong lòng Sơ Hàn đang rầu rĩ muốn chết. Vì quá hưng phấn nên y đã mất cảnh giác – đầu óc y trống rỗng, mọi giác quan đều bị bờ môi cậu hấp dẫn chẳng thiết chú ý đến âm thanh bên ngoài nữa, thành thử mọi người mới bắt gặp cảnh tượng như vậy. Y thì chẳng sao nhưng như vậy sẽ làm cho người ta càng thêm khinh thường Cố Yển.

Lôi Nham đã sớm biết đại ca nhà hắn với Sơ Hàn đều có chung một sở thích kỳ quái là vuốt ve bụng mỡ. Hắn lại vào sau nên không phát hiện hai người đang hôn nhau, chỉ tưởng Sơ Hàn lại ngồi sờ mó bụng Cố Yển như thường lệ, nói chung có hơi làm lé mắt người khác một chút mà thôi. Trên đường bị lé mắt nhiều rồi nên giờ hắn vẫn tỉnh như không, Lôi Nham để đống chăn đệm lên giường rồi quay sang nhìn Sơ Hàn vẫn đang ở trần chưa kịp mặc áo vào tỉnh bơ nhắc nhở: “Lần sau nhớ phải đắp chăn trước đã.”

Lãnh Chi Dịch vừa mới nhặt cằm lên: (ˉ□ˉ)

“Đa tạ.” Sơ Hàn mở miệng cảm ơn rồi phóng ánh mắt còn lạnh hơn cả nhiệt độ vùng cực Bắc lên người cậu thanh niên trẻ trâu Lãnh Chi Dịch: “Anh là……”

Cằm Lãnh Chi Dịch vẫn còn đang rớt dưới đất, Lôi Nham ‘tốt bụng’ trả lời thay: “Thiếu thành chủ của chúng tôi, Lãnh Chi Dịch, là Võ tướng.”

Nếu ở các thành khác, Lãnh Chi Dịch hai lăm tuổi lên tới cảnh giới Võ tướng thì có thể nói thiên phú cao kinh người, mạnh đến độ phi lý (trừ nhân vật chính ra). Nhưng nếu đặt ở thành Thiên Tiệm thì…… hờ hờ! Có thấy cậu thiếu niên mười lăm tuổi đang đập băng để rửa mặt ngoài kia không, thân thủ thế nào không biết nhưng cấp bậc đấu khí là…… Võ soái! Lãnh Chi Dịch đã hai lăm tuổi mới chỉ là Võ tướng căn bản chỉ là hạng trẻ trâu lẹt đẹt mà thôi, già trẻ trai gái cả thành đều khinh thường. Thế mà hắn vẫn không ý thức được điều đó, cả ngày chỉ đi gây sự với Ngọc Trăn, tạo thêm công việc cho đoàn kỵ sĩ Phong Lôi. Hôm nay vừa mới nghe nói Ngọc Trăn dẫn theo một người họ hàng về thành, hắn lập tức tìm tới cửa sinh sự. Kết quả sự còn chưa sinh thì bao nhiêu khí tiết đã sắp rơi rụng hết cmnr.

Sơ Hàn bình tĩnh mặc quần áo vào, ngồi xuống cạnh con gấu trúc Cố Yển rồi mở miệng chất vấn, giọng điệu càng lúc càng lạnh lùng hơn: “Tự tiện xông vào phòng ngủ của người khác chính là cách thức tiếp khách của thành Thiên Tiệm sao?”

“Khụ khụ……” Lôi Nham lúng túng nói: “Người khác…… không thế nhưng mà…… thiếu thành chủ thì…… cậu xem…… ngay cả phòng của đại ca cậu ấy cũng đều xông vào như vậy.”

Quả nhiên là trẻ trâu hăng máu! Cố mập đã lấy lại được thần trí yên lặng châm nến cúng Lãnh Chi Dịch. Tính cách như vậy thì thật là uổng phí cho dung mạo ưa nhìn, vóc dáng cân đối và cái tên rất hay của hắn. Đều là thiếu thành chủ nên khi so sánh mình với Lãnh Chi Dịch, Cố Yển bỗng dưng cảm thấy cậu vẫn còn hơn hắn chán – ít nhất là về mặt trí thông minh.

“Ngươi…. Các ngươi!” Lãnh Chi Dịch chỉ thẳng vào mặt hai người lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ bật ra được một câu: “Không biết xấu hổ! Nhân phẩm suy đồi!”

Nói xong hắn chạy xồng xộc ra ngoài, Sơ Hàn nhìn theo bóng lưng Lãnh Chi Dịch như nhìn một xác chết. Nếu Cố Yển không nằm trên giường túm chặt lấy tay y không chịu thả ra thì e rằng Lãnh Chi Dịch đã bị y cắt tiết ngay lập tức. Đối với chuyện tình cảm của mình, Sơ Hàn sợ nhất là Cố Yển bị người khác nói này nói nọ nên y mới nhẫn nhịn không bộc lộ ra. Ai ngờ hôm nay chỉ vì một phút nông nổi mà y đã làm cho Cố Yển bị người khác khinh bỉ……

Sơ Hàn lo lắng nhìn Cố Yển, chỉ sợ những lời của Lãnh Chi Dịch xúc phạm đến cậu. Cũng may cậu mập người to béo lòng cũng rộng lượng, chẳng thèm để tâm đến những lời của gã thanh niên trẻ trâu kia. Cậu chỉ thấy thương hại hắn thôi, đều đã ngớ ngẩn đến mức này rồi. Huống hồ Cố Yển có cảm giác dù Lãnh Chi Dịch có kể cho người khác nghe đi chăng nữa thì sợ rằng cả thành Thiên Tiệm cũng chẳng có ai tin hắn cả. Thân là thiếu thành chủ mà còn bị người dân của mình đối xử như vậy thì thật tội nghiệp cho hắn quá.

Đưa tất cả đồ dùng sinh hoạt và chăn đệm đến xong, Lôi Nham lại cáo từ ra về. Hắn cũng chuẩn bị một cái khóa cửa thật lớn cho hai người để phòng ngừa khi bọn họ đang làm gì đó thì bị quấy rầy, lúc về hắn còn vô cùng biết ý đóng cửa lại cho họ luôn.

Việc tiếp đãi Lôi Nham đều do một mình Cố Yển làm, ít ra thì cậu cũng không đối xử lạnh nhạt với người ta. Cửa vừa đóng xong, Cố Yển còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị ai đó ôm vào lòng. Hơi thở ấm áp phả vào gáy cậu, giọng nói trầm thấp của Sơ Hàn cất lên: “Xin lỗi! Anh lại khiến em bị người khác lăng mạ nữa rồi!”

‘Lại’ là ý gì? Cố Yển không hiểu nên cậu chỉ bình thản nói: “Cũng chẳng phải vấn đề gì nghiêm trọng, huống hồ Lãnh Chi Dịch có nói cái gì đâu. Hơn nữa em với anh trong sạch mà, sợ gì người ta nói này nói nọ.”

‘Trong sạch’ – cũng chỉ có mỗi Cố Yển mới cho rằng như thế. Thực tế thì về chuyện tình cảm của hai người, cậu cũng chẳng rõ mà Sơ Hàn cũng đang mù mờ. Có điều Cố Yển cứ nghĩ là Sơ Hàn ‘trong sạch’, thẳng đến không thể thẳng hơn – vậy nên bản thân mình cũng ‘trong sạch’ nốt.

Trong sạch? Sơ Hàn cười khổ, lễ nghi của giới quý tộc…… Y hận những lễ nghi rắc rối phức tạp này! Y dùng danh nghĩa luyện tập lễ nghi để đến gần Cố Yển, ai ngờ chính mình lại bị nó ngáng chân. Giờ phút này đây, y muốn biểu lộ với cậu ngay lập tức – muốn bày tỏ cảm xúc của mình, muốn được Cố Yển đáp lại tình cảm này.

Nhưng… không được. Khi Sơ Hàn chuẩn bị làm đến cùng thì phản ứng của Lãnh Chi Dịch đã khiến y hoàn toàn bừng tỉnh. Thực lực của y ở nơi khác có thể coi là ưu tú nhưng ở thành Thiên Tiệm – nơi những người thực lực ngang ngửa y đầy đường – thì y có là cái gì đâu. Chỉ khi nào lên được bằng cảnh giới của Ngọc Trăn, có thể phớt lờ tất cả các thế lực hùng mạnh thì y mới có quyền ôm Cố Yển vào lòng, vĩnh viễn chẳng thả cậu ra.

Hiện giờ…… điều duy nhất y có thể làm là yên lặng ở bên cạnh bảo vệ cậu, đồng thời cố gắng nâng cao thực lực của mình.

Sơ Hàn buông Cố Yển ra, đặt cậu lên giường rồi nhìn chằm chằm vào chỗ than đang đốt phía dưới và bảo: “Chúng ta dùng chút than này thôi. Sau này mình dùng ma pháp để tránh cho người khác nói ra nói vào.”

Cố Yển gật đầu. Ở một nơi thiếu thốn nhiên liệu như nơi này, cậu và Sơ Hàn lại đang sống dưới mái hiên nhà người ta, nếu có khả năng thì tội gì phải chịu thiệt. Mặc dù ở đất cực Bắc này nguyên tố Hỏa tương đối ít nhưng nếu có độ tương tác cao như Sơ Hàn thì việc gọi nguyên tố Hỏa từ đằng xa tới cũng không phải là chuyện khó. Cậu cũng có thể luyện tập một chút những ma pháp hệ Hỏa mà mình cậu chưa quen dùng lắm.

Đêm đầu tiên khi tới thành Thiên Tiệm, Cố Yển chưa gặp được bác gái trên danh nghĩa Lãnh Chi Hàm của mình mà chỉ có thiếu gia trẻ trâu Lãnh Chi Dịch ló mặt ra ‘chào hỏi’.

Cố Yển ngủ thiếp đi trong lòng Sơ Hàn, lâu rồi không ôm nhau ngủ nên cả hai người đều cảm thấy thân mật hơn. Nhưng lúc này Sơ Hàn chẳng làm gì cả, chỉ nằm vuốt ve bụng cậu khiến cậu mập vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy có chút mất mát.

Quả nhiên nhân vật chính chỉ có hứng thú nhất thời với cậu thôi. Gấu của y giờ vẫn còn quá ít lại chẳng tin cậy được em nào, cứ đợi đến khi nào dàn harem mười hai em xuất hiện đầy đủ thì cậu cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

Cùng lúc đó, Ngọc Trăn vừa về tới thành Thiên Tiệm đã phải thức suốt đêm xử lý công vụ. Lãnh Chi Hàm ở trong phòng đập nát một cái ly bằng băng rồi khoác thêm áo ngoài đi tới phòng làm việc của Ngọc Trăn. Lúc đến nơi, thấy ánh ngọn đèn băng vẫn chưa tắt như thường lệ, Lãnh Chi Hàm đẩy cửa bước vào, đứng trước mặt Ngọc Trăn cười khẩy.

Ngọc Trăn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nàng rồi bình thản nói: “Đi xuống nghỉ ngơi đi. Xin lỗi, đêm nay anh có thể sẽ không về.”

Lãnh Chi Hàm ném một cái ly về phía Ngọc Trăn, Ngọc Trăn chẳng hề chớp mắt để mặc cái ly đập vào trán ông vỡ tan thành nhiều mảnh. Lãnh Chi Hàm tức giận đến run rẩy cả người: “Từ năm tám tuổi em đã biết người chồng tương lai của mình là anh. Em còn chưa biết cảm giác yêu một người là như thế nào thì đến năm mười sáu tuổi đã gả cho anh rồi. Mười bốn năm làm vợ chồng, em hỏi anh, anh ở bên em được mấy đêm? Mấy đêm hả? Chỉ một bàn tay cũng đếm hết được.”

“Anh……” Ngọc Trăn nhìn thẳng vào mắt Lãnh Chi Hàm, không hề nói nữa.

Lãnh Chi Hàm ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Em mặc kệ! Em muốn bỏ nhà ra đi. Em muốn đi tìm trai, tìm một ai đó biết cách yêu thương em!”

“…… Ừ, chúc em hạnh phúc.” Ngọc Trăn lạnh nhạt nói, lại một cái ly nữa vỡ tung trên trán ông.

Lãnh Chi Hàm giận điên người hùng hổ chạy xộc ra ngoài. Lãnh Chi Dịch đang ngồi thu lu ở bên ngoài định nhân lúc đêm khuya thanh vắng xông vào quấy rầy Ngọc Trăn công tác – lúc này hắn cắn cắn móng tay, ngơ ngác nhìn bóng lưng chị mình dần dần mất hút.

Related

Nam thần, lượn đi mà – Chương 49In "lượn đi mà!"

Nam thần, lượn đi mà – Chương 51In "lượn đi mà!"

Nam thần, lượn đi mà – Chương 50In "lượn đi mà!"

July 26, 201515 Replies

« PreviousNext »

Nhắn gửi...

Logged in as MEI. Log out?

Comment 

 Notify me of new comments via email.

 Notify me of new posts via email.

Thanh Tao Công Tử on January 17, 2016 at 8:04 am

Chẳng lẽ ở đây chỉ có mỗi mình tôi để ý thương tiếc cho hồng nhan bạc phận Lãnh Chi Hàm à? Trời ơi, cả đời con gái nhà người ta!

Reply

Mèo on August 23, 2015 at 3:13 pm

Ơ chủ nhà đâu rồi ヽ(;´Д')ノ Sao chủ nhà ngoi lên một cái rồi lặn mất hút luôn vậy ヽ(;´Д')ノ

Reply

phonglinhsondong on July 30, 2015 at 9:46 pm

chả hiểu sao tui ngửi thấy hint giữa bác ngọc trăn với Dịch trẩu tre nha *vuốt mồ hôi*

Reply

Sa Thủy on July 30, 2015 at 10:25 pm

Bingo =))

Reply

phonglinhsondong on July 30, 2015 at 11:06 pm

má ơi thật á á á á á á á á á ( ๏ ᵕ ๏ ) chời ơi chẳng lẽ bác Trăn không chạm vợ vì thằng bé O_O nô nô nô chết rồi tui điên cuồng rồi tui muốn đập đầu vào gối không vào đậu phụ cũng được chời ơi mù mắt chó tui rồi ╰༼ ∗ ಡ ▾ ಡ ∗ ༽╯

Reply

tamtinhduykhiet on July 28, 2015 at 4:16 pm

Sao tôi thấy Lãnh Chi Dịch này có vẻ để ý Ngọc Trăn, có JQ đây

Reply

Sa Thủy on July 30, 2015 at 10:26 pm

Radar thật là nhạy : P

Reply

tamtinhduykhiet on July 31, 2015 at 3:51 pm

chỉ có người luôn để ý người kia mới hay cố gắng gây sự chú ý.

Reply

chip31121994 on July 28, 2015 at 2:28 am

Tui chờ em Cố béo đến mòn mỏi mấy năm giời gặm xương mới đk 1 cục mỡ đúng nghĩa mà lâu lâu cô mới thả cho miếng là sao là sao :;(

Reply

Sa Thủy on July 30, 2015 at 10:26 pm

Hãy hỏi người dịch, hãy hỏi người dịch *gọi hồn lingsan* …

Reply

chip31121994 on July 30, 2015 at 10:31 pm

Cho ta điện chỉ ta dùng thuật voudo biến nàng ta thành zombie chuyên trách việc dịch truyện ;))

Reply

Khải on July 27, 2015 at 3:23 pm

Aaaaaaaaaa!!!!! Sau bao nhiêu ngày mị ngóng trông chờ đợi, cuối cùng chủ nhà cũng ra chương mới zồi. Chủ nhà sẽ k lặn nữa chứ?

Reply

hamikiota on July 27, 2015 at 8:55 am

Nàng đã trở lại a!? Hay ngoi lên lại lặn xuống vậy! QAQ~
Ta cũng muốn ôm Cố mập a~

Reply

Bông on July 27, 2015 at 8:20 am

Aaaaaaaaaa!!!!! Sau bao nhiêu ngày mị ngóng trông chờ đợi, cuối cùng chủ nhà cũng ra chương mới zồi. Cơ mà mị phải đi đọc lại chương trước đây, quên nội dung mất tiu òi
♪───O(≧∇≦)O────♪

Reply

Mỹ Vân on July 27, 2015 at 5:06 am

Chủ nhà đã ra chương mới rầu ヽ(;´Д')ノ đã bao ngày trôi qua 55555 ~ Chủ nhà hãy đập vào mặt iem 1 lần 10 chương đc k iem đói Cố mặp lắm rồi ;___;

Reply


This work is licensed under a Creative Commons Attribution 3.0 Unported License.

Vài điều nho nhỏ

1. Mong bạn vào nhà, thân thiết có thể gọi bạn xưng tôi, hoặc những danh xưng thân mật hơn, chỉ xin đừng dùng những từ ngữ như "ta", "nàng". Xin cám ơn bạn đã lắng nghe.
2. Chúng ta nói và viết tiếng Việt, vậy mong bạn hãy tôn trọng và sử dụng tiếng Việt "thuần" và "đẹp". Không sử dụng teencode bạn nhé.
3. Một số bản trong nhà là bản biên tập, một số khác là dịch từ bản gốc. Mong bạn lưu ý.

Hội leo núi

Dạ ThảoSa Thủy

Mây trôi hững hờ

Nam thần, lượn đi mà – Chương 55Nam thần, lượn đi mà – Chương 54Nam thần, lượn đi mà – Chương 53Nam thần, lượn đi mà – Chương 52Nam thần, lượn đi mà – Chương 51Nam thần, lượn đi mà – Chương 50Nam thần, lượn đi mà – Chương 49Nam thần, lượn đi mà – Chương 48Nam thần, lượn đi mà – Chương 47Nam thần, lượn đi mà – Chương 46

Ngồi ngắm mây bay

Bạch Y Kiếm KhanhBắc Kinh cố sựBluechuyện cái tờ rymDự án truyện tranhHà ĐồKTTHLạc Mai PhongLinh tinhlượn đi mà!Nam thầnNhạc khúcPhimRổ rá cạp được thì cạp điReviewTám năm kháng chiếnTùy bútTại bên kia cầu chờ đợi ngườiTự thoại.Thu Phong tái khởi thìXôi thịt nghĩa là xôi có thịtĐoản Văn

Hương trà thoang thoảng ..

Gió nhẹ man mát...

View Full Site

Theo dõi

Chuyển đến thanh công cụ

My Life

ღ•.๖ۣۜMEI๖ۣۜ•.ღmeinguyen0708.wordpress.comThống kê

Kế hoạchMiễn phí

Manage

Các Trang của WebsiteAdd

Blog PostsAdd

Hình ảnh / VideoAdd

Bình luận

Hồ sơAdd

Cá nhân

Giao diện đã cài đặtTùy biến

Tùy chọn

Chia sẻ

Người tham giaAdd

Các gói mở rộng

Tên miềnAdd

Cài đặt+ THÊM MỘT WORDPRESS MỚI

Trang đọc

Luồng dữ liệu

Followed SitesQuản lý

ConversationsKhám pháTìmYêu thích

MEI@meinguyen0708Đăng xuất

Hồ sơ

Thông tin của tôiCài Đặt Tài KhoảnQuản lí thanh toánBảo mậtThông báo

Đặc biệt

Tải ứng dụngCác Bước Tiếp TheoTrợ giúp

Đi ra khỏi nhà THchansan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro